Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

Bị tên cướp giật túi, tôi chạy theo suốt 3km nhưng vẫn không đuổi kịp.

Bạn trai cũ Giang Dục đi ngang, thấy tôi là nạn nhân, anh ta tự động nhường đường cho tên cướp.

Trong lúc nóng vội, tôi kêu lên: "Giang Dục, trong túi xách có ảnh khỏa thân của anh đấy!"

"Tô Niệm Niệm, cô đói khát đến vậy hả?"

Giang Dục tức giận, lao lên giúp tôi giành lại túi, đồng thời xỉ vả tôi.

Nửa tháng sau, vào một đêm khuya, anh ta say rượu gọi điện cho tôi: "Niệm Niệm, dáng người anh bây giờ đẹp hơn trước nhiều lắm rồi..."

1

Vừa nghe nhạc vừa đi đường, tai nghe bên phải đột nhiên giật ra, tôi quay đầu, đối diện với tên cướp mặt mày nham nhở, mắt to trừng mắt nhỏ.

Tên cướp cầm điện thoại của tôi, điện thoại kết nối với dây tai nghe của tôi...

"Có cướp!" Tôi lập tức giật lại điện thoại, nhét vào túi.

Không ngờ tên cướp nghiến răng, trực tiếp giật lấy túi của tôi.

"Đứng lại!" Tôi tháo giày cao gót, đuổi theo.

Chạy một mạch 3km, tôi chẳng còn chút sức lực.

"Có cướp, làm ơn giúp tôi bắt cướp!" Tôi tuyệt vọng kêu lên.

Đúng lúc này, một người tốt xuất hiện đá cho tên cướp ngã xuống.

Tôi thở hổn hển chạy tới: "Cảm ơn anh nhiều..."

Nhưng còn chưa nói hết câu, khi thấy rõ mặt của "người tốt", tôi bị đơ người.

Hóa ra là bạn trai cũ, Giang Dục.

Ba năm không gặp, anh vẫn điển trai như xưa, có điều ánh mắt nhìn tôi chỉ toàn sự chế giễu.

"Thế mà là cô, đúng là xui xẻo." Dứt lời, anh thả chân ra khỏi tên cướp, còn cúi người đỡ hắn dậy, ân cần phủi bụi trên người hắn: "Anh bạn chạy chậm thôi, đừng gấp."

Tên cướp ngơ ngác nhìn chúng tôi, giây sau cầm lấy túi bỏ chạy mà không chút do dự.

Thấy hắn sắp biến mất ở khúc cua, tôi buột miệng nói: "Giang Dục, trong túi của tôi có ảnh khỏa thân của anh đấy!"

Giang Dục sững sờ: "Tô Niệm Niệm, cô đói khát đến mức đó à?"

Giang Dục tức giận phóng đi.

Không lâu sau, túi xách của tôi đã được anh ta giành lại.

Tôi lập tức nhận lấy túi, lấy di động ra gọi báo cảnh sát.

Sau khi tên trộm bị cảnh sát đưa đi, tôi định rời khỏi thì bị Giang Dục chắn ngang trước mặt.

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy sự bất mãn: "Trả ảnh cho tôi."

2

Tôi nắm chặt túi xách: "Tôi lừa anh đó, chúng ta chia tay ba năm rồi, sao tôi phải giữ ảnh của anh?"

Giang Dục cười lạnh: "Tôi không tin, cô tự lấy ra hoặc tôi tự tìm, cô chọn đi."

"Thật sự không có..." Tôi cố biện minh."

Giang Dục mất kiên nhẫn, lạnh lùng giật lấy túi xách của tôi, bắt đầu lục lọi.

Tôi vốn rất tự tin, nhưng khi thấy anh ta mở ngăn túi bên trong, tôi bỗng lo lắng, nhanh chóng giật lấy ảnh, cho vào miệng nuốt xuống.

"Khụ khụ..." Tôi ho dữ dội.

Giang Dục vô thức giơ tay định vỗ lưng tôi, nhưng khi gần chạm vào, anh ta đột nhiên rút tay lại.

"Đúng là đồ điên!"

Dứt lời, anh ta xoay người bỏ đi.

Chờ đến khi bóng anh khuất hẳn, tôi mới ngẩng đầu.

Tôi cũng định rời đi.

Nhưng vừa giơ chân lên, một cơn đau nhói từ dưới chân khiến tôi kêu lên.

"A!"

Thấy lòng bàn chân bị xước da cho đuổi theo tên cướp, tôi đành lấy di động ra gọi xe.

Mười phút sau, một chiếc Maserati dừng trước mặt tôi.

Tôi đang bất ngờ vì có thể gọi Maserati qua app, nhưng khi bước lên xe, nhìn thấy tài xế, nụ cười trên mặt tôi lập tức cứng lại.

Lại là Giang Dục!

3

"Đi đâu?" Giang Dục nhíu mày.

Tôi chưa kịp trả lời thì Giang Dục lại hỏi: "Cô bỏ rơi tôi vì chê tôi nghèo, thích người giàu. Tôi đoán chắc cô đã tìm được tên đàn ông nào đó giàu có, hiện đang sống trong biệt thự lớn đúng không?"

Anh ta rõ ràng muốn giễu cợt tôi.

Không muốn mất mặt, tôi bịa ra một địa chỉ: "Số 8 khu Cẩm Thịnh."

Cẩm Thịnh là khu biệt thự hàng đầu trong khu vực.

Đó cũng là địa chỉ nơi anh trai tôi làm việc.

Nghe vậy, tay Giang Dục cầm vô lăng hơi siết chặt, nhưng rất nhanh đã thả lỏng.

Tôi vốn định bảo Giang Dục chỉ cần đưa mình tới trước cổng khu biệt thự, nhưng còn chưa mở lời, xe đã chạy thẳng vào trong, dừng lại trước biệt thự số 8.

"Cảm ơn."

Sau khi tôi xuống xe, Giang Dục vậy mà đi theo tôi.

"Cô có chắc đây là nhà cô không?"

Tôi ưỡn ngực: "Tất nhiên rồi!"

Để chứng minh lời nói dối của mình, tôi nhập mật khẩu của biệt thự, mở cửa.

"Giờ anh tin chưa?" Tôi hất cằm về phía Giang Dục.

Anh ta cười khẩy, không rõ có ý gì.

Đúng lúc anh trai tôi ra ngoài.

Tôi nhanh chóng bước tới, khoác tay anh trai, giới thiệu với Giang Dục: "Đây là bạn trai giàu có của tôi."

Tôi cố tỏ ra cao ngạo, nhưng anh trai tôi lại dè dặt nhìn Giang Dục: "Sếp..."

Cái gì?

Tôi sợ hãi.

Có chuyện gì vậy?

Giang Dục là sếp của anh trai tôi, tức là căn biệt thự này là của Giang Dục sao?

4

Đúng là xấu hổ!

"Tô Niệm Niệm, sao tôi lại không biết chủ của căn biệt thự này là cô nhỉ?" Giang Dục nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường.

Người khác có thể coi thường tôi, nhưng tôi không muốn Giang Dục coi thường mình.

Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu.

Tôi hất tay anh trai ra, phàn nàn: "Tên khốn! Không phải anh nói đây là nhà anh sao? Thì ra anh nói dối tối..."

Tôi quay lưng lại với Giang Dục, khóc nức nở, nhưng thực ra tôi đang nói nhỏ với anh trai: "Diễn kịch với em đi, nếu không em sẽ giới thiệu anh chàng đẹp trai này với chị dâu đấy!"

Lời đe dọa của tôi quả nhiên có hiệu quả.

Anh nhìn Giang Dục rồi nhìn tôi, tỉnh ngộ.

"Niệm Niệm, tuy hiện giờ anh không đủ tiền mua biệt thự, nhưng ngày nào đó anh chắc chắn sẽ kiếm đủ tiền mua."

"Anh là tên dối trá, tôi sẽ không tin anh nữa, chúng ta chia tay đi!" Nói xong, tôi che mặt bỏ chạy.

Phải đến khi chạy ra khỏi khu biệt thự, không còn cảm nhận được ánh mắt của Giang Dục, tôi mới thở phào.

Tôi bắt taxi về nhà.

Sao tôi lại gặp Giang Dục mà không phải người khác chú?

Trong lúc bôi thuốc vào lòng bàn chân, tôi vô thức nhớ lại chuyện xảy ra cách đây vài năm.

5

Ding dong!

Tiếng chuông cửa giúp tôi bình tĩnh lại.

Tôi đứng dậy đi mở cửa.

Là anh giao hàng mang rau mà tôi vừa mua ở chợ cách đây không lâu.

Sau khi cho vào đĩa, tôi dựng máy ảnh, bắt đầu công việc của mình.

Tôi là một food blogger, thường xuyên đăng các video nấu ăn lên các trang mạng xã hội để thu hút lượt truy cập, sau đó lấy quảng cáo để kiếm tiền từ chúng.

Sau một năm làm việc, hiện tôi đã có hàng trăm nghìn người theo dõi.

Đóng gói mấy hộp cơm xong, tôi tắt máy quay, nhìn đống đồ ăn được xếp ngay ngắn mà khó xử.

Những hộp cơm này tôi định mang đến studio của anh trai.

Trước đây tôi không biết sếp của anh là Giang Dục, bây giờ biết rồi, tôi chỉ muốn tránh mặt.

Dù sao thì tôi cũng vừa mất mặt trước Giang Dục, không thể lại tự đưa mình đến cửa nữa.

Thế nên tôi gọi điện cho anh trai, bảo anh về lấy cơm.

Studio của anh tôi chỉ cách đây khoảng mười phút lái xe thôi.

Vừa về tới, anh trai đã lo lắng hỏi tôi: "Niệm Niệm, em với sếp của bọn anh rốt cuộc có quan hệ gì vậy? Em có biết nếu ánh mắt có thể giết người, giờ này chắc anh đã bị sếp giết chết rồi đấy!"

"Khụ khụ... Anh ta là bạn trai cũ của em."

"Thế sếp của bọn anh chính là cái tên em bỏ vì nghèo đấy hả?" Anh trai mở to hai mắt.

"Đúng vậy."

Phải mất một lúc, anh tôi mới bình tĩnh lại, ánh mắt lo lắng thay bằng sự thương xót: "Niệm Niệm, khi đó em chia tay với anh ta cũng vì có lý do riêng, nhìn thái độ của anh ta rõ ràng anh ta còn quan tâm em, sao em không đi nói rõ?"

Tôi lắc đầu: "Anh ta đâu có quan tâm em, anh ta chỉ có thù hận tôi."

Anh trai định nói gì thêm nhưng tôi vội ngắt lời: "Chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa."

6

Anh trai mím môi, cuối cùng chỉ có thể im lặng.

"Buổi tối công ty có tiệc, anh không về ăn cơm đâu, không cần chờ anh."

Nói xong, anh trai tôi cầm hộp cơm ra ngoài.

Tối đó, tôi ngồi ngoài ban công chỉnh sửa video.

Đúng lúc này, anh trai bất ngờ gọi điện tới.

Tôi bắt máy, giọng của đồng nghiệp kiêm bạn thân của anh trai tôi Cường Tử vang lên: "Niệm Niệm, Bàng Thụy say rồi, em tới đón cậu ấy đi."

"Vâng."

Sau khi ghi lại địa chỉ, tôi vội vã lên đường.

Anh trai tôi cái gì cũng tốt, chỉ là mỗi lần uống rượu là lại mất kiểm soát, say xỉn liền làm trò.

Đến quán ăn, tôi mới nhận ra, đúng rồi, công ty của anh trai tổ chức tiệc, với tư cách là sếp, Giang Dục đương nhiên cũng có mặt.

Vừa thấy tôi, Giang Dục liền nhíu mày.

Tôi định bỏ đi luôn, nhưng thấy anh trai đang lăn lộn dưới đất, tôi lại không nỡ, chỉ đành cắn răng chạy tới đỡ anh ấy dậy.

Anh trai đẩy tôi ra, định tiếp tục lăn, tôi giữ chặt anh trai, thì thầm: "Anh mà làm loạn nữa, em sẽ gửi hình của anh cho chị dâu đấy!"

Quả nhiên chỉ có chị dâu là quyền uy.

Anh trai lập tức im lặng, không động đậy.

Cường Tử thở phào, lau mồ hôi trên trán: "Vẫn phải là em Niệm Niệm, mau đưa người đàn ông của em về đi."

Vì tôi theo họ mẹ, còn anh trai theo họ cha, thế nên mọi người ở studio không biết chúng tôi là anh em, tưởng chúng tôi là cặp tình nhân.

Chị dâu tôi thường xuyên đi công tác, sợ anh trai bị lôi kéo nên bảo tôi cứ giả vờ.

Thế nên Cường Tử mới nói thế.

Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, nhưng sau khi Cường Tử dứt lời, bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo nặng nề khiến mọi người đều im lặng không dám lên tiếng.

Tôi cố mặc kệ Giang Dục, vội đỡ anh trai đi.

Nhưng mới đi vài bước, con đường phía trước đã bị chặn lại.

Giang Dục đứng đó.

Anh nhìn tôi, ánh mắt không giấu được sự chế giễu: "Tô Niệm Niệm, cậu ta lừa cô như vậy rồi, cô vẫn tiếp tục ở bên cậu ta?"

7

Sau một lúc ngẩn ngơ, tôi mới hiểu, thì ra trong mắt Giang Dục anh trai tôi là tên sở khanh lừa tôi bằng căn biệt thự.

Lời nói dối này không thể để bị phát hiện, dù sao đây cũng là anh trai tôi.

Tôi nghiến răng, ngậm ngùi đáp: "Hết cách rồi, chúng tôi đã ở bên nhau ba năm, tình cảm không phải muốn cắt là cắt."

Nghe đến đây, ánh mắt Giang Dục trở nên nguy hiểm.

Chỉ mới bước đi được một bước, con đường phía trước đã bị chặn lại.

Anh ta bước lại gần tôi, chất vấn: "Nghĩa là cô vừa chia tay tôi xong liền ở bên Bàng Thụy?"

Tôi: "..."

Quả nhiên một khi đã nói dối thì phải dùng vô số lời khác để che đậy.

Tôi chỉ đành gật đầu.

Giang Dục tức giận đến mức nghiến răng ken két, tay nắm chặt thành đấm.

Để tránh bị Giang Dục làm thịt, tôi vội đỡ anh trai rời đi.

Khi đi ngang Giang Dục, tôi nghe anh nói: "Tô Niệm Niệm, cô không muốn chia tay với Bàng Thụy, thế thì tình cảm của chúng ta sao cô có thể chia tay dễ dàng vậy chứ?"

Giọng nói trầm ấm của anh lộ rõ sự cô đơn.

Sau một giây cứng người, tôi bình tĩnh trở lại, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục bước đi.

Nhưng anh trai nặng quá, tôi lại bị thương ở chân, mỗi một bước đều rất khó khăn.

Ngay lúc tôi mệt lả mồ hôi thì bả vai đột nhiên trở nên nhẹ nhõm.

Nhìn qua, tôi thấy Giang Dục vác anh trai tôi đi về phía chiếc Maserati nổi bật đỗ bên đường.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, trái tim tôi như bị gai nhọn đâm vào.

Tới gần Giang Dục, tôi nói: "Tôi tự lo được, anh không cần..."

Nhưng tôi còn chưa kịp nói xong, Giang Dục đã ngắt lời: "Là sếp, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho nhân viên."

Lý lẽ đầy đủ khiến người ta phải tin.

Giang Dục đẩy anh trai tôi vào xe, tôi chỉ còn cách vào xe ngồi.

"Địa chỉ." Giang Dục lạnh lùng nói.

Tôi đang định trả lời thì anh ta lại bổ sung: "Lần này đừng có báo địa chỉ giả như lần trước đấy."

Cảm giác xấu hổ khi bị Giang Dục vạch trần ùa về, tôi ho một tiếng, nói địa chỉ thật.

Đến nơi, Giang Dục lại vác anh trai tôi lên tầng.

Đặt anh tôi xuống sofa xong, chuẩn bị rời đi, khi bước ra khỏi cửa, anh ta quay đầu nhìn tôi: "Cô không đi sao?"

"Hả?" Tôi sững sờ, "Tôi cũng sống ở đây mà!"

Tôi vừa dứt lời, trán Giang Dục lập tức nổi đầy gân xanh: "Tô Niệm Niệm, cô sống chung với Bàng Thụy rồi?"

8

Tôi sống cùng anh trai có gì bất thường à?

Nhưng Giang Dục không biết mối quan hệ thực sự của tôi với anh trai.

"Bên nhau ba năm rồi, sống chung cũng là chuyện bình thường."

"Tô Niệm Niệm, cô..." Giang Dục tức giận bỏ đi.

Tôi vừa mới thở phào thì chị dâu Lâm Miểu đúng lúc trở về.

Chị ấy hoàn toàn không chú ý đến tôi và Giang Dục, chỉ tập trung vào anh trai đang nằm trên sofa.

Chị ấy đặt vali trước cửa, chạy đến bên anh trai, tát anh ấy một cái: "Cái tên Bàng Thụy này, lại lén uống rượu sau lưng em hả?"

Tiếng tát vang dội đến mức tôi đứng ở xa cũng cảm thấy đau.

Anh trai bị đánh thức, vừa thấy Lâm Miểu, anh lập tức cười nịnh nọt: "Vợ ơi, anh xin lỗi, anh sai rồi." Dứt lời, anh bĩu môi, định hôn Lâm Miểu.

Việc này vốn không có gì sai, vấn đề là Giang Dục vẫn còn ở đây.

"Tô Niệm Niệm!" Giang Dục phẫn nộ, "Bạn trai cô qua có qua lại với người phụ nữ khác, cô vẫn chịu đựng được hả?"

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Giang Dục, tôi lại cảm nhận được chút sự quan tâm.

Không biết vì thấy Giang Dục tức cười hay vì lý do khác, tôi thuận miệng nói: "Đàn ông đa tình cũng bình thường thôi, tôi có thể chấp nhận."

"Được, hay lắm! Tô Niệm Niệm, xem ra trước đây tôi đã xem thường cô!"

Lần này, Giang Dục bỏ đi không chút do dự.

Có điều trước khi đi, anh ta đóng cửa lại thật mạnh.

Rầm.

Âm thanh vang dội.

Tôi và Lâm Miểu theo phản xạ bịt tai.

Anh trai tôi cũng bật dậy khỏi sofa: "Sao thế? Có động đất hả?"

Nói rồi, anh vội kéo tôi và chị dâu chạy ra ngoài.

"Động đất cái đầu anh!" Lâm Miểu đẩy anh ra, "Dám uống rượu? Bàng Thụy, anh đúng là muốn chết rồi!"

Lâm Miểu xắn tay áo, định tính sổ với anh trai tôi.

Anh trai tôi cứng người, sau khi tỉnh táo lại, anh nhắm mắt giả vờ chết.

Nhưng Lâm Miểu đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.

Chị ấy kéo anh trai vào phòng, đóng cửa lại rồi giáo huấn.

Tôi nghe tiếng anh trai van xin bên trong, không kìm được mà nở nụ cười.

Dù có ồn ào thế nào thì tình cảm giữa họ vẫn tốt như vậy. Còn tôi và Giang Dục trước đây...

Tôi hít sâu một hơi thật sâu, dọn dẹp nhà cửa rồi xuống lầu vứt ra.

Chúng tôi sống trong một khu chung cư, ngay dưới lầu là một con đường.

Vừa ra khỏi cửa, tôi liền thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Giang Dục.

Hóa ra anh vẫn chưa đi.

9

Lúc này anh đang đứng bên chiếc Maserati của mình, dưới ánh đèn vàng, dáng người trông càng cao ráo.

Anh hút thuốc, khói thuốc lượn lờ khiến tôi không nhìn rõ mặt anh.

Tôi nhớ anh không thích hút thuốc, chỉ khi cực kỳ bực mình mới hút một điếu.

Thế hiện giờ anh không vui là vì tôi sao?

Tôi hơi khựng lại, vứt xong rác, xoay người định lên lầu.

Nhưng Giang Dục lại đi về phía tôi.

Anh dập điếu thuốc, nhìn tôi chằm chằm: "Tô Niệm Niệm, cô phải chia tay với Bàng Thụy!"

Không đợi tôi trả lời, anh trực tiếp nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đi.

Vào đêm khuya thế này, tôi chẳng muốn đi đâu cả.

Tôi muốn rút tay ra nhưng không thể: "Tôi không muốn, tôi muốn ở bên anh ấy."

Giang Dục tức giận bế tôi lên, ném tôi vào xe.

"Bàng Thụy hai lòng thì có gì tốt? Tô Niệm Niệm, lòng tự trọng của cô ở đâu? Sự kiêu ngạo của cô ở đâu? Quyết tâm chia tay với tôi của cô ở đâu?"

Anh đứng ngoài xe trừng mắt nhìn tôi.

Thật ra lòng tự trọng hay sự kiêu ngạo gì đó đã không còn từ ba năm trước.

Kìm nén cay đắng trong lòng, tôi kiên cường đáp lại: "Lòng tự trọng đâu có ăn được! Tôi sống với Bàng Thụy, anh ấy có thể cho tôi ăn cho tôi mặc, còn đưa tiền tiêu vặt cho tôi, thế là đủ rồi!"

Nghe những lời này, sự tức giận trên mặt Giang Dục dần tan biến: "Thì ra đến cuối cùng vẫn là vì tiền. Tô Niệm Niệm, trong mắt cô ngoài tiền ra thì còn cái gì khác không?"

Ánh mắt anh sâu thẳm chứa đầy kỳ vọng như thể đang chờ đợi một câu trả lời mà anh muốn nghe.

Nhưng...

Tôi né tránh ánh mắt của anh: "Đúng, tôi chỉ là một người phụ nữ chỉ quan tâm đến tiền.

Giang Dục cười lạnh, rút thẻ trong ví tiền ra ném vào mặt tôi: "Vậy thì thế này đi, tôi cho cô tiền, cô đi với tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro