chiec xe dap xanh
Trong tuổi ấy thơ, mỗi lúc cãi vã với chị em, bị bà Ruýt phạt vì xao nhãng công việc, nhất là khi bị mẹ la mắng, Lêa đến ẩn náu trong một ngôi nhà thờ nhỏ ở chốn này để quên đi nỗi đau buồn hay giận dỗi. Nàng tránh căn trại của bà cụ Xiđôni, người đầu bếp ngày trước trong lâu đài, nay đã nghỉ việc vì bệnh tật hơn là vì tuổi tác. Để đền đáp công lao, Pie Đenmax biếu bà cụ ngôi nhà ở chỗ xao nhất này trong vùng. Lêa thường tới chuyện gẫu với bà già, và mõi lần, bà cụ tha thiết mời nàng một ly rượu hắc bồn tử do tự tay cụ cất lấy. Cụ rất kiêu hãnh về món rượu và chờ một lời ngợi khen mà Lêa không bao giờ quên nói, tuy rất sợ rượu hắc bồn tử.
Nhưng hôm nay, nàng không sao đủ sức đến đấy nghe cụ Xiđôni chuyện gẫu và uống rượu của cụ.
Hổn hển, nàng dừng lại dưới chân giá chữ thập và ngồi phịch xuống bực tam cấp đầu tiên, hai bàn tay lạnh giá ôm lấy đầu. Nàng cảm thấy một nỗi đau khủng khiếp, hai thái dương giật giật, hai tai ù lên, miệng đắng ngắt; nàng ngẩng đầu và nhổ nước bọt:
- Không, không thể thế được! Không đúng!
Chắc hẳn hai anh em nhà Lơphevrơ nói như vậy là vì ghen tị. Người ta đâu có cưới nhau vì cái cớ đính hôn lúc còn nhỏ? Vả lại, Cami quả là quá vô duyên đối với Lôrăng. Với cái vẻ uyên bác và sầu não của cô ta, với thể trạng mà người ta bảo là mong manh và với những cung cách quá ẻo lả. Phải sống với một người đàn bà như vậy thì phiền muộn biết chừng nào! Không, Lôrăng không thể yêu cô ta: chính anh yêu nàng, chứ không phải yêu cái con bé gầy gò, đến không biết cả cách ngồi cho đàng hoàng trên lưng ngựa hoặc không khiêu vũ được suốt đêm... Anh yêu nàng, Lêa tin chắc như vậy. Nàng thấy rõ điều đó qua cách anh cầm tay nàng, qua ánh mắt anh tìm kiếm ánh mắt nàng... Mới hôm qua thôi, trên bãi biển... nàng đã ngửa đầu ra sau... Nàng cảm thấy rõ rệt anh thèm khát hôn nàng đến chừng nào. Dĩ nhiên, anh không làm gì cả... Các chàng trai trong xã hội thượng lưu thật đến khó chịu vì bị gò bó bởi nền giáo dục của họ! Không, Lôrăng không thể yêu Cami.
Niềm tin ấy khiến Lêa lại trở nên can đảm. Nàng đứng vụt dậy, quyết tâm tìm hiểu thực chất câu chuyện đùa ấy và bắt hai anh em Lơphevrơ phải trả giá đắt cho lối cười cợt khiếm nhã của họ. Nàng ngẩng đầu nhìn giá chữ thập và thì thầm:
- Cầu xin Người giúp con!
Lêa ngồi riêng một chỗ cùng với những chàng trai hâm mộ nàng. Ai nấy đều muốn giành lấy niềm vinh dự được hầu hạ cô gái. Chẳng mấy chốc, thức ăn chất đầy trước mặt nàng, dù ăn đến mấy ngày cũng không hết. Nàng cười, nói, liếc mắt, khiến các cô gái khác không được săn đón phải ghen tức. Nàng tỏ ra vui vẻ hơn bao giờ hết. Nhưng mỗi nụ cười dù chỉ thoáng qua cũng làm hai hàm răng nàng đau nhói, đầu ngón tay nàng bấm chặt một cách điên dại vào lòng bàn tay nhơm nhớp, nỗi đau thể xác làm vợi bớt nỗi đau đang nghiền nát trái tim nàng. Nàng tưởng mình có thể chết đi được khi Lôrăng tiến về phía mình, tay vẫn khoác tay Cami, nét mặt rạng rỡ hạnh phúc, theo sau có người anh trai.
- Chào Lêa, tôi chưa kịp tới chào cô. - Lôrăng nghiêng mình nói rồi quay sang người yêu - Em còn nhớ Lêa chứ, Cami?
- Dĩ nhiên là em nhớ. - Cami đáp và rời khỏi tay người yêu - Làm sao em có thể quên được?
Lêa đứng dậy, nhìn kẻ tình địch mà nàng cho là không xứng đáng với mình. Nàng đứng thẳng mình khi Cami hôn lên hai má.
- Lôrăng nói nhiều về cô với tôi. Tôi rất mong được kết bạn với cô.
Hình như Cami không nhận thấy thái độ ít vồn vã của Lêa khi hôn lại mình. Chị đẩy ra trước mặt mình người anh trai dáng vẻ bẽn lẽn.
- Cô có còn nhớ Clôđơ, anh trai tôi không? Anh ấy đang héo hon đi vì muốn được gặp lại cô.
- ChàoLêa.
Anh ta mới giống cô em gái làm sao.
- Đi em, chúng ta chớ bỏ quên các tân khách khác. - Lôrăng vừa nói vừa dẫn người yêu đi.
Lêa nhìn họ bước đi, lòng cảm thấy cô đơn tới mức khó giữ được nước mắt.
- Tôi có thể ngồi với các bạn được không? - Clôđơ hỏi.
- Cậu nhường chỗ cho cậu ấy. - Lêa nói, giọng lạnh lùng và đẩy Raun Lơphevrơ lúc đó đang ngồi bên phải mình.
Kinh ngạc và rầu rĩ, Raun đứng dậy và bước đến cạnh em trai.
- Em có thấy hôm nay Lêa thật kỳ cục không?
Giăng nhún vai không trả lời.
Lêa đưa cho Clôđơ một đĩa đầy thức ăn.
- Đây, tớ không hề đụng tới.
Clôđơ ngồi xuống, cầm lấy đĩa và cảm ơn, mặt đỏ lựng.
- Cậu sẽ ở lại ít lâu ở Rôsơ-Blăngsơ chứ?
- Đâu được, trong tình hình như hiện nay...
Lêa không muốn nghe nữa, một ý nghĩ vừa lóe lên trong óc nàng: "Thậm chí Lôrăng cũng không biết mình yêu anh ấy".
Ý nghĩ ấy khiến nét mặt nàng bỗng trở nên nhẹ nhõm và nàng bật lên một chuỗi cười vui vẻ khiến mọi người ngạc nhiên. Clôđơ đờ Acgila và Giăng Lơphevrơ vội vã bước theo. Cả hai đều bị khước từ không một chút nể nang.
- Các cậu để tớ yên, tớ muốn ngồi một mình.
Thẹn thùng, họ quay về bàn các tân khách.
- Cậu có cho là sắp đánh nhau không? - Raun Lơphevrơ hỏi Alanh đờ Ruxay, người lớn tuổi hơn mà cậu ta nghĩ là có thể trả lời một cách nghiêm túc.
- Không còn nghi ngờ gì nữa. Cậu đã nghe buổi phát thanh tối qua rồi: Hítle đòi trả lại ngay Đăngdit (Thành phố cảng của Ba Lan) cho Đức, và gửi tối hậu thư cho Ba Lan sau những kiến nghị hình như hắn đã đưa ra với đại sứ đăc mệnh Ba Lan và có giá trị đến tối 30 tháng tám. Hôm nay đã là mồng một tháng chín. Vào lúc này, các cậu có thể tin chắc được là tay khu trưởng Phôxtơ đã tuyên bố sáp nhập Đăngdit vào Reisơ (Đức quốc xã thời Hítle) và Đức đã xâm lược Ba Lan.
- Vậy là chiến tranh ư? - Giăng Lơphevrơ hỏi, giọng bỗng nhiên già đi.
- Đúng, chiến tranh.
- Hay lắm, sẽ đánh nhau. - Luyxiêng Busactô nói, vẻ vênh vang.
- Đúng thế, và chúng ta sẽ thắng. - Raun Lơphevrơ tuyên bố với điệu bộ xăng xái lối trẻ con.
- Tớ thì không tin tưởng như cậu. - Philip Đenmax uể oải nói.
***
- Tấn hài kịch chưa vội kết thúc chứ? - Bỗng có tiếng nói cất lên trong cảnh tranh tối trnah sáng.
Tim Lêa như ngừng đập, cổ họng khô cứng. Nàng quay phắt lại.
Phrăngxoa Tavecniê từ từ bước tới.
Lêa rùng mình và khoanh tay trước ngực.
- Cô có muốn tôi đốt lò sưởi hay đi kiếm cho cô một ly cô nhắc không?
Giọng nói ra vẻ che chở và hài hước làm cô gái tự ái.
- Tôi không cần gì hết. Lúc nãy ông làm gì ở đấy?
- Tôi nghỉ ngơi trong lúc chờ gặp ông đờ Acgila. Điều đó bị cấm chăng?
- Nhẽ ra ông phải báo là ông có mặt.
- Cô bạn thân mến, cô không để cho tôi có đủ thì giờ. Tôi đang ngủ thiếp đi. Tôi chỉ vừa thức tỉnh để kịp nghe những lời say đắm cô nói với chàng trai, quý tử chủ nhân tòa lâu đài. Sôi nổi xiết bao! Nồng nhiệt xiết bao! Chàng đờ Acgila không đáng được hưởng nhiều đến thế...
- Tôi cấm ông không được nói về anh ấy với những lời lẽ như vậy.
- Ồ! Xin lỗi, tôi không muốn xúc phạm cô, nhưng cô phải thừa nhận với tôi là anh chàng hào hoa ấy đã xử sự như một kẻ dại dột khi khước từ những lời đề nghị hấp dẫn và... cụ thể đến thế...
- Ông là một con vật!
- Có thể, nhưng giá cô bày tỏ một chút quan tâm dù rất nhỏ đối với tôi, thì tôi...
- Tôi không thấy một người đàn bà nào có thể mảy may quan tâm đến một kẻ như ông.
- Cô nhầm đấy, cô bé ạ. Phụ nữ, những người phụ nữ thực sự muốn được người ta kích thích.
- Chắc hẳn là những người đàn bà mà ông quen gặp gỡ, chứ không phải những cô gái...
- Có giáo dục. Như cô chứ gì?...
Hai cổ tay của nàng bị nắm chặt trong một bàn tay hộ pháp kéo nàng lại gần. Hai cnáh tay bị giữ chặt sau lưng, nàng bị áp sát vào gã đàn ông lúc nãy vừa chứng kiến sự tủi nhục của mình. Mối hậnthù dâng lên trong lòng khiến nàng nhắm mắt lại.
Phrăngxoa Tavecniê nhìn cô gái như thể muốn dò xét tận chiều sâu tâm tưởng nàng. Ánh mắt cười cợt của hắn dịu đi.
- Bỏ tôi ra, tôi khinh ghét ông!
- Giận hờn hợp với cô lắm, cô gái hoang dã ơi!
Môi gã đàn ông lướt nhẹ lên môi cô gái đứng bất động. Nàng giãy giụa với một nỗi điên cuồng thầm lặng. BÀn tay hắn nới ra khiến cô gái khẽ cất một tiếng kêu trong lúc bàn tay kia bíu chặt lấy mái tóc rũ rượi của nàng. Đôi môi phảng phất mùi rượu và mùi thuốc lá của hắn hôn đằm thắm hơn. Lêa như điên như dại... Bỗng nàng nhận thấy mình đã hôn trả gã đàn ông ti tiện này... Vì sao toàn thân mình bỗng nhiên mềm nhũn, vì sao cái cảm giác khoái lạc này...
- Không!
Nàng thét lên và vùng ra.
Nàng làm gì? Nàng như điên như dại! Để cho gã đàn ông mà nàng khinh ghét kia hôn hít! Nàng những mong hắn chết đi trong lúc nàng yêu một người khác! Thế mà nàng lại thích thú với những cái hôn ghê tởm của hắn!
- Đồ khốn nạn!
- Cô thiếu từ ngữ hay sao! Lúc nãy cô cũng đã nói như vậy với anh chàng kia.
- Tôi khinh ghét ông!
- Khinh ghét hôm nay, nhưng còn ngày mai?
- Không bao giờ! Tôi mong cho chiến tranh nổ ra và ông mất xác đi.
- Về chiến tranh thì có thể đồng ý với cô. Nhưng còn về việc tôi mất xác thì cô đừng trông chờ. Tôi không hề có ý định để xác lại tong một cuộc chiến tranh mà tôi biết trước là sẽ thất bại đâu.
- Đồ hèn! Làm sao ông có thể nói như thế được?
- Tôi thấy chẳng có gì là hèn nhát trong sự sáng suốt cả. Vả lại đó là ý kiến của anh chàng Lôrăng đờ Acgila kia đấy.
- Ông đừng có bôi nhọ một con người mà ông không sao hiểu được tâm hồn cao thượng của người ta.
Tiếng cười rộ của gã đàn ông xúc phạm tới Lêa hơn cả một lời phỉ báng.
- Ông làm tôi ghê tởm!
- Lúc nãy tôi không có cảm giác cô ghe tởm.
Dồn hết chút tự trọng còn lại, Lêa bước ra và dập mạnh cánh cửa.
***
6
- Ồ! Lêa, chị lấy anh trai tôi, tôi sung sướng biết chừng nào. Trong lúc chưa tìm được nhà, anh chị đến ở với chúng tôi, ở phố Rennơ.
- Nhưng tôi không muốn đi Pari! - Lêa phản đối.
- Phải đi thôi, chị thân mến ạ. Nếu chuến tranh chấm dứt thì Clôđơ sẽ tiếp tục đi học.
- Thế còn tôi, trong lúc đó, tôi làm gì?
Cami bật lên cười, vui vẻ.
- Tôi sẽ dẫn chị đi xem Pari. Tôi tin chắc chị sẽ yêu mến Paris, thành phố đẹp nhất thế giới. Chúng ta sẽ đi xem triển lãm, bảo tàng, nghe hoà tấu; chúng ta đến Nhà hát ca kịch, Nhà hát thành phố...
- Tất cả những cái đó rất tốt, nhưng tôi vẫn thích Môngtiac hơn.
- Chị nói đúng: cũng như ở Rôsơ-Blăngsơ, Môngtiac thật tuyệt, nhưng có gì có thể thay thế Pari đâu.
- Tôi không ngờ cô lại nông nổi đến thế.
Cami mở tròn mắt, kinh ngạc:
- Sao chị có thể nói như vậy? Đâu có nông nổi khi người ta yêu mến một thành phố mà ở đó tất cả những gì là trí tuệ đều có vị trí của chúng. Lôrăng cũng như tôi, anh nghĩ là ở Pari, người ta làm việc được tốt hơn, vì có đủ mọi thứ cần thiết. Thư viện...
- Tôi không thích thư viện, chúng chẳng khác những khu nghĩa địa sách vở.
- Ồ!...
Lêa hơi cường điệu, nàng biết rõ điều đó, nhưng Cami làm nàng điên tiết với Pari và lòng khao khát văn hoá của cô ta.
Hết đường lý lẽ, Pie Đenmax cuối cùng nhượng bộ con gái. Ông cho phép tổ chức lễ cưới. Clôđơ đờ Acgila cảm ơn ông nhiệt liệt tới mức ông nghĩ bụng rốt cuộc cô gái bé bỏng của ông sẽ có hạnh phúc với anh ta. Còn Idaben thì chỉ ôm siết con vào lòng.
Phrăngxoadơ thầm thì:
- Không có cá, đành lấy rau má mà ăn (Nguyên văn: Không có hét thì ăn chim sáo vậy).
Riêng chỉ có Lôrơ và bà già Ruýt là tỏ ra mãn nguyện về cuộc hôn nhân này. Lôrơ thích những vụ hôn lễ, còn bà Ruýt thì nghĩ rằng cái đó "làm cho đầu óc lộn xộn của Lêa đằm lại".
Ít lâu sau khi báo tin chính thức hôn lễ, một tin khác đến làm đảo lộn cả hai gia đình, và Lêa suýt nữa thì không giấu nổi lòng mình: trung uý Lôrăng đờ Acgila bị thương trong lúc xông vào cứu một binh sĩ bị ngã vào một bãi mìn. Hai cha con Pie Đenmax đang ở Rôsơ-Blăngsơ thì nhận được tin. Thấy ông đờ Acgila tái xanh, Cami đoán có việc gì xảy ra đối với người chồng chưa cưới của mình. Nàng đứng dậy và run rẩy, bước tới cạnh ông bác họ.
- Lôrăng phải không ạ?...
Đến lượt mình, Pie Đenmax cũng đứng dậy.
- Cháu van bác, bác trả lời đi. - Cami năn nỉ - Việc gì xảy ra đối với Lôrăng thế?
- Không có gì nghiêm trọng đâu, con ạ, không có gì nghiêm trọng cả. - Cuối cùng ông đờ Acgila mới nói được - Cánh tay bị thương thôi.
Vào lúc đó, một người đầy tớ mang tới một bức điện. ông đờ Acgila đưa cho bạn.
- Pie, anh mở giùm tôi, tôi không đủ can đảm tự tay mở.
Pie Đenmax đọc. Một nụ cười rạng rỡ trên mặt ông.
- Điện của Lôrăng. Cậu ấy hoàn toàn khoẻ mạnh. Mai cậu ấy sẽ về.
- Mai à!
- Đúng, mai. Đây ông xem.
Cami giằng lấy tờ giấy.
- Ồ! Thưa bác, đúng thế. Mai Lôrăng sẽ có mặt ở đây. - Nàng vừa nói vừa oà lên nức nở.
Suốt từ nãy, Lêa đứng tách riêng ra một chỗ, sung sướng muốn kêu lên, muốn khóc lên, nhưng cô kìm nén. Lôrăng còn sống! Anh sẽ trở về, nàng sắp được gặp anh. Nàng lim dim mắt. Giọng nói của Cami khiến nàng tỉnh giấc mơ hạnh phúc.
- Thưa bác, xin bác lợi dụng cơ hội này để xúc tiến lễ cưới, cháu tin đó là ước vọng tha thiết nhất của Lôrăng.
- Tuỳ theo ý cháu, Cami ạ, mọi việc cháu làm sẽ đều tốt đẹp.
Lêa, vì sao chị không muốn tổ chức lễ cưới ở Xanh-Mac, như tôi? Nếu chúng ta cùng cưới một ngày thì hay lắm.
Con ngốc? Tổ chức đám cưới ở đâu, Lêa cũng chẳng cần, vì có phải Lôrăng cưới nàng đâu. Với bất kỳ giá nào nàng cũng không muốn người đàn ông mình yêu bảo anh bằng lòng lấy một người đàn bà khác làm vợ. Nàng cắt ngang lời Cami:
- Tôi muốn cưới ở Vecđơle. - Rồi quay sang nói với bố - Thôi ba, chúng ta đi về, má đang chờ ở nhà.
Suốt trên đường về, Lêa thật khó giữ được nước mắt. Nàng cảm thấy ánh mắt lo âu của ông bố luôn luôn hướng về mình. Thường ngày vốn rất mau miệng, giờ đây nàng trả lời nhát gừng những câu hỏi của ông bố, khiến ông im lặng ngay.
Về tới Môngtiac, nàng không đủ can đảm để nghe những lời nhận xét của Phrăngxoadơ. Nàng chạy trốn vào căn phòng trẻ con ngày trước và ở lì trong đó cho tới giờ ăn tối, co quắp lại trên chiếc giường con, hai mắt ráo hoảnh và đau đớn.
Thức dậy từ bình minh, Lêa đứng ngồi không yên chỗ. Tối hôm trước, Clôđơ hứa hễ Lôrăng về thì gọi nàng. Nàng đi đi lại lại mãi trong nhà. Không chịu nổi, Idaben bảo nàng đi Benlơvuy hỏi thăm tin tức bà già Xiđôni.
- Không khí ruộng đồng sẽ làm con dễ chịu.
Người lái xe của Bộ đỗ xe cho họ xuống ở đường phố Hoàng gia, Anbe, người đầu bếp, đón tiếp họ với vẻ lịch thiệp quen thuộc:
- Bày bàn cho ngài đờ Acgila!
Nhiều người ngoảnh đầu lại khi Lêa bước vào. Tim nàng đập rộn ràng dưới lớp áo lụa hồng. Ngồi xuống ghế, nàng nhìn quanh và không tìm cách che giấu vẻ tò mò và niềm hứng thú được tới khách sạn nổi tiếng nhất thế giới. Nàng thấy không thể quên được gì hết: những bông hoa trong bình bạc, đồ sứ, đồ pha lê, thái độ phục vụ lặng lẽ và nhanh chóng của những người bồi bàn, những tấm gương phản chiếu đến vô tận ánh sáng màu hồng của tán đèn, đồ nữ trang và mũ của phụ nữ, lớp đăng ten ở diềm cửa, màu nhung đỏ trên ván lát tường màu sẫm. Tất cả đều toát ra cảnh giàu sang, không một chút hơi hướng chiến tranh.
- Hình như là Môrixơ Sơvahê (Ca sĩ và diễn viên điện ảnh người Pháp). - Nàng thì thầm vào tai Lôrăng.
- Đúng ông ta. Và kia, ở cuối phòng là Xasa Ghitry (Nhà soạn kịch và diễn viên người Pháp). Ở bên cạnh là Mari Macket (Nữ nghệ sĩ người Pháp) xinh đẹp...
Một người hầu bàn đưa thực đơn tới.
- Cô định ăn gì?
- Gì cũng được, em tin chắc cái gì ở đây cũng tốt cả. Anh chọn cho em.
Họ chọn xong món ăn, người bồi rượu bước tới.
- Thưa, ngài uống gì ạ?
- Sămpa. - Lêa bảo.
- Anh đã nghe chưa? Bà muốn dùng sămpa.
Rượu được mang tới rất nhanh.
- Chúng ta hãy nâng cốc để chúc mừng cúng ta. - Lêa vừa nói vừa nâng cốc.
- Chúc mừng chúng ta và cả những người chúng ta yêu mến. - Lôrăng nói thêm.
Họ im lặng uống và nhìn nhau.
Nét mặt của Lêa rạng rỡ trước mắt người đàn ông mà nàng yêu mến. Những nét lấm chấm ở tấm voan khiến khuôn mặt tươi mát của nàng có phần bí ẩn, đôi môi ươn ướt của nàng đượm vẻ nhục cảm hơn. Nàng cảm thấy ánh mắt Lôrăng như vuốt ve trên người mình. Với một vẻ duyên dáng hữu ý, nàng từ từ nâng tấm voan lên, để lộ toàn bộ khuôn mặt.
- Em đẹp quá!
Nghe giọng nói xúc động, Lêa nở một nụ cười kín đáo. Lôrăng bíu chặt hai tay lên tấm khăn trải bàn. Cử chỉ của anh làm nàng rùng mình, như thể những ngón tay cắm vào da thịt mình. Nàng vội làm một cử chỉ quen thuộc từ ấu thơ nhưng trong lúc này, có một ý nghĩa khiêu khích kỳ lạ: nàng lấy ngón tay cái và ngón tay trỏ xoắn lấy môi dưới của mình.
- Thôi đi!
Hai ngón tay buông ra và Lêa bĩu môi với thái độ giả vờ kinh ngạc. Lôrăng không phải biện hộ gì vì có người mang thức ăn tới. Lêa háu đói ăn ngấu nghiến, chỉ mấy miếng là nuốt gọn con cá hương xông khói.
- Ồ! Ngon quá!
Rồi đột ngột nói thêm:
- Anh tin là chiến tranh sắp bùng nổ hay sao?
Câu hỏi làm anh bất ngờ tới mức suýt đánh đổ ly rượu.
- Đúng thế. Tôi sắp phải trở lại trung đoàn.
Hai mắt bỗng nhiên mở to, tim như ngừng đập, Lêa hỏi:
- Bao giờ?
- Ngày kia.
- Ở đâu?
- Ở gần Xơđăng.
- Anh biết từ lâu?
- Từ ba ngày nay.
- Anh đã nói với Cami chưa?
- Tôi chưa đủ can đảm.
Lêa hầu như không đụng tới món ăn tiếp theo, nhưng uống liền mấy ly sămpa. Hình ảnh Lôrăng bị chết hay bị thương xa dần. Rượu đem lại cho nàng một cảm giác khoan khoái và nàng trở lại vui vẻ.
- Chúng ta nói chuyện khác thôi, anh có muốn thế không? - Nàng vừa hỏi vừa đặt tay lên bàn tay Lôrăng.
- Em nói đúng. Vì sao lại làm cho ảm đạm những giây phút hoà bình và hạnh phúc cuối cùng này? Trong những lúc đen tối nhất, anh sẽ nhớ tới hình ảnh em, hình ảnh cô gái xinh đẹp màu hồng và màu đen.
Lấy lòng bàn tay chống cằm, mắt lim dim, Lêa cúi xuống:
- Anh thấy rõ là anh yêu em chứ!
Một nét ửng hồng trẻ trung rạng rỡ trên khuôn mặt Lôrăng.
- Anh đừng chối, em cảm thấy rõ lắm. Không! Anh cứ để em nói. Anh, anh sẽ nói những điều dại dột thôi. Lôrăng, em yêu anh, em còn yêu anh hơn cả hôm em nói với anh điều đó cơ. Em điính hôn với Clôđơ là để trả thù, để làm anh đau đớn thôi. May sao, anh ấy... Không, em không muốn nói thế. Em muốn nói là bao giờ em cũng tự do.
- Nhưng cô quên là tôi không tự do.
- Đúng thế, nhưng chính anh yêu em cơ.
- Không đúng. Và dù sao đi nữa, cô cũng không nghĩ là tôi hèn nhát tới mức bỏ rơi Cami chứ? Nhất là...
- Nhất là làm sao?
- Kìa, ông đờ Acgila thân mến!
- Ồ! Ông Tavecniê, ông khỏe mạnh chứ?
Hắn có một vẻ lịch sự không sao chịu nổi. "Một kẻ hãnh tiến thật sự", Lêa nghĩ bụng với một ác cảm sâu xa, trước thân hình cao lớn của Tavecniê trong bộ com lê màu xám lông chuột, đường cắt tuyệt mỹ.
- Tiếc rằng không được như ông. Tiểu thư Đenmax, tôi tất vui mừng được gặp lại cô.
Lêa nghiêng đầu với điệu bộ phẫn nộ khiến anh chàng quấy rầy phải mỉm cười.
- Tôi thấy tiểu thư thì có khác. Cho phép tôi tạm biệt, chúng ta sẽ gặp lại nhau lâu hơn tối nay.
Giơ tay phác một cử chỉ, Phrăngxoa Tavecniê bước đi và chào hai ba người trước khi ra khỏi phòng.
- Em không muốn thấy mặt hắn. Có lẽ em hiểu lầm nhưng chắc không phải anh mời hắn tối hôm nay chứ?
- Có đấy, đã nhiều lần anh ta bảo anh là muốn tới chào Cami.
- Thế thì tối nay cô ấy sẽ vui vẻ ra trò.
- Cô bất công đấy, anh ta rất dễ thương và vui nhộn.
- Em khó tin điều đó, hắn là một đứa thô bỉ. Em chán chốn này rồi, chúng ta đi thôi.
Thời tiết bên ngoài đã xấu đi: không còn ánh nắng, mà chỉ có một bầu trời ảm đạm.
- Hình như tuyết sắp rơi. - Lôrăng vừa nói vừa bước về phía cỗ xe của Bộ vừa đỗ dọc hè phố.
- Đúng, chúng ta về thôi, em thấy lạnh.
- Tôi không lấy gì làm ngạc nhiên vì cô không mặc đủ ấm. Cô bước nhanh vào xe đi.
Ngồi vào xe, anh lấy áo mưa của mình khoác cho Lêa và quàng tay lên vai nàng.
Hai người ngồi im lặng một lát.
- Lái giùm về đường phố Đại Học. - Lôrăng nói với người lái.
- Anh ôm lấy em cho em ấm nào. - Lêa vừa nói vừa ngả đầu lên vai chàng trai.
Lim dim đôi mắt, nàng cảm thấy chàng cũng rạo rực như mình. Lát sau, nàng không sao cưỡng nổi:
- Anh hôn em đi nào!
Lôrăng như muốn thờ ơ với cặp môi sẵn sàng hiến dâng kia, nhưng chậm rãi, kiên quyết, Lêa kéo sát anh lại. Anh không chống cự nữa. Lãng quên Cami và cả sự có mặt của người lái xe, đôi môi anh chiếm đoạt môi cô gái. Thời gian như ngưng đọng. Khi anh bỏ được nàng ra thì cỗ xe đang từ từ lăn bánh trên đường phố Đại Học.
- Thưa trung uý, tôi phải dừng xe ở số nhà nào đây? - Người lái xe hỏi giọng ngập ngừng.
- Đây rồi. Anh cho đỗ lại.
- Vâng, thưa trung uý.
Vẻ đắc thắng, Lêa lặng lẽ nhìn Lôrăng. "Chẳng khác một con vật" - Anh thầm nghĩ trong lúc nàng lấy lại vẻ tự nhiên, đưa tay lên vuốt lại mái tóc.
Xe dừng bánh. Không chờ người lái xe mở cửa, Lêa bước xuống, tay cầm mũ. Lôrăng tiễn nàng đến tận cửa nhà.
- Em tha lỗi cho anh về chuyện lúc nãy.
- Sao lại tha lỗi? Thú vị lắm chứ anh! Anh đừng làm bộ phụng phịu thế. Yêu đương thì có chết ai đâu. Hẹn anh tối nay, anh yêu. (Pó tay.com)
Trung uý đờ Acgila đứng sững sờ một lát trước cánh cửa vừa khép lại.
***
Đến nhà Cami, Lêa thấy nàng quỳ trước máy vô tuyến điện, mắt đẫm lệ, mặc mọi lời nài nỉ của bà Xara Muyntanh vừa đến thăm và những lời la rầy của bà Lơbrơtông.
- Mặc tôi, các người im đi, tôi muốn nghe tin. - Nàng kêu lên vì bị kích động dữ dội - Ô! Lêa, chị đấy à, chị bảo họ để tôi yên!
- Lát nữa tôi sẽ quay lại. - Xara nói và bước ra ngoài.
Lêa liền kiên quyết đẩy bà y tá ra khỏi phòng.
- Cô nghe này, họ phát lại thông báo của Tổng hành dinh Pháp:
"Từ Namuya đến Mêdierơ, kẻ địch đã lập được hai đầu cầu, một ở Hux, phía bắc Đinăng, một ở Môngtecmê. Một đầu cầu thứ ba, quan trọng hơn, đã được lập trong rừng Macphê, gần Xơđăng...".
- Rừng Macphê, chị nhìn bản đồ xem, nó ở sát chỗ đóng quân của Lôrăng.
Lêa đến đứng trước bản đồ, lấy ngón tay trỏ Xơđăng, rồi Moary, nơi ở của Lôrăng đờ Acgila.
- Không, cách hai chục cây số.
- Hai chục cây số là cái gì đối với một đội quân có chiến xa và máy bay đi ném bom khắp nơi? Chị đã quên tình hình xảy ra ở Ba Lan khi kỵ binh tấn công xe bọc thép của Đức hay sao? Tất cả binh sĩ bị giết hại. Tôi không muốn tình hình đó xảy ra đối với Lôrăng. - Cami thét lên và nằm sóng soài lên tấm thảm trải nhà, trong tiếng nức nở.
Lêa lặng im. Nàng nhìn bản đồ. Lá cờ đỏ nhỏ đánh dấu chỗ đóng quân của đoàn 18 khinh kỵ binh, trông tựa một vệt máu giữa màu xanh núi rừng.
Cami nói đúng. Hai mươi, ba mươi, thậm chí năm mươi kilômet, cũng chẳng là gì hết đối với chiến xa. Chúng sẽ đi qua chỗ nào để giết hại người đàn ông họ mến yêu: qua Mudông chăng? Hay qua Carinhăng? Không còn gì khác nữa ngoài cái làng Moary nhỏ bé: đối với nàng, nó trở thành trung tâm của vũ trụ và điểm trọng yếu của cuộc chiến tranh này. Nàng cần biết chính xác tình hình xảy ra ở đấy. Ai có thể nói cho nàng biết? Phrăngxoa Tavecniê chăng? Chắc hắn phải biết.
- Cô có biết có thể gặp Phrăngxoa Tavecniê ở đâu không?
Cami ngẩng lên, cả khuôn mặt đầm đìa nước mắt.
- Phrăngxoa Tavecniê hở chị?... Ý nghĩ hay quá! Hôm qua, ông ta tới nói với tôi những điều rất đáng yên tâm: ông ta làm việc tại cơ quan Thông tin ở khách sạn Côngtinăngtan, và có ghi số điện thoại trong cuốn sổ tay của tôi bên cạnh lọ hoa kia kìa.
Lêa mở ngay cuốn sổ tay ở trang viết tên người và số điện thoại bằng một thứ chữ to, đẹp. Lêa gọi điện. Nàng xưng tên. Một giọng nữ đáp và sau đó là một giọng đàn ông.
- Ông Tavecniê phải không?...
- Không, tôi là Lôriô. Chúng ta vừa gặp nhau mấy hôm trước thôi mà.
- Xin lỗi, tôi không nhớ.
- Hôm ấy, trong một tiệm ăn Nga mà.
- Ồ!...
- Tiểu thư Đenmax, tôi có thể làm gì cho cô? Ông Tavecniê hiện đi vắng.
- Bao giờ ông ấy về?
- Tôi không rõ, ông ấy ra mặt trận theo yêu cầu của ngài Bộ trưởng.
- Mặt trận nào?
- Thưa tiểu thư, tôi lấy làm tiếc không thể nói được. Bí mật quân sự. Hễ ông ấy trở về, tôi sẽ nói lại là có cô gọi điện. Xin cô tin ở tôi.
- Cảm ơn ông, chào ông.
Lêa quay lại cùng Cami với một cử chỉ bất lực. "Cô ta yêu anh ấy biết chừng nào!" - Nàng thầm nghĩ khi nhìn thấy những nét mặt tàn tạ của người thiếu phụ quằn quại trên mặt đất.
- Cô đứng dậy đi! - Nàng nghiêm khắc bảo Cami.
- Vâng, chị tha lỗi cho tôi, tôi đã xử sự một cách lố bịch. Lôrăng ắt hẳn phải xấu hổ về tôi nếu anh thấy tôi trong tình trạng này.
Cami tựa tay vào ghế bành, vất vả đứng dậy. Nàng lảo đảo, cuối cùng lấy lại được thăng bằng, và dưới con mắt lạnh lùng và khinh miệt của Lêa, cố sức ngồi xuống, hai môi mím chặt để kìm giữ một tiếng rên đau đớn.b Hai bàn tay với những ngón tay tím ngắt đưa lên ngực trong lúc đôi môi hé mở mà không thốt được thành lời. Vào lúc đó, người thầy thuốc bước vào.
- Trời đất!
Ông chạy vội đến người bệnh, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống.
- Cô gọi giúp y tá. - Ông bảo Lêa trong lúc mở cặp da.
Khi Lêa và bà Lơbrơtông trở vào thì ông đã tiêm xong một mũi cho Cami.
- Tôi đã bảo bà không được rời khỏi bà ấy. Suýt nữa thì bà đờ Acgila chết, và cô này, - Ông vừa nói vừa chỉ vào Lêa - cứ nhìn bà ta mà không nhúc nhích!
Lêa sắp sửa giận dữ trả lời thì Giôdet bước vào bảo bà Muyntanh hỏi thăm tin tức người bệnh.
- Để tôi tiếp bà ấy.
Khi Lêa bước vào phòng khách, Xara Muyntanh nửa ngồi nửa nằm trên tràng kỷ. Bà ta chống tay nhổm dậy, nhưng nhận ra cô gái, lại uể oải nằm xuống.
- Lêa, tôi xin lỗi không sao ngồi dậy được. Cami ra sao rồi?
- Tình hình không tốt.
- Chúng ta có thể làm gì?
- Không thể làm gì hết. - Ông bác sĩ lúc đó vừa bước vào, đáp - Bà ấy cần được nghỉ ngơi hoàn toàn. Cô Đenmax, cô có thể đến gặp chồng bà ấy được không?
- Nhưng thưa bác sĩ, anh ấy đang ở mặt trận! - Lêa kêu lên.
- Đúng thế, đúng thế, cuộc chiến tranh này làm tôi lú lẫn. Tôi không ngừng nghĩ tới những cái khủng khiếp của cuộc chiến tranh trước, tới tất cả những người đã chết vô ích vì cái đó lại tái diễn. Lúc này, bà ấy đã ngủ được. - Ông vừa lấy chiếc khăn bỏ túi nhàu nát nói tiếp vừa lau đôi kính bị mờ hơi nước - Cơn khủng hoảng đã qua đi. Tuyệt đối bà ấy phải nhận thức được rằng nếu không tự kiềm chế thì bà ấy đe doạ đến tính mạng đứa bé trong bụng. Tôi đã cấm bà ấy đọc báo và nghe đài. Nhưng tôi không tin là bà ấy hoàn toàn nghe lời. Tôi phải về, tôi đã căn dặn bà Lơbrơtông. Mai tôi sẽ trở lại. Xin chào quý bà.
Xara và Lêa lặng im một lát.
- Cami tội nghiệp, cô ấy đã chọn không đúng lúc để cho một đứa trẻ ra đời. - Lêa nói trong tiếng thở dài.
- Cô nghĩ thế sao? - Xara hỏi và ngồi dậy - Tối nay cô làm gì? Cô có muốn chúng ta cùng đi ăn tối không?
- Rất vui lòng. Nhưng tôi phải về thay quần áo và báo cho hai bà cô tôi biết.
- Ăn mặc như thế, cô đẹp lắm rồi. Cô sẽ tắm ở nhà tôi. Cô cứ gọi điện cho hai bà cô, bảo là cô sẽ về nhà trước mười giờ.
Lêa nghe lời. Chỉ một mình Exten ở nhà, còn hai bà già đờ Môngplâynet thì chưa về. Exten năn nỉ Lêa về nhà đúng giờ hẹn.
Ở tiệm Ami-Lui, phòng ăn nhỏ đã đầy khách. Chủ hiệu cho kê một chiếc bàn tròn trước cửa ra vào "vì họ là bạn của ngài Tavecniê", và anh chàng hầu bàn treo một cái biển "hết chỗ", kéo tấm màn bằng nhung cáu bẩn, che khuất tiệm ăn.
Lêa tò mò nhìn quanh. Đây là lần đầu tiên nàng tới một chỗ như thế này, nó không ăn khớp tí nào với ý nghĩ của nàng về một hiệu ăn sang trọng.
- Tôi sẽ dẫn cô tới một tiệm giải khát hiện rất phát đạt. - Trước đó Xara bảo nàng.
Những bức tường màu vàng nhợt nhạt phản chiếu một thứ ánh sáng khiến khách khứa có vẻ như những người mắc bệnh đau gan. Mùn cưa rải trên nền gạch nứt nẻ, tạo thành những đống ẩm ướt, bẩn thỉu dưới chân: ghế gỗ thì cứng, không một chút êm ái, tiếng ồn ào và khói thuốc làm bầu không khí khó chịu.
Anh chàng hầu bàn khéo léo dọn bày bát đĩa trắng tinh, sạch bóng. Lêa có phần yên tâm. Nàng ghé hỏi cô bạn:
- Chị thường tới đây phải không?
- Vâng. Như tôi đã nói với cô, chính Phrăngxoa Tavecniê đã cho tôi biết nơi này: gan ngỗng béo, thịt thú và vang ở đây đều tuyệt. Khung cảnh thì không được vui mắt lắm, nhưng khách dễ quên điều đó nhờ chất lượng món ăn và thái độ dễ thương của người hầu bàn.
- Bà dùng vang gì thưa bà?
- Tôi không còn nhớ tên thứ vang ông Tavecniê đã dùng. Vang ấy, tôi thấy rất ngon.
- Thưa bà, quả nó rất ngon. Đó là vang Laguyn.
- Rất tốt, chúng ta uống chúc sức khoẻ ông ấy.
Lêa nếm rượu vang một cách sành sỏi.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro