Chương 4: Vị khách lạ
Gió Quỷ và Richard có chung một điểm nữa. Đó là làm người khác co quắp trong sợ hãi!
***
Căng tin luôn là nơi "đáng yêu" nhất ở Trung Anh. Thực đơn phong phú cám dỗ được cả những học sinh khó tính nhất và thật tâm lí khi phục vụ luôn đồ ăn chay. Dành hết buổi trưa để măm thử vài món có ích cho việc giảm cân, Đông Vy chợt nhận ra cô bạn mập quá giống cô. Thay vì chọn chế độ ăn uống luyện tập khoa học, Tuệ Anh lại tuyệt thực như cô đã từng...
Biết mình sai lầm nhưng vẫn làm vì muốn rũ bỏ số cân nặng thừa thãi một cách nhanh nhất!
Đông Vy ba năm về trước đã thế, cô mập và nghiện đồ ngọt đến mức lúc ngủ, bánh kẹo vẫn đặt bên người. Không ai phàn nàn về điều này, thậm chí ông bà ngoại còn thường xuyên mua socola cho cô cứ như muốn cô mập thêm. Mẹ thì sao cũng được, chưa bao giờ mẹ tỏ thái độ trước những gì thuộc về cô. Đông Vy mập lên nhiều nên gương mặt phúng phính hẳn, mỗi ngón tay đều múp míp. Cô gái nhỏ đã không còn giống ba nữa. Cô giữ nguyên thân hình ấy cho đến lúc về ở với dì. Những ngày tháng khốn khó đã rút sạch năng lượng của cô và chỉ để lại thân hình gầy nhom.
Dù thế, cô vẫn luôn gặm bánh mì đen, sẽ không để bất kỳ điều gì thuộc về quá khứ lặp lại trong tương lai nữa!
Đông Vy rất lo lắng cho cô bạn mập, kẻ ngốc ấy nghỉ học hai hôm nay trong lúc kỳ thi đã cận kề.Tuy Tuệ Anh giỏi nhưng rủi ro muốn đến thì sẽ đến, không ai lường trước được cả. Như lúc này đây...
- A! Em không sao chứ? - Hạ An cuống quít vơ khăn giấy lau nước sốt sền sệt mà cô vừa đánh đổ lên váy đồng phục của Đông Vy.
- Không sao chị. - Cô gái nhỏ lắc đầu với nỗi thất vọng ghê gớm, đôi chân đã trở nên cứng ngắc. - Chị ăn đi. Em tự làm được rồi!
- Để chị giúp.
- Em bảo em tự làm. - Đông Vy gắt, đẩy nhẹ cánh tay Hạ An. Cô còn muốn hét lên tại sao chị ghét em.
Như bị xô bởi một lực mạnh, Hạ An lùi về phía sau vài bước, người chấn phải chiếc bàn sau lưng. Thì thào trong cơn đau điếng:
- Đông Vy, cô là con người độc ác.
Căng tin im lặng. Học sinh giả vờ như đang ăn nhưng mắt vẫn dõi vào bàn kế cửa sổ.
- Tôi cố tình đổ nước sốt hay sao? Hay cô thù hằn tôi vì lần đã thấy cô đi với gã ta vào khách sạn!
Lời Hạ An vừa thốt ra giống hệt một cơn mưa rào trút thẳng vào trời nắng, đột ngột và khiến không khí chùng xuống. Một số người gạt qua phép lịch sự, nhìn chòng chọc vào Đông Vy để đòi đáp án.
Cô gái nhỏ cười nhạt. Có những mối quan hệ ta muốn gìn giữ nhưng một khi đối phương quá giả dối thì dù có buồn có đau, cũng phải dứt ra. Vì tiếp xúc với người giả tạo, ta không thể nào sống thật với mình.
- Em đi khách sạn gì cơ? - Đông Vy xốc lại bình tĩnh, lúc này đây, cô biết mình phải trưng ra bộ mặt ngạc nhiên như vừa nghe một câu đùa cợt để bẻ ngoặt tình huống này.
- Gã trung niên ấy, cô bảo đi với tôi với Tuệ Anh rất phiền phức. Tôi làm sao biết được cô thích chơi bời như thế, tôi ngăn cản cô, có gì là sai?
Đông Vy đứng vụt dậy theo phản xạ, nhìn Hạ An trong câm lặng. Qua nét mặt là những mâu thuẫn, giằng xé...
Hạ An vờ bịt miệng như vừa tiết lộ một tin động trời nằm ngoài ý muốn, chóp mũi nhỏ nhọn chợt bộc lộ chất phù thủy.
- Đùa không vui!
Cần gì nao núng, cần gì thanh minh biện bạch. Thời gian cô đến Trung Anh tuy không dài nhưng đủ để người sáng suốt nhìn nhận nhân phẩm của cô.
- Ai nói đùa! Cô định chối về đêm hôm ấy không? Tôi có cần nhắc lại tên khách sạn cho cô nhớ?
Lời khẳng định đầy chắc nịch của Hạ An đã đẩy những ngờ vực từ mơ hồ sang cao trào. Hàng loạt cái đầu cùng lúc ngoảnh về phía cô nữ sinh nhỏ. Một vài bạn học không ngần ngại đi thẳng vào vấn đề.
- Đông Vy, nói rõ đi!
- Cậu là thành viên ở đây rồi. Việc của cậu, chúng tôi cần biết vì nó có thể gây ảnh hưởng.
- Cậu có miệng đấy nhé! Chẳng ai ở đây cấm cậu nói cả.
Cơ thể Đông Vy lạnh toát, tay buông thuỗn đơ khi trí óc đã quá mệt nhoài. Cô có cảm giác mình vẫn chỉ đang ở vạch xuất phát, như lúc đặt bước chân đầu tiên vào đây, tất cả đều nhìn cô nhưng thực chất là quay lưng với cô...
- Im lặng sao? Ngầm thừa nhận sao?
- Nếu lời Hạ An đúng. Cô sẽ bị đuổi học.
Cô gái nhỏ vẫn đứng vững dù rất muốn gào to và bỏ quách cái học viện này. Sự cố gắng của cô, ai thèm nhìn nhận nào? Không bị xếp vào hai loại người hèn nhát và ấu trĩ kia thì sao, vẫn chẳng hòa nhập được! Giải thích làm gì nữa, họ vốn chỉ đợi lúc cô hở ra điểm yếu mà túm nắm, sau đó là ép cô tự rời khỏi đây...
Vung nhẹ tay để chiếc vòng vải phất phơ theo thói quen, Hạ An giấu sự đắc thắng vào trong, tỏ ra thông cảm.
- Em khó khăn gì, cứ nói. Ai ở đây cũng sẽ giúp em mà. Mỗi người một hoàn cảnh, không ai đánh giá nhưng em hiểu rõ tập thể là thế nào không?
Khó để nhịn nổi cách cư xử bầy đàn này, cô gái nhỏ hét lên với tất cả sự tức tối đang dồn nén sẵn:
- Tôi không hề như vậy!
- Ô! Bình tĩnh lại nào. - Một bàn tay đặt trên vai gầy của cô nữ sinh nhỏ, một giọng nói êm mượt tựa dải lụa được tung vào không trung. - Hiểu nhầm rồi. Hôm ấy, tôi cùng Đông Vy xem phim hơi khuya.
***
Những gì vừa diễn ra ở căng tin thật quá lố bịch. Hạ An là kẻ ngốc nhất khi cố tình quy chụp vào Đông Vy cái danh gái hư! Đành rằng sẽ có người tin và hùa theo nhưng chỉ cần một lý lẽ đã có thể đánh tan đám người đó. Cuối cùng, kẻ xướng ra lại là kẻ ê chề!
Thanh Ngân ngừng cười mỉa, chợt lắng tai nghe thật kỹ tiếng động phát ra từ phía sau đầy cảnh giác. Và một cú đập giáng mạnh vào đầu cô khi cô chưa kịp quay người để nhìn vào kẻ đang bám đuôi.
Nhanh như chớp, mảng tối sầm phủ kín đôi mắt sắc sảo. Cô hoa khôi như thân cây bị đốn ngã đột ngột, qụy hẳn trên mặt đất. Một ai đó cúi thấp xuống, thô bạo giật đi chiếc nơ xinh xắn từ mái tóc thơm ngát.
Khoảng sân thư viện lạnh ngắt, vụ tấn công kỳ lạ này tuy diễn ra trong vùng ánh sáng nhưng sẽ chẳng ai biết tới khúc gỗ dính máu. Bóng người khuất sau hàng cây cảnh xanh lá vào lúc Thanh Ngân vùng dậy khỏi cơn choáng. Cô lấy tay bịt vết thương còn tứa máu, mùi tanh hòa trộn vào hương thơm cỏ dại tạo cảm giác đe dọa rình rập. Cô nàng nhìn quanh, nỗi sợ hãi đã hình thành và dần tăng. Những lọn tóc buông xõa tự do bị gió hất tung khiến cô thảng thốt. Chiếc nơ tóc cô lấy từ hộp quà bí mật dưới ngăn bàn kia đã biến mất...
Thanh Ngân rùng mình, là bàn tay nào có thể hành động man rợ giữa ban ngày mà không chút e ngại? Ôm đầu đau như sắp nổ tung, cô nữ sinh loạng choạng bò dậy, sửa lại bộ đồng phục dính bụi đất. Phải xóa dấu vết trước khi ai đó phát hiện và gây rắc rối cho cô. Tự cô sẽ lao vào cuộc chơi mạo hiểm này. Nó sẽ là con đường tắt dẫn cô tới nhân vật bí ẩn này.
Cô hoa khôi ném vật đã nện thẳng đầu mình vào lùm cây. Những móng tay sơn màu đỏ đậm bấu chặt tấm thiệp xanh nhạt...
"Học hỏi kẻ ăn xin đi! Đừng hèn hạ tới mức cướp đồ của người khác như thế. Tôi không dặn, cô cũng biết là mình phải ngậm miệng chứ?
Richard"
***
Cảnh tượng rất khiếm nhã khi đôi nam nữ cùng vào chung restroom. Đông Vy biết rõ điều này nhưng vẫn để im cho Minh Quý dắt cô vào.
Trống trơn, những tấm gương gắn cạnh dãy bồn rửa phản chiếu dáng cao dong dỏng của một nam sinh đang thấm ướt chiếc khăn có sẵn trong túi quần, chu đáo lau đi những vết bẩn trên váy cô gái nhỏ.
- Xin lỗi em.
- Xin lỗi gì cơ? Em cần cảm ơn anh mới đúng. - Cô gái nhỏ như đang thì thầm, tâm trí tạm băng ngược về những ngày cô bé mập một mình thui thủi trong bệnh viện chăm mẹ. Khi biết tin mẹ phải thay tim, cô khóc ngây dại. Gánh nặng vốn đã lớn, giờ còn như muốn đè bẹp lấy cô. Làm thế nào để kiếm đủ tiền cho ca phẫu thuật sắp tới? Tuyệt vọng bao nhiêu cô lại càng thêm hoảng sợ bấy nhiêu. Mẹ rồi sẽ xa cô...
Đông Vy lang thang khắp phố xá suốt cả ngày hôm ấy, tới lúc chân mỏi nhừ, cô đã ghé vào quán cóc ven đường và gọi bát phở cho dạ dày đang réo ầm ĩ. Quán lúc đó còn có thêm một thanh niên nữa, anh ta ngồi trầm ngâm như pho tượng, chẳng để ý tới ai.
Khi Đông Vy quấn sợi phở quanh đầu đũa, anh ta đã nhìn cô rất lâu. Khi cô ăn hết, anh ta gọi thêm cho cô bát khác.
Đông Vy không từ chối làm gì. Đói thì ăn, miễn phí thì nhận.
Vì mang suy nghĩ ấy nên cô gái nhỏ ăn tới... 4 bát phở.
Người thanh niên đến ngồi cạnh cô, tiếc:
- Không ăn thêm được nữa hả?
- Bội thực cũng có thể chết.
Cách cư xử của anh ta khiến cô thấy lạ vô cùng nhưng cũng kệ.
- Lần đầu tiên tôi được thấy tận mắt người ta dùng đũa. Hay lắm!
- Có nghĩa trước giờ anh và người xung quanh anh không sử dụng đũa?
Người thanh niên gật đầu buồn buồn:
- Ừ. Tôi thuộc nền văn hóa khác mà. Dùng dĩa và dao. Tôi đã thử ăn bằng đũa nhưng việc này còn khó hơn cả leo núi tuyết ! Em làm tôi ngưỡng mộ nhé cô bé !
Đông Vy nhịn không được nên bật cười ha hả . Tuy có vô duyên nhưng trước người thành thật này, cảm xúc của cô dễ dàng bị bung ra.
- Đừng cười. Dạy tôi đi ?
- Khoai đấy ! Tôi đã phải mất 5 năm luyện tập mới " sành nghề " được thế.
Đông Vy nói dối, mắt có chớp nhẹ.
- Thật hả ?
- Đùa anh làm gì. Anh cũng thử qua và thấy nó rất khó mà !
Người thanh niên xoa mũi, rất nghiêm túc khi nói ra những câu gây buồn cười.
- Ngày nào tôi cũng cho em ăn. Còn em, đào tạo tôi nhé !
Đông Vy đã nghĩ đó chỉ là lời đùa cợt nhưng ngay hôm sau đó, người thanh tìm cô và cho ăn thật.
Mối quan hệ của hai người chưa hẳn là nằm ở mức quen biết.
Anh đến thăm người thân trong bệnh viện, tình cờ gặp cô thì trò chuyện dăm ba câu.
Còn lại, anh không chủ động tìm tới, cô cũng chẳng ngóng đợi.
Dù thế, lòng cô vẫn thật ấm nếu nghĩ về người thanh niên ấy.
Anh là người duy nhất bên cô vào quãng thời gian đau buồn nhất , để lại trong cô những kỷ niệm rất chân thật nhưng cô muốn quên ...
Phải gạt bỏ hết những gì đẹp đẽ, phải quen với cuộc sống khắc nghiệt,cô mới có thể bước tiếp chặng đường u ám sau này !
Cô tìm anh, chỉ là muốn trả lại số tiền năm xưa anh cho cô mượn. Tuy rằng anh không quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt này nhưng cô khác, đã hứa thì cô làm !
Ngay từ khi gặp lại anh, Đông Vy biết anh đã quên bẵng mọi thứ về cô cũng như cô chỉ còn hình dung anh qua những nét nhàn nhạt.
Hai người đã thành xa lạ với nhau mất rồi ...
Cô không hiểu lắm, vì cớ gì anh tỏ ra chiều chuộng cô trước mặt Tuấn Dương hay vừa rồi ở căng tin, giải vây cho cô. Chỉ biết, anh chẳng hề thành thật !
- Không cần cám ơn. Đâu ai muốn người mình thích bị bắt nạt.
Minh Quý khẳng định thật thản nhiên. Một lời bộc bạch đơn giản và thẳng thắn như chỉ đơn thuần là câu nói thông thường.
- Thích em ư ?
- Tôi cũng đang tự hỏi mình câu đó. Yêu thích là chuyện tôi không điều khiển được.
Đông Vy phút chốc đã mất đi những ngờ vực. Không hẳn là cô tin Minh Quý hoàn toàn mà cách nói chuyện dứt khoát và thái độ dễ chịu của anh, côthấy mình thỏa hiệp hơn.
- Học sinh trường này quen được nuông chiều nên có tính bề trên. Em kệ họ ! Em không làm sai, em không sợ.
- Em hiểu . Em tự giải quyết được.
Trước sự cứng rắn của cô gái nhỏ, Minh Quý nhún vai.
- Em không thích người ta bàn tán về em. Tốt nhất là em không nên tiếp xúc với những người tầm cỡ của Trung Anh. -Đông Vy giặt khăn thật sạch, vắt thật khô rồi mới đem trả Minh Quý. - Dù sao cũng cảm ơn anh!
Từ chối nữa sao ? Lòng tốt anh ban phát, ai cho phép cô rũ bỏ như thế ! Nét mặt Minh Quý tối sầm, dùng lực mạnh giữ cánh tay Đông Vy .
- Em ...
Cửa restroom mở ra, chặn ngang lời Minh Quý. Đông Vy lúng túng quên cả rút tay, cô đang ở khu vực dành cho nam giới !
Hữu Phong bình thản bước qua như thể hai người kia không hề tồn tại, thậm chí, anh còn chả thèm nhìn họ.
Chiếc áo khoác màu cà phê vắt hờ trên thành bồn rửa, anh xả mạnh vòi nước và khoát lên mặt.
- Chào Hữu Phong !
Minh Quý lên tiếng đánh tan bầu không khí đang bị Gió Quỷ lấn át, đồng thời kéo ý thức của cô gái nhỏ trở về.
Đông Vy như vừa mới tỉnh giấc, cô thôi nhìn Gió Quỷ, rụt tay về nhưng chưa có ý định rời đi.
- Chào.
Hữu Phong đáp khô khốc, hất nhẹ đầu để nước văng khỏi tóc.
Minh Quý đã quá quen với bản tính lãnh đạm của Gió Quỷ , anh vịn tay lên bồn nước.
- Chiều đi đánh golf với tớ không ?
- Bận.
Sự có mặt của Đông Vy đã bị đá văng ra khỏi đây, cô gái nhỏ lí nhí câu tạm biệt.
Lúc Đông Vy có ý định bước ra khỏi đó, khuôn mặt bỗng tái xanh dị thường khi Hữu Phong quay người về phía mình.
Cô gái nhỏ hét lên kinh khiếp, nhìn chết trân vào vệt máu tươi đính trên mũi giày sneaker trắng ...
***
Giờ tan tầm. Đoàn xe cộ qua lại không ngớt, hối hả như lũ kiến mất tổ. Tuấn Dương vừa bước vào nhà hàng đã nhìn ngay về phía dãy bàn gần bục biểu diễn. Quả nhiên, nàng còn đợi anh, nàng ngồi im, kiên nhẫn lắng nghe những tiếng nhạc trầm buồn như ngày hai người quen nhau, nàng cũng thường đợi anh thế này. Nghe nhạc trong đơn độc.
Cứ một cuộc tình qua đi thì sẽ có một thói quen ở lại. Kể cả khi tình đã đặt dấu chấm hết, thói quen ấy vẫn không chết!
Như, Tuấn Dương đã mua bó hoa hồng định tặng cô. Cũng may là kịp vứt đi. Đến muộn 40 phút vì kẹt xe nhưng chẳng buồn giải thích, anh kéo ghế ngồi trước mặt Hạ An.
- Hey, đến rồi đây.
- Không phải báo cáo. Tôi có mắt, tự nhìn được. - Hạ An đón đầu bằng nụ cười mai mỉa, chợt đứng vụt dậy - Tôi về đây! Anh cứ ở lại đi nhé.
Cô tức giận vì anh tới muộn hay muốn chơi đùa, với Tuấn Dương lúc này không còn quan trọng nữa. Anh đứng vụt dậy theo cô, chất vấn thẳng thừng:
- Chuyện ở căng tin lúc trưa là sao?
Anh không có mặt tại đó nên chắc hẳn nghe qua lời kể của đám bạn. Hạ An thấy tim mình nhói, mối quan hệ của hai người tệ đến mức xa lạ thế này rồi sao...
- Một bài học cho kẻ khó ưa!
- Hahaha! - Tuấn Dương cười to, liền nhận ngay cái nguýt dài từ khách hàng xung quanh. - Cô bảo khó ưa? Nhím bù xù khó ưa ở điểm nào? Vì cô ấy bình dị so với kẻ mưu mô như cô hay vì cô quá đáng ghét so với người dễ yêu như cô ấy hả?
- Chà, dễ yêu cơ đấy! Nhưng tôi có quan điểm riêng của mình. Tốt nhất là anh đừng nhúng mũi vào chuyện của tôi.
Biết cô tức giận vì mình khen Đông Vy, Tuấn Dương có chút hả hê. Và anh đang ghét cô vô cùng!
- Cô ấy chỉ muốn sống yên tại Trung Anh. Chẳng lẽ cô không hiểu điều ấy?
Nét bối rối rất nhanh hiện trên gương mặt Hạ An. Hơn ai hết, cô là người biết rõ điều này nhất. Lần Đông Vy bị Tuấn Dương bỡn cợt, cô đã đứng ra bảo vệ và nhắn nhủ thêm Tuệ Anh cùng giúp đỡ cô nữ sinh khốn khó. Cô đã rất quý mến và thương nàng nhếch nhác. Nữ sinh học bổng có điểm giống hệt cô là đều cùng nhận "đường bóng làm quen" của Tuấn Dương. Cô vừa sợ vừa thù loại người biến thái này!
Anh ta quấn lấy cô, theo đuổi cô như gã si tình thật sự và cô đã dần xiêu lòng... Yêu nhau. Tuấn Dương chiều chuộng cô, không tiếc bất cứ thứ gì. Tình đẹp. Dù trong đám đông, chỉ cần cái cười mỉm là nhận ngay ra nhau. Anh là người bạn trai tốt, chỉ với những cô bồ hám lợi xung quanh, anh mới dùng cách yêu quái dị khiến họ phải hãi hùng như thế.
Lúc đầu, cô còn thấy mình nên kiêu hãnh vì điều này nhưng rồi cô không chấp nhận được việc anh công khai yêu đương, bận bịu hẹn hò với hàng đống em yêu. Lịch hẹn hai người thưa dần, cô không muốn cũng phải làm ầm lên. Tình cảm dần gây mệt mỏi sau những lần cãi vã. Đến lúc chấm dứt, cô nhận ra mình căm hận anh vô kể. Anh thật yêu cô nhưng tại sao lại cứ thích dây dưa cùng đám mê tiền kia?
Cô vì không quan tâm tới ví tiền của anh nên anh mới trân trọng cô và cô sợ... Đông Vy rồi cũng sẽ được như thế... Vậy thì cô mất sạch cơ hội quay lại với anh!
- Không care cô ta muốn sống thế nào. Tôi chỉ care cô ta ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi ra sao. Anh hiểu chứ!
- Để cô ấy yên! - Tuấn Dương to tiếng, gần như là quát lên. Tay co lại thành nắm trên mặt bàn. - Cô là đồ vô ơn! Hôm đó, Đông Vy vì sự an toàn của cô và Tuệ Anh mà ngay cả bản thân cũng không thiết. Cô ấy coi trọng cô như vậy, giờ lại bị chơi xấu thế à?
- Tôi cóc cần! Trách cô ta ngu ngốc đi!
Tuấn Dương kéo mạnh Hạ An về phía mình, mắt anh vằn tia đỏ:
- Cô cứ ác đi. Tôi sẽ trả cô gấp đôi, thề đấy!
- Anh... thật sự thích Đông Vy?
Tuấn Dương không trả lời, anh nhìn cô thật lâu, muốn nhắn điều gì đó nhưng rồi bỏ đi... Hạ An thầm đếm, đây là lần thứ 209 anh có biểu hiện kỳ lạ như thế sau khi chia tay.
- Có phải anh muốn nói là còn yêu em?
Cô thầm đếm, 209 lần cô tự nhen nhóm hy vọng...
***
Sự xuất hiện của người-lạ-chỉ-biết-tên mang tới cô gái nhỏ một cảm xúc kỳ quặc. Mỗi lần đứng trước cửa nhà, cô luôn tự cho phép mình tưởng tượng một bóng đen sẽ tóm lấy Đông Vy nếu cô bước vào.
Gọi là kỳ quặc vì cô mang hy vọng nhiều hơn là sợ hãi.
Ngày hôm nay, bình yên không đến với cô, giờ chỉ việc chui vào chăn ngủ, thế mà tim vẫn gây loạn. Yên nào! Để khối óc tội nghiệp nghỉ ngơi chứ! Đông Vy chỉ muốn lôi bộ phận gan lỳ nhất bên trong cơ thể ra, xóa sạch cái tên đang làm cô ngẩn ngơ.
- Này nhóc, về muộn thế?
- Là anh sao, Richard?
Người thanh niên ngồi trên bậu cửa sổ mới xây, chậm rãi rời mắt khỏi ánh trăng.
- Đứng im nhé! Từ nay, em hãy tuân thủ hai quy tắc này. - Giữa màn đêm, hai ngón tay đưa lên, đi kèm lệnh cấm. - Đừng bật đèn và đừng cố tìm hiểu tôi là ai.
- Được rồi. Nhưng em cũng có luật riêng cho anh, thưa Richard khó tính. - Cô gái nhỏ bắt chước, đưa hẳn mười ngón tay lên - Không lẻn vào đây là một, không ngồi trên cửa sổ là hai, không đi giày trong nhà là ba, không...
Người thanh niên bỗng bước về phía Đông Vy, chiếc mũ lưỡi trai che mất gương mặt còn hiện lờ mờ.
- Tôi không bị thần kinh!
- Em không hề nói anh bị thần kinh. - Cô gái nhỏ vội phân bua. Mười ngón tay rụt về, run!
- Đừng hạ thấp IQ của chính em nữa. Dựa vào đâu, em ra luật cho tôi?
- Em...
- Không phải cái gì tôi làm được thì em cũng làm được.
Tệ thật! Người này biết đọc suy nghĩ!
Đông Vy đột nhiên liên tưởng tới Hữu Phong... Gió Quỷ cũng có khả năng thần kỳ này! Lúc cô nhìn thấy vệt máu ấy, thắc mắc còn chưa kịp hình thành trong đầu đã được anh giải đáp theo cách rất đáng sợ.
"Hét gì? Là máu người khác."
Gió Quỷ và Richard có chung một điểm nữa. Đó là làm người khác co quắp trong sợ hãi!
- Vậy anh Richard, em có thể hỏi về mục đích của anh khi tới tìm em không?
- Có thể.
Đông Vy thở phù, đôi chân mềm nhũn buộc cô phải ngồi xuống sàn nhà lạnh.
- Anh tìm em có ý gì?
- Tìm? - Richard ngồi tựa vào lưng cô gái nhỏ, mắt chơi đùa cùng khoảng đen trước mặt.
- Không phải a? Ồ không! Em hỏi sai rồi. Anh vì sao lại cứu em lần ấy?
- Ngứa mắt! - Richard dứt khoát đáp.
- Ồ... may mắn vì lão ta làm anh ngứa mắt. Hahaha! - Cô gái nhỏ thả lỏng người, cười to rất vui vẻ.
- Tôi ngứa mắt với em! - Vị khách lạ nhếch môi.
- Hả??? - Cô gái nhỏ kêu lớn, người kia quá quắt thật, cho cô ăn vố đau rồi! Nhớ điệu cười hí hửng vừa nãy, cô gái nhỏ xấu hổ - Em có gì mà ngứa mắt nào?
- Cách ăn mặc gây nhiễm độc. Thêm nữa, đầu tóc em khiếp quá.
- Không đến nỗi thế chứ? - Cô gái nhỏ vô thức ngó xuống bộ đồng phục nhăn nhúm, hai tay túm túm vuốt vuốt lại mái tóc dày rối. Thở dài thườn thượt - Em thừa nhận. Em giống ma!
Richard im lặng gài chiếc kẹp xinh lên tóc cô, hơi thở ấm phả thật nhẹ vào vầng trán nhỏ. Anh đánh giá:
- Thơm lạ.
Cô gái nhỏ bụm miệng, không muốn mình thốt ra bất kỳ câu cảm kích nào chỉ vì một lời-chưa-phải-là-khen! Sao phải thế khi anh ta vừa mới chê bai cô một đống kia kìa.
- Anh đã xử lí gã ta thế nào?
Đôi mắt lạnh hằn mạnh tia thù oán xuất phát từ tận xương tủy, Richard buông giọng cay độc:
- Bạn tình của em à? Tôi đem cho những kẻ đồng tính khát tình!
Cô gái nhỏ nín thinh, vai so lại. Thật kỳ lạ về sự tàn độc này của Richard.Tại sao giống con người bí ẩn kia đến vậy? Có chăng Hữu Phong chính là người lạ kia...
Lúc cô gái nhỏ ngoảnh mặt lại, một cơn gió lớn đột ngột ùa tới từ ô cửa sổ mở toang. Vị khách ấy đã bỏ đi, chỉ còn mùi nguy hiểm vờn quanh căn nhà nhỏ.
Mưa lớt phớt. Đông Vy ngồi trên bậc cửa sổ như vị khách lạ vừa rồi, để tâm trí lang thang theo những làn gió lạnh.
Đêm yên tĩnh, là cô dễ nhận ra tâm tư của mình. Vì sao à? Vì chăn ấm, giường êm nhưng giấc ngủ cứ lì lợm, không chịu mò tới. Vậy thì thức, để những suy tư vồ lấy cái đầu nặng trịch. Chuỗi ngày ở Trung Anh chưa phải là dài, nhưng khó khăn, thật sự rất khó!
Sống trong học viện này, cô không tìm thấy cảm giác an toàn. Dường như luôn có mối đe dọa rình rập hay một cái bẫy giăng sẵn. Người gần cô nhất lại cũng có thể chơi xỏ cô bất cứ lúc nào. Được thôi! Cô sẵn sàng đối đầu. Hạ An đã tự biến mình thành kẻ hèn nhát. Theo lời Tuệ Anh, chị ta còn yêu Tuấn Dương như vậy thì sao không trực tiếp nối lại tình cũ? Dù chị ta có loại trừ hết thảy mọi cô gái nằm trong tầm ngắm của Tuấn Dương thì chính chị ta cũng bị anh loại bỏ.
Tuấn Dương từng thú nhận với cô, anh ta sợ tính hay gây hấn của Hạ An. Thật buồn cho một áng tình đã kết thúc nhưng chưa chấm dứt...
Đông Vy gục đầu vào ô cửa sổ, nghe tiếng mưa reo khẽ bên tai. Đôi mắt cô bỗng như bị lớp sương phủ mờ. Cô yêu rồi...
Tình yêu tựa như là vũ trụ, đều không tồn tại giới hạn. Nó đến, cô chỉ có thể hứng chịu. Đã từng thử bó buộc nó trong những suy nghĩ từ khắt khe tới cực đoan nhất, nó vẫn có thể bung ra, hoàn toàn tự do và trêu chọc cô bằng những cảm xúc yếu mềm của một-cô-nàng-mới-lớn-đang-yêu.
Đông Vy khóc òa, cô yêu Đinh Hữu Phong mất rồi.
Một người thuần khiết yêu một quỷ dữ chính hiệu, một trái tim lương thiện rung động trước một trái tim sắt đá chỉ để truyền máu nuôi cơ thể. Một Lọ Lem hiện thực nên không có phép màu của cổ tích, lỡ để mình mê mẩn một chàng quý tộc nắm mọi quyền lực.
Đông Vy thuộc về Gió Quỷ vô điều kiện ngay từ lần nhìn thấy anh ngủ ngồi trên xe. Kể từ giây phút đó, những gì thuộc về anh đều như vết dao sắc ngọt, khắc sâu vào trí nhớ cô bóng dáng tàn bạo. Hàng trăm lần, cô tự ngăn cấm mình nhớ về anh là hàng ngàn lần, cô tự vẽ ra những khoảnh khắc anh và cô bên nhau.
Cứ muốn quên anh là cả thể xác lẫn tâm hồn đều muốn kiệt quệ, đau đớn từ từng hơi thở đến từng nhịp đập. Mỗi giấc mơ của cô đều có anh, mỗi sáng mai thức dậy, nỗi nhớ về anh tìm tới cô đầu tiên. Cô quá yêu anh rồi... Như lúc trưa, dù Gió Quỷ đã miễn cưỡng giải thích là vì kẻ nào đó vô tình động vào anh nên đã bị anh đánh nhưng cô vẫn soi kỹ người anh như thể vết máu đó là của anh. Lúc anh đẩy cô ra khỏi restroom nam, cô mới biết sự vô duyên của mình cũng là vũ trụ... không giới hạn!
Giá như những cảm xúc có anh sẽ bị nhấn trong bóng đêm như chính cô lúc này thì hay biết mấy.
Cô gái nhỏ quệt mắt, bước tới tủ đồ khô. Cô đói lắm rồi, phải ăn gì đó nếu không sẽ gục ngã với cái bụng đói mất. Nấu xong, cô gái nhỏ bưng tô mì nóng đặt trên bàn, giở thêm một cuốn sách để vừa ăn vừa ôn bài. Chiếc đũa chưa kịp nhất lên, cánh cửa gỗ bỗng nhiên mở ra trong ánh mắt kinh ngạc của cô gái nhỏ.
Hữu Phong tựa người vào khung cửa như đã đứng đó từ rất lâu, dáng cao ráo che mất cảnh đêm đen đặc phía sau. Anh nhếch miệng hời hợt, đưa tay lên trán chào cô theo kiểu quân đội.
***
Đi trong mưa. Mặc kệ mái đầu vuốt keo cầu kỳ bị ướt nước, mất dần đi kiểu tóc lập dị.
Tuấn Dương đá văng hòn đá trên vỉa hè, dáng đi có phần lảo đảo sau khi rời khỏi quán bar gần đó.
Anh rất hạn chế uống rượu vì tính tình nóng nảy , dễ gây chuyện nhưng anh cóc cần kiểm soát bản thân làm gì nữa khi mọi thứ cứ vượt quá mức chịu đựng của anh.
Chỉ cần nhìn thấy Hạ An, mọi ký ức xinh đẹp sẽ lại tìm về, dày vò anh trong dai dẳng.
Những lần cùng dắt tay đi qua đám đông, những lần hẹn hò bí mật tại Trung Anh ...đều làm Tuấn Dương nhớ và đau.
Anh yêu cô rất thật nhưng anh là bad boy, không thể chỉ bên cô được.Anh cứ thế phiêu cùng những cô gái hám tiền hám lợi, cô cứ thế chờ đợi với vô vàn bản nhạc sầu thảm.
Đúng, anh là gã tồi và lúc gắng chuộc lại tội lỗi của mình thì cô đã thú nhận, cô hết yêu anh.
- Em thích người khác rồi hả !
Anh càng hung hãn quát tháo bao nhiêu, cô lại càng nhỏ nhẹ bấy nhiêu.
- Em yêu Hồ Minh Quý rồi. Anh ấy sẽ không vứt em vào một xó, như anh. Mình chia tay nhé !
Lúc cô đi, tim anh run rẩy, không cách nào nắm giữ cô lại với bao hổ thẹn, yêu giận đớn hèn.Rồi cứ thế xa nhau, niềm đau đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai.
Sau này, tự anh biết được cô là vì muốn làm anh đau nên mới nhắc đến Hồ Minh Quý - người được lòng hết mọi nữ sinh trong học viện.
Nhưng miệng vết thương không vì thế mà lành lại, nó vẫn rách toạc khi cô biến tình yêu thành thù hận.
Cô dần trở nên xấu xí trong mắt anh khi luôn bày trò châm chọc anh, thậm chí còn kêu người xử lí một vài nàng mà anh quen.
Nhiều lúc, anh tưởng mình sẽ chết trong biển tình cay nghiệt này!
Có lẽ anh đang bị trừng phạt .
Cho đến giờ, anh vẫn không tin là Hạ An chơi xấu Đông Vy.
Cô từ khi nào đã biết làm hại chính người thân thiết của cô như vậy ...
Tuấn Dương tự cười mình, đã là lần thứ 209 anh từ bỏ ý định sẽ quay lại với cô.Anh không đủ can đảm để yêu cô khi cả hai đã thay đổi quá nhiều ...
Mỗi lần nghĩ về Hạ An, anh đều tỉnh táo lạ thường. Trí óc không còn lơ mơ vì rượu nhắc anh phải về nhà.
Rẽ vào bãi đỗ xe, Tuấn Dương theo quán tính dò mắt về phía ô tô của mình ...
Thật ghê khiếp ! Một gã nào đó đang loay hoay kế bên cửa xe. Hắn lấm lét ngó quanh, lúc thấy anh, hắn vội vàng bỏ chạy.
Nếu là thường ngày, Tuấn Dương sẽ kệ tên trộm kia nhưng có ý linh tính lạ bỗng cuộn lên thật mạnh liệt, thôi thúc anh phải tóm hắn ta lại.
Thét lên một tiếng ,Tuấn Dương hộc tốc đuổi theo. Hắn chạy rất nhanh nhưng thua về sức dẻo dai, bị anh túm gọn cổ áo dọa dẫm.
- Tôi sẽ giao ông cho cảnh sát !
Gương mặt co rúm vì sợ sệt này, Tuấn Dương dường như đã từng thấy ở đâu đó, bộ râu quai nón xồm xoàm là gợi lên cảm giác quen quen nhất.
- Xin cậu, xin cậu chàng trai trẻ. Đừng đưa tôi đến đó !
Một hình ảnh từ xó xỉnh của bộ nhớ vô tình lướt qua đã làm sáng tỏ những nghi vấn.
Tên này không ai khác chính là gã yêu râu xanh bắt nhím bù xù đi ...
Anh nhận ra gã qua ảnh cắt từ camera khách sạn. Đúng là gã ! Anh phải tận dụng cơ hội này để thay Đông Vy xả giận như giúp em gái mình đòi lại món đồ chơi.
- Ai cho phép ông động vào người cô nhóc ấy hả ?
- Cô nhóc nào ? - Gã trợn tròn mắt.
- Nhóc mà có tóc tai bù xù, mặt khù khờ ấy . - Giọng Tuấn Dương không được rõ, méo mó như radio nhiễm sóng.
- Tôi không hiểu ! Cậu nói ai thế ? Bị nhầm lẫn rồi ha. Tôi trộm vặt chớ nhóc nào nhóc nào ?
Gã chắc mẩm Tuấn Dương bị say nên chối bay chối biến, trên thực tế là gã biết chính xác anh đang đề cập tới cô nhóc có áo dính slogan bụi phủi . Tối hôm ấy đối với gã rất kinh hoàng, liên tiếp mang cho gã những cơn ác mộng nối liền đêm đêm .
Gã có nỗi sợ với chàng trai trẻ cao ráo nên thấy e ngại cả Tuấn Dương.
- Khoan, khoan đã. Tôi khai !
Gã hoảng hốt hét lên trước khi bị Tuấn Dương tung nắm đấm vào mặt. Anh thụi mạnh bụng gã để tỏ ra mình giang hồ , rượu đã ngấm kích thích máu nóng chạy dọc cơ thể.
- Khai gì hả ! Định chối hả ! Muốn loè ai đây hả !
Cứ mỗi một tiếng hả lại kèm theo một cú đánh khiến gã lưu manh xây xẩm , mặt mày xanh tái thều thào.
- Có cô nữ sinh Trung Anh thuê tôi làm.
- Ai ? - Tuấn Dương quắc mắt hoài nghi, mong là những gì mình sắp sửa nghe thấy sẽ không lay động thêm lòng tin dành cho Hạ An.
- Ông nói dối thử xem. Tôi giết ông !
- Tôi nói thật mà. Tôi thề đấy ! Một cô nữ sinh mập mạp đã thuê tôi, bảo tôi dọa cô nhóc kia.
Chàng trai trẻ buông tay, gã lưu manh xốc lại áo, hồn vía được phen bay bổng.
- Thề có Chúa ! Tôi còn nhớ rõ cô nữ sinh ấy có má lúm đồng tiền.
***
Chiếc cửa gỗ khép lại phía sau, Hữu Phong nhìn cô gái nhỏ như chỉ đứa con nít lên ba.
- Khuya, đừng cho người lạ vào nhà !
Đông Vy giật mình, không hiểu nổi làm thế nào anh biết được Richard đã ở đây . Theo như linh tính mách bảo , cô gái nhỏ giấu nhẹm đi sự có mặtcủa vị khách lạ kia , vờ ngó nghiêng .
- Ngoài anh ra thì còn ai đâu mà lạ nhỉ ?
- Tôi thân quen vậy à.
Câu hỏi kèm theo chiếc nhếch môi hiểm độc khiến Đông Vy tê cứng trong sự ngại ngùng.
Cô gái nhỏ đứng vụt dậy, sẵn sàng đối đầu với vị khách thứ hai trong đêm :
- Tôi không quen anh ! Mời anh đi cho !
Hữu Phong cởi áo khoác, vắt lên chiếc móc treo trên tường. Rất tự nhiên như đang ở nhà, anh tiến về phía cô gái nhỏ ...
- Ngoài kia mưa .
- Đây không phải là nơi trú mưa. Đây là nhà tôi ! Tôi là chủ nhà và tôi không cho phép anh tùy tiện bước vào đây như thế !
Thái độ gay gắt của Đông Vy là để che đậy những bối rối khi người vừanãy còn khiến cô rơi nước mắt vì nhớ nhung lại xuất hiện tại đây , ngaytrước mặt cô.
Khoảng cách giữa hai người thật gần, mũi giày thể thao của anh chạm vào những ngón chân đang co rúm lại vì lạnh.
Cô gái nhỏ không đủ tự tin để nhìn anh, cô sợ trái tim đang run rẩy này sẽ bị đôi mắt xám tro đọc thấu ...
- Anh không được đi giày vào đây !
Hữu Phong đẩy cô gái nhỏ sang một bên, chấm dứt sự đôi co của cô gái nhỏ . Anh chỉ vào tô mì thơm phức :
- Tôi muốn ăn.
Từ chối hay đồng ý lúc này đều thừa thãi vì kia chính xác là câu chỉ thị ! Đông Vy nhanh miệng một cách khôn ngoan :
- Tôi đã ăn mì đó rồi !
- Tôi đói ! Ăn để sống .
Hữu Phong không chắc là anh sẽ nuốt trôi được thứ này !
Sao có người bủn xỉn và keo kiệt đến thế. Rõ ràng anh trả cho cô rất nhiều tiền qua thầy giám thị !
Lần ấy, vì đoán trước là cô tiếc tiền, mua chỉ mỗi bắp rang nên anh mới rút ví của cô để tự mình chọn cho cô đống quà vặt.
Đến bây giờ, anh vẫn còn giữ chiếc ví thêu hai chữ Đông Vy xấu xí ấy.Một khi anh chiếm đoạt thứ gì đó, dù có vứt cũng không trả lại !
Gió quỷ cầm đôi đũa trong tay , chần chừ một lúc rồi buông nó ra.
- Chịu. Tôi không biết sử dụng.Nhà có thìa dĩa gì khác chứ ?
Đông Vy vịn tay ghế, cười ngặt nghẽo trước sự thẳng thắn của Gió quỷ.
Một thiếu gia tham ăn và không biết dùng đũa !
Lúc này đây, Hữu Phong như trút bỏ lớp vỏ ác quỷ man rợ, anh đơn thuầnnhư bao người trẻ khác, lắm tật xấu và nhiều khuyết điểm .
- Tôi đói !
Hữu Phong gằn tiếng nhằm dọa dẫm lá gan và bịt miệng Đông Vy.
Cô gái nhỏ không thể dừng cười ngay tức khắc , trả lời rời rạc từng chữ :
- Ngoài ...đũa ...ra ...
- Không có gì khác nữa ?
- Ừm...vậy ...nên ...
- Tôi phải dùng đũa nếu không muốn chết đói ?
Lời của Đông Vy cứ bị Gió Quỷ đọc ra sạch như thể những suy nghĩ của cô được in sẵn trên trán.
Anh với động tác vụng về, chầm chậm gắp mì ...
- Anh thật giống Hồ Minh Quý về khoản này ! - Cô gái nhỏ lại cười.
Hữu Phong ngẩng đầu, đôi mắt hun ra tia nhìn vô cùng đáng sợ .
- Tôi và Minh Quý gần như là cùng cha khác mẹ.
Cô gái nhỏ gật nhẹ đầu, cô biết rõ nếu tỏ ra bất ngờ sẽ chỉ làm người đối diện tổn thương.
Một niềm vui âm thầm nảy ra , tại học viện này, duy nhất cô được anh chia sẻ mẩu bí mật này.
- Mẹ anh chắc là không vui , nhỉ ?
- Bà ấy qua đời rồi ! - Hữu Phong buông lơi đôi tay, giọng mờ đục . - Lúc tôi 8 tuổi.
***
- Đừng làm phiền ! Tôi phá căn nhà này đi đấy.
Hữu Phong quăng mình xuống chiếc giường duy nhất, giày không buồn cởi.
- Nhưng ...tôi sẽ ngủ ở đâu ?
Đông Vy cũng đã mệt, chỉ muốn đánh một giấc thật ngon như là dừng lạinghỉ ngơi trước khi ngày mới sang, đem bận rộn cuốn lấy cô.
Người nằm trên giường im lặng với mọi lời than phiền của cô gái nhỏ, chân hơi nâng lên.
- Giúp tôi cởi .
- Tôi sẽ không cởi giày cho anh vì tôi không phải ...
- Người hầu chỉ dọn dẹp.
- Hữu Phong hé một mắt, tự kìm mình lại khỏi con quỷ dữ đang muốn vùng dậy, bóp chết kẻ dám chống đối anh.
Đúng lúc Gió Quỷ sắp để mình trượt theo bản tính tàn ác ,bỗng phải lặng người vì những cử chỉ của cô gái nhỏ.
Đông Vy đang lần lượt tháo đôi giày thể thao, đặt gọn dưới chân giường. Kế tiếp, cô láo tới mức ấn vai anh xuống.
- Anh có cần tắt bóng cho dễ ngủ không ?
- Để thế đi !
Trước khi xoay người, Hữu Phong còn nháy mắt :
- Tạo cơ hội đấy. Cứ ngắm thoải mái.
Gì ? Đông Vy lén lút dứ nắm đấm sau lưng Gió Quỷ rồi lấm lét nguýt lườm đủ kiểu.
Cuối cùng là ngồi thụp xuống,đầu kê lên mép giường, mắt dính chặt vào bóng lưng tàn ác ...
***
Yêu, vị cảm xúc này Hữu Phong không được nếm ! Cậu ấy hoàn hảo tuyệt đối như một thiên sứ và tàn ác đến tột cùng như một quỷ dữ. Gió Quỷ khôngthể yêu như người bình thường vì đó sẽ là điểm yếu của cậu ấy ! Từ trước tới nay, chỉ có cậu ấy chi phối người ta và mãi là vậy !
Cô nữ sinh uyển chuyển lướt tà váy qua sân gạch của thư viện , không hề biết tới người theo đuôi phía sau.
Khi cô hoa khôi đánh hơi được mùi nguy hiểm thì ...
Bằng lực mạnh, người đó vung tay giáng mạnh thanh gỗ vào đầu cô nữ sinh.
Một cú đòn dứt điểm đến man rợ !
Kẻ hành hung thô bạo giật lấy chiếc kẹp tóc và ném vào người nạn nhân tờ giấy xanh nhạt ...
Đoạn băng quay cận cảnh vụ tấn công được tua đi tua lại nhiều lần, bấtkể một chi tiết nhỏ nào cũng lọt vào mắt thầy giám thị.Ngoài Hữu Phongra thì không ai biết tới hệ thống camera gắn khắp nơi như hàng tỷ conmắt yêu ma.
Vì thế, dù Trung Anh có rộng lớn tới đâu thì vẫn nằm gọn trong tầm kiểm soát của những người nắm quyền.
Kẻ hành hung đã thật sự bại lộ ...
- Tôi sẽ báo cho Hữu Phong ! Trung Anh không chứa chấp được học sinh thế này !
Màn hình camera tắt phụt, thầy giám thị phẫn nộ lên tiếng.
Đứng bên cạnh, người đàn ông vẫn khoanh tay thật điềm tĩnh, nhúm dadưới mắt nhăn nheo trong những suy tính riêng. Ông cất giọng ồm ồm :
- Việc này chỉ tôi và anh biết ! Vụ tấn công xem như chưa từng xảy ra ! Cậu chủ không có thời gian để nhúng tay vào những việc cỏn con.
- Bạo hành không phải việc bé, và dù có bé thì Hữu Phong nên biết. Xử lý thế nào là do cậu ấy phán xét sau !
- Cậu chủ có trọng trách riêng . Trung Anh cũng chỉ là thú vui nho nhỏ của cậu ấy .
Người quản gia thuộc dòng họ quí tộc có vẻ thuyết phục , nhưng thực tế là ép buộc :
- Mối bận tâm càng nhiều thì Hữu Phong càng có ít thời gian cho nhữngviệc khác. Thầy cũng vậy, chức vụ giám thị chẳng qua chỉ là tạo cơ hộicho thầy ở lại Trung Anh , nơi có mối tình đầu của thầy. Đừng quên mất , mục đích của chúng ta là gì !
Thầy giám thị ngước nhìn tấm ảnh kỷ niệm của lớp học về nhiều năm trước, một nỗi xót thương đang giãy dụa nơi lồng ngực.
Thầy đã sống chung với niềm đau này từ rất lâu, thầy không cần bận tâmhiện tại diễn ra như thế nào, thầy chỉ việc xuôi theo những bước đườngvạch sẵn . Vì chỉ như vậy,thầy mới thấy có thể thực hiện được nguyệnvọng mà người ấy giao phó ...
- Tôi hiểu ! Vậy chính tôi sẽ giải quyết chuyện này !
- Tại sao thầy cố chấp vậy ! Thầy giải quyết thế nào đây ? Tống cổ họcsinh đó ra khỏi học viện hay bồi thường cho Thanh Ngân ? Thầy phải hiểu là ngoài tôi và thầy, không ai biết đến vụ tấn công này !Tôi cần nhắclại bao lần nữa đây ?
Người quản gia nhàn nhã uống trà, nhìn thoáng qua gương mặt hiền hậu của người phụ nữ có mái tóc dày như rong biển trong bức ảnh.
- Thanh Ngân cũng không lên tiếng thì hà cớ gì thầy cứ phải bóc mẽ sự việc ? Hay thầy còn điều gì mà tôi chưa rõ ?
Sống lưng và cổ thầy giám thị cứng đờ như pho tượng , giọng chua chát :
- Khi cô ấy còn sống, từng nhắn nhủ tôi chăm sóc con gái cô ấy thật tốt nhưng tôi đã bỏ mặc nó vì ích kỷ ! Tôi yêu cô ấy như thế nhưng ngay cả khi chồng đã mất thì cô ấy cũng từ chối tôi ! Đứa bé rất giống với bố nó ...- Thầy giám thị ngoảnh mặt, không thể tiếp tục nhìn vào hình người xưa được nữa. Tiếp lời - Một ngày trước lúc cô ấy xảy ra chuyện, tôi từchối cô ấy. Bảo cô ấy rằng, tôi không thể nuôi con của kẻ thù,kẻ chiếmmất cô ấy !
Ngụm trà vừa nhấp được trở nên đắng nghét, người quản gia đột nhiên thay đổi cách xưng hô :
- Tôi hiểu cảm giác của cậu vì tôi trải qua rồi. Đúng vậy, nuôi dưỡng một dòng máu xa lạ chẳng phải dễ dàng ! Tôi chấp nhận điều đó và cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa từng hối hận !
Lời tâm sự củangười-không-chỉ-là-quản-gia này dường như đang ngầm tiết lộ điều gì đónhưng thầy giám thị vẫn chưa thể tìm ra mối liên hệ nào.
- Học sinh đó quen Đông Vy ! Tôi sợ con bé gặp nguy hiểm.
Dưới ánh đèn, vài sợi bạc điểm trên mái tóc hiện rõ như muốn khoe ra sự già dặn của chủ nhân. Người quản gia đọc rõ tâm tư của thầy giám thị :
- Đông Vy là đứa bé năm xưa và cậu muốn bao bọc nó , bù cho những ngày bỏ mặc nó hả ?
- Đúng ! Ông cũng gặp Đông Vy rồi, nó là đứa đã chặn xe đấy.
Động tác lọc trà của người quản gia chợt ngưng lại, ông đang nhớ tớicâu nói dối kỳ lạ của Hữu Phong ngày hôm đó. Anh thật ra đã động lòng ...
- Yên tâm. Học sinh kia không ra tay với Đông Vy đâu ! Và tôi nhắc lần cuối cùng, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết.
Một tách trà nóng đặt vào tay thầy giám thị, một mệnh lệnh ban hành ngay sau đó :
- Cậu hãy giám sát Đông Vy , đừng để đứa bé lại gần Hữu Phong !
- Tại sao ? Hữu Phong có cảm tình ...
- Im miệng !
Người quản gia đặt mạnh ấm trà lên mặt bàn, đôi tay run rẩy nhưng giọng đanh thép :
- Yêu, vị cảm xúc này Hữu Phong không được nếm ! Cậu ấy hoàn hảo tuyệtđối như một thiên sứ và tàn ác đến tột cùng như một quỷ dữ. Gió Quỷ không thể yêu như người bình thường vì đó sẽ là điểm yếu của cậu ấy ! Từ trước tới nay, chỉ có cậu ấy chi phối người ta và mãi là vậy !
Dùng khăn giấy thấm nước trà văng trên áo, người quản gia lấy lại vẻ điềm tĩnh như thường ngày nhưng làm một việc rất điên rồ là cứa mạnh cổ tay vào góc bàn thủy tinh ...
Máu bắt đầu rỉ , chảy thành dòng nhỏ đỏ thẫm ...
- Nếu Hữu Phong yêu con bé, tôi sẽ giết nó để gạt bỏ điểm yếu của một Gió Quỷ thống trị mọi thứ!
***
"Mẹ ghét con! Sự tồn tại của con chỉ mang đến cho mẹ đau khổ. Có biết là vì con mà mẹ mất đi rất nhiều thứ không hả Hữu Phong? Biết rồi thì chết đi!"
"Mẹ cấm con không được bước tới gần mẹ! Mẹ ghét con, ghét dòng máu đang chảy trong người con. Biết điều đó chứ Hữu Phong? Biết rồi thì chết đi!"
"Vì sao con lại có mặt tại thế giới này, hả? Nếu mẹ không sinh con ra thì mẹ không phải chịu tủi nhục thế này! Con đáng ghét vậy đấy, biết không Hữu Phong? Biết rồi thì chết đi!"
"Biết không hả Hữu Phong? Biết rồi thì chết đi!"
"Hữu Phong, biết rồi thì chết đi!"
"Chết đi!"
Choàng tỉnh. Vệt sáng xám tro dần chiếm cứ khắp nhãn cầu. Hàng lông mày cau nhẹ, đôi mắt lạnh ghim vào những ngón tay mảnh mai đang quấn từng lớp băng trắng...
- Anh bị thương! Máu lúc sáng là của anh. - Cô gái nhỏ bối rối, hơi giật mình vì ánh mắt vô cảm của người vừa thức giấc.
- Ừ. - Hữu Phong để mặc cho cô gái nhỏ tiếp tục băng bó vết thương ở lòng bàn tay, điểm nhìn của anh rơi vào những bức tranh vẽ bằng chì màu dán kín tường.
Đông Vy chột dạ thả tay anh ra, cô chỉ muốn chui tọt xuống gầm giường trốn quách cho xong. Hầu hết những bức vẽ của cô đều in lại chàng trai tàn bạo... dù chỉ theo trí nhớ nhưng mỗi chi tiết về anh đều chuẩn xác đến khó tin. Tâm tư của cô gái nhỏ đã bị phơi bày ra cả rồi!
- Tôi ngủ bao lâu rồi? - Gió Quỷ phá tan sự im lặng, không mấy hứng thú với sự ngại ngùng của cô gái nhỏ. Anh thậm chí rất ghét Đông Vy những lúc cô bị chi phối bởi mấy thứ cảm xúc vớ vẩn này. Nhớ nhớ thương thương... thật mệt óc!
- Không lâu lắm, hơn nửa tiếng gì đó thôi. Anh ngủ không được ngon, trán nhăn suốt! Có lẽ vì tay đau và anh bị cảm rồi. Anh ngấm mưa. - Đông Vy đặt tay lên trán Hữu Phong rất tự nhiên, bên ngoài trông là thế nhưng thật ra cô gái nhỏ đang diễn. Cô biết, tình yêu đến từ riêng cô thì rất buồn với người thờ ơ như anh. Vì thế, vụng về đến mấy cô cũng phải giả vờ như chỉ quan tâm anh vì anh đang là khách. - Xem này, trán anh nóng quá. Dễ chừng 39, 40 độ đấy! Tôi có một ít thuốc cảm, thêm chút nước ấm nữa. Chắc anh hạ sốt ngay thôi.
Hữu Phong gạt mạnh tay cô gái nhỏ, ngồi hẳn dậy. Thần thái vẫn hung dữ, chẳng chút thay đổi dù bị sốt cao.
- Thuốc ngủ, có không?
- Tại sao anh lại muốn...
- Có không?
- Không có! Nhưng tôi muốn biết... - Cô gái nhỏ im bặt khi Gió Quỷ nhoài người, mùi nước hoa sắc lạnh gây cho cô một vị quyến rũ lẫn nguy hiểm.
- Im mau đi! - Anh siết chặt cổ tay trắng xanh của cô gái nhỏ, ghé sát tai cô, phả vào không gian lời rùng rợn - Chết rồi thì sẽ hết tò mò, phải thế không?
- Đau! - Đông Vy cụp mắt. Khác với bộ dạng nhím xù lông khi đối mặt với Tuấn Dương, cô gái nhỏ chỉ cựa nhẹ tay để tự vệ.
Rầm! Một cú đấm mạnh vào vách tường khiến hồn phách cô gái nhỏ lìa ngay tức thì, cơ thể giờ bủn rủn hệt như con mèo hoang lê lết khắp đường phố. Nhìn máu dần nhuộm đỏ băng cứu thương, gương mặt cô gái nhỏ trắng bệch, đôi môi tái nhợt bật ra những âm run rẩy:
- Anh làm gì thế? Anh đang bị thương mà!
Hữu Phong mím môi, máu từ miệng vết thương đã rách toạc không ngừng chảy, bắt đầu thấm đẫm lớp băng trắng và rơi thành giọt...
Đông Vy đã muốn ngất lịm, đầu óc tê dại và quanh cô, mọi âm thanh đã hoàn toàn biến mất. Nhắm nghiền đôi mắt đã nhòe mờ, cô gái nhỏ cố gắng thả lỏng người để xua bớt nỗi sợ hãi đang nuốt chửng mọi hơi thở của cô. Nhịp tim có lúc đập liên hồi, có lúc thoi thóp và... đúng vào khi nó sắp chựng hẳn lại thì một vòng ôm mang theo rất nhiều ấm áp choàng lấy thân người mềm nhũn.
- Đừng sợ, có tôi bên em rồi!
Đáp lại Hữu Phong là cái vươn tay yếu ớt của mèo nhỏ, những ngón tay mềm nắm chặt lấy tay anh như ngăn máu anh thôi đổ...
Đêm mưa. Gió rít mạnh bạo và quật thẳng vào ô cửa kính ướt nhẹp. Kệ hết thảy... chiếc ôm của Gió Quỷ vẫn kéo dài đến rạng sáng...
***
Hai lúm đồng tiền hiện rõ trên bầu má mũm mĩm, Tuệ Anh chăm chú xem phim trên máy tính bảng cho tới lúc gót giày của thầy giám thị biến mất, cô liền lên tiếng chất vấn người duy nhất còn lại trong lớp học.
- Cậu lấy hộp quà của tớ! Trả mau đây!
Thanh Ngân ngoái đầu, mắt mở to như ngạc nhiên lắm.
- Tớ lấy quà của cậu à?
- Ngoài cậu ra, chẳng ai biết tớ có quà đâu, cho nên, thôi giả vờ đi!
- Tớ chẳng cần giả vờ với cậu. - Hoa khôi xinh đẹp quấn những lọn tóc mềm quanh ngón tay, giọng trơn mượt - Tớ đã lấy nhưng đó không phải của cậu! Nhím bù xù là cậu à? Đâu có phải!
- Cậu đã biết những gì? - Tuệ Anh không vòng vo thêm, xoáy sâu vào nụ cười của Thanh Ngân như muốn xé nát cô bạn ra thành hàng trăm mảnh. Cô không chấp nhận việc người khác gí mũi vào bí mật mà cô đã cố gắng giấu giếm.
- Biết gì? Biết tất cả mọi món quà đều là của Đông Vy hay... - Thanh Ngân ngắt câu, đem tờ giấy xanh nhạt lên mũi hít nhẹ - Hay tớ biết rõ ai là Richard! Cậu sợ điều này lắm nhỉ! Tuệ Anh à, cậu giảm cân là vì Richard.
Nàng hoa khôi đắc thắng, rất dễ để rút ra điều này qua những lần bắt gặp cô bạn mập lén lút giở những hộp quà, dán những tấm thiệp vào một quyển sổ nhỏ. Tất nhiên, cô bạn lợi dụng lúc lớp học không có ai. Cách Tuệ Anh gí sát môi vào những tấm thiệp hay bần thần bên những dòng chữ đều đã tố cáo tình cảm của cô mập. Thanh Ngân đoán chắc là mình không sai, bồi thêm một câu gây đau đớn:
- Richard không yêu cậu đâu, kể cả khi cậu dối trá với Đông Vy hay giảm cân tới nỗi ngất xỉu như hôm bữa!
Tuệ Anh nghiến răng, máu nóng chạy khắp người cô và bốc thẳng lên tận đỉnh đầu. Hai cánh mũi phập phồng với những hơi thở dồn dập. Tưởng chừng như cô sẽ lao tới cào xé cô nàng hoa khôi nhưng không... Tuệ Anh nói rất khẽ, gần như là mấp máy môi:
- Cậu nghĩ Richard sẽ thuộc về cậu hay sao? Quên đi, Richard giáng cho cậu một đòn, còn không nhớ hay sao!
- Cậu đã biết những gì? - Tới lượt Thanh Ngân sửng sốt, cô đã tưởng chỉ mình cô biết tới vụ tấn công hôm ấy! Rất khó chịu khi phải chia sẻ một bí mật vốn dĩ nên chỉ là bí mật.
- Tớ biết hết! - Tuệ Anh ném vào người cô bạn chất giọng kiêu ngạo - Đừng tưởng chỉ mình cậu là đi săn lùng những bí mật! Tớ biết rõ mối quan hệ giữa cậu và Tuấn Dương là anh trai, em gái nhưng cậu luôn cố tình gây hiểu nhầm cho Hạ An!
Thanh Ngân không ngạc nhiên quá nhiều, cô chợt nhận thấy dáng vóc mập mạp của Tuệ Anh là lớp vỏ đánh lừa thị giác của mọi người xung quanh. Ít ai chú ý tới một cô nàng mập mạp, ham ăn. Ít ai đề phòng hay đặt mối hồ nghi với cô mập này!
- Tớ thừa nhận cậu giỏi nếu như cậu biết vì sao tớ muốn Hạ An xa anh trai tớ!
- Đơn giản thôi! Vì cậu là một kẻ bệnh hoạn, cậu không muốn bất kỳ một ai khác ngoài cậu có được hạnh phúc! - Tuệ Anh bóc mẽ lớp vỏ thuần khiết của cô bạn xinh xắn rồi đột ngột vồ lấy tờ giấy xanh nhạt từ cô bạn xinh đẹp - Tớ biết hơn cậu! Tớ biết Richard là ai và anh ấy sẽ thuộc về tớ, Thanh Ngân ạ!
***
Tung chăn, Đông Vy xoa mạnh thái dương vì cơn nhức đầu đang hành hạ cô. Cả người cô ê ẩm, muốn ra khỏi giường cũng thật khó khăn. Ngoài ô cửa kính, nắng trong veo đã đáp xuống mặt hồ phẳng lặng. Đông Vy nhìn quanh căn nhà nhỏ, mọi vết tích của Hữu Phong đêm qua giờ chỉ nằm trong trí nhớ cô.
Anh tệ thật!
Lúc mờ sáng, anh buông tay khỏi cô nhưng cô níu lại.
- Thả! - Hữu Phong gằn tiếng, từ giọng nói đến nét mặt của anh đều rất lạnh.
- Cho em hỏi một điều! - Đông Vy nén sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh, cố lục lọi trong màu xám tro chút cảm xúc nào đó.
- Nói đi!
- Anh thích em không? - Đông Vy nín thở chờ đợi, thùy não giãn căng hết cỡ như lần nhảy ra chặn trước mũi xe BMW. Cô gái nhỏ không hề buột miệng, cô đang đánh cược bằng chính tình yêu thầm lặng nhưng mãnh liệt mà cô dành cho anh suốt những ngày qua.
Cô không thể mãi tiếp tục rơi trong tình-trạng-thiếu-tỉnh-táo mãi thế này được! Cứ nhớ thương, cứ hoang hoải vì anh... mỗi giây trôi qua, lại yêu anh nhiều thêm.
Thà anh đối xử với cô như những người khác, thà anh đừng để cô nhìn anh quá 60 giây, chạm vào người anh hay thậm chí gần gũi anh thế này thì cô sẽ tự kết thúc mối tương tư điên rồ dù có khó và đau như rơi tõm xuống địa ngục.
Gỡ bàn tay xanh xao ra khỏi áo mình, Hữu Phong nhếch hờ miệng.
- Đừng tưởng tôi đối xử khác biệt thì gọi đó là thích!
Đông Vy vẫn lì lợm nắm chặt áo anh, lớn tiếng:
- Tại sao anh không chịu thừa nhận? Nếu không thích, sao phải đi theo em lúc ở khu rừng đó? Không thích, sao phải giúp em mua đồ vặt trước rạp kino? Không thích, sao còn tới đây và bên em suốt đêm qua? Rõ ràng là anh thích em!
Hữu Phong lẳng lặng tháo lớp băng đỏ thẫm, mắt hằn những tia u tối...
- Trả lời em! - Đông Vy hét. Cô gái nhỏ đứng hẳn trên giường nên tia nhìn của hai người đối thẳng nhau. Ánh mắt có thể chạm vào nhưng những suy nghĩ là không thể... - Anh thích em! Đinh Hữu Phong, anh thích em, đúng không?
Lớp băng cứu thương vừa rơi xuống sàn, ngón tay lạnh lẽo liền đặt lên môi cô gái nhỏ, Hữu Phong nói khẽ:
- Tôi thích em!
Đông Vy ngớ người, cô cũng không rõ cảm giác lúc này là thế nào, chỉ thấy mọi tế bào cơ thể đang như nhún nhảy trong vui sướng.
- Thích em đau đớn và khổ sở vì yêu tôi! - Hữu Phong rút tay về, giọng nói quỷ quyệt vang khắp căn nhà nhỏ. - Có muốn hay cố gắng, em cũng không quên được tôi đâu. Trừ khi chết đi!
Tiếng sập cửa mạnh mẽ giúp Đông Vy bừng tỉnh đôi chút. Dường như cô đang mắc bẫy...
Gió Quỷ khiến cô điên đảo vì sự quyến rũ ma mị của riêng anh và chính cô đang tự giày vò mình với thứ tình cảm tuyệt vọng này!
Đôi lần anh xuất hiện là đôi lần vị yêu tăng vùn vụt. Cô của ngày hôm nay yêu anh nhiều hơn cô của ngày hôm qua. Thậm chí, cả trái tim và tâm trí của cô đều muốn bội thực vì bị nhồi nhét quá nhiều thứ về anh.
Nhưng... dựa vào đâu để anh phán xét rằng cô sẽ không quên được anh?
Đông Vy lao tới cửa sổ, mở toang ô kính và gào to:
- Em quên anh rồi đấy! Cứ xuất hiện và biến mất bất kỳ lúc nào đi Gió Quỷ, em không quan tâm! Cứ tàn bạo và ác độc theo đúng bản chất của anh đi, em tránh xa anh! Anh vui khi mọi người xung quanh đau khổ nhưng anh vẫn là người đáng thương nhất mà thôi! Anh mãi mãi là vệt gió đơn độc, cứ gieo nỗi sợ vào mọi người rồi sẽ không ai bên anh đâu!
Bên kia bờ hồ, đôi giày thể thao dừng bước. Sau vài tích tắc, Hữu Phong quay người cười nửa miệng rồi bỏ đi, chẳng mảy may để tâm tới những lời cô gái nhỏ vừa tuôn ra.
Đông Vy lặng người bên khung cửa. Nụ cười bất cần của anh không ma mị như mọi lần. Có lẽ... anh đã rất tổn thương nên dù anh là người không bao giờ để lộ cảm xúc nhưng vẫn chưa che giấu hết sự buồn thảm trong cái nhếch miệng vừa rồi.
Cô gái nhỏ sắp phát điên, đập nhẹ đầu vào tường để tự phạt những ý nghĩ hướng về người-cô-cần-quên nhưng không may, trán cô gái nhỏ đập trúng góc xi măng sắc nhọn của bậu cửa sổ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro