2. Legs
Not-Seulgi: Chị ấy đang đến.
Cô đã đọc tin nhắn của Joy gửi cho mình. Đây rồi. Đây là ngày mà cuối cùng cô gặp lại tình yêu của mình. Trái ngược với những bộ váy hàng hiệu mà cô đã mặc trong những lần thử trước đây, cô không ngần ngại sẵn sàng kết hợp với áo sơ mi trắng và quần short denim vì Joy với cô rằng Seulgi thích sự đơn giản hơn bất cứ thứ gì khác. Tất nhiên, cô vẫn thêm một lớp trang điểm mờ nhạt trên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của mình. Joy không đề cập đến bất cứ thứ gì về nước hoa nên cô đã xịt rất nhiều để ngay cả khi trông cô không xinh đẹp (như thể nó sẽ xảy ra), ít nhất cô biết nó vẫn có mùi để gây chú ý.
Cuối cùng thì cô cũng mở cửa. Ngay khi nhì thấy cô gái, linh hồn cô chính thức bay khỏi thân xác.
"Cô Bae Joohyun? Lần này tôi có hiểu đúng không?"
Cô cười rạng rỡ đến nỗi, ngôi sao hàng đầu cũng phải lóa mắt. Kính râm của cô ở đâu khi cô cần nó nhất vậy? Mặt trời sẽ xấu hổ vì công việc mà nó đang làm so với Seulgi của cô ấy.
Nói về Seulgi.
Đợi đã.
Cô ấy đâu rồi?!!!
Câu hỏi được giải đáp khi cô nghe thấy tiếng thang máy đóng lại. Hộp gà đã có trên tay kèm theo biên lai và sự thay đổi của cô.
Đối mặt với suy nghĩ của mình về tất cả rắc rối mà mình đã trải qua chỉ để kết thúc như thế này, "Mình lại thất bại nữa rồi."
---
Một hộp gà khác đặt trước mặt Yeri. Những việc như thế đã và đang xảy ra rất thường xuyên. Khi quản lý hỏi Joohyun lần đầu tiên, cô nói rằng mình mang đến vì đây là món yêu thích của các nhân viên. Trong một thời gian, Yeri đã tin tưởng cho đến khi cô nhớ ra rằng Irene quái đản không thực sự quan tâm đến bất kỳ ai khác .
Lần này cô quyết tìm ra lí do. Cô kéo mạnh cánh tay của nữ diễn viên khiến Irene nhướng mày với cô ấy. Mặc dù ngôi sao được biết đến với tính cách lạnh lùng, nhưng bản thân cô vẫn không thể sánh được với Satan. Yeri chắc chắn rằng cô sẽ nhận được câu trả lời.
"Cho nên?"
"Chính là nó." Irene nhún vai. Đôi má của cô nhuốm một chút màu hồng sau khi cô nhớ lại cuộc gặp gỡ của mình với cô gái giao hàng.
Sau khi Irene kể về cô gái ấy, Yeri đã hỏi về quá trình thực hiện của cô nàng nhưng hóa ra lại không có gì cả. "Ý chị là suốt thời gian qua chị chỉ kiếm được con gà và thế là xong?!"
"Uhhh...Yeah," cô gái lớn hơn thay đổi tầm nhìn của mình xung quanh phòng. Về mặt kỹ thuật, cô cũng trả tiền và nhận lại tiền thối. Cô có nên nói thêm điều đó không?
"Chị thậm chí không thể nói chuyện với cô ấy?"
Lần này, nữ ca sĩ chơi đùa với ngón tay của mình, "Em không thể trách chị được. Em ấy đẹp đến nỗi chị bị trẹo lưỡi."
Yeri nheo mắt hết sức có thể khi nhìn kỹ cô gái kia, "BỊ TRẸO LƯỠI? Cô gái vĩ đại Bae Irene?"
Cô gái lớn hơn nhăn trán khi nhớ lại nỗi thất vọng của mình khi cố gắng nói chuyện với người ấy để rồi đến cuối cùng chỉ lùi bước về sau mỗi lần, "Thật bất hạnh cho chị mà! Cô ấy không giống một ai khác cả."
Cô đối mặt với quản lý của mình và đặt hai tay lên hai bên vai người kia - một vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt của cô.
"Người ấy là tình yêu vĩ đại của Bae Irene, của đời chị."
Tôi cá chắc rằng mọi người đều mong đợi Yeri sẽ phải đối mặt với những lời nói của ngôi sao hàng đầu.
Chà, cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ.
"Ouch, mà đau!!"
----
Cuối cùng cô gái trẻ không phải can thiệp vì Irene đã có thể thốt ra nhiều hơn một tiếng "Hi" trong lần gặp mặt người yêu của mình lần sau.
Đó là một ngày khi Seulgi đến gõ cửa với cánh tay và má bầm tím. Một cái cau mày thể hiện rõ trên gương mặt nữ thần khi cô ấy chạm vào má Seulgi, "Em bị sao vậy?" Giọng nói của cô ấy có thể nghe thấy được sự lo lắng.
Seulgi bẽn lẽn cười khi cô ngượng ngùng nhìn Joohyun, "Chà...Uh... Em đang giao hàng thì chuông báo cháy trong tòa nhà vang lên khiến mọi người hoảng sợ và em bị đẩy một chút." Cô nhìn lại một chút khi nhìn thấy Joohyun đã bốc khói vì tức giận. "Đây chỉ là những vết xước nhỏ nên không thực sự làm tổn thương em," cô nói thêm để xoa dịu sự tức giân cùng với nụ cười trên môi.
Joohyun cau mày và bĩu môi ra một chút, "Vẫn... Nó có thể còn tồi tệ hơn. Nếu nó làm cho khuôn mặt em có sẹo. Hãy bôi thuốc." cô nói và mở rộng cửa ra và ra hiệu cho cô gái đi vào.
Càng lớn tuổi càng tập trung vào việc bôi thuốc đến nỗi cô quên mất khoảng thời gian gần gũi mà mình đang chia sẻ với cô gái kia. Khi cô hoàn thành, cô lướt ngón tay cái lên má Seulgi trong khi đang nở nụ cười, "Tất cả đã xong!" Sau đó, khi cô nhận ra rằng khuôn mặt của họ rất gần nhau, cô như đóng băng lại. Mặt khác, Seulgi rất biết ơn vì không có ai chăm sóc mình trong một thời gian dài như vậy. Cô đặt tay lên Irene khi nói, "Cảm ơn."
Irene chắc rằng đã gọi cho Yeri vào tối hôm đó để nói rõ tiến độ. Ngay lúc Yeri bắt máy, cô đã hối hận ngay lập tức. Irene chắc chắn rằng đã làm vỡ màng nhĩ tai của cô với tiếng hét lớn.
------
Đã vài tuần trôi qua và chắc chắn lần này, Seulgi và Joohyun đã thoải mái với nhau hơn rất nhiều. Họ tiếp tục trò chuyện nhỏ trong thời gian cô gái trẻ giao hàng. Đôi khi, cô ấy chấp nhận lời đề nghị của Joohyun để uống một cốc cà phê nhanh trong nhà của cô.
Để bù đắp cho sự thiếu đa dạng (và lòng dũng cảm), Irene nghĩ ra nhiều cách để thu hút người trẻ hơn nhờ vào những kế hoạch xấu xa của Yeri.
"Tóc đã ướt chưa? Kiểm tra lại xem! Áo choàng tắm gần như che mất chị? Kiểm tra lại nữa còn gì không?"
"Hãy chắc chắn rằng sự quyến rũ của chị cho thấy đi!" Yeri hét vào điện thoại.
"Ồ đúng rồi!" Cô trả lời khi hạ chiếc áo choàng xuống, "Xong rồi!"
"Được rồi, hãy nhớ gọi cô ấy đến uống cà phê một lần nữa được không?"
"Vào đi, Baby girl. Em có thể ngồi ở bất cứ đâu nhưng sẽ không tốt bằng ngồi vào mặt chị," cô tự nói thầm trong lòng. Nó trông siêu gợi cảm và Yeri chắc chắn rằng ngay cả khi Seulgi không phải là người đồng tính, cô ấy chắc chắn cũng phải đổ vì nó.
Yeri giả khóc ở bên đường dây kia. "Hoàn hảo! Hai người đều đã trưởng thành-"
Sau đó, đột nhiên, chuông cửa vang lên, "Ồ! Em ấy đến rồi !!"
"Được rồi, đi lấy cái bánh mì đó đi- Ý em là bánh mì được chứ?! Cố lên !!"
"Cảm ơn !!"
Cô nàng ngay lập tức vừa mở cửa vừa tạo dáng gợi cảm. Người mới đến chào cô, "Xin chào, chị Joohyun!"
"Seulgi? Tại sao em lại đeo kính râm?"
"Ôi, mắt em bị côn trùng cắn. Trông chúng không đẹp lắm," Seulgi cười rạng rỡ và đưa cho cô một hộp gà. "Em không sao cả. Em chỉ không thể nhìn rõ vì nó sưng và, chị biết đấy, trời tối," cô ấy cười khúc khích.
Vì vậy, em ấy không thể nhìn đôi chân trắng như sữa của mình, có lẽ cả phần thân của cô. "Uhmm....O-được," Joohyun nói một cách buồn bã khi tư thế ưỡn ngực kiêu hãnh của cô ngay lập tức xẹp xuống. Cô đưa ra một khoản tiền chính xác. "Dù sao thì, em sẽ đi ngay bây giờ," Seulgi quay lưng lại và đi thẳng.
"Uhh, Seulgi?"
"Hửm, còn gì nữa không, chị Joohyun?" Seulgi quay lại nhìn khách hàng của mình.
"Em không đùa khi em nói rằng em không thể nhìn thấy nhiều."
"Ừ, tại sao?"
"Em sắp va vào tưởng."
-----
Cả tuần nay, nữ diễn viên có lịch trình ở Nhật Bản. Ở nước ngoài có nghĩa là không được nhìn thấy tình yêu của cô ngay khi cô hạ cánh,mặc dù trời đã khuya, cô vẫn quyết định đi ngang qua cửa tiệm gà nơi Seulgi đang làm việc.
Cô đang ở gần khu vực đó thì nhìn thấy Seulgi ở trạm xe buýt bên kia đường. Giao thông tồi tệ đến nỗi cô ấy không thể quay đầu về phía cô gái kia. Seulgi đang ngủ trong khi chờ xe buýt. Bên cạnh cô ấy là bảng quảng cáo của Irene trên nhà xe buýt về thương hiệu trang sức mà cô đang kí hợp đồng.
Tình yêu của cô trông thật dễ thương khi ngủ với miệng hơi hé mở. Joohyun nguyền rủa xe cộ vì không được nhìn cận mặt thiên thần của mình. Cô định gọi điện thoại của mình thì xe buýt đến và Seulgi tỉnh dậy ngay lập tức. Em vội vàng chạy vào trong và ngay khi ngồi xuống, em ấy ngủ ngay lập tức mà không hề để ý một quảng cáo khác của Irene bên trong xe buýt hay thậm chí để ý rằng toàn bộ bên ngoài xe buýt cũng được dán hình khuôn mặt của cô gái lớn hơn.
Joohyun thở dài. Bây giờ cô biết tại sao Seulgi không biết cô. Tại sao em ấy lại làm việc chăm chỉ đến mức khiến bản thân mệt mỏi như vậy? Làm thế nào để em ấy có thể giảm bớt gánh nặng của mình?
----
Tuần sau, cô nhận được tin nhắn từ Joy rằng Seulgi bị ốm nhưng vẫn làm việc trong ngày. Cô ấy lo lắng cho việc về nhà an toàn của chị ấy nên đã nhắn tin cho Irene nếu cô có thể giúp chị ấy về nhà. Tất nhiên, nữ diễn viên đã rất nóng lòng khi cô vội vàng đưa cô gái giao hàng bằng xe của mình.
"Chị có thể thả em ở đây. Dù sao thì cũng chỉ sống trên con hẻm đó." Seulgi nói khi động cơ dừng lại.
"Không, chị sẽ chở em đến đó."
"Không sao đâu. Chuyện này không có gì đâu. Em-"
"Seulgi", cô ấy nghe thấy vẻ lo lắng trong giọng nói của Joohyun khi mặt cô đanh lại.Có một sự chắc chắn trong giọng điệu của cô nên người trẻ tuổi phải đồng ý.
Khi vào bên trong, ngôi sao hàng đầu nhìn quanh nhà của Seulgi. Nó thực sự quá nhỏ ngay cả tủ quần áo không cánh cửa của cô cũng phải lớn hơn thế này. Không có nhiều thứ bên trong nhưng nó vẫn có một chút lộn xộn. Cô có thể thấy một số mì gói trong thùng rác của Seulgi và cô lo lắng không biết mình có ăn thức ăn thích hợp hay không.
Cô gái ốm yếu đang ngày càng lo lắng theo từng phút cô ở lại. Seulgi đang bận rộn cố gắng thu dọn mọi thứ và đồng thời cũng muốn biến mất vì trông chị ấy thật tội nghiệp. Chị ấy sẽ nói gì?
Joohyun cảm nhận được một chút lo lắng của cô, đứng dậy và nói, "Nếu em không thể nghỉ ngơi khi chị ở đây, chị sẽ về. Chỉ cần em ăn uống và uống thuốc mà chị mang cho em."
Cô vừa đi được một nửa thì dừng lại và quay lại nhìn cô gái ốm yếu, "Chị chỉ thực sự muốn em không có sao. Chị thực sự quan tâm đến em. Chị không phải thể loại người như vậy, Seulgi."
------
Seulgi thức dậy vào sáng hôm sau, cảm thấy khá hơn một chút. Cô vẫn còn ốm nhưng điều đó không ngăn cản cô làm việc của mình. Sau khi chuẩn bị xong, cô lập tức đi ra mở cửa và thấy Joohyun đang dựa đầu vào đầu gối ở cầu thang.
Cô muốn hỏi chị ấy đang làm gì ở đây, thậm chí là ở đây bao lâu rồi nhưng vẻ thanh thản trên gương mặt khiến cô dừng lại. Cô ngồi bên cạnh và nhìn chằm chằm một chút. Chắc chắn là chị ấy xinh đẹp. Thực sự rất đẹp. Cô nhớ Joy đã nói với cô rằng chị ấy là một người nổi tiếng. Tất nhiên, cô tin chị ấy. Với vẻ đẹp đó, ai mà không?
Cô vén tóc ra sau tai và tiếp tục nhìn chằm chằm. Cô muốn làm việc này cả ngày nhưng cô càn phải kiếm sống. Chọc nhẹ vào vai cô gái, "Chị Joohyun?"
Sau đó, chị ấy thức dậy. "Ồ, chắc chị ngủ quên mất. Em có sao không, Seul?"
"Chỉ có vậy."
Cô mỉm cười một chút, "Em đã khá hơn rồi. Chị làm gì ở đây?"
"Ồ," Joohyun nhìn quanh em ấy và lấy chiếc túi nhựa bên mình. Cô giơ nó lên cho cô gái trẻ xem, "Chị mua cho em trái cây và một số loại thuốc nữa."
Cô tiếp tục khi Seulgi lấy nó từ tay cô, "Chị đến đây vào lúc rạng đông vì chị lo lắng nhưng sau đó nhận ra rằng em có lẽ đã ngủ say nên chị đã đợi. Sau đó, có vẻ như chị cũng đã ngủ quên."
"Cảm ơn chị, nhưng lần sau nhớ gõ cửa. Không thể để chị lạnh cóng ở đây được," Seulgi đặt túi nhựa trở lại nhà cô.
"Em cần phải đi làm đúng không? Chị sẽ đưa em đến chỗ làm thêm."
Khi họ đến trước cửa hàng Seulgi đang làm việc, Joohyun đã do dự không muốn cô ấy đi, "Em thực sự phải làm việc sao? Em không thể nghĩ ngơi một chút sao?" cô bĩu môi một chút và điều đó làm cho môi của Seulgi nhếch lên một chút trong khi cố gắng cưỡng lại việc nói chuyện với chị ấy rằng trông chị đáng yêu như thế nào.
"Ừ. Em ổn mà."
Joohyun hờn dỗi tại chỗ, "....Okay."
Seulgi bật cười rồi đột nhiên ôm cô vào lòng. Đôi mắt của người lớn tuổi hơn mở to trước cử chỉ đột ngột. Sự việc diễn ra trong một hoặc hai phút cho đến khi cô gái kia nói, "Gia đình em đã từ chối em khi em nói rằng mình là một người đồng tính. Em không mang theo gì trên người nên em phải làm nhiều công việc bán thời gian để được như bây giờ. Và nơi em ở hiện tại không nhiều như chị thấy." cô ấy cười khúc khích. "Em muốn quay lại trường đại học vì đây là năm cuối nên em đang làm việc hết sức mình để kiếm bất cứ thứ gì có thể vào lúc này. Em quá bận rộn nên không có thời gian, thậm chí là khi ốm. Nhưng bất cứ khi nào! Đã làm, em sẽ tiếp tục và bỏ qua nó như thể nó là như vậy. Em sẽ về nhà và ngủ cho dù có ốm đau gì đi nữa. Nhưng chị, chị đã chăm sóc cho em. Đã lâu rồi em không có người chăm sóc, hoặc thậm chí hỏi em liệu em có ổn không," Cô ấy lùi ra xa một chút để nhìn Irene, "và em không bao giờ biết cảm giác đó lại tốt như thế nào nữa. Em rất biết ơn."
Cô mỉm cười rồi lùi hẳn ra ngoài và mở cửa. Cô quay sang Irene, người vẫn đang bàng hoàng bên trong xe.
"Nếu chị vẫn lo lắng, chị có thể gọi điện cho em vào ngày nghỉ của em được không? " cô giơ điện thoại của mình lên khi cô xoay nó một chut để cô gái lớn hơn nhìn thấy.
Khuôn mặt của Irene ngay lập tức rạng rỡ khi cô gật đầu lia lịa, "Ừ. Được rồi!!" Ngay sau khi Seul biến mất khỏi tầm mắt, cô đã ngay lập tức gọi điện cho Yeri và nói với em ấy những điều đã xảy ra, "Em ấy đã nắm lấy tay chị. Em ấy đã ôm chị. Theo K-drama mà chị đã đóng, nụ hôn sẽ là tiếp theo! Chị có thể cảm nhận đươc điều đó!"
----
Nói Irene ngây ngất là một cách nói quá, cô đang trên mặt trăng, vui mừng khôn xiết, chiến thắng và rất yêu sâu sắc!!!
Cô định đến đón Seulgi vì cô gái trẻ hơn đã mời cô ăn tối muộn với em ấy tối nay! Vâng, cô coi em ấy như một dấu hiệu của lòng biết ơn! Cô vừa nhảy vừa xen vào các bài hát rap trên radio khi đang lái xe đến địa điểm của mình. Tâm trạng của cô hiện đang ở trên đỉnh cao mà không có gì có thể phá hủy nó trừ khi
"Thịt gà?"
"Bởi vì chị rất thích món này, nên chúng ta sẽ ăn ở đây," Seulgi nói khi cô ấy ngại ngùng dẫn cô đến một nhà hàng gà nổi tiếng hơn so với nơi cô đang làm việc. Cô ấy hơi bối rối vì không đủ tiền đặt chỗ một nhà hàng sang trọng hơn. Cô thường ăn thức ăn đóng gói hoặc cửa hàng tiện lợi bởi vì chúng rẻ. Ngoài ra, vì Joohyun rất thích ăn thịt gà, nên cô nghĩ tốt nhất nên đưa chị ấy đến nhà hàng nổi tiếng nhất. "Đừng nói với sếp của em, Wendy, vì cô ấy sẽ giết em mất," cô gãi gáy khi nhìn xung quanh để tìm một chỗ thích hợp để ngồi. Về mặt kỹ thuật, không có nhiều khách hàng xung quanh vì trời đã khuya.
"Em thật tuyệt....Chị rất hạnh phúc, Seulgi." Joohyun nói đều đều khi họ đã ổn định chỗ ngồi. Họ gọi món thành công khi Irene trừng mắt nhìn cô phục vụ, người đã bị sốc khi nhìn thấy Irene (1) và khi thấy Irene gọi món gà, để giữ im lặng và không đề cập đến cũng như có những hành động khác thường với Seulgi xung quanh.
Trong khi ăn, người trẻ tuổi có thể cảm nhận được tâm trạng bất an của người lớn tuổi, "Ăn không ngon sao?"
Irene sợ hãi lắc đầu khi chộp lấy một cái khác trước khi nhai nó trong khi giả vờ hài lòng, "Thật tuyệt chỉ là chị thích của Wanda nhiều hơn."
"Trời ơi, giờ chị mới nhắc đến chuyện đó. Thật sự là nhẹ nhõm khi chị nói vậy nếu không chúng em sẽ mất đi một khách hàng trung thành," Seulgi nói trong khi cười khúc khích - mắt cô trở nên rạch ròi.
Irene nhìn cô đầy yêu thương. Cô có thể cảm nhận được tim mình đang đập ngoài lồng ngực. Bụng cô lúc này đầy bướm.
Sau đó, cô cau mày, nghĩ rằng nó sẽ sớm được lấp đầy bằng thịt gà. Nhưng, Seulgi cười như vậy thì cũng đáng lắm.
---
Yeri hiện đang chơi game console ở nhà Irene. Cô có thể nghe thấy tiếng cô gái lớn liên tục đi tới đi lui vào nhà vệ sinh để nôn ra từng đó thức ăn cho đến bây giờ.
Cô lắc đầu và thở dài.
"Chị ấy có thể làm mọi thứ vì tình yêu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro