Phần 2
10
Không cho tôi hoàn hồn, Giang Dục đã đóng sầm cửa xe rồi lái xe chở tôi đi.
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt của Giang Dục.
"Đến nơi cô sẽ biết."
"Nhưng anh bắt cóc tôi như vậy là không đúng."
"Thế cô chia sẻ chồng với một người phụ nữ khác là đúng à?"
Tôi: "..."
Thế là tôi ngừng tranh cãi với Giang Dục.
Chiếc xe tăng tốc chạy một mạch tới khi dừng lại ở một khu dân cư cao cấp gần khu biệt thự Cẩm Thịnh.
Giang Dục kéo tôi đến một tầng của một tòa nhà.
Đây có vẻ là nhà của anh.
Anh lập một studio, mua một căn biệt thự và một căn hộ lớn. Xem ra sau khi chia tay, Giang Dục đã phát triển rất tốt.
"Vào đi." Anh mở cửa, nhìn tôi.
Tôi hơi do dự.
Giang Dục châm biếm: "Sao, thứ tôi cho còn chưa đủ hả?"
Tôi nắm chặt tấm thẻ, bước vào.
Khác với cảm giác lạnh lẽo mà Giang Dục mang đến, tổng thể ngôi nhà lại mang màu sắc ấm cúng và thoải mái.
Không hiểu sao cách trang trí nhà của Giang Dục lại mang đến cảm giác rất thân thuộc.
"Từ nay cô sống ở đây, tôi sống ở công ty." Giang Dục lạnh lùng nói.
"Tại sao tôi phải ở đây?" Tôi quay lại nhìn thẳng vào mắt Giang Dục.
Nghe vậy, Giang Dục tỏ ra bực bội: "Cô ở bên Bàng Thụy là vì cậu ta cho cô ăn, cho cô mặc. Bây giờ tôi sẽ cho cô nhiều thứ tốt hơn. Người thông minh sẽ biết lựa chọn."
"Nhưng Bàng Thụy là bạn trai tôi." Tôi bước lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa mình với Giang Dục, "Giang Dục, giữa chúng ta là quan hệ gì? Bạn bè, người yêu hay điều gì khác?"
11
Hỏi xong, tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở của Giang Dục trở nên dồn dập.
Anh nhìn tôi, và khi cảm xúc sắp bùng nổ, anh cố gắng kìm nén lại.
Giang Dục đẩy tôi ra: "Chỉ là thấy đáng thương thôi. Tô Niệm Niệm, tôi không phải người mà cô thích thì gọi đến, không thích thì đuổi đi."
Sau đó Giang Dục xoay người bỏ đi.
Một mình tôi ở lại căn hộ rộng lớn này.
Tôi nhìn về phía cửa, ngơ ngác một lúc, đến khi bình tĩnh lại, chỉ biết mỉm cười cay đắng.
Hình như tôi vẫn chưa vượt qua cuộc chia tay ba năm trước, Giang Dục cũng vậy.
Tôi không ở lại nhà Giang Dục, tôi đặt thẻ ngân hàng lên bàn rồi bắt taxi về nhà.
Lúc đó đã nửa đêm, phòng của anh trai và chị dâu đã trở nên yên tĩnh.
Tôi nằm trên giường, trằn trọc mãi mới có thể ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị cuộc gọi của Giang Dục đánh thức.
"Tô Niệm Niệm, cô đang ở đâu?"
Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói tức giận của Giang Dục liền truyền đến.
"Tôi về nhà rồi." Tôi trả lời thẳng. Trước khi Giang Dục chất vấn, tôi nói tiếp, "Tuy tôi thích tiền nhưng không phải tiền của ai tôi cũng thích. Hiện tại, tôi thích tiền của Bàng Thụy."
Vừa nói hết câu, tôi liền cúp máy.
Sau đó tôi xuống giường với quầng thâm dưới mắt.
Như thường lệ, tôi đi mua sắm, nấu ăn và quay video.
Tôi dường như quên hết những gì xảy ra hôm qua.
Cuộc sống chắc chắn sẽ có nhiều thất bại, nhưng sống tốt ở hiện tại và tương lai mới là điều quan trọng.
Ban đầu tôi định bảo anh trai về lấy cơm nhưng anh ấy đã nhắn tin trước, nói rằng mình có việc đột xuất, không thể về được.
Vì không muốn gặp lại Giang Dục nên tôi nhờ chị dâu Lâm Miểu.
Không ngờ mặt chị ấy tối sầm lại: "Bảo chị đưa đồ ăn cho tên khốn Bàng Duệ kia? Anh ta không xứng!"
Tôi còn đang bối rối thì anh trai lại gửi một tin nhắn: "Đừng lo, sếp đi vắng rồi."
12
Biết Giang Dục không ở đó, tôi thở phào, lái chiếc xe điện màu hồng đi đưa đồ ăn.
Ngay khi cánh cửa biệt thự mở, tiếng bàn phím và trò chơi truyền tới.
Đây là một studio về game, công việc chính là phát triển và bảo trì trò chơi.
Như thường lệ, vào giờ ăn, mọi người tập trung ở sofa, uống đồ uống và chờ bữa ăn.
Hôm nay mọi người đều tập trung ngồi trước máy tính, sửa lỗi game.
Tôi lần lượt phát cơm cho mọi người trong studio.
Sau khi gửi hết, vẫn còn dư một hộp.
Nó thuộc về chủ studio.
Hộp cơm trưa tôi làm lớn hơn cơm trưa bình thường, còn đầy ắp. Để tránh lãng phí, tôi luôn mang cơm thừa về.
Tôi cầm hộp cơm còn lại, chuẩn bị ra về, nhưng vừa mở cửa biệt thự, tôi lại gặp Giang Dục, người mà mình không muốn gặp nhất.
Thấy tôi, sắc mặt anh tối sầm.
Lòng tôi cũng chùng xuống.
Sao anh lại ở đây?
Tôi vội nhìn anh trai mình, nói khẽ: "Không phải anh nói sếp anh ra ngoài rồi sao?"
Anh trai tỏ vẻ ngây thơ: "Anh đâu có ngờ anh ấy lại về đột ngột như vậy."
Tôi quay đi, bước sang một bên nhường đường cho Giang Dục.
Giang Dục đứng yên.
Tôi có thể cảm nhận được anh đang nhìn mình chằm chằm.
Đúng là xui xẻo!
Tôi không biết sếp của anh trai là Giang Dục, hơn nữa nửa năm nay tôi chưa từng gặp anh. Bây giờ biết rồi, chúng tôi lại thường xuyên gặp nhau.
Tôi ngẩng cao đầu bước đi.
Ai ngờ Giang Dục lại bước sang một bên chặn đường tôi.
Ngay lúc tôi nghĩ Giang Dục định tính sổ với tôi thì anh lại đưa tay ra.
"Hả?" Tôi bối rối.
Giang Dục nghiến răng: "Tô Niệm Niệm, cô không cho tôi ăn cơm trưa là muốn tôi chết đói hả?"
13
Tôi đưa hộp cơm cho anh trong sự hoang mang.
Giang Dục cầm hộp cơm đi vào trong, thậm chí không thèm liếc nhìn tôi.
"Mọi người ăn trước đi, sau đó làm việc."
Theo lệnh của Giang Dục, mọi người bỏ tai nghe xuống, mở hộp cơm, vùi đầu vào ăn.
Tôi cũng điều chỉnh lại cảm xúc, định ra về.
Đúng lúc này, phòng thu vang lên tiếng kêu ngạc nhiên.
"Bàng Thụy, đãi ngộ của cậu đặc biệt quá rồi đấy!" Cường Tử bước về phía anh trai tôi, ánh mắt ngập tràn sự ghen tị.
Những người khác cũng đến gần, bày tỏ sự ngưỡng mộ.
"Tuyệt quá!"
Vì tò mò, tôi vươn cổ ra xem, thì thấy một quả trứng rán hình trái tim trong phần cơm của anh trai tôi, bên cạnh có viết ba chữ bằng vụn rong biển: "Em yêu anh."
Không cần phải nói cũng biết người làm chính là chị dâu.
Chị ấy như vậy đấy, luôn miệng nói không yêu thích anh trai, nhưng thực ra lại yêu anh trai vô cùng.
"Bàng Thụy, ai làm món này cho cậu vậy?"
"Ngoài người ấy ra thì còn ai nữa?" Anh trai tôi trả lời một cách vô thức.
Câu trả lời đúng ngay mong đợi của mọi người.
Nhưng anh em tôi lại quên rằng bây giờ trong mắt người ngoài, chúng tôi là một cặp.
Cường Tử hớn hở nhìn tôi: "Niệm Niệm à, anh ghen tỵ đấy nhé. Nếu đã thổ lộ tình cảm trước mặt mọi người rồi sao cả hai không thể hiện chút gì đó đi?"
Nói rồi, Cường Tử đẩy tôi về phía anh trai.
Trừ Giang Dục, mọi người trong studio đều reo hò: "Hôn đi, hôn đi, hôn đi..."
Anh em tôi nhìn nhau.
Việc này... Việc này... Việc này...
Chúng tôi là anh em ruột mà.
Hơn nữa với ngoại hình của anh trai, ai lại đi thích anh ngoài chị dâu của tôi chứ?
Anh trai tôi cũng tỏ ra khinh thường.
Có vẻ như anh cũng nghĩ như vậy.
Thấy anh em tôi không có động tĩnh gì, Cường Tử với những người khác tưởng chúng tôi ngại nên quyết định giúp đỡ.
Tôi và anh trai bị giữ chặt đầu, khi khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng gần, anh ấy không chịu đựng được nữa, hét lên: "Cái trứng rán hình trái tim kia không phải của bạn gái tôi làm."
14
Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến Cường Tử phải chửi thề.
"Đậu m,á! Ý cậu là cậu còn có bạn gái khác?"
Đi cùng với sự kinh ngạc, Cường Tử buông tay ra khỏi đầu tôi và anh trai.
Cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp nạn này, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tội nghiệp anh trai, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh có lời muốn nói nhưng lại không thể nói ra.
Để tránh lộ tẩy, tôi chỉ có thể sờ vào sợi dây chuyền chị dâu tặng mình trên cổ để nhắc nhở nếu anh dám bán đứng tôi, tôi sẽ lập tức để người đàn ông khác dụ dỗ chị dâu đi mất.
Không hổ là anh trai tôi, mỗi cử chỉ của tôi có hàm ý gì, anh đều hiểu được.
Trên khuôn mặt ấy lập tức lộ sự quyết tâm.
Anh nghiến răng nói: "Đúng vậy, tôi có hai bạn gái, Niệm Niệm chỉ là một trong số đó, còn một người nữa đang ở nhà."
"Nghĩa là ba người sống chung hả?"
Anh trai tôi: "... Ừ."
Nhận được câu trả lời chắc chắn, bầu không khí trong studio lập tức ngưng đọng.
Tỉnh táo lại, Cường Tử là người đầu tiên nổi giận.
"Bàng Thụy, tôi coi cậu là bạn thân nhất, sao cậu có thể như vậy?" Cường Tử đấm một quyền vào mặt anh trai tôi.
Thấy những người khác cũng định đánh anh trai để bênh vực tôi, tôi vội dang hai tay ra, đứng chắn trước mặt anh ấy: "Đừng, đừng làm thế!"
Cường Tử phẫn nộ: "Niệm Niệm, cậu ta đã tệ như vậy mà em vẫn bảo vệ cậu ta à?"
Thái độ của Cường Tử hệt như lúc Giang Dục vừa phát hiện anh trai tôi chân đạp hai thuyền.
Tôi biết Cường Tử muốn tốt cho tôi, tôi không nên lừa anh ấy.
Nhưng thấy Giang Dục đang đứng cạnh, tôi cứng đầu nói: "Không phải anh ấy tệ, tất cả đều do em tự nguyện."
"Niệm Niệm, anh cứ tưởng em là một cô gái tốt, không ngờ... Em khiến anh thất vọng quá!"
Cường Tử và những người khác quay trở lại vị trí làm việc của mình.
Thấy anh trai đã an toàn, tôi không dám ở lại thêm một giây nào, lập tức bỏ chạy.
Nhưng tôi vừa ngồi lên chiếc xe điện màu hồng, Giang Dục đã đuổi theo.
"Tô Niệm Niệm, bao nhiêu người nói cô sai, tại sao cô vẫn kiên trì hả?"
Tôi biết Giang Dục đang nói về chuyện tôi và anh trai "ở bên nhau", nhưng suy nghĩ của tôi lại trở về ba năm trước. Lúc đó, bạn bè chung của tôi và Giang Dục đều không hiểu tại sao tôi lại đề nghị chia tay với Giang Dục, nhưng...
"Giang Dục, tôi không còn lựa chọn nào khác."
"Sao lại không còn lựa chọn nào? Tôi không phải là lựa chọn của cô sao?"
Lời nói dứt khoát vang lên bên tai.
Đầu tôi như muốn nổ tung.
"Giang Dục, thế nếu tôi và Bàng Thụy chia tay, chúng ta..."
15
Tôi còn chưa nói hết câu, Giang Dục đã ngắt lời tôi: "Dù gì chúng ta cũng từng ở bên nhau, với tư cách bạn bè, tôi không muốn thấy cô rơi vào hoàn cảnh này."
Anh lại lấy tấm thẻ ngân hàng ra, nhét vào tay tôi.
"Cô giữ lấy tấm thẻ này đi, nếu cô chịu rời xa Bàng Thụy, tiền trong đó cô cứ dùng thỏa thích."
Dứt lời, anh xoay người quay về căn biệt thự, bước chân nhanh và gấp gáp.
Tôi nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, mỉm cười cay đắng.
Tôi thật sự đã mất trí rồi.
Khi nãy tôi suýt đã hỏi liệu chúng ta có thể quay lại như vậy.
Giang Dục kiêu ngạo như thế, làm sao có thể tha thứ cho một người phụ nữ "khinh nghèo trọng giàu" như tôi chứ?
Sự kích động của anh khi đối mặt với tôi chỉ vì lòng thương hại mà thôi.
Khi tôi về đến nhà, chị lâu Lâm Miểu đang nghỉ trưa.
Tôi ngồi bên giường đợi chị ấy thức.
Lâm Miểu vừa mở mắt đã thấy tôi, giật mình: "Niệm Niệm, em muốn hù chị chết để lấy tài sản của chị đúng không?"
"Cũng không phải không được nhỉ?"
"Thôi đi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?" Lâm Miểu trừng mắt.
Tôi và Lâm Miểu là bạn thân từ nhỏ, lúc bố mẹ tôi ly hôn, tôi theo mẹ, anh trai tôi theo bố.
Lớn lên tôi mới gặp lại anh trai, Lâm Miểu đã thích anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Với sự trợ giúp của tôi, họ đã đến với nhau.
"Nói đi, lại làm gì có lỗi à?" Lâm Miểu khoảnh tay.
16
Tôi xoa mũi: "Bàng Thụy vì em mà bị đánh."
"Tô Niệm Niệm, em lại bắt nạt chồng chị hả!"
Lâm Miểu giả vờ định bóp cổ tôi, tôi né, chị ấy đuổi, tôi lại né...
Sau một hồi đùa giỡn, chúng tôi mới ngồi yên xuống sofa.
Tôi vừa uống nước vừa kể cho Lâm Miểu nghe những chuyện xảy ra trong hai ngày qua, bao gồm cả việc tôi mất kiểm soát, suy đã nói ra lời muốn quay lại với Giang Dục và thái độ né tránh của anh.
Nghe xong, Lâm Miểu không đùa giỡn nữa, chỉ xót xa nhìn tôi.
Anh trai không biết chuyện tôi và Giang Dục từng ở bên nhau, nhưng Lâm Miểu thì biết.
Chị ấy chứng kiến tôi và Giang Dục từ lúc yêu nhau đến khi chia tay trong đau đớn.
"Niệm Niệm, rõ ràng em còn thích Giang Dục mà, sao không thử quay lại?"
Tôi phủ nhận ngay: "Em thích anh ấy chỗ nào, chẳng qua là thấy anh ta cứ bám lấy em nên mới cố tình kích động anh ấy mà thôi."
Lâm Miểu thở dài: "Em lừa được người khác nhưng không lừa được chị đâu. Nếu em không còn thích anh ấy thì tại sao ba năm qua có bao nhiêu người theo đuổi em, em đều không động lòng hả? Tại sao ảnh của Giang Dục em vẫn cất trong túi?"
Tôi không thể trả lời những câu chất vấn của Lâm Miểu.
Tôi đúng là có giữ lại một tấm ảnh của Giang Dục nhưng không phải ảnh khỏa thân.
Đó là ảnh chúng tôi chụp chung.
Tấm ảnh duy nhất.
Giờ tấm ảnh đó không còn nữa, nó đã bị tôi nuốt vào bụng, bị dịch dạ dày xử lý rồi.
Đành chịu, tôi không giấu giếm cảm xúc của mình nữa, ngả người ra sofa, thở dài: "Thích thì sao? Anh ấy đâu còn thích em."
"Em không thử thì sao biết anh ấy không còn thích em?"
"Em... Em không dám thử." Tôi cười cay đắng, "Một mối tình đã thất bại một lần, quay lại rồi liệu có tiếp tục được không?"
17
Tối hôm đó, anh trai tôi trở về với khuôn mặt xám xịt.
Khác với quầng thâm mắt gấu trúc của tôi do ngủ không ngon, anh thực sự bị Cường Tử đấm một quyền thành gấu trúc.
Vừa bước vào cửa, anh đã bắt đầu rên rỉ: "Vợ ơi, hu hu... Vợ ơi, vợ phải bênh vực anh!"
Anh giả vờ đau đớn, định lao vào lòng Lâm Miểu.
Lâm Miểu đẩy anh ra: "Ngồi yên, không được cử động!"
Giọng chị ấy rất hung dữ.
Anh trai tưởng mình đã làm sai chuyện gì nên vội ngồi ngay ngắn.
Lâm Miểu ôm mặt anh ấy, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng bật cười.
"Niệm Niệm, cú đấm này chuẩn ghê, nếu đấm thêm một quyền nữa vào mặt phải thì chắc là thành gấu trúc thật rồi!"
"Xem ra lúc đó em không nên ngăn cản."
"Đúng vậy, lần sau chuyện của đàn ông với nhau, em đừng có xen vào."
Nghe tôi và Lâm Miểu nói qua nói lại, anh trai tôi không kìm nén cảm xúc được nữa, bật khóc.
Lần này, tiếng khóc của anh ấy vô cùng chân thật, không chút kỹ xảo nào.
"Thôi, đừng khóc nữa." Lâm Miểu ngoài lạnh trong nóng, ôm đầu anh tôi dỗ dành một lúc rồi bôi thuốc cho anh.
Anh trai tôi kêu rên thảm thiết.
Tôi đã quá quen với cảnh này của hai người họ nên mặc kệ, lấy điện thoại ra xem phản hồi của fan về video mình đăng tối qua.
"Xem mà thèm!"
"Tức quá, ban ngày không lướt thấy!"
"Blogger ơi, tôi đi mua nguyên liệu làm theo đây, nếu không ngon, chúng ta hẹn gặp ở tòa đấy!"
"..."
Đọc những bình luận đáng yêu này, tâm trạng tôi cực kỳ tốt.
Tôi bấm vào trang chủ, đột nhiên nhận ra hình như vừa lướt thấy một avatar quen thuộc.
Là ảnh chụp bóng lưng.
Lưng của tôi.
Trước đây thịnh hành để avatar cặp đôi, tôi muốn làm điều gì đó khác biệt nhưng lại không muốn người khác ngắm Giang Dục, thế nên đã đề xuất chụp ảnh lưng.
Sau khi chia tay Giang Dục, tôi đã chặn tất cả liên lạc của anh, avatar Wechat cũng đổi.
Avatar vừa rồi...
Tôi cố tìm lại, nhưng tìm mãi vẫn không thấy avatar đó.
Chắc là nhìn lầm.
18
Những ngày sau đó, Lâm Miểu mang cơm giúp tôi, tôi cuối cùng cũng có khoảng thời gian yên bình.
Có điều tôi yên bình, nhưng anh trai thì không.
Anh ấy đi làm về, sắc mặt ngày càng tệ.
"Hình như anh bị mọi người trong studio bài xích rồi."
"Không phải hình như, là chắc chắn." Lâm Miểu bổ sung, "Đàn ông hai lòng bị bài xích là đúng rồi."
"Nhưng anh không có mà, vợ ơi, trong lòng anh chỉ có vợ thôi!"
Sau đó cả hai âu yếm.
Tôi bất lực về phòng.
Thấy chán, tôi định dọn dẹp lại phòng.
Khi sắp xếp giá sách, một tờ giấy bất ngờ rơi ra.
Tôi nhặt tờ giấy lên, nhìn nội dung trên đó, không khỏi ngơ ngác.
Đó là một bản vẽ thiết kế nội thất.
Bản vẽ này tôi vẽ ba năm trước khi ngồi trong lòng Giang Dục.
Tôi và Giang Dục ở bên nhau từ thời sinh viên đến khi đi làm, lúc đó hai đứa tiết kiệm được ít tiền, định sau này mua nhà, xây dựng tổ ấm cho hai đứa.
Tôi, một người tràn ngập hy vọng về tương lai đã cầm giấy bút vẽ ra ngôi nhà mà tôi mơ ước.
Tôi bỗng nhận ra tại sao cách bài trí trong nhà Giang Dục lại quen thuộc đến vậy.
Vì anh ấy đã trang trí nhà cửa theo bản thiết kế của tôi.
Nhận ra điều này, mũi tôi cay cay.
Những ký ức tôi đã chôn sâu trong tâm trí anh ấy vẫn nhớ rõ.
Chỉ tiếc rằng tôi đã không còn là tôi của ngày xưa.
Và anh ấy cũng sẽ không bao giờ chấp nhận tôi của thế này.
Mấy hôm sau, cuộc sống bình yên lại bị phá vỡ.
Đáng lẽ là ngày làm việc, anh trai không ở studio mà đột nhiên chạy về với vẻ mặt khó đoán.
Anh trai muốn nói gì đó nhưng mãi không nói câu nào.
Tôi và Lâm Miểu nhìn anh nửa phút, Lâm Miểu mất hết kiên nhẫn, vỗ vào đầu anh một cái: "Nói mau!"
Lúc này anh trai mới chịu nói: "Lỗi game lần trước đã sửa xong rồi, sếp vui, phát thưởng và mời ăn tối, nhưng sếp nói phải dẫn theo người nhà."
"Dẫn thì dẫn, anh dẫn chị dâu đi là được."
"Đúng vậy." Lâm Miểu phụ họa.
"Nhưng... Trong mắt sếp và đồng nghiệp, anh có tận hai người yêu. Họ còn nhấn mạnh anh phải dẫn cả hai đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro