Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15. Ốm.

Lần đầu tiên có vật thể là vừa cương cứng vừa nhớp nháp liên tục ra vào trong miệng, Eun Hye thực sự không quen, cô cố gắng nương theo hướng di chuyển của anh vừa phải điều hòa nhịp thở. Liên tục là những chất dịch màu trắng được truyền vào trong miệng của cô. Vừa lúc lại không theo kịp di chuyển của anh liền ngay lập tức quay mặt đi chỗ khác ho sặc sụa. Trên khóe miệng còn dính tinh dịch của anh, chảy xuống dưới đến vùng xương quai xanh. Eun Hye lắc đầu ra hiệu không thể tiếp tục được nữa nhưng chuyện này đối với anh mới chỉ là bắt đầu.

Hoseok vuốt ve má của cô, giọng đầy ma mị: "Vị của tôi... em thấy sao?"

Anh nhếch miệng cười, điệu cười làm người ta nhìn vào lại còn tưởng anh là kẻ biến thái. Hoseok cúi xuống, nhẹ nhàng liếm phần tinh dịch ở vùng xương quai xanh của cô tiếp tục di chuyển lên cằm rồi đến khóe miệng, nuốt trọn môi của Eun Hye rồi lại đùa nghịch trong khoang miệng. Hút lấy hết phần dịch nhầy... phía dưới cũng chẳng chịu để yên, bàn tay lại xoa nắn bầu ngực của cô nghịch ngợm tạo ra đủ hình dạng.

Khi khoảnh khắc anh hôn lên môi cô liếm mút như thể có dòng điện chạy qua, Eun Hye như thể không còn chút hơi thở cố điều chỉnh hô hấp, cánh tay cô vòng ra sau cổ của anh đang ôm chặt nay lại chặt hơn. Hơi thở cũng bắt đầu yếu ớt.
Đến khi anh dừng lại thì cô mới có cơ hội nạp oxy, giọng mệt nhọc: "Em... em mệt, hay là... hay là mình về nhà trước..."

Sau những lần 'vận động' mạnh, Eun Hye bây giờ đã không còn sức, cả tay và chân đều bắt đầu có cảm giác như bị lửa đốt mặc dù người cô lại thấy lạnh vô cùng.

Thấy đối phương không thể nghe thấy mình nói, cô ngồi dậy hai tay áp sát vào má anh giọng nói yếu ớt: "Hoseok... em mệt... hay là... aaa"

Không nghe thấy cô nói, Hoseok vẫn rất thành thục trong việc này, liên tục là những cú thúc đau đến xé thịt được truyền từ dưới lên. Mái tóc ướt sũng vì thấm mưa lúc nãy giờ đã gần khô nhưng thay vào đó mà mô hồi, khuôn mặt Eun Hye dần ửng đỏ, đôi môi từ hồng hào lại sang tái nhợt.

Đầu óc Eun Hye dần trở nên chóng váng, câu từ phát ra cũng dần dần trở nên mơ hồ và không kiểm soát.

"Ưm... a... Hoseok... em đau..."

Người Eun Hye lại không một mảnh vải che thân, giờ đây chỉ một chút gió từ khe cửa luồn vào trong cũng khiến cô lạnh sống lưng, Eun Hye chỉ biết ôm lấy thân thể còn hơi ấm của anh mặc cho bên dưới đang hoạt động vô cùng mãnh liệt. Tiếng rên la vang khắp phòng cùng tiếng da thịt chạm vào nhau vô cùng thân mật tạo ra thứ âm thanh vô cùng ma mị.

Đến cuối cùng cũng không chịu được mà ngất trong vòng tay của anh. Hoseok ôm lấy thâm thể mềm nhũn thì mới phát hiện ra cả người Eun Hye đều nóng ran, khuôn mặt cũng đỏ như cà chua. Anh nheo mắt bình tĩnh đưa tay sờ trán thì mới hiểu được tại sao từ nãy tới giờ cô lại thành khẩn cầu xin anh đến vậy.

Giờ mới để ý nhiệt độ trong xe đến 19°. Hoseok liền hiểu ý lập tức tăng nhiệt độ lên dùng chiếc áo khoác dự phòng khoác lên người Eun Hye.

---------

1h sáng. Căn phòng trên tầng hai vẫn sáng đèn, ánh đèn không quá nổi bật, chỉ là tạo cho người nhìn cảm giác được thoải mái.

Người nằm trên giường lại không được thoải mái, dù hôn mê nhưng vẫn có chút ý thức về cảm giác xung quanh.

Mũi kim bén nhọn đâm thẳng vào tĩnh mạch khiến người nằm dưới cũng tỉnh lại vài phần.

Truyền nước biển cho Eun Hye xong, Nam Joon nghiêng người đánh mắt qua phía Hoseok đang đứng phía ngoài ban công nhìn vào, anh vẫn hờ hững đứng đó, một chút quan tâm tới vợ mình cũng không. Điều này làm Nam Joon hơi tức giận.

"Một cô gái yếu ớt hiền lành như vậy bị cậu hành hạ chẳng ra thứ gì rồi."

Nam Joon luôn có ý tốt, từ lâu đã xem Eun Hye như em gái của mình. Nhìn thấy những hậu quả do thằng bạn mình gây ra thì không khỏi bức xúc, mặc cho người đàn ông trước mặt không hề để ý sự tồn tại của anh và Eun Hye nhưng anh vẫn muốn nói tiếp.

"Cậu luôn biết từ lúc còn học cấp ba, Eun Hye đã rất luôn cố gắng, hiền lành và vô tư, chỉ vì yêu lầm cậu mà giờ thành thế này. Cậu xem, cậu hành hạ em ấy biến thành bộ dạng gì rồi. Cậu..."

Nam Joon vừa nói được một nửa, Hoseok trước mặt anh vừa thản nhiên châm điếu thuốc, hút một hơi phả ra một làn khói trắng ngắt lời anh, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.

"Cô ấy sao rồi!"

"Cậu nghĩ xem là thế nào?" Nam Joon lạnh lùng, hướng mặt ra chỗ khác, dù không muốn nói nhưng vẫn phải làm: "Cậu hành hạ Eun Hye trong lúc em ấy đang lên cơn sốt, còn sốt lên tận 38°7, trước đó lại còn dầm mưa... Tất cả dấu bầm tím đều có trên cơ thể không còn một chỗ trống.... cậu nghĩ cô ấy thế nào?"

Nam Joon đợi câu trả lời từ miệng của anh nhưng nhận lại chỉ là một cái ngoảnh mặt, ánh trăng sáng bỗng rọi xuống gương mặt tuấn mĩ, một làn khói mới từ miệng Hoseok được phả ra.

"Cậu có thể về được rồi."

Nam Joon thở dài xoay người bước đi, lúc bước ra khỏi cửa anh lại nói: "Cậu cũng nên bỏ thuốc được rồi, nếu không Eun Hye sẽ không chịu được đâu."

Nghe được lời lẽ giáo huấn không mấy hay ho này của bạn mình, Hoseok vẫn không phản bác liền hất tay ra hiệu là Nam Joon nên về được rồi.

Xung quanh lại trở nên yên tĩnh.

Người đàn ông đứng trên ban công, không hề động. Tầm mắt rơi xuống bụi hoa hồng nở rộ trong hoa viên. Trên tay anh còn đang cầm điếu thuốc, làn khói phả ra từ miệng anh một khung cảnh vô cùng nhu mì và mờ ảo.

Ánh trăng mênh mông, biến ảo trong mắt. Anh lặng lẽ ngồi xuống một bên ban công từ từ đợi thời gian cứ trôi đi theo kim đồng hồ. Ánh mắt vẫn không quên liếc nhìn người con gái thân tàn bị anh hành hạ mà nằm gọn trong chăn ngủ rất ngon lành.

Ổn định lại tâm tình, Hoseok xoay người, nhìn điếu thuốc trong tay vẫn chưa tàn, tùy tay ném nó vào cái gạt tàn, sau đó, bước chân chậm rãi đi về phía phòng ngủ.

Đi đến bên giường, ngồi xuống mép giường, anh nâng tay xoa mặt Eun Hye. Vệt bầm tím bên má giờ lại nặng màu hơn. Tay còn lại Hoseok nắm lấy bàn tay cô, ngón tay cũng có giấu vết bị thương lúc ẩn lúc hiện lại có đủ đầy nhưng vết bầm đỏ tím khác trong lòng không khỏi dâng lên chút đau lòng.

"Hoseok... đừng bỏ em... em... yêu anh."

Trong cơn mê sảng điều duy nhất mà Eun Hye nói chính là những điều mà sâu trong tâm can cô đều là nhưng lời thật lòng.

Đệm giường một màu trắng xóa, ẩn ẩn còn thấy được dấu vết màu đỏ trên cơ thể, cả người cô giờ cũng đã hạ sốt nhưng do tác dụng của thuốc an thần nên nhìn cô ngủ ngon lành lại giống như đứa trẻ vậy.

Anh nhớ tới lần thứ ba, lúc đó lại không chịu dừng động tác, anh còn cố gắng di chuyển để thỏa mãn cơn khát tình của mình mà quên mất rằng dưới bờ vai rộng lớn lại có một người con gái nước mắt tràn khóe mi cầu xin, lúc đó cô còn nói: "Em mệt..."

Dù anh có nghe nhưng lại làm như không có chuyện gì

Có vẻ như Hoseok cũng đã yên tĩnh trở lại. Anh cúi đầu hôn lên trán Eun Hye rồi chúc: "Ngủ ngon"

Anh nghiêng người rồi ôm Eun Hye vào lòng, cả hai đều say giấc trong ánh trăng le lói chút ánh sáng đó.

Đêm nay trăng rất sáng, ánh trăng xuyên vào từ cửa sổ, dừng lại trên mặt cô. Khuôn mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt, cô đã quen chịu đựng, dù có đau có thương cũng không lên tiếng, mỗi khi chịu ấm ức cũng chỉ cắn chặt môi chịu đựng.

Cô cứ như vậy, anh nhìn thấy thế lại không thể giải thích được vì sao tim mình đập nhanh hơn. Mà cô bị thương thế này, đúng là do anh làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro