Mới 9 giờ mà
Người cấp dưới cũ thì thầm vào tai ông Minh:
"Cựu lãnh đạo có lẽ ông không biết, vợ cũ của Bí thư Long đã qua đời, để lại một cô con gái nhỏ mới lên tiểu học." - Hai ông bà đưa mắt nhìn nhau.
Sau bữa cơm, ông Minh và Kim Tử Long trò chuyện rất nhiều về vấn đề công việc, ông có ấn tượng rất tốt với anh. Lúc đầu, ông nghĩ rằng người được điều chuyển đến trình độ không đủ, nhưng sau khi nói chuyện ông mới nhận ra Tử Long có kinh nghiệm thực tiễn phong phú và tâm nhìn độc đáo, liền âm thâm gật đầu tán thưởng.
Ban đầu ông cảm thấy Tử Long đã có con, không phải là người phù hợp với con gái mình, nhưng sau đó nghĩ lại, con gái ông hiện tại cũng đã ly hôn thì có tìm người tiếp theo cũng không chắc tìm được người chưa từng cưới gả. Nếu nghĩ như vậy, điều kiện của hai người thực sự rất phù hợp.
Anh tiễn gia đình Ngọc Mỹ ra xe, mắt dõi theo chiếc xe đi xa, nụ cười bên môi lúc này mới nhạt dần.
Buổi tối, Ngọc Mỹ ở lại nhà cha mẹ, nghĩ đến việc cô đã ly hôn, hiện tại sống cô đơn một mình, cha mẹ nhất định giữ cô ở lại. Phòng ngủ trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ, cha mẹ cũng đã đi ngủ sớm, cô rửa mặt xong cũng chuẩn bị đi ngủ, đang nằm thư thái trên giường, điện thoại bên gối bỗng vang lên thông báo.
Từ khi Kim Tử Long thêm cô làm bạn bè trên Zalo, mỗi ngày anh đều gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, không tin nối một người bề ngoài lạnh lùng như anh lại có thể nói nhiều như vậy.
Khung trò chuyện trên Zalo đều bị những tin nhắn của anh chiếm hết.
"Hôm nay họp... lắng nghe báo cáo... phê duyệt công văn... tuần sau phải đi..."
Cứ như đang báo cáo công việc vậy.
Cũng may là cuối cùng cũng biết nhắn một câu:
"Hôm nay nhìn thấy một chùm hoa nở rất đẹp, tôi lập tức nhớ đến em."
"Tôi nhớ em."
Bàn tay cầm điện thoại nắm chặt lại một chút, Ngọc Mỹ mím môi cười, người đàn ông này...sao lại sến súa đến vậy.
Ting ting ting! Anh gọi điện thoại qua Zalo.
Ngọc Mỹ hơi bất ngờ một chút, chẳng lẽ anh cũng đang xem lại tin nhắn ư? Cô ấn vào nút trả lời, ho nhẹ một tiếng không nói chuyện.
"Alo." - Giọng nói trầm ấm của anh truyền qua điện thoại.
"Có việc gì vậy?" - Cô xoắn đuôi tóc, lười biếng hỏi.
"Đã đi ngủ chưa?" - Anh khẽ cười.
"Mới 9 giờ mà."
Bên kia anh bắt đầu thở dốc: "Mỹ Mỹ em đang ở trong phòng của mình sao?"
Cô thót tim, nhìn vào khóa cửa đảm bảo đã khóa chặt.
"Ừm."
Anh dụ dỗ nói: "Bật video lên, để tôi nhìn em một chút."
Cô cắn môi suy nghĩ, do dự một lúc cuối cùng cô cũng mở video lên. Anh để camera ở rất thấp, giống như đặt trên bàn làm việc, còn mình thì ngồi trên ghế xoay, anh mặc bộ đồ ở nhà tối màu, có thể nhìn thấy tủ sách phía sau anh.
Điện thoại được để trên bàn chiếu vào phía dưới của anh, cô thiếu chút là làm rơi điện thoại ra ngoài, anh đang làm cái gì thế!?
Trong màn hình, bàn tay người đàn ông đang nắm lấy cự, từ từ di chuyển lên xuống. Trên màn hình, yết hầu của người đàn ông hơi lay chuyển, anh gọi cô:
"Mỹ Mỹ... cho tôi xem của em"
Sau khi bị anh dụ dỗ làm việc đó qua điện thoại, cô nằm trên giường thở dốc, điện thoại đặt qua một bên, trên màn hình người đàn ông rên rỉ một tiếng rồi phun bạch trọc. Tiếng thở dốc của cả hai thông qua điện thoại mà truyền đến nhau.
Ngọc Mỹ nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày, lại nghĩ tới tiếng "chồng" mà ban nãy anh tự xưng, trái tim cô bỗng đập nhanh thêm một nhịp, cô ngồi dậy hỏi anh.
"Anh làm thân với cha tôi là vì thực sự muốn kết hôn với tôi sao? Anh hãy suy nghĩ cho cẩn thận."
Kim Tử Long không ngờ cô vẫn suy nghĩ về chuyện này, anh nhướn mày, dùng khăn giấy lau sạch cự vật vừa được thỏa mãn, sau đó kéo quần lên.
"Xem ra tôi vẫn chưa thể hiện đủ, nên em mới nghi ngờ tấm chân tình của tôi thế này."
Nghe những lời anh vừa nói, trái tim Ngọc Mỹ đập thình thịch, ngón tay siết chặt rồi lại buông lỏng ra. Các nhân tố phù hợp khi cộng hưởng lại với nhau cũng có thể tạo ra sai lầm.
Giống như khi cô cho rằng mình hỏi Kim Tử Long, khi nào thì anh mới thả tôi đi. Câu trả lời của anh lại là, tôi trước nay chưa từng có ý định thả em.
Cô cảm thấy trái tim mình bị người khác chọc một cái, sau đó được đặt vào trong một ly nước ấm đế sưởi ấm.
"Ngủ sớm một chút đi." - Anh thấy cô không có động tĩnh gì, khẽ mỉm cười, chủ động tắt điện thoại.
Khoảng thời gian sau đó, anh thể hiện sự tồn tại của mình ở mọi phương diện, ngay cả bố mẹ cô cũng biết hai người rất thân thiết với nhau. Bây giờ, họ đã chấp nhận sự thật là con gái của mình đã ly hôn, thấy cô mặc dù đã ly hôn nhưng trạng thái tinh thần vẫn rất tốt, không hề tỏ ra chán nản, chỉ cho rằng đó là nhờ vào sự xuất hiện của
Kim Tử Long đã bù đắp khoảng trống tình cảm cho con gái.
Mẹ Ngọc còn lặng lẽ tìm Ngọc Mỹ, hỏi cô:
"Mỹ Mỹ, con nói thật với mẹ đi, có phải con ly hôn là vì Tử Long hay không? Hai đứa đã quen nhau từ trước đó rồi, đúng không?"
Cô hốt hoảng, không ngừng phủ nhận, cố gắng che giấu sự chột dạ của mình. Con gái của bà nên bà biết, đừng nhìn dáng vẻ nước đổ đầu vịt của con gái hiện tại, thật ra nếu cô kiên quyết không có bất kỳ liên hệ nào với Tử Long, vậy thì mối quan hệ của hai người nhất định sẽ không như bây giờ. Biết được nửa đời sau của con gái có chỗ dựa, bố mẹ cũng yên lòng.
Thành ủy tổ chức cuộc họp, họp xong cũng tương đối muộn, đã nói là sẽ đến đón Ngọc Mỹ, khi Kim Tử Long đến thì cô đã tan làm được hơn một giờ.
Chiếc xe Audi màu đen dừng ở cửa ra vào của quán trà, người đàn ông ngồi ở ghế sau, xuyên qua cửa sổ xe nhìn vào phía bên trong cửa sổ sát đất. Bên trong cửa số sát đất, giữa những chỗ ngồi trong quán trà, bóng dáng của cô như ẩn như hiện, cô tập trung nói chuyện với hai người ngồi cạnh, không chú ý đến ánh mắt dò xét của anh ngoài cửa sổ.
Anh mở cửa xe ra, đi vào quán trà. Tiếng bước chân giày da dừng lại bên cạnh cô, Xuân Trang ra tín hiệu ý bảo Ngọc Mỹ quay đầu lại.
Cô quay đầu, anh lại không nhìn cô, mà nhíu mày nhìn người đàn ông trẻ tuổi đeo kính ngồi ở đối diện.
"Mỹ Mỹ, không giới thiệu một chút sao?"
Anh mỉm cười đặt tay lên bả vai cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô không chú ý đến tâm trạng bất thường của anh, cô vẫn còn đang suy nghĩ đến chủ đề vừa rồi, nói một cách lơ đãng:
"Anh từng gặp vị này rồi, Xuân Trang là bạn của tôi, còn đây là đàn em của cô ấy, Thanh Bình."
Ánh mắt Thanh Bình rời khỏi khuôn mặt của Ngọc Mỹ, nhận ra ánh mắt không mấy thân thiện của Kim Tử Long, anh ta lễ phép gật đầu với anh:
"Xin chào."
Sau khi rời khỏi quán trà, Ngọc Mỹ vừa lên xe đã bị siết chặt eo, Kim Tử Long ôm cô vào trong ngực.
"Em rất thân với cái người đàn em kia à?" - Anh hững hờ hỏi cô, giống như đó chỉ là một câu hỏi rất bình thường.
Đáng tiếc cánh tay ôm eo cô mạnh như vậy, anh hoàn toàn không để ý, dường như anh sợ mình buông lỏng tay thì cô sẽ bỏ chạy.
Ngọc Mỹ nhìn thấu, cảm thấy rất buồn cười, liếc mắt nhìn anh một cái: "Chỉ là đàn em mà thôi, sau khi tốt nghiệp chưa từng gặp lại!"
Ghen bậy ghen bạ gì không biết.
Kim Tử Long vuốt ve eo cô, đôi mắt đen thăm thẳm ẩn chưa sự thâm trầm, từ vẻ mặt của cô có thể thấy được cô thật sự không có quan hệ gì với người đàn em kia, tâm trạng anh lúc này mới tốt lên.
Buổi gặp mặt ba người hôm nay bất ngờ trở thành bốn người, vẫn là nhờ Xuân Trang. Kỳ nghỉ hè của Xuân Trang kết thúc, sắp quay về Hà Nội, trước khi đi cô rủ Ngọc Mỹ ra gặp mặt.
Đến khi cô đến mới biết có Thanh Bình ở đó. Ngọc Mỹ nói cô và Thanh Bình không thân, thật sự là không thân.
Cô quen biết Thanh Bình hoàn toàn là vì Xuân Trang.
Lúc học đại học, Xuân Trang là thành viên nòng cốt của hội học sinh, Thanh Bình là trợ lý dưới tay cô ấy. Cô đến chơi với bạn và gặp anh ta vài lần nhưng mối quan hệ không sâu sắc.
Hôm nay Xuân Trang đến gặp cô, vừa gặp mặt đã hào hứng hỏi cô: "Cậu có ý định đến Hà Nội phát triển không?"
Ngọc Mỹ bị cô ấy hỏi đến bối rối, nghe hai người họ giải thích mới hiểu được, bây giờ Thanh Bình là người phụ trách của một đoàn múa ba lê ở Hà Nội, thiếu vũ công nên muốn mời Ngọc Mỹ vào đoàn.
"Mỹ Mỹ, năm đó rõ ràng cậu là người có tiền đồ tốt nhất của đoàn kịch, thế nhưng lại trở về Sài Gòn, tớ vẫn không hiểu vì sao. Tớ không hỏi chuyện trước kia nữa, chỉ hỏi cậu, bây giờ cậu đã ly hôn, đã tự do rồi, cậu có muốn quay về Hà Nội thực hiện giấc mơ của mình hay không?" - Xuân Trang nghiêm túc hỏi cô.
Thanh Bình cũng tỏ vẻ nếu cô đồng ý đi, anh ta nhất định sẽ giúp cô vượt qua khó khăn.
Ngọc Mỹ kinh ngạc nhìn hai người.
Xuân Trang chứng kiến cô học khiêu vũ từ nhỏ cho đến lớn, biết cô thích múa ba lê đến nhường nào. Thế nhưng, bây giờ cô đã rời khỏi sân khấu hai năm, cô thật sự có thể quay lại sao?
__________________________
Hôm nay VN vô địch nên tui sẽ up thêm 2 chap cho mng đi bão về đọc nhen ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro