Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[TRANS] [H+] - Nói tôi đừng quên (cuối)

Cố Hiểu Mộng: Đêm là một đêm đẹp.  Ánh trăng chưa tan trên bầu trời xanh coban chuyền nhau sống động, sau khu vườn đèn neon, đám đông đang tới trở nên rực rỡ hơn rất nhiều. 

Thực tế, hiếm có khoảnh khắc lãng mạn như thế trong buổi tối, và mọi thứ đều đẹp đẽ và tươi mới chỉ vì những khoảnh khắc nhỏ nhặt.

Văn án:

Thấy Lý Ninh Ngọc không nhúc nhích một lúc, Cố Hiểu Mộng lại ôm eo nàng, đẩy nàng thật mạnh, đồng thời buông xuống một loạt nụ hôn thúc giục nàng. 

"Chị Ngọc......bỏ vào.....em muốn xem... muốn thấy."

Đại tá Lý nghiến răng nghiến lợi, chỉ nửa đẩy tay Cố Hiểu Mộng đặt ở lối vào đài phun nước, đổi lấy một nụ cười mãn nguyện từ ai đó. May mắn thay Cố Hiểu Mộng nhớ lời hẹn, Lý Ninh Ngọc đã được lấp đầy trong giây tiếp theo.

Cố Hiểu Mộng như đi vào một cái hồ, Lý Ninh Ngọc nghiến răng không chịu phát ra âm thanh. 

"Chị Ngọc.....ân" đưa tay đi vào trong hồ, Cố Hiểu Mộng cúi đầu gặm ngực của người dưới thân.

"Chị Ngọc.....thật ướt."

"........".  Lý Ninh Ngọc chưa từng dạy câu này, Cố Hiểu Mộng không chỉ có bắt chước mà còn vượt qua nó.

" Câm.....câm mồm."

Lý Ninh Ngọc mặt đỏ bừng, nhưng tâm trí lại gợn sóng bởi vì tay của Cố Hiểu Mộng.

"..ưm...."

"Chị Ngọc...... chặt quá."

"......."

Được cọ xát bởi những chiếc răng, và được giữ bởi một người xinh đẹp.

Lý Ninh Ngọc, người bị cắn, không nhịn được hét lên: " Hiểu Mộng....Hiểu Mộng. "

Sông có thịnh không biết bao giờ, sóng này đẩy sóng khác, cũng giống như bờ này đẩy bờ khác.

Đánh giá cao bức ảnh khoả thân của Lý Ninh Ngọc, leo lên một đỉnh cao, leo lên những đám mây trắng và ánh sáng như gấm, vắt vẻo trên cầu vồng dài, nhìn ra biển nước đang dâng trào, trong mảnh dục vọng này, dâng lên va chạm của chính mình, trắng nõn mịn màng da thịt đều đắm chìm trong mồ hôi, vui mừng, ấm áp vuốt ve thân thể mềm mại đầy mồ hôi. 

Lý Ninh Ngọc thở hổn hển hét lên, đắm chìm trong vui sướng. 

Cố Hiểu Mộng dùng tay đỡ cơ thể và dùng lực ấn các ngón tay vào, cố định dưới cơ thể để tránh trượt ngã. 

Kết quả là da thịt nhẹ nhàng nóng bỏng bên trên phát ra tiếng huýt sáo không thể kiềm chế hơn, ngón tay của Lý Ninh Ngọc cắm vào lưng của Cố Hiểu Mộng, và Cố Hiểu Mộng chịu đựng cơn đau nóng bỏng. 

Niềm vui bắt đầu nảy nở, và bông hoa nhỏ trên tay cô đang sưng lên.  Phải thúc giục mới dẫn đến bùng phát. 

Lý Ninh Ngọc cảm nhận được khoái cảm run rẩy, lúc đầu nhẹ nhàng gợn sóng khắp người, sau dần dần tập trung lại một bộ phận, để lại một cỗ ấm áp sau nhàn nhạt lắng xuống. 

Bây giờ, toàn thân nàng ấy đang run lên nhanh chóng.  Nàng nhắm mắt lại, khuôn mặt xuất thần, mồ hôi nhễ nhại.

Khoái cảm đột nhiên dâng lên, nàng tuyệt vọng khống chế, cuối cùng bộc phát ra tia lửa.  Chân nàng ấy ngừng cử động một cách yếu ớt. 

Da đốt cháy nhiều calo và bắt đầu căng lại, mồ hôi chảy ra từng hạt lớn, và chảy dọc hai bên sườn và cổ họng, kéo theo cái đuôi ngứa ngáy như sâu róm. 

Giai đoạn sau của khoái cảm sẽ làm cho hạt mồ hôi rung động nhạy cảm, và thậm chí di chuyển cùng với tốc độ bất ngờ.  Sự yên bình mãn nguyện và niềm vui sau khi lao động để lại một khoảng trống trong tâm trí. 

"Hiểu Mộng .... ưm ......Cố Hiểu Mộng".  Bản thân Lý Ninh Ngọc có lẽ cũng không biết giọng nói hiện tại của nàng ấy hấp dẫn đến mức nào.

" Chị Ngọc ". Cố Hiểu Mộng đã hôn một cái sau khi nghe thấy âm thanh.

Tất nhiên Cố Hiểu Mộng sẽ không để cho Lý Ninh Ngọc đi dễ dàng như vậy.

Cảm nhận được Lý Ninh Ngọc đang trút giận dưới mình, Cố Hiểu Mộng không có rút tay ra, lại bắt đầu chọc ghẹo.

Kích thích từ hạ thể khiến Lý Ninh Ngọc lại ướt át, Cố Hiểu Mộng cảm giác sờ trên tay càng lúc càng trơn. 

Tiến gần lỗ tai của Lý Ninh Ngọc lại phun ra một làn sóng khác

"Chị Ngọc, chị xoay người lại, vẫn là nhấc chân lên."

Cố Thượng uý, người đã nếm được vị ngọt, có thể miêu tả là rất vui.

"......." Lý Ninh Ngọc lúc này chỉ muốn khâu miệng Cố Hiểu Mộng lại.

Cố Hiểu Mộng nhìn biểu hiện của Lý Ninh Ngọc và cười đắc ý:  "Đại tá Lý, chị cũng có ngày hôm nay?"

Cố Hiểu Mộng, người biết đến đường cùng, ôm lấy Lý Ninh Ngọc trước khi hàm răng và móng vuốt của Lý Ninh Ngọc chuẩn bị cắn mình. 

Động tác của tay không ngừng, trên môi cũng không ngừng nói.

"Không, lần này nghe lời em".  Hôn Lý Ninh Ngọc, sau đó áp vào cửa sổ.

"Bùm" một tiếng, Lý Ninh Ngọc bị Cố Hiểu Mộng đè lên cửa sổ, hai tay bám lên thành cửa sổ, chân vô thức kẹp chặt Cố Hiểu Mộng, cảm nhận được nụ hôn rực lửa của Cố Hiểu Mộng, nàng đặt một tay lên vai cô. 

Cố Hiểu Mộng đang vuốt ve đùi nàng, cổ bị hôn, và ngực nàng bị đè nén.  Đẩy đi vinh quang của chiếc lông trắng khỏi đôi chân rã rời. 

Cơ thể ngã xuống trong tuyết trắng, và tất cả những gì cô cảm nhận được là nhịp đập và co bóp kỳ lạ trong đó. 

Có sự run rẩy từ thắt lưng của nàng ấy, khi nàng ấy bị chiếm hữu, khi nàng ấy bị khuất phục. 

Cố Hiểu Mộng đưa tay vào nơi sâu nhất, thỉnh thoảng đẩy, thỉnh thoảng đứng yên, ôm nàng thật lâu, cho đến khi nàng ấy từ từ bình tĩnh trở lại trong vòng tay của mình.

Lý Ninh Ngọc sẵn sàng trao tất cả những gì nàng ấy có cho Cố Hiểu Mộng, khi nàng ấy bình tĩnh lại và ôm Cố Hiểu Mộng thật sâu, nàng ấy đã bị Cố Hiểu Mộng đặt xuống ghế sofa một cách tuyệt vọng.

Thế giới của họ bị đảo lộn, và Lý Ninh Ngọc bị Cố Hiểu Mộng đè lên người hết lần này đến lần khác trong cơn choáng váng.

Cố Hiểu Mộng đè nàng từ phía sau trên ghế sô pha, và leo lên đường lưng trơn bóng của mình. Cô ấy đã đưa nàng đến một nơi xa khác. Cố Hiểu Mộng tôn thờ Lý Ninh Ngọc mãi mãi. 

Ánh sáng và bóng tối của sự trẻ trung xen kẽ và thay đổi.  Họ đang chống chọi với dòng chảy của thời gian, với thân hình yếu ớt và rắn chắc. 

Lúc này, hết cánh đồng này đến cánh đồng khác, những con thoi rung rinh và mồ hôi nhễ nhại, gọi những tiếng thì thầm trong tên nhau và dưới cánh đồng. 

Tiếng gió, cây bạch đàn và hoóc-môn hôm nay thủy triều dâng trào, cánh hoa cây tùng rủ xuống rơi vào mắt người tình.

Nàng trước mặt nhảy lên thật cao, đáy lòng trầm xuống. 

Sau niềm vui, trời đã khuya, Cố Hiểu Mộng kiểm tra thời gian, đã ba giờ sáng, Lý Ninh Ngọc đã ngủ trên ghế sô pha. 

Nhìn thấy nơi đó lộn xộn, Cố Hiểu Mộng ấn huyệt thái dương và phải dọn dẹp.

Tìm được một cái hộp lớn rồi nhặt quần áo trên mặt đất vào trong hộp, Cố Hiểu Mộng mặc quần áo cho Lý Ninh Ngọc, sau đó mở cửa sổ để không khí thoát ra ngoài. 

Sau khi mặc quần áo, Cố Hiểu Mộng xuống lầu hai, hỏi Quý An lấy chìa khóa xe, bảo anh ta về trước, sau đó quay lại phòng làm việc, Cố Thượng uý đang bận đổ mồ hôi hột. 

Cô tự mình quét những thứ trên bàn và nhặt lại, khi văn phòng được dọn dẹp thì đã rạng sáng. 

Cô bế Lý Ninh Ngọc lên và đi xuống cầu thang, Lý Ninh Ngọc âu yếm xoa ngực Cố Hiểu Mộng và không kìm được mà mổ vào tay người đó. Đặt Lý Ninh Ngọc lên ghế sau, Cố Hiểu Mộng lái xe về nhà, sau đó xả nước trong phòng tắm. 

Đem Lý Ninh Ngọc tắm rửa sạch sẽ, cho nàng mặc đồ ngủ, lên giường đắp chăn bông, sau đó tự mình dọn dẹp. 

Cố Hiểu Mộng cũng rất mệt mỏi, cô ấy đã ngủ thiếp đi bên cạnh Lý Ninh Ngọc. 

Khi Lý Ninh Ngọc tỉnh dậy, nàng phát hiện mình đã nằm ở nhà, tiểu tử trước mặt cũng đang ngủ rất say.

Nàng nhớ Cố Hiểu Mộng đã cố ý phạm tội đêm qua và không bao giờ ăn năn. Lý Ninh Ngọc rất muốn tìm một nơi để trút giận, may mà tên tiểu tử vô lương tâm này biết tắm rửa sạch sẽ. Nàng kiểm tra đã gần ba giờ, mặc quần áo vào chuẩn bị xuống lầu.

—————————
Tôi nghĩ đến đây là đủ rồi. Đừng nói đến não, mắt tôi cũng sắp rớt ra luôn rồi :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro