Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29

6 tháng sau.

Ngôi nhà của Rang Rong không còn trầm lắng nữa, mà thay vào đó tiếng cười đùa vui vẻ của mấy đứa nhỏ. Được ở trong không gian rộng rãi, thoáng đãng làm tụi nhỏ thích thú.

Hôm nay Rang Rong muốn làm một bữa tiệc mừng ngày cô trở lại cuộc sống bình thường, chuyện xảy ra giống như trong cổ tích, bà tiên đã ban cho cô một phép màu, cô đã tự đi trên chính đôi chân của mình, điều mà chị từng nghĩ mãi mãi không xảy ra, nhưng hôm nay nó đã xảy ra, cảm ơn ông trời đã trả cô về cho chị trong nguyên vẹn hình hài...

Xúm xích có mấy chị em vui vẻ bên nhau, bọn trẻ lâu rồi cũng không được vui như vậy, trong tương lai chắc chắn một điều, Rang Rong muốn tụi nhỏ về sống trong ngôi nhà này cùng chị và cô.

Ăn xong, bọn trẻ kéo nhau ra ngoài sân đùa giỡn, xung quanh căn nhà tối nay bắt đèn sáng khắp nơi, khác hẳn mọi khi chỉ phủ một màu ảm đạm.

Rang Rong đứng phía ngoài cửa toilet, chị biết cô đang ở trong đấy nên cố tình đợi. Vừa mở cửa ra Sai giật mình khựng lại, cô không nghĩ chị lại đứng đây. Rang Rong không nói, chị nắm tay cô đi về phòng mình, khóa cửa lại.

Rang Rong từ phía sau vòng tay ôm cô, thì thầm vào tai.

- Mình làm lại từ đầu nghe em.

- Chúng ta không thể...

Rang Rong không đợi cô nói hết câu, chị đặt môi mình chạm vào môi cô mút nhẹ, cả hai nhắm mắt tận hưởng nụ hôn ngọt ngào. Vài giây sau, Sai hơi giật mình đẩy chị ra, cô bối rối định đi ra ngoài.

- Em đừng tránh mặt chị.

Rang Rong đứng chặn ngay cửa không cho cô đi.

- Trước đó, em sợ em là gánh nặng cho chị mà luôn từ chối, chị hiểu hết tất cả, còn bây giờ sao chúng ta không ở bên nhau. Chị chờ em đủ lâu rồi.

- Em không xứng đáng với tình yêu của chị.

- Đừng đem chữ xứng đáng hay không vào đây, chỉ biết rằng chúng ta yêu nhau, vậy là đủ rồi.

Rang Rong nhẹ nhàng ôm cô, cảm nhận từng nhịp tim của nhau không còn đập theo kiểu bình thường nữa, mà từng nhịp được đẩy nhanh hơn.

- Em phải đưa tụi nhỏ về.

Sai lãng sang chuyện khác để trốn tránh những câu hỏi khó trả lời.

- Tụi nhỏ đã có người lo.

Rang Rong tiến dần, còn Sai lại lùi về phía sau, tới thành giường cô dừng lại vì không thể nào lùi được nữa, mất đà cô hơi ngã xuống giường.

- Em chỉ việc ở đây và... hưởng thụ thôi.

Rang Rong rót từng chữ vào tai cô một cách nhẹ nhàng, êm ái.

Một tay Rang Rong ôm lấy eo, tay còn lại chị vuốt ve cánh môi quyến rũ và có chút hé mở chờ đợi sự nâng niu từ chị. Gương mặt Sai đang đỏ bừng lên giữa khoảng cách quá gần này, nhịp tim đập liên hồi.

Sức nóng trong phòng dường như đang tăng thêm, mặc dù điều hòa ở nhiệt độ thấp.

- Chúng ta đừng chơi trò rượt đuổi nhau nữa.

Thời gian qua, phải nói là những biến cố ấy như cơn ác mộng đối với hai người, nhưng sau tất cả mọi việc đều trở về đúng quỹ đạo của nó, Rang Rong không muốn mình đánh mất cơ hội thêm lần nữa.

- Em còn yêu chị không?

Sai nhìn vào mắt chị, từng ngón tay mân mê gương mặt mà cô khắc cốt ghi tâm, làm sao cô có thể ngừng yêu chị, chuyện quên chị lại càng không bao giờ xảy ra.

- Em còn và còn yêu chị rất nhiều.

Sai ngồi trên giường, Rang Rong quỳ phía dưới, chị ôm chầm lấy cô mà không thể tả hết sự hạnh phúc lúc này.

- Thời gian qua em khổ sở rất nhiều, vì em luôn nhớ chị, lúc nào cũng muốn được thấy chị.

Có thể đến bây giờ giữa hai người mới thật sự cởi mở, nói lên nỗi lòng của mình cho đối phương hiểu.

- Cho chị được làm chuyện đó cùng em?

Rang Rong tôn trọng cô, chị không tự ý mình quyết định hay làm liều, vì chị không muốn tổn thương cô, chị yêu cô và luôn trân quý điều đó.

Cô nhìn chị một cách âu yếm, đôi mắt rưng rưng vỡ òa trong hạnh phúc, cô đã từng ao ước cùng chị dù chỉ một lần, một lần rồi không cùng nhau nữa cô vẫn nguyện cam lòng. Nhưng sau bao giông bão cũng có ngày nắng lên, hạnh phúc đã trở về trọn vẹn trong nhau.

Rang Rong chủ động áp môi mình vào đôi môi ngọt ngào của cô, từng nụ hôn mềm mại, chậm rãi hai người từ tốn trao cho nhau da diết, nồng nàn êm dịu. Những cái chạm môi khơi gợi lên sự khát khao cháy bổng được chất chứa bao ngày.

Bờ môi mềm của chị lướt nhẹ nhàng nơi chiếc cổ mịn màng làm cô thấy thật thoải mái, khơi gợi sự kích thích mạnh mẽ hơn, hương thơm trên người của chị luôn quyến rũ cô, cô chỉ muốn ôm chị thật lâu để hít lấy mùi hương đó, chị như chất gây nghiện cô không thể nào thoát ra được.

- Rang... Rongggg...

Giọng nói khe khẽ, ngắt quãng được thoát ra, làm cảm xúc của Rang Rong dào dạt hơn. Chị nhẹ nhàng, tỉ mỉ cởi bỏ dần từng lớp áo trên người cô, và cô cũng tháo bỏ chiếc áo của chị, hai cơ thể dần lộ ra từng mảng da thịt quyến rũ không thể nào rời mắt.

Rang Rong đỡ nhẹ Sai nằm xuống, thả nhẹ từng nụ hôn khắp cơ thể cô, những nơi đi qua chị đều trân quý, nhẹ nhàng nâng niu như báu vật.

Tay chị vuốt ve đến đâu là cô rùng mình đến đó, chị mân mê đôi chân, rồi đến chiếc eo nhỏ nhắn vừa vặn vòng tay ôm vô cùng nóng bỏng, tất cả bây giờ và mãi mãi về sau nó là sở hữu của riêng chị. Sai hơi nhấc người lên ép sát vào cơ thể chị, ôm riết lấy chị trong nụ hôn thật cuồng nhiệt mà cả hai đang trao cho nhau như không muốn tách rời ra.

Tiếng rên trong vô thức đã thoát ra từ Sai, như thầm tiếp tay cho chị và ngầm bảo chị rằng hãy tiến vào trong để tiếp tục khám phá những nơi bí mật và đánh dấu nơi đó là của riêng mình. Sai sẵn sàng dâng hiến tất cả những gì thiêng liêng và quý giá nhất của người con gái cho chị ngay bây giờ.

- Rang Rong, em yêu chị...

Lần đầu được tan chảy trong nhau và cũng là lần đầu nếm trải hương vị ngọt ngào của tình yêu nồng cháy. Cô đang chờ đợi để chị tiến vào sâu bên trong, cô không hối tiếc khi cho chị tất cả những gì của mình, cô sẵn sàng đáp ứng tất cả những gì chị muốn, cả tâm hồn này và xác thân này chị muốn thế nào là quyền của chị.

Chị ân cần, chu đáo từng chút một, rất nhẹ nhàng tiến chậm vào bên trong cô, chị chạm vào nơi tư mật ấy, chúng lập tức vỡ đôi dưới tác động của chị, cô nhíu đôi mày lại vì có cảm giác hơi khó chịu và cô biết rằng, mình trở thành người phụ nữ của chị từ hôm nay, cảm giác đó quá đỗi hạnh phúc, ngọt ngào, tràn đầy mãn nguyện trong cô, khi đã hiến dâng trọn vẹn cho tình yêu của đời mình.

Người cô nóng dần lên, đắm chìm trong đê mê, giây phút thăng hoa đạt đỉnh đang tiến dần đến cao trào, cô lâng lâng đón nhận những đợt khoái cảm, những cảm xúc dạt dào mà người nằm trên cô mang đến. Có một sự co thắt dữ dội lúc này, từng đợt sóng ngầm đang cuộn trào, tất cả đã vỡ òa, đầu óc cô chẳng còn tỉnh táo, ở trên chị vẫn ôn nhu từ tốn, dịu dàng và nhẹ nhàng, rồi cùng cô dìu bước lên tận đỉnh vu sơn trong cuộc ái ân đê mê dâng tràn.

Từng đợt hơi thở gấp gáp rồi chậm dần theo từng cảm xúc, cơn khoái cảm dần lắng dịu, hơi thở của cô trở lại nhịp bình thường. Rang Rong đặt nhẹ từng nụ hôn nồng nàn sau cuộc ái ân, nhìn người con gái khẽ mỉm cười mãn nguyện.

- Chúng ta làm được rồi. - Cô nhìn chị cười.

Không phải ngẫu nhiên mà cô nói vậy, vì cô luôn bị dằn dặt bởi những lời nói muối xát khi xưa của chính mình, lời nói đó đã trở thành nỗi ám ảnh trong chị mỗi lúc gần cô, chính điều đó là khoảng cách vô hình ngăn cản hai người tiến lại gần nhau. Bây giờ mọi chuyện gạt bỏ, hai người có thể thoải mái ái ân cùng nhau là điều làm cô nhẹ lòng hơn lúc nào hết, đồng nghĩa khoảng cách giữa hai người đã được xóa bỏ, không ai phải đeo mang.

- Em sẽ không làm chị buồn và không bao giờ rời xa chị.

Rang Rong đặt nụ hôn lên trán cô thật lâu, khẽ khàng nằm cạnh, ôm cô áp sát vào mình.

- Mãi mãi bên nhau.

Trải qua bao sóng gió, tình yêu giữa hai người cứ như trò chơi rượt đuổi nhau không ngừng, nhưng cuối cùng họ hiểu nhau, nắm tay nhau đi hết con đường.

Ngoảnh đầu quay lại nhìn nhau, cả hai đã hiểu người ấy chính là một nửa còn lại của đời mình. Sự sắp đặt tình cờ của số phận, đưa đến một cuộc tình hạnh phúc.

***** hết*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro