5. Whole
Seulgi liên tục va đầu vào bức tường bên trong phòng nhân viên. Cô đã mất cả đêm để suy nghĩ xem món quà sẽ tặng Joohyun vào ngày sinh nhật của chịa ấy nhưng cô vẫn chưa thể kết luận được điều gì. Chị ấy có lẽ sẽ có mọi thứ mà Seulgi có thể mua được. Cô lại thở dài.
Cô chợt ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng ồn ào. Hôm nay cô đến rất sớm vì không ngủ được nên quyết định bắt đầu ngày mới sớm. Những người khác sẽ không đến cho đến khi đúng ca làm việc. Đó có thể là ai? Cô hy vọng đó không phải là một tên trộm hay bất cứ ai xấu xa.
Giọng run run, cô hỏi: "Ai đó?"
Không ai trả lời nhưng một số tiếng bước chân có thể nghe thấy rõ hơn trước như thể người lạ đang đến gần chỗ cô ở hơn. Với âm lượng lớn hơn, cô hỏi thêm lần nữa, "A-ai ở đó vậy?"
Im lặng cho đến khi cô nghe thấy một phản hồi, "Tôi là bạn..."
Một khoảng lặng.
"nhưng gay hơn."
"E-xin lỗi ?!" Seulgi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cô vẫn không thấy ai. "Ôi chúa ơi. Chúa là gay!? Hay Phật ?!" cô tiếp tục trong khi nhìn lên trên cầu nguyện với thiên đường hoặc bất cứ thứ gì ở đó.
Sau đó, cô nghe thấy nó. Tiếng cười quen thuộc đó không bao giờ làm cô khó chịu.
"Aishh! Joy! Dừng lại!"
Joy hiện ra từ chỗ nấp và em ấy tiếp tục cười. "Chị thật là buồn cười! Có phải Chúa là một người đồng tính không? Phật?" em ấy lặp lại với giọng điệu chế giễu lời nói của người lớn hơn. Cô lau nước mắt, "Được rồi, nhưng nghiêm túc mà nói, em làm vậy vì chị quá buồn cười. Tại sao chị lại như vậy? Suýt nữa thì chị đã tạo ra lỗ hổng trên tường với cái đập đầu liên tục của mình."
Seulgi rên rỉ khi nhớ lại vấn đề của mình, "Joohyun đã mời chị đến bữa tiệc sinh nhật của chị ấy và chị..... chị không thể nghĩ ra món quà nào để tặng." cô thả người vào chỗ ngồi, "Em nghĩ chị nên tặng gì?"
Cô gái trẻ hơn nhìn cô một cách thờ ơ, "Chị đang nghiêm túc suy nghĩ cái này à?" cô lắc đầu từ bên này sang bên kia, "Điều này thật không thông minh tí nào. Em biết những gì chị tặng và chắc chắn, đó sẽ là món quà tuyệt vời nhất từ trước đến nay." cô cười toe toét đó là theo nghĩa đen là hét lên rằng cô ấy không tốt nhưng Seulgi vẫn hỏi, "Cái gì vậy?"
Joy ra hiệu cho cô. Trong lúc bối rối, Seulgi chỉ vào mình, "Chị?"
"Vâng, chị." cô gái trẻ đáp lại bằng ánh mắt lấp lánh, "Đó là món quà tuyệt vời nhất mà chị có thể tặng!"
"Ồ, thôi nào! Hãy nghiêm túc nào, Joy!" Seulgi rên rỉ với cô gái kia. Cô gái cao hơn sau đó liệt kê nó vào lí do tại sao nó lại là một gợi ý tốt. Nó sẽ không phát sinh tiền.
Nó là duy nhất. Và hơn hết, cô chắc chắn rằng điều đó sẽ khiến Joohyun hạnh phúc. Seulgi vừa rên rỉ vừa bịt tai lại.
"Dừng lại, Joy. Em đang không giúp cậu ấy đấy," Wendy nhìn vào mắt cả hai cô gái.
Seulgi đứng lên với niềm vui sướng khi người mới bước vào. Như thể cô đã nhìn thấy hy vọng cuối cùng trên thế giới, "Wendy! Cuối cùng, một người bình thường!"
Sau đó, cô bắt đầu giải thích nỗi đau khổ hiện tại của mình về việc tặng món quà cho nữ diễn viên.
Wendy gật đầu sau khi câu chuyện được kể và trả lời, "Được rồi. Mình có một kế hoạch. Nhưng cậu sẽ cần một vài thứ."
Seulgi nhìn cô như chú cún con nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, "Được rồi. Chuyện gì vậy?"
Cô gái thấp hơn chạm cằm - vẻ mặt rất nghiêm túc khi liệt kê các yêu cầu, "Đầu tiên. Cậu sẽ cần một chiếc hộp - một chiếc rất lớn. Hmmm. Có thể cao hơn cậu một chút."
"Nó khá lớn. Được rồi. Tiếp theo?"
"Vậy thì. Hừm. Lấy một dải ruy băng rất dài để chúng ta có thể buộc chiếc hộp."
"Ồ. Được rồi."
"Sau đó là nội y."
"Đồ lót ?!" Seulgi nhìn Wendy với vẻ mặt đầy kinh ngạc, "Chờ đã. Đây là cái gì !!!"
Wendy nhìn cô như thể cô đang lố bịch, "Còn gì nữa? Chúng ta sẽ đổi mới ý tưởng của Joy! Chúng ta sẽ đặt cậu vào một chiếc hộp và buộc dải ruy băng và mọi thứ."
Tất nhiên, cậu cần mặc nội y để Joohyun thấy nổi bật. Chờ đã. Còn bộ trang phục thỏ thì sao - Chờ chút. Cậu có nghĩ cô ấy thích còng tay và trang phục cảnh sát hơn không?
"Ôi trời! Hai người bị sao vậy? Vậy đó. Mình đi đây," Seulgi nói khi đi vào phòng thay đồ để thay đồng phục.
Hai cô gái nhìn cô trong khi cô rời đi. Wendy quay sang Joy, "Cậu ấy tức giận. Có lẽ chúng ta nên đề xuất cái gì đó hữu ích thay thế."
"Như thế nào?" Joy hỏi với nụ cười trên môi.
Wendy nhếch mép, "Đồ chơi?"
"OH," Joy trả lời khi họ thực hiện động tác đập tay.
Thở dài. Chúng ta không cần phải là thiên tài để biết loại đồ chơi mà hai tên biến thái này đang nói đến.
----
Seulgi đến trung tâm mua sắm với hy vọng tìm được món quà có thể tặng Joohyun. Cô đi đến một tiệm trang sức với sự đảm bảo rằng Joohyun sẽ thích nó. Cô đang nghĩ một chiếc vòng cổ sẽ rất phù hợp với cô gái nhỏ nhắn. Ngay khi cô đến tiệm, nhìn thấy một quảng cáo của Joohyun đeo đồ trang sức lộng lẫy.
Cô thở dài, "Được rồi, tiếp theo."
Cô chuyển sang phần giày và nghĩ về việc mua đôi giày thoải mái cho cô gái nói trên vì cô chỉ thấy chị ấy đi giày cao gót. "Cái này đẹp," cô nói thế khi lấy một cặp. Cô đang định hỏi kích cỡ thì thấy một người con gái khác đi chiếc giày chính xác mà cô đang cầm.
Cô nhắm mắt lại. "Tiếp theo."
Trời trở lạnh nên lần này Seulgi nghĩ đến việc mua áo ấm cho Irene. Cô ngay lập tức đến đó và nhìn xung quanh. Cô đang vui vẻ quan sát xung quanh khi thấy quảng cáo của Irene ủng hộ quần áo ấm và mặc ngoài trời. Trong ảnh, cô vui vẻ tạo dáng bên một chàng trai.
"Cô muốn mua gì, thưa cô?" Một nhân viên bán hàng đã tiếp cận cô để hỗ trợ. Cô nhìn lại ảnh thêm một lần nữa. "Tôi muốn cô gỡ bức ảnh này xuống. Tiếp theo!" cô nói khi bước ra khỏi cửa hàng.
Giữa lúc đang tìm món quà, cô quyết định đi ăn kem sau đó mua hàng tạp hóa như một cách giải lao. Cô đang xem xét các món ăn trong một cửa hàng kem khi cô nhìn thấy hình ảnh của Irene trong thực đơn. "Ngay cả kem. Chị ấy cũng hợp tác, cái quái gì vậy ?!" rên rỉ lần nữa, "Tiếp theo."
"Mình sẽ phát điên nếu chị ấy thậm chí hợp tác với những thứ trần tục như chảo," cô cười vì suy nghĩ đó khi đi về phía siêu thị. Cô muốn mua một tí nhu yếu phẩm và một số sản phẩm dự trữ.
Đi ngang qua khu bán chảo từ bên mắt cô nhìn thấy một hình ảnh có vẻ là Irene, "Không thể nào .Không thể nào. Ha. Ha. Ha." cô cười một chút trước khi cuối cùng quay đầu về khu vực được đề cập.
"Thật sao ?! Đây là thật sao ?!" Seulgi nói với đôi mắt lồi ra khỏi hốc, "Tiếp theo?"
Bây giờ cô đang ngồi trong khu vực nghỉ ngơi của trung tâm mua sắm. Cô đã đi hết khu này sang khu khác chỉ để thấy Irene xác nhận mọi thứ theo đúng nghĩa đen. Cô tựa đầu vào tường và nhắm mắt lại để hồi sức.
Khi mở mắt ra, cô nhận thấy một cửa hàng đồ lót cách cô vài bước chân.Có một số bộ đẹp trong màn hình. Cô tự hỏi Joohyun sẽ thích thiết kế nào hơn.
Nuốt nước bọt. Tất cả đều là lỗi của Wendy và Joy.
"Trời ơi, không!" vừa nói vừa vội vàng rời đi.
Ít nhất, cô đã tìm thấy thứ gì đó mà Irene không kí hợp đồng.
---
Đó là một ngày dài đối với Seulgi với tất cả sự tìm kiếm và bây giờ là việc giao hàng mà cô đang làm trong ngày. Cô đã cố gắng sống sót qua tất cả và bây giờ, Joohyun sẽ là người cuối cùng. Đôi chân của cô nghiêm trọng như sắp phải nhượng bộ do cô đã đi bộ quá nhiều ở trung tâm mua sắm. Đôi mắt cũng sắp nhắm lại vì cả ngày mệt mỏi cộng với việc thiếu ngủ.
"Sao trông em mệt thế?" Joohyun hỏi ngay khi cô mở cửa.
"Em vừa có nhiều thứ phải giao," cô mệt mỏi trả lời.
"Sau này em còn nhiều không?"
"Không, đây là chuyến cuối cùng. Em có thể về nhà sau đó."
Joohyun dừng lại một chút trước khi cô đỏ mặt hỏi, "Vậy em có muốn uống cà phê trước khi đi không?" cô mở rộng cửa khi ra hiệu cho người cao hơn tiến vào. "Không muốn em ngủ quên khi đang lái xe ngoài đường."
Seulgi nghĩ rằng có lẽ cô có thể ghỉ ngơi và thêm một chút thời gian để ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Joohyun. Chắc chắn, cô sẽ nhận được năng lượng từ chị ấy.
Ngay lập tức ngồi xuống ghế sa lông như những gì cô thường làm. Joohyun, mặt khác, chuẩn bị cà phê cho họ trong bếp. Khi cô xong, cô đưa chúng đến phòng khách chỉ để biết rằng Seulgi đã ngủ quên.
Cô lập tức đánh thức em ấy dậy, "Seul, dậy đi. Em ngủ quên mất."
Cô gái đang ngủ cựa mình nhưng không tỉnh giấc. Nữ diễn viên biết m có lẽ đã rất mệt mỏi. Cô muốn để em ấy một mình, nhưng cô lo lắng em ấy không thoải mái trong tư thế ngủ này, "Seul, dậy đi. Hay ít nhất đừng ngủ trong phòng khách." chạm vào vai em ấy để lắc vài cái.
Khi cô vẫn không thành công, cô gửi ngay tin nhắn cho Joy và cô gái xấu xa trả lời.
Joy: Nhẹ nhàng thôi, được không? Enjoy nó đi!
Cô đảo mắt khi đặt điện thoại lên bàn. Chống tay lên cằm khi ngắm nhìn cô gái trẻ với nụ cười trên môi. Em ấy trông có vẻ dễ thương khi ngủ với miệng hơi mở. Có thể nghe được tiếng ngáy khe khẽ phát ra từ cô gái kia.
"L-lạnh quá," cô nghe thấy Seulgi nói giữa giấc ngủ say của mình. Joohyun lập tức lấy chăn trong phòng quấn quanh người con gái đang say ngủ.
"Vẫn còn lạnh," cô gái trẻ nói trước khi mở mắt. Cô nhìn cô gái lớn hơn, "Làm em ấm đi."
Làm em ấm đi
Làm em ấm đi
Làm em ấm đi
Làm em ấm đi
Làm em ấm đi
Chờ đã. Gì?
Làm thế nào để cô làm cho em ấy ấm áp? Ồ.
Cuối cùng đã đến lúc để sử dụng tốt các tài liệu tham khảo của cô chưa?
Cô nuốt nước bọt suy nghĩ. Cô không nghĩ rằng nó sẽ sớm như vậy. Cô thậm chí còn chưa tỏ tình! Ôi chúa ơi. Họ bắt đầu từ đâu? Họ có nên hôn nhau trước hay không? Tất nhiên, họ nên! Nhưng hôn ở đâu? Đôi má? Đôi môi? Cổ? ...
Cô chợt thấy Seulgi dang tay ra hiệu cho một cái ôm. Cô thở dài. Nếu đó là một tiếng thở dài thất vọng hay nhẹ nhõm, cô cũng không biết nữa. Được rồi, có lẽ Seulgi không cố ý như vậy. Cô gái quá mệt mỏi, vì chúa! Joohyun tự đối mặt với tinh thần vì đã nghĩ ra những suy nghĩ như vậy.
Cô đến chỗ Seulgi và ngay lập tức được kéo vào cái ôm ấm áp, "Đã đủ ấm chưa?" cô hỏi khi vòng tay qua cô gái cao hơn. Seulgi buồn ngủ ngâm nga như câu trả lời.
Cô bật cười trước những suy nghĩ ngớ ngẩn của mình khi càng rúc sâu vào cổ Seulgi. Có hơi ấm trong cơ thể và trái tim của cô. Loại ấm áp mà cô muốn thức dậy mỗi buổi sáng và ngủ vào ban đêm.
Cô có thế quen với điều này.
-----
Hôm nay là sinh nhật Joohyun. Seulgi nuốt nước bọt vì lo lắng khi nhìn mình trong gương. Cô đang mặc một chiếc váy khoe vòng ba và chân cùng với một đôi giày cao gót màu đen.
Ban đầu, cô chọn cách ăn mặc tiết chế hơn nhưng Wendy khẳng định cô nên mặc cái này thay thế. Tất nhiên, cô là một kẻ hư hỏng, người chủ nói rằng chiếc váy này sẽ khiến bạn trông nóng bỏng đến mức cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc làm tình với bạn ngay tại chỗ!". Tôi thực sự không chắc đó có phải là một ý kiến hay không?" , tất nhiên đã bị cô gái kiên trì phớt lờ.
Trước khi đi, cô đã nhớ lấy món quà của mình cho cô gái lớn hơn. Cô luồn tay qua lớp giấy bọc và mỉm cười. Nó đơn giản, không hào nhoáng, cũng không phải thứ gì đắt tiền nhưng đó là sự chân thành.
Đó là một bức vẽ đường thẳng liên tục được đóng khung mà cô đã vẽ về Joohyun.
Trong số tất cả những nhãn hàng mà Joohyun hợp tác cô đã thấy, đây là Joohyun yêu thích của cô: Joohyun chỉ nhìn cô, chỉ mỉm cười với cô. Hình ảnh giống hệt như cô nhìn thấy bất cứ khi nào cô gái lớn hơn mở cửa cho cô. Hình ảnh Joohyun chào đón cô vào đời mình - hết lòng.
Ngay lúc đó Seulgi cảm thấy như không có khoảng cách giữa họ. Không giàu không nghèo. Không có sự nổi tiếng ở giữa. Không có gì khác để xem xét. Đó chỉ là hai người họ và khoảng khắc họ chia sẽ cùng nhau.
Đối với mọi người, cô ấy có thể là Irene. Đối với cô, chị ấy chỉ đơn giản là Joohyun. Chị ấy đơn giản là ánh sáng trong bóng tối, là hơi ấm trong giá lạnh, là tình yêu trong cuộc đời của cô. Đó có thể không phải là món quà tuyệt vời nhất trên đời nhưng là thứ xuất phát từ trái tim cô - từ tình yêu cô dành cho cô gái lớn hơn mình.
-----
Cô đến hơn 7 giờ tối một chút. Có một đám đông rất lớn bên ngoài khu vực lân cận. Cô nghi ngờ rằng họ là fan của chủ tiệc sinh nhật, muốn nhìn dù chỉ là một cái nhìn nhỏ về thần tượng của họ. Khi cô vào được bên trong, đã có rất nhiều người mà cô đoán là người nổi tiếng hoặc nhân vật quan trọng trong cả lĩnh vực kinh doanh và giải trí.
Họ mặc những bộ váy lòe loẹt và những món đồ trang sức xa hoa có lẽ đắt tiền hơn số tiền lương hàng năm của cô.Cô đột nhiên cảm thấy rất ý thức về những gì mình đang mặc, bộ trang phục trị giá 40 đô la của cô sẽ trông như thế nào bên cạnh họ?
Tách mình ra khỏi đám đông và hy vọng sẽ không có ai nói chuyện với cô. Rốt cuộc, cô sẽ giới thiệu bản thân như thế nào? Giữa lúc "tôi là giám đốc điều hành ", " tôi là giám đốc", "Tôi là ngôi sao hàng đầu", làm thế nào để cô có thể giới thiệu bản thân mình là "Tôi là một cô gái giao hàng" hoặc "tôi là một nhân viên bán thời gian?"
Cô thở dài và quyết định đặt món quà của mình vào khu vực dành cho quà tặng thay thế. Khi cô đến gần, cô tình cờ nghe được mọi người nói về những gì họ tặng cho cô gái từ sinh nhật.
"Đây là phiên bản giới hạn chỉ có 5 bản trên thế giới."
"Đây là sản phẩm thủ công từ nghệ nhân nổi tiếng."
"Tôi đã mua cái đắt nhất có giá 10000 đô la."
Cô đặt món quà của mình lên bàn với một cảm giác nặng nề sau khi đã suy ngẫm rất nhiều về thời gian. Tấm lòng chân thành của cô, liệu có đủ không?
( Edit: Giữa lúc bạn đang trắng tay, lại gặp được một người bạn muốn chăm sóc cả đời =.= . Đang edit đoạn này cộng thêm nhạc của lofi nghe mà rớt nước mắt.)
---
Đến 8 giờ tối, Irene đến bên trong địa điểm. Cô mặc một chiếc váy đen trễ vai lấp lánh làm nổi bật những đường cong của cô, tóc buộc đuôi ngựa thấp. MC thông báo sự xuất hiện của cô và mọi người đều kinh ngạc về vẻ bề ngoài của cô, họ phải dừng lại giây lát trước khi nghe thấy tiếng thở hổn hển. Ngay khi cô bước vào, mọi người chạy đến gần cô khen ngợi từ trái qua phải. Cô vừa cười vừa trò chuyện với đám đông xung quanh.
Seulgi nghĩ rằng chị ấy trông thật thanh tao...... và không thể tiếp cận được.
Không giống như ở bên Seulgi, chị ấy hợp với kiểu người này hơn. Đây là nơi chị thuộc về.
Cô nghĩ yêu Joohyun là đủ. Điều mà cô không nhận ra cho đến hôm nay là Irene cũng là một phần của Joohyun. Và trong khi Joohyun nằm trong tầm tay của cô, Irene lại cao sang và dũng mãnh. Trong khi Joohyun có thể dành cho cô sự chú ý vô bờ bến thì Irene lại không thể. Trong khi Joohyun có thể yêu cô trở lại, Irene thì lại không. Có quá nhiều điều cần cân nhắc ngoài những gì họ cảm thấy dành cho nhau.
Cô lao ra khỏi địa điểm với những giọt nước mắt trên khuôn mặt.
Có lẽ đôi khi yêu thôi là chưa đủ. Cũng giống như đêm nay.
---
"Mình đến để làm việc," Seulgi giải thích khi cô đến Wanda's với đôi mắt sưng húp trong khi vẫn còn mặc quần áo dự tiệc.
"Chị không phải đi dự tiệc sao?" Wendy hỏi với vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô ấy.
Cô cười, "có lẽ ở đây tốt hơn."
"Seulgi."
Người cao hơn chỉ nhún vai trên khuôn mặt không chút cảm xúc, "Cứ để mình làm việc." Khi quay lưng lại, cô vẫn có thể cảm thấy Wendy và Joy đang nhìn mình. Cô nghẹn ngào khi quyết định rằng họ chỉ quan tâm đến cô, "Mình-mình không phù hợp."
Một giọt nước mắt trên khuôn mặt cô chảy xuống, "J-Joohyun. Không, ý mình là Irene. Cô ấy không thuộc phạm vi của mình."
Wendy và Joy ôm cô. Cô biết họ có ý tốt. Và cô biết, với họ, đây là nơi cô phù hợp.
Với lại thì không.
----
Irene: Em đã thấy Seulgi chứ?
Irene: Chị tưởng em ấy sẽ đến?
Irene: Em ấy không trả lời điện thoại cũng như không nhắn tin lại.
Irene: chị lo lắng cho em ấy!
Joy: Chị ấy đã đến nhưng đã rời đi.
Joy: Chị ấy trông rất nóng bỏng, chị biết không?
Joy: Chị có thể nhìn thấy cơ bụng của chị ấy.
Joy: Nhưng chị ấy lại khóc.
Joy: Nói rằng chị ấy không xứng đáng với chị.
Irene: S-Em ấy có cơ bụng ???!
Irene: Cái gì?! Có ai nói gì với em ấy không?
Irene: Chị sẽ chiến với họ!
Joy: Không ai làm.
Joy: Nhưng chúng em biết chị ấy không có sự tự tin tốt nhất.
Joy: Chị ấy không thể cho chị bất cứ thứ gì.
Joy: Có thể ngoại trừ cơ bụng của chị ấy.
Joy: Chị vẫn muốn chị ấy chứ?
Irene: Em ấy là điều duy nhất chị muốn.
Irene: Chị không muốn bất cứ thứ gì khác.
Irene: Chỉ em ấy thôi
Irene: Cơ bụng của em ấy là một phần thưởng.
Irene: Em có hình không?
-----
Ngay sau khi cô trả lời tin nhắn của Joy, Irene đã lao đến sảnh chính. "Mọi người, tôi sẽ rời bữa tiệc ngay bây giờ. Các bạn có thể tiếp tục cuộc chơi của mình nếu muốn."
Mọi người chết lặng nhưng nữ diễn viên không giải thích gì thêm. Khi cô ở gần cầu thang của sảnh chính, cô nghĩ rằng hãy nói gì đó, và quay lại micro.
"Trước khi đi, tôi muốn hỏi một câu," cô hắng giọng khi tiếp tục, "Nếu Bae Irene rủ bạn đi chơi cùng "
Đám đông nổ ra những câu trả lời về cơ bản nói rằng họ sẽ chấp nhận lời tỏ tình.
Irene chặn lại, "Ngay cả khi bạn nghèo?"
"Vâng !!" đám đông hưởng ứng.
"Cho dù người không nổi tiếng? Một người bình thường?"
"Tất nhiên ! Không chấp nhận lời tỏ tình của nữ thần là một tội ác," một người đàn ông trong đám đông hét lớn.
"Cảm ơn. Nếu cả hai đều là nữ thì sao?"
Lần này các cô gái áp đảo các chàng trai và câu trả lời của họ, "Đúng vậy, cứ làm thế đi !"
"Bae Irene là gay? Ồ, thật là một tin nóng," cô nghe thấy mọt người nói.
Cô mỉm cười với đám đông - hài lòng với câu trả lời của họ cho đến khi cô nghe thấy một trong những anh chàng hét lên, "Nếu cô ấy xấu xí thì sao?"
Đám đông im lặng không thể trả lời câu hỏi. Irene quắc mắt nhìn người đó, "Không phải đâu." cô đảo mắt "Và cô ấy thật nóng bỏng. Vì Chúa, cô ấy có cơ bụng không giống anh."
Điều này khiến cả khán giả lẫn Irene đều cười, "Cảm ơn mọi người. Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ. Tôi vẫn còn một cô gái cần phải tỏ tình." Cô nháy mắt với họ trước khi ngay lập tức rời khỏi sân khấu.
-----
Cô đến nhà hàng lúc hơn 10 giờ tối mọt chút, vẫn còn một số người bên trong, tất cả đều thở hổn hển ngay khi cô bước vào. Cô không nhận ra họ vì đôi mắt của cô chỉ đang nhìn thẳng vào Seulgi, người hiện đang phục vụ một số khách hàng.
"Chỉ một."
"I-Irene," người trẻ gọi - ngay lập tức dừng lại bất cứ điều gì cô đang làm như những người còn lại trong nhà hàng. Họ quan sát Irene khi cô tiến đến gần cô gái giao hàng.
Ngôi sao hàng đầu mở miệng nói những gì cô muốn nói thẳng cào vấn đề, "Tôi yêu e-"
"Stop."
Điều này khiến đôi mắt long lanh của Irene chảy nước khi cô hỏi, "T-tại sao?"
"Chúng ta không thể ở bên nhau. Chị không chỉ là Joohyun, chị còn Irene - Nữ thần" của làng giải trí Hàn Quốc. Ai cũng muốn có được chị. Em chỉ là một trong số "tất cả mọi người " đó. Tại sao lại chọn em khi chị có thể có một người tốt hơn? Tại sao chị lại chọn một người kiếm ít hơn- chọn một người không có gì khi tất cả mọi người đều sẵn sàng cho chị mọi thứ?" cô gái trẻ nghẹn ngào trở lại - nhận thức được tất cả sự chú ý của họ lúc này.
Đôi mắt của Joohyun dịu lại khi cô nhìn vào khuôn mặt của cô gái bị tổn thương. Cô không muốn làm gì hơn là lau đi những giọt nước mắt tình cảm của mình và đảm bảo với em ấy về tình yêu của mình. Cô tiến thêm một bước nữa cho đến khi họ cách nhau vài bước chân, "Cho dù chị là Irene với người khác hay Joohyun với em, họ đều là chị. Và hãy tin chị khi chị nói rằng cả hai đều yêu em - với tất cả mà em có thể cung cấp và tất cả những gì em không thể, với tất cả những gì em có và cả những gì em không có. Chị vẫn yêu em mà."
Sau đó là khoảng lặng. Seulgi, với quyết tâm đang dao động, vẫn im lặng khi suy nghĩ xem có nên nhượng bộ hay không. Sự im lặng ngày càng tăng khiến Joohyun cảm thấy lo lắng. Cô hoảng sợ - sợ bị từ chối, "Yah, Kang Seulgi, chị đã không ăn hết những con gà đó ngay cả khi chị đau bụng chỉ vì sợ em từ chối chị!"
Khi nghe thấy điều đó, đám đông phản ứng dữ dội.
"Bae Irene ăn gà ?!"
"Cô ấy ghét nhất là thịt gà!"
"Ồ không, cô ấy đã không! Thế giới sẽ kết thúc ngay bây giờ!"
"Cần phải chịu trách nhiệm!"
Điều này khiến Seulgi nhớ lại những lần cô ấy bắt Joohyun ăn gà. Cô sẽ thường thấy khuôn mặt của chị ấy lộ ra một chút khó chịu. Chị ấy cũng thường xuyên vào nhà vệ sinh, điều mà cô thường phủ nhận rằng cô có thể chỉ là kiểu người đi vệ sinh nhiều.
Joohyun bước về phía trước cho đến khi cô ấy ở ngay trước mặt Seulgi, "Nếu em không hẹn hò với chị, chị thề rằng em sẽ ăn món gà này ngay bây giờ !" cô gái nhỏ hơn lấy một iếng gà từ khay mà Seulgi đang cầm. Cô cắn vào chân, một miếng gà bây giờ đang trong miệng cô (cô đã hy vọng đứa trẻ sẽ ngăn cản cô ấy, vì vậy, tại sao cô ấy không ăn nó. Dù sao thì cô cũng ghét thịt gà.)
Và Seulgi chắc chắn biết cách làm thế nào để vượt qua sự mong đợi.
Thế giới của Joohyun bỗng nhiên chậm lại khi Seulgi đang cắn miếng gà đang treo bên ngoài miệng ngôi sao. Môi của họ đang trải trong quá trình này. Cô không thể tin được những gì đang xảy ra "một lần nữa !" cô vừa nói vừa cắn một miếng khác và để nó treo lủng lẳng bên ngoài miệng.
Cô mỉm cười với những gì cô gái nhỏ làm. Đó là hai nụ hôn rồi. Tại sao không có lần thứ ba? Cô thử cắn thêm miếng nữa thì đột nhiên, Seulgi giữ cổ tay cô.
"Không cần điều đó, người trẻ nói trước khi ngấu nghiến vào môi Joohyun. Người lớn hơn mất vài giây để trả lời nhưng khi cô trả lời, ôi trời ơi, cô ấy đã cho hết, yêu và quý."
Mọi người đều ồ lên kể cả Joy và Wendy. Họ nhìn cặp đôi chia sẻ nụ hôn ngọt ngào với nụ cười của người mẹ trên môi. Một số thậm chí đã ghi lại cảnh tượng này. Mọi sự chú ý đều dồn vào cặp đôi mới mà họ trông rất hợp nhau.
Năm phút sau, họ vẫn ở đó. Họ không có dấu hiệu dừng lại sớm nên đám đông cảm thấy khó chịu. Một trong số họ ho, "Uhm. Ăn tiếp đi?"anh hỏi những khách hàng quen khác của nhà hàng và họ lại tiếp tục công việc như bình thường, hoàn toàn phớt lờ cặp đôi đang ngấu nghiến môi nhau ở giữa.
Sau vài lần xin lỗi, cô gái cao hơn quyết định kéo người lớn tuổi hơn ra ngoài nhà hàng qua cửa sau. Khi họ đi qua đám đông, nghe thấy họ nói, "Chỉ cần đảm bảo hẹn hò với Nữ thần của chúng ta! Đừng làm trái tim cô ấy tan vỡ! Hãy hạnh phúc!"
Ngay khi họ ra ngoài, Seulgi quay lại nhìn Irene, "Em đoán em phải chịu trách nhiệm?"
Cô gái thấp hơn cười nhạo cô ấy và ậm ừ.
"Cho nên, chị không thích ăn thịt gà?"
Joohyun lại cười một lần nữa trước khi đến gần Seulgi, "Chị không thích thịt gà." Chỉ cách một vài inch, cô nói, "Nhưng chị thích em."
"Chị thích em?"
Cô ấy thậm chí còn đến gần hơn, "Không, chị yêu em."
Seulgi cười với cô ấy để trán họ chạm nhau, "Em cũng yêu chị."
Cả hai cùng cười cho đến khi Joohyun bẽn lẽn nhận xét, "Uhmmmm. Chúng ta làm lại có được không?"
Điều này khiến Seulgi tự hỏi cô gái thấp hơn đang nói về điều gì. Cô nhìn theo Joohyun - một dấu chấm hỏi hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy. Mặt đỏ bừng, nữ diễn viên tự mình chỉ vào môi của người cao hơn. Cô gái giao hàng cũng hiểu được ý của mình. Cô ngượng ngùng gật đầu.
Seulgi định thu hẹp khoảng cách thì Joohyun lại nói, ".... với cái lưỡi."
Cô gái cao hơn nuốt nước bọt, "Nhưng em vừa ăn gà - "
Cô ấy không thể nói hết những gì mình định nói vì ngôi sao hàng đầu đã kéo cổ áo cô để hôn sâu (và cả lưỡi nữa).
Đó là khoảnh khắc hạnh phúc cho cả hai khi họ củng cố khoảnh khắc tình yêu của họ thực hiện hóa thành một mối quan hệ mà họ sẽ trân trọng và bảo vệ bằng mọi giá.
Họ đang yêu và hiện tại, đó là điều duy nhất quan trọng.
Khoảnh khắc họ chia tay, Joohyun nở một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt. Cô liếm môi khi nói, "Chị nghĩ cuối cùng đã tìm ra cách để tận hưởng gà."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro