Chị trợ lý của anh ( chap 3).
Buổi tiệc công ty Hưng Phát bắt đầu.
Phúc Nam đến trước, đang đứng nói chuyện với bạn.
Anh bỗng nhìn ra phía cửa một cách ngạc nhiên.
Đó chính là Khả Doanh, cô ấy hoàn toàn lột xác.Cô khác trên mình một chiếc váy xanh trầm, trong cô rất thướt tha, xinh đẹp.Khác với ngày thường rất nhiều.
Khả Doanh hỏi:
" Anh làm gì nhìn tôi dữ vậy?"
" Hôm nay cô đẹp quá".-Phúc Nam nói.
" Ý anh là bình thường tôi xấu hả"- Doanh.
" Ý tôi không phải vậy".- Nam.
" Sao bình thường cô không mặc đồ tươi trẻ vậy đi"- Nam.
" Không có phụ nữ xấu"- Nam.
" Chỉ có đàn ông xấu mới thấy phụ nữ không đẹp".- Doanh.
" Với lại, tôi thấy mặc vậy, không thoải mái lắm".- Doanh.
" À, mà anh đi với Hằng mà sao tôi không thấy Hằng".- Doanh.
Nhìn qua kia thì Doanh thấy Mạnh nhân viên của Nam cũng đi, và đang đứng nói chuyện với Hằng.
" Anh rủ Mạnh đi phải không, khùng quá......"- Doanh đùa.
Khi Phúc Nam đang trò chuyện với đối tác, thì một cô gái từ xa bước đến. Đó không ai khác chính là Yến.
Cô ta liền đến cạnh anh Nam và khoác tay anh ấy.
Anh Nam vội vàng bỏ tay Yến ra.
Yến nói:
" Sao anh tránh em hoài vậy".
" Chỉ là chưa có duyên gặp thôi chứ đâu có tránh".Nam đáp.
" Cô khỏe chứ?"- Nam.
" Em khỏe, nhưng mà chúng ta đừng nói chuyện công việc nữa".- Yến.
" Mình có thể nói chuyện khác thú vị hơn được không anh"- Yến.
" Tôi xưa giờ đâu nói chuyện gì thú vị hơn ngoài công việc".- Nam.
" À, mà hôm nay anh đi với ai?"
" Tôi đi với mấy người bạn".
Khi Yến nhìn lại thì đó chính là Doanh.
Khuôn mặt cô ta tỏ vẻ khó chịu và đi tới chỗ Doanh.
" Chị Doanh, lâu quá không gặp".- Yến.
Từng cử chỉ lời nói của cô ta như đang châm biếm Doanh.
Khả Doanh thấy Yến, cô liền nói:
" Tôi có việc bận phải đi trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ nha".
Khả Doanh định bỏ đi
Yến lại tiếp lời:
" Đừng làm việc nhiều quá sẽ ế đó chị".
" Công ty cũng sắp bàn giao xong rồi, hay hai chị em mình lấy chồng đi chị".
Phúc Nam lên tiếng, dãy dây cho Khả Doanh.
" Yến nói ai ế vậy?"- Nam.
" Doanh hả, vậy sao tôi theo đuổi cô ấy hoài mà cô ấy không chịu tôi ta?"- Nam.
" Chắc là do, nhu cầu cô ấy cao quá".- Nam.
Phúc Nam nắm lấy tay Khả Doanh và nói:
" Hãy để tôi đưa Doanh đi chỗ khác vui vẻ hơn".
" Mạnh nèk, đưa Hằng về giúp anh"- Phúc Nam.
" Ok anh"- Tuấn Mạnh.
Trên đường đi Nam hỏi Doanh rằng:
" Cô biết Yến hả?"
" Trước đây cô ta làm chung công ty với tôi, bị tôi đuổi việc".-Khả Doanh.
" Wow, Yến chắc không vui chuyện này"- Nam.
" Không vui thì kệ cô ta"- Doanh.
" Không ai muốn làm việc với một người năng lực yếu kém, mà chuyện gì cũng muốn làm".- Doanh.
Doanh hơi nóng giận quay sang nói:
" Tôi đã nói, là tôi không hợp với những buổi tiệc như vậy, mà anh bắt tôi đi".
" Nam rút một hộp quà từ phía sau xe ra, đưa cho Doanh
Doanh hỏi:
" Sao tự nhiên tặng quà cho tôi?"
" Đây là quà tôi gửi tặng cho em trai cô"- Nam.
" Cảm ơn anh"- Doanh
" Uhm, vậy giờ cô muốn đi đâu cho khuây khỏa không"- Nam.
" Nếu cô không muốn đi cũng không sao"- Nam.
" Vậy anh có chỗ nào vui không?"- Doanh.
" Có rất nhiều chỗ vui"- Nam.
Nam dẫn Doanh đến một quán Bar uống rượu.
" Với năng lực này sao cô phải làm trợ lý cho tôi?"- Nam.
" Vì tôi thích mạo hiểm, với lại tôi tính tình khó chịu, hay kĩ tính, nên ít ai chịu được tôi".Doanh.
" Vậy cô nghĩ tôi chịu được coi hả"-Nam.
" Cho nên, tôi mới cam kết với anh, trong 2 tháng thử việc tôi sẽ làm doanh thu của Nam Việt tăng lên".- Doanh.
" Ngược lại, anh phải chịu được tính của tôi.- Doanh.
Hai người đang ngồi trò chuyện, thì vài người bạn của Phúc Nam đến.
Một người trong số họ hỏi:
" Sao lâu quá không thấy đến?"- Bạn Phúc Nam.
" Tại dạo này hơi bận nên không đến được"- Nam.
"Hay là chị trợ lý không cho đi".- Bạn Phúc Nam.
Một người khác lại hỏi:
" Nghe đồn chí dữ lắm đúng không?"
Doanh tự tin nói:
"Chí không dữ, đủ để cho mọi người phải bỏ chạy".
" Wow......"- Mọi người.
Những người bạn của Nam đã uống rượu cùng Doanh.
Tất cả đều phải gục trên bàn rượu trước Doanh.
Phúc Nam chỉ biết trợn mắt đứng nhìn.
Doanh uống rất nhiều rượu và uống rất giỏi.
Sau đó Doanh đã say nên Nam đưa cô ấy về.
Khi đưa Doanh ra tới cổng anh nhìn Doanh nói:
" Uống cái gì dữ quá trời"- Nam.
" Bởi vậy, tôi nói cô là đàn ông cô không chịu".- Nam.
Doanh cười tủm tỉm
Cô sửa cổ áo cho nam và kề sát mặt anh ấy.
Cô tác nhẹ vào mặt Nam.
" Đàn ông à...... Nếu vậy thì tôi có thể tin được anh là bóng rồi".- Doanh.
Cô chỉ vào phía trong quán Bar rồi nói:
" Xưa giờ, mấy cái đồ yêu này á hả, không bao giờ......ọc".
Cô chưa kịp nói xong thì đã ngã vào người Phúc Nam và ói lên áo anh ta.
Sau đó, anh đưa Doanh về đến nhà, Nam đưa Doanh vào phòng cô ấy.
Anh nhẹ nhàng để cô ấy lên gường, tháo giày ra cho cô, rồi đắp chăn cho Doanh.
Anh ngồi lên gường nhìn cô cười mĩm, như đang vui thầm điều gì đó.
Anh lại gần Doanh hơn, kề sát người cô ấy, anh định hôn Doanh.
Nhưng Khả Doanh bổng bật dậy, nhìn chầm chầm anh, rồi tháo chiếc kẹp tóc trên đầu xuống, rồi cô lại tiếp tục ngủ.
Phúc Nam cười cô.
Rồi anh ra ghế sofa ngủ đến sáng.
Khi trời sáng, thấy Doanh vẫn chưa dậy, anh ghi lên giấy stick và rót một cốc nước để trên bàn cho cô.
Hồi sau, khi tỉnh dậy Doanh cầm tờ giấy trên bàn lên đọc:
" Hôm nay, cô không cần đến công ty, cứ ở nhà nghĩ ngơi đi"- Nam.
Trông Khả Doanh có vẻ vui thầm điều gì đó, nhưng cô vẫn đến công ty làm việc.
Khi đang chọn đồ để mặc đi làm, Doanh liền gọi cho Khôi:
" Alo...... Chị hai"- Khôi.
Anh ấy nói với giọng buồn ngủ.
Doanh liền hỏi:
" Khôi, thường ák thích ai, biểu hiển như thế nào?"
" Đàn ông, nhìn vô mắt là biết"- Khôi.
Khi đến công ty Nam gặp Hằng, hai người cùng nói chuyện.
Hằng đưa cho Nam một chiếc túi.
Khi Nam mở chiếc túi ra:
" Wow, đẹp thật".- Nam.
Đó là một món chiếc hộp nhạc loa kèn, trông rất nhỏ gọn, và đẹp.
" Hôm nay em có đến cửa hàng chuyên bán đồ cũ, thấy nó đẹp nên mua tặng anh".- Hằng.
" Anh thích lắm"- Nam.
" Vậy để anh gửi em tiền".- Nam.
" Dạ thôi, cái này em tặng anh, với lại em mua ở chỗ quen nên bán rẻ lắm".- Hằng.
" Nói thật nha".-Nam.
" Thiệt mà".- Hằng.
" Em là sinh viên làm gì có tiền"- Hằng.
" Ừm, vậy anh nhận, cảm ơn em".
" Không có gì đâu anh"- Hằng.
Khi tới công ty Doanh mặc một bộ đồ màu vàng trong rất tươi trẻ.
Đám nhân viên công ty thì thầm:
" Bộ hôm nay Sài Gòn hết nắng hả trời".
Vì hàng ngày Doanh chỉ mặc những bộ đồ thờ trang công sở, Ves, đại loại là những bộ tông trắng đen.
Đám nhân viên lại để ý đến Phúc Nam:
" Sếp mình hôm nay lạ lắm nha".
Nam mặc một bộ Ves màu sám trông rất thanh lịch.
Vì đó giờ anh toàn mặc những bộ đồ màu sắc hoa hèo.
Nam đến gần Doanh và thì thầm bên tai cô:
" Cô còn nhớ hôm qua cô làm gì tôi không?"
Nhìn mặt Doanh ngơ ngác, rất lo lắng, trông rất sợ hãi:
" Hôm qua......Hôm qua tôi làm gì anh".- Doanh.
" Hôm qua...... Cô ói lên người tui đó"- Nam.
Doanh thở dài:
" Trời làm hết hồn, tôi xin lỗi nha".
Bắt đầu từ đó họ trở nên thân thiết, và gần gũi hơn.
Vẫn còn......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro