
Chương 1: bóng tối và ánh sáng
Trong mắt người khác, chị ấy là ánh sáng. Một người con gái hoàn hảo. Thông minh, dịu dàng, luôn nở nụ cười như hoa. Chị ấy là chuẩn mực mà bố mẹ luôn tự hào, là hình mẫu mà bất cứ ai cũng ngưỡng mộ. Còn tôi? Tôi chỉ là cái bóng. Một đứa em gái nhỏ bé, nhút nhát, sống lặng lẽ trong hào quang rực rỡ ấy.
Nhưng... tôi không hề thấy ghen tị. Không một chút nào. Họ không hiểu. Họ gọi đó là yêu thương. Tôi gọi đó là sở hữu. Chị ấy là của tôi. Luôn luôn là của tôi. Ngay cả khi chị ấy cười với người khác, ánh mắt chị ấy vẫn như vô tình lướt qua tôi một khoảnh khắc-khoảnh khắc đó đủ để tôi khẳng định: Chị ấy chỉ thuộc về tôi.
Tôi đã cố gắng trở nên bình thường, cố gắng cảm nhận cái gọi là "tình chị em" mà người lớn luôn ca ngợi. Nhưng không thể. Mọi thứ trong tôi đều trống rỗng, ngoại trừ sự ám ảnh dành cho chị.
Từ bao giờ nhỉ? Có lẽ từ lần chị ấy bị sốt cao. Năm đó tôi vừa tròn mười tuổi. Chị ấy nằm trên giường, gương mặt đỏ bừng, hơi thở yếu ớt. Bố mẹ hoảng loạn, còn tôi-tôi đứng lặng bên giường, ngắm nhìn chị. Ánh sáng của chị ấy dường như bị nuốt chửng bởi cơn bệnh, chỉ còn lại một cơ thể yếu mềm, hoàn toàn phụ thuộc. Lúc đó, một cảm giác lạ lùng dâng lên-không phải lo lắng, mà là một sự hưng phấn đến rợn người. Tôi đưa tay chạm vào gò má nóng hổi của chị, cảm nhận sự sống mong manh ấy dưới đầu ngón tay mình. Tôi nhận ra: Chị ấy cũng chỉ là một con người, dễ bị tổn thương, dễ bị định đoạt. Và tôi-tôi muốn là người duy nhất nắm giữ sự định đoạt đó.
Sau lần đó, tôi bắt đầu những trò chơi nhỏ. Một cái đẩy nhẹ khi đi cầu thang, khiến chị ấy suýt ngã. Một viên thuốc ngủ nhỏ pha vào sữa, khiến chị ấy ngủ li bì suốt ngày hôm sau. Tôi muốn nhìn thấy chị ấy sợ hãi, muốn nhìn thấy sự hỗn loạn trong đôi mắt thường ngày vẫn tĩnh lặng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro