Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7:

Khi đó ông phải làm việc rất nhiều để nuôi cả gia đình, sau đó bà ngoại cô đã dùng hết số tiền tiết kiệm của mình để mua chiếc đồng hồ này tặng cho ông, cả đời cũng chỉ mua được một chiếc đồng hồ vàng này.

Bà ngoại mất sớm, sau này ông ngoại thường ngẩn người nhìn chiếc đồng hồ này cả buổi chiều, miệng thì lầm bầm gọi tên bà ngoại.

Tình yêu của ông bà thời đó làm Ôn Thiển Nguyệt vừa ngưỡng mộ vừa say mê, sau đó ông ngoại bị bệnh nặng, em trai cô nghịch ngợm vô ý làm hỏng chiếc đồng hồ.

Cô không dám cho ông ngoại biết, liền lén mang đi sửa, nhưng vừa sửa xong thì nhận được tin dữ từ bên ông ngoại.

Trên đường cô mang đồng hồ về, đi qua đường nhỏ, do xe chạy quá nhanh nên đâm vào tường rào bên đường, rồi cô hôn mê gần một tháng.

Cuối cùng cũng không được gặp mặt ông ngoại lần cuối. Chiếc đồng hồ cũng bị mất.

Không thể ở bên ông ngoại những ngày cuối cùng, lúc chôn cất cũng không thể đưa tiễn ông.

Sau đó cô đến bệnh viện cấp cứu xem camera thấy đó là một chàng trai tên Giang Thần đã lấy nó đi.

Cô tìm đến chàng trai ấy, là tôi. Cô ám chỉ muốn lấy lại đồng hồ từ, nhưng tôi lại giả vờ không biết, cuối cùng trong quá trình hai người ở bên nhau, cô dần thích tôi.

Lúc đó cô cũng từng cho tôi cơ hội cuối cùng, đưa cho tôi 50000 tệ, nói là trả tôi tiền viện phí, hy vọng có thể nể mặt đồng tiền mà trả lại đồng hồ cho cô ấy.

Nhưng tôi lại tránh không đề cập đến vấn đề ấy mà đưa tiền cho em gái ở quê, biết việc Ôn Thiển Nguyệt rất là thất vọng, nhưng lại vẫn không bỏ được chút rung động với tôi.

Vì vậy tình yêu của chúng tôi biến thành một phía tôi nghèo hèn.

Giờ đã ba năm trôi qua, mỗi phút mỗi giây tôi đều chứng minh mình không phải người tham lam.

Còn cô ấy đối với tôi không còn đơn thuần là thích nữa, cô ấy hi vọng chúng tôi sẽ có tương lai, nhưng cô ấy vẫn không thể vượt qua được rào cản về chiếc đồng hồ.

Cô ấy có tài năng, có tiền, là bạn trai cô ấy, muốn gì cô ấy đều có thể đáp ứng. Nhưng tôi giờ vẫn chưa đủ tư cách ấy.

Ở bên kia, tôi bị tiếng điện thoại đánh thức, nhìn đồng hồ mới 5 giờ sáng, nhìn dãy số trên điện thoại tôi lập tức nhận ra đó là số của Giang Diệu, em gái cùng cha khác mẹ của tôi.

Mang theo bực bội khi bị đánh thức, tôi tắt máy.

Điện thoại lại gọi đến, tôi lại cúp máy, liên tục như vậy 3 lần, tôi bị làm phiền đến mất ngủ, cứ để điện thoại rung như vậy tôi lại sợ làm phiền bạn cùng phòng.

Xuống giường, đi ra hành lang tôi mới bực bội nhấc máy.

- "Giang Diệu, em bị sao vậy? Anh đã nói rồi chúng ta giờ chúng ta đã không còn quan hệ gì. Anh không phải anh trai của em."

Đã ba năm không liên lạc, giờ đột nhiên liên lạc với tôi chắc hẳn là có chuyện gì muốn nhờ vả.

- "Xin chào, đây là bệnh viện trung tâm thành phố Lâm. Em gái anh tối qua bị một nhóm côn đồ đánh. Sáng nay người tốt bụng đi đường, phát hiện em ấy nằm tại bên đường nên đưa đến bệnh viện. Hiện tình trạng của em ấy đang rất phức tạp, mong anh đến đây một chuyến."

Trong điện thoại vang lên một giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ rung niên, báo cáo lại tình hình hiện tại của Giang Diệu không lạc quan. Tôi nghe thấy vậy liền không đành lòng bỏ mặc, nên vội vàng mặc quần áo chạy về.

Giờ qua sớm cũng chỉ có thể ngồi xe đường dài, liên tục đi 4 tiếng mới tới nơi.

Lúc tôi chạy đến bệnh viện, Giang Diệu bị đánh mặt mũi đầy thương tích, má sưng lên không nhìn rõ được khuân mặt ban đầu.

Cô ấy được đưa vào phòng bệnh thường, tay đang được truyền dịch, người vẫn chưa tỉnh.

Một y tá nhìn thấy tôi liền lên tiếng trách móc.

- "Anh làm anh trai kiểu gì vậy? Em gái cả đêm không về nhà, cũng không đi tìm, gọi điện cũng không nghe máy."

Rõ ràng người gọi điện vừa rồi chính là cô y ta này, cô ta đang bực bội về cuộc gọi sáng nay.

Thấy vậy tôi cũng chỉ biết xin lỗi và nói mình đang bận.

Nghe vậy ý tá càng không ưa tôi, một từ bận quá phổ biến ở bệnh viện, sau khi chút hết bực tức, cô ấy bảo tôi đi tìm bác sĩ điều trị.

Người bác sĩ trung niên, cầm phim chụp của Giang Diệu nói.

- "Gãy ba xương sườn, cánh tay trái và chân phải đều bị gãy, không loại trừ tổn thương nội tạng. Anh đi đóng viện phí và làm thủ tục cho cô ấy đi, tôi sẽ sắp xếp kiểm tra chi tiết hơn."

Nghe vậy tôi gật đầu qua ra làm thủ tục và đóng viện phí.

Sau khi làm xong quay lại đã thấy Giang Diệu được đẩy đi kiểm tra. Nhìn chiếc điện thoại nằm lẻ loi trên đường, tôi cầm lên.

Đây là chiếc 3 năm trước khi cô ấy vào cấp 3, bà tặng cho cô ấy. Giang Diệu có điện thoại mới liền đưa cái đã chán cho tôi.

Tôi không có tiền đồi mới, nên vẫn dùng đến bây giờ.

Vỏ điện thoại bên ngoài đã sờn cũ, nhưng bên trong rất sạch sẽ. Mở điện thoại của Giang Diệu ra kiểm tra danh bạ, trong đó có ba liên hệ, ba mẹ đã mất và tôi, ngay cả một người bạn học cũng không có.

Lịch sử cuộc gọi cũng rất đơn giản, gần nhất là cuộc gọi cho tôi tối hôm qua, trước đó là cuộc gọi của tôi vào 3 năm trước.

Lúc đó tôi đưa cô ấy 50000 tệ, gọi điện để đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy.

Nghĩ đến khuân mặt biến dạng của Giang Diệu lúc này, tôi nhớ lại tới cuộc gọi tối qua. Có lẽ cô ấy bị đánh xong cố gắng tỉnh táo để cầu cứ tôi, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên nỗi buồn khó tả.

Đồ ngốc này không chịu gọi cấp cứ, lại tìm tôi. Nhìn hình nền của chiếc điện thoại nhỏ, đây là ảnh chụp một gia đình cả bốn người, lúc mới thành lập, mẹ kế đối xử với tôi không tệ.

Bố ôm tôi, mẹ kế ôm Giang Diệu còn nhỏ, tôi ngần người nhìn bức ảnh. Lúc đó bố còn trẻ, nắm tay tôi, nói với tôi đây là mẹ mới, sau này sẽ chăm sóc tôi.

Mẹ kế lúc đó có vẻ hiền lành bao nhiêu, thì lúc đuổi tôi đi lại tàn nhẫn bấy nhiêu.

Không biết qua bao lâu, Giang Diệu được y tá đẩy vào, tôi dỗ dành cô ấy một lúc rồi đi nấu cơm cho cô.

Mộ bên khác, Ôn Thiển Nguyệt ngủ cả buổi sáng, khi tỉnh dậy đã là buổi chiều. Hôm nay có hẹn đón tôi, nên cô vội vàng thức dậy thay đồ ra ngoài.

Cô ấy muốn mua một chiếc xe phù hợp với địa vị hiện tại, sau này đi làm cũng tiện. Mấy năm nay cô ấy chán ngấy việc chen chúc trên xe buýt trước mặt tôi, cũng không muốn chen tàu điện ngầm nữa.

Xe cô ấy đã chọn xong, hơn nữa cũng không đắt, đợi ngày mai dẫn tôi đi xem mày xe.

Đến cổng trường nghệ thuật, Ôn Thiển Nguyệt gọi điện cho tôi.

- "Giang Thần, em đến cổng trường rồi, anh chuẩn bị đi ra đi."

Đầu dây bên kia tôi đang vớt bọt canh xương, mới nhớ ra ngày mai chúng tôi hẹn nhau đi xem xe.

Tôi định nói ra chuyện của Giang Diệu, nhưng nghĩ tới Ôn Thiển Nguyệt không thích Giang Diệu, nên chỉ đành kiếm cớ nói.

- "Ngày mai anh bất ngờ phải đi dạy thêm, không thể đi xem xe cùng em được."

Nghe vậy Ôn Thiển Nguyệt lập tức không hài lòng.

- "Anh lại đi làm à? Không phải đã hứa với em là không đi làm nữa sao."

Tôi lúng túng, không biết nói thế nào, nên đành phải đưa ra lý do là Lâm Phong dạy gia sư nhưng tuần này anh ấy có việc phải đi nên nhờ tôi dạy thay một tiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro