Vấn đề được giải quyết
Nhận đồ thì sẽ không có cách nào rũ bỏ được người đàn ông này, Ngọc Mỹ hiểu rất rõ, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, tương lai và tiền đồ của chồng cô hiện tại đang nằm trong tay anh.
Cô thỏa hiệp cầm lấy chìa khóa: "Không cần sang tên, tôi chỉ ở lại vài ngày, đợi vết tích trên người tan hết tôi sẽ rời đi" - Cô liếc nhìn anh.
Kim Tử Long trông rất vui vẻ, anh dựa vào đầu giường châm một điếu thuốc. Có lẽ anh đang cảm thấy rất đắc ý vì cuối cùng đã có được cô.
Cô cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, chùm chìa khóa trong tay cô lạnh ngắt. Vì tiền đồ của Nguyễn Hiếu mà lên giường với người đàn ông này, có đáng không? Cô cũng không rõ nữa, chỉ hy vọng mau chóng cách xa người đàn ông này, cuộc sống quay trở lại như cũ.
Ngay khi dấu vết trên cơ thể biến mất, cô lập tức thu dọn đồ đạc trở về nhà.
Mấy ngày tiếp theo qua đi, Nguyễn Hiếu cuối cùng cũng phấn chấn trở lại, vừa tan sở liền báo tin vui cho cô: "Bà xã, có thông tư của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật rồi, anh không sao cả! Chồng của em không sao rồi! Vợ à, lần này phải cảm ơn em rất nhiều, may mà có bố mẹ vợ giúp đỡ".
Cô thở phào nhẹ nhõm, hòn đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ. Cô cầm điện thoại đi vào bếp, gửi tin nhắn cho một số điện thoại nằm trong lịch sử cuộc gọi.
"Cảm ơn"
Cô không nói lời thừa thãi, anh đương nhiên hiểu, anh trả lời rất nhanh:
"Nếu muốn cảm ơn thì chi bằng cô Mỹ mời tôi bữa cơm".
Lại là đi ăn sao? Được anh mời đi ăn quá nhiều lần, cô đâm ra sợ, chắc chắn không phải việc gì tốt đẹp.
Cô muốn từ chối nhưng lại sợ anh ta tức giận, dù sao cô cũng vừa nhận được ân huệ từ anh.
Kim Tử Long gửi địa chỉ và thời gian, cô âm thầm ghi nhớ, cô tắt điện thoại, nghe thấy Nguyễn Hiếu nói vọng vào từ bên ngoài hỏi cô làm gì trông bếp mà lâu thế, cô vội vàng bưng đĩa hoa quả đi ra.
Sau giờ học ngày hôm sau, khi cô tan làm thì nghe thấy bên ngoài có giáo viên gọi mình:
"Cô Mỹ, vị phụ huynh kia lại tới kìa, đang ở bên ngoài đợi cô đó!"
Tim cô đập thình thịch, sao anh lại khoa trương như vậy? Ngày trước thì không sao, hai người không dính dáng tới nhau, cô không có gì để hổ thẹn, cho dù nhiều lần dùng bữa cùng anh thì vẫn có thể ngang nhiên đi tới.
Nhưng bây giờ hai người đã có quan hệ kia, cô ước gì anh không xuất hiện trước mặt người quen của cô nữa, sợ sẽ bị người ta phát hiện. Cô vội vàng thay quần áo, sau đó xách túi bước ra ngoài với vẻ mặt ủ rũ. Khi bước ra khỏi phòng nghỉ, cô không dám ngẩng đầu nhìn vào mặt các giáo viên khác.
Vừa đặt chân ra ngoài đã trông thấy một chiếc xe ô tô màu đen đỗ ngay trước cổng trung tâm văn hóa, người đàn ông quay lưng về phía cô, tựa vào cửa xe hút thuốc. Làn khói trắng bay nghi ngút từ kẽ ngón tay anh.
Ngoại hình nổi bật của người đàn ông thu hút sự chú ý của người qua đường, anh dập điếu thuốc, quay người định bước lên xe thì chạm mặt cô.
Lần này không có cậu Huân, Kim Tử Long tự mình lái xe tới đây, cũng không có Tử Kiều, hai người như thể đang đi hẹn hò.
Hẹn hò ư? Ngọc Mỹ cắn môi, nhưng hai người như này chẳng giống như đang hẹn hò sao? Cô và Nguyễn Hiếu tuy là vợ chồng nhưng rất ít khi có những khoảng thời gian thế này, ở nhà cùng nhau xem phim đã được coi là lãng mạn lắm rồi, chứ đừng nghĩ tới chuyện hẹn hò đi xem phim, đó là việc chỉ đám sinh viên mới làm.
Anh ta mở cửa xe cho cô, hai người ngôi vào xe. Đến nhà hàng, dùng xong bữa tối, cô lại ngồi vào xe anh, nhưng cô phát hiện chiếc xe không đi về hướng nhà mình, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.
"Anh Long, anh đang làm gì vậy?" Thấy chiếc xe đang đi về hướng tiểu khu ven hồ. Cô bắt đầu lo lắng.
Anh ta liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu: "Cô Mỹ nghĩ rằng cái tôi cần là tình một đêm ư? Có câu "ăn một lần lại muốn ăn thêm", cô giáo Đàm có lẽ cũng hiểu nhỉ".
Cô lo lắng cất tiếng: "Anh Long, tôi đã ở bên anh một đêm rồi, nếu còn tiếp tục, sao tôi dám nhìn mặt chồng mình?"
Anh cười đáp: "Đó không phải vấn đề mà tôi cần quan tâm, tôi chỉ muốn nói với cô giáo Đàm thế này, tôi có thể cứu cậu ta thì cũng có thể hại cậu ta, tất cả phụ thuộc vào quyết định của cô đó Ngọc Mỹ".
Xe dừng ở bên đường, anh ấn nút, cửa xe mở ra.
"Cô Mỹ, nếu không muốn thì em có thể xuống xe ngay bây giờ"
Anh lấy hộp thuốc lá trong hộc để đồ ra, rút ra một điếu kẹp vào ngón tay, không châm lửa, cũng không nhìn cô, bàn tay còn lại cầm điện thoại lên lướt xem thông tin gì đó. Sắc mặt cô tái nhợt, nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét.
"Anh không sợ tôi báo cảnh sát sao?"
Như thể nghe được một câu chuyện cười, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng vẻ mặt kinh ngạc như phát hiện ra lục địa mới. Anh không nhịn được mà nở nụ cười, người đổ về phía vô lăng che mặt lại, cất tiếng:
"Ngọc Mỹ, sao trước đây tôi không phát hiện ra em đáng yêu thế này nhỉ... ngây thơ quá"
Anh bật cười thành tiếng: "Em tố cáo đi, Cục Công an, Thị ủy, Tỉnh ủy, em muốn đến đâu cũng được, có cần tôi cho em số điện thoại không?"
Anh không hề lo lắng! cô mặt mũi trắng bệch, rốt cuộc thì anh có địa vị cao tới thế nào mà lại kiêu ngạo tới vậy? Cô lại lần nữa ý thức được việc, anh là người mà cô không thể chọc vào. Cô nhìn anh một lúc, sau đó cầm túi xuống xe, rảo bước rời khỏi đó.
Anh cười lạnh một tiếng, sau đó lái xe rời đi. Anh không đuổi theo, điều này càng khiến cô cảm thấy bất an.
Khi Nguyễn Hiếu về tới nhà, trong nhà tối đen, anh ta còn tưởng không có ai, đi vào phòng ngủ mới phát hiện cô đang cuộn tròn người làm tổ trong chăn, trên mặt ướt đẫm nước mắt.
Anh ta lập tức lên giường, vén chăn ra rồi hỏi cô làm sao. Cô lau nước mắt, cố gắng nở nụ cười gượng gạo, cô xoay người ôm lấy eo chồng nhắm mắt.
"Không có gì, em vừa xem chương trình tìm kiếm thân nhân, cảm động quá mà thôi"
Nguyễn Hiếu tưởng thật, ôm lấy cô rồi kể về chuyện công việc. Cô và chồng quen biết qua xem mắt.
Cô mới trở về Sài Gòn hồi năm ngoái, qua sự giới thiệu của bạn bè tới dạy múa ở trường dạy vũ đạo Lôi Vũ.
Thấy con gái đã hai sáu tuổi mà vẫn chưa có bạn trai, bố mẹ cô rất sốt ruột. Hai ông bà đều là cán bộ đã về hưu, tư tưởng bảo thủ, họ chỉ có một cô con gái nên đương nhiên mong mỏi cô sớm thành gia lập thất, ổn định cuộc sống. Vì vậy mà ông bà đã nhờ người mai mối cho cô vài chàng trai còn độc thân. Chồng cô là một trong số những người đó.
Ngày hai người gặp nhau, cô vừa tan lớp đã vội vàng tới điểm hẹn, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, cô không trông đợi gì nhiều vào buổi xem mắt này, chỉ tham gia cho có để bố mẹ yên tâm.
Một buổi hẹn hò cho có lệ nhưng lại tu thành chính quả. Xuân Trang, người bạn thân nhất của cô từng hỏi cô, tại sao trong số những chàng trai trẻ đó cô lại chọn Nguyễn Hiếu làm chồng, cô suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm được nguyên do.
Ngày đó, cô vội vội vàng vàng tới nơi hẹn, trễ nửa tiếng đồng hồ, vốn tưởng đối phương sẽ tức giận, nào ngờ Nguyễn Hiếu không những không tỏ ra bực bội, mà còn cười vui vẻ nói chuyện cùng cô. Đối phương có tính cách không tệ, điều này đã để lại cho cô một ấn tượng tốt đẹp.
Thêm vào đó Nguyễn Hiếu còn nhiệt tình theo đuổi, cô không thể cưỡng lại nên đã đồng ý kết hôn.
Xuân Trang nói: "Chuyện này qua loa đại khái quá".
"Ừ, chỉ đơn giản vậy thôi" - Trên thực tế, cô là người không có quá nhiều ham muốn về tiền bạc và vật chất, cô chưa từng mơ ước mình sẽ trở nên giàu có, việc duy nhất mà cô yêu thích đó là nhảy múa.
Ngày nhỏ, cô học múa ba lê từ một vị giáo viên đức cao vọng trọng, sau này được nhận vào Học viện múa Thủ Đô, trong suốt chặng đường đó, múa ba lê đã trở thành cuộc sống của cô. Cô từng có cơ hội được đứng trên một sân khấu lớn hơn nhưng do một tai nạn xuất phát từ nhiều nguyên nhân, cô đã đánh mất cơ hội, phải từ bỏ sân khấu trở về quê hương, trở thành một giáo viên dạy múa vô danh nhỏ bé.
Cô vô cùng khiếp sợ trước sự cạnh tranh bẩn thỉu, chỉ muốn làm một cô gái nhỏ, sống bình yên tới hết cuộc đời. Vậy nên, một người thành thật, có trách nhiệm như Nguyễn Hiếu rất phù hợp với cô. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô sẽ là một người vợ tần tảo chăm chồng dạy con, cuộc sống tới năm bảy mươi tuổi cũng không có gì thay đổi.
Xuân Trang không đồng tình với quan điểm của cô về hôn nhân, cô ấy nói:
"Cậu có biết câu nói này không? Thánh nhân không hết, đạo tặc không chết. Nếu ở trước mặt cậu anh ta cứ mãi là thánh nhân, vậy thì điều này chỉ nói lên một điều, đó là anh ta không yêu cậu".
Kỳ nghỉ cuối tuần, cả hai vợ chồng đều có thời gian, chồng cô lái xe chở cô ra ngoại ô thư giãn, hai người đi dạo trong công viên. Ở đây có rất nhiều cặp tình nhân trẻ, cô và chồng tay trong tay bước đi, khi đến một nơi vắng người, nhân lúc không ai để ý Nguyễn Hiếu đã hôn lên mặt cô một cái.
Cô đỏ mặt xấu hổ, mắng yêu chồng - "Anh không xấu hổ à!"
Cô trừng mắt lườm chồng với khuôn mặt ửng hồng. Nguyễn Hiếu bật cười, nắm tay cô đi tới chỗ thuyền tham quan hồ.
Trong lúc chờ thuyền cập bến, cô một tay bị Nguyễn Hiếu nắm, tay còn lại thì cầm cây kẹo đường mà chồng mua cho.
Bỗng, phía sau có người gọi tên cô.
"Ngọc Mỹ!"
Cô quay người lại, hóa ra là Yến Vy, bạn học cấp ba của cô, lần cuối cùng họ gặp nhau là tại đám cưới cô.
Yến Vy và Ngọc Mỹ có phong cách hoàn toàn khác nhau, sự quyến rũ của cô ta toát ra từ trong xương cốt, khi bước đi trên người tỏa ra hương thơm mê hoặc. Khi đàn ông nhìn thấy cô ta, ánh mắt họ đều ngây ra.
Nguyễn Hiếu trông thấy Yến Vy đi tới thì lập tức buông tay vợ ra, anh ta ra chỗ khác hút thuốc, nhường chỗ cho hai người nói chuyện. Cô ta mỉm cười híp mắt bước tới trò chuyện với cô.
Cô vừa nhìn cô ta vừa thầm nghĩ, có phải mình đối xử với bản thân quá qua quýt không nhỉ. Những người phụ nữ khác ăn vận trang điểm kỹ càng, còn cô ngày nào cũng chỉ áo sơ mi quần jeans, cùng lắm thì thỉnh thoảng mặc váy liền thân.
Trên thực tế, Yến Vy lại rất hâm mộ Ngọc Mỹ.
Bản thân Ngọc Mỹ không hay biết, từ nhỏ cho tới lớn, chính cô mới là đối tượng được đám con trai thèm muốn. Vẻ ngoài xinh đẹp mong manh, giọng nói nhẹ nhàng hiền dịu, cư xử hòà nhã với cả nam lẫn nữ, mười năm như một, đây là điều không thể giả vờ được.
Một cô gái như vậy, cho dù không ăn diện thì vẫn mãi là nữ thần trong sáng trong mắt đám nam sinh. Chưa kể, hiện nay cô đã kết hôn cùng Nguyễn Hiếu, có công việc ổn định là giáo viên dạy học.
Trong đám bạn thời trung học có rất nhiều nữ sinh hm mộ cô. Yến Vy vừa nói vừa chêm vào vài câu nịnh hót.
Cô vén mái tóc đen dài ra sau tai, nghe thấy lời của Yến Vy, cô cũng chỉ cười nhẹ, không quá để tâm.
"Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, cậu hâm mộ tớ, nhưng thật ra tớ lại hâm mộ cậu. Cậu không biết thôi, bây giờ tớ.."
Cô thở dài, nuốt mấy lời sau đó lại. Nếu biết trước đi dạy múa sẽ gặp phải Kim Tử Long thì ban đầu cô thà ở nhà làm nội trợ còn hơn.
Sau khi tốt nghiệp, Yến Vy làm thư ký trong một công ty nhỏ, hiện vẫn còn độc thân, vừa nói chuyện cô ta vừa đùa muốn nhờ cô giới thiệu đối tượng cho.
"Nếu thấy có ai phù hợp tớ nhất định sẽ giới thiệu cho cậu" - Cô cười nói.
Trước khi chia tay, Yến Vy kết bạn với tài khoản zalo của cô, đồng thời đưa cô vào nhóm bạn cùng lớp, nói rằng mấy ngày nữa có buổi tụ tập, nếu cô có thời gian thì hãy tới tham gia.
Sau khi cô ta đi khỏi, Nguyễn Hiếu dập điếu thuốc đi tới, hai người cùng nhau rời khỏi công viên.
"Bạn trung học của em có nhiều người làm việc ở quê nhỉ, mấy ngày trước cũng gặp một người". - Nguyễn Hiếu buột miệng nói.
"Ừm, Sài Gòn cũng rất phát triển nên về thôi" - Sài Gòn tuy là thành phố lớn nhất nhì nước nhưng bộ môn múa ba - lê dạo gần đây mới khởi sắc nên cô quyết định trở về quê hương thay vì ở Thủ Đô Hà Nội.
Đi được hai bước, cô chợt cảm thấy có gì đó không đúng, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên.
"Sao anh biết cô ấy là bạn cùng lớp cấp ba của em? Em chưa từng kể về cô ấy mà"
"À thì... cô ấy tới tham dự đám cưới của chúng ta đó thôi, anh có chút ấn tượng" - Nguyễn Hiếu cười gượng giải thích qua loa rồi nhanh chóng đi trước.
Đám cưới có nhiều người như vậy mà anh ấy vẫn nhớ được ư? Cô loáng thoáng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nghĩ ra không ổn ở chỗ nào. Nguyễn Hiếu vừa ngâm nga vừa lái xe đưa cô về nhà.
_______________________________
Chap này tương đối dài vì mình cố tình gộp 2 chương lại để mọi người hiểu được tại sao Cô Giáo lại lấy Nguyễn Hiếu và mng đọc có thấy cấn chỗ Yến Vy hong ..... có thì đọc từ từ sẽ giải đáp chỗ cấn này nhoá ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro