Chi Ton Vo Lai 1-120(2)
Diệp Bất Quần thở dài một hơi, động tác của ông ta không mang chút nào lực tương tác của tự nhiên, làm cho người ta khó nảy sinh địch ý đối với ông ta: "Đây cũng là việc bất đắc dĩ, ngươi đột nhiên mất tích nhiều ngày, đồng nghiệp của ta cũng vô pháp tìm ra tông tích của ngươi, cuối cùng chỉ có thể phái ta đến trường học này đợi ngươi. Ta nghĩ, sau này chúng ta sẽ có thời gian ở chung với nhau lâu dài rồi".
Tiểu Lôi nhíu mày: "Các ông nhất định vất vả như vậy quấy rầy Bảo Nhi, cuối cùng là vì sao chứ? Ngày đó ta nghe Michael kêu cái gì mà 'Thần nữ', là ý gì vậy?"
Diếp Bất Quần lắc lắc đầu: "Việc này, ta có thể nói cho ngươi, nhưng mà không phải bây giờ. Nếu như việc hợp tác của chúng ta đạt đến một tầm cao mới, lúc đó ta sẽ nói cho ngươi... Còn hiện tại, học sinh thân yêu của ta, chúng ta vào lớp thôi".
Sau đó, Tiểu Lôi sầu não theo Diệp Bất Quần đi vào lớp học.
Quả như dự liệu, Diệp Bất Quần có dáng vẻ đẹp trai, lại mang theo khẩu vị nước ngoài, vừa bước vào lớp, các nữ sinh lập tức ào ào bộc lộ biểu tình si mê ...
Tiểu Lôi lẳng lặng tìm một chỗ trong góc, lúc này mới phát hiện ra các nam sinh xung quanh đều mặt mũi khó chịu... A ha, xem ra đều tức giận cả rồi.
Quả thực, phong thái nổi bật của Diệp Bất Quần mặc dù thu hút sự chú ý của đông đảo nữ sinh, nhưng cũng làm cho mấy tên nhà giàu bình thường cao ngạo nổi xung lên.
Trong cái trường học quý tộc này, hiếm có thầy giáo dám "ngạo nghễ" như vậy. Những chuyện khác không tính, chỉ cần ở trước mặt đông đảo thiếu gia mà nổi trội hơn, thì đơn giản là không thể bỏ qua a!
Tiếp đó, Tiểu Lôi giả vờ ngốc nghếch, nghe mấy người xung quanh hạ giọng trao đối. Nhưng mà không có ai dám trêu đến vị Diệp Bất Quần tiên sinh nay. Từ ngữ khí trao đổi đầy tức giận của bọn chúng, Tiểu Lôi biết được, cái ngày mà Diệp Bất Quần đến đây, đã từng có người ngầm "giáo huấn" vị thầy giáo ngoại quốc này, nhưng mà vô luận là người nào ra tay, cũng đều bị đánh đến hôn mê nằm trên đường. Hoặc giả sai người đi giáo huấn ông ta, những người được sai đi đều không có kết cục tốt đẹp, mấy kẻ đó không nghi ngờ là bị đập cho bất tỉnh. Mà ngày hôm sau, vị Diệp Bất Quần này lại không hề thương tổn gì đi dạy, còn làm ra vẻ không biết gì cả.
Tiểu Lôi trong lòng cười lạnh: Giáo huấn ông ta? Diệp Bất Quần không giống như bọn Michael là Thánh kỵ sĩ gì đó, nhưng chỉ cần thực lực ông ta bằng nửa bọn Michael... Hừ, bọn thủ hạ yếu ớt do mấy tên vô dụng áo gấm này phái đi, làm sao có thể là đối thủ của ông ta chứ?
Nhưng mà, Diệp Bất Quần này cũng thật lợi hại. Tiếng Trung của hắn cực kỳ lưu loát, mà đối với văn hóa phương Đông cũng nghiên cứu không ít. Lúc thảo luận về tri thức triết học phương Tây, lại có thể dẫn ra nhiều dẫn chứng tương quan của phương Tây với tri thức Bách gia của văn hóa phương Đông. Thẳng thắn mà nói, đã làm cho Tiểu Lôi thay đổi hẳn cách nhìn về ông ta.
Nhưng mà thấy một người nước ngoài, mở miệng ra là "Cổ nhân nói" để dạy một nhóm trẻ con Trung Quốc, thực sự trong lòng không thoải mái lắm.
Đáng tiếc, rất hiển nhiên là bọn nữ sinh ngồi trước mặt, không có tâm ý nghe những lời giảng của Diệp Bất Quần. Đa số đều nhìn ông ta đến rớt cả quai hàm. Tiểu Lôi có thể khẳng định, trong lòng mấy nữ sinh si mê này đều không hẹn mà có một câu: "Đẹp trai quá..."
Ta khinh!
"Diệp lão sư". Tiểu Lôi đột nhiên cao giọng cắt ngang bài giảng liên miên bất tuyệt của Diệp Bất Quần.
Diệp Bất Quần ngừng một lúc, sau đó mỉm cười nói: "Gì vậy?"
Tiểu Lôi cười: "Ta nghe nói ngài là học giả trao đổi đến từ trường dòng ở Tây phương, vậy ngài hẳn là một tín đồ ngoạn đạo?"
Diệp Bất Quần lập tức trở nên nghiêm trang, làm dấu thánh trên ngực, nghiêm chỉnh nói: "Đúng vậy". Ông ta tiếp tục, "Ta đã từng là một cha đạo của một giáo xứ".
Tiểu Lôi đảo mắt, cười nói: "Ế? Thầy trẻ như vậy, mà đã làm cha xứ rồi à?"
Diệp Bất Quần lấy từ trong ngực trước ra một sợi dây đeo mặt chữ thập nho nhỏ, đưa lên môi hôn một cái, nghiêm chỉnh nói: "Ta từ nhỏ đã tự nguyện hiến thân vì Chúa rồi".
"Vậy nhất định thầy vẫn chưa kết hôn...Đáng tiếc, đáng tiếc a". Tiểu Lôi cố ý thở dài.
Những nữ sinh xung quanh nghe thấy Diệp Bất Quần vẫn chưa kết hôn, ánh mắt đều sáng như đèn điện.
Tiểu Lôi cười lạnh, nói: "Nếu đã như vậy, ta muốn hỏi thầy một vấn đề, giáo hộ có cho phép lấy người ngoại đạo không?"
"Đương nhiên là không!". Diệp Bất Quần lập tức khẳng định, ông ta nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Lôi có chút quái dị, nhưng nghĩ không ra tên gia hỏa này tại sao lại đột nhiên hỏi đến vấn đề đó.
"Hay lắm". Tiểu Lôi tiếp tục, "Vậy xin hỏi, giáo chức của giáo hội cho phép kết hôn không?"
Diệp Bất Quần cười khổ, nói: "Vấn đề này dường như không liên quan đến bài học hôm nay lắm. Nhưng mà ta có thể trả lời. Giáo hội không cho phép những giáo chức trong giáo hội như cha xứ kết hôn".
Lời này vừa phát ra, những nữ sinh xung quanh trên mặt đều lộ rõ nét tiếc nuối rõ ràng.
Ài, không thể kết hôn, cũng không cho phép cưới người ngoại đạo... Đáng tiếc, chỉ đẹp mã mà thôi a.
"Mẹ nó, đây là giúp gái a!" Tiểu Lôi trong lòng thầm chửi. Hắn cố ý thở dài: "Vậy thì khó trách, khó trách trong xã hội hiện đại này, ảnh hưởng của giáo hội ngày càng đi xuống...Hóa ra là thiếu lực lượng tiến bộ".
"Vậy là ý gì?"
Tiểu Lôi nói đầy khí thế: "Cổ nhân nói: tình dục là nguồn động lực tiến bộ của nhân loại! Không lẽ điều này thầy không biết?"
Cho dù Diệp Bất Quần có trấn tĩnh như thế nào đi nữa, nghe câu nói này cũng không kiềm chế được trợn tròn mắt: "Cổ nhân nói? Câu nói này là của vị thánh nhân nào của Trung Quốc cổ đại nói vậy?"
Tiểu Lôi cười nhạt, mang theo mấy phần bàng quan: "Sigmund Freud!(1)"
Hắn cầm lấy sách vở của mình, không cần để ý tới Diệp Bất Quần, ngang nhiên đi thẳng ra khỏi lớp.
Đùa à! Học được mấy câu tiếng Trung, xem qua mấy cuốn thư tịch Trung Quốc là có thể mở miệng lời thánh hiền cổ đại để dạy học sinh Trung Quốc? Trước hết hãy hiểu thông triết học phương Tây các người đi rồi hãy nói!
Tiểu Lôi chạy ra ngoài. Nghe lão gia hỏa của giáo hội này giảng bài, không bằng đi xem Khả Nhi muội muội đánh tennis còn còn sướng mắt hơn. Dù sao trong cái trường này, hắn là do đại tiểu thư Lôi gia dùng quan hệ đưa vào, ai dám gây sự với hắn?
Vậy thì đi dạo quanh trường vậy, đi dạo qua sân vận động, Tiểu Lôi bất ngờ cảm giác trong lòng thoáng chút báo động, chỉ cảm giác ánh mặt trời hôm nay thực sự chói mắt, thoáng qua mắt hắn một điểm sáng lấp lánh.
"Ý? Điểm sáng?"
Trong lòng hắn thoáng qua một tia bất diệu, cả người trong nháy mắt theo bản năng lăn xuống đất.
"Bịch!!"
Giống như có một lực lượng mạnh mẽ va vào vai của Tiểu Lôi, va mạnh đến nỗi, gần như làm cho cả người hắn bay lên. Đến lúc hắn nằm lại trên mặt đất, bờ vai trái của hắn có một lỗ to tướng, máu tươi chảy ra lênh láng. Cả nửa người đau đến mất cả cảm giác.
Tiểu Lôi cố gắng cắn chặt môi, sự đau đớn làm cho hắn hơi tỉnh táo một tí, hắn gần như là theo bản năng, lăn một cái vào bồn hoa bên cạnh...
Mẹ nó! Là một tay bắn lén!
(1)Sigmund Freud: Một triết gia Phương Tây, nổi tiếng với học thuyết Phân Tâm Học, nghiên cứu về ảnh hưởng của vô thức, các ẩn ức tâm sinh lý đối với hành vi, phản xạ của con người. (Thông tin do Giang Diễm kiều sưu tầm và cung cấp)
Chương 89 : Hắc ám sinh vật
Tiểu Lôi đau đến hai mắt tối sầm, nằm nấp sau bồn hoa, cắn răng bịt vết thương trên vai, thầm chửi mắng. Hắn lấy trong người, một viên Sinh Sinh Tạo Hóa Đơn nuốt vào.
"Con mẹ nó, sao lại là bắn lén? Sao lại cho sát thủ đến bắn lén lão tử?"
Dựa theo phương hướng vừa rồi, Tiểu Lôi từ sau bồn hoa phán đoán, nơi đặt súng đại khái là trên mái của tòa nhà cách đây khoảng chừng năm trăm thước. Tiểu Lôi không dám vọng động, có trời mới biết tên sát thủ nào còn ở đó hay không .
Bán tiên chi thể ...... dù sao cũng không phải là đao thương bất nhập. Mặc dù cơ thể so với người bình thường cường hãn hơn một chút, đao kiếm nan xâm, nhưng đối mặt với súng đạn ...... hắc hắc. Tiểu Lôi cười khổ.
Bất quá rất may, thể chất của hắn đặc thù, mặc dù bắt đầu đau đến cơ hồ ngất đi, nhưng dần dần vết thương trên bả vai tự động cầm máu máu, hắn xé áo chỗ vết thương, lại thấy miệng vết thương bắt đầu hơi khép lại, mặc dù tốc độ khép lại không mau, nhưng nhìn da thịt chuyển động, cũng có chút kinh sợ. Một lát sau, nếu không phải trên mặt đất còn lưu lại một bãi huyết tích, thật sự không thể nhìn ra Tiểu Lôi từng bị một vết thương.
Từ trong lòng lấy ra Càn Khôn kính, Tiểu Lôi nheo mắt, đem pháp bảo che trước mặt, vươn đầu nhìn ra. Hắn là thiên nhãn thông, thị lực vốn vượt xa người bình thường, lại thấy trên mái của những tòa nhà xa xa không có một bóng người, hiển nhiên là đối phương bắn một phát không trúng đã bỏ chạy.
"Mẹ?" Tiểu Lôi hãy còn hơi đau đớn ở bả vai. Lại liếc mắt thấy tại góc bồn hoa, trên kẻ hở của những viên đá có gắn thứ gì đó đang tỏa sáng. Nguyên lai là một đầu đạn đã biến dạng, lúc này mới cẩn thận thu về.
Hắn chợt nghĩ ra, không đi tìm Điền Kha Nhi nửa, triển khai thân pháp chạy tới những tòa nhà đó. Có một căn phòng trong tòa giảng đường đó, nguyên là phòng thí nghiệm chuyên môn, bình thường cũng không có người, Tiểu Lôi nhìn lại sau lưng, dậm chân nhẹ nhàng tung người lên, dễ dàng phi tới trên mái nhà. Hắn xem xét một chút, quả nhiên tại phương hướng chiếu về chỗ mình bị bắn, lớp bụi trên mái nhà tựa hồ có một vết mờ, dường như nơi này vừa rồi có người đã nằm lên.
Tiểu Lôi cười lạnh, lấy ra một cái bình gì đó, mở nắp, rắc lên chỗ đó một ít bột phấn. lớp phấn xanh mờ mờ ánh lên lân quang, mặc dù là ban ngày, trên bề mặt cũng lập tức hiện ra dấu vết có người nằm.
Tiểu Lôi cười lạnh, lại rắc thêm một chút phấn nửa, trên mặt đất xuất hiện lân quang màu xanh của dấu chân!
Hiển nhiên là người nọ tập kích không thành liền lập tức thối lui. Có điều dấu chân kia lại không hướng tới cầu thang, mà là quay ngược về mép mái, dấu chân tới đó là biến mất.
"Chẳng lẻ đối phương có pháp thuật? Hay là bay thẳng từ trên mái xuống đất?"
Tiểu Lôi nhíu mày.
Đầu mối đến đây là tiêu thất, Tiểu Lôi dứt khoát khoanh chân ngồi xuống, cúi đầu tự hỏi.
Đầu tiên, có thể giả định tên này là một người có pháp thuật dị năng ...... nhưng những đối thủ có dị năng siêu hiện thực mà mình từng trêu chọc đến, trước mắt chỉ có ba loại.
Thứ nhất, là Tiên Sơn phái Tiên Âm ...... bất quá loại này cơ bản có thể bỏ qua. Tiên Âm trúng Tiệt Mạch Thập Tam, bây giờ sợ rằng nàng đã chết rồi. Huống hồ Tiên Sơn phái là danh môn đại phái, cũng sẽ không dùng tới thủ đoạn ám sát mình.
Thứ hai, chính là cái đám giáo đình Vatican gì đó. Bất quá cũng có chút nghi ngờ à, nói vậy chắc không phải bọn họ, nếu không, hôm nay tên Diệp Bất Quần không cần phải đến thương lượng với mình.
Thứ ba, nhất định là đám hấp huyết quỷ. Chẳng lẻ là bọn chúng sao?
Tiểu Lôi thở dài, hắn thoáng suy tư một chút, chậm rãi đi xuống cầu thang.
Tiếng súng vừa rồi không có kinh động người nào, nhưng Tiểu Lôi đã có ý hôm nay sẽ không đi tìm Điền Kha Nhi nửa. Hắn hơi kinh ngạc. mình dù sao không phải là loại thần tiên đao thương bất nhập, càng không phải cái loại siêu nhân đem nội khố mặc bên ngoài bay lượn khắp trời. Cũng có đổ máu, cũng có đau đớn, có cả tử vong. Đã có người nhắm vào mình, bọn họ lần đầu tiên không đắc thủ, khó nói sẽ không có lần thứ hai!
Tiểu Lôi ra khỏi trường, băng qua đại lộ phía trước trường, chuẩn bị đi xuống con đường nhỏ đến ga tàu điện ngầm. Con đường này bất quá chỉ dài trăm thước, rộng khoảng ba bốn thước, nói là đường nhỏ, kỳ thật chỉ là một ngỏ hẻm giữa hai cao ốc mà thôi. Tiểu Lôi vừa mới đi không đến hai mươi thước, đột nhiên trong lòng lại sinh ra cảnh giác, chỉ cảm thấy phía sau dường như có tiếng gió.
Hắn dứt khoát nhào về phía trước, liền cảm giác được trên đỉnh đầu có một luồng gió sắc bén vút qua, sau đó liền thấy một thùng rác trước bị một đạo phong nhận chẻ thành hai nửa !
Tiểu Lôi búng người, nhảy lên vách tường như một con thằn lằn, nhanh chóng bay lên, lúc này mới xoay người nhìn phía dưới, vẫn như cũ, không hề có bóng người ......
"Hức!" Tiểu Lôi ngoác miệng chửi bới: "Là ẩn thân pháp hay sao?" Hắn mặc niệm khẩu quyết, hai ngón tay đưa lên vuốt nhẹ trên mắt, quát: "Khai!"
Lập tức hai mắt Tiểu Lôi hiện lên một tia kim quang, thấy hoàn cảnh trước mặt đã thay đổi một chút! Chỉ thấy quả nhiên có một đoàn hắc khí đứng ở phía sau trong ngỏ hẻm, tựa hồ đang ở lẳng lặng tiến đến gần mình ......
"Hừ!" Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: "Còn dám đến?" Hắn đột nhiên cong người, sau đó tựa như lò xo bắn tới đoàn hắc khí, đối phương hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, không thể tưởng tượng được Tiểu Lôi lại phát hiện ra thân ảnh của hắn, chỉ thấy Tiểu Lôi hét lớn một tiếng, trong tay đã cầm một thanh thái đao, dùng một chiêu Lực Phách Hoa Sơn! Chỉ thấy một đạo hắc khí hiện lên, đối phương lập tức cấp tốc lui về phía sau, một đao của Tiểu Lôi chém vào khoảng không, nhưng lại nghe thấy tiếng xoạt xoạt xé gió vang lên, đao phong lại có thể phát ra một đạo hàn khí lăng lệ, tên địch nhân đang cấp tốc lui về phía sau, hừ một tiếng, cơ thể đột nhiên bắn tung ra sau!
Chỉ thấy trên mặt đất, có một chiếc áo khoác màu đen đã bị chém thành hai nửa, mà khi chiếc áo khoác bị chém đứt, tên gia hỏa đó lập tức hiện ra, hắn bị hàn khí đánh trúng bắn ra ngoài, rơi mạnh trên mặt đất, miệng thổ huyết, mắt nhìn chằm chặp vào Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi cũng hơi giật mình, kinh ngạc nhìn thái đao trong tay.
Hảo bảo bối, không thể tưởng được ngươi lợi hại như vậy! Mặt đường bị chém toác thành một vết dài sâu hoắm!
Tiểu Lôi nắm thái đao, chậm rãi đi tới, quát: "Ngươi là cái thứ gì? Vì sao lại tập kích ta!"
Người kia có bộ tóc hung, nhìn khuôn mặt đích xác là một người Tây phương, dáng người cường tráng, chỉ là trên ngực có một vết thương từ cằm kéo đến bụng dưới, áo bị xé tung, có vết máu rỉ ra. Một đao vừa rồi của Tiểu Lôi, uy lực lại có thể mạnh như vậy!
Tiểu Lôi vừa đến gần hai bước, trong mắt người kia đột nhiên hiện lên tia sát khí, hắn cong người bật dậy, lúc này Tiểu Lôi mới phát hiện, năm ngón tay bên tay trái của hắn, móng tay dài khoảng bảy tám phân, sắc bén như lưỡi đao! Tên đó phất tay chém về phía Tiểu Lôi, lập tức xạ ra một đạo phong nhận, Tiểu Lôi lần này đã có phòng bị, Càn Khôn kính chắn ngay trước mặt, tên kia đâm đầu vào Càn Khôn kính, kêu lên thảm thiết té lăn ra đất.
Hắn há hốc mồm thở gấp, cơ thể liên tục run rẩy, nhưng vẻ mặt nhìn Tiểu Lôi lại cực kỳ âm lãnh, đột nhiên há miệng thét lên một tiếng dài chói tai. Sau đó hắn đưa tay lên, đập mạnh vào đầu.
Một tràng tiếng xương vỡ vụn vang lên, hắn dùng một chưởng đánh nát đầu của mình, chết ngay lập tức!
"Con mẹ nó!" Tiểu Lôi mặc dù lui lại hai bước, chung quy chưa kịp đụng đến hắn, nhìn tên gia hỏa trước mặt này đã tuyệt khí, trong lòng cảm thấy hơi bực bội.
Hắn khom người cẩn thận xem xét trên người tên đó, nhưng lục xét cả nửa ngày, cũng không phát hiện được manh mối có giá trị nào, tên gia hỏa này toàn thân trống trơn, nhưng khi Tiểu Lôi vừa đứng dậy, đột nhiên thấy thi thể trước mặt đã xảy ra biến hóa !
Chỉ thấy xác tên gia hỏa, da thịt trên mặt nứt thành từng mảnh, ranh nanh mọc dài, khuôn mặt cũng biến hóa, mõm dài răng nhọn ......
"Đây là thứ yêu quái gì?" Tiểu Lôi sửng sốt .
"Là lang nhân!" Đột nhiên một thanh âm nhu hòa từ ngỏ hẻm truyền đến, Tiểu Lôi thốt nhiên quay lại, thấy Diệp Bất Quần sắc mặt bình tĩnh, từ bên ngoài chậm rãi đi đến.
Tiểu Lôi nheo mắt, ánh mắt sắc bén: "Ngươi sao lại đến đây?"
"Đừng hiểu lầm." Diệp Bất Quần mỉm cười: "Ta vừa đến. Nghe thấy bên ngoài có tiếng súng nổ, ta mới chạy tới thì thấy hắn tự sát rồi."
Tiểu Lôi căng người phòng bị, lạnh lùng nhìn Diệp Bất Quần.
Tên gia hỏa này xuất quỷ nhập thần . Lại có thể xuất hiện không một tiếng động, cả mình cũng không nhận ra!! Nếu hắn vừa rồi nhân cơ hội ra tay với mình, hắc hắc ......
Diệp Bất Quần bộ dạng lạnh nhạt, chậm rãi đi đến trước mặt, khom người cẩn thận xem xét thi thể đó.
Giờ phút này thi thể biến hóa càng cổ quái, hai tay đã hoàn toàn biến thành móng vuốt động vật, móng tay rất dài và sắc nhọn, bàn tay dày đặc lông đen......
"Là lang nhân." Diệp Bất Quần đứng lên, thở dài: "Không thể tưởng được a, bọn họ ngay cả lang nhân cũng tung ra."
Tiểu Lôi cười lạnh: "Tên gia hỏa này không phải là người của các ngươi sao ?"
Diệp Bất Quần cười khổ: "Xem ra phải giải thích cho ngươi một chút, chúng ta là giáo đình, là tổ chức tôn giáo thần thánh vinh quang. Như thế nào lại tồn tại sinh vật hắc ám thế này?"
Hắn chậm rãi từ trong lòng lấy ra một cái bình bằng kim loại, sau đó đổ lên thân thể lang nhân một giọt chất lỏng màu bạc......
Chất lỏng rơi trên thân thể lang nhân, lập tức giống như acid đậm đặc, thi thể nhanh chóng tan chảy, quần áo xương cốt không ngừng tan rã tiêu thất, ngay cả một chút dấu vết cũng không còn.
Nhìn Tiểu Lôi đang lộ vẻ kinh ngạc, Diệp Bất Quần mĩm cười, nói: "Đây là thánh thủy, có thể tịnh hóa các sinh vật hắc ám."
"Hừ, thánh thủy? Có gì đặc biệt, không phải là hủy thi diệt tích sao? Tịnh hóa? nói như vậy dễ nghe hơn à......"
Chương 90: Giao dịch
Sau khi đã hoàn thành mọi việc, Diệp Bất Quần sắc mặt vẫn bình thản, trên mặt vẫn còn điểm một nụ cười, cứ như là hắn chưa hủy thi diệt tích bao giờ, mà cứ như chỉ là vứt bỏ một bao rác thải vậy
"Ngươi cũng không muốn giữ cái xác chết này để gặp phiền toái đấy chứ?" Diệp Bất Quần cười ôn hòa: "Nếu ngươi có thời gian, chúng ta có thể tìm một nơi nào đó ngồi nói chuyện chứ?"
Tiểu Lôi trong lòng cũng có rất nhiều nghi vấn, thấy Diệp Bất Quần tựa hồ không có địch ý, liền đi theo sau.
Địa điểm nói chuyện, không ngờ là trong một tòa nhà cạnh trường học
"Nơi này là chỗ ở của ta." Diệp Bất Quần mở cửa mời Tiểu Lôi vào
Ngôi nhà không lớn lắm, nhưng rất gọn gang, sạch sẽ, được tu sửa khá tốt. quan trọng hơn nữa , là có thể nhìn thấy học viện Cơ Đức ngay từ cửa sổ. Tiểu Lôi mỉm cười nói: "Xem ra công việc của ngươi tại đây được đãi ngộ cũng không tệ. Vị trí khá đẹp, chắc hẳn ngôi nhà này giá không rẻ chút nào rồi?"
Diệp Bất Quần mỉm cười: "ngôi nhà này là của học viện Cơ Đức, ngươi quên rồi sao, ta là học giả trao đổi mà. Học viện Cơ Đức rất giàu có, có một nơi ở riêng không phải là vấn đề gì"
Tiểu Lôi thầm bấm tay tính toán, nghĩ tới ngôi nhà cũ mình ở hơn chục năm tại khu thành nam. Còn tên ngọai quốc này tùy tiện tới du ngoạn vài ngày là có thể được ở trong một ngôi nhà ngon lành như thế này
"Mời dùng trà" Diệp Bất Quần đặt chén trà lên bàn mời Tiểu Lôi, mỉm cười nói: "Ta đã ở Trung Quốc chín năm rồi, cũng rất ngưỡng mộ văn hóa trà đạo của quý quốc, xin hãy thưởng thức vị trà ta sưu tầm được"
Tiểu Lôi lượt môi qua. "Trà?"
Nếu cho ngươi biết, thiếu gia ở núi Nga Mi mỗi ngày đều thưởng thức vương trà ngàn vàng không mua được, pha bằng nước suối, hắc hắc, xem ngươi còn có loại trà hảo hạng gì nữa?
"Tốt, Diệp Bất Quần thân ái" Tiểu Lôi cười khẩy nói: "Ngươi mời ta đến, chúng ta có chuyện gì thì nói nhanh đi"
"Tốt" Diệp Bất Quần chậm rãi nói: "Ngươi vừa mới thấy đó, đánh lén ngươi là một lang nhân, .... Loại hắc ám sinh vật này, thiết nghĩ ngươi cũng không lạ lẫm gì"
Tiểu Lôi bật cười nói: "Ta ít nhất cũng xem qua một hai bộ phim của Hollywood"
Diệp Bất Quần nhíu mày nói: "Lang nhân có thể không đơn giản như trong những bộ phim của Hollywood .... Loại hắc ám sinh vật này sống đã bao lâu trên thế giới này không ai biết được, giống như sự tồn tại của loài hấp huyết quỷ, tựa hồ như chỉ có trong ác mộng của loài người"
Tiểu Lôi gật đầu: "Ta đã đọc qua Thánh kinh, trong đó hình như là hậu duệ của Adam và Eva, tên gia hỏa Caien phạm tội, Chúa trừng phạt hắn và con cháu hắn biến thành hấp huyết quỷ, đúng không?"
Diệp Bất Quần cười nói: "Thật không ngờ ngươi cũng đọc qua Thánh kinh"
Sau đó hắn nghiêm mặt nói, : "Vô luận là hấp huyết quỷ hay lang nhân, bọn họ đều thuộc về tổ chức hắc ám của phương tây, sự tồn tại của tổ chức này có lịch sử rất xa xưa, có thể nói, ở phương tây, họ với Giáo Đình là một sáng một tối .... Theo như ngươi nói, là chánh tà thệ bất lưỡng lập, chúng ta cũng đã tranh đấu từ rất lâu rồi"
Diệp Bất Quần chậm rãi đứng dậy, lại gần cửa sổ, mở cửa ra. Mái tóc nâu mềm lắc nhẹ trong gió, sắc mặt âm trầm bất định, ngưng trọng nói: "Tổ chức hắc ám này, vốn tồn tại ở Châu Âu, từ trung cổ, đã mang đến kiếp nạn cho Châu Âu ... sự thịnh hành của các phù thủy trung cổ, truyền thuyết hấp huyết quỷ, sự tồn tại của lang nhân, và các sinh vật hắc ám khác, đều có tổ chức hắc ám đứng đằng sau. Giáo hội chúng ta, và các kỵ sỹ thủ hộ, đã chiến đấu với tổ chức hắc ám trong thời gian dài hàng thiên niên kỷ. mặc dù có sự phát triển của khoa học, xã hội đã bớt ngu muội, nhưng đấu tranh giữa chúng ta cũng chuyển dần hoạt động âm thầm, chỉ là càng ngày càng khốc liệt"
"Những thứ đó với ta có quan hệ gì?" Tiểu Lôi nhíu mày hỏi
"Bới vì cô bé đó ... tên nó là Bảo Nhi phải không" Diệp Bất Quần mỉm cười nói: "Nguyên là trong những ghi chép cổ xưa của giáo hội tổ chức hắc ám, có một số trưỳên thuyết thần kỳ, mà cô gái này tựa như là một chiếc chìa khóa của vấn đề..."
"Hoang đường, cực kỳ hoang đường," Tiểu Lôi nói : "Bài diễn thuyết của ngươi cũng khá hay đấy, cái tổ chức hắc ám chó má ấy cũng khá, đều thuộc thế giới Tây phương. Chúng ta đích xác là người Trung Quốc, cho dù muốn quản cũng không phiền đến Chúa?"
Diệp Bất Quần không tức giận, cũng không ngắt lời Tiểu Lôi chỉ cười và chờ Tiểu Lôi nói xong mới chậm rãi nói: "Thật không? Tiểu Lôi, ngươi có thể khẳng định Bảo Nhi ... cô ấy hoàn toàn có huyết thống phương Đông không?"
Tiểu Lôi tắc họng
Quả thật, Bảo Nhi thân thế thực sự có chút kỳ quái , ngay cả người trong Nguyệt gia cũng không biết, nhưng mẹ của Bảo Nhi thì đúng là đại tiểu thư của Nguyệt gia, nhưng lai lịch Bảo Nhi lại bất minh, vị tiểu thư của Minh Nguyệt gia đó có thể tư tình với một người đàn ông nào đó, và Bảo Nhi được sinh ra ... nhưng ai là cha của Bảo Nhi, điều đó không ai biết được.
Hơn nữa, nếu đó là một ngươi bình thường, những dị năng của Bảo Nhi làm cho người ta trợn mắt há mồm, giải thích thế nào đây?
"Tổ chức hắc ám đó, như chúng ta gọi, là Hắc Ám Hội Nghị ... họ kiểm soát khắp các thế lực tội ác ớ Châu Âu, vòi bạch tuộc đã vươn tới cả Châu Phi và Châu Mỹ ... muốn bành trướng khắp thế giới nay, không phải chỉ ảnh hưởng như vậy, cả Châu Á cũng có. Bởi vì phương Đông, có truyền thuyết từ xa xưa ... vô luận là Giáo Hội, hay Hắc Ám Hội Nghị nữa, cũng đều ghi lại một cấm luật ... không được tự tiện bước chân vào phương Đông. Nếu lần này không phải vì Bảo Nhi, ta nghĩ chúng ta và Hắc Ám Hội Nghị, sẽ không mạo hiểm vi phạm lệnh cấm từ xưa mà đến Đông phương" Diệp Bất Quần thở dài.
"Vậy Bảo Nhi liên quan gì tới bọn ngươi?"
Diệp Bất Quần chần chừ một chút rồi nói: "là Thánh nữ!"
Đột nhiên khuôn mặt hắn giãn ra cười nói: "Nói thật, đây là bí mật lớn nhất của giáo hội, ngay cả ta cũng không biết được, chỉ nhưng chỉ những kỵ sĩ bảo vệ giáo hội mới biết, chúng ta theo lệnh đi sang Trung Quốc để tìm Thánh nữ. Về phần nàng có quan hệ gì tới truyền thuyết thì ... sợ rằng trong giáo hội, trừ Giáo Hoàng bệ hạ và vài vị hồng y giáo chủ thì không ai biết được.
Tiểu Lôi nhíu mày: "Vậy Hắc Ám Hội Nghị cũng muốn cướp đoạt Bảo Nhi, đúng không?"
Diệp Bất Quần nghiêm mặt nói: "Không biết nữa. Vấn đề này, giáo hội cũng rất ngạc nhiên. Không thể ngờ là chúng tôi tìm kiếm thánh nữ, mà bên Hắc Ám Hội Nghị không ngờ cũng có ghi lại ... điều này là bí mật lớn nhất của giáo hội ...mặc dù." Sắc mặt hắn biến đổi: "Mặc dù hai tổ chức luôn luôn thệ bất lưỡng lập, nhưng một thứ thần thánh nhất trong bản ghi chép đó, lại là một người, chuyện này nói ra, thực sự có gì đó không ổn"
Diệp Bất Quần đột nhiên cười cười, hắn từ từ ngồi xuống cạnh Tiểu Lôi, nói: " Ta tuân theo mệnh lệnh tới đây, bảo vệ thánh nữ, không để cô ấy rơi vào tay của Hắc Ám Hội Nghị ... bởi vì nội bộ giáo hội cũng có sự bất đồng. Lệnh cấm cũng không cho phép chúng tôi được đặt chân tới phương Đông, hơn nữa cũng không cho phép chúng ta xảy ra xung đột với phương Đông, trong những ghi chép của giáo hội vẫn gọi Đông phương là "Tiên giới". bất kỳ hành động khiêu khích gì đối với phương Đông đều bị cấm đóan nghiêm khắc. ... cho nên, lần trước Michael hành sự lỗ mãng, đã bị giáo hội trừng phạt đích đáng
Tiểu Lôi cười nhẹ: "chuyện đó không cần phải nói nửa, bọn Hắc Ám Hội Nghị đó, tại sao không tìm Bảo Nhi lại chạy tới tìm ta hạ thủ?"
"Hắc Ám Hội Nghị có thù tất báo, thủ đoạn độc ác, lúc đầu ngươi ngăn trở họ đoạt Bảo Nhi, bây giờ ngươi đã trở thành mục tiêu đầu tiên của họ rồi, cũng dễ hiểu mà. Có điều lần này ta thấy rất kỳ lạ ... tại sao họ lại gửi tới lang nhân ... theo lý mà nói, Giáo Hội và Hắc Ám Hội Nghị có cấm lệnh từ ngàn năm trước, bọn họ dám vi phạm cấm lệnh, tạo ra những vụ ám sát ở phương Đông ... chuyện đó đã vi phạm mệnh lệnh của Hắc Ám Hội Nghị"
Tiểu Lôi cười nói: "Không thể nghĩ rằng, các người đối với Hắc Ám Hội Nghị cũng hiểu rất rõ ràng"
Diệp Bất Quần cười nhạt nói: "Như lời tôn tử nhà quân sự vĩ đại của các ngươi đã nói: "Binh pháp chi đạo, chính kỳ tương phụ". Chúng ta và Hắc Ám Hội Nghị xung đột đã hàng ngàn năm, trong thời gian nay, mọi thủ đoạn tàn khốc, âm hiểm, hèn hạ đều đã trải qua, giáo hội cũng không thể thay đổi được, cũng sẽ dần dần biến đổi ... bên trong Hắc Ám Hội Nghị, có người của Giáo Hội trong đó không? Trong Giáo Hội, vị tất không có tai mắt bọn họ.
Tiểu Lôi trầm mặc giây lát, đột nhiên cười nói: "Nói rất hay, nhưng theo ý kiến của ta thì, ngươi nói nửa ngày trời đều là phế thoại! Chuyện duy nhất làm ta cảm thấy hứng thú, là rốt cuộc tại sao các ngươi muốn bắt Bảo Nhi, nhưng truyền thuyết gì đó của ngươi chỉ là chuyện đánh trống lảng ... cho nên, chúng ta ngồi đây uống trà nói chuyện nửa ngày trời, đã phí mất thời gian quý báu của ta. Diệp tiên sinh, tối nay ta có hẹn với người đẹp, so ra còn thú vị hơn là ngồi đây nghe ngươi kể truyện thần thoại tôn giáo."
Diệp Bất Quần sắc mặt hơi xấu hổ, gõ gõ trán, cười khổ nói: "Tiểu Lôi tiên sinh, thành ý hợp tác giữa ta và ngài là có thật. Giáo hội không muốn gây ra chuyện phiền hà tại phương Đông, nếu ngài không nguyện ý để Bảo Nhi về với chúng tôi, thì trách nhiệm của chúng tôi là bảo vệ Bảo Nhi không để hắc ám nghị hội bắt cô ấy! Ta nghĩ rằng vì điều này, chúng ta có điểm chung.
Diệp Bất Quần tựa hồ có chút do dự, nhưng rốt cục cũng chậm rãi nói: "về cái truyền thuyết lâu đời kia, ta thật sự không biết nguyên nhân cụ thể, vốn ta cũng chỉ là một học giả bình thường, ngươi biết đấy, bất kỳ học giả nào cũng có lòng hiếu kỳ đặc biệt lớn ... thế nên, ta sau khi lướt qua một lượng tư liệu khổng lồ, cũng đã phát hiện ra vài điều kỳ lạ ... để tỏ chút thành ý, ta sẽ chia sẻ những chỗ ta phát hiện ra với ngươi. Nhưng, ... ta có một điều kiện nho nhỏ"
"Điều kiện gì?"
Diệp Bất Quần thu laị nụ cười trên mặt, nghiêm mặt nói: "Ta phải gặp Bảo Nhi tiểu thư một lần! Càng nhanh càng tốt! Nếu ngươi trong lòng có gì băn khoăn, thì trong quá trình gặp mặt, ngươi có thể đứng bên trông chừng"
Chương 91 Giải thích khoa học về Nữ Oa vá trời
Chiều hôm nay, Tiểu Lôi rời khỏi chỗ của Diệp Bất Quần rồi nhanh chóng quay về biệt thự, không để ý đến những người khác trong gia đình, tự giam mình vào phòng.
Tiểu Lôi mở máy tính ra lướt web, hắn đi thẳng vào hệ thống mạng thư viện lớn nhất của thành phố.
Hai tay hắn gõ liên tục lên bàn phím, có lúc hắn nghiêm nét mặt, có lúc hắn lại cau mày. Một trang web hiện lên trên màn hình vi tính, sắc mặt Tiểu Lôi ngày càng trở nên kỳ quái
Cuối cùng, hắn nhanh chóng ngả người trên ghế, nhắm mắt lại trầm tư suy nghĩ
Ban chiều, Diệp Bất Quần quả thật đã nói cho hắn một số sự việc. Bất quá, bản thân Diệp Bất Quần cũng không biết nhiều nhặn gì, chỉ cho hắn biết vài nghi ngờ mà thôi. Hơn nữa, Diệp Bất Quần biểu thị, Tiểu Lôi có thể tự tìm hiểu về những suy đoán đó, về việc gặp mặt Bảo Nhi, Tiểu Lôi cũng đã hứa với hắn sẽ cân nhắc an bài.
Dù sao thì đến lúc đó, hắn mang theo Khinh Linh Tử, thì Diệp Bất Quần có xuất chiêu gì ra cũng chả có cơ mà chơi được với hắn
Nhưng đến thời điểm này, Tiểu Lôi vẫn còn hứng thú, vẫn còn rất hứng thú với mối nghi ngờ của Diệp Bất Quần
"Thứ nhất, Tiểu Lôi tiên sinh, ngài có tin vào sự tồn tại của chúa không? Nếu ngài không phải giáo đồ, thì tôi đặt câu hỏi lại ... ngài có tin vào sự tồn tại của thần linh hay không?
Khi Diệp Bất Quần đưa ra chủ đề này, đã làm cho Tiểu Lôi ngập ngừng một hồi.
Thần linh có tồn tại ... Tiểu Lôi thở dài, hắn là người tu hành huyền môn, đối với truyền thuyết quỷ thần thì vẫn còn vài phần kính ý, các môn phái tu tiên không phải là muốn thành tiên phật nên mới khổ tu sao?
Nhìn phản ứng của Tiểu Lôi tựa như không phủ nhận, Diệp Bất Quần lúc đó mỉm cười, lại nói "Tốt, nếu ngài không phải là người vô thần thì cũng dễ nói chuyện rồi, ít nhất chúng ta cũng có một chủ đề chung để cùng nghiên cứu."
Sau đó, Diệp Bất Quần đưa ra một đề tài thú vị
Bảo Nhi là người phương Đông và được gọi là "Thần Nữ"
Vậy, trong truyền thuyết thần thoại phương Đông, ai là vị nữ thần mạnh mẽ nhất?
Vốn là là một thanh niên tràn đầy ảo tưởng, Tiểu Lôi lập tức nghĩ đến Thường Nga, Cửu Thiên Huyền Nữ và nhiều thần nữ xinh đẹp khác
Nhưng Diệp Bất Quần lại nói: "Nữ Oa"
Tiểu Lôi tất nhiên là biết Nữ Oa, thực sự thì ở đất nước Trung Quốc này ai lại không biết truyền thuyết Nữ Oa vá trời? Thậm chí còn có truyền thuyết cho rằng chính Nữ Oa nương nương đã dùng đất sét tạo ra loài người nữa.
Khi Diệp Bất Quần nhắc đến Nữ Oa thì sắc mặt hắn có chút biến đổi, bất quá Tiểu Lôi cũng hiểu ngay. Dù là Nữ Oa vá trời hay Nữ Oa tạo ra loài người thì các truyền thuyết này cũng xung đột với tín ngưỡng của Diệp Bất Quần
Hắn là một giáo đồ, là người sinh ra đã tin vào thuyết Chúa trời sáng tạo ra thế giới.
"Tôi là một tín đồ, nhưng đồng thời tôi cũng là một học giả. Đối với những học thuyết tôi đều có những nghiên cứu và suy đoán của mình. Đây chính là sức mạnh của trí tuệ loài người! Suy đoán và hoài nghi!"
Khi Diệp Bất Quần thốt ra những lời này thì Tiểu Lôi chợt đối với người ngoại quốc này có chút kính nể.
Bất quá lúc quay về tra cứu tư liệu, Tiểu Lôi đột nhiên phát hiện ra một loạt vấn đề.
Điểm đầu tiên, ở thế giới phương Tây, phần lớn các khoa học gia đều là tín đồ, bao gồm cả Newton nhà Vật lý học nổi tiếng cũng thế. Nhưng lý do lớn nhất làm cho những khoa học gia xuất sắc này tin vào Chúa trời là: "Tạo ra Sự Sống!"
Tiểu Lôi tra lại rất nhiều tư liệu mới nhận thấy rằng dù khoa học ngày nay đã phát triển đến mức nào đi nữa, nhưng vẫn không thể tạo ra sinh mạng
Ví dụ như virus, virus theo một cách nói khác, đó chính là một sinh mạng, nhưng là một loại sinh mạng nhỏ bé nhất. Kể cả tạo ra sinh mạng cho con virus trong phòng thí nghiệm thì cũng là không thể được
Nếu nói rằng các khoa học gia sáng tạo ra các virus nguy hiểm hay các vi sinh vật, hay gì gì đi nữa, thì thực sự chỉ là một câu chuyện hiểu lầm mà thôi.
Trước mắt, các nghiên cứu khoa học của loài người, cũng chỉ có thể nói là "Đã phát hiện ra thêm các virus và biến dạng chúng, để hợp lại thành một biến dị, và trở thành một loại virus khác" Nói một cách khác loài người vẫn không thể tạo ra một loại virus từ hư không được.
Về nhân bản, đơn giản cũng không phải là tạo ra, kỹ thuật khoa học nhân bản tuy tạo ra một cơ thể có sự sống, nhưng hiển nhiên cần có điều kiện tiên quyết, đó là phải có cơ thể bố mẹ cho gen. Nhân bản chỉ có thể nói rằng đó là một dạng của nhân đôi, chứ không phải là tạo ra sự sống
"Chỉ có quyền lực của Chúa trời mới có thể tạo ra sự sống", đây là lý do lớn nhất khiến các khoa học gia tin tưởng có Chúa trời!"
Tất nhiên, Tiểu Lôi không phải là tín đồ, hắn căn bản không tin vào Chúa trời, nhưng hắn rất thích cái nhìn và lập luận của Diệp Bất Quần.
"Tốt lắm, nếu nói loài người không thể tạo ra sự sống, thì chỉ có Chúa trời mới có thể tạo ra."
Như thế với lập luận đó, Diệp Bất Quần có thể tạm thời thành lập giả thiết này, nhưng bất ngờ hắn lại thốt lên một câu mà theo Tiểu Lôi là "đại nghịch bất đạo"!
"Tiểu Lôi tiên sinh, nếu tôi nói rằng chỉ có Chúa trời mới có thể tạo ra sự sống, có lẽ ngài sẽ không phục, bởi vì ngài không tin vào Chúa. Nhưng cũng vì ngài không phải là người vô thần, nên nếu tôi đưa ra giả thuyết rằng: chỉ có "thánh thần" mới có thể tạo ra sự sống, vậy ngài có thể chấp nhận được không?"
"Hay lắm, vậy giả thiết đầu tiên của chúng ta là "chỉ có thánh, thần mới có thể tạo ra sự sống"
Nhưng trong thần thoại của Trung Quốc, vị nữ thần đầu tiên, Nữ Oa đã tạo ra nhân loại.
Thâm tâm Tiểu Lôi chợt chùng xuống.
Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn, chính là nghĩ đến những pháp thuật kỳ diệu vô bỉ của Bảo Nhi .......
"Chẳng lẻ Bảo Nhi thật sự là thần tiên chuyển thế?"
"Trong lịch sử của Giáo Hội, chúng tôi thực sự cũng đã xử lý khá nhiều sự kiện siêu hiện thực. Ví dụ như, thánh khí do các tu sĩ cổ đại lưu lại, hay là thuyết chén thánh và thánh quỹ(1); hay là dòng dõi của một vài Thánh kỵ sĩ được truyền thừa thánh lực, vừa mới sinh đã có dị năng cường đại, khác hẳn người thường." Diệp Bất Quần nói xong những lời này lại dùng thần sắc ngưng trọng bổ sung thêm một câu "Tôi nói ra những điều này, chỉ nhằm cho ngài hiểu rằng,..., nếu,..., nếu Bảo Nhi tiểu thư cũng có những sức mạnh kỳ diệu như vậy, tất sẽ bị người khác để ý. ...Nhưng trong mắt giáo hội, sẽ không có nhiều trở ngại lắm, và cũng sẽ giải quyết những rắc rối này để đem nàng trở về,..."
Nói xong, vẻ mặt Diệp Bất Quần trở nên kỳ lạ, từ từ hỏi một câu "Theo tôi đoán thì bởi vì truyền thuyết Nữ Oa... "
Truyền thuyết Nữ Oa được ghi lại rằng: "Cuộc chiến giữa hai vị thần Cộng Công và Chúc Dung đã làm vỡ bầu trời, thiên ngoại chi hỏa theo lỗ hổng này không ngừng rớt xuống, trực tiếp đe dọa nghiêm trọng mặt đất. Ngay lúc này, Nữ Oa, vị thần đã sáng tạo ra ngoài người, đã dùng một loại đá bảy màu, bịt kín lại lỗ hổng trên trời cao..."
Đứa trẻ cũng biết rằng, trên khí quyển là không gian, ngoài không gian cũng chẳng có cái gì gọi là thiên ngoại chi hỏa"
Như thế, truyền thuyết Nữ Oa vá trời..., Diệp Bất Quần đã đưa ra một giả thuyết rất thú vị.
Tiểu Lôi trở về tra cứu lại các tư liệu.
Hiện tại, có một lý thuyết khoa học cho rằng: "Khi các tinh tú va chạm vào nhau, sẽ sinh ra một loại vũ trụ xạ tuyến(cosmic rays), khi những xạ tuyến này xuyên qua bầu khí quyển sẽ sinh ra một chất nguy hiểm: "giới tử""(muons), và phá hoại tầng ozon(ozone layer)"
Những người có chút hiểu biết cũng rõ rằng: "Nhân loại có thể bình yên sinh tồn trên mặt đất là nhờ tầng ozone đã lọc bớt và làm yếu đi nhiều các tia tử ngoại nguy hiểm cho loài người."
Tiểu Lôi tra cứu tư liệu, thấy rằng nếu lượng tử ngoại mà lớn hơn tiêu chuẩn an toàn thì đúng là nguy hiểm vô cùng. Kết quả của sự tra cứu này làm cho hắn phát sợ.
Nếu đạt tới những chỉ số tử ngoại nguy hiểm trong cơ thể con người ...
Ngươi nhìn trái mật đào chín mộng này... chỉ cần nhẹ nhàng xé một cái vỏ ngoài nó sẽ rách toạt ra ngay...
Như vậy, nếu ta thử giả thiết rằng nền trời thủng trong truyền thuyết là tầng ozon.
Thì cái gì là thiên ngoại chi hỏa, thật ra là các tia tử ngoại!
Theo các tư liệu mà Tiểu Lôi đã đọc, chỉ cần các tia tử ngoại tăng gấp đôi, thì đã làm cho đa số các loài sinh vật trên trái đất bị tiêu diệt hết, nhất là loài người!
Nhưng căn cứ vào thuyết "những tinh tú va vào nhau, sẽ sinh một loại vũ trụ xạ tuyến. Loại xạ tuyến này, ở tầng khí quyển địa cầu sẽ làm phát sinh chất "giới tử" phá vỡ tầng ozon
Vậy hai cuộc chiến giữa hai vị thần Cộng Công và Chúc Dung làm vỡ bầu trời, thật ra là sự va chạm giữa hai tinh tú đã tạo ra vũ trụ xạ tuyến và từ đó sinh ra "giới tử" đã phá hỏng tầng ozon.
Nếu như thế thì có vẻ tất cả đều có thể giải thích được!
Đây là giả thiết của Diệp Bất Quần!
Tiểu Lôi mở mắt, nhìn vào màn hình máy tính một lúc rồi đưa tay tắt máy đi.
Nếu Bảo Nhi và truyền thuyết Nữ Oa có quan hệ thì .. hăc hắc. Vậy tại sao tất cả mọi người đều tìm kiếm Bảo Nhi?
Chẳng lẽ là: "Bổ thiên thạch(đá vá trời)!"
Trong truyền thuyết Nữ Oa sử dụng "Thất thải thạch"?
Căn cứ vào lý thuyết khoa học: Khiến cho tầng ozon bị hủy, là bởi vũ trụ xạ tuyến sinh ra vật chất giới tử. Loại vật chất này Tiểu Lôi vừa rồi có xem qua tư liệu về nó. Thật là đáng sợ phi thường!
Nếu có loại xạ tuyến này trên trái đất, thì chỉ cần chất "giới tử" phát triển mạnh mẻ, không tới một tháng, là có thể tiêu diệt được đại đa số sinh vật trên trái đất ...
"Loại đá này là gì đây? Hoặc là một chất ngăn cản "giới tử"? Một pháp bảo có thể cứu lại cả tinh cầu...Thứ đó sẽ có uy lực vô cùng!"
(1): chén thánh: Holy Grail; thánh quỹ: Ark of Covenant(bạn nào biết về AOC này xin cung cấp nhé)
"
Chương 92: Bách trảm quy nhất
Bất kể thế nào thì mục tiêu lớn nhất hiện giờ toàn bộ tập trung vào Bảo nhi. Tiểu Lôi đột nhiên nhớ ra một vấn đề trọng yếu nhất.
Phụ thân của Bảo Nhi rốt cuộc là ai?
Mẹ của Bảo Nhi là người của Minh Nguyệt gia tộc, chỉ là một nữ nhân bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng thật ra ai là cha của Bảo Nhi, điều này vẫn nằm trong vòng nghi vấn.
Nguyệt Tinh nữ sĩ có vẻ không được tự nhiên, rào trước đón sau, nói rằng mẹ của Bảo Nhi đi du học rồi sinh ra Bảo Nhi, nhưng ai là cha của Bảo Nhi thì thủy chung không chịu nói ra ...
Hơn nữa, đám hấp huyết quỷ cũng đã mò tới tìm Bảo Nhi, tựa hồ dùng danh nghĩa người nhà của cha Bảo Nhi mà tới.
Bảo Nhi là "Thánh nữ". Ai có thể sinh ra con gái là "Thánh nữ", rốt cuộc là ai đây?
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Lôi dậy rất sớm, hắn quyết định đi tới Minh Nguyệt quán một chuyến. Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp thêm, mà dường như cha của Bảo Nhi là manh mối chủ chốt để tìm ra khe hở!
Từ cầu thang xuống sảnh, hắn nhìn thấy Lâm San San đang mặc tạp dề đi ra từ bếp.
"Chào buổi sáng" Tiểu Lôi gượng gạo cười.
Trở lại đã hai ngày, hắn chưa hề nói chuyện với Lâm San San. Trong thâm tâm Tiểu Lôi có một cảm giác đặc biệt với Lâm San San, từ lúc bắt đầu đối với nàng có chút cảm giác thương xót. sau ngày xuống núi lần đầu, sống cùng chỗ với cô gái này, những hành động của Lâm San San thực chất làm cho hắn có chút cảm động. Cho đến bây giờ, trong túi Càn Khôn của Tiểu Lôi vẫn còn gìn giữ cái bàn chải đánh răng của nàng.
Nhưng càng ở lâu với người khác giới, kể cả Tiểu Lôi có thông minh, tỉnh táo, cũng bắt đầu khó mà chống đỡ nổi. Là người trẻ tuổi đa tình nhưng con người cũng là một loài động vật có tình cảm, không ai thiên sinh đã bản chất bất lương, không ai sinh ra là thích đùa bỡn trong tình cảm cả.
Không hiểu sao trong thâm tâm, Tiểu Lôi luôn có một cảm giác có lỗi đối với Lâm San San, tình cảm kỳ quái này khiến hắn không dám đối mặt với nàng.
"Sớm.... anh chuẩn bị ra ngoài sớm thế này sao?" Lâm San San sóng mắt ôn nhu, nhẹ nhàng nói "Tôi vừa làm xong bữa ăn điểm tâm, anh muốn dùng một chút không?
Ánh mắt cầu khẩn của Lâm San San làm tim Tiểu Lôi nhũn ra, đáp ứng lời mời của nàng.
Bữa điểm tâm chỉ có một quả trứng tráng và chén cháo, Lâm San San ngồi đối diện với Tiểu Lôi, hai tay chống cằm nhìn Tiểu Lôi ăn ngấu nghiến, ánh mắt chan chứa nhu tình.
"Tối qua anh về muộn, sắc mặt lại có vẻ không vui... làm tôi hơi lo lắng" Lâm San San nhẹ nhàng nói.
Tiểu Lôi mỉm cười nói "Yên tâm đi, có vài việc ta nghĩ không ra, bây giờ thì có đầu mối rồi. Không làm khó ta được đâu."
"A!" Lâm San San gật đầu, nhìn Tiểu Lôi "Tôi biết mà, không việc gì có thể làm khó anh được"
Tiểu Lôi cười gượng "Cô thực sự nghĩ vậy sao"?
Lâm San San quả nhiên không do dự, lại mạnh mẽ gật đầu, ánh mắt sáng ngời. Trong tâm Tiểu Lôi chợt cảm nhận được tư vị lạ thường không lời nào nói lên được. Hắn ôn nhu nắm lấy tay Lâm San San, và nói nhỏ "Cám ơn"
Lâm San San mặt mũi đỏ bừng, cười nói "Được rồi, tôi còn phải làm điểm tâm cho mọi người nữa. Thúc thúc của anh, cả ngày chỉ đóng cửa ở trong phòng, Lôi Hống cũng vậy nữa"
Tiểu Lôi cười ha hả, tiện tay lau miệng, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Chợt nghe thấy Lâm San San nói "Anh cẩn thận chút nhé, đêm nay nhớ về sớm"
Nói xong những lời này, mặt nàng lại đỏ dừ lên. Những lời này, tuy đã được chọn lọc kỹ rồi, nhưng vẫn có chút giống với hiền thê lời dặn dò chồng lúc đi ra ngoài.
Tiểu Lôi cười hắc hắc, đi thẳng ra ngoài. Để lại Lâm San San nép sau cánh cửa si ngốc nhìn theo. Nàng không biết lúc đó trên gác, có một đôi mắt tuyệt đẹp đang chằm chằm nhìn Lâm San San, trong ánh mắt có nhiều điều khó hiểu.
Sáng sớm, Tiểu Lôi đi thẳng đến Minh Nguyệt quán, lúc đó vẫn chưa mở cửa. Nhân viên tiếp tân nhận ra Tiểu Lôi lần trước đã hỗ trợ đánh lui mấy tên đến gây rối, nên lập tức mời hắn vào trong.
Tiểu Lôi đi thẳng vào trong sân tập võ, nhìn thấy Nguyệt Tinh trong trang phục luyện võ đang đi một bài quyền.
Mái tóc nàng được buộc lên cao, thân hình như du long, trong khi xuất thủ, cách thức rất gọn ghẽ, ẩn hiện phong độ của một cao thủ. Xung quanh là các đệ tử ngồi xem thành một vòng.
Tiểu Lôi nhìn thấy Nguyệt Sơn cũng ngồi một bên, Bảo Nhi không ngờ lại ngồi vắt vẻo trên vai hắn. Bảo Nhi chỉ là một cô gái nhỏ, không thích thú gì lắm với trò quyền cước, lại bị bắt gọi dậy sớm thế này, trên mặt vẫn còn vương vẻ ngái ngủ, thỉnh thoảng lại há cái miệng nhỏ ngáp dài, nhìn có vẻ không có gì là hứng thú.
Nguyệt Tinh đi xong bài quyền, khí định thần nhàn, chẳng những không có chút gì mệt mỏi mà tinh thần còn có vẻ khỏe khoắn hơn nữa, nàng quay sang giảng giải các đệ tử những chỗ tinh túy của bài quyền, sau đó mới để mọi người tự luyện.
Tiểu Lôi đi tới, còn chưa kịp mở miệng, Bảo Nhi đã nhìn thấy Tiểu Lôi, cô bé ngạc nhiên vui mừng hét to, chạy đến nhào vào lòng Tiểu Lôi.
Nguyệt Sơn, Nguyệt Tinh gượng cười, cả hai cùng đi tới chỗ Tiểu Lôi.
"Tiểu Lôi tiên sinh" Nguyệt Tinh mở miệng nói, Tiểu Lôi ôm Bảo Nhi, cười đáp: "Không dám nhận hai chữ tiên sinh, cứ gọi ta là Tiểu Lôi là được rồi, không cần khách khí như người ngoài"
Nguyệt Tinh nhìn ra phía sau Tiểu Lôi, ngạc nhiên hỏi "Khinh Linh Tử đạo trưởng không đến cùng sao?"
Tiểu Lôi cười "Sư huynh ta lười lắm, lão đã ngồi tọa thiền rồi, nhanh thì một, hai ngày, lâu thì một, hai tháng mới tỉnh lại. Hôm nay ta có thời gian rảnh muốn tìm hai người nói chuyện."
Nguyệt Sơn thấy Tiểu Lôi có chuyện muốn nói, gật đầu: "Đúng rồi, lần trước vội vàng rời đi, thật ra ta vẫn còn muốn nói với ngươi nhiều điều. Xin mời vào trong."
Tiểu Lôi theo Nguyệt Sơn vào trong một gian phòng luyện công. Nơi này không to lớn như bên ngoài, nhưng lại yên tĩnh hơn rất nhiều. Nguyệt Tinh giữ Bảo Nhi lại, dạy nó vài đường quyền cơ bản. Nàng biết Tiểu Lôi còn có chuyện muốn nói với Nguyệt Sơn nên giữ nó bên ngoài.
"Tiểu Lôi, ngươi đến đây hôm nay, có chuyện gì vậy?" Nguyệt Sơn mỉm cười.
Tiểu Lôi gật đầu, ánh mắt nhìn khắp phòng luyện công. Bao quanh có khá nhiều giá gỗ trên đó treo thập bát ban binh khí. Nhìn thấy ánh mắt Tiểu Lôi có vẻ hiếu kỳ, Nguyệt Sơn cười nói:
"Phòng luyện công này có từ sau khi ta đến đây, Nguyệt Tinh đặc biệt làm cho ta. Nói ra cũng không sợ ngươi chê cười, nhưng thật ra võ đường chúng ta cũng có chút treo đầu dê, bán thịt chó. Ở đây chẳng có cái gì gọi là chân công phu, chỉ tập trung là rèn luyện con người khỏe mạnh mà thôi. Nếu để ta gọi lại, thì chẳng phải gọi đây là võ thuật nữa mà đáng lẽ phải gọi là khiêu vũ!"
Nguyệt Sơn cười gượng nói tiếp "Ta đến đây đã hai, ba ngày rồi, thật cũng muốn giúp Nguyệt Tinh dạy đệ tử, nhưng chỉ được hai ngày thôi. Học sinh ở đây không có cái tâm để rèn luyện võ học, bất quá người thành phố chỉ đến tìm thú vui lạ, đến chơi đùa một chút để cơ thể khỏe khoắn mà thôi. Cũng giống như các cô gái sáng sớm dậy chạy đi chạy lại để giảm cân ấy mà, oài ..."
Nguyệt Sơn bất đắc dĩ cười, tựa hồ có chút tiếc nuối. Tiểu Lôi cũng chẳng có gì là lạ với chuyện này.
"Ở thành thị, có mấy người chú tâm vào luyện võ? Tập tành cho giết thời gian mà thôi, hè cho qua hè, đông cho qua đông, chứ chẳng muốn tập cái gì là chân công phu bản lĩnh. Người thành thị có cuộc sống làm việc và học hành của riêng họ, đến những trung tâm thể thao thì cũng chỉ là sở thích cá nhân. Không có gì là kỳ quái."
Tiểu Lôi muốn nói những lời này ra, nhưng Nguyệt Sơn đã nói trước "Hôm đó tôi thấy anh có được một thanh bảo đao". Nghe đến hai từ "bảo đao", Tiểu Lôi không kìm được vẻ khinh thường.
"Bảo đao? Là con dao phay thôi!"
Nguyệt Sơn nhìn thấy sắc mặt Tiểu Lôi, cũng đoán được, liền chỉnh sắc nói "Ngày đó Khinh Linh Tư đạo trưởng dụng đao, chúng ta đã được nhìn thấy, thanh đao đó thực sự không tầm thường" Nguyệt Sơn nói tiếp "Ý nghĩa đích thực của võ học, chỉ trọng ý không trọng hình. Mặc dù tạo hình của nó có một chút... a..một chút đặc biệt"
Cả hai cùng nở nụ cười đồng tình. Nguyệt Tinh nói "Ngày đó ta đã nói, ta có một bộ đao pháp, bộ đao pháp này tuyệt không phải của Minh Nguyệt gia, lúc ta còn bé, đã được một vị dị nhân truyền dạy. Mặc dù bộ đao pháp này không phải là tuyệt thế võ học gì, nhưng uy lực của nó thực sự đáng nói, thực sự tuyệt vời. Chỉ là vị dị nhân kia truyền thụ cho ta bộ đao pháp đó có nói là ta không đủ thiên phú để luyện đao pháp này đến đại thành, hơn nữa ta cũng thích dùng kiếm hơn, nên bộ đao pháp này vẫn chưa có người truyền nhân... Ngươi cứu Bảo Nhi, và cũng đã giúp đỡ Minh Nguyệt quán nhiều lần, ta không có gì có thể đền đáp lại. Cũng có bộ đao pháp này. Nếu ngươi không chê, ta nguyện ý truyền lại cho ngươi.
"Ồ?" Tiểu Lôi lập tức có chút hứng thú. Nguyệt Sơn cười cười, đi đến giá để binh khí, chọn một thanh đao, rung lên nhè nhẹ. Hắn sắc mặt điềm tĩnh, chậm rãi hít một hơi dài. Nguyệt Sơn đột nhiên hai mắt trợn tròn, trên người bạo phát một luồng sát khí mãnh liệt, đứng từ xa mà Tiểu Lôi cũng vẫn cảm giác được cỗ chiến ý thấu tận trời xanh này. Nếu Tiểu Lôi đối với Minh Nguyệt gia này không để tâm lắm, thì đối với Nguyệt Sơn lại bất ngờ có cảm giác quái dị!
Chỉ thấy người Nguyệt Sơn đột nhiên chuyển động, thanh đao trong tay hắn nhẹ nhàng vung lên, vũ động thành một màn đao ảnh, Nguyệt Sơn cả hai tay nắm đao, sau đó xoay người chuyển động, bổ về hướng Tiểu Lôi đang đứng.
Tiểu Lôi đứng yên không chuyển động, vẫn có thể cảm thấy một cỗ đao khí sắc bén gào thét lướt qua tai, kình khí phát ra tứ phía. Phía sau hắn chợt nghe tiếng đổ vỡ, các giá kệ đỡ binh khí làm bằng gỗ tốt bỗng vỡ ra thành bốn, năm mảnh. Nguyệt Sơn thở ra một hơi, quay người lại, thanh đao trong tay hắn tỏa ra một vòng ánh sáng bàng bạc kỳ diệu, lại nghe vài tiếng động, những bao cát cũng bị vỡ ra, chảy thành từng dòng.
Nguyệt Sơn thực chất vẫn đứng giữa võ đường, sắc mặt nghiêm trang, thân thể vững vàng, tay nắm chặt đao hoành ngang ngực.
Ánh mắt Tiểu Lôi lộ ra vẻ ngạc nhiên, buộc miệng thốt "Hay!". Sắc mặt hắn trở nên cổ quái, lại đệm thêm một câu "Nguyệt Sơn tiên sinh, ngươi,... ngươi, tựa hồ không chỉ luyện võ học bình thường,... vừa rồi ngươi tựa hồ đã sử dụng một chút pháp lực phải không?"
Hắn cười nói "Đừng nói với ta đó là cái loại khí công, nội công gì gì đó nhé, bất quá những cái đó chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp thôi, ngươi có thể xuất ra đao khí kinh người, chém trúng những thứ trong vòng mười bước, bản sự này, chắc chắn không phải là võ học bình thường"
Nguyệt Sơn sắc mặt không đổi chậm rãi nói "Không sai, năm đó vị dị nhân truyền thụ cho ta bộ đao pháp này có nói qua, xuất xứ của nó chính là chiến đao thuật của tiên nhân. Nó không thuộc về võ học thông thường, đáng tiếc là ta không có căn cơ pháp lực, đã tập luyện nhiều năm rồi mà vẫn chỉ có uy lực đến như vậy mà thôi. Lúc đó, vị dị nhân kia tùy ý phất tay đã bổ đôi một khối nham thạch, công lực như thế cả đời ta chắc cũng không làm được"
Nguyệt Sơn giải thích luôn "Bộ đao pháp này, kỳ thật là không có chiêu số gì hết, nếu nhất định phải nói, thì nó chỉ có ba tự quyết: "Trảm, phách, đỡ mà thôi. Vị dị nhân kia lúc dạy ta có nói, chỗ đặc thù của loại tiên nhân đao pháp này nằm trong sự cương mãnh của nó. Người thường sử đao, chém một nhát không làm ngã địch nhân sẽ chém ra nhát thứ hai...Nhưng ngươi nên biết, khí lực đao thứ hai nhiều nhất cũng chỉ được như đao đầu tiên, đao trước không chém ngã được địch nhân thì các đao sau cũng chỉ là uổng phí khí lực mà thôi. Giống như một người thường và một người khổng lồ đánh nhau. Một quyền của người bình thường xuất ra nhiều lắm chỉ được mười cân khí lực, thì dù đánh người khổng lồ mười quyền hay trăm quyền cũng không đánh ngã được hắn. Tuy nhiên, nếu..."
Trong mắt Tiểu Lôi ánh lên một tia kích động: "Nhưng nếu có biện pháp làm người bình thường có thể tích tụ khí lực của hàng chục hàng trăm quyền lại thành một quyền, và đánh ra thì ... "
Nguyệt Sơn chợt cười nói " Đúng rồi, đạo lý này mà ngươi cũng hiểu được"
Tiểu Lôi cười gượng, thở ra.
Bộ đao pháp kỳ ảo này, bất quá cùng với Phá Sơn Không không phải cũng có chỗ giống nhau sao?
Nhưng Khinh Linh tử sáng tạo ra Phá Sơn Không, bất quá chỉ có thể dùng thân thể của mình dẫn khí điều khí, nhưng lại không cách nào mà vận kình lên vũ khí được.
Tại sao? Cơ thể con ngươi căn bản là có kinh mạch, nhưng vũ khí, đao kiếm lại không có, thì làm sao lưu chuyển kình lực đây?
Nguyệt Sơn nghiêm mặt nói: "Ta không có luyện tập qua tiên pháp, bộ đao pháp này, ta luyện cả đời, cũng chỉ được có thế này mà thôi. Nhưng ngươi là người của tiên môn, bộ đao pháp này vào tay ngươi có thể phát dương quang đại ..."
Nguyệt Sơn dừng một chút rồi tiếp: "Bộ đao pháp này vốn vô danh, nhưng ta có đặt tên cho nó, có thể gọi là "Bách Trảm Quy Nhất", cũng chính là ý nghĩa thật sự của bộ đao pháp này!
Ngay lập tức, Nguyệt Sơn không giấu diếm gì, đem toàn bộ yếu quyết sử dụng đao pháp truyền cho Tiểu Lôi, hắn vội chú tâm ghi nhớ, để về sau có thời gian sẽ từ từ luyện tập.
Hắn thuận tay lôi ra cây thái đao...
"Ài, các người khác đều cầm thanh phong bảo kiếm, tên Tây Môn Xuy Tuyết trong tiểu thuyết võ hiệp, vận bạch y, kiếm khí tung hoành. Hức, dù ta không làm được như Tây Môn Xuy Tuyết thì tốt xấu gì ta cũng phải tự phong cho được cái danh hiệu "Phó Hồng Tuyết" hay gì gì đó chứ!"
"Cầm dao phay chém người ... Ngươi đã gặp loại tiên nhân như thế này chưa?"
"
Chương 93: Thoát y
Tiểu Lôi mời Nguyệt Tinh vào phòng luyện công, đem chuyện chuyện hai tổ chức muốn bắt Bảo Nhi kể lại rõ ràng, đồng thời cũng giải thích sơ lược về hai tổ chức Vatican và Hắc Ám Hội Nghị.
Quả nhiên, Nguyệt Tinh và Nguyệt Sơn nghe xong đều rất kinh ngạc, bọn họ đều không thể nghĩ ra được, Bảo Nhi là một bé gái phương Đông, kể cả tiểu cô nương trời sinh có chút công năng đặc biệt, làm thế nào mà lại trở thành mục tiêu tranh giành của cả hai tổ chức tôn giáo Tây phương? Chỉ là, Tiểu Lôi cũng không có nhắc tới giả thiết của Diệp Bất Quần, dù sao thì chuyện đó cũng chưa kiểm chứng rõ ràng, nên cũng chưa nói trước được điều gì.
"Mẹ của Bảo Nhi thực sự không có lưu lại bất kỳ manh mối nào của cha Bảo Nhi sao?" Tiểu Lôi vẫn chưa chịu từ bỏ ý định của mình
"Quả thật là không hề có" Nguyệt Tinh thở dài, thần sắc xen lẫn bi thương, nói tiếp "Mẹ của Bảo Nhi từ nhỏ đã bị người trong nhà không công nhận, chúng ta có khá nhiều anh chị em họ hàng, nhưng trong cả gia tộc thì chỉ có mỗi một mình nàng không có luyện tập võ nghệ gì, mà kiên trì ý định xuất ngoại du học. Một số ít trưởng bối lại coi đó như là đại nghịch bất đạo, nhưng chính nàng vẫn kiên trì đi theo con đường của mình, song lại quay trở về mang theo cái thai, việc này được coi là việc đại sỉ nhục trong họ tộc, nhưng nàng vẫn cắn răng không chịu tiết lộ ra điều gì. Ta cùng tỷ tỷ mặc dù tình cảm tỷ muội không tệ nhưng thủy chung nàng không hề tiết lộ dù chỉ là một câu."
Tiểu Lôi để ý, khi Nguyệt Tinh nói những lời này, Nguyệt Sơn lúc đó mặt mũi có chút buồn bã, hơn nữa, lại mơ hồ mang theo vài phần phẫn nộ trong mắt, chỉ là ánh mắt thoáng lóe lên thôi, Nguyệt Tinh cũng không để ý thấy.
Tiểu Lôi nhíu mày "Vậy thì, sau khi mẹ của Bảo Nhi chết, có lưu lại di vật gì không? Có thể tìm được chút đầu mối nào không? Còn nữa, người trong nhà chắc cũng có tới chỗ nàng du học mà tìm kiếm chút gì chứ? Một người lớn như vậy, chắc phải có bạn bè gì đó chứ, tìm kiếm xem lúc ở nước ngoài nàng hay cùng đi vơi ai, hay nói chuyện với ai, chắc cũng không đến nỗi khó khăn lắm chứ?"
Nguyệt Tinh lắc đầu, thở dài: "Anh không hiểu đâu. Trong gia tộc chúng ta, mẹ của Bảo Nhi bị coi như là một nổi sỉ nhục, trong gia tộc đều giấu đi những thứ có thể liên quan, vậy còn có thể nào mà cử ai tra manh mối gì nữa chứ? Hơn nữa, khi tỷ tỷ du học, các trưởng bối trong gia đình đã sớm có nhiều điều bất mãn, nếu không phải trong nhà vẫn còn có người che chở, bảo vệ cho nàng, thì sợ rằng lúc ấy nàng đã bị trục xuất khỏi gia môn rồi! mà, di vật của nàng, thực ra thì cũng có một chút, chỉ là không biết được bên trong có manh mối gì không, những đồ vật này vẫn còn giữ lại trong nhà, nếu cần, ta có thể quay lại lấy được. Thực sự cũng chẳng có gì ngoài vài quyển sách nàng đọc trước khi chết và vài đồ trang sức linh tinh, vài bộ quần áo, sau khi nàng chết đều hỏa táng theo nàng.
Tiểu Lôi suy nghĩ một chốc, rồi chỉnh sắc mặt, nói: "Cứ như vậy đi, bất kể thế nào thì bây giờ chuyện khá là phiền toái. Nếu tìm ra được cha của Bảo Nhi thì đó là cách giải quyết duy nhất. thế nên, mời cô quay lại, tìm lại những di vật của mẹ Bảo Nhi , rồi mọi người cùng nhìn lại xem xem liệu có thể có chút manh mối hữu dụng nào không"
Nguyệt Tinh gật đầu, cười nói: "Điều này không khó, ta có thể đi trong hôm nay, nếu nhanh thì trong hai ngày có thể quay lại, chỉ là ... "
Tiểu Lôi cười nói: "Cô yên tâm đi, Nguyệt Sơn lão huynh ở đây, võ công của hắn thực sự cao cường, người khác không thể đụng tới Bảo Nhi được, hơn nữa, Giáo Hội cũng biểu thị tạm thời không động thủ, chỉ là Hắc Ám Hội Nghị thì có chút phiền toái"
Nguyệt Sơn cũng gật đầu: "Không phải lo lắng, cứ đi đi, muội có thể yên tâm rằng ta sẽ không để mất Bảo Nhi được đâu, hơn nữa vẫn còn có Tiểu Lôi và Khinh Linh Tử đạo trưởng nữa. Khinh Linh Tử đạo trưởng thực sự thần thông quảng đại, lại còn có danh phận sư đồ với Bảo Nhi, nếu có chuyện gì xảy ra, hẳn là ông ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu."
Ba người thương lượng xong, Tiểu Lôi định cáo từ đi về. Nguyệt Sơn đột nhiên kéo tay hắn lại nói "Ngày mai sẽ bắt đầu, ngươi mỗi ngày tới đây, ta sẽ cùng ngươi tập luyện đao pháp, ta tự nhận không dám làm sư phụ của ngươi, nhưng dù sao đối với bộ đao pháp này ta tập qua nhiều năm, những thứ ta tâm đắc nhất, từ từ nói cho ngươi nghe." Tiểu Lôi cười đáp ứng. Bất kể thế nào thì ít ra ta cũng đã bỏ ra khá nhiều tâm huyết để làm được con dao phay, gì cũng được, miễn là dùng được, là đồ tái chế cũng không sao.
Rời khỏi Minh Nguyệt quán, Tiểu Lôi đang đi bộ trên đường cái, chợt nghe thấy đằng sau có một chiếc xe ô tô phóng đến trước mặt. Tiểu Lôi nhìn thấy trước mặt là chiếc xe đua màu đỏ, hắn dừng lại, cười nhăn nhó.
Cửa kính chiếc xe đua từ từ hạ xuống lộ ra gương mặt âm trầm của chị gái Lôi Hống
"Lên xe" tỷ tỷ của Lôi Hống vẫn như cũ, dùng bộ mặt băng lãnh ra lệnh
"Tối hôm qua, Kha Nhi rất không vui, ta hỏi mãi mới biết được, cô ấy đã hẹn ngươi, nhưng ngươi hoàn toàn không đến chỗ hẹn tìm cô ấy, điều gì đã xảy ra?" Tiểu Lôi vừa lên xe, tỷ tỷ của Lôi Hống dụng ngữ khí rất phẫn nộ chất vấn"
Tiểu Lôi có chút khó chịu, nhịn không được lộ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói "Khi nào ta gặp Điền Kha Nhi, đều cần phải có cô quản sao? Được thôi, bây giờ Điền Kha Nhi đã yêu ta, còn cái gì phải lo lắng cơ chứ?"
Những ngày này những vấn đề đau đầu cứ đến dồn dập, Tiểu Lôi cảm thấy mệt mỏi, bây giờ thực sự có chút cảm giác rằng đáp ứng Lôi Hống tỷ tỷ thật hơi nhàm chán. Hắn bây giờ đâu còn dư lực để quản mấy việc này chứ?
"Ngươi chiều tối hôm qua sau khi rời khỏi trường học đã đi đâu? Tại sao không đi gặp Kha Nhi? Ngươi đi gặp Lâm San San sao? Hừ hừ..."
Tiểu Lôi đột nhiên trong lòng bừng lên một chút nộ khí, cười lạnh nói "Điều này mà cũng có quan hệ với cô hay sao? Ta chỉ hứa là sẽ cám dỗ Kha Nhi thôi, còn việc của ta, không đến lượt cô quản tới"
Lôi Hống tỷ tỷ đột nhiên đạp phanh, chiếc xe lắc mạnh rồi dừng lại, nàng chuyển người quay lại, cười lạnh nhìn Tiểu Lôi một hồi rồi nói "Ngươi nghĩ rằng ta thích quản tới việc của ngươi hay sao? Ta nói cho ngươi biết, tối nay, là sinh nhật của Điền Kha Nhi! Tối qua cô ấy muốn ngươi gặp cô ấy vào buổi chiều, chính là muốn mời ngươi tới dự. Ngươi và cô ấy đã có tiến triển, không cần ngươi hồi báo, ta đều biết rõ, nhưng ta rất bất mãn với ngươi, rõ ràng là ngươi đã sắp thành công rồi, nhưng cả hai lần, ngươi đều buông tay. Lần đầu ngươi đã đột nhiên mất tích rất nhiều ngày! Lần thứ hai là hôm qua!"
Tiểu Lôi nhíu mày nói "Sinh nhật cô ấy? Sinh nhật cô ấy thì sao?"
Lôi Hống tỷ tỷ cắn răng từ từ nói "Điền Chấn đã tìm ta nói qua, lão muốn mượn cớ sinh nhật Kha Nhi lần này để mời một số gia tộc và những bạn bè buôn bán, đồng thời lão ám chỉ ta, là muốn xúc tiến chuyện của Lôi Hống và Kha Nhi. Lúc lão tìm ta đàm phán, ta không có đường nào khác để phản kháng. Chuyện của Lôi Hống và Kha Nhi sẽ rất sớm được quyết định"
Trong thâm tâm Tiểu Lôi chợt chùng xuống. Hắn nghĩ rằng chuyện này càng ngày càng làm hắn nhàm chán. Có lẽ, lừa dối một cô gái xinh đẹp đơn thuần như Điền Kha Nhi có cảm tình với hắn, thật trong lòng hắn như cảm thấy một chút áy náy.
"Được rồi, thế ngươi muốn ta làm thế nào?" Tiểu Lôi nhún vai, trong lòng cũng có chút khó hiểu không giải thích được. chính quan hệ của mình cùng Điền Kha Nhi, Điền Chấn cũng biết một chút. Lần đó nói chuyện tại Điền gia, Điền Chấn mặc dù không có biểu lộ đồng ý, nhưng cũng không có phản đối. Tại sao lần này lại đột nhiên muốn gấp gáp đem nữ nhi nhanh chóng gả cho Lôi Hống?"
Lôi Hống tỷ tỷ liếc nhìn Tiểu Lôi "Ngươi đêm nay đi tham gia bữa tiệc đó, đến lúc đó, ngươi tùy cơ mà ứng biến, ta sẽ an bài cho ngươi một chút, hy vọng lần này ngươi sẽ không làm ta thất vọng nữa!"
Tiểu Lôi cười khổ "Tham gia vào bữa tiệc này? Toàn là những người giàu có và quyền lực tham dự, ngươi có thể cho ta vào với tư cách gì chứ?
Lôi Hống tỷ tỷ không trả lời hắn, hỏi ngược lại: "Bây giờ là mấy giờ rồi ?"
"Mười giờ sáng, sao?"
Lôi Hống tỷ tỷ nghĩ một chút rồi tự nhủ "À, bây giờ thì chắc vẫn còn kịp"
Nói xong thì mặc kệ phản ứng của Tiểu Lôi, Lôi gia đại tiểu thư đạp mạnh chân ga, chiếc xe đua như con thú dữ phóng điên cuồng. Cũng may bây giờ là buổi sáng, không phải là giờ cao điểm, nếu không cái cách nàng lái xe thì chắc chắn phải gây ra án mạng!
Chiếc ô tô phóng điên cuồng một đoạn rồi tới một tòa nhà cao tầng, lao thẳng vào gara ở dưới tầng hầm.
Lôi Hống tỷ tỷ không để ý đến sắc mặt trắng bệnh của Tiểu Lôi mà lệnh cho hắn xuống xe, đi cùng. Hai người vào một thang máy lên tới tầng cao nhất của tòa nhà.
Ra khỏi thang máy, gặp phải một cánh cửa, Lôi Hống tỷ tỷ mở cửa bằng mật mã, lạnh lùng nói "Cởi giày ra và đi vào trước đi" sau đó nghiêm mặt trừng mắt nhìn Tiểu Lôi cởi giày xong rồi mới mở cửa, miễn cưỡng nói: "Vào thôi."
Đi vào sau cánh cửa, Tiểu Lôi nhịn không được thở dài.
Đưa mắt nhìn lại nơi này chỉ có một không gian trống trơn, không có gì ngoài vách tường, cánh cửa này khi đi vào bên trong, cả ba mặt đều là kính, phản xạ ánh sáng, khiến cho cả không gian rộng mở sáng rực.
Nơi này rõ ràng là được trang trí để làm phòng ngủ, sàn nhà lát bằng gỗ quý, trần nhà dùng màu sắc khác hẳn để phối màu, mô phỏng màu xanh của trời và mây trắng, trên đó còn treo một vài ngọn đèn pha lê cao cấp
Mà xung quanh chỉ bố trí một ít đồ nội thất đơn giản.
"Chỗ này là .."
"Nhà ta" tỷ tỷ Lôi Hống lạnh lùng hồi đáp.
"Nhà cô?" Tiểu Lôi cười khổ nói "Chỗ cô ở thật xa hoa quá, chiếm dụng cả một tầng lầu thế này"
Cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Lôi rồi mới nhàn nhạt nói "Là hai tầng"
"Hai tầng?"
"Đúng vậy" nàng trả lời đơn giản "Phía dưới là một tầng, bất quá ta thích yên tĩnh, không thích người khác làm phiền, đối với ta mà nói, hàng xóm tốt nhất là không có hàng xóm."
Tiểu Lôi chỉ biết thở dài, muốn nói nhưng lại thôi không nói nữa.
Nhìn như Lôi Hống tỷ tỷ trông rất kỳ quái. Độc chiếm cả tầng lầu để làm nơi ở, ngay cả ở đây bố trí cũng rất khác lạ, chả giống ai.
Tiểu Lôi không phải không gặp qua nơi ở của người giàu có, ít nhất thì là Điền gia, ít ra cũng có trang trí nhiều thứ quý giá, vừa nhìn đã biết là đồ quý hiếm biểu trưng cho thế lực gia tộc hùng hậu. Nhưng chỗ này của Lôi Hống tỷ tỷ thì cả tầng lầu đều thuộc về mình cô ấy, nhưng trong suốt cả tầng, đều không có vách ngăn gì hết.
Tất cả phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách, đều không có gì phân biệt.
Chỉ một chỗ khác biệt, là chỗ gần cửa, có phòng thủy tinh trong suốt ....đó là phòng tắm.
Nhưng cái làm Tiểu Lôi ngạc nhiên hơn nữa là, xa xa gần bên trái cửa sổ, diện tích gần hai trăm thước vuông tựa như là nơi để tập thể dục, có khá nhiều dụng cụ tập thể thao, còn có cả một sân golf mini nữa.
"Chỗ này thật quá... thật quá kỳ lạ!" Tiểu Lôi ánh mắt quét tới quét lui, rốt cục thở dài
Hôm nay mới biết được cuộc sống của người có tiền còn có thể như vậy được nữa.
"Cái .. cái kia là cái gì?" Tiểu Lôi chỉ vào xa xa chỗ có một cái gì hình tròn, nhìn có vẻ mềm mại
"Đó là phòng ngủ của ta" Lôi Hống tỷ tỷ tỏ vẻ khó chịu.
"Á" cái kia hình như là giường nước hay sao. Nghe nói loại giường này cực kỳ êm, nằm lên là một sự hưởng thụ rất cao cấp...." Tiểu Lôi hâm mộ thở dài, bất quá, hắn đảo mắt quanh một vòng, nhìn thấy vài thứ, mà mắt hắn trợn trừng ra nhìn vào đó.
Đó là một chiếc tủ bằng kính, hoàn toàn trong suốt, đặt gần chiếc giường nước. Nhưng làm người ta muốn chết chính là...từ bên ngoài chiếc tủ kính có thể thấy rõ ràng những thứ bên trong!
Rất rõ ràng, đó là một chiếc tủ quần áo, nhưng đối với một người thiếu nữ sống độc thân mà nói, trong tủ áo có rất nhiều thứ, không phải để cho người khác giới nhìn được. Ít nhất hai mắt Tiểu Lôi đã nhìn thấy, nhìn thấy những thứ không nên nhìn
"Ai ... bộ hồng sắc nội y này gần như trong suốt à...."
"Còn nữa, cái kia là... mẹ ơi, đó là nội khố nữ nhân hay sao? Sao lại chỉ có hai sợi dây nhỏ thế kia! "
"Còn cái kia ...một bộ nội y bó sát người nữa ... nếu chị của Lôi Hống mà mặc vào, nhất định là rất bốc lửa...."
"Ngươi nhìn đủ chưa?" chị của Lôi Hống khuôn mặt âm trầm lạnh lùng cắt đứt tưởng tượng của Tiểu Lôi.
"A... xin lỗi" Tiểu Lôi thu ánh mắt lại, nhưng khóe mắt vẫn không dừng được liếc tới cái chỗ kia nghía tới nghía lui.
Lôi Hống tỷ tỷ lạnh lùng nói: "Được rồi ngươi nghe ta nói đây, bữa tiệc sinh nhật Điền Kha Nhi tối nay bắt đầu từ bảy giờ, bây giờ có tám tiếng để chuẩn bị. Bắt đầu từ bây giờ, trong tám tiếng, ngươi phải nghe theo ta"
Trước khi nàng đưa Tiểu Lôi đến một tấm gương, tấm gương cao tầm hai thước, rộng hai thước, hơn nữa còn được thiết kế lập thể, tức là nếu ai đứng trước gương, có thể nhìn thấy mọi vị trí trên người mình
Lôi Hống tỷ tỷ lui ra một bước, đứng đó nhìn Tiểu Lôi một lúc, rồi quay quay ngón tay rồi nói "Quay người lại"
Tiểu Lôi có chút mờ mịt, nhưng vẫn làm theo lời của nàng
"Tốt rồi..... bây giờ ..." Lôi Hống tỷ tỷ lạnh lùng nói nhanh ba chữ "....Cởi đồ ra"
"Cái gì?"
Chương 94: Tiểu Lôi - Bản nâng cấp toàn thân
"Ta nói là thoát y, chẳng lẻ ngươi bị điếc sao?" Tỷ tỷ của Lôi Hống khinh thường nhìn Tiểu Lôi: "Ngươi sợ cái gì? Ta chỉ muốn đổi cho ngươi một bộ y phục thích hợp, cho ngươi ăn mặc đẹp một chút mà thôi .... Huống chi, hừ, thân thể ngươi làm bằng vàng sao? Ngay cả cho ta xem cũng không dám?"
Tiểu Lôi trợn mắt, cắn răng nói: "Thoát thì thoát! Cô không sợ, thì ta sợ gì?"
Hắn thật sự nói thoát là thoát, lập tức mở nút áo, chỉ chốc lát đã cỡi sạch nữa người, sau đó chưa đợi tỷ tỷ của Lôi Hống kịp nói gì, nhanh chóng thoát luôn quần của mình.
"Được rồi, đủ rồi!" Thấy Tiểu Lôi bộ dạng chuẩn bị thoát luôn nội khố, tỷ tỷ của Lôi Hống mới thật sự luống cuống, liền kêu dừng lại. Trên mặt nàng thoáng qua một chút bối rối, liền miễn cưỡng trấn định lại nói :"Được rồi, ngươi mặc y phục cỡ nào thì nói cho ta biết."
Tiểu Lôi cười hắc hắc, cố ý ưỡn ngực, cho tỷ tỷ của Lôi Hống xem số đo. Quả nhiên, tỷ tỷ của Lôi Hống không dám nhìn hắn nữa, xoay người cầm lấy điện thoại.
Tiểu Lôi đắc ý nhìn mình trong gương. Đột nhiên, hắn phát hiện vóc người của mình thật sự rất đẹp.
Ngực nở, eo thon, cơ bắp vạm vỡ mà không quá khoa trương, tỉ lệ hoàn hảo. Chân tay cường tráng hữu lực, còn cơ bụng thì có đầy đủ sáu múi ....
Xem ra phải cảm tạ Khinh Linh Tử và Tiêu Dao Tử a, lúc đầu ở trên núi Nga Mi luyện công lười biếng thì bị phạt đi nấu nước. Nếu không phải nhờ sống như vậy, sao có thể luyện ra cơ thể tráng kiện này được.
Tỷ tỷ của Lôi Hống gọi điện thoại xong, liền chỉ vào thứ gì đó đặt bên một góc, nói :"Vào đó đi."
"Hả? Đây là cái gì?" Tiểu Lôi ngạc nhiên nói :"Hình như là một cái quan tài."
"Quan cái đầu quỷ ngươi!" Tỷ tỷ của Lôi Hống tức giận mắng :"Đây là sản phẩm mới nhất của khoa học kỹ thuật! Lò xông hơi vi ba điện tử, ngươi vào đó rồi nhắm mắt lại, một tiếng sau, da của ngươi sẽ biến thành màu đồng! Vóc dáng của ngươi không tệ lắm, nhưng mà da ngươi trắng quá, thiếu đi vẻ nam nhân, giống như một tên công tử bột vậy."
Tiểu Lôi theo lời nằm vào, cái nắp chậm rãi khép lại, cuối cùng chỉ còn lại một khe hở nhỏ, Tiểu Lôi nằm bên trong, nhưng cũng không hề thấy nóng bức, mà trên vách của cái rương lập tức phát ra rất nhiều quang mang nhu hòa, bao phủ lấy toàn thân của Tiểu Lôi. Hắn vừa đưa mắt nhìn, chỉ thấy trước mắt có một loạt nút bấm, hắn tò mò định bấm thử, lại nghe thấy tỷ tỷ của Lôi Hống lạnh lùng nói :"Ngươi tốt nhất đừng có lộn xộn. Hơn nữa đừng có bấm bậy vào mấy cái nút, nếu chỉnh sai thời gian và cường độ ánh sáng .... Hừ, coi chừng ngươi bước ra thì trở thành cục than đen đấy!"
Tiểu Lôi thấy trong lòng phát lạnh, rút tay lại, thành thật nằm yên bên trong. Thật ra, nằm trong này thật sự rất thoải mái, ánh sáng chung quanh chiếu lên người, tựa hồ có chút ấm áp, thoải mái như đang tắm nắng vậy.
Một giờ sau, Tiểu Lôi bước ra, toàn thân từ trên xuống dưới đều có biến hóa, màu da trắng biến thành như màu đồng vậy. Nhìn qua đúng là có thêm vài phần nam nhi chi khí. Khiến hắn nhìn không còn giống một tay lông bông, mà có thêm vài phần thành thục.
Tiếp đó, chuông cửa vang lên, nhóm người mà tỷ tỷ của Lôi Hống gọi điện thoại triệu tập đã đến.
Những người này nam có nữ có, trong đó có mấy người mặc y phục rất đẹp, trong tay còn cầm một cái rương. Còn có hai nam nữ trẻ tuổi mặc y phục rất thời thượng, Tiểu Lôi cũng từng nhìn thấy bọn họ trên TV, chính là những nhà tạo mẩu nổi tiếng.
Sau đó, Tiểu Lôi bị ép ngồi ghế như phạm nhân, hai nhà tạo mẫu lấy ra dao kéo, bắt đầu cắt tóc của Tiểu Lôi, Mái tóc rối như tổ chim của hắn được cắt t** sạch sẽ chỉnh tề. May là tối nay sẽ tham gia yến tiệc, nên cũng không quá khoa trương.
Nhưng mà... cắt tóc thì cũng được. Thân là một nam nhi, hình như cũng đâu cần làm móng tay phải không?
Chỉ thấy hai ngươi cầm hết dao to kéo nhỏ, còn có kẹp và đồ cắt móng tay, làm Tiểu Lôi cơ hồ muốn ngất đi.
Tỷ tỷ của Lôi Hống lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ rằng nam nhân không cần phải chú trọng bề ngoài sao? Hừ .... Xem lại mái tóc và móng tay lúc trước của ngươi đi! Giống cái gì chứ! Đó mà là tóc sao? Căn bản là ổ quạ! Còn móng tay thì sao? Ta thấy giống móng gà thì có!"
Tiểu Lôi còn định cãi lại, đột nhiên thấy hai nhà tạo mẫu lấy ra một đồ vật ... thứ này Tiểu Lôi cũng đã thấy qua, đó là tấm dán triệt lông cường lực!!
"Hức! Ta không muốn! Cái này hả? ta không muốn, không muốn đâu!!" Tiểu Lôi vừa định giãy dụa, cái tên tạo mẫu nam cười rất dâm đãng lấy ra một miếng triệt lông cường lực dán vào chân Tiểu Lôi, sau đó dùng sức kéo mạnh ra ....
"A!!!!!!!!!!!!!"
Một tiếng kêu thảm thiết, chỉ số tiếng ồn là một trăm đêxiben....
Hôm nay, tại tại nhà hàng Hilton ở trung tâm thành phố, tầng 2 và tầng 3 đều được Điền gia bao sạch.
Tầng thứ hai là lớn nhất được dùng để tổ chức một yến hội hào hoa, mà lầu ba thì dùng làm nơi nghỉ ngơi cho tân khách và chủ nhân.
Khi trời tối, trên con đường trước cửa nhà hàng Hilton có thể nói là xe ngựa như nước, những chiếc xe hơi đắt tiền cứ lũ lượt kéo tới trước nhà hàng, những nam nữ ăn mặc xa hoa từ trong xe bước ra, mang theo bộ dạng đặc thù của tầng lớp thượng tầng xã hội.
Trước cửa có vài bảo vệ của Điền gia, còn có những nhân viên của nhà hàng. Nhìn có thể biết được, Điền Chấn vì nữ nhi yêu quý của mình đã tổ chức một yến hội sinh nhật thật là lớn, nhất định đã vung ra rất nhiều tiền. Cái thảm đỏ được trãi từ trước cửa vào tới bên trong của nhà hàng, mà nhân viên tiếp đãi của nhà hàng này, đều là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp được lựa chọn. Bởi vì những tân khách tại đây hơn phân nửa là những người có thân phận, cho nên những quản lý cao cấp của nhà hàng cũng tự mình ra nghênh tiếp.
"Chính là nơi này." Tỷ tỷ của Lôi Hống và Tiểu Lôi, hai người ngồi ngay trong xe đậu bên đường đối diện. Tỷ tỷ của Lôi Hống hôm nay cũng mặc một bộ lễ phục cực kỳ diễm lệ, màu đỏ hoa hồng của bộ lễ phục đã làm sắc đẹp man dại và khí tức phóng khoáng của nàng triển hiện ra ngoài, thân là một nam nhân, chỗ hấp dẫn nhất của bộ lễ phục này đối với Tiểu Lôi chính là đường xẻ của váy được kéo lên rất cao .... Rất cao .... Không phải cao bình thường. Dưới váy lộ ra phần lớn đôi chân thon dài, quả thật đã hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của Tiểu Lôi.
"Ngươi xem đủ rồi đó!" Tỷ tỷ của Lôi Hống nhíu mày.
Tiểu Lôi ngượng ngùng cười cười, nhanh chóng thu lại ánh mắt :"Ừ, ta chỉ là thưởng thức bộ lễ phục .... Bộ lễ phục này vừa nhìn là biết xuất ra từ tay của danh gia mà.... Chẳng những trang trí tao nhã, ý cảnh cao thâm ...."
"Cao thâm? Cao bao nhiêu?"
Tiểu Lôi nuốt nước bọt, dưới tình thế cấp bách, vội nói :"Cao ba tầng lầu ....."
"Ha ha" tỷ tỷ của Lôi Hống cười một chút, nàng vốn là người có khí chất lãnh diễm, chính là đột nhiên nhoẻn miệng cười, phảng phất như xuân hoa nở rộ, băng tuyết hòa tan vậy. Tiểu Lôi không khỏi run lên, nhịn không được lẩm bẩm nói :"Lôi đại tỷ, thật không nghĩ ra cô cười rộ lên thật là yêu kiều."
Tỷ tỷ của Lôi Hống liền lấy lại bộ mặt vốn có, lạnh lùng nói :"Câm miệng! Đêm nay ngươi hãy làm cho tốt chuyện của mình! Hôm nay ta đã tốn hết trăm vạn dollar trên người ngươi rồi đó!"
Tiểu Lôi lập tức ngậm miệng lại.
Không có biện pháp, nhân cùng chí đoản, loại đạo lý này đúng là không phải hư cấu.
Bây giờ da dẻ Tiểu Lôi biến thành màu đồng, mặc một bộ âu phục Armani màu trắng, chỉ một bộ âu phục này cũng đã là mười vạn dollar rồi...Hơn nữa lúc nửa ngày trước, Tiểu Lôi được chỉnh trang lại một lần y phục từ trên xuống dưới, tốn hao tới con số trăm vạn dollar cũng không cũng không phải tự nhiên!
Chỉ một bộ y phục này thôi, cũng phải tốn tiền mời nhà tạo mẫu, làm cho Tiểu Lôi buồn bực chính là, Lôi đại tiểu thư này tính tình cổ quái, tiền bạc gì cũng tính cho hắn.
Như là cái hòm để Tiểu Lôi nằm ngủ có một tiếng để thay đổi màu da toàn thân, sau khi Tiểu Lôi từ bên trong đi ra, Lôi đại tiểu thư liền bảo người ném nó đi. Theo như Lôi đại tiểu thư nói: "Cái thứ đó đã bị ngươi nằm vào rồi, ngươi thấy ta còn có thể sử dụng nó sao?"
Cũng giống như vậy, sự việc cứ tiếp tục phát sinh với những gì Tiểu Lôi **ng qua tại nhà của Lôi đại tiểu thư. Tỷ như khi hắn mặc nội khố mà ngồi xuống cái xích đu kiểu cung đình Pháp trung thế kỷ.... Hay là cái bồn cầu xịt nước công nghệ cao đa chức năng năm sao trong nhà tắm ......
"Đừng cười! Một nam nhân bình thường, chỉ mới có nửa ngày thôi, sao lại không đi vệ sinh chứ?"
Theo như ước tính, phàm những gì bị Tiểu Lôi dùng qua đều bị quăng sạch.... hết trăm vạn dollar, con số này cũng chỉ phỏng chừng mà thôi. A, may mà Tiểu Lôi không nói cho Lôi đại tiểu thư biết, khi mình đi vệ sinh chưa rửa tay, mà lúc đi ra còn thuận tiện sờ soạng một chút trên bức tranh sơn dầu của Van Gogh treo trên tường .....
"Được rồi, yến hội sắp bắt đầu, ngươi xuống xe đi thôi, sau đó thì tự mình bước vào." Tỷ tỷ của Lôi Hống hơi nghiêng người mở cửa xe bên kia ra. "Ta và ngươi không thể cùng vào được."
Tiểu Lôi gật đầu, tự chỉnh trang lại mình rồi có chút muộn phiền, khom lưng xuống xe.
Sau khi còn lại mình Lôi đại tiểu thư, nàng tự lái xe tới trước cửa nhà hàng. Khi nàng vừa tới đám thủ hạ của Điền gia liền nhận thấy, lập tức có người đến ân cần nghênh đón, chủ quản của nhà hàng cũng tới lịch sự chào hỏi.
Bất quá hôm nay tư thế đi đứng của Lôi đại tiểu thư có chút kỳ lạ, nàng rõ ràng bước đi có chút không vững, mặc dù nàng cố gắng che dấu, nhưng mà dù sao vẫn có chút kỳ quái ....
Ách..... đối với việc này, cũng chính là tội của Tiểu Lôi. Nếu muốn tham gia yên hội để tán gái, vậy khiêu vũ là một điều không thể thiếu rồi.... Đáng tiếc chính là, Tiểu Lôi là ai? Một thằng nhóc bình dân, từ nhỏ đã theo Ngô Đạo Tử làm một tay giang hồ lừa đảo để kiếm miếng cơm mà thôi, cái loại vũ hội này đương nhiên là chưa tới qua, về phần vũ đạo kỹ xảo thì..... ách......
"Ta sẽ múa kiếm, có được không?" Lúc đó Tiểu Lôi vẻ mặt vô tội hỏi một câu, kết quả là ngay lúc đó Lôi đại tiểu thư xúc động tới nổi muốn rút kiếm bổ vào đầu tiểu vô lại này.
Bất đắc dĩ, Lôi đại tiểu thư đành tự mình ra trận, đích thân dạy cho Tiểu Lôi vài bước cơ bản của khiêu vũ.
Có thể tưởng tượng, một nam nhân khỏe mạnh tâm lý bình thường, lại ôm một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp mê người như Lôi đại tiểu thư ..... hơn nữa vóc người đầy đặn khêu gợi của cô gái trẻ này, còn mặc một bộ bộ lễ phục màu đỏ hoa hồng của Italy GIVENCHY, cổ áo xẻ thấp và hở vai, làm lúc ôm Lôi đại tiểu thư khiêu vũ, ánh mắt Tiểu Lôi chỉ cần thoáng nhìn xuống một chút, đã thấy được phong cảnh "Sơn xuyên tú lệ", huống chi lúc khiêu vũ âm nhạc lại lãng mạn đa tình nhu hòa như vậy, trong không khí lại thoảng hương thơm nước hoa của nữ tử trẻ tuổi, thấm vào phế phủ....
Dưới tình huống như vậy, là một nam nhân sợ rằng rất khó để tập trung mà làm cái việc nhàm chán như "khiêu vũ" này, càng huống chi là loại người như Tiểu Lôi đối với kỹ xảo vũ đạo, chân cẳng như gà nhép?Trong đầu vừa nghĩ đến chuyện khác, dưới chân tự nhiên đã bước loạn .... Cũng may là Lôi đại tiểu thư luyện võ từ nhỏ, đôi chân thật sự hơn xa thường nhân a!
Tiểu Lôi bước qua đường, từ ngõ hẻm bên cạnh đi tới nhà hàng, sau đó bước vào cửa hông, rồi chuyển qua một cầu thang, chạy tới một một cầu thang phụ đi lên mái. Quan sát chung quanh không thấy người, Tiểu Lôi hít sâu một hơi, thân thể nhẹ nhàng bay lên, nhảy lên vài bước đã nhảy tới một sân trống ở tầng hai của nhà hàng, cũng chính là nơi tổ chức yến hội.
May là, nơi này có bố trí một vài chậu cây ở phía sau hậu đài, Tiểu Lôi quan sát thấy bên trong hội trường chưa có nhiều người, hắn thừa dịp chung quanh không ai để ý, từ phía sau chậm rãi bước ra. Hắn mặc một bộ âu phục, sạch sẽ trang nhã, người bên ngoài cũng không chú ý tới hắn. Tiện tay liền cầm lấy một ly rượu từ trên bàn chiêu đãi, Tiểu Lôi chậm rãi bước tới yến hội.
Ngay lúc này, dưới cửa nhà hàng, một chiếc xe Hummer tạo hình uy mãnh ngừng trước nhà hàng, lập tức trên xe bước xuống một nam hai nữ. Không ngờ lại là Lôi Hống còn có Như Hoa và Lam San San.
Lôi Hống mặc một bộ áo khoác da, bên trong là một bộ y phục bó sát, khoe ra vóc người kiện mỹ của hắn. Hơn nữa gương mặt hắn khá cương nghị, đường nét rõ ràng, chính là tiêu chuẩn của một nam tử mạnh mẽ. Mà hai nữ hài bên cạnh cũng tương đối đặc sắc.
Như Hoa mặc một bộ váy đen, cũng không biết là mua ở đâu, nhưng mà hình như hơi nhỏ một chút. Mặc dù nàng đã cố gắng làm ra một bộ dạng rụt rè, nhưng vẫn làm cho đám nhóc mở cửa muốn té xỉu, có thể tưởng tượng được hình dáng "cường hãn" lúc này của Như Hoa ra sao.
Về phần Lâm San San, nàng mặc một bộ váy trắng trang nhã, mái tóc dài được cột lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đúng là tiêu chuẩn của một ngọc bích mỹ nữ.
Như Hoa vừa mới đi vào đã nhìn hết khắp các đám người trong nhà hàng, kinh hô :"Oa! Minh tinh! Minh tinh kìa! Lôi Hống mau đi xin chữ ký với ta!"
Lôi Hống bộ mặt dở khóc, cười khổ nói :"Đại tỷ, đây là những nghệ sỹ tối nay biểu diễn giúp vui thôi, nàng muốn xin chữ ký, đợi ta phái người tới sau hậu đài, muốn bao nhiêu cũng có, được chưa?"
Như Hoa nhìn tới trợn mắt, nhìn thấy bên cạnh Lâm San San tựa hồ có chút lo lắng, liền kéo tay nàng, nói: "Được rồi, còn đang suy nghĩ về tiểu tử kia a!"
Lâm San San cau mày lại, nói: "Loại yến hội này có gì vui chứ, ngươi thật không nên tới đây. Tiểu Lôi vẫn chưa về nhà, chúng ta tới đây hắn cũng chưa biết, chúng ta không có ở nhà, vậy cơm tối làm sao đây?"
Như Hoa trừng mắt nhìn Lâm San San, cười khổ nói: "Tiểu thư, ta van xin ngươi đó, ngươi chỉ là khách trọ của hắn thôi, không phải là bảo mẫu phải không? Mỗi ngay chẳng lẻ đều phải nấu cơm cho hắn sao? Có phải muốn phục vụ miễn phí làm ấm giường cho hắn ngủ luôn không?"
Lâm San San mặt đỏ lên, thở ra một hơi. Ba ngươi lúc này mới vào nhập tiệc.
"
Chương 95: Giao tế hoa trong yến hội
Dịch giả : darkboy12
Biên dịch : Thiên Hạ Hội
Biên tập : hoabeo
Nguồn : tangthuvien
TiểuLôi thong thả bước quanh trong yến hội. Bao quanh hắn đều là những namthanh nữ tú rực rỡ trong áo quần hoa lệ như những con khổng tước, tấtcả đều có vài phần ngạo khí của giới xã hội thượng lưu, tụm ba tụm nămtrò chuyện với nhau.
Tầng hai của khách sạn này, có diện tíchrất lớn ước chừng mấy trăm mét vuông, ở giữa có một cái hồ bơi. Bất quálúc này hiển nhiên không có ai trong đó, trên mặt nước còn thả nổi mộtvài cái đèn nhiều màu trang trí.
Tiểu Lôi đi được một đoạn, chỉnghe những thiếu nữ xinh đẹp xung quanh bàn luận về những tin tức thờitrang mới nhất, hoặc là trao đổi cách làm đẹp, tỷ như thẩm mỹ viện mỗmỗ vừa nhập về một loại máy chăm sóc da gì đó, hoặc trung tâm làm đẹpnào đó vừa có một anh tạo mẫu rất đẹp trai ...v..v..
Các đề tàinói chuyện của bọn nam nhân càng làm cho Tiểu Lôi buồn chán, họ cứ bànvề những kiểu xe hơi mới nhất, hay là gần đây cổ phiếu của công ty nàosẽ tăng giá, tiền lời của cổ đông như thế nào. Đương nhiên, cũng cóngười đàm luận về những đề tài mà Tiểu Lôi tương đối hứng thú. Lại cóvài ba tên trông có vẻ như hoa hoa công tử đứng bên kia, đang đàm luậnvề vấn đề phụ nữ : như là thiên kim tiểu thư nào nhìn qua rất thuầnkhiết, nhưng khi ở trên giường thì lại rất phong tao, hay là vị đồngđạo nào gần đây cua được minh tinh điện ảnh, hoặc là cô tình nhân củavị đại tài phiệt nào có bộ ngực đã được giải phẫu thẩm mỹ ...
""Đâylà cuộc sống của mấy tay có tiền.... Ài" Tiểu Lôi thở dài. Hắn thừa dịpchung quang không có ai chú ý, lặng lẽ lấy bên dưới áo ra một cái cáiearphone cực nhỏ, chỉ lớn hơn hoa tai thường một tí, hắn đặt vào tai,cẩn thận gõ vào tai kiểm tra, mặc khác trên cổ áo hắn có một ghim cài,thật ra là micro. Tất cả các thứ này đều do Lôi đại tiểu thư chuẩn bịcho hắn. Dùng làm phương tiện để hai người liên lạc.
"alô, alô, alô? Lôi đại tiểu thư, cô đâu rồi?"
Tiểu Lôi hô gọi một lúc, nhưng chẳng thấy ai trả lời.
Ai, cái cô này đi đâu rồi, chẳng lẻ muốn bỏ mặt mình sao?
Chính lúc đang bất lực thở dài, đột nhiên ánh mắt Tiểu Lôi sáng ngời, rốt cục đã nhìn thấy một người quen.
Từcửa một nam một nữ chậm rãi đi vào, nam nhân thân mặc Âu phục, nhưngvẫn không che dấu được cái bụng đã xệ của mình, tóc cũng đã trắng hếtmột nửa, thế nhưng đôi mắt hắn vẫn không chịu an phận cứ đảo qua lại dòxét trên người các mỹ nữ ở đây. Người bên cạnh hắn, bị hắn nắm tay, thìkhác xa, chính là một nữ tử trẻ tuổi vô cùng diễm lệ.
Tiểu Lôivừa nhìn đã nhận ra ... đây là vị tiểu thư phóng viên trên TV, chính làvị nữ phóng viên mà mình từng mơ tưởng.... Có thể nói không một chút khoatrương, thuở thiếu thời Tiểu Lôi đã từng mê luyến nàng rất lâu... ài.... Mêluyến về thân hình đủ làm nam nhân hộc máu.
tiểu thư phóng viênnày tư thái e ấp như chim non bên cạnh cái lão đáng tuổi cha nàng. Hơnnữa nàng vừa tới liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nam nhân .... Nàng vậnmột bộ lễ phục đen hở hang phi thường, phơi bày cả tấm lưng trần trướcđông đảo ánh mắt của bọn nam nhân, hai dây áo quàng vai được may rấtcẩn thận, như xếp thành một hình chữ V ngay trước ngực, miễn cưỡng baobọc lấy bộ ngực bốc lửa của nàng. Hơn nữa đáy chữ V đó lại rất thấp,Tiểu Lôi thậm chí có thể khẳng định, nam nhân nào mà đứng trước mặtnàng chỉ cần cúi đầu xuống, có thể từ chiếc cổ áo hình chữ V đó nhìnthấy rún của nàng!
Tuy nhiên, cô gái này rõ ràng không phải làloại nữ nhân hiền thục gì. Những nam nhân nào lộ ra ánh mắt thèm thuồngtrước mặt nàng, nàng ta đều liếc mắt đưa tình trả lại, ánh mắt câu nhânphi thường.
Lão già bên cạnh nàng có lẽ cũng rất có thân phận,hai người vừa đến, lập tức đã có không ít người tiến lên chào hỏi lão,lão ta liền cùng với những người quen biết hàn huyên, bỏ cô bạn xinhđẹp qua một bên.
Cô tiểu thư phóng viên kia tùy ý cầm lấy lyrượu, thản nhiên đi đi lại lại dưới ánh mắt mơ ước của đông đảo namnhân, không ngờ lại trùng hợp đến bên cạnh Tiểu Lôi ... ài, công bình mànói, Tiểu Lôi cũng bất tri bất giác bước đến gần nàng ....
"Y?"ánh mắt của tiểu thư phóng viên quét lên người của Tiểu Lôi, trong ánhmắt nàng hiện lên một tia mừng rỡ như nhìn thấy con mồi của mình.
Trongyến hội này, rõ ràng người đến dự là loại không phú cũng quý. Mà TiểuLôi lại có thể hấp dẫn chú ý lực của nàng là vì hai lý do : Thứ nhất,Tiểu Lôi có vẻ chưa có bạn gái. Thứ nhì, Tiểu Lôi tuổi còn trẻ, hơn nữatrông cũng rất bảnh bao .... Xem ra việc Lôi đại tiểu thư phí nhiều tâmtư cho việc tạo hình của Tiểu Lôi cuối cùng đã có thành quả. Hiện giờtiểu Lôi đang vận một bộ Âu phục Armani, tóc thấy rõ là do nhà tạo mẫucao cấp thiết kế. Thân hình hắn cao ráo, gương mặt dù không phải siêucấp đẹp trai, nhưng cũng coi như tuấn lãng, nhất là màu da rám nắng saukhi dùng điện tử nghi khí càng làm hắn thêm phần quyến rũ, hơn nữa khóemiệng hắn theo thói quen cứ như đang mỉm cười, càng giúp hắn có thêmvài phần sắc thái tà mị.
Đứng quanh đây thật ra cũng có vài namnhân độc thân, bất quá họ đều là những hoa công tử nổi tiếng xú danh,nên vị tiểu thư phóng viên này đối với họ không chút hứng thú.
"Này"nàng nhẹ nhàng bắt chuyện với Tiểu Lôi, Tam Thanh Đạo Tôn làm chứng,thanh âm của nàng cơ hồ làm cho cả người Tiểu Lôi run lên.
Tiểu Lôi cười cười :"Chào cô." Khóe mắt lại trộm nhìn xuống bộ ngực đầy xuân quang của đối phương....
Tiếngần lại vài bước, vị tiểu thư phóng viên này cuối cùng đã nhìn rõ tướngmạo của Tiểu Lôi, mắt nàng đột nhiên lộ ra một chút suy tư :"Y? Chúngta có phải đã gặp nhau rồi không? Ta thấy anh rất quen mặt ....."
Tiểu Lôi trên mặt hiện ra vẻ quái dị... gặp qua rồi sao? Quả thật đã gặp qua a.....
"A!Ta nhớ ra rồi!"vị tiểu thư phóng viên đột nhiên trừng mắt lên, nhìnTiểu Lôi chằm chằm, nụ cười có chút cứng ngắt :"Là anh! Buổi tối hôm đódưới núi Nam Sơn, ta đã thấy anh..... anh cùng với bọn Lôi thiếu gia mộtchỗ.... Anh...."
Tiểu Lôi thở dài, không phủ nhận. Đúng vậy, đêm hômđó chẳng những đã gặp qua nàng, hơn nữa chính hắn còn hướng về máy quaynói một câu "Mẹ"
"Ta cũng nhận ra cô, đương gia mỹ nữ chủ trì trên TV, Ngô Đan tiểu thư ....." Tiểu Lôi cười khổ.
"Đừng, xin cứ gọi ta là Niya. Bạn ta đều gọi ta như vậy."
Tiểu Lôi nhịn không được trong lòng mắng một câu.
Hừ, chẳng lẻ tên phương Tây là hay lắm sao?
"Còntiên sinh tên gì?" Niya cười rất giảo hoạt, nhưng cũng không thể phủnhận rằng nàng thật sự am hiểu cách thi triển mị lực nữ nhân, nói cáchkhác, nàng thành thục cách liếc mắt đưa tình :"Nói chuyện cùng một nữsĩ, chẳng lẻ anh cũng không chịu tự giới thiệu về mình một chút sao? Cóphải,...có phải anh hơi ngại ngùng do sự khiếm nhã lần trước không?"
TiểuLôi nhanh chóng liếc mắt qua vùng ngực trắng nõn của đối phương, rồithu ánh mắt lại, cười nói :"Tên của ta à, có thể gọi ta là Tiểu Lôi... vềphần nhận lỗi... xin hỏi, nói thật cũng là một sai lầm sao?
"Nói thật?"
"Đúngvậy!" tiểu Lôi dật đầu, chánh sắc nói :"Ngày đó ta quay đầu ra máy quayphim nói "Mẹ"! Về chuyện này, ta thì thích nam trên nữ dưới. Thượng Đếlàm chứng, những gì ta nói đều là sự thật!"
Miệng Niya đã biến thành hình chữ "O"
"Kha nhi, đêm nay em rất đẹp."
Tại một phòng nghỉ trên lầu, Lôi đại tiểu thư đứng bên gương nhìn Điền Kha Nhi.
Đêmnay Điền Khả Nhi mặc trang phục thật sự giống như một nàng công chúa.Chiếc váy nhìn thiết kế có vẻ đơn giản, nhưng tuyệt đối là từ tay danhgia, đã làm toát ra được khí chất thanh thuần diễm lệ của Điền Kha Nhi,khuôn mặt thanh lệ thoát tục của nàng với một chút điểm trang đã tăngthêm ba phần xinh đẹp, khiến cho khí chất của Điền Kha Nhi vốn thanhthuần lại có thêm ba phần kiều diễm.
Chỉ là Điền Kha Nhi đứng trước gương, nụ cười trên mặt lại có phần miễn cưỡng, thần sắc tựa hồ như đang bồn chồn không yên.
"Em hình như không được vui à, Kha Nhi." Lôi đại tiểu thư mở miệng nói.
"Không, em rất tốt." Điền Kha Nhi cười dịu dàng, ánh mắt vẫn buồn bả như cũ.
Lôiđại tiểu thư không đồng ý, cũng không phản đối, nói :"Em mà ra ngoài,lũ hoa hoa công tử ngoài kia nhất định sẽ chảy hết nước miếng đó. Erằng đêm nay sẽ có nhiều ngốc tử quỳ xuống dưới váy em đấy."
Điền Khả Nhi cười càng thêm miễn cưỡng, lắc đầu nói :"Những chuyện nhàm chán này, em không cần đâu."
Lôiđại tiểu thư cố ý nói :"Ý? Sắc mặt của em hình như không được tốt, cóphải em mệt mỏi quá không?" Nàng lập tức dìu Điền Kha nhi lên trườngkỷ, ôn nhu nói :"Được rồi, chị biết trang phục này mặc vào rất khóchịu, em trước hết hãy nghỉ ngơi một lúc đi, nếu không, e rằng tối nayem sẽ không còn khí lực để ứng phó với khách bên ngoài đâu. Chị rangoài gọi người đem nước lại cho em."
Lôi đại tiểu thư mỉm cười,đi ra khỏi phòng. Điền Kha Nhi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, u oán thởdài :"Ôi, đêm nay anh ấy đang ở đâu?"
Lôi đại tiểu thư đứngngoài, áp tai lên cửa nên đã nghe thấy câu nói của Kha Nhi, nàng mỉmcười, đi qua hành lang, đã thấy hai vệ sĩ của Điền gia ngồi ở cầuthang. Hai người vừa thấy Lôi đại tiểu thư, lập tức đứng lên cung kínhchào.
"Các ngươi đi lấy giúp ta món ăn gì đó.... còn thêm một bình hồng tửu nữa.... ở bên dưới cốp xe, ta để ở trong đó đấy."
Ralệnh cho hai tên bảo tiêu xong, Lôi đại tiểu thư cuối đầu xuống, kéocây trâm gài trước ngực đến gần một chút, thấp giọng nói :"Tiểu Lôi?Tiểu Lôi! Tiểu tử, ngươi có nghe không vậy?"
Vào lúc đó Tiểu Lôi còn đang ở hội trường lộ thiên cùng với mỹ nữ phóng Niya nói hươu nói vượn thao thao bất tuyệt.
"Chonên, theo quan điểm của Fred, dục tính của loài người là động lực củatiến bộ. Dựa vào quan điểm này, ta không cảm thấy có gì là bất nhã hayxấu hổ cả. Ngược lại, ta cảm thấy đây mới chính là thiên tính của conngười, là một sự thật rất đơn giản. Nếu đã là thế, ta sao phải xấu hổchứ?"
Tiểu Lôi cười nói xong, Niya mặt hiện lên chút xấu hổ, cắnnhẹ môi, thật là phong tình vạn vẻ, liếc tiểu Lôi một cái :"Đặc sắc ....Thật không nghĩ ra miệng của anh lại lợi hại như vậy, có hứng thú đếntiết mục của ta nói chuyện không? Tiểu Lôi tiên sinh .... Thiếu chút nữaquên mất, anh thuộc nhóm nào?"
Ài, trên cơ bản, trong giớithượng lưu xã hội này, loại đàn bà như Niya, có thể dùng một đại danhtừ thông tục để gọi là "giao tế hoa", nói cách khác là, nam nhân nàocũng có thể câu dẫn loại nữ nhân này, chỉ cần nàng để ý ngươi. Đêm nàyNiya hiển nhiên đã có hứng thú với Tiểu Lôi, nên bắt đầu tìm hiểu bốicảnh của hắn, nếu hài lòng, thì theo quy luật tự nhiên, xác suất choviệc sẽ phát sinh kế tiếp là một đêm khoái cảm đã hơn chín mươi phầntrăm rồi.
Tiểu Lôi cười cười, đang nghĩ nên trả lời như thế nào,đột nhiên nghe được tiếng gọi của Lôi tiểu thư:"Tiểu Lôi! ngươi chú ýnghe đây, lập tức đi lên cầu thang bên trái, sau đó đi qua hành langquẹo phải, phòng thứ ba. Ta đã cho vệ sĩ đi rồi, ngươi chỉ có hai phútthời gian!" sau đó âm thanh đã đứt đoạn.
"Mẹ". Tiêu Lôi nhịn không được mắng một câu, đột nhiên nhớ tới mình đang đứng trước một cô gái.
Niya cau mày nói :"Xin lỗi, có lẽ ta nghe lầm... anh.... Anh vừa nói gì?"
TiêuLôi thở dài :"Ta nói chính là 'Mẹ'! Ta có thể giải thích thêm lần nữa,ta thích nam trên nữ dưới. Đây chỉ là thực tế thôi." Hắn lập tức mỉmcười :"Thất lễ rồi, ta nghĩ, ta phải đi rửa tay một chút."
Mắtcủa Niya hiện lên vẻ tha thiết, mỉm cười nói :"Tiểu Lôi tiên sinh, xinchờ một chút". Trên mặt nàng lộ ra một tia mị sắc, cắn nhẹ môi thấpgiọng nói :"Ta đối với 'sự thật' mà ngài nói phi thường hứng thú, nếucó thể, ta cũng muốn chứng thật một chút ..... ta đã mướn một phòng dàihạn ở khách sạn này, là phòng 913... ta bây giờ sẽ về đó tắm rửa...."
Nói xong, cái cô gái phong tao này xoay eo rời đi.
Tiểu Lôi khẽ thở dài, nhìn lại đồng hồ, lúc này mới nhanh chóng đi về cầu thang bên kia.
Tạimột phòng cách đó khoảng một trăm thước, một nòng súng đen ngòm chĩa rangoài cửa sổ, trong ống ngắm của khẩu súng, hiện ra dáng người Tiểu Lôivừa lắc mình lên cầu thang.
Một tên đeo bao tay da màu đen cầmhệ thống liên lạc, thấp giọng nói :"Hắn lên lầu rồi! Động thủ ở trênlầu! Đem tim của hắn về cho ta."
Thanh âm khàn khàn, âm trầm, phảng phất như là ngôn ngữ của một quốc gia Bắc Âu.
TiểuLôi chạy lên lầu, cả tầng trên đều đã được bao làm nơi nghỉ ngơi chongười trong yến hội. Vừa lên lầu có một hành lang chạy ngang, trước mặtlà một cái bảng chỉ dẫn, bên trái là phòng nghỉ của tân khách, mà bênphải có một cửa bị khóa, còn lại là khu cho chủ nhân nghỉ ngơi.
TiểuLôi nhìn thoáng qua, quả nhiên không thấy nhân viên bảo vệ đâu, hắnliền đẩy cửa vào trong hành lang của khách sạn, tất cả đều tĩnh lặngkhông một bóng người.
"Đi qua hành lang, quẹo phải, phòng nghỉthứ ba...." Tiểu Lôi thở dài :"Người có tiền có khác. Nơi này có nhiềuphòng như vậy, dùng để chơi bời thì thật là lý tưởng .... Ài, trên TV vẫnthường nói đến loại người có tiền mà dâm loạn, hình như cũng giống nhưthế này thôi."
Hắn vừa nghĩ đến những ý nghĩ xấu xa này, vừa bước về phía trước. Đột nhiên, dị biến phát sinh.
Chương 96: Có thể nhìn nhưng không thể ăn
Dịch giả : hoabeo
Biên dịch : Thiên Hạ Hội
Biên tập : hoabeo
Nguồn : tangthuvien
"Phòngthứ ba ...... a, một, hai ...... a, là phòng kia ." Tiểu Lôi nhìn cánh cửa cáchmấy thước ở cuối hành lang cuối, rốt cuộc thở ra, đi thẳng tới, độtnhiên, nghe thấy ầm một tiếng, cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên đổ ậpxuống. Cánh cửa vỡ toác, một thân ảnh tráng kiện từ bên trong vọt ra,thân ảnh đó hung tợn đụng vào người Tiểu Lôi, Tiểu Lôi không kịp đềphòng, cả người bị đụng mạnh va vào vách tường, "Ầm" một tiếng, váchtường lập tức lủng thành một lỗ to, hai người đều đổ nhào vào căn phòngsau bức tường.
Tiểu Lôi ngã trên mặt đất, lập tức lăn nhanh tớitrước, quả nhiên, cơ thể hắn vừa mới di động, một quyền đầu to lớn liềnnện ngay vào chỗ đầu của hắn vừa nằm.
Mặt sàn bị đập thành mộthố to, đá gỗ vụn bay lên bắn vào mặt Tiểu Lôi, da thịt cảm thấy đauđớn. hắn lăn được vài vòng, vừa mới tung người nhảy lên, kình phong đãđến trước mặt, Tiểu Lôi vội vàng hít sâu một hơi, hai tay bắt chéo đưalên đỡ trước ngực.
Bịch! Quyền đầu nện vào cánh tay Tiểu Lôi,hắn lập tức bị đánh bay ra ngoài, lúc đập vào vách tường, Tiểu Lôi tungcước đạp mạnh vào tường, lúc này mới có thể đứng vững. Cũng nhìn rõ têngia hỏa nào đã tập kích mình.
Trước mặt hắn có một người đangđứng, tên gia hỏa này thân cao chừng hai thước, tóc vàng, khuôn mặt làkiểu người Bắc Âu, thể hình tráng kiện, mặc một chiếc áo body không cổ,trước ngực lộ ra đám lông rậm rì, hai mắt hắn đỏ ngầu, miệng gào thét,sắc mặt dữ tợn, thân hình vạm vỡ như một con trâu đực ...... không, phảinói là giống một con gấu đen!
Hắn đứng trước mặt Tiểu Lôi, caonhư một tòa núi thịt, vươn cự chưởng, chụp lấy cổ Tiểu Lôi. Tiểu Lôilập tức né tránh, nhưng tên đầu to này không ngờ lại thập phần nhanhnhẹn, tung ra một quyền vào đầu Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi vừa rồi đãbiết khí lực của hắn, nếu bị đập thêm một quyền, sợ rằng đầu mình lậptức có thể khai hoa. Tiểu Lôi ngửa đầu, lộn người tránh khỏi quyền đầuđối phương, sau đó tung chân đá vào cằm đối phương.
Tên đầu tođau đớn gào lên, cơ thể loạng choạng thối lui vài bước, đụng vào trênvách tường một tiếng ầm, sau phun ra một ngụm nước bọt có lẫn cả máu.
Tiểu Lôi lúc này mới đứng vững: "Ngươi là ai?"
Tên kia há hốc mồm gào rống, hai tay dang ra, xông tới Tiểu Lôi theo kiểu gấu chụp mồi.
"Hừ!" Tiểu Lôi trong mắt lộ ra vẻ tức giận, không thèm né tránh, người hơikhom xuống, đợi đối phương bổ nhào đến trước mặt, trong mắt hắn hiệnlên một tia tinh mang, quát: "Đi!"
Tả thủ của hắn nhanh như thiểm điện, ấn lên ngực đối phương, trong nháy mắt tiên khí bạo phát.
"Phá sơn không!"
Mộttiếng "Phịch" vang lên, tên đầu to đang xông đến, đột nhiên dừng lạitrong một tư thế kỳ quái, trong nháy mắt cả người hắn bắn ra phía sau.Một trận ồn ào vang lên, bức tường phía sau đã đổ sập thành một đống to.
Thấycơ thể hắn đập vào tường, tựa hồ đã vô lực ngọ ngoạy, trong miệng phunra một ngụm máu tươi, Tiểu Lôi lúc này mới lạnh lùng hỏi: "Ta hỏi ngươimột lần nửa, ngươi là ai? Là Hắc Ám Hội Nghị phải không?"
Gã đógào thét liên tục, một mặt điên cuồng kêu rống, đột nhiên gắng gượng từtrong túi lấy ra một cây kim màu bạc, sau đó đâm mạnh vào cổ.
"Ai,đánh không lại ta cũng không cần tự ngược đãi đâu ......" Tiểu Lôi cườilạnh chỉ nói được một nửa, phải lập tức đem nửa câu sau nuốt vào.
"Grừ!Grừ!!" Thân hình tên đó đột nhiên run nhẹ, cũng không biết lực lượngthần kỳ từ đâu tới, hắn bắt đầu đứng dậy trên đống gạch vỡ, vẻ mặtcuồng bạo, hai tay vung lên, rắc rắc vài cái, nửa bức tường còn lạikhông ngờ bị hắn đẩy ngã. Thân hình hắn hơi run rẩy, trong mắt lộ raánh mắt thống khổ, miệng gào rống không dứt, từng bước ép tới Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương ẩn dấu một tia nguy hiểm, giống như dã thú phất cuồng!
"Grừ!!!"Tên đó đột nhiên rống to một tiếng kinh thiên động địa, dưới mục quangchăm chú của Tiểu Lôi, song thủ của hắn đột nhiên ôm lấy đầu của mình,sau đó ......
Hắn dùng đôi tay, hung tợn bấu vào cằm của mình, lột ra một lớp da!!
Têngia hỏa này xương cốt toàn thân kêu lên rắc rắc, cơ thể phình to mộtcách mãnh liệt, thân hình vốn cao khoảng hai thước, đột nhiên trongnháy mắt, đỉnh đầu đã đụng đến trần nhà, quần áo trên người xé toạc, lộra cơ thể của hắn, da dẻ toàn bộ bung ra, cả người trong nháy mắt mọcđầy lông đen dài, cuối cùng bộ mặt của hắn cũng biến đổi hoàn toàn, cáimiệng há hoác, hướng về Tiểu Lôi gào thét !
Tiểu Lôi sửng sốt, lui ra sau hai bước, cười khổ: "Ngươi ...... ngươi ...... không ngờ ngươi lại là một hùng nhân?"
Đúngvậy ! Tên khổng lồ trước mặt, giờ phút này lại vươn người cao gần bathước, thân hình vạm vỡ đã hoàn toàn thoát ly khỏi hình dạng của nhânloại, thêm vào đó là cái đầu của hắn, đã hoàn toàn giống một con gấuđen!
"Grừ!" Hắc Hùng đột nhiên nhanh như thiểm điện xông tớiTiểu Lôi, Tiểu Lôi tung mình lộn một vòng chạy về phía hành lang, tênhùng nhân vừa chạm sàn, bộ móng vuốt thật lớn vung lên, đập tan một ghếtrường kỷ trong thành từng mảnh nhỏ, sau đó quay ngoắt đầu hướng vềTiểu Lôi rống to.
"Xem đây!" Tiểu Lôi nâng một bình hoa nện vàođầu hùng nhân. Căn phòng này hình như cũng là một phòng nghỉ bên cạnhhành lang, cho dù đập bể thứ gì cũng là đồ của khách sạn, Tiểu Lôi mộtmặt lui về phía sau, một mặt đem bình hoa quăng đi.
Bịch mộttiếng, bình hoa đập trúng đầu hùng nhân, hắn chỉ lắc lắc cổ, há mồmrống lên một tiếng, tứ chi phục trên mặt đất, lưng cong lên, chậm rãibò về phía Tiểu Lôi.
"Hức, ngươi muốn so với khí lực à!" TiểuLôi cười lạnh một tiếng, hít nhanh một hơi, hai chân dẫm mạnh lên mặtsàn, cơ thể không lùi mà tiến tới, xông về phía hùng nhân, quyền đầunắm chặt, nhắm ngay cổ hùng nhân bổ xuống.
"Phá sơn không!"
"Grừ!"
Hùngnhân cũng xông lên, hai người cứ như vậy đụng vào nhau, Tiểu Lôi mộtquyền đập xuống, lại không đánh trúng cổ hắn, chỉ nện trúng vai hắn,"rắc" một tiếng, xương bả vai hùng nhân lập tức vỡ vụn , hắn đau đớngào rú, há hốc mồm cắn Tiểu Lôi. Tiểu Lôi nghiêng người né tránh, nhưngcự chưởng của hùng nhân đã vung lên, đập văng Tiểu Lôi ra ngoài như đậpmột con ruồi.
Tiểu Lôi bị đánh văng ra ngoài, xuyên thủng bức tường, mang theo vô số đá vụn rớt ngoài hành lang.
Một bên bả vai của hùng nhân rủ xuống, đau đến cả người phát run, những vẫn xông về phía Tiểu Lôi.
TiểuLôi đau nhức khắp người, chỉ cảm thấy lưng giống như sắp gãy đôi, mắng:"Mẹ! Giỏi cho con súc sinh!" Hắn vừa gắng gượng đứng lên, đã thấy từphía hành lang đột nhiên truyền đến tiếng người, liền thấy hai tay vệsĩ Điền gia chạy tới.
Này hai người nguyên bản bị Lôi đại tiểu thư sai ra ngoài, bây giờ vừa vặn chạy trở về.
Haingười không thấy hùng nhân sau bức tường, lại thấy Tiểu Lôi đang chậtvật bò dậy, đồng thời phát ra tiếng cảnh cáo, cùng rút súng ra.
"A!!"Trong một căn phòng khác, Điền Kha Nhi và Lôi đại tiểu thư đã nghe thấyđược tiếng đánh nhau, từ trong phòng chạy ra, thấy Tiểu Lôi tựa ở bứctường, áo quần rách nát, mặt mũi đầy bụi, hai nữ tử đang kinh ngạc,Điền Kha Nhi lại thấy từ trong lỗ thủng của bức tường, hùng nhân đanggắng gượng bò ra, nàng vừa thấy con quái vật này, lập tức thét lên.
Lôi đại tiểu thư trái lại phản ứng cực nhanh, chỉ vào hùng nhân quát: "Nhanh! Nổ súng giết hắn!"
Haivệ sĩ cũng bị con vật kềnh càng trước mặt này làm sợ ngây người, nghethấy mệnh lệnh của lôi đại tiểu thư, mới lập tức giương súng ngắm bắn.
"Cách, cách, cách...!" Hai người đồng thời liên tục xạ kích, khẩu súng ngắn có ống giảm thanh phát ra những thanh âm trong trẻo.
Đạnliên tiếp bắn ra trúng lưng hùng nhân, tấm lưng vạm vỡ của hắn độtnhiên rung động một chút, quay phắt đầu lại, dùng ánh mắt dữ tợn nhìnhai gã vệ sĩ, mồm há to rống lên một tiếng kinh thiên động địa!
Sauđó lúc hai vệ sĩ đang lặng người, hùng nhân xoay người vồ tới, chỉ nghethấy một tiếng hừ nặng nề vang lên, một vệ sĩ bị một chưởng của hắnđánh bay, bay thẳng tới cuối hành lang, đầu đụng vào tường, óc bắn tungra ngoài, gã vệ sĩ kia đã xả hết hai băng đạn vào bộ ngực đầy lông củađối phương, tên hùng nhân nắm lấy cổ gã vệ sĩ, xách đầu hắn lên rồi bópchặt! "rắc" một tiếng, cổ gã vệ sĩ gảy đoạn, lập tức tuyệt khí.
Hùng nhân thở phì phì, lúc này mới xoay mặt lại.
"Đivào đi vào! Đi vào!" Tiểu Lôi đã chạy tới trước mặt Điền Kha Nhi và Lôiđại tiểu thư, đẩy hai cô gái vào trong phòng. Sau đó hắn cũng tự mìnhchảy vào.
"Đó là cái gì ...... cái đó là cái gì ?" Điền Kha Nhi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, giống như có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào.
"Dù sao cũng không phải người." Tiểu Lôi đẩy hai nữ nhân ra sau cái bàn, quát: "Ngồi yên ở đây, không được cử động!"
TiểuLôi hô hấp có vẻ hơi gấp rút, hắn vừa rồi cũng đã trúng hai đòn. Giờphút này cả người đang đau nhức. Con quái vật đó khí lực quả thực khônggiống bình thường̀, chỉ phất tay là đánh đổ bức tường, hơn nữa ngay cảsúng đạn cũng không giết được nó......
Tiểu Lôi cho tay vào tìm kiếmtrong túi Càn Khôn. Nhưng vừa sờ vào túi đang định lấy ra, đột nhiênmột tiếng nổ vang lên, bức tường bên cạnh đã đổ sụp xuống, một bàn tayto lớn thò qua bức tường, phách một chưởng vào người Tiểu Lôi, hắn hừmột tiếng bay ra ngoài, đụng phải một tủ quần áo, đầu đập vào tấm kínhtrang điểm, lúc này mới rớt xuống đống đổ nát.
Con quái vật bánthò nửa người qua lổ thủng trên bức tường dò xét, tựa hồ thấy lỗ thủngnày quá nhỏ, song thủ nắm lấy hai bên mép dùng sức giật mạnh, nửa bứctường còn lại bị hắn giật sập. Cả người hắn đầy lông đen, trước ngực cóvài lỗ đạn, máu tươi chảy ra làm lớp lông dính bết lại với nhau , quáivật tựa hồ cũng đau đến méo miệng, nhưng lại ánh mắt nhìn chằm chặp vàoLôi đại tiểu thư và Điền Kha Nhi đang đứng sau cái bàn, rồi gầm lên mộttiếng giận dữ.
Điền Kha Nhi thét lên, Lôi đại tiểu thư mặc dùsắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn miễn cưỡng trấn định, đưa tay ra sau hôngrút ra một thanh nhuyễn kiếm. Thanh nhuyễn kiếm không biết là dùng kimloại gì chế thành, vừa mảnh vừa dài, kiếm phong mềm mại, vẫn liên tụcrung động .
Lôi đại tiểu thư nghiến răng, đang muốn vung kiếmlên, đột nhiên một bàn tay mạnh khỏe nắm lấy cổ tay nàng, liền nghethấy thanh âm uể oải quen thuộc của Tiểu Lôi: "Thu lại đi, kiếm mỏngnhư vậy, làm sao còn dám lấy ra cho người khác xem."
Tiểu Lôi đãbò tới bên cạnh, cả người đều là gỗ vụn và mảnh thủy tinh, trên tráncòn có máu tươi chảy xuống mặt, bộ dạng có vẻ bất cần, hắn nhẹ nhàng ấntay lôi đại tiểu xuống, mặt khác một tay vung vẩy thứ gì đó.
trongtay hắn đang cầm một thứ gì đó đen thui, bất ngờ lại là thứ đã dùng cácloại pháp bảo trân quý tu luyện mà thành...... thái đao!
Tiểu Lôi đứng dậy, người hơi co lại, trong mắt lộ ra một tia sát khí lăng lệ, rồi đột nhiên hét lớn một tiếng: "Đi chết đi!"
Quáivật kia rống to một tiếng, nhảy tới, ánh mắt Tiểu Lôi hơi nheo lại,trong mắt bộc phát ra một tia tàn khốc, chỉ thấy cơ thể hắn trong nháymắt vọt tới trước, lướt sát qua bên cạnh vai quái vật, lại phảng phấtthấy một đạo hắc khí nhàn nhạt hiện lên. Quái vật vặn người chụp lấyTiểu Lôi, Tiểu Lôi đã xoay hông né tránh, liền lộn nhào ra ngoài.
Mộtngười một quái, một ngả trên mặt đất, một đứng ở nơi đó, đều hổn hểnthở gấp. Đột nhiên, một đạo huyết tinh từ bả vai quái vật phun ra, quáivật kia đột nhiên gào rống, cánh tay to lớn đen đúa đột nhiên rớtxuống! Huyết dịch phun ra mãnh liệt, cả người quái vật run lên, tiếngkêu tràn ngập nổi thống khổ.
Hắn chụp lấy cánh tay cụt, đột nhiên hung tợn nhìn Tiểu Lôi, nhảy về cửa sổ, "rắc" một tiếng, phá cửa sổ mà nhảy xuống.
"Muốn chạy sao! Để một cánh tay lại!" Tiểu Lôi hét lớn, cầm thái đao đuổi theo, thò đầu qua lỗ thủng trên cửa sổ.
Bấtthình lình quái vật kia lại không lập tức bỏ chạy, nửa người Tiểu Lôivừa thò ra ngoài, liền nghe thấy kình phong ập vào mặt, hắn không kịpné tránh, thái đao từ sau phách tới. Chỉ cảm giác được một luồng chấtlỏng nóng bỏng tanh hôi phun vào mặt, tai nghe thấy tiếng quái vật kêuthảm thiết, trong bóng đêm cũng không biết một đao vừa rồi chặt trúngchỗ nào. Trước ngực Tiểu Lôi đột nhiên đau nhói, giống như bị thứ gìkích mạnh, bắn tung lên.
Nguyên lai là lúc quái vật bị một đao của Tiểu Lôi chém trúng, cũng phách một chưởng vào ngực Tiểu Lôi.
TiểuLôi bắn lên giữa không trung, lập tức thi triển ngự phong thuật, hắnthấy trên cao ốc có nhà hàng trước mặt, con quái vật khổng lồ đang dùngmột cánh tay bám bên ngoài, sau đó bò lên rất nhanh. tốc độ của hắn cựcnhanh, liên tục nhảy lên, đã bò lên mấy tầng.
"Hức! Ngươi tưởng ngươi là kim cương a!" Tiểu Lôi vặn người bắn tới, từ mặt sau ôm lấy bả vai quái vật, cử thái đao chém xuống.
Quáivật bị Tiểu Lôi chụp vào sau lưng, lập tức vùng vẩy mãnh liệt, một đaocủa Tiểu Lôi chém ra, làm quái vật tuột tay rơi xuống, thân hình treolủng lẳng nhờ cánh tay còn nguyên.
Trong nháy mắt, Tiểu Lôi thấy móng của quái vật bám vào một bệ cửa, lập tức một đao phách xuống.
"Xịch"một tiếng, quái vật ngửa mặt lên trời kêu thảm thiết, năm ngón tay bịTiểu Lôi chặt đứt tận gốc, ngay cả bệ cửa sổ cũng bị Tiểu Lôi chém mấtphân nửa. Quái vật không biết bay, ngón tay vừa đứt. Cơ thể lập tức rơixuống.
Tiểu Lôi lại lắc mình né tránh, chụp lấy bệ cửa sổ, mắtthấy quái vật đó rơi thẳng xuống, cuối cùng "phịch" một tiếng đập trênmặt đường. Hắn lúc này mới thở hắt ra, chỉ cảm thấy mắt như nổ đom đóm,vừa rồi liên tiếp phát ra hai lần phá sơn không, mà còn thi triển tháiđao này, chiêu "Bách trảm quy nhất" đó cũng quả thực là hao phí pháplực, toàn bằng một khẩu khí mà chống đỡ, giờ phút này hắn thả lỏngngười, lập tức liền cảm thấy chống đỡ hết nổi .
Mắt thấy quáivật phía dưới nằm bất động trên mặt đường, cao ốc có nhà hàng nằm ở ngảtư đường, nhất thời chưa có người nào đi tới, Tiểu Lôi rốt cuộc chốngđỡ không nổi, hắn đã vô lực ngự phong, xoay người bò vào bệ cửa sổtrước mặt này.
Vận khí của hắn cũng khá, cửa sổ này đại khái làthuộc về một phòng trong nhà hàng, cửa sổ lại mở ra không khóa. TiểuLôi xoay người nhảy vào phòng, mắt thấy bên cạnh có một cái giường lớn,liền nằm ườn ra nằm nơi đó thở hổn hển.
Trong phòng tràn ngập âmnhạc du dương mơ hồ, còn có hương khí ngọt ngào của rượu vang đỏ, ngọnđèn màu đỏ sậm, trên khăn trải giường tràn ngập hương khí mê người.Tiểu Lôi nằm trên giường, mờ mờ tựu nghe thấy trong phòng tắm truyềnđến tiếng nước chảy róc rách.
Đột nhiên, tiếng nước chảy dừnglại, cửa phòng tắm mở ra, trong hơi nước cuồn cuộn một cô gái bước ra.Dưới ánh sáng mờ ảo, cô gái đó không ngờ toàn thân xích lõa, cánh taycầm một chiếc khăn mặt màu trắng đang lau khô tóc, đôi chân thon dàiđầy đặn, chiếc eo nhỏ nhắn, đồn bộ đầy đặn mượt mà, còn có một đôi songphong bất ngờ đập vào mắt Tiểu Lôi. Theo động tác lau tóc của chủ nhân,đôi nhũ phòng trước ngực hơi run rẩy ......
Tiểu Lôi hít sâu một hơi.
Lúc này, cô gái rốt cuộc buông khăn mặt, thấy Tiểu Lôi, nhất thời ngây người ra!
"Làanh!!" Phản ứng đầu tiên của cô gái là thét lên, nhưng thấy hình dángTiểu Lôi, nhất thời bịt miệng, nói: "Anh! Anh sao lại đến đây?"
Sauđó nàng đi đến bên cửa sổ, dụng một tư thế cực độ mê người che nửa thânbên dưới lại, trên mặt mang theo nụ cười mơ hồ: "Không thể tưởng đượcanh quả nhiên lại đến đây ...... anh yêu, anh lặng lẽ đi đến, là muốn dọata giật mình sao?"
Cô gái này, chính là tiểu thư phóng viên xinh đẹp phong tao Niya!
TiểuLôi cũng rốt cuộc lấy lại tinh thần, cười khổ: "Trời ơi, đây là phòngcủa cô!" Lập tức hắn nhớ lại, vừa rồi lúc dưới hội trường, đối phươngtừng tha thiết ngầm biểu lộ mời mình "Đi lên" đây.
Ngọn đèn mờảo, Niya không nhìn rõ hình dáng khốn khổ của Tiểu Lôi, dùng giọng nóingọt ngào của nàng nói: "Bảo bối, anh đi tắm trước đi...... hay là, chúngta bắt đầu ngay bây giờ? Anh muốn ta lau khô người không? Hay anh thíchlàm tình cùng một cô gái ướt át?"
Tiểu Lôi nhìn đôi hào nhũ kíchthước kinh nhân đang rung động trước mắt, nuốt mạnh ngụm nước bọt,trong lòng thở dài tiếc hận vô hạn, tiến lại gần, hạ giọng nói: "Ta nói......"
Đột nhiên hắn vươn tay, một chưởng chặt vào cổ đối phương. Niya hự một tiếng rồi ngất đi.
TiểuLôi từ trên giường nhảy xuống, cơ thể mặc dù còn yếu ớt, nhưng miễncưỡng có thể chống đỡ. Nhìn cơ thể xích lỏa mê người trên giường, hắnđột nhiên trong lòng trào ra một nổi tức giận vô cùng!
"Con mẹnó! Đều do con quái vật đó!" Mắt thấy nữ nhân mà mình đã mơ tưởng nhiềunăm thoát quang trước mặt, lại không có cách nào khác mà thưởng thức!Đặc biệt là kia hai thứ có kích thước dọa người ...... lúc trước mình vẫnmỗi ngày nằm trước TV nhìn "Chúng nó" nước miếng chảy ròng ròng a!
"Gầnnhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, gần nhau trong gang tấc màbiển trời cách mặt ......" Tiểu Lôi trong lòng rơi lệ, dụng nghị lực vôthượng khống chế chính mình, chạy ra khỏi phòng.
Phía dưới lập tức muốn loạn thành một đoàn, chạy cho mau a!
Ở cao ốc đối diện, một cánh cửa sổ chậm rãi khép lại, trong bóng đêm một đôi sáng ngời nhắm lại, phảng phất như đang suy tư.
"Tiểutử này lợi hại như vậy sao? hùng nhân chiến sĩ cao cấp nhất của tổ chứccũng không tiêu diệt được hắn, Jacques là sát thủ tối lợi hại của ta......khó trách đám biên bức lại thất thủ ......"
"
Chương 97: Tôn nghiêm của vô lại
Dịch giả : hoabeo
Biên dịch : Thiên Hạ Hội
Biên tập : hoabeo
Nguồn : tangthuvien
Tiểu Lôi mang theo tiếc nuối vô hạn chạy ra khỏi phòng của cô nữ phóng viên xinh đẹp.
Trênhành lang còn có khách nhân của hai nhà hàng, bất quá trận đánh nhauhiển nhiên không kinh động đến mấy tầng phía dưới, những người này nhìnTiểu Lôi vội vàng đi qua, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Đíchxác là bộ dáng Tiểu Lôi có chút quái dị, hắn mặc một bộ Âu phục vừathấy đã biết là hàng đắt tiền, nhưng quần áo đã rách nát, có chỗ còndính mảnh thủy tinh và gỗ, trên trán lờ mờ có huyết tích ...... nhưng quantrọng là trong tay hắn còn cầm theo một con dao phay!
Theo thangmáy tới tầng vừa rồi, cửa thang máy vừa mới mở ra, đã có vài Điền giavệ sĩ chặn ngay cửa, một người trong đó ngăn Tiểu Lôi lại: "Xin lỗitiên sinh, nơi này là phòng riêng."
Tiểu Lôi lập tức hiểu ngay,nơi này đã bị Điền gia phong tỏa. Bất quá may mắn Lôi đại tiểu thư đira hành lang thấy Tiểu Lôi, lớn tiếng bảo thủ hạ để hắn đến đây.
"Thế nào?" Tiểu Lôi cất thái đao đi.
Lôiđại tiểu thư thở dài: "Đã cho người phong tỏa tầng lầu này, không chobất luận kẻ nào tiến đến. Thi thể dưới lầu ta cũng phái người lập tứcđem đi, trước mắt còn có vài thủ hạ ở chung quanh, nhìn xem có ai chứngkiến hay không, chuyện này ta không muốn truyền ra ngoài, Điền Chấncũng có ý này, sự tình này quá quỷ dị, công bố ra ngoài, sợ rằng khônghay."
Tiểu Lôi cau mày: "Ta không hỏi chuyện này! Ta hỏi chính là các cô, Kha Nhi có bị thương không?"
Lôi đại tiểu thư nhìn hắn: "Kha Nhi không có việc gì, chỉ hơi hoảng sợ."
Tiểu Lôi gật gật đầu: "Điền Chấn đã tới?"
"Đếnrồi, lão vốn đang ở dưới lầu nói chuyện cùng vài khách nhân trọng yếu,may mắn hiệu quả cách âm của nhà hàng không tệ, chúng ta đánh cho kinhthiên động địa trên lầu, phía dưới lại không thể nghe thấy thanh âm gì,đại bộ phận tân khách không hề bị kinh động ...... chỉ là phòng trên lầu bịphá tan hoang, ta đã phái người tu sửa lại phòng. Người trong nhà hàngta cũng phái người đến dặn dò ...... sự tình không thể tiết lộ ra ngoài."
"Nói như vậy, cũng không báo cảnh sát?"
"Khôngcó!" Lôi đại tiểu thư nheo mắt, hạ giọng nói: "Ngươi nghĩ, nếu bị mọingười biết, trong yến hội sinh nhật của Điền Kha Nhi tiểu thư xuất hiệnmột quái vật không phải con người ... ngươi cho rằng mọi người sẽ nghĩnhư thế nào?"
Trong lúc hai người nói chuyện đã đi tới một cánhcửa phòng, nơi này không bị đổ vỡ, đại môn đóng chặt, trước cửa còn cóhai vệ sĩ đứng đó, thần sắc khẩn trương.
Lôi đại tiểu thư ra hiệu cho bọn họ mở cửa.
"Ngươihãy vào đi, Kha Nhi ở trong. Điền Chấn vừa rồi đã đi xuống , phía dướiphải có hắn ra mặt trấn an mọi người ...... mặc dù đại bộ phận không biếtđã xảy ra cái gì, nhưng trên lầu bị phong tỏa, sẽ có người cảm thấyhiếu kỳ." Lôi đại tiểu thư cười nói: "Ngươi đi vào an ủi Điền Kha Nhimột chút, nha đầu này rất hoảng sợ, nhốt mình trong phòng không đi rangoài, Điền Chấn vừa rồi nói cũng không được. Hơn nữa ...... ngươi nhanhmột chút, bởi vì Điền Chấn đi xuống tìm đệ đệ của ta! Hắn có thể làmuốn tìm Lôi Hống đến an ủi Kha Nhi. Ngươi may mắn đến trước, an ủi KhaNhi đi."
Tiểu Lôi hơi đau đầu, cười khổ: "Được rồi, ta vào thăm nàng. Còn nửa, các người nói với tân khách như thế nào?"
Lôiđại tiểu thư trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt: "Ta cho người nói chomọi người biết, nói là ống nước nhà vệ sinh trên lầu nổ tung."
"Lý do thối hoắc." Tiểu Lôi nhún vai cười, đẩy cửa đi vào.
"Đợi một chút !" Lôi đại tiểu thư kéo Tiểu Lôi, đem một bao gì đó dúi vào tay hắn.
Là một bao sơ cấp cứu, bên trong có vải gạc morphin còn có một ít dược phẩm xử lí ngoại thương.
"Cám ơn." Tiểu Lôi lộ ra vài phần mỉm cười chân tâm.
"Đừng đi vào!" Tiểu Lôi vừa đẩy cửa đi vào, liền nghe thấy thanh âm kinh hoàng của Điền Kha Nhi truyền đến.
Trong căn phòng này, bên trong còn có một cánh cửa đóng chặt, giọng của Điền Kha Nhi từ bên trong truyền ra.
"Là ta." Tiểu Lôi tận lực làm cho thanh âm của mình nhu hòa một chút, hắn cởi áo khoác tiện tay quăng trên sàn.
Cửa phòng chậm rãi mở ra một khe hở: "Tiểu Lôi ca ca?"
TiểuLôi đẩy cửa đi vào, liền thấy Điền Kha Nhi quỳ trên sàn, người tựa vàobức tường cạnh cửa, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, trong mắt mang theovài phần sợ hãi. Tiểu Lôi thầm thở dài, chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàngôm Kha Nhi.
Hắn cảm giác được nữ hài trong lòng vẫn đang run rẩy, cơ thể một con chim câu sợ hãi.
"Tốtrồi, tốt rồi ...... không có việc gì." Tiểu Lôi nhẹ nhàng vuốt ve lưng nữhài, kéo mặt nàng kề trên ngực mình. Điền Kha Nhi đột nhiên khóc òa,nói đứt quãng: "Quái vật đó...... cái đó ...... quái vật ......"
"Không có nữa." Tiểu Lôi ôn nhu nói: "Quái vật đã bị ta đánh chạy rồi."
"Nhưng, nhưng ta thấy hắn! Ta thấy hắn giết người ...... hắn giết người ......"
Cảmgiác được cái áo trước ngực mình tựa hồ có chút ẩm ướt , Tiểu Lôi nângmặt Kha Nhi, thanh âm không lớn, nhưng rất kiên định nói: "Tốt rồi, sựtình đã đã xong. Quái vật đã chết rồi, bị ta tự tay tiêu diệt. Nàng cóthể yên tâm. Không có ai sẽ thương tổn nàng."
Trong lòng hắn thêm vào một câu: "Sợ rằng đối phương cũng không phải vì nàng mà tới, mục tiêu là ta đây."
Bịhai cánh tay mạnh mẽ của Tiểu Lôi ôm lấy, Kha Nhi hơi yên ổn một chút,khuôn mặt lại dần dần đỏ lên, ư một tiếng, ngã đầu vào vai Tiểu Lôi.Tiểu Lôi cười khổ, nâng khuôn mặt nàng nhẹ nhàng hôn. Nguyên bản chỉ làmột nụ hôn an ủi mà thôi, nhưng không ngờ tới môi mình vừa mới đặt lênlàn da mịn màng trên mặt Kha Nhi, nữ hài lại nhắm mắt, quay mặt về phíaTiểu Lôi, vẻ mặt quả thực làm Tiểu Lôi thầm có chút run rẩy không thôi.
Rốt cuộc, đôi môi kề sát, phảng phất thưởng thức một cách tinh tế, nhẹ nhàng lướt qua đôi môi của Điền Kha Nhi.
Đâylà lần thứ hai hai người hôn nhau, Điền Kha Nhi tựa hồ đờ người, bấtquá dần dần mềm ra trong lòng Tiểu Lôi. Hai người đang hôn nhau đắmđuối, đột nhiên nghe thấy đại môn bên ngoài "bình" một tiếng khai mở,sau đó truyền đến thanh âm mạnh mẽ của Lôi Hống: "Kha Nhi đâu? Kha Nhimuội muội??"
Hai người lập tức phân khai, đại môn bên cạnh cũngbị một cước đạp tung, Lôi Hống bước vào, liếc thấy hai người đang ômnhau trên sàn, khuôn mặt Lôi Hống đờ ra, miệng nhìn như có thể nhét vàohai quả trứng gà, nhìn chằm chặp đôi nam nữ.
"Ngươi, ngươi, cácngươi ...... các ngươi ?!" Ánh mắt Lôi Hống tràn ngập ngạc nhiên, tựa hồnói không nên lời, sau đó, gã đô con đột nhiên ý thức lại quay đầu nhìn......
Phía sau hắn, Lâm San San và Như Hoa hai người đang sóng vaiđứng sau, Như Hoa sắc mặt âm trầm, Lâm San San nhìn Tiểu Lôi đang ngồitrên sàn và Điền Kha Nhi đang ngồi trong lòng hắn. Lâm San San cắn môi,nàng không nói gì, nhưng trong ánh mắt cất giấu thứ gì đó làm người tacảm thấy đau khổ ......
Tiểu Lôi buông Điền Kha Nhi ra, đứng dậy. Hắn cụp mắt, không dám nhìn vẻ mặt Lâm San San, khuôn mặt có chút khổ tâm.
Kết quả mọi người lâm vào trầm mặc, cuối cùng, mở miệng đầu tiên, lại là Lâm San San !
"Ta ...... ta nghe nói đã xảy ra chuyện ...... cô thế nào? Cô không có việc gì chứ?"
"Ân ...... không sao."
LâmSan San cười rất miễn cưỡng: "Vậy, vậy là tốt rồi." Nàng nhẹ nhàng khềuNhư Hoa, hạ giọng nói: "Ta mệt rồi, chúng ta ra ngoài đi."
NhưHoa hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Lôi, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưngthấy ánh mắt gần như cầu xin của Lâm San San, rốt cuộc ngậm miệng lại,kéo Lâm San San xoay người bước đi.
Lôi Hống đứng ở nơi đó, đicũng không phải, ở cũng không phải, có chút cứng ngắc. Tiểu Lôi tựa hồcũng muốn giữ lại, nhưng đưa tay ra rồi lại buông.
Làm gì? Giữ lại thế nào? Giữ lại rồi phải nói cái gì ?
Lôi Hống há hốc miệng, khó khăn nói: "Các ngươi ? Hai người các ngươi ? Các ngươi ??"
TiểuLôi cười khổ nói: "Tốt rồi, đừng có các ngươi chúng ta ...... Lôi Hống ......ngươi ra ngoài đi giúp ta đi theo hai nàng ...... có chuyện gì chúng ta ......chúng ta trở về nói sau."
Lôi Hống chớp mắt, rốt cuộc không nói gì, vỗ vỗ bả vai Tiểu Lôi , xoay người ra khỏi phòng....
Sauđó trong phòng chỉ còn lại hai người Kha Nhi và Tiểu Lôi, bầu không khícó chút xấu hổ , nguyên bản bầu không khí vi diệu ấm áp đó đã tiêuthất, hai người yên lặng không nói gì, đều có chút ngượng ngùng khôngbiết nói gì.
"Nữ hài đó...... cô ấy giống như ...... rất thích anh? Nànggiống như hòa các anh ở cùng một chỗ, phải không?" Điền Kha Nhi cẩnthận hỏi.
Tiểu Lôi không nói, nhẹ nhàng ôm nàng, cũng không trảlời, chỉ nói: "Chúng ta ra ngoài đi. sự tình đêm nay không thể rêu raora ngoài ...... nàng hiểu được không?"
Điền Kha Nhi thở dài: "Muộibiết rồi ...... muội là con gái của Điền Chấn, từ nhỏ muội đã biết rấtnhiều chuyện, là thân bất do kỷ. Chuyện gì phải nói, chuyện gì khôngthể nói, muội trong lòng có chừng mực ."
Hai người ra khỏiphòng, liền thấy Lôi đại tiểu thư tựa ở ngoài cửa, trên mặt mang theo ýcười nhìn hai người: "Thế nào ? người phía dưới đang sốt ruột."
TiểuLôi không nói, chỉ dẫn theo Điền Kha Nhi đi đến cầu thang, đợi Điền KhaNhi đi ở phía trước, hắn đột nhiên quay đầu dùng thanh âm chỉ có mìnhvà Lôi đại tiểu thư mới có thể nghe thấy: "Vừa rồi là cô cố ý đưa bọnhọ tới, đúng không ?"
Lôi đại tiểu thư chỉ mỉm cười, tịnh không trả lời.
Trong nháy mắt, tia hảo cảm đối với nàng vừa phát sinh trong lòng Tiểu Lôi đã tan thành mây khói.
Đivào trước thang máy, đột nhiên một nam nhân đi tới bên cạnh, nam nhânđó đầu trọc, dáng người vạm vỡ, khuôn mặt lạnh lùng, Tiểu Lôi nhận rahắn, chính là một bộ hạ đắc lực bên cạnh Điền Chấn, hình như gọi là ALiệt, lúc trước Tiểu Lôi lần đầu tiên bị trói đến Điền gia chữa bệnhcho Điền Kha Nhi, là bị tên đầu trọc A Liệt dẫn đi từ cửa hàng tướng số.
"TiểuLôi tiên sinh ...... Điền tiên sinh muốn gặp ngươi, bây giờ !" ngữ khí củaA Liệt lạnh như băng, ngữ khí căn bản không phải đang thương lượng hoặclà mời, mà thật ra giống như một loại mệnh lệnh.
Nếu là ngườikhác dùng loại ngữ khí này cùng Tiểu Lôi nói chuyện, hắn quá nửa làkhông thèm nhìn, mặc kệ đối phương là ai. Nhưng đây lại là người doĐiền Chấn phái tới ...... mình vừa mới ôm ấp con gái người ta trước mắt mọingười, bây giờ ba của nữ hài muốn gặp mình, lại còn xấu hổ hay sao?
Tiểu Lôi thở dài, quay sang nói với Kha Nhi: "Được rồi, cô đi xuống trước, ta sẽ đến sau." "Tạm biệt anh, hẹn gặp lại ."
Điền Chấn đang ngồi một mình trong phòng họp, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Tiểu Lôi cố ý thở dài, cười nói: "Xem ra, Điền tiên sinh. Hình như mỗi lần chúng ta gặp mặt, đều có chút phiền toái."
Điền Chấn gật đầu, chỉ vào cái ghế trước mặt: "Ngồi."
ThấyTiểu Lôi ngồi xuống, Điền Chấn đột nhiên cười, lão mặc dù đang cười,nhưng ánh mắt cũng rất nghiêm túc: "Đầu tiên, ta rất cảm tạ ngươi, bởivì xem tình huống đêm nay ...... ngươi lại cứu con gái ta một lần nữa."
Tiểu Lôi cười khổ, không nói gì.
Ngóntay Điền Chấn gõ nhẹ mặt bàn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trầm giọngnói: "Nhưng, ngươi cũng mang đến cho ta một ít phiền toái ...... nhưng lạikhông phải phiền toái bình thường!"
Tiểu Lôi ngẩm nghĩ, trả lời:"Phiền toái chỉ chú trọng vào những người khác thường, phàm nhân bìnhthường, sợ rằng muốn có phiền toái cũng không có được."
ĐiềnChấn cười to vài tiếng, nói: "Nói thật là hay! Ta luôn luôn cho ngươilà một dị nhân, dị nhân tất có dị sự, cho nên, vốn ta mặc dù biết sựtình giữa ngươi và Kha Nhi, nhưng cũng không quá phản đối, mặc kệ nhưthế nào, mạng của nó đều là do ngươi cứu về. Nhưng ...... bây giờ xem ra,tựa hồ ta còn suy nghĩ chưa đủ."
Điền Chấn đột nhiên từ dưới bàn lấy một ra cái điều khiển từ xa, quay về một màn hình treo trên tường ấn nhẹ một cái.
Trên màn hình chớp động rồi sáng lên, lập tức ở chỗ xuất hiện một ít mơ hồ không rõ họa diện.
Mànảnh hình như là từ một camera an ninh, chỉ có hai màu đen trắng, khôngnghe thấy tiếng động gì, trên màn hình chiếu cảnh của khu vui chơi!
Hiểnnhiên góc độ của camera không phải quá tốt, nhưng nhìn màn hình, cũngmiễn cưỡng có thể thấy trận đánh nhau tại bánh xe quay ở khu vui chơi...... trong đó có một cảnh rất rõ, là Michael bị ba tên huyết tộc vây lấy,còn Tiểu Lôi lăng không lên bánh xe quay.
Hình ảnh chỉ là chợtlóe qua, bởi vì chất lượng hình ảnh quả thực quá kém, căn bản thấykhông rõ mặt người, nhưng dựa vào quần áo hay thân hình, vẫn có thểphân biệt rõ ràng.
Tiểu Lôi chỉ nhìn trong chốc lát, cười khổ:"Điền tiên sinh quả nhiên thần thông quảng đại, loại hình ảnh trongcamera an ninh này, ông cũng có thể lấy được."
Điền Chấn lạnhlùng nói: " Điền gia của ta có một ít đối thủ lợi hại, không phải làngười bình thường. Cho nên trong phạm vi thế lực của ta, có phát sinhsự tình gì kỳ quái, ta cũng sẽ tìm được tin tức ...... mỗi tháng ít nhất cómấy trăm người lĩnh thu nhập từ ta. Chuyện này cũng chỉ là một ít tiềnmua tin tức của ta mà thôi."
Tiểu Lôi cười khổ, không nói gì.
ĐiềnChấn nghiêm mặt nói: "Thẳng thắng mà nói, ta rất kinh ngạc khi thấyđoạn băng này ...... phi thường kinh ngạc. Đồng thời ta cũng rất lo lắng ......"
Tiểu Lôi mĩm cười: "Lo lắng sao? Sợ rằng không phải lo lắng vì ta, ông l lo lắng cho Kha Nhi, đúng không ?"
"Đúngvậy." Điền Chấn lập tức khẳng định, sắc mặt nghiêm túc: "Ta chỉ có mộtđứa con gái là Kha Nhi. Điền gia chúng ta vốn có một đối thủ cực kỳ đauđầu, ứng phó một đối thủ này, cũng đủ để làm ta rất đau đầu. Cho nên,ta không hy vọng có thêm phiền toái, hiểu được chưa? phiền toái ngoàikế hoạch!"
Tiểu Lôi day day thái dương huyệt, cười khổ: "Rất rõ ràng, ông nói rất rõ ràng."
"Nếunói từ lúc đầu, ta chỉ là kinh ngạc, vậy bây giờ ta đã bắt đầu có chútđau đầu ." Điền Chấn nheo mắt, trên người lão tỏa ra một cổ khí thếbách nhân, ánh mắt khép hờ lộ ra một tia uy nghiêm: " Phiền toái ngươidẫn đến, tựa hồ không hề đơn giản ...... ít nhất từ cuộn băng, những ngườiđó đều không phải người thường ...... chuyện này làm ta phi thường kinhhãi!"
Tiểu Lôi bỉu môi ......
"Chuyện này khiến cho ngươi lolắng? Ngươi còn không thấy chuyện ta gặp được khi đi tiên sơn đại hộiđâu. Mấy tay gia hỏa đều là lão quái vật mấy trăm tuổi, phi kiếm phápbảo bay tới bay lui đầy trời, nếu để ngươi xem cảnh đó, ngươi còn khôngnổi cơn đau tim?"
Điền Chấn thấy Tiểu Lôi không nói, gật đầu, chậm rãi nói: "Vậy bây giờ, đêm nay, ngươi có thể giải thích chuyện này?"
Hắnnhẹ nhàng ấn một nút khác, hai người bức tường bên cạnh tự động mở ra,là một căn phòng nhỏ. Căn phòng không lớn, cửa từ từ mở ra, chỉ thấytrên mặt đất một người đang nằm.
Người đó tóc vàng, mũi cao,khuôn mặt của một người Bắc Âu điển hình, mặc dù nằm trên sàn nhà,nhưng dáng người cực kỳ vạm vỡ, nửa người trên hoàn toàn xích lỏa, quầncũng rách bươm, toàn thân cơ hồ trần trụi. Tiểu Lôi chỉ liếc qua, đãnhận ra, chính là quái vật đã tập kích mình đêm nay!
"Ngươi cóthể giải thích một chút, đây là người nào?" Điền Chấn ngữ khí có chútbất thiện: "Đêm nay hắn xuất hiện ở chỗ này, giết hai thủ hạ của ta,xuýt nửa thương tổn con gái ta ...... nhưng ta nghĩ, phiền toái này tựa hồkhông phải nhắm vào Điền gia ...... hơn nữa, ta tựa hồ cũng không nhớ rõmình từng trêu chọc qua loại quái vật có thể biến hình thế này."
Lửagiận trong lòng Tiểu Lôi bốc lên. Hắn nheo mắt, đột nhiên lộ ra nụ cườiquái dị, chậm rãi nói: "Điền tiên sinh, ông đang cảnh cáo ta sao?"
ĐiềnChấn cau mày: "Cảnh cáo không có gì để nói. Chỉ là ta đã nói, ta chỉ cómột đứa con gái... nguyên bản ta cũng không phản đối ngươi ...... nhưng bâygiờ xem ra, ngươi đã có phiền toái khắp người, ta không hề hy vọng thấyphiền toái này thông qua ngươi mà thương tổn đến con gái ta."
"Haha ha ......" Tiểu Lôi đứng bật dậy, cười to vài tiếng, nhìn Điền Chấn,lạnh lùng nói: "Tốt rồi, ta hiểu được ý tứ của ông. Ông yên tâm đi,những chuyện sau này, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến bất cứ người nàotrong Điền gia."
Hắn đột nhiên hơi gật đầu, dùng ngữ khí bình tĩnh, cười nói: "Bây giờ, ta có thể ra khỏi đây chưa?"
Điền Chấn trầm ngâm một lát, từ trong người lấy ra một tờ chi phiếu, đặt trên mặt bàn chậm rãi đẩy tới.
"Mộtnăm trước, ta cho ngươi hai tấm chi phiếu, nhưng sau lại từ ngân hànhbáo tin, hai tấm chi phiếu ngươi đều không đến đổi...... mặc dù ta khôngbiết vì cái gì ngươi bỏ đi một món tiền như vậy, nhưng Điền Chấn ta làmngười, luôn luôn không thích nợ người khác ."
Tiểu Lôi nheo mắt,lẳng lặng nhìn Điền Chấn, lại nhìn trên chi phiếu bàn. sắc mặt hắn bìnhtĩnh nhưng có chút đáng sợ, ngay cả Điền Chấn, chạm phải ánh mắt củaTiểu Lôi, trong lòng cũng không nhịn được ớn lạnh.
Sau đó, Tiểu Lôi đột nhiên cười, hắn cười rất bình tĩnh, sự bình tĩnh có chút đáng sợ.
"Rấtlâu rất lâu trước, ta đã học được một đạo lí ...... có tiện nghi khôngchiếm là vương bát đản." Tiểu Lôi mỉm cười, ngữ khí lại bình thản phảngphất không mang theo một chút hứng thú nào: "Tỷ như hôm nay, ông rõràng là dùng một món tiền mua chuộc ta ...... có thể nói, dùng một món tiềnđể tống cổ ta đi, hoặc nói là mua sự tôn nghiêm và tự tôn của ta, nếulại nói khó nghe hơn một chút, ông dùng tiền bạc xỉ nhục ta ...... nhưng tacũng không phẫn nộ ...... bởi vì ông có tư cách, bởi vì ông có tiền, ông cóthế lực, tiền của ông nhiều đến độ thậm chí có thể đè chết ta. A a ......"
Hắncười, tiếp tục nói: "Nếu ta là loại người sĩ diện, ta sẽ làm ra vẻ phẫnnộ, đem tấm chi phiếu này xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó hung tợn nhổmột ngụm nước bọt, cao giọng tuyên bố cảm tình gì đó của ta là vô giá ,tình yêu của ta là các loại cao thượng rắm thối...... nhưng may mắn, takhông phải là loại người nhàm chán đó. Ta không phải ! Ta chỉ là một vôlại, một tiểu vô lại mà thôi."
Tiểu Lôi mỉm cười, đưa hai ngóntay cầm tấm chi phiếu, đặt trên miệng hôn một cái, cười hì hì bỏ vàongười. "Vậy đi Điền tiên sinh, chúng ta sau này sẽ gặp lại."
Nóixong, Tiểu Lôi nghênh ngang ra khỏi phòng, không hề hồi đầu nhìn ĐiềnChấn. Ra tới phòng bên ngoài, nụ cười trên mặt hắn mới tiêu thất mộtchút, ánh mắt lại lạnh như băng. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của vài vệsĩ, Tiểu Lôi xuống lầu tới sân khấu lộ thiên của yến hội.
Giờphút này các tân khách đã ổn định, một hồi chém giết trên lầu đêm nay,tựa hồ không ai biết. Điền Kha Nhi tựa hồ đã thay y phục, tỏa sángtrong vòng vây của chúng nhân, phảng phất như chúng tinh củng nguyệt.Ngoại trừ ánh mắt nàng tựa hồ thỉnh thoảng hiện lên một chút mê ly, sắcmặt thoáng có chút tái nhợt, phần lớn thời gian, nàng mỉm cười rất lịchsự .
Tiểu Lôi đi xuống cầu thang, thấy Điền Kha Nhi bị một đámngười vây quanh chúc phúc, hắn đột nhiên cảm thấy nơi này rất nhàmchán, quả thực nhàm chán đến tận cổ.
"Ngươi tựa hồ có chút kỳquái." Phía sau truyền đến một thanh âm, là Lôi đại tiểu thư. Nàng bưngmột ly rượu, tư thái ưu nhã đứng đó, bận bộ lễ phục màu đỏ, khiến chonàng nhìn qua phảng phất như một đóa hồng kiều diễm.
Tiểu Lôichẳng nói câu nào, lại không để ý đến vẻ kinh ngạc trong mắt nàng, lấyly rượu trong tay Lôi đại tiểu thư, ngửa cổ uống cạn một hơi, lúc nàymới chậm rãi thở hắt ra: "Thật khó uống."
Lôi đại tiểu thư nhún vai: "Chỉ là ngươi không quen mà thôi."
TiểuLôi tiện tay đem ly rượu quăng đi, vỗ vỗ quần áo, nói: "Tốt rồi, chuyệnđáp ứng cô, ta đã hoàn thành ...... còn như chuyện còn lại, ta cũng khôngmuốn làm tiếp, giao dịch của chúng ta đến đây là chấm dứt !"
Ánh mắt Lôi đại tiểu thư nheo lại, mờ mờ chớp động một tia lửa.
TiểuLôi lại đột nhiên đến gần một bước, thừa dịp bên cạnh không người, rấtnhanh vươn tay nhéo cằm Lôi đại tiểu thư. Tiểu Lôi kề mặt sát mặt Lôiđại tiểu thư, cười ác ý: "Cô biết hay không, nếu cô ít gây chuyện, kìthật lại rất đẹp ."
Trong mắt Lôi đại tiểu thư hiện lên vẻ lúngtúng, đột nhiên nhấc chân đá tới Tiểu Lôi! Chiêu thức nàng dùng chínhlà võ thuật chính tông "Liêu âm thối" !
Tiểu Lôi cười ha ha lắcmình né tránh, lập tức lui ra phía sau vài bước. Ngại chung quanh cóngười, Lôi đại tiểu thư không dám ra tay nửa, tức giận đến nổi mặt đỏbừng, nghiến răng nói: "Ngươi! Ngươi to gan!"
Tiểu Lôi bỉu môi: "Con người ta lá gan tựa như không nhỏ."
Hắnvỗ tay, nói: "Nơi này ta ở đủ rồi, bây giờ, ta muốn quay về. Ta sẽ tiếpở trong trang viên đó, cô yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ đi, bởi vìcon người ta căn bản là một tên vô lại, chuyện có thể chiếm tiện nghi,ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua."
Hắn xoay người đi vài bước, độtnhiên đứng lại, quay đầu cười nói: "Tý nửa quên mất một chuyện...... à,trên lầu, một trong các phòng của lầu chín, còn có một chuyện phiềntoái chưa kết thúc ...... ta đuổi theo quái vật đó tới lầu chín, vừa lúctrong phòng có một nữ nhân biết ta...... bất quá ta đã đánh ngất nàng. Côtốt nhất có thể phái người đi xem nàng, thuận tiện kết thúc chuyện này...... bất quá nhắc nhở cô trước, tốt nhất phái một nữ nhân đến phòng đó......bởi vì lúc ta đánh ngất cô gái đó, nàng đang không mặc quần áo ...... hơnnữa, nàng là một vị nhân vật của công chúng. Xem cô làm sao bịt miệngcủa nàng lại."
Tiểu Lôi nói xong bỏ đi, Lôi đại tiểu thư đứng lại hai mắt trợn tròn.
Tiểu Lôi đi về phía Lâm San San.
LâmSan San Như Hoa Lôi Hống ba người đứng ở một góc sáng sủa, lưng Lâm SanSan quay về Tiểu Lôi, tựa hồ đang ngẩn người nhìn gì đó, mà Như Hoa vàLôi Hống hai người đứng bên cạnh nàng, sắc mặt Lôi Hống càng xấu hổ,xem ra nói chuyện cũng không phải, không nói cũng không phải.
"Hê." Tiểu Lôi sắc mặt như thường chào hỏi.
Như Hoa vừa thấy Tiểu Lôi, lập tức nghiêm mặt lại.
Tiểu Lôi căn bản không để ý tới nàng, đặt tay lên vai Lâm San San, nàng tựa hồ có chút khẩn trương.
"Ta hơi mệt mỏi, nơi này quá nhàm chán, ta muốn về, cô nguyện ý theo ta trở về không?" Tiểu Lôi cười rất ôn hòa.
"Trởvề ?" Lâm San San sửng sốt : "Bây giờ sao? Nhưng ......" ánh mắt nàng khôngkhỏi nhìn Điền Kha Nhi đứng giữa đám người. Điền Chấn cũng đã đến, chỉlà đứng ở trên cầu thang mỉm cười.
"Bây giờ." Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "Ta không muốn ở chỗ này nửa, nếu cô không thích, ta có thể tự mình trở về."
Ánhmắt Lâm San San lập tức sáng ngời, tất cả thần thái đều đã trở lại,nàng gật đầu, nhỏ nhẹ nói: "Hay lắm, em đi cùng anh! Vô luận anh muốnđi đâu em đều cùng đi với anh!"
Tiểu Lôi cười rất vui vẻ, nắmtay Lâm San San, kéo nàng ra ngoài, lại hồi đầu nhìn Lôi Hống Như Hoa,cười nói: "Các ngươi tự vui đi, không cần quản chúng ta."
Hai người rời đi, không có làm cho kẻ nào chú ý, ngay cả Điền Kha Nhi cũng không nhận thấy Tiểu Lôi rời đi.
Rakhỏi nhà hàng, Tiểu Lôi đột nhiên xé bỏ bộ quần áo đắt tiền, vo thànhmột bó sau đó tùy ý quăng vào thùng rác, thở dài: "Thoải mái hơn ! Mặcquần áo quý như vậy trên người, cảm giác giống như bị một cục tiền đètrên người, thật sự rất khó chịu."
Lâm San San hé miệng cười, nhìn Tiểu Lôi sóng mắt cực kỳ ôn nhu.
Tiểu Lôi huýt sáo, hít sâu một hơi: "Không khí bên ngoài tốt quá."
Hắn gọi một chiếc taxi, kéo Lâm San San đi vào. Tiểu Lôi báo địa chỉ nhà cũ của mình.
Lâm San San bên cạnh thủy chung không hỏi một câu, chỉ là nhu thuận ngồi cạnh hắn, yên lặng nhìn Tiểu Lôi.
Nhà cửa hai bên đường bỏ lại phía sau, xe hơi chạy trên đường quốc lộ, Tiểu Lôi đột nhiên mở miệng phá tan trầm mặc.
"Cámơn cô, cám ơn cô đã không hỏi điều gì." Tiểu Lôi đột nhiên thấp giọngnói một câu, lúc hắn nói câu này, trên mặt không có một tia cợt nhã,ánh mắt chưa bao giờ nghiêm túc như thế.
Lâm San San "Ân" mộttiếng, đột nhiên chủ động nắm chặt tay Tiểu Lôi, sau đó chậm rãi ngảđầu tựa trên vai Tiểu Lôi, nhắm mắt lại.
Trong lúc đó, Tiểu Lôi đột nhiên cảm thấy con tim mình trở nên dị thường nhu nhuyễn.
Đúng vậy, rất nhu nhuyễn ......
"
Chương 98: Thực sự thích anh!
Dịch giả: Yokogeri
Biên dịch : hoabeo
Nguồn : tangthuvien
"Hình như cúp điện rồi"
Tiểu Lôi kéo Lâm San San vào trong phòng, nơi này chính là căn nhà cũ của hắn.
Trongbóng tối, Lâm San San trầm mặc một hồi rồi nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đãbao lâu không trở về rồi? Một thời gian dài rồi không trả tiền điện,đương nhiên bị cắt rồi"
Tiểu Lôi cười hắc hắc nói: "Mẹ kiếp, mớiđầu năm mà cái gì cũng đụng đến tiền ah." Hắn nói câu này mà không chúý đến lúc này thân hình Lâm San San khẽ run lên.
Cánh cửa phòngbị Lôi Hống phá hỏng một lần đã được sửa lại, nhưng trong nhà chẳng cóđồ đạc gì, chỉ có một số ít đồ gia dụng giản đơn, dễ dàng nhận thấy rấtlộn xộn và bẩn, rất nhiều chỗ bụi bám dày.
Tiểu Lôi lấy ra một cái bật lửa, ánh sáng phát ra chiếu lên mặt hai người, cái bóng trên vách tường tựa hồ cũng chuyển động.
"Em rất lạnh phải không?" Tiểu Lôi khẽ kéo tay Lâm San San, phát hiện đối phương đang run rẩy.
"Không lạnh", Lâm San San ngoài miệng nói không lạnh nhưng cơ thể lại nhích sát về phía Tiểu Lôi một chút.
Hai người đi vào phòng, Tiểu Lôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta có biện pháp rồi".
Hắn lấy ga trải giường xuống, trải mặt bám bụi xuống mặt đất, cười nói: "Ngồi xuống đi"
Haingười trẻ tuổi ngồi cạnh nhau trên sàn, trong ánh sáng run rẩy củachiếc bật lửa, Tiểu Lôi có thế nhìn thấy rõ ràng đôi chân dài dưới lớpváy của Lâm San San cẩn thận xếp lại tạo thành một cung tròn ưu mỹ.
Dựalưng vào tường, Tiểu Lôi tắt bật lửa, mắt nhìn lên trần nhà lẩm bẩmnói: "Nơi này vẫn còn thoải mái chán. Bẩn và lộn xộn một chút nhưng lạilà chỗ của mình"
Lâm San San im lặng.
Tiểu Lôi cười nói:"Tại sao em không nói gì? Ta có điểm gì kỳ quái sao? Nhưng mà là tathực sự nghĩ thế, tuy biệt thự của Nam Sơn thực sự là to, tuy nhiên tachỉ thích nhà của mình. Hình như hôm nay trong lòng có chút khó chịu,nơi đầu tiên mà ta nghĩ đến, chính là căn phòng cũ này của ta"
Lâm san san cúi đầu khẽ nói một câu: "Còn em chẳng có nhà"
TiểuLôi nghe thấy trong thanh âm của San San có chút ảm đạm, thoáng chầnchừ rồi thấp giọng nói: "Lâm San San, đêm nay...ta biết em có tâm sự...hãynói với ta đi. Nói điều gì đó về chuyện của em"
Lâm San San ngửa mặt lên, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên mặt nàng, cười nói có chút miễn cưỡng: "Anh thực sự muốn nghe ư?"
Cô gái mím môi, trong ánh mắt lộ ra sự hồi tưởng, sau đó bắt đầu chầm chậm kể chuyện.
"Chuyệncủa em không có gì kỳ lạ cả, rất đơn giản, rất đơn giản. Khi còn rấtnhỏ đã mất cha mẹ rồi. Cha em là một thuỷ thủ, một lần ra biển khôngquay về nữa... nhưng anh biết không, cuộc sống của thuỷ thủ có vài phần..vài phần phức tạp. Ông ấy đã từng lén lút buôn lậu một ít vật phẩm, saumột lần đi biển không trở về nữa. Em không biết tại sao nữa. Khi cònnhỏ em từng nghe mẫu thân nhắc tới, nhưng bà cũng không hiểu rõ chântướng. Có người nói cha vì giúp hắc bang buôn lậu ma túy, cuối cùng bịngười ta đánh chết. Có người nói cha ở một hải cảng nước ngoài đánh bạcvới xã hội đen địa phương và bị giết... nói chung là có rất nhiều giảthuyết. Em cũng không biết rõ nhưng một chút ảnh hưởng của ông ấy tronglòng em cũng không có. Hồi nhỏ em cũng có xem qua ảnh của cha, nhưngngười đàn ông trong bức ảnh ấy rất xa lạ.
Mẹ em chỉ là một phụnữ bình thường, khi còn trẻ hình như rất xinh đẹp, nhưng em không biếtđược hồi trẻ mẹ đẹp thế nào. Sau khi cha mất, gia cảnh nhà em rất khókhăn. Năm đó em mới chỉ, à, hình như mới chỉ sáu tuổi, vẫn là tuổi đượccưng chiều. Một hôm khi em từ bên ngoài về, thấy trong nhà có rất nhiềungười, còn thấy những người họ hàng rất hiếm khi gặp. Sau em mới biếtlà mẹ đã mất rồi. Bà nguyên bị bệnh hen suyễn, chỉ vì kiếm tiền nênphải đi dọn dẹp tại một xưởng dệt mỗi ngày mười hai tiếng, kết quảnhiễm bệnh đường hô hấp..."
Lâm San San kể rất nhẹ nhàng, giọngnói của nàng bình thản, nhưng hình như khoé mắt im lặng xuất hiện nhữnggiọt nước mắt. Tiểu Lôi âm thầm thở dài không nói gì, chỉ lấy tay gạtđi nước mắt trên má nàng.
"Lúc em bảy tuổi bắt đầu sống với mộtngười họ hàng gần, ông ấy đối xử với em..., thôi coi như quên đi, khôngnói đến họ nữa" Ngữ điệu của San San nhẹ nhàng nhưng tựa hồ chứa đựngtang thương: "Về sau khi em mười bốn tuổi, học lên trung học..." nói đếnđây, ngữ khí của nàng chậm lại, trên má hơi giật giật, nhãn thần có vẻhoảng loạn.
"Khi đó có một gã rất thích em, ài, phải nói là cókhông ít thanh niên thích em, nhưng gã này nhà rất giàu. Hắn mời em ăncơm, đi xem phim, mời em ăn kẹo. Em.. em hồi đó không hiểu biết, hơnnữa hồi nhỏ trải qua cực khổ, hắn đối với em đúng là không chê vào đâuđược. Mời em đi ăn tại những nơi sang trọng, mời em đi xem phim... anhbiết không? Một chiếc vé xem phim có thể đủ cho em ăn trưa trong vòngmột tuần rồi. Em khi đó rất ngốc nghếch, cho rằng có một người thíchmình, hơn nữa còn đối xử với mình thật tốt, nên cũng rất thích hắn. Mộtbuổi tối, hắn mang em về nhà hắn, định...." Lâm San San nhíu mày, ánh mắtlộ vẻ sợ hãi, thấp giọng nói: "Hắn định.... Nhưng em rất sợ hãi, em khôngchịu, hắn liền trở mặt, nói những câu rất khó nghe, mắng em chẳng biếttốt xấu, định cưỡng bức em. Em khi đó cũng không biết làm thế nào,trong lúc hỗn loạn đá hắn một cước, sau đó bỏ chạy nên mới không bị hắnlàm hại. Ngày hôm sau em mới biết rằng hắn thực lòng chẳng yêu thích gìem, chỉ là hắn đánh cuộc với bạn bè rằng trong vòng một tháng có thểđưa em lên giường..."
Lâm San San thở dài, cười lạnh: "Cái loạicon nhà phú gia đều là như thế cả, bọn họ cho dù rất ghê tởm, nhưng emchỉ cần cố gắng tránh mặt thì cũng không có vấn đề gì... rồi đến mộtngày..." Lâm San San chần chừ một lát, nhẹ nhàng cắn môi: "Kẻ họ hàngnuôi dưỡng em có một đứa con trai, lớn hơn em ba tuổi. Gã gia hoả nàylà một tên súc sinh, một buổi tối lén lút vào phòng em, định..."
Tiểu Lôi lập tức hiểu ý, phẫn nộ nói: "Con mẹ nó, súc sinh!"
Nàngnhìn Tiểu Lôi, khẽ nở một nụ cười ngạc nhiên: "Hắn không đạt được mụcđích, sau lần bị gã nhà giàu lừa, em có thói quen thủ một cây kéo dướigối khi đi ngủ! Buổi tối hôm đó, gã súc sinh định làm hại em.. em liềnđâm mạnh vào người hắn!" Lâm San San nói đến đây, ánh mắt lộ vẻ bithương: "Sau đó cha mẹ hắn tỉnh dậy, thấy con mình bị thương, nằm trongphòng em toàn thân đầy máu. Họ nhanh chóng biết ngay sự việc là gì,nhưng lạnh lùng đánh em một trận...Kẻ họ hàng của em, chính là cha gã súcsinh kia, lão dùng một cái thắt lưng bằng da đánh em mười mấy cái, cònmắng em là tiện nhân!"
Tiểu Lôi tức khi dâng lên chửi: "Chúng nó ở đâu? Ta đi trả thù cho em!"
LâmSan San nhìn Tiểu Lôi, lắc đầu nói: "Không cần đầu, thế gian này loạingười vô sỉ nhiều lắm, bọn họ tự nhiên sẽ bị báo ứng, cái nhà kia sauem không gặp lại. Đêm đó em bỏ chạy không quay trở lại. Vì vậy... emkhông có nhà, thật sự không có nhà."
Tiểu Lôi nhìn Lâm San San vài lần, nhíu mày rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng mình.
Lâm San San nhắm mắt lại, tựa hồ như đang hưởng thụ cảm giác được ôm ấp.
Mộtlát sau, nàng chậm rãi nói: "Nhưng em là một nữ hài tử, mới có 14 tuổiđầu, ngồi bên đường một ngày một đêm, đi lang thang, trong túi một xucũng không có.."
Ánh mắt nàng lạnh giá, nụ cười có chút lo âu, nhưng ánh mắt đó rất đáng thương...
"Namnhân đầu tiên của em, anh đoán là ai? Em cho anh biết, chính là gã muốnlừa em lên giường! Cái gã con nhà giàu đó, hắn dùng một vạn đồng mua emmột đêm!"
Tiểu Lôi trong lòng tự dưng cảm thấy buồn bã, giọng nói của San San bình tĩnh dường như đang kể chuyện của người khác vậy.
LâmSan San liếc nhìn Tiểu Lôi thản nhiên nói: "Anh có xem thường em không?Nhưng lúc đó em không có cách lựa chọn nào khác.. em không có chỗ nàođể ngủ, từ sáng đến tối không được ăn cơm, em đi lang thang khắp nơi,trong lòng mù mịt, em không biết mình nên đi về đâu, không biết mìnhngủ đêm ở đâu, cũng không biết là khi nào mới có thể được ăn một bữacơm... rồi đến tối em đến một con phố. Con phố đó có rất nhiều phụ nữ, họra đường làm nghề bán hoa, em liền đứng ở đầu đường nhìn họ, nhìn mộtgiờ đồng hồ. Bọn họ mặc quần áo đẹp, có giầy cao gót hấp dẫn, hãy còncó tiền để ăn cơm, có nơi để ngủ... lúc đó, em nghĩ thông suốt rồi, hoặccó thể nói em cho rằng mình đã nghĩ thông suốt rồi. Em chạy đi tìm cáigã định lừa em lên giường, nói với hắn rằng còn muốn em không? Cho tamột vạn, ta sẽ là của ông. Sau đó, em cùng hắn đến một căn phòng kháchsạn."
Tựa hồ như rất lâu, cũng tựa hồ như chỉ là chốc lát rồi thấy Lâm San San tiếp tục chậm rãi kể.
"Emkhông có tiền, không có nơi nào để ở, thậm chí còn không biết mình sẽăn bữa ăn sau ở đâu. Sau đó, em chỉ có cách đáp ứng gã nhà giàu trongtrường kia để... để làm nữ nhân của hắn, tình nhân của hắn, tình lữ củahắn, con chim sẻ vàng của hắn..."
Lệ nàng vô thanh rơi xuống, LâmSan San tự mình lau khoé mắt, cười u ám nói: "Rất nhiều người coithường em, ài, có thể nói, trong trường không một ai để mắt tới em. Tấtcả mọi người đều cho rằng em bán mình vì tiền... bên trong em đã chết, đãchết thật rồi. Nhưng mà ông trời còn vẫn hành hạ em lần này tới lầnkhác chưa đủ sao ah... để em gặp anh... ngày đó nhìn thấy anh... em đang cầmmột ít tiền đi nộp học phí, còn có tiền phòng của em nữa. Nhưng túitiền bị mất, em thực sự không biết làm thế nào... buổi tối hôm đó, anhcho em chỗ nghỉ. Kỳ thực anh không biết rằng, buổi tối hôm đó, em đãđịnh theo thói quen là đi tìm gặp người khác rồi... gặp cái gã cho emtiền. Nhưng buổi tối hôm đó, em đã nghĩ kỹ rồi, nếu anh nửa đêm vàophòng em... nếu đêm đó anh tìm em, nhưng nửa đêm hôm đó anh vào phòng emgiúp đuổi con chuột, em liền biết rằng anh không phải là loại người bạihoại."
Nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt Tiểu Lôi, lẩm bẩmnói: "Anh toàn nói mình là vô lại, là người xấu, nhưng em biết ánh mắtanh trong sáng hơn bất kỳ người nào khác. Những nam nhân khác, chúngđều coi thường bộ dạng của em, bên ngoài mặt cười nhưng trong lòng đềucó ý đồ đen tối với em... nhưng em có thể cảm thấy, cho dù bọn chúng cóbiểu tình như thế nào, kỳ thực trong lòng chúng, trong mắt chúng khinhìn thấy em chỉ muốn lột y phục của em xuống!"
"Đêm hôm đó, emthậm chí nghĩ nếu anh đến tìm em, em sẽ trao thân cho anh! Em...em cóphải là loại đàn bà hạ tiện không?" Lâm San San lẩm bẩm: "Có lẽ vậy"
Giọngnói của nàng dần trở nên lãnh đạm: "Ngày thứ hai, sau khi rời chỗ củaanh, em đã lén lút lấy tiền của anh, tìm gã nam nhân kia, cái gã bỏtiền mua em làm tình nhân cho hắn, em nói từ sau không muốn tiếp tụclàm tình nhân của hắn nữa. Em đủ rồi, em không muốn làm quỷ nữa, emmuốn làm người."
Nàng lại bắt đầu khóc, thật thương tâm!
"Hắnmắng em, đánh em, nhưng em không để ý nữa. Em không rỏ nước mắt, trongđầu em luôn nghĩ đến đôi mắt anh, em thích ánh mắt anh nhìn em lúc đó,ánh mắt không có ý khinh thường, không có dụng ý gì khác." Lâm San Sankín đáo thở dài: "May là bây giờ em khác rồi, em đã dành dụm được íttiền, cố gắng làm cho mình không bị chết đói. Em mặc đồ rẻ nhất, ănthức ăn rẻ nhất, ở căn phòng rẻ mạt nhất. Hàng ngày chạy đến siêu thịlàm công, mỗi giờ kiếm được một đồng bốn hào... nhưng mà... những ngườitrong trường vẫn coi em là đồ hạ tiện, coi em là.. điếm!" Nàng cười mộtcách buồn bã, trong mắt tràn ngập sư tuyệt vọng.
Nàng đột nhiênngưng thị tại Tiểu Lôi, thấp giọng nói: "Đợi em có nhiều tiền, em sẽ đitìm anh, em muốn trả lại số tiền của anh...số tiền đó, đều là do em khổcực kiếm được, do em dành dụm được... thật mà! Mỗi đồng tiền đều là sạchsẽ, đều là sạch sẽ... sạch sẽ mà....!"
Tiểu Lôi thở dài, nói thấp giọng: "Được rồi, không nói nữa, ta thật không nên để em nói ra những điều này..."
"Không!"Lâm San San đột nhiên lớn tiếng nói: "Không, em muốn nói! Em muốn nóicho anh biết! Tiểu Lôi...Em nhất định muốn nói cho anh biết những chuyệnnày!!"
Nàng điên cuồng ôm lấy cổ Tiểu Lôi, thân mình run rẩy tựanhư lá cây trong gió mưa, nói: "Tiểu Lôi, em không còn là người con gáithuần khiết, em không phải là người con gái trong sạch... Điền Kha Nhixinh đẹp hơn em, Tiểu Thanh cũng xinh hơn em... họ so với em đều cao quýhơn, càng thích hợp với anh hơn em... em biết, trong lòng em thực sự biếtđiều đó...nhưng mà... nhưng mà..."
Nàng nấc lên, khóc bên tai Tiểu Lôi nói: "Nhưng mà em thực sự rất thích anh, thực sự rất thích anh...."
LâmSan San nói xong những lời này, đột nhiên giống như hạ quyết tâm, dùngsức đẩy Tiểu Lôi, sau đó cả người đè lên Tiểu Lôi, trong bóng tối mộtđôi môi run rẩy chạm vào miệng Tiểu Lôi, một bàn tay mảnh khảnh cầm lấytay Tiểu Lôi, sau đó dẫn hắn đi vào khám phá cơ thể mềm mại kia....
"
Chương 99: Khoãnh khắc đẹp đẽ
Dịch giả: VoBi
Biên dịch : hoabeo
Nguồn : tangthuvien
TiểuLôi chỉ cảm thấy trong người, dường như có thứ gì đó sắp bùng nổ mãnhliệt, bên tai nghe thấy tiếng rên rỉ của cô gái càng lúc càng trở nênnhu nhuyển vô lực, ngọn lửa trong người hắn ngày càng bốc cao, cơ hồlàm huyết dịch toàn thân đều sôi trào lên.
Rốt cục, hình như bêntrong người có thứ gì đó đột nhiên gãy đổ, hắn gầm nhẹ một tiếng, khílực toàn thân trong nháy mắt tiêu thất, thở hổn hển, chỉ cảm thấy trongđầu dường như trống rỗng.
Hình như trong đan điền có một cổ khítrào lên, làm cho bắp thịt toàn thân hắn đều được nới lỏng, thân thểnặng nề nằm trên giường, không còn dù chỉ một chút khí lực. Trong trạngthái tinh thần thả lỏng, Tiểu Lôi chìm sâu vào giấc ngủ. Trong cơ thểcó một luồng khí vẫn đang di chuyển, chậm rãi chuyển động, Tiểu Lôi hôhấp càng ngày càng dài, cuối cùng khoãng cách giữa hai lần hô hấp cũngcàng ngày càng dài, hình như đã tiến vào quá trình quy tức, hết thảycảm giác bên ngoài cũng dần dần mất đi ......
Lúc này đã là đêmkhuya, trong căn phòng tối đen, chỉ có tiếng hô hấp như ẩn như hiện,một bóng người mông lung chậm rãi bước tới, cúi nhìn Tiểu Lôi thật lâu,rốt cục nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
"Chỉ cầu một đêm, không cần gì khác."
Giọngnói mang vẻ quyết liệt, nàng dứt khoát đứng lên, lập tức nhẹ nhàng cầmquần áo, rời khỏi phòng. Chỉ là loáng thoáng, có vài giọt lệ rơi xuốngsàn, trong nháy mắt lẫn vào lớp bụi trên mặt sàn.
Tiểu Lôi hôhấp càng dài, việc bên ngoài hoàn toàn chẳng biết, trong cơ thể mộtluồng khí phát triển không ngừng, toàn bộ tiên thiên khí tức vô cùngthâm hậu chứa đựng trong cơ thể được điều động, luồng khí giống nhưluân xa vận chuyển quanh thân, hắn đã tiến vào một cảnh giới kỳ lạ.
Tronggian phòng u ám đã chỉ còn lại có một mình Tiểu Lôi, hắn hô hấp khi thìdồn dập, khi thì bình hoãn, trong khi tiết tấu hô hấp biến hóa, khí tứctrong thể nội cũng lưu chuyển không ngừng.
Trong lúc hôn mê,trong đầu Tiểu Lôi đột nhiên sinh ra vô số huyễn tượng, chỉ cảm thấytrước mắt thủy chung phảng phất có một bóng người thấp thoáng, người đótóc dài tung bay, vóc dáng yêu kiều quyến rũ, một hồi cười nói vui vẻ,phảng phất như là Kha Nhi, một hồi lãnh diễm vô song, hình như là DiệuYên, một hồi mặt như hoa đào, phảng phất là Tiểu Thanh, một hồi nướcmắt ròng ròng, lại biến thành Lâm San San. Chỉ cảm thấy một bóng ngườibiến thành bốn người, dần dần toàn bộ đều tiêu tán ......
"A!" Cũngkhông biết qua bao lâu, hắn đột nhiên động thân ngồi dậy, hét to mộttiếng. Khi để tay qua bên cạnh, chỗ này đã lạnh như băng, người bêncạnh sớm đã không biết đi về đâu.
Tiểu Lôi trong lòng kinh nghi không chừng, lúc này mới nhớ tới chuyện tối hôm qua, kêu lớn: "Lâm San San!"
Không người trả lời, Tiểu Lôi cẩn thận dựa vách tường chậm rãi đi tới phòng khách.
Trongnhà không có lấy nửa bóng người? Trong lúc đó trên mặt bàn phủ kín bụibặm, có đặt một tờ giấy trắng, mặt trên đặc kín chữ.
"Nếu nóitiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này của em chính là tại sao em khônggặp anh sớm hơn mấy năm? Em rất dơ bẩn, dơ bẩn đến ngay cả em tự mìnhcũng thống hận chính mình, thống hận từng dùng kim tiền để đổi lấy phùphiếm, thống hận sự sa đọa của mình. Em cũng biết em không xứng đángvới bản thân mình, cũng không xứng đáng với anh. Em cầu cũng chỉ là mộtbuổi tối, một lần ân cần, một lần hạnh phúc. Một lần như vậy là đủ rồi......
Em đã đem chính thứ duy nhất còn trong sạch cho anh. Không phải thân thể, mà là trái tim em."
Bútký có chút lộn xộn, trên trang giấy mơ hồ còn có dấu lệ, Tiểu Lôi vòtrang giấy trong tay, buồn vô cớ, không nói gì, trong mắt phảng phất cóvài phần mờ mịt.
Tiểu Lôi buông tay, lông mày nhíu lại, độtnhiên lại cầm tờ giấy lên, cẩn thận gấp lại, bỏ vào trong ngực. Lúc nàymới đi nhanh rời khỏi phòng.
Hắn không chậm trễ, thi triển ngự phong thuật dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến ngoại vi của trang viên.
Trongnhà vắng hoe, chỉ có Như Hoa một mình ngồi trong đại sảnh, nhìn TiểuLôi đẩy cửa tiến đến, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiểu Lôi.
"Lâm San San đâu?"
"Đi rồi." Như Hoa nhún vai.
"Đi rồi?" Tiểu Lôi cau mày: "đi đâu?"
NhưHoa trừng mắt nhìn Tiểu Lôi: "Đi đến nơi nàng muốn đi. Tiểu Lôi, cóphải ngươi cho rằng nàng nên đi theo bên ngươi? Hẳn là đi theo bênngươi để van xin thương cảm của ngươi? Nàng không phải cái bình hoa bêncạnh ngươi, mà là một người, một người sống sờ sờ. Nàng có sinh nhaicủa chính mình, có mục tiêu của mình, cuộc sống của mình."
Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "Ta chỉ hỏi ngươi, nàng đi đâu?"
NhưHoa cười cười, bất quá, nụ cười rất miễn cưỡng: "Cũng không có đi nơinào ...... chuyện của nàng đều phải nói cho ngươi sao? Là người ai cũng cótự tôn, ngươi cấp cho nàng một chút tự tôn, có được không?"
Tiểu Lôi xoay người hướng ra phía ngoài chạy: "Không được, ta phải mang cô ấy trở về!"
NhưHoa thở dài: "Đứng lại!! Ngươi tại sao đi tìm nàng? Là bởi vì thươnghại? Đơn thuần vì cảm thấy đáng tiếc cho nàng? Ngươi tìm nàng trở vềlàm gì? Làm nữ nhân của ngươi? Hay là tiếp tục làm bảo mẫu cho ngươi??Ngươi tự mình suy nghĩ kĩ chưa? Ta nói cho ngươi, nàng còn suy nghĩ rõràng hơn ngươi nhiều!! Rõ ràng hơn ngươi có thể hiểu!! Năm đó, khi nàngbị buộc phải dùng chính thân thể mình hoán đổi cuộc sống, nàng đã tựhiểu. Trên thế giới, không ai trời sanh đã hạ tiện, không người nàotrời sanh tự cam chịu đắm mình trong suy đồi. Nhưng Lâm San San nàngbiết, nếu nàng bước vào, vô luận lúc đầu nàng có bất đắc dĩ cỡ nào, lúcđầu không có chọn lựa thế nào, nhưng là nếu đi vào con đường này, saunày đều không có khả năng quay đầu lại nữa, bởi vì không người nào đểnàng trong mắt nữa. Ngươi có thể xem thường nàng, nhưng ta cho tới bâygiờ không có. Đại khái bởi vì ta cũng thường thường bị người xemthường, đại khái là đồng bệnh tương liên ...... nhưng ta nói cho ngươi, lúcnàng mười bốn tuổi đã phải nghĩ tới những điều này, khi nàng lưu lạcngoài đường, không có chỗ để ngủ, không có tiền để ăn cơm, sau đó phảiđem chính mình lên con đường này, nàng đã nghĩ tới những điều này!"
NhưHoa đứng lên: "Ngươi biết, nàng từng cùng ta nói gì không? Nàng nói:Mọi người có lẽ xem thường ta, nhưng là chỉ có ta tự mình biết, ta chỉlà vì để cho chính mình sinh tồn, vì để cho chính mình có thể có cơmăn. Nếu nói một người, một cô gái mười bốn tuổi, không tự bán chínhmình, ngươi cho rằng nàng như thế nào sống sót? Nếu nàng không bánchính mình, có thể chỉ hai ngày sẽ chết đói ở ven đường."
NhưHoa không hề nhìn Tiểu Lôi, chậm rãi nói:: "Bây giờ, ngươi sao? Ngươitrở về là tìm nàng phải không? Nàng đã đi rồi, hôm nay sáng sớm đã quayvề một lần sau đó đã đi rồi. Bây giờ ngay cả ta cũng không biết nàng ởnơi nào...... nàng nhờ ta chuyển cáo ngươi một câu nói."
"Cái gì??" Tiểu Lôi nhào tới trước mặt Như Hoa, nắm bả vai của nàng.
NhưHoa thở dài: "Nàng nói ngươi không nên đi tìm nàng, nàng sẽ tìm đến củangươi. Hy vọng ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng, chờ khi nàng trở lại tìmngươi, khi đó, nếu ngươi nguyện ý tiếp nhận, nàng sẽ đem cả đời chongươi. Nếu ngươi không muốn ...... nàng từ lúc bắt đầu không có hy vọng xavời ở bên cạnh ngươi ...... nàng cầu chỉ là một khoãnh khắc đẹp đẽ mà thôi."
Tiểu Lôi vẫy vẫy tay, nói: "Tốt lắm, được rồi, không cần phải nói nữa. Ta rõ rồi."
Hắn nhìn Như Hoa thật sâu, rồi xoay người đi lên lầu.
Tiểu Lôi vào phòng mình, ngồi ở trên sàn nhà, nhìn sinh mạng duy nhất trong phòng.
Đó là cây hoa sen cắm ở "Cửu Chuyển Thông Linh bình".
"Này,Diệu Yên, lên tiếng đi, nàng coi như là lão bà của ta...... bây giờ tâm lýcủa ta thật sự có hơi hoảng sợ. Nghĩ tới nghĩ lui, ngay cả người nóichuyện cũng không có. Hôm nay ta mới phát hiện, phụ nữ thật là một loạisinh vật kỳ quái. Có lúc, khi ta tưởng rằng mình đã rõ ràng, nhưng thậtra căn bản không hiểu con mẹ gì hết." Tiểu Lôi cười khổ, mắt nhìn đóahoa sen, phảng phất là đang lầm bầm lầu bầu: "Vừa rồi lúc ta quay lạithật sự muốn đi tìm nàng trở về. Nhưng là nàng ở nơi nào? Ta phải điđâu tìm? Mẹ kiếp, phim trên TV diễn viên nam đi tìm diễn viên nữ đềuchỉ cần tìm là thấy...... Tại sao nàng ấy lại bỏ đi? Chỉ cần nàng trở về,ta nhất định sẽ không để cho nàng đi nữa. Mẹ nó, ta là nam nhân mà ......"
Tiểu Lôi dù sao cũng không hiểu.
Hắnchỉ mới mười chín tuổi, vẫn còn trẻ. Ngay cả hắn dù học được nhiều phápthuật, nhưng là đối mặt tình cảm rắc rối này, hắn vẫn là một con ngườibình thường.
Tiểu Lôi ở trong phòng đợi suốt một ngày, trongngày này hắn không bước ra khỏi cửa. Không ai biết hắn tại trong phònglàm gì, chỉ là Như Hoa trong lòng có chút tò mò, từng lặng lẽ đứng ởcửa, chỉ là nghe thấy bên trong phảng phất có thanh âm người nói chuyệnmà thôi.
Đến buổi tối, cửa phòng Tiểu Lôi đột nhiên bật mở, hắnđi nhanh từ bên trong ra, vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai của Như Hoa đang đứng ởcửa phòng, thản nhiên nói: "Nghe lén đủ rồi phải không? Nghe đủ rồi saochưa đi xuống đi. Ta đã đói bụng rồi, hôm nay buổi tối ăn cái gì? Cônương trong vỏ ốc của chúng ta đã đi rồi, mọi người đêm nay không phảiđể bụng rỗng chứ?"
Hắn đi nhanh xuống lầu, nhưng đột nhiên thấpgiọng nói một câu: "Nàng tạm thời né tránh, chủ yếu chỉ là giữ lại mộtchút tự tôn, yêu cầu này cũng không quá cao, chúng ta cũng không cóquyền cự tuyệt nàng, phải không? Ai, nàng thật ra chỉ là sợ đối mặt ta,sợ ta sẽ cự tuyệt nàng, không muốn nàng...... đàn bà tại sao lại như vậychứ? Chờ nàng trở lại, nhất định phải đánh vào mông nàng."
Hắnđi xuống lầu, đột nhiên nhìn thấy một bóng người từ trong phòng bếp đira, mái tóc dài chấm vai, trên người đeo một cái tạp dề, khuôn mặt tựahồ dính một lớp tro bụi màu đen, Tiểu Lôi sửng sốt một chút: "Sao lạilà nàng?"
Tiểu Thanh có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng, lí nhí nói: "Ta, ta đang nấu cơm ...... nhưng ta làm không được tốt, vừa rồi ......"
TiểuLôi cười ha ha, đi tới, đưa tay nhẹ nhàng lau lớp tro bụi trên mặtnàng, cười nói: "Đi ra ngoài đi, để ta. Trù nghệ của ta năm đó khôngthể che dấu được nửa rồi"
Tiểu Lôi cầm cái xẻng nấu cơm, lấy cáitạp dề trên người Tiểu Thanh quấn lên người mình, sau đó đẩy nàng rakhỏi phòng bếp, hắn vừa thấp giọng ư hử một tiểu khúc, vừa bắt đầu bậnrộn.
Như Hoa từ trên lầu đi xuống, đứng bên cạnh Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh nhíu mày: "Hắn ...... hắn ngâm nga cái gì thế?"
NhưHoa liếc mắt nhìn Tiểu Thanh, khinh khỉnh nói: "Hình như là ...... hình nhưlà không cầu cái gì thiên trường địa cửu, nhưng cầu một lần được...... đâylà cái gì khúc nhạc quái quỷ gì, ta cũng chưa từng nghe qua."
Tiểu Thanh vẫn thản nhiên cười, không nói gì.
"
Chương 100: Di vật của mẫu thân Bảo Nhi
TiểuLôi ở nhà đợi hai ngày, Lôi đại tiểu thư gọi điện thoại tới hai lần,hắn lần đầu tiên bắt máy, không đợi đối phương nói, hắn cầm điện thoạinói luôn: "Lão tử không chơi nữa có được không?" sau đó cúp máy.
Lầnthứ hai, ngay cả dây điện thoại cũng giựt phăng. Sau đó, Tiểu Lôi dứtkhoát chui vào trong phòng Khinh Linh Tử, không thèm ra nữa.
KhinhLinh Tử nằm trên giường, trong tay đang cầm một bình Remy Martin XO,vừa nhấm nháp, vừa cau mày lẩm bẩm nói: "Đây là cái thứ rượu hổ lốn gì,mùi vị thật kì quái, tên tiểu tử Lôi Hống kia đem loại rượu này hiếukính lão nhân gia ta, ngày mai nếu dám đem loại rác rưởi này ra bỡn cợtta lần nữa, ta sẽ cắt đứt cái chân chó của hắn."
Tiểu Lôi mỉmcười: "Đại tinh tinh kia cũng trở nên thông minh vậy à, còn biết mangrượu tới hối lộ ngươi ...... nói thật đi sư huynh, ngươi cho hắn cái gì?"
Khinh Linh Tử nhướng mắt, nói: "Cũng không có gì, chỉ là cho hắn một bộ gọi là Tâm quyết vũ thần tâm pháp mà thôi ......"
TiểuLôi nhịn không được trợn mắt, hít vào một hơi: "Cái gì? Tâm quyết vũthần tâm pháp?? Ngươi thế nhưng thật là to gan a! Tâm pháp này mặc dùkhông phải tuyệt học bổn môn, nhưng cũng thuộc về bí mật bất truyền!Ngươi dám dễ dàng truyền cho Lôi Hống?"
Khinh Linh Tử cười ngạonghễ: "Lão tử ta muốn truyền, chẳng lẻ Tiêu Dao Tử tiểu lão nhi kia còndám làm gì ta chứ? Hừ, nói cho ngươi biết, tâm pháp vốn chính là do tasáng tạo! Ngươi tưởng là tuyệt học của phái Tiêu Dao các ngươi phảikhông? Chỉ bất quá ta bây giờ ký danh tại phái Tiêu Dao, tâm pháp nàyliền biến thành bản lãnh phái Tiêu Dao. Ngươi yên tâm được rồi, cho dùTiêu Dao Tử biết, hắn cũng không dám nói nửa câu, cho dù hắn dám nóithì ta cũng làm cho hắn phải nuốt trở vào!"
Lão liếc mắt nhìnTiểu Lôi, đột nhiên ngạc nhiên nói: "A? Tiểu tử này, hai ngày không tớigặp ta, hôm nay xem bộ dáng của ngươi, hình như có điểm bất đồng a ......"
Tiểu Lôi cười nhẹ: "Cũng không có gì, chỉ là nghĩ thông suốt một sự tình mà thôi."
KhinhLinh Tử bĩu bĩu môi, đột nhiên ngâm nga: "Thiếu niên không quen tư vịsầu khổ, tiểu tử này, khiến cho nhiều bông hoa xinh đẹp như vậy đaulòng sao? Làm người chính là đơn giản một ít mới tốt. Lại đây, đạo giata hôm nay thử xem tu vi ngươi gần đây có tiến triển gì không."
Lãohô lên một tiếng, nhảy khỏi giường, đơn thủ rút ra một cây phất trần,nhẹ nhàng phất lên, vạn sợi tơ trên phất trần hướng Tiểu Lôi xoắn tới.Tiểu Lôi mỉm cười, dưới chân lập tức thi triển "Tiêu Dao bộ pháp".Khinh Linh Tử hắc hắc cười hai tiếng, phất tay áo, một đạo kình phongđập vào mặt, Tiểu Lôi lập tức hô hấp đình trệ, nội tức rối loạn đến nửaphần, dưới chân cũng hơi trì hoãn, đã lập tức bị Khinh Linh Tử lợi dụngcơ hội bắt được.
Mắt thấy phất trần đã quấn ở cánh tay, ánh mắtTiểu Lôi chớp động, đột nhiên vươn một ngón tay điểm xéo tới Khinh LinhTử, Khinh Linh Tử khẻ cười một tiếng, thi triển thân thủ bắt cổ tayhắn, ngón tay vừa mới **ng vào cổ tay Tiểu Lôi, nhưng đột nhiên cảmthấy dưới da thịt Tiểu Lôi... mơ hồ có luồng lực bắn ra liên tục, lựcđạo rung lên khiến cổ tay Khinh Linh Tử bật mở.
"Ồ?" Khinh Linh Tử tò mò..., lại vươn xuất thủ như thiểm điện.
Loạicao nhân cấp bậc như lão hai lần ra tay, há có thể vô công? Ba ngón tayđã túm chặt cổ tay Tiểu Lôi, run lên nhè nhẹ, Tiểu Lôi bị một luồng lựcđạo cự đại ập tới, đẩy ngã xuống đất .
"Hức! Lại là như thế này!" Tiểu Lôi hừ một tiếng, bực bội nói: "Tại sao mỗi lần cùng ngươi so chiêu đều tránh không thoát?"
KhinhLinh Tử nhìn khinh khỉnh: "Né tránh một trảo này của ta, ngoài sư phụngươi Tiêu Dao Tử, thiên hạ cũng chỉ bốn năm người mà thôi. Cho dù làmấy người sư huynh của ngươi, muốn tránh khỏi một trảo này của ta, ítnhất còn cần hơn mười năm công phu đấy!"
Lão đột nhiên im bặt,trong mắt hiện lên một tia kỳ quái, ba ngón tay kẹp cổ tay Tiểu Lôi độtnhiên buông ra, sau đó di chuyển như thiểm điện từ cổ tay Tiểu Lôi lêntrên, cổ tay, bả vai, cổ, còn có tiểu phúc, trên đoạn đường dò xét mộtcổ lực lượng chuyển động nhu hòa theo nửa thân Tiểu Lôi, sắc mặt KhinhLinh Tử trở nên cổ quái, đột nhiên mở miệng nói:: "Quái, quái, ngươi ......"
"Ta làm sao?"
Khinh Linh Tử hắc hắc cười quái dị hai tiếng, nhìn vào mắt Tiểu Lôi nói: "Ngươi có phải đã bị phá thân đồng nam?"
TiểuLôi sắc mặt cổ quái, không đợi hắn trả lời, Khinh Linh Tử lại lắc đầunói: "Không cần giấu diếm...... hắc hắc, loại... âm dương hòa hợp này, đạogia chúng ta không kiêng kỵ, cũng không phải hòa thượng ăn chay, sợ cáigì. Nhưng thật ra ngươi quanh thân đều là tiên thiên chi khí, nữ tửđược nguyên dương của ngươi, sợ rằng phúc trạch sẽ không ít, bất quácũng là mệnh số của ngươi. số mệnh ngươi kỳ lạ, kì diệu đến nổi ngườibình thường có cầu cũng không cầu được, có tiên thiên chi khí, bán tiênchi thể. Trong cả cuộc đời này, sợ rằng ...... ân, ta tính coi, tiểu tửngươi khó thành vì mệnh phạm đào hoa? Bây giờ bên ngươi nữ hài tử thậtkhông ít, không bằng đạo gia ta dứt khoát truyền cho ngươi một bộ songtu chi pháp, sau này ngươi có thể luyện tinh hóa khí, cũng là có đượclợi ích a."
Tiểu Lôi cười cười: "Song tu? Chuyện này chẳng lẻ là thật sao?"
KhinhLinh Tử gật đầu, nói: "Vì nam là dương, nữ là âm. Nhưng cô dương bấttrường, cô âm bất thịnh. Đạo lý này ngươi luôn hiểu mà. Ngươi mặc dùquanh thân đều là tiên thiên chi khí, nhưng là cũng không phải thuầndương càng thịnh càng tốt. Ta vốn lo lắng là tuổi ngươi còn nhỏ, đạo lýnày, cái lão sư phụ cả đời xử nam của ngươi không nói cho ngươi..."
"Chờ một chút ...... ngươi nói Tiêu Dao Tử là lão xử nam ......" Tiểu Lôi lập tức trợn tròn hai mắt.
"Phi!"Khinh Linh Tử mắng một câu: "Đạo gia ta cùng ngươi nói nghiêm chỉnh,ngươi đa sự làm gì? Cẩn thận sư phụ ngươi cắt đứt hai chân của ngươi!"lão ho khan hai tiếng, tiếp tục nói: "Đạo lý này nói như thế nào đây ......ân, ngươi có thấy người ta nấu cháo chưa? Khi lò đỏ lửa, cháo sôi tràokhông phải lập tức đem nồi ra khỏi bếp là ăn được mà còn phải rót vàomột chút nước lạnh, đợi cho nó chậm rãi sôi trào, như thế lặp đi lặplại, cuối cùng chờ đủ lửa mới được. Còn âm dương điều hòa, cơ bản cũngchính là cái đạo lý này. Hình như cái tên Lôi Hống kia, luyện cái gìchó má đồng tử công, cương thì có cương, nhưng là cương quá tất gãy,cho nên hắn luyện cũng không phải bản lãnh gì cao thâm. Ân ......"
KhinhLinh Tử đột nhiên cười, nói:: "Cuốn "Thiên địa âm dương giao hoan đạinhạc phú" trân quý sư phụ ngươi vốn cất kỹ là bị ngươi chôm phải không?Thật ra đó là âm dương song tu điển tịch, đáng tiếc sư phụ ngươi cả đờixử nam, loại bảo bối này ở trong tay hắn cũng là lãng phí. Nếu đã rơivào tay ngươi, ta sẽ thuận thủy thôi chu, mượn hoa hiến phật, truyền bípháp này cho ngươi ......"
Một kẻ thấy lớn không kính, một ngườiđiêu ngoa cổ quái, hai người một lớn một nhỏ ở trong phòng không biếtlà thảo luận cái gì. Nửa ngày sau, khi Tiểu Lôi đi ra cửa phòng, nghethấy phía sau Khinh Linh Tử quát: "Nguy to! Tiểu tử kia, pháp môn nàytruyền cho ngươi, nếu ngươi dùng nó để làm trò thiết ngọc thâu hươngthải hoa, đạo gia ta sẽ phế ngươi!"
Tiểu Lôi cũng không quay đầulại, trề môi. Trong lòng lại nghĩ: "Tiêu Dao Tử là lão xử nam, nhưngKhinh Linh Tử tại sao lại hiểu về chuyện này nhiều như vậy? Chẳng lẽlão không phải xử nam?"
Vừa xuống lầu, chợt nghe thấy ầm mộttiếng, trong phòng bếp hỏa quang đại thịnh, một làn khói đen mỏng từcửa sổ phòng bếp xông ra, nhìn thấy Tiểu Thanh liên tục ho khan, từ bêntrong chạy ra, vẻ mặt buồn bực ủy khuất.
Tiểu Lôi vội vàng chạy tới, cười khổ nói: "Nàng lại làm gì thế?"
TiểuThanh đầy mặt ủy khuất: "Lâm gia muội muội đi rồi, hai ngày nay ngươiluôn tới nấu bếp, trong lòng ta cảm thấy không nguyện ý. Ngươi đườngđường là một nam tử, thế nào có thể ủy khuất ở trong phòng bếp? Tanghĩ, muốn ......"
Tiểu Lôi thở dài, chạy vào trong phòng bếp, khôngđể ý khói đen cuồn cuộn trước tiên dập tắt bếp lò, mở cửa sổ, lúc nàymới xoay người cười khổ nói: "Cho nên nàng đã nghĩ muốn xuống bếp làmtrù sư?"
Tiểu Thanh cúi đầu xuống, thở dài nói: "Đáng tiếc ta quá ngu ngốc, làm thế nào cũng không tốt."
Tiểu Lôi nhìn cái chảo đáy bằng bị thiêu đến biến dạng, nhịn không được hỏi: "Nàng làm sao thành thế này?"
Tiểu Thanh tròn mắt: "Lửa quá nhỏ, ta trong lòng sốt ruột, đã phóng ra một đạo tam vị chân hỏa......"
"Tamvị chân hỏa?" Tiểu Lôi hít sâu một hơi: "Nàng cũng thật lợi hại, dámdùng tam vị chân hỏa để nấu ...... nàng ...... nàng tưởng cái chảo này là phápbảo luyện lò luyện đan sao? Cái thứ này như thế nào chịu được tam vịchân hỏa của nàng?"
Hắn đưa mắt nhìn lại, trên sàn bếp hơn phânnửa chén bát sớm đã biến hình , Tiểu Lôi cười khổ: "Tốt lắm,được rồi,hôm nay mọi người ra ngoài ăn."
Tiểu thanh áy náy nói:: "Xin lỗi, là ta ......"
Tiểu Lôi lắc đầu, nói:: "Không trách nàng. Tâm tư của nàng ta biết mà......"
Tiểu Thanh thu hết dũng khí, đột nhiên nói:: "Lâm gia muội muội đi rồi, ngươi không nghĩ tới đi tìm nàng sao? Ta ......"
TiểuLôi trầm mặc vài giây, đột nhiên cười cười: "Đi cũng là do nàng lựachọn. Mỗi người đều có quyền tự mình lựa chọn cuộc sống, ta có quyền gìnhất định giữ nàng ở lại bên người? Tỷ như nàng, tương lai nàng chừngnào muốn rời đi, cũng đều có thể."
Ai ngờ Tiểu Thanh nghe xonglời này, lại đột nhiên khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, cuống quít lắc đầunói: "Không, sẽ không ...... ta, ta sẽ không, sẽ không ......"
Tiểu Lôi cười cười, vỗ nhẹ nhẹ bả vai nàng, đi qua cầm điện thoại lên.
"À, trung tâm ẩm thực XX phải không? Ân, ta muốn gọi một phần ăn gia đình ......"
Vừanói tới đây, đột nhiên nhìn thấy trên lầu Như Hoa cùng Lôi Hống chạyxuống, Như Hoa hét lớn: "Làm sao vậy? Vừa rồi chuyện gì xảy ra? Nổ bìnhga phải không?"
Tiểu Lôi nhìn hai người, thở dài, nói thêm vào điện thoại: "A, thế là hai phần đi, đặc biệt tăng thêm cái loại đó ......"
Tiểu thanh cười khổ: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi, là ta không cẩn thận trong phòng bếp ......"
TiểuLôi thản nhiên cười cắt đứt nàng, nghiêm mặt nói: "Không có cái gì xinlỗi. Nàng làm tốt lắm ......" hắn hạ thấp giọng: "Cám ơn nàng."
LôiHống gãi gãi đầu, đi xuống lầu, nói: "Tiểu Lôi, ngươi vẫn không tiếpđiện thoại của tỷ tỷ ta sao? Vừa rồi tỷ tỷ mới điện thoại cho ta, sạccho ta một trận đấy."
Tiểu Lôi trợn mắt: "Chuyện đó có quan hệ gì với ta?"
"Ân ...... còn có Kha Nhi ...... nàng hai ngày nay hình như rất thương tâm đấy ...... ngươi xem ......"
TiểuLôi bĩu môi: "Nàng ta muốn ta mang theo chín trăm chín mươi chín đóahồng tới nhà, sau đó đứng dưới cửa sổ nhà nàng hát tình ca mỗi đêm sao?Ta nói cho ngươi, nếu ta gặp Điền Kha Nhi, sợ rằng người thứ nhất muốnlấy mạng ta chính là Điền Chấn. Ngươi cho Điền Chấn nguyện ý để cho nữnhi đi theo ta? Ngươi nói ta làm sao bây giờ? Một chưởng đánh chết lãogià hủ lậu Điền Chấn? Sau đó cướp nữ nhi của lão mang đi?"
Hắn đột nhiên vỗ đầu: "A! Được rồi!"
Hắnlôi ra một tờ chi phiếu, cười nói: "Ngày mai cầm số tiền này ra ngoài,sau đó tìm một chỗ mua một căn nhà lớn, mọi chuyện sau đó cứ kệ nó, đimột bước tính một bước."
Lôi Hống há hốc miệng, muốn nói gì đó, nhưng chuông điện thoại đột nhiên reo.
Tiểu Lôi tay chỉ điện thoại: "Ngươi nghe điện thoại đi, nếu là tỷ tỷ ngươi, nói với nàng, lão tử xin bị sa thải có được không?"
LôiHống vẻ mặt đau khổ cầm lấy điện thoại, vừa nghe xong hai câu, thấpgiọng nói: "Ông chờ một chút." quay đầu nói: "Tiểu Lôi, ngươi ......"
TiểuLôi trừng mắt, nói: "Ta, ta cái gì? Nói cho ngươi ta không tiếp điệnthoại, tỷ tỷ ngươi muốn tìm ta để phiền toái, để cho nàng tới, ta sợlại nghe ta chính là do nàng nuôi lớn! A sai, sai! Ta như thế nào cóthể do nàng nuôi lớn!"
Lôi Hống nuốt nước bọt, khó nhọc nói:"Không, không phải tỷ tỷ của ta, là người Minh Nguyệt quán...... một namnhân tên là Nguyệt Sơn, hắn nói có chuyện rất quan trọng muốn gặp ngươi......"
Tiểu Lôi lúc này mới thở dài, đi qua cầm điện thoại.
Ngày hôm sau, trong Minh Nguyệt võ quán.
"Đây là di vật của mẫu thân Bảo Nhi?"
Nhìn cái rương gỗ trước mặt, Tiểu Lôi nhíu mày: "Chỉ có vài món đồ này?"
"Đúngvậy, chỉ còn những thứ này." Nguyệt Tinh thở dài, trên mắt có chút bithương. Trên mặt nàng có chút uể oải, hiển nhiên hai ngày nay chạy vềquê mang đồ lên, cũng có hơi mệt nhọc.
Trong rương chỉ có vài cuốn sách, một sợi dây chuyền bạc, trên dây chuyền có một cái nhẫn.
TiểuLôi cầm lấy sợi dây chuyền, ngón tay nhẹ nhàng ma sát cái nhẫn. Cáinhẫn tạo hình đơn giản, hơn nữa nhìn không thấy gì quý giá, loại trangsức nầy tựa như chỉ cần ra hàng rong là có thể mua được.
Hơn nữanhìn qua mặc dù nó hiện ra thuần màu bạc, nhưng theo kinh nghiệm TiểuLôi từng đi theo thúc thúc hành nghề mà xem, hắn gặp qua châu báu cũngthật không ít, cái nhẫn này vừa nhìn vốn không phải bằng bạc, mặt ngoàimặc dù thấy lấp lánh, nhưng quá nửa là một loại xi mạ mà thôi. Loạinhẫn này tại mấy quầy hàng đêm, nhiều nhất chỉ hơn mười đồng mà thôi.
Một nữ nhân thuộc Minh Nguyệt gia tộc giàu có, tại sao lại dùng loại trang sức rẻ tiền này?
Tiểu Lôi quay đầu nhìn Nguyệt Tinh, vẻ mặt nàng cũng mờ mịt, hắn biết hỏi nàng cũng như không.
Hắn tiện tay nhìn qua mấy bộ sách.
Những cuốn này đều là thư tịch cổ. Nhưng làm cho Tiểu Lôi hơi bất ngờ, lại là chủng loại của chúng.
"Sơn hà đồ chí" "Từ Hà khách du ký"......
"A?"Tiểu Lôi kỳ quái nói: "Không ngờ mẫu thân Bảo Nhi là một người yêuthích cổ tịch, a, nàng thích xem những du ký núi sông cổ đại sao?"
Nguyệt Tinh suy nghĩ một chút, nói: " Hình như là nàng rất thích, từ nhỏ đãthích đi khắp nơi du lịch ...... nếu không, cũng sẽ không ngàn dặm chạy đi ngoại quốc."
Chương 101: Tới Châu Âu xa xôi.
TiểuLôi im lặng, cầm lấy quyển "Từ Hà Khách du ký" cẩn thận lật từng trang,lúc bắt đầu, vẻ mặt còn thư giãn, nhưng sau khi lật vài tờ, trong mắtkhông khỏi hiện lên vẻ kỳ quái.
"Mẹ của Bảo Nhi, nơi nàng ra nước ngoài du học là .... Châu Âu, đúng không?" Tiểu Lôi vừa lật sách vừa thuận miệng hỏi một câu.
"Đúng vậy, tỷ tỷ ở Pháp và Tây Ban Nha một năm..." Nguyệt Tinh Thở dài.
TiểuLôi mỉm cười, chậm rãi khép cuốn "Từ Hà Khách du ký" lại, trong mắt lóelên một tia tiếu ý: "May mà ta mời cô trở về một lần, nếu không sợ rằngthật sự không có cách nào phát hiện ra manh mối này... A, có lẽ bây giờnói cái này là manh mối thì quá sớm, bất quá cuối cũng vẫn còn tìm đượcmột điểm kỳ quái."
"Cái gì?" Nguyệt Tinh và Nguyệt Sơn đồng thời hỏi.
TiểuLôi gật đầu, nhẹ nhàng vẫy vẫy quyển "Từ Hà Khách du lý" trong tay,cười nói: "Hai người biết quyển sách này không? 'Từ Hà Khách du ký',người viết là một nhà lữ hành gia vĩ đại, nhà địa lý học, thậm chí làmột nhà văn xuất sắc của lịch sử Trung Quốc cổ đại, bởi vì cuốn "Từ HàKhách du ký" do ông ta viết đồng thời có giá trị văn học rất cao, bâygiờ trong các cuốn sách giáo khoa lịch sử của học sinh có ghi lại sựtích của ông, lại còn nhắc tới cuốn du ký của ông ấy nữa... Bất quá tacòn biết một điểm, Từ Hà Khách sở dĩ lại vĩ đại như vậy còn có mộtnguyên nhân quan trọng."
Dừng lại một chút rồi hắn tiếp tục nói:"Bởi vì nó gần như đã được giới địa chất học toàn thế giới công nhận,'Từ Hà Khách du ký' là tài liệu sớm nhất trên thế giới ghi lại nhữngnghiên cứu có liên quan tới các địa hình hang động đá vôi!"
Nguyệt Sơn và Nguyệt Tinh khi nghe xong vẻ mặt hai người mờ mịt.
TiểuLôi kiên nhẫn giải thích: "Nói đơn giản một chút, địa hình đá vôi cóthể tính là một môn hang động học, ví dụ đơn giản nhất, động đá vôichúng ta thường thấy trong núi và dưới đất chính là địa hình đá vôitiêu chuẩn."
Nói đến đây, trong lòng Tiểu Lôi nhớ lại, cái độngrộng lớn dưới lòng đất cất giấu huyết ngọc chung nhũ ngàn năm trên đảoHuyền Không, dựa theo tiêu chuẩn của địa chất học, cũng là địa hình củahang động đá vôi tiêu chuẩn.
Tiểu Lôi giở cuốn "Tử Hà Khách duký" trong tay cười nói: "Ta vừa nhìn sơ qua, phát hiện quyển sách nàycó một hiện tượng kỳ quái, trong quyển du ký này phàm là các chương vềhang động học, các trang giấy đều rất cũ, còn có nếp nhăn, rất rõ ràng,mẹ Bảo Nhi, hình như cũng là một nhà địa chất học, đặc biệt là ngườiđam mê hang động đá vôi."
Nguyệt Tinh lập tức nói: "Anh nói cáigì mà động đá vôi ta không hiểu rõ, nhưng mẹ Bảo Nhi lúc còn sống quảthật rất thích tới những nơi có nhiều động đá vôi, lúc chị ấy còn trẻ,đã từng tới thăm các động đá vôi nổi tiếng ở Giang Nam, như là Kim Hoa,hay Đồng Lư, lần xa nhất là chị ấy một mình tới phía Tây Nam, hơn mộttháng mới quay về."
"Một người thích du lịch đúng chuẩn a." TiểuLôi thở dài, nhíu mày nói: "Chúng ta giả thiết mẹ Bảo Nhi quả thật làmột người yêu thích hang động học, Như thế có thể giải thích tại sao côấy lại lựa chọn đi Tây Ban Nha và Pháp... Thậm chí, chúng ta còn có thểcăn cứ vào điểm đó, mở rộng ra một chút, rốt cuộc hai năm cô ấy ở châuÂu đã làm chuyện gì."
"Cuối cùng là vì sao mà cô ấy đến châuÂu?" Người hỏi chính là Nguyệt Sơn. Vẻ mặt của hắn không tự nhiên lắm,ánh mắt có chút vội vàng, sau khi nói xong những lời này, đôi môi runrẩy, nhìn Tiểu Lôi có phần khẩn thiết.
Trong lòng Tiểu Lôi chợt nghĩ... gã Nguyệt Sơn này, đối với mẹ Bảo Nhi thật ra vô cùng quan tâm a.
Khẽho một tiếng, Tiểu Lôi giải thích: "Biên giới của Tây Ban Nha và Pháplà dãy Pyrenees! Dãy núi này là đường biên giới tự nhiên của Tây BanNha và Pháp. Đó không những là điểm du lịch trượt tuyết hấp dẫn cả châuÂu bởi những ngọn núi cao, mà ở dãy núi này còn có một thứ nổi tiếng...Nơi đó có động đá vôi sâu nhất địa cầu, một động đá vôi có độ sâu thẳngđứng đạt đến 1334 mét! Nếu mẹ Bảo Nhi thực sự là người đam mê hang độnghọc, vậy thì cô ấy không thể bỏ qua một chỗ như vậy."
Hắn độtnhiên nhíu mày nói: "Còn có một nghi vấn... Nếu mẹ Bảo Nhi là một ngườiđam mê địa chất học, vậy cô ấy khi còn sống đi du lịch nhất định lưulại không ít những mẫu đá sưu tầm được... Những thứ này chạy đi đâurồi?"
Nguyệt Tinh đỏ mặt nói: "Anh nói những tảng đá đó sao? Khichị ấy còn sống quả thật thích ngắm nghía những tảng đá không biết từđâu ra, cứ mỗi lần chị ấy đi ra ngoài du lịch, đều thích mang về bảytám tảng đá có hình thù kỳ quái, chỉ là trưởng bối trong gia đình chorằng một cô gái suốt ngày chơi với mấy tảng đá cũng không hay lắm, chonên.... sau khi chị ấy qua đời, phần lớn những thứ đó đều bị vứt đi."
"Vứtđi?" Tiểu Lôi cười khổ, sờ sờ mũi, thở dài nói: "Đáng tiếc. Nếu có thểcó được những dạng đá cô ấy thu thập được khi còn sống, ta thậm chí cóthể suy ra rốt cục cô ấy đã đến nơi nào ở Châu Âu."
Nguyệt Sơncau mày nói: "Tiểu Lôi, nhìn bộ dạng của ngươi hình như đối với cáigì.... cái gì là hang động học đá vôi hiểu rất rõ phải không?"
TiểuLôi xua xua tay, nói: "Ngươi khen ta như vậy, làm ta đỏ mặt rồi, đó chỉlà một chút tri thức cơ bản được dạy ở trường học ngày nay mà thôi.Tatừng vì ứng phó với khảo thí chuyên môn nên học vẹt những thứ này. Bấtquá, trí nhớ của ta tốt hơn người bình thường, cho nên người khác họcvẹt sau khi khảo thí sẽ rất nhanh quên nhưng ta vẫn có thể nhớ rất kỹ.
NguyệtSơn đỏ mặt lên tự giễu nói: "Ài, là ta cô lậu quả văn rồi, ta tập võ từnhỏ, đối với mấy thứ này không hiểu rõ lắm..... Còn nữa, ngươi nóinhiều như vậy, nhưng giải thích về cái nhẫn như thế nào đây?"
TiểuLôi bật cười nói: "Cái này chỉ có trời mới biết, ta chỉ căn cứ vàonhững trang giấy cũ trong quyển sách này để suy đoán một chút thôi, cònchưa biết có chính xác hay không? Về phần cái nhẫn này, ta dựa vào đâuđể có thể đoán được? Xem hình dáng của nó hình như cũng không phải làcái gì quý trọng lắm. Nhưng lại có thể được mẹ Bảo Nhi lúc sinh tiềncất giấu kỹ, vậy thì tự nhiên có lai lịch đặc biệt rồi."
NguyệtSơn suy nghĩ một chút nói: "Ngươi xem, sau này nên làm thế nào đây?Trong tay chúng ta chỉ có được mấy vật này thôi, các manh mối khác đềukhông có, chỉ dựa vào sự đam mê của cô ấy lúc sinh tiền, làm sao tìmđược người cha thật sự của Bảo Nhi đây?"
Tiểu Lôi cúi đầu suynghĩ giây lát, sau đó, hắn chậm rãi nói, sau đó trên mặt nở nụ cười,hắn chậm rãi nói: "Muốn tìm được sự thật, biện pháp tốt nhất là bướctheo dấu chân của người đi trước một lần xem sao. Cho nên... ta nghĩ cólẽ nên tới Châu Âu một chuyến."
"Tới châu Âu?" Nguyệt Tinh sửngsốt một chút, nàng ta nhìn Nguyệt Sơn. Nguyệt Sơn sắc mặt bình tĩnh,không chút nghĩ ngợi nói: "Được! Phải đi tới đó một lần, ta và ngươicùng đi!"
Tiểu Lôi thở dài.
Bản thân mình cũng không phảiloại người hiếu kỳ. Chỉ là chuyện này có quan hệ đến Bảo Nhi, mà ngàyngày tiểu nha đầu Bảo Nhi này thực sự dễ thương làm ta cũng phải thích,nghĩa là đã tự hòa mình vào vòng xoáy phiền phức này rồi, ngay cả mìnhmuốn thoát thân, sợ rằng Giáo Đình và Hắc Ám Hội Nghị gì đó, cũng sẽkhông dễ dàng buông tha cho mình a?
Hắn thầm cười lạnh, tới ChâuÂu một chuyến cũng tốt. Tốt nhất là mang theo Khinh Linh Tử cùng đi,nếu không đúng, cùng lắm là bồi thường cho mọi người, đi chơi một vònglà xong.
Ba người nhanh chóng thương lượng một chút rồi lập tức chia nhau hành động.
MinhNguyệt gia dù sao còn có chút thế lực và biện pháp, chuyện ra nướcngoài còn một vài vấn đề về thủ tục, do bọn họ phụ trách. Thật ra TiểuLôi thì không sao, chỉ là muốn dẫn Khinh Linh Tử đi thì có chút phiềntoái, dù sao Khinh Linh Tử không có thân phận hợp pháp... Lúc mà cáilão già này sinh ra cũng không biết là vào thời nào nữa.
Khôngthể bắt lão thi triển ngự phong thuật, bay một mạch từ trong nước sangchâu Âu? Bất quá Nguyệt Tinh tỏ vẻ vấn đề đó không lớn, chắc là có thểsắp xếp được. Dù sao Minh Nguyệt gia là một đại gia tộc tồn tại lâuđời, cũng có chút bản lãnh.
Về phần Khinh Linh Tử, không khó quyết định. Khi Tiểu Lôi trở về nói với Khinh Linh Tử một câu.
"Tamuốn đi châu Âu một lần, bọn khốn đó cứ luôn gây phiền phức cho ta,quấy rối Bảo Nhi, cứ ngồi chờ bọn nó tìm tới cửa, chi bằng chúng taxuống tay trước, chuyển thủ thành công!"
Khinh Linh Tử lập tứckêu oa oa, hậm hực muốn đánh nhau, tỏ vẻ nhất định muốn "đi đến cáichâu gì đó, để đá vào mông cái bọn vương bát đản định đánh đồ đệ bảobối của ta", với tính khí của lão gia hỏa "chỉ sợ thiên hạ không loạn"này, cộng thêm tính tình "trời không sợ, đất không tha", đừng nói là đichâu Âu, bảo lão lên nguyệt cầu, chỉ sợ là lão cũng dám lên
Bangày sau, sửa soạn đầy đủ tất cả hộ chiếu, đoàn người Tiểu Lôi, KhinhLinh Tử, Nguyệt Sơn, sau khi suy nghĩ một hồi, sợ rằng những người lợihại của bên mình đã rời đi, đối phương sẽ chú ý đến Bảo Nhi, nên dứtkhoát mang theo cả Bảo Nhi. Nhóm bốn người, xuất phát đi châu Âu.
KhinhLinh Tử cởi bỏ đạo bào, thay y phục, tóc vốn buộc đằng sau, đổi thànhmột mái tóc dài phiêu dật. Hơn nữa hắn tu tiên đắc đạo, có thuật trúnhan, mặc dù cũng không biết là lão quái vật mấy trăm tuổi, nhưng khuônmặt vẫn rất đẹp trai, răng trắng môi đỏ, nhìn qua thấy bộ dáng khôngquá ba mươi tuổi, mặc bộ đồ đó, lại thêm lão vốn có vài phần khí chấtphiêu nhiên xuất trần, trong lúc giơ tay nhấc chân, cũng ẩn hiện dángvẻ của một mỹ nam tử lớn tuổi.
Lão gia hỏa này theo mấy ngườixuất hiện ở sân bay, lập tức cuốn theo sự chú ý của đông đảo nữ tử qualại. Tiểu Lôi lại còn cho lão đeo kính râm, Khinh Linh Tử có dáng dấpđẹp đẽ hơn người, nhìn từ xa, có pha vài phần phong thái của một đạiminh tinh điện ảnh, hơn nữa lại đeo kính râm không khỏi làm cho ngườita nghĩ đó có phải mấy minh tinh điện ảnh trốn trốn tránh tránh để đilại không.
"Đây là cái máy bay quỷ quái gì vậy, cứ đùng đùngđoàng đoàng làm cho đạo gia đau hết cả đầu, đã thế còn bay chậm nhưvậy! Nếu như mọi khi, khoảng cách như vậy, đạo gia ta dậm chân một cáilà tới!" Ngồi trên máy bay hơn mời lăm phút, Khinh Linh Tử đã khôngchịu đựng nổi, bắt đầu thấy bồn chồn. Tiểu Lôi vội vàng lựa lời an ủi.Hắn biết rõ tính tình của Khinh Linh Tử, nếu hắn không bình tĩnh nổi,sợ rằng sẽ lập tức hóa thân phá thủng máy bay bay đi. Nếu mà như vậythì quả là hay ho.
May mà đây là chuyến bay quốc tế, chỗ ngồitrước sau đều là người ngoại quốc, những lời oán giận của Khinh Linh Tửbọn họ đều nghe không hiểu. Tiểu Lôi không khỏi vuốt mồ hôi trán, tronglòng thầm lo lắng: chiếc máy bay này còn phải bay một ngày một đêm mớitới châu Âu, chỉ có thể cầu trời phù hộ, lão gia này đừng có nửa đườngkhông chịu nổi mà phát điên lên.
Sắc mặt Nguyệt Sơn cũng vàiphần xấu hổ, nhưng Bảo Nhi bên cạnh lại cười dài, trong lòng cô bé vôlo vô nghĩ, chỉ cần có thể cùng Tiểu Lôi ba ba của cô đi du lịch, thìđó chính là chuyện tốt nhất thế gian này.
Tiếp viên hàng khôngđi tới đi lui, thấy chỗ này, Bảo Nhi, một tiểu cô nương vô cùng đángyêu như thế đang ngồi, lại thêm Khinh Linh Tử, lão quái vật đã biếnthành một mỹ nam tử, không khỏi cố tình thường xuyên đảo qua. Nhất làBảo Nhi, lấy được rất nhiều viên kẹo ngọt, suốt đường đi cứ hi hi ha hacười mãi không ngừng.
May mà cuối cùng Khinh Linh Tử sốt ruộtkhông chịu nổi, dứt khoát ngồi trên ghế nhập định, lúc này Tiểu Lôi mớithở phào nhẹ nhõm, đứng dậy tranh thủ đi vào phòng vệ sinh mà thư giãn.Lúc đi qua hành lang phía sau, đột nhiên hai mắt hắn sáng ngời, trongkhi đó ở một vị trí bên trái hành lang, một nam nhân tóc vàng chậm rãimở cặp kính đen trên mặt xuống, yên lặng nhìn Tiểu Lôi, khẽ cười, bộdạng rất tao nhã.
"Diệp Bất Quần?"
Tiểu Lôi dừng bước, nghiêm túc nhìn hắn.
DiệpBất Quần thở dài, có vẻ rất lấy làm tiếc, nói: "Tiểu Lôi tiên sinh thânmến, ta vốn dĩ cho rằng chúng ta đã giảng hòa, nhưng không ngờ ngươivẫn không coi ta là bằng hữu, nếu không, vì sao ngươi đến châu Âu cũngkhông thèm nói với ta một tiếng?"
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu,nhanh chóng quay đầu nhìn lại, mắt thấy Khinh Linh Tử ở xa xa không cóđộng tĩnh gì, hắn mới lập tức lắc mình ngồi xuống chỗ trống bên cạnhDiệp Bất Quần, thấp giọng nói: "Ngươi đi theo chúng ta?"
DiệpBất Quần chẳng hề có ý phủ nhận: "Đúng vậy, Ta đi theo các ngươi. Nhiệmvụ của ta chính là trông nom Bảo Nhi tiểu thư, các ngươi không nóikhông rằng mang cô bé chạy đến châu Âu, nếu không phải tên của ngươi đãtừng ở trên danh sách mẫn cảm của giáo hội, đơn xin nhập cảnh của ngươivừa mới báo cáo lên trên, giáo hội đã thông qua một vài kênh tin cậy,lấy được tin tức... Nếu không như thế, e rằng cả ta cũng bị ngươi quamặt rồi."
Tiểu Lôi cau mày: "Ngươi muốn thế nào?"
"Khôngcó gì. Tiếp tục đi theo các ngươi, bảo đảm tiểu thư không có chuyện gì,không để người nào của Hắc Ám Hội Nghị tiếp cận cô bé... Bất quá, hiệntại xem ra nhiệm vụ này lại càng thêm nhiều khó khăn rồi. Chẳng lẽngươi không biết, châu Âu không những là đại bản doanh của Giáo Hội,cũng là sào huyệt của Hắc Ám Hội Nghị đó."
Tiểu Lôi suy nghĩ mộtchút, thở dài cười lạnh nói: "Được rồi, là do ngươi nguyện ý đi theo...Chỉ là bây giờ ngươi tốt nhất nên cầu mong ngàn vạn lần đừng để chongười đang ngồi cùng chỗ với ta biết được sự tồn tại của ngươi, nếukhông lão sẽ ngay tức khắc cho ngươi một cước từ trên không ba mươingàn bộ này bay thẳng xuống đất à!"
Diệp Bất Quần mỉm cười, nói:"Cảm ơn ngươi đã đề tỉnh.Ài... hoặc là một kiểu uy hiếp... Ngươi yêntâm đi, ta hiểu rõ vị bạn đồng hành kia của ngươi mạnh hơn ta nhiềulắm, ta chưa từng gặp qua một ai mạnh mẽ giống như lão... Ta cũng khôngphải là một người thích tìm rắc rối cho mình đâu."
Tiểu Lôi trợnmắt, lạnh lùng nói: "Đề tỉnh? Hắc, nếu không phải nghĩ đến đây đang làở giữa trời cao, nghĩ đến trên chiếc phi cơ này còn có vài trăm nhânmạng, ta đã sớm nói với lão, để lão xuất cước đá ngươi bay ra rồi!"
DiệpBất Quần mỉm cười, không tỏ vẻ gì khác, chỉ thản nhiên nói: "Tốt lắm,chúc các ngươi có một chuyến đi vui vẻ. Cũng hy vọng chuyến đi thămchâu Âu lần này có thể để lại cho ngươi một ấn tượng tốt đẹp... Hiệntại, còn một đoạn đường rất dài nữa, trước tiên chúng ta ngủ một giấcthật ngon đi nhé."
"
Chương 102: Tiến công Âu châu
Mục tiêu chính là thành Toulouse thủ phủ vùng Pyrenees Pháp quốc.
Nơi này cũng chính là nơi mẫu thân Bảo Nhi năm đó từng đi học.
Saukhi ra phi trường, Tiểu Lôi cẩn thận nhìn lại một hồi, Diệp Bất Quần đãlặng lẽ rời khỏi tầm mắt mình. Nơi này là một quốc gia Tây phương, đềulà người tóc vàng mắt xanh, Tiểu Lôi do dự một chút, rốt cuộc có nênđem chuyện Diệp Bất Quần nói cho hai vị đồng bạn của mình hay không.
Từsâu trong thâm tâm, Tiểu Lôi đối với Diệp Bất Quần, gã thành viên giáohội có khí chất đặc biệt này, tựa hồ không hề có địch ý. Mà Diệp BấtQuần, tựa hồ đối với mình cũng không có biểu hiện địch ý gì. Ít nhấtkhi hắn xuất hiện tới nay, tựa hồ giống như còn giúp mình một ít chuyện.
"Tahi vọng giao dịch hợp tác giữa chúng ta có thể tiếp tục ...... bởi vì tạiÂu châu, dù sao không phải là địa bàn của ngươi ...... ngươi phải cần tatrợ giúp."
Lúc đang trên phi cơ, Diệp Bất Quần nói một câu cuối cùng với mình.
Toulouselà một tòa thành ở phía Nam Pháp quốc, công ty Airbus nổi tiếng thếgiới ngang hàng với Boeing, hay trung tâm hàng không vũ trụ quốc gia,trung tâm khí tượng, đều ở tại vùng này.
Mà đồng thời, Toulousecòn là một thành thị du lịch. Nơi này gần sát dãy núi Pyrenees, màPyrenees không chỉ là một dãy núi nhiều huyệt động, đồng thời còn làthánh địa trượt tuyết của Âu châu, hơn nữa còn có sân golf tuyệt hảonhất thế giới, có thể nói, nơi này cơ hồ là thiên đường của khách dulịch trên toàn thế giới. Mà bởi vì khí hậu Địa Trung Hải, khí hậuToulouse rất dễ chịu, còn gọi là thành phố của hoa.
Tiểu Lôi vừađến Toulouse, liền lập tức cảm nhận được khí hậu mát mẻ của nơi này,gió nhẹ thổi trên mặt, tựa hồ làm mỏi mệt trên đường mất đi vài phần.
Bởivì nhóm người Tiểu Lôi là thông qua quan hệ Nguyệt gia tại quốc nội ủythác một công ty du lịch Pháp quốc bản địa giải quyết, cho nên khi côngty du lịch phái người tiếp bọn họ, gã nhân viên tiếp đón kinh ngạc nhìnnhóm người Tiểu Lôi ba lớn một nhỏ, cứ như vậy ung dung đi ra phitrường. Một nhóm bốn người, lại có thể không có lấy một hành lý, khôngcó một vali du lịch!
Chẳng lẻ bọn họ đều không có hành lý sao?
Nhânviên tiếp đón ngẩn người nhìn bốn người Tiểu Lôi, gói đồ tùy thân duynhất là một cái ba lô rất dễ thương đang đeo trên lưng của Bảo Nhi, lúcnày đang nắm vạt áo của Tiểu Lôi nhảy nhót...... bất quá nhìn hình dáng củachiếc ba lô đó, nhiều nhất có thể đựng vài bao quà vặt của cô bé màthôi ......
Hức ...... trên cơ bản, loại tình huống này đối với bọn TiểuLôi xem như bình thường, muốn đem theo cái gì, cứ bỏ thẳng vào túi CànKhôn. Căn bản không cần bao lớn bao nhỏ cầm trên tay, còn có thể khỏiphải qua kiểm tra an toàn của hải quan phi trường ......
Đồng thờikhỏi gặp phiền toái khi gửi vận chuyển hàng không ...... phải biết rằng,công ty hàng không Pháp quốc phục vụ rất tệ, nổi tiếng khắp Âu châu. Kỷlục làm thất lạc hư hao hành lý của họ vượt xa các công ty hàng khôngchâu Âu khác ...... đồng thời còn thường xuyên vì công nhân bãi công mà lỡchuyến.
Mặc kệ như thế nào, bọn Tiểu Lôi là thân chủ, cho nênnhân viên tiếp đãi mặc dù cảm thấy kỳ quái, cũng không có nói gì. Cungcung kính kính đem mấy người tới khách sạn tốt nhất Toulouse, khách sạnRio Grande.
Không biết vì chuyện gì, vừa đến Pháp quốc, NguyệtSơn vẻ mặt có hơi ảm đạm. Mà Khinh Linh Tử lại đeo kính râm, khuôn mặtkhó chịu. Duy nhất nhìn qua còn vui vẻ nói chuyện, chính là Tiểu Lôi.Nhân viên tiếp đãi do dự một chút, níu Tiểu Lôi nói: "Các ông yêu cầuhướng đạo bản địa. Nửa ngày nữa mới đến. Các vị trước tiên về khách sạnnghỉ ngơi một chút, đại khái lúc buổi chiều, hướng đạo sẽ trực tiếp đếnkhách sạn gặp các ông. "
Đại khái là thấy Tiểu Lôi hơi cau mày,nhân viên tiếp đãi vội vàng giải thích: "Quả thực là người hướng đạocác ông muốn tìm có hơi đặc biệt. Các ông đều không hiểu Pháp ngữ, yêucầu hướng đạo chẳng những phải hiểu được Pháp ngữ, còn phải tinh thôngTrung văn. Nơi này hướng dẫn du lịch tinh thông Anh ngữ Pháp ngữ rấtnhiều, nhưng có rất ít người hiểu được Trung văn. Mà hiện tại khôngphải mùa du lịch, lưu học sinh Trung Quốc ra làm hướng dẫn du lịch cũngrất ít, cho nên an bài hơi có chút khó khăn. "
Tiểu Lôi hiểuđược một chút Anh ngữ, nhưng tại Pháp quốc, Anh ngữ là không đủ. Đại đasố người Pháp đối với Pháp ngữ gần như là ngôn ngữ duy nhất, rất nhiềungười Pháp thậm chí cự tuyệt sử dụng Anh ngữ khi cùng người khác nóichuyện.
Tiểu Lôi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu chuyện khó xử của nhânviên tiếp đãi, lập tức tống cổ đi nhân viên tiếp đãi của công ty lữhành. Đóng lại cửa phòng, Tiểu Lôi lấy ra túi Càn Khôn của mình, từ bêntrong lấy ra những thứ mang theo khi xuất hành, sửa sang lại.
"Thế nào? Chúng ta hôm nay đến trường học trước chứ? "Nguyệt Sơn đứng sau hỏi.
Mẫuthân Bảo Nhi từng tại đại học Toulouse, chuyện đầu tiên mà mấy ngườilàm, là khảo sát những dấu vết năm đó mẫu thân Bảo Nhi đã lưu lại ở chỗnày, xem có tìm được một ít đầu mối không.
"Đợi một chút, chúngta đều không hiểu Pháp ngữ, đợi công ty lữ hành phái đến hướng dẫn dulịch bản địa , chúng ta mới có thể hành động ...... "Tiểu Lôi cười cười:"Nghỉ ngơi một chút đi, ta biết ngươi thể lực tốt lắm, không giốngngười bình thường, nhưng đi liên tục, cũng mệt mỏi. Huống hồ Bảo Nhi làmột tiểu hài tử, cho dù chúng ta không mệt, nhưng nàng nhất định rấtmệt ...... á?? "
Tiểu Lôi còn chưa nói xong, đã thấy Bảo Nhi bay vọt qua bên cạnh hai người ......
Đúngvậy, là "Bay" qua! Nó bay tới bay lui trong phòng như một con bướm hoa,thỉnh thoảng phát xuất ra tiếng cười vui vẻ như chuông bạc. Mà trướcngười nó, một con ve màu vàng đang đập cánh vo ve, đôi tay Bảo Nhikhông ngừng chụp bắt, muốn bắt lấy con ve.
Mà Khinh Linh Tử lạikhoanh chân ngồi trên sàn, mỉm cười nhìn Bảo Nhi, hai ngón tay nhẹnhàng huy động, khống chế con ve đang bay lượn, rất rõ ràng, đó là mộtmón pháp bảo của lão. Giờ phút này lão gia hỏa yêu thương Bảo Nhi tớicực điểm, lại có thể xuất ra pháp bảo của mình để làm đồ chơi cho tiểuhài tử.
Tiểu Lôi vội vàng kêu to một tiếng, ôm lấy Bảo Nhi, cười khổ: "Bảo Nhi, ta và con đã nói gì, con quên rồi sao? "
BảoNhi chớp mắt, nói: "A ...... ba ba nói, sau khi lên đường, con không đượcbay, không được biến ra thứ gì, không được dùng pháp thuật ...... "
TiểuLôi thở dài: "Con nhớ rõ là tốt rồi. "Bảo Nhi lập tức ngoan ngoãn nhảyxuống sàn, nhưng Khinh Linh Tử ngồi bên cạnh lại cười quái dị: "Sợ cáigì, đạo gia ta ở chỗ này, chẳng lẻ còn có người dám tìm chúng ta phiềntoái sao? "
Tiểu Lôi tức giận nói: "Trong chốc lát công ty lữhành hướng dẫn du lịch sẽ đến đây, nếu bị người ta thấy Bảo Nhi baylung tung ...... chẳng lẻ ngươi không sợ nó sẽ làm hướng dẫn du lịch sợ tớimức nổi điên sao? Nơi này không phải trong nhà, nếu bị người thấy, chắcchắn sẽ có chút phiền toái. "
Khinh Linh Tử trừng mắt, nhưngkhông phản bác. Lại trở tay đem một cuốn sổ của khách sạn quăng vàolòng Tiểu Lôi, bực bội nói: "Gọi điện thoại cho ta...... nghe ngươi nóiPháp quốc này có món gì đó, ta còn nhớ rõ ngươi nói qua bọn họ có mộtmón ăn dùng ốc sên mà nấu, dù sao đang nhàm chán, gọi cho ta một phầnnếm thử đi. "
Tiểu Lôi thở dài, lão gia hỏa này mặc dù tu vi đãtới cảnh giới gần như thần nhân, theo lý thuyết sớm đã vượt qua giaiđoạn không cần ăn, nhưng lại vẫn còn thích thú chuyện ăn uống. Lầntrước trên phi cơ vì làm giảm nổi buồn bực của lão, Tiểu Lôi đại kháinói cho lão phong thổ nhân tình của Pháp quốc mà mình biết. Trong lúcvô ý nói tới một ít đặc sắc sự vật của Pháp quốc, không nghĩ tới lãogia hỏa lại nhớ như in, vừa thu xếp ổn thỏa đã đòi ăn.
Tiểu Lôibất đắc dĩ, chỉ có thể cầm lấy điện thoại dùng thứ Anh ngữ tệ hại củahắn để gọi món, may mắn nơi này là khách sạn cao cấp, nhân viên phục vụrất hữu hảo, không hề bởi vì hắn nói Anh ngữ mà có điều gì bất tiện,Tiểu Lôi buông điện thoại, thấp giọng lầu bầu mấy câu: "Ốc sên, ốc sênăn ngon lắm sao? May mắn ta không có nói cho lão nhãn hiệu rượu vang đỏcao cấp của Pháp, bằng không với tính tình của lão gia hỏa coi rượu nhưmạng sống, còn không lập tức lật trời mà đòi. Cái loại vang đỏ cao cấpđó, lão tùy tiện uống hai ngụm, ta chắc là phá sản luôn."
Sauđó, Tiểu Lôi từ trong túi Càn Khôn lấy ra "Cửu chuyển thông linh bình",nhẹ nhàng đặt ở phía trước bệ cửa sổ, nhìn đóa liên hoa quý giá trongbình, thấp giọng thở dài. Nguyên bản "Cửu chuyển thông linh bình "nàylà món pháp bảo lấy được từ Tiêu Dao phái, pháp bảo này không có uy lựcgì, nhưng trong bình lại chứa được rất nhiều. Chính là do một vị tiềnbối trong lịch sử Tiêu Dao phái am hiểu chế khí luyện chế ra. Chiếcbình này là dùng một khối thiên niên ôn ngọc hoàn chỉnh mà tạc thành,mà trong bình cũng có Càn Khôn.
Nghe nói vị cao nhân tiền bốiTiêu Dao phái đó cả một đời trầm mê vào luyện chế pháp bảo, mỗi khi độtphát kỳ tư diệu tưởng, luôn có thể làm ra một ít thứ ngạc nhiên cổ quáigì đó. Cửu chuyển thông linh bình này, là do lão đột nhiên nhớ tới ngọctịnh bình mà Quan Âm bồ tát cầm trên tay trong truyền thuyết, ngọc tịnhcủa Quan Âm bồ tát có thể đem cả nước biển Nam Hải đổ vào. Lão theo cảmnhận, dùng nguyên lí túi Càn Khôn, luyện chế ra một ngọc bình như vậy.
Mặcdù chiếc bình này so với ngọc tịnh bình của Quan Âm bồ tát trong truyềnthuyết có thể đem cả nước biển đổ vào khác nhau quá xa, bất quá TiểuLôi đã từng thử qua. Tại Nga Mi sơn có một con suối lâu đời, hắn liềndùng bình để hứng nước, liên tiếp một ngày một đêm, chiếc bình cũng chỉchứa đến một phần ba dung lượng mà thôi ...... có thể tưởng tượng ra, chiếcbình nhỏ này có thể chứa bao nhiêu nước.
Diệu Yên hóa thân làliên hoa, phải ngủ say bốn mươi chín ngày, hôm nay tính ra đã được hơnphân nửa. Mặc dù đem chiếc bình này về nhà, cho dù đã qua vài tháng,nước trong bình cũng không cạn được, nhưng dù sao trong lòng Tiểu Lôivẫn lo lắng, đến nơi nào đều đem chiếc bình này mang bên người. Giờphút này hắn lẳng lặng nhìn chiếc bình cắm tịnh đế liên hoa trước mặt,nhớ tới tư dung tuyệt thế của Diệu Yên, trong lòng không khỏi có chúthồi tưởng. trước mắt bên người hắn tổng cộng có bốn nữ hài. Xà tinhTiểu Thanh mặc dù cùng mình có thiện duyên, chỉ là cách mình và nàngquen nhau thật sự là một chuyện mơ hồ, mà mỹ nữ xà tinh cứ mơ hồ nhưvậy sống chết quyết đi theo mình, mặc dù Tiểu Thanh xinh đẹp kinh nhân,trước sau cũng đã giúp Tiểu Lôi vài lần, nhưng nếu nói cảm tình TiểuLôi đối với nàng sâu đậm thế nào, vị tất mà nói được.
Mặt khác,Điền Kha Nhi. Tiểu ny tử này mặc dù cũng xinh đẹp động lòng người,nhưng dù sao nàng là đóa hoa sống trong nhà phú quý, suy nghĩ cũng quáđơn thuần, giản đơn, hơn nữa mình tiếp cận nàng, một nửa là do thiêntính nam nhân mê luyến đối với mỹ nữ, một nửa còn lại là vài phần danhlợi, cảm tình đối với nàng, quá nửa hay là do mỹ mạo tuyệt sắc của nànghấp dẫn, sự chân tâm yêu thương cũng là bị phai nhạt đi vài phần.
Chânchính chiếm cứ một phần nhất định phân lượng trong lòng Tiểu Lôi, đầutiên lại là cô gái đã lặng lẽ rời đi, Lâm San San. Lâm San San thân thếđáng thương, tao ngộ thê thảm, giống như một viên trân châu lấm bụiđất, một đóa hoa tươi trong gió bụi. Mỗi khi nhớ tới những chuyện LâmSan San đối xử tốt với mình, chu đáo từng chút một, nhớ tới một đêmtình duyên của hai người, Tiểu Lôi không khỏi cảm thấy ảm đạm.
Màcuối cùng, chính là cây liên hoa trước mặt, vẻ diễm lệ của Diệu Yên cóthể nói là đứng đầu trong bốn cô gái, thân là hoa yêu, cô độc trong núithiên niên tuế nguyệt, tôi luyện thành khí chất khó có thể so với ngườikhác, kiểu cách xinh đẹp lạnh lùng đó, khiến cho sự kiều diễm của nàngnhư một đóa yên hoa rực rỡ ...... xinh đẹp, nhưng tịch mịch.
Huốngchi, trong những nữ tử này, duy nhất có Diệu Yên cùng Tiểu Lôi từng cómột đoạn kinh nghiệm tao ngộ sinh tử, loại cảm tình sản sinh trong kỳngộ sinh tử, tự nhiên là có một loại khắc cốt minh tâm đặc thù. Mà DiệuYên tao ngộ đặc biệt, nguyên bản là chân chính đệ nhất tiên tử trongcao nhân thiên hạ ngũ phương, đã kinh qua thiên kiếp bất tử, thống soáiMang Sơn vạn yêu khiêu chiến Tiên Âm đứng đầu thiên hạ tiên lâm. Bậc kỳnữ tử kinh tài tuyệt diễm, đối với nam nhân mà nói, luôn có một loại mịlực khó tả.
"Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì? "Nguyệt Sơn đứng sau hỏi.
Tiểu Lôi âm thầm thở ra, quay đầu cười nói: "Ngươi không nghỉ ngơi sao? "
NguyệtSơn chậm rãi đi đến bên cạnh Tiểu Lôi, nhìn cây liên hoa trước mặt hắn,hạ giọng: "Rất đẹp. Nhưng vì sao ngươi xuất môn, còn muốn mang theo thứnày? "
Tiểu Lôi cười khổ, không trả lời. Nghĩ thầm, tóm lại ta không thể nói cho ngươi đóa liên hoa này là lão bà của ta.
NguyệtSơn đã ngồi xuống bên cạnh Tiểu Lôi, nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt hắndường như có chút kỳ quái, đột nhiên thấp giọng thở dài, giống như tựnói với mình: "Nàng lúc trước, đã ở tại thành thị này ba năm hay sao ......vài năm cuối đời nàng, đã trôi qua ở đây sao ...... "
Tiểu Lôi chợtnghĩ đến: "Bảo Nhi mẫu thân, khi còn sống quan hệ vói ngươi có tốtkhông? Ngươi là đường huynh của nàng, đối với nàng chắc cũng hiểu rõchứ? "
Trong mắt Nguyệt Sơn hiện lên một chút ảm đạm, hắn dường như mỉm cười, trên mặt mang theo một chút thần sắc tưởng nhớ.
"Ân,nàng sao...... ta đương nhiên đối với nàng ấn tượng rất sâu ...... trong trínhớ, nàng vốn là một người rất vui tươi, một cô gái rất thích cười, ân...... rất hoạt bát, tựa như Bảo Nhi vậy. hài tử Nguyệt gia mỗi người đềutập võ, duy nhất có nàng khác biệt. Nàng từ nhỏ đã chán ghét đao kiếmvõ công, thích một mình loay hoay với một ít tảng đá. Nàng ...... nàng vàchúng ta khác nhau, chúng ta mỗi ngày thảo luận chính là quyền cướcchiêu thức, nàng lại thích ôm vài quyển sách mà xem ...... a a ...... "
Nguyệt Sơn dường như cười, trong ánh mắt là tất cả tưởng nhớ đến hạnh phúc trước kia.
"Bấtquá may mắn, nàng rất thích leo núi, thích đi theo chúng ta ra ngoàichơi đùa. Nàng không phải loại nữ hài tử dịu dàng ít nói, mặc dù thíchđọc sách, nhưng lại thường thường ra ngoài leo núi lội sông, chơi đếnmặt đầy bụi bặm. Nàng xinh đẹp như vậy, tính cách lại giống như mộttiểu tử. "Hắn cười: "Tiểu hài tử đều là như thế, chỉ là khi mọi ngườilớn lên, dần dần hiểu chuyện, biết nam nữ khác biệt, hơn nữa nhà chúngta cũng là một gia tộc bảo thủ, sau khi mọi người lớn lên, dần dần rấtít lui tới. lúc Ta bảy tuổi đã biết nàng, khi đó nàng mới bốn tuổi,chân đất chạy trên hành lang, lẻo đẽo theo sau gọi Nguyệt Sơn ca ca,giống như hình dáng Bảo Nhi hiện tại ...... "
Nguyệt Sơn dừng mộtchút: "Chúng ta là gia tộc lâu đời, trong đều là từng nhánh phân khai,mặc dù mọi người trên danh nghĩa là huynh đệ tỷ muội, kỳ thật ngàythường cũng đều là độc môn độc hộ, chỉ là tới tuổi luyện võ , mới tụtập cùng một chỗ, do trưởng bối trong nhà đồng ý truyền thụ võ nghệ,mỗi ba ngày một lần. Ngày thường đều là tự mình luyện tập, đợi đến bangày tụ tập một lần, trưởng bối sẽ kiểm tra tiến triển của mỗi cá nhân...... lúc ấy tất cả mọi người rất sợ hãi cái loại kiểm tra ba ngày mộtlần, bởi vì trưởng bối rất nghiêm khắc, nếu là kiểm tra không đạt tớiyêu cầu, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc ...... chỉ có ta, ta mỗi ngày liềumạng luyện, ngược lại rất chờ mong cái loại kiểm tra ba ngày một lần ......bởi vì chỉ có tại loại kiểm tra đó, mới có thể nhìn thấy nàng ...... "
"Ngàythường ta và vài huynh đệ luyện võ, thỉnh thoảng đi theo trưởng bối đếnvõ quán. Mấy huynh đệ chúng ta đều thiên sinh không thích đọc sách,trong nhà có rất nhiều hai tử cùng lứa, duy độc có nàng hình như là dịloại, khác biệt với chúng ta, nàng không luyện võ, chuyên tâm đọc sách,cuối cùng rời khỏi chúng ta, ra ngoài du học ...... "
Tiểu Lôi dần dần nghe ra vài phần tư vị quái dị, hắn nhịn không được thử nói: "Ngươi ...... "
NguyệtSơn hắc hắc cười, thần sắc thản nhiên, nói ngay: "Nói vậy ngươi cũngnghe ra à ...... đúng vậy, từ nhỏ ta đã rất thích nàng. Nam tử hán đạitrượng phu! Thích một nữ hài tử, cũng không là phải là sự tình xấu hổgì! "
Tiểu Lôi sắc mặt quái dị: "Nhưng ngươi ...... ngươi là nàng ...... "
NguyệtSơn lắc đầu, nói: "Không phải. Ta mặc dù cũng là họ Nguyệt, nhưng takhông hề là Nguyệt gia huyết mạch. Ta nguyên là tiên phụ đồ đệ, chỉ làbởi vì tiên phụ không có con trai, lại xem ta tính tình không tệ, ngàythường cũng làm ông ấy vui mừng, liền thu ta làm dưỡng tử. Coi là hậunhân duy nhất. Tiên phụ đối đãi ta tốt lắm, giống như con ruột. Tronglòng ta cũng biết, khi ta tiến vào Nguyệt gia, vậy đời này chỉ có thểlà đường huynh của nàng, tuyệt đối không có khả năng vượt quá xa. Nếukhông sẽ có lỗi với phụ thân. Trong gia tộc bảo thủ của chúng ta, loạiluân lí cương thường này, đó là chuyện trọng yếu nhất. Trong lòng tacũng không có có tham vọng gì quá đáng, lúc đó, có thể thường thườngnhìn thấy nàng, cùng nàng nói chuyện, thỉnh thoảng, mang theo hai tỷmuội các nàng đi leo núi, ra ngoài chơi đùa, thật cao hứng. Lúc ấy nàngkhông có võ công, khó tránh sẽ bị những người đồng lứa khác ức hiếp,Nguyệt Tinh trái lại một người luyện võ rất tốt, nhưng lúc đó tuổi cũngnhỏ, thành tựu có hạn, rất khó bảo vệ các nàng. Ta thường thường chechở các nàng, dần dần, hai tỷ muội nàng đã rất thân cận với ta. "
NguyệtSơn vừa nói, lại dường như lạc vào hồi ức, lẩm bẩm nói: "Ta luôn nhớ rõmột lần ...... ta cùng tỷ muội nàng vụng trộm ra ngoài chơi đùa, nàng từsườn núi nhặt được vài tảng đá, cao hứng mặt mày hớn hở, nhưng khi hạsơn, túi của nàng bị vướng phải nhánh cây, bao tảng đá đều rơi xuốngvực. Nàng ngoài miệng không nói, nhưng rất chán nản ...... ta lúc ấy cũngkhông biết như thế nào, đầu nóng lên, nhảy thẳng xuống vực ...... ân, đạikhái là một cái vực sâu năm sáu thước, ta cứ nhảy thẳng xuống, căn bảnkhông có nghĩ tới mình có thể chết hay không, có thể bị thương haykhông. Cuối cùng ta mạng lớn, hơn nữa lúc ấy đã có mọt chút căn bản,chỉ là đầu va vào đá một chút làm chảy máu. Lúc ta mang bao đá đi lên,nàng và Nguyệt Tinh đều sợ hãi...... ngày đó, nàng xé một mảnh váy băng đầuta lại, sau khi hồi gia, chúng ta đều bị trưởng bối trách phạt, nhưnghiện tại nghĩ lại, lúc ta còn trẻ, chính là những ngày khoái hoạt nhấttrên đời...... "
Tiểu Lôi ngồi ở một bên, không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói.
NguyệtSơn đột nhiên đứng dậy, mở cửa sổ, hít sâu mọt hơi, quay đầu cười, nói:"Thật có lỗi, hôm nay ta có hơi thất lễ. Chỉ là nghĩ đến ...... những nămcuối cùng của nàng đã trôi qua tại thành thị này...... còn nửa ...... nàng cũnglà ở chỗ này, có Bảo Nhi ...... trong lòng ta thì có hơi cảm thấy là lạ ...... "
TiểuLôi lập tức lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Chuyện này không thể cười. NguyệtSơn, ngươi nói đúng, nam tử hán đại trượng phu, thích một nữ nhân, cógì xấu hổ! "
Nguyệt Sơn đột nhiên sắc mặt biến đổi, nói: "Năm ấylúc nàng trở về, hình dáng nàng làm ta giật mình ...... Nàng vốn là một nữhài vui vẻ. Nhưng sau khi trở về, cả người đều biến đổi. Trở nên trầmmặc ít lời, mỗi ngày vẫn là bộ dạng tiều tụy. Ta từng hỏi qua nàng, rốtcuộc hài tử là của ai, nàng cũng không nói. Ta từng nghĩ, chỉ cần nàngnói cho ta biết người kia là ai, cho dù chân trời góc bể, ta cũng sẽđem nam nhân đó bắt về, đưa đến trước mặt nàng. Đến ngày đó, ta lại hỏinàng một lần, nàng nhìn ta thật lâu, mới nói khẽ với ta'Nguyệt Sơn caca, tâm tư của huynh muội hiểu được. Chỉ là thật sự không có khả năng,muội cám ơn huynh, cả đời sẽ nhớ rõ đến lòng tốt của huynh. Nhưng muộiđã cho anh ấy, cả đời này đều trao cho anh ấy.'...... "
Nguyệt Sơnngữ khí có chút nghẹn ngào, đột nhiên cười sầu thảm, hạ giọng nói: "Lúcđó ta đã biết, trong lòng nàng ta so ra còn kém nam nhân đó, Nguyệt Sơnta tuyệt đối không có khả năng so với nam nhân đó. Nàng nói nàng cám ơnta, sẽ cả đời nhớ đến lòng tốt của ta, ta như vậy là đủ rồi, thật sựđủ. Sau đó, nàng chết đi, ta cũng bỏ nhà, một mình chạy đến nam phương.Như vậy cũng tốt, một mình ở rất an tĩnh, mỗi ngày luyện võ, cuộc sốngcũng chẳng phải quá khó. Ta biết có nguyệt tinh ở đó, sẽ chiếu cố cốtốt con gái của nàng. Ta nguyên bản là muốn ở một mình như vậy, nguyệnvọng duy nhất trên đời, là đem những gia truyền tuyệt học mà phụ thândạy ta luyện cho tốt, sau đó tìm một đồ đệ giỏi truyền lại, không đểcho tuyệt học của phụ thân thất truyền, ta cũng là báo đáp tiên phụ.Không ngờ, mấy ngày trước, Nguyệt Tinh tìm đến, nàng nói Bảo Nhi gặpphiền toái, ta không đợi nói lần hai, liền cùng nàng đến đây. "
Nóiđến đây, Nguyệt Sơn rốt cuộc ngậm miệng lại, lau rất nhanh một giọtnước mắt trên khóe mắt. Tiểu Lôi lại đột nhiên nhớ tới ngày đó mình đếnMinh Nguyệt võ quán tìm bọn họ, thấy Nguyệt Sơn để Bảo Nhi ngồi trên cổhắn, xem mọi người luyện võ...... nhớ tới mỗi lần, thái độ Nguyệt Sơn đốivới Bảo Nhi luôn nhu hòa, ánh mắt nhìn Bảo Nhi cũng từ ái hơn nhiều sovới người thường ......
Nguyệt Sơn quay đầu, nhìn lại Bảo Nhi. BảoNhi đã dựa trên ghế trường kỷ, người co lại, cắn ngón tay, mặt khác mộttay lại đang cầm một quyển truyện tranh, dường như xem đến xuất thần.
Hai nam nhân trầm mặc trong chốc lát, Tiểu Lôi há hốc miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, lúc này, lại nghe thấy chuông cửa vang lên.
Trong phòng truyền đến thanh âm của Khinh Linh Tử: "Hai đại nam nhân, nói chuyện tình cảm ủy mị, còn không mau ra mở cửa. "
Tiểu Lôi cười khổ, mình và Nguyệt Sơn nói chuyện, tự nhiên là tránh không khỏi lổ tai của lão quái vật trong phòng.
Đi ra mở cửa phòng, Tiểu Lôi lại đột nhiên sửng sốt!
Mộtnam nhân cao ráo đứng trước cửa, mái tóc nâu mềm mại, khuôn mặt thanhtú, mắt xanh, sống mũi cao, mặc một chiếc áo khoác đơn giản, ánh mắtthoải mái, khóe miệng mang theo một nụ cười bình hòa, cả người tản ramột loại khí chất tao nhã.
Diệp Bất Quần?!
Hắn lại có thể dám quang minh chính đại tìm tới cửa?!
Tiểu Lôi kinh ngạc, buột miệng: "Ngươi ...... "
"Chàoông! "Diệp Bất Quần sắc mặt bình tĩnh, cắt ngang rất nhanh, sau đó dùngngữ khí bình hòa mĩm cười, nói: "Chào các vị, ta là hướng dẫn du lịchbản địa của công ty du lịch phái tới. Sau đó vài ngày, ta sẽ dẫn các vịdu lãm cảnh tượng núi Pyrenees, hi vọng các vị có thể hài lòng sự phụcvụ của ta. "
Ánh mắt Hắn không dừng lại tại Tiểu Lôi, mà là lạc tại trên người Nguyệt Sơn đứng ở phía sau Tiểu Lôi.
Trong đầu Tiểu Lôi chuyển động rất nhanh, Diệp Bất Quần lại đã thi thản nhiên đi vào trong phòng.
Ánhmắt Hắn quét một vòng, lập tức rơi vào Bảo Nhi đang ngồi trên ghếtrường kỷ, ánh mắt lộ ra chút vui vẻ, hắn xoay người cười với Tiểu Lôi:"Người công ty nói cho ta biết trong các vị còn có một tiểu nữ hài, quảlà như thế. "
Hắn dùng bộ dạng thoải mái đến bên cạnh Bảo Nhi, khom người, ôn hòa cười nói: "Chào bé, bé tên là gì? "
"Bảo Nhi." Bảo Nhi buông tập tranh trong tay.
"Ha,danh tự nghe hay lắm. "Diệp Bất Quần đứng dậy, nhìn nhìn Nguyệt Sơn,lại nhìn Tiểu Lôi, cười nói: "Các vị không cần kinh ngạc, chẳng lẻtrung văn của ta nói không đúng chuẩn sao? "
Nguyệt Sơn cười:"Rất chuẩn, ta chỉ kỳ quái, công ty du lịch lại có thể phái một ngườingoại quốc đến. Ta vốn tưởng rằng sẽ phái một lưu học sinh Trung Quốc. "
DiệpBất Quần cười rất khéo léo, đi tới đưa tay ra: "Ta tự giới thiệu mộtchút, ta gọi là Raphael. Ngài nhất định là Nguyệt Sơn tiên sinh, côngty đưa ta tư liệu về các ông. "
Tiểu Lôi nheo mắt, lẳng lặng nhìn Diệp Bất Quần, không biết hắn rốt cuộc có chủ ý gì.
Diệp Bất Quần lại tùy ý nói một câu, hắn nói chính là Anh ngữ! Bởi vì trong phòng chỉ có Tiểu Lôi hiểu được Anh ngữ.
"Đừng lật tẩy ta, ta cam đoan sự hợp tác của chúng ta sẽ mang đến cho chuyến lữ hành lần này của các ngươi những điều tốt nhất!"
Tiểu Lôi âm thầm cau mày.
"Ngươilà hướng đạo của chúng ta? "Khinh Linh Tử đã đứng ở phòng cửa, lão đangchớp mắt dò xét Diệp Bất Quần. ánh mắt của lão giống như có một loạiloại đao phong sắc bén chợt ẩn hiện.
Diệp Bất Quần thần thái thong dong, ưu nhã gật đầu, cười nói: "Đúng vậy. Hi vọng sự phục vụ của ta có thể làm ngài hài lòng. "
KhinhLinh Tử lúc này mới thu hồi ánh mắt lầu bầu nói: "Tây Dương nhân thìTây dương nhân, ít nhất này tên này nhìn qua cũng không chán ghét. "
Tiểu Lôi trong lòng rùng mình, tên gia hỏa này lại ngay cả Khinh Linh Tử cũng nhìn không ra nông sâu hắn sao?
Hắn ngẩm nghĩ, dùng Anh ngữ hỏi: "Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Ngươi không sợ bị sư huynh ta một cước đá văng ra ngoài? "
DiệpBất Quần mĩm cười, nói: "Cùng ngươi tiếp tục hợp tác. Hãy tin ta, tamang đến không phải phiền toái, mà là các thứ mà ngươi cần có. Vị tiênsinh này mặc dù thực lực cường đại, nhưng ta là thánh đồ, khi ta khôngtriệu hoán thánh lực, ta chỉ là một người thường. "
Hắn nói rất thành khẩn, ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Lôi.
TiểuLôi chần chờ một chút, rốt cuộc mặt giản ra cười - bộ dạng hắn cườigiảo hoạt dị thường, chậm rãi vươn tay: "Hợp tác vui vẻ. "
"Tiểutử, ngươi và hắn nói cái gì? "Khinh Linh Tử cau mày ...... tiếc nuối chínhlà, mặc dù tu vi của lão tới gần như thần nhân, cho dù lão năng lậttrời đảo biển, nhưng về mặt ngôn ngữ, nghe mà lại không hiểu.
TiểuLôi hé miệng cười, hỏi: "Ta hỏi hắn, nghe nói Pháp quốc cô nương nhiệttình xinh đẹp, cũng không biết nghe đồn có phải là thật sự ...... Raphaeltiên sinh thuyết hắn là chuyên gia về phương diện này, nếu chúng ta cóhứng thú, hắn nguyện ý dẫn chúng ta đi hưởng thụ...... "
Tiểu Lôi liếc nhìn Raphael: "Có phải không? "
Diệp Bất Quần này mới hơi xấu hổ, ngượng ngập nói: "À ...... đúng vậy ...... "
Hắntrong lòng mặc niệm danh tự của Chúa, âm thầm cầu khấn: "Chúa vạn nănga, người hầu trung thực của ngài cho tới bây giờ không hề phản bội tínngưỡng của mình...... đừng nghe tên tiểu hỗn đản hồ thuyết bát đạo!"
Chương 103: Quỷ dị
Nghỉ ngơi giây lát, mấy người thương lượng qua một chút, quyết định trước tiên đến đại học Toulouse một chuyến.
Trướckia, mẹ Bảo nhi từng học ở đại học Toulouse, có lẽ từ nơi đó có thể trara được một ít tư liệu liên quan. Loại chuyện đến trường học điều tranày, Khinh Linh Tử tất nhiên không đủ kiên nhẫn đi theo, mọi người bànbạc sơ qua một chút, Khinh Linh Tử mang theo Bảo nhi lưu lại khách sạnnghỉ ngơi, có lão già dịch ở đó, e rằng chẳng có ai trong thiên hạ cóthể cướp được Bảo nhi trên tay lão.
"Toulouse là một thành thịtràn ngập mỹ nữ và nước hoa. Lịch sử của nơi này bắt nguồn từ thời kỳLa Mã thống trị. Nơi này còn nổi tiếng với tên gọi là thành phố HoaHồng, tên gọi đó không phải vì chỗ này có nhiều hoa hồng, mà là bởi vìđại đa số các công trình kiến trúc ở đây được xây bởi gạch đỏ." DiệpBất Quần vừa lái chiếc xe du lịch, vừa nhẹ nhàng giới thiệu: "Các vịxem, nơi này mảng xanh khắp nơi. Toàn thành này có hơn một nghìn mảngxanh công cộng, trung bình trên mỗi đầu người thì có mười tám métvuông. So ra tỷ lệ này là khá cao. Sự xanh hóa của thành phố này khôngnhững ở nước Pháp, mà ở châu Âu cũng là hạng nhất."
Tiểu Lôi không nén được thở dài, cười khổ nói: "Ngươi thật lợi hại!"
Quảthật, biểu hiện của tên Diệp Bất Quần này như một người hướng dẫn viênchuyên nghiệp, trên suốt đường đi, hắn cứ thao thao một cách vô cùng tựtin, về con người, địa lý, phong cảnh, thứ nào cũng hiểu rõ như tronglòng bàn tay, hiển nhiên là đã có chuẩn bị đầy đủ, ngay cả đến Tiểu Lôimuốn cố tình gây khó dễ cho hắn, cố ý hỏi mấy vấn đề cổ quái, Diệp BấtQuần cũng đối đáp trôi chảy.
"Ngươi xem, ta đối với công việc vôcùng nghiêm túc." Diệp Bất Quần mỉm cười, liếc nhìn Tiểu Lôi qua kínhxe: "Phía trước chính là đại học Toulouse. Toulouse có bốn trường đạihọc và hai mươi lăm trường cao đẳng chuyên khoa. Nơi này chẳng những làthành phố có lịch sử nổi tiếng nhất ở Pháp, mà cũng là cơ sở sản xuấtlinh kiện điện tử quan trọng của nước này. Có thể nói, đây là thành phốmà hơi thở hiện đại hòa làm một với không khí lịch sử cổ xưa."
Ôtô tiến thẳng vào đại học Toulouse, Diệp Bất Quần lái xe đến trước mặtmột tòa kiến trúc to lớn, tạo hình cổ xưa: "Đây là thư viện của đại họcToulouse, hệ thống máy tính bên trong có thể tra được tư liệu của tấtcả những học sinh đại học Toulouse... Đương nhiên, chuyện trước đâycũng có thể tra được. Các vị không phải muốn đến nơi này tìm người sao?Trực tiếp dùng máy tính tra một chút là được, chủ yếu đưa vào tính danhvà học hiệu thôi."
Thư viện ở đại học Toulouse có kiến trúctheo phong cách châu Âu thời Trung cổ, cây trụ đá khổng lồ, pho tượngbằng đồng, vòi phun nước theo phong cách Địa Trung Hải. Bước vào lậptức cảm giác mát lạnh.
Tiểu Lôi nhìn Nguyệt Sơn, nói: "Nguyệt Sơn huynh, huynh ở lại đây chờ ta, ta vào xem sao."
Nguyệt Sơn cười nhẹ: "Được, dù sao cái thứ này ta cũng không hiểu."
Tiểu Lôi liếc sang Diệp Bất Quần, thở dài: "Tiên sinh hướng dẫn viên tôn kính, xin người dẫn đường."
Sảnhlớn ở bên ngoài của thư viện cơ bản đều là khu vực máy tính, không íthọc viên ở đây dùng máy tính tra cứu các loại sách điện tử, còn có cảtư vấn trên mạng.
Diệp Bất Quần chỉ vào hành lang phía sau mộtcánh cửa: "Nơi này chỉ là khu vực công cộng, phía trong mới chính làthư viện thật sự, ở đó có một bộ sưu tập sách mấy trăm năm nay của đạihọc Toulouse, thậm chí còn có không ít bộ sách văn hiến cổ điển trânquý, bất quá chỉ có học viên của trường này mới có thể xem được."
TiểuLôi nhìn hắn, cười lạnh nói: "Được rồi, bây giờ không có ai khác, ngươicũng không cần giở cái giọng hướng dẫn viên của ngươi ra nữa.Nói đi,ngươi muốn gì?"
"Rất đơn giản, hợp tác." Diệp Bất Quần thở dài,hắn đưa Tiểu Lôi đến ngồi bên cạnh một máy tính: "Ngươi xem, mục đíchmấy người đến châu Âu, ta nắm rất rõ. Các ngươi muốn tìm hiểu về mẹ củaBảo Nhi, hoặc là điều tra hành tung của cha cô bé... Chẳng lẽ ngươithật sự không nghĩ đến sao?"
Diệp Bất Quần quan sát ánh mắt TiểuLôi: "Chúng ta, còn có cả Hắc Ám Hội Nghị, tất nhiên đã có thể đếnTrung Quốc tìm Bảo Nhi, chứng tỏ chúng ta đối với thân thế gia đình BảoNhi đều đã từng điều tra tường tận. Tư liệu về mẹ Bảo Nhi ở Toulouse,chúng ta cũng đã sớm tìm qua. Bây giờ, ngươi chẳng qua là lặp lại côngviệc của chúng ta mà thôi."
Tiểu Lôi cau mày: "Ngươi muốn thế nào đây?"
"Traođổi." Diệp Bất Quần nở một nụ cười vô cùng bình thản: "Ta muốn cùng đichuyến này với các ngươi. Ta tin các ngươi nhất định nắm giữ một vàithứ mà mẹ Bảo Nhi để lại, những thứ chúng ta không có. Để tỏ thành ýcủa chúng ta, chúng ta có thể trao cho ngươi những tư liệu mà chúng tađang có."
Nói xong, Diệp Bất Quần mở máy tính, nhanh chóng nhậpvào các tư liệu, lập tức trên màn hình máy tính hiện ra các ghi chép vềmẹ Bảo Nhi ở đại học Toulouse.
"Ngươi xem, những thứ này chúngta đã sớm tra qua." Diệp Bất Quần lại gõ bàn phím một hồi nữa, máy incông cộng ở bên cạnh đã in những tài liệu này ra.
Tiểu Lôi cầmtư liệu lên nhìn một chút, mặt trước có tấm hình của mẹ Bảo Nhi, thiếunữ trên hình có nụ cười rất trong sáng và cởi mở, tướng mạo hết sứcxinh đẹp, rạng rỡ, tóc thẳng dài, mặc một chiếc áo sơ mi ca rô nhiềumàu sắc, bên má trái có một cái lúm đồng tiền, ánh mắt vô cùng trongtrẻo.
Diệp Bất Quần nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói:"Mẹ Bảo Nhi, Nguyệt Hoa tiểu thư ban đầu học ở đại học Toulouse hainăm. Rõ ràng, căn cứ vào tài liệu chúng ta có được, Nguyệt Hoa tiểu thưlà một người thích đi đây đi đó, hai năm ở Pháp, nàng đã từng du lịchđến núi lửa Auvergne ở miền Trung nước Pháp, đảo Martinique ở miền Nam,thung lũng sông Loire, còn có núi Pyrenees..."
Tiểu Lôi khôngxen vào, chờ cho Diệp Bất Quần nói xong. Hắn biết rất rõ, đối với giáohội, thế lực to lớn ở châu Âu mà nói, có vô số cách để tra ra những tưliệu này, không những thế, bọn họ còn có thể tìm được nhiều tài liệuchi tiết hơn nữa một cách vô cùng đơn giản.
Quả nhiên, Diệp BấtQuần suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta thậm chí còn thông qua một sốphương thức đặc biệt khác, điều tra được nhật trình đi lại lúc đầu củaNguyệt Hoa tiểu thư, lộ tuyến di chuyển của nàng, thậm chí còn có cảmấy người đã kết bạn du lịch cùng với nàng. Từ đó, chúng ta cũng cóđược vài tin tức thú vị."
"Chuyến du lịch cuối cùng của NguyệtHoa tiểu thư là vào bảy năm trước. Chính là ba tháng trước khi nàng rờikhỏi Pháp. Căn cứ vào tư liệu trong tay chúng ta, trước thời gian dulịch hai năm ở Pháp, nàng hoàn toàn không có điều gì khả nghi. Nhưnglần cuối cùng, lại có nhiều thứ không bình thường." Hắn gõ nhẹ lên bànphím vài cái, trên màn hình máy tính hiển thị bản đồ miền Nam nướcPháp, Diệp Bất Quần chỉ vào góc màn hình, chậm rãi nói: "Lần du lịchcuối cùng của nàng, chính là đến hang động đá vôi Pierre trong dãy núiPyrenees, hang động đá vôi sâu nhất thế giới!"
"Ngươi nói khả nghi... là có ý gì?"
DiệpBất Quần nheo mắt: "Ta đã xem qua tài liệu của ngành khí tượng địaphương, còn có một số tổ chức chính quyền khác, kể cả ngành giaothông... nói như thế nào nhỉ, chuyến đi cuối cùng của Nguyệt Hoa tiểuthư mất mười lăm ngày. Mười ngày đầu tiên, nơi đó không có gì đặc biệt.Sau đó, vào năm ngày cuối cùng của hành trình... cũng chính là ngày thứmười, đội leo núi của nàng gặp bão lớn. Trận bão đã cắt đứt đường đi,khiến bọn họ bị kẹt lại trên núi, đoạn tuyệt thông tin. Trận bão lần đókéo dài hai ngày, mùa đông trên núi Pyrenees, loại khí hậu này rất bìnhthường, mà đội leo núi kia cũng rất có kinh nghiệm, bọn họ tìm ra saumột khối nham thạch để dựng trại, dựa vào nguồn dự trữ sung túc ở lạitrong lều đợi hai ngày, không có người nào thương vong. Tuy nhiên, saukhi bão tan, đội cứu viện dưới chân núi nhận được tin tức của họ...Nguyệt Hoa tiểu thư đã biến mất!"
"Biến mất?" Tiểu Lôi nhíu mày: "Biến mất là nghĩa làm sao?"
DiệpBất Quần lắc đầu: "Về sau chúng ta cũng đã từng tìm được những ngườitham dự đoàn leo núi lần đó, thu được thông tin là: Nguyệt Hoa tiểuthư, mẹ Bảo Nhi, trước khi bão đến, đã thoát ly cả đội, một mình rờiđi."
"Rời đi?"
Diệp Bất Quần cười khổ nói: "Điểm nghi vấnlớn nhất trong chuyện này chính là chỗ này." Trong mắt hắn hiện lên vẻbất lực: "Ngày thứ mười lên núi, bọn họ gặp bão, nhưng theo báo cáo củađội leo núi, Nguyệt Hoa tiểu thư vào ngày thứ mười, trước khi cơn bãođến, lại ly khai cả đội, một mình rời đi. Cách nói này khiến cho chúngta không cách nào hiểu được."
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói:"Ngươi biết trận bão trên núi có dạng gì không? Dãy Pyrenees mặc dùkhông có những ngọn núi cao, nhưng bình quân độ cao so với mực nướcbiển cũng trên hai ngàn thước! Vào mùa đông, khí hậu trên núi rất khủngkhiếp, vận tốc gió của bão trên núi đạt đến một trăm dặm mỗi giờ. Lạicòn lẫn cả băng tuyết hoặc mưa đá! Ngươi hiểu điều đó có nghĩa là gìkhông? Lấy ví dụ nhé, nếu để một người đứng bên ngoài, cơn bão loại nàycó thể xé toạc lớp da mặt người đó! Dưới loại bão ở cấp này, trong giócó lẫn băng tuyết hoặc mưa đá, cũng giống như vô số lưỡi dao nhỏ đángsợ, có thể khiến da người ta đều xé tọac! Nhưng Nguyệt Hoa tiểu thư,đơn thương độc mã ly khai đội leo núi... khó có thể tưởng tượng nổi,một mình nàng làm sao sống sót được trong cơn bão lớn như thế?"
Tiểu Lôi bỉu môi: "Nhưng nàng vẫn sống sót sau đó, hơn nữa bình an về tới Trung Quốc, sanh hạ Bảo Nhi."
DiệpBất Quần cười khổ nói: "Sau khi cơn bão kết thúc, đội cứu viện dưới núibiết rằng thất lạc một người, tất cả mọi người đều cho rằng Nguyệt Hoatiểu thư chắc chắn đã chết, nhưng chuyện về sau lại càng không hiểunổi."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Năm ngày sau, cũng chính lànăm ngày sau khi Nguyệt Hoa tiểu thư rời khỏi đội, nàng đã xuất hiện."Diệp Bất Quần vẻ mặt có chút khổ sở, thanh âm cũng có chút bất đắc dĩ:"Nhưng địa điểm nàng xuất hiện mới làm cho người ta không cách nàotưởng tượng nổi... Nàng đã xuyên qua dãy Pyrenees, đi qua biên giới củaPháp, và xuất hiện ở Tây Ban Nha! Nói đúng hơn, chúng ta đã thông quaghi chép nhập cảnh tìm nàng... Năm ngày sau cơn bão, nàng đã từ Tây BanNha nhập cảnh trở về Pháp."
"Ngày..." Tiểu Lôi cười khổ: "Thờigian năm ngày, băng qua dãy Pyrenees trong khí hậu ác liệt, đi từ Phápđến Tây Ban Nha rồi lại trở về? Một mình? Đi bộ?" Vẻ mặt Diệp Bất Quầncũng có chút khổ não: "Đây đều là các tin tức mà chúng ta điều tra đượcvề sau, nhưng tình huống lúc ấy, không người nào biết. Được rồi, ngươihãy tiếp tục nghe ta nói, phía sau còn phát sinh nhiều chuyện quỷ dịhơn nữa."
"Lại còn chuyện gì nữa?" Tiểu Lôi thở dài.
"Độileo núi kia." Ánh mắt Diệp Bất Quần lóe sáng, chậm rãi nói: "Chuyện nàycó thể chia thành hai phương diện để nói... Một mặt, là Nguyệt Hoa tiểuthư, vào ngày thứ mười trong chuyến đi của đội leo núi, cũng là ngày màcơn bão đến, nàng đã biến mất, rời khỏi đội, sau đó, ngày thứ mười lăm,xuất hiện trở lại, lúc xuất hiện nàng đang ở Tây Ban Nha, chuẩn bị nhậpcảnh trở về Pháp. Đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện sau khi biến mất."
"Ừm, không sai." Tiểu Lôi gật đầu.
DiệpBất Quần hít một hơi thật sâu: "Tốt, vậy chúng ta quay trở lại nói vềđội leo núi kia... Sau khi ta tra ra được những tư liệu của Nguyệt Hoatiểu thư, ý niệm đầu tiên trong đầu ta chính là tìm những người trongđội leo núi khi đó. Nguyệt Hoa tiểu thư vào ngày thứ mười vì sao lạirời đội, một mình bỏ đi... Điều đó có lẽ có khả năng trở thành điểm mấuchốt!"
"Rất có lý."
Diệp Bất Quần lắc đầu: "Đáng tiếc, đã không có cơ hội!"
Sắcmặt ngưng trọng, hắn chậm rãi tiếp: "Ta đã nói qua, đội leo núi vàongày thứ mười gặp một cơn bão, vào ngày thứ mười hai khi cơn bão kếtthúc, bọn họ mới liên lạc lại được với đội cứu viện dưới chân núi, saođó xuống núi an toàn... Mặc dù lúc đó mọi người đều nghĩ rằng NguyệtHoa tiểu thư chắc chắn đã chết, hành động mạo hiểm leo núi như thếkhẳng định là có hy sinh, người yêu thích leo núi đã quen với việc nhìnthấy chết chóc. Được rồi, bây giờ ta muốn nói chính là đội leo núikia... Lúc ấy đội leo núi này tổng cộng có năm người, trong đó kể cảNguyệt Hoa tiểu thư. Khi xuống núi, vì sự mất tích của Nguyệt Hoa tiểuthư, chỉ còn lại có bốn người. Lúc xuống núi là ngày thứ mười hai."
Giọngnói Diệp Bất Quần vô cùng vô cùng thong thả, dường như muốn đem nhữnggì mà hắn biết, từng lời từng chữ nói ra một cách hết sức rõ ràng vàcẩn thận.
"Ngày thứ mười hai, bọn họ xuống núi, bệnh viện địaphương dưới chân núi tiếp nhận việc kiểm tra thân thể và thực hiện mộtsố trị liệu. Kết quả bốn người đều không có gì đáng ngại. Vì vậy, độileo núi giải tán, bọn họ đều tự về nhà... Nhưng ngày thứ mười ba,chuyện xảy ra! Có người đã chết!"
Người chết chính là đội trưởngđội leo núi, trong một tai nạn giao thông, trên đường ngồi xe khách vềnhà, chiếc xe hắn đi bị một chiếc xe tải chở đầy đất cát va phải, xecủa hắn nổ tung tại chỗ, toàn bộ mọi thứ bị đốt trụi, cảnh sát khôngtìm được điều gì khả nghi, kết luận là một tai nạn giao thông.
Đó là ngày thứ mười ba.
Ngàythứ mười bốn, lại có người chết. Người chết lần này chính là một thànhviên trong đội leo núi, hắn đã về nhà an toàn, kết quả bị người ta pháthiện chết trong nhà bếp ở nhà. Nguyên nhân tử vong là do điện giật...Theo kết quả kiểm tra của cảnh sát, đường dây điện trong nhà hắn vì đãcũ nên bị rò điện, vì thế hắn bị điện giật, dẫn đến nhồi máu cơ tim...Kết quả rất đáng tin cậy, cũng không có gì khả nghi. Chắc chắn là mộtsự cố tử vong ngoài ý muốn bình thường.
Đó là ngày thứ mười bốn.
Ngàythứ mười lăm, hai người cuối cùng còn lại của đội leo núi cũng bị pháthiện đã chết. Hai người này sống ở Paris. Họ không hề quen biết vớinhững thành viên còn lại trong đội, đều là những tình nguyện viên khácnhau được triệu tập tạm thời, hai người đều sống ở Paris, hơn nữa nghenói khi còn sống còn là bạn tốt... Ngày thứ mười lăm, hai người nàyđược phát hiện chết ở một căn hộ chung cư, căn hộ ấy là chỗ ở của mộttrong hai người. Nguyên nhân tử vong là: Mưu sát! Nói một cách chínhxác là hai người đó, mỗi người cầm một cây súng lục, bắn lẫn nhau mấyphát, giết chết đối phương, chính mình cũng chết.
Đó là ngày thứ mười lăm!
Nhưng cũng vào ngày đó, Nguyệt Hoa tiểu thư, trên biên giới của Pháp và Tây Ban Nha, xin nhập cảnh trở lại Pháp...
Im lặng nghe Diệp Bất Quần kể xong, Tiểu Lôi nói không nên lời.
Hai người trầm mặc một hồi, đột nhiên Tiểu Lôi thoáng qua một nụ cười khó coi, hắn lắc đầu bất lực: "Quả nhiên rất quỷ dị."
DiệpBất Quần tiếp lời: "Đúng vậy, có chút gì đó giống như những đoạn caotrào trong những tiểu thuyết kinh dị hạng ba, đúng không?"
TiểuLôi hít một hơi thật sâu: "Nói cách khác, tất cả thành viên của đội leonúi kia, ngoại trừ mẹ của Bảo Nhi, còn lại mọi người đều chết trongvòng vài ngày sau khi xuống núi... không một ai sống sót." Hắn bỗngnhiên mắng một câu: "Mẹ kiếp, thật sự không hiểu nổi. Ta không thể tinđây chỉ là trùng hợp. Bên trong nhất định là có vấn đề!"
"Chắcchắn có vấn đề." Diệp Bất Quần cười thiểu não: "Đáng tiếc, chuyện nàyphát sinh hơn bảy năm trước, ngày ấy rốt cuộc xảy ra những gì, ta bâygiờ tuy thông qua rất nhiều cách, tra ra được rất nhiều tài liệu lúcbấy giờ, nhưng cũng không cách nào biết được thật ra bọn họ đã phátsinh chuyện gì... Suy đoán duy nhất là lần đó, nhất định đội leo núikia trong chuyến du lịch ở núi Pyrenees đã xảy ra một số chuyện khôngtầm thường. Cho nên..."
Diệp Bất Quần nghiêm mặt nói: "Cho nên,ta nghĩ đến một điểm, có lẽ có thể tìm nhật ký leo núi của bọn họ! Theota biết, người yêu thích leo núi, hầu như đều có thói quen ghi nhật kýleo núi, nhiều người thích viết lại những kinh nghiệm mạo hiểm mỗi ngàycủa mình. Điều này không chỉ có một vài người nào đó thích, mà là thóiquen của những người leo núi, hoặc có thể nói là một kiểu thành tíchnghề nghiệp. Bởi vì leo núi là một loại vận động nguy hiểm, một khi tửvong, thì nhật ký đó lại có tác dụng rất lớn, kể cả việc có thể trởthành di thư, hoặc giả hé mở một vài phát hiện của bọn họ, v.v... Viếtnhật ký là hiện tượng phổ biến ở những người yêu thích leo núi, cho nênlúc ta bắt đầu truy tìm những việc về mẹ Bảo Nhi, khi phát hiện chuyệnquỷ dị này, phản ứng đầu tiên của ta chính là tìm kiếm nhật ký leo núicủa tất cả thành viên đội leo núi ấy."
"Ngươi có tìm được không?" Tiểu Lôi lập tức hỏi lại.
Diệp Bất Quần thở dài: "Không có."
"Nếunói người chết đầu tiên là chết vì tai nạn xe hơi, có thể lúc chiếc xenổ đã thiêu hủy tất cả những thứ hắn mang theo... nhưng ba người chếtcòn lại, nhật ký leo núi của bọn họ cũng hoàn toàn không có. Ngay cảmột tờ giấy ta cũng không tìm được!"
Trong lòng Tiểu Lôi bỗng có cảm giác ớn lạnh.
Chuyện này quá sức kỳ quái, khiến người ta không khỏi nghĩ đến một từ:
Mưu sát!?
Toàn bộ bốn người đều chết nội trong ba ngày sau khi xuống núi, chuyện này tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Chuyện này, các ngươi kết luận thế nào?"
"Khôngbiết." Diệp Bất Quần lắc đầu: "Ta không muốn suy đoán chuyện này, ta làhọc giả, chứ ta không phải là một tác giả, ta sẽ không đi suy đoán mấychuyện vô vị kiểu mưu sát này. Bất quá điều duy nhất có thể khẳng địnhlà đội leo núi ở trên núi Pyrenees nhất định đã phát sinh chuyện gì đó.Nói cách khác..."
Tiểu Lôi hít vào một hơi thật sâu, hai người cùng nhìn nhau, đồng thời nói một câu:
"Trước ngày thứ mười!"
Đúng vậy! Ngày thứ mười xảy ra trận bão, cũng là lúc Nguyệt Hoa rời đi... Sau đó lại phát sinh một loạt sự việc kỳ quái.
Như vậy, trước ngày thứ mười đã xảy ra chuyện gì?
Độileo núi kia trên núi Pyrenees rốt cuộc đã gặp những chuyện gì? Đángtiếc những chuyện này bây giờ tất cả đều chẳng biết được, bởi vì bọn họngay cả nhật ký leo núi cũng không còn lưu lại... Hoặc có thể nói, nhậtký leo núi của bọn họ đã bị hủy rồi?
"Vẫn còn một vấn đề vô cùngquan trọng nữa, cũng là mục đích đến châu Âu lần này của các ngươi...Cha của Bảo Nhi thật ra là ai?" Diệp Bất Quần chậm rãi nói: "Chúng tađã tìm sổ ghi chép ngày sinh của Bảo Nhi và tìm thấy trong một bệnhviện ở Trung Quốc, cái này cũng không khó tìm. Dựa theo ngày sinh củaBảo Nhi, chúng ta có thể suy ra, lui lại mười tháng trước khi cô bésinh ra... cũng chính là... ngày Nguyệt Hoa tiểu thư có thai... Chúngta chỉ cần tìm được..."
Diệp Bất Quần thần sắc có phần xấu hổ,Tiểu Lôi lại chẳng chút kiêng kị, đĩnh đạc nói: "Chúng ta chỉ cần tìmđược trong khoảng thời gian đó, có nam nhân nào lui tới với Nguyệt Hoatiểu thư, hoặc nói thẳng ra một chút... tìm được trong thời gian đóNguyệt Hoa đã lên giường cùng với ai... là được, đúng không?"
DiệpBất Quần thở ra một hơi, nhìn Tiểu Lôi có chút cảm kích, dường như cảmtạ hắn đã thay mình nói ra những điều khó thốt nên lời, ngay sau đó,Diệp Bất Quần sắc mặt có phần cổ quái: "Nhưng vấn đề cũng là ở chỗđó... Căn cứ vào ngày sinh của Bảo Nhi mà tính, ngày có thai của mẹ BảoNhi, "bà" Nguyệt Hoa... phải là... phải là..."
Hắn thở dài, cườikhổ nói: "Phải là lúc thiết lập đội leo núi kia, trong khoảng thời gianleo lên núi Pyrenees thám hiểm... Đại khái là trong trong khoảng thờigian đó!"
Sau vài giây, Diệp Bất Quần bỗng cười, nói: "Ngươixem, ta đã đem tất cả thông tin ta có được chia sẻ với ngươi... Bây giờtất nhiên ngươi hẳn không còn hoài nghi thành ý của ta nữa chứ?"
Tiểu Lôi nhìn Diệp Bất Quần, không nói gì.
NguyệtSơn nhìn thấy Tiểu Lôi và Diệp Bất Quần từ trong thư viện đi ra, lậptức ngồi thẳng người lên: "Có phát hiện được gì không?"
Tiểu Lôi lấy tài liệu về Nguyệt Hoa mà máy tính trong thư viện in ra khi nãy, trao cho Nguyệt Sơn: "Ở trong này."
NguyệtSơn nhìn thoáng qua tư liệu, tức khắc nhìn chằm chằm vào bức ảnh phíatrước, ánh mắt trở nên rất kỳ quái, hắn bất động vài giây, rồi chậm rãingẩng đầu lên, nụ cười dường như rất nặng nề: "Đúng vậy, là nàng." Ngóntay Nguyện Sơn nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, thấp giọng nói: "Nàng cườirất rạng rỡ, rõ ràng nàng rất thích sang Pháp."
Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta đã tìm ra một chút thông tin, bây giờ cần đi xử lý một chuyện."
"Chuyện gì?" Nguyệt Sơn hỏi.
"Sắmmột vài thứ." Tiểu Lôi mỉm cười nói: "Chúng ta chuẩn bị đến núiPyrenees. Bọn ta đã điều tra chuyến đi cuối cùng của Nguyệt Hoa ở Pháplúc ấy chính là đến núi Pyrenees... Ta nghĩ, chúng ta có thể dọc theonhững nơi nàng đã đi qua một lần, có lẽ có thể phát hiện được điểm gìđó."
Khởi động xe, đi về hướng thành phố. Trên đường đi, TiểuLôi giải thích cho Nguyệt Sơn một lượt lý do vì sao lại cần lên núiPyrenees... Căn cứ vào ngày sinh của Bảo Nhi mà tính, trong thời gianNguyệt Hoa du lịch ở núi Pyrenees, nàng đã ân ái cùng với một người đànông nào đó.
Xe đang chạy trên đường đột nhiên chậm lại, trên conđường vốn đã chẳng rộng rãi gì, bỗng trở nên đông đúc, trên đường đầynhững người đi bộ, tràn ra cả hai bên đường, theo hướng ngược lại vớixe của mấy người Tiểu Lôi mà đi. Còn có không ít người cầm các loạikhẩu hiệu, đi một đoạn, hô vang một câu khẩu hiệu. Giống như là đangdiễu hành.
Bên đường còn có cảnh sát đi theo, nhưng những cảnhsát này không hề ngăn cản những người diễu hành, mà chỉ giám sát đoànngười mà thôi.
"Đây là cái gì?" Tiểu Lôi hỏi.
"Khôngbiết, có thể là bãi công biểu tình." Diệp Bất Quần nhàn nhạt nói: "Pháplà một quốc gia thịnh hành việc bãi công, ngay cả Paris cũng thường nổra bãi công, công nhân biểu tình yêu cầu cải thiện tiền lương và nhữngquyền lợi khác... Đây là một quốc gia kỳ quái, có khi thậm chí vìchuyện rất đơn giản là cải thiện bữa trà chiều, mọi người cũng bắt đầumột cuộc bãi công."
Xe chạy càng lúc càng chậm, đám người xungquanh cũng mỗi lúc một đông hơn, mọi người đi sát hai bên xe tiến vềphía sau. Tiểu Lôi và Nguyệt Sơn thật ra đối với kiểu biểu tình này cảmthấy rất hứng thú, thỉnh thoảng lại nhìn sang hai bên. Đám đông cũngkhông hề có thái độ phẫn nộ, nhưng không khí vẫn rất sôi nổi.
"Một quốc gia kỳ quái..." Tiểu Lôi lẩm bẩm một câu.
Ngaylúc này, đột nhiên phát sinh biến hóa! Tiểu Lôi chỉ cảm thấy toàn thânlông tóc dựng cả lên, hắn trời sinh linh giác nhạy cảm khiến bản năngcủa hắn cảm giác được một tia sát khí!
Ngay vào khoảnh khắc ấy,trong mơ hồ dường như có một loại bản năng thúc đẩy, Tiểu Lôi đưa tayra nắm lấy vai Nguyệt Sơn một cách vô thức, sau đó cố hết sức đè đầuhắn xuống.
"Chíu chíu!"
Sau khi vang lên hai tiếng rấtnhỏ, mới nghe thấy âm thanh thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, trênkính chắn gió trước xe xuất hiện hai lỗ thủng rất nhỏ.
Tiếng súng! Hơn nữa còn dùng ống giảm thanh!
Rấtrõ ràng, có người đang bắn lén mình, lại còn dùng ống giảm thanh! Tiếngsúng đã bị hòa lẫn trong đám đông ồn ào huyên náo xung quanh, Diệp BấtQuần phản ứng cực nhạy, đã phóng nhanh xuống xe.
"Phía sau! Ở phía sau!"
Tiểu Lôi và Nguyệt Sơn cũng đã nhảy xuống xe, đồng thời hướng về phía sau mà chạy!
Xuyênqua đám người đông đúc, linh giác của Tiểu Lôi đã tập trung vào một cáicửa bên trái phía xa, vừa rồi tia sát khí kia chính là xuất phát từ nơiđó!
Xô đẩy đám người đông đúc xung quanh, không đếm xỉa tớitiếng mắng chửi của những người khác, Tiểu Lôi đã chạy đến trước nhất,xông thẳng vào trong một con hẻm nhỏ, bên trái là một cánh cửa! Bêntrong cánh cửa này hẳn là một gian phòng, tiếng súng vừa rồi lẽ tấtnhiên là có người trốn bên trong bắn ra xuyên qua cửa sổ.
Ầm! Tiểu Lôi một cước đạp tung cánh cửa, đánh thẳng vào bên trong...
Vừabước vào trong một bước, cảm giác được kình phong từ bên trái đập vàomặt, một đạo hàn quang bắn đến, Tiểu Lôi cúi người lăn một vòng, nhưngkhông né tránh, hướng về phía bên trái lao thẳng tới, hắn đã thấy rõbên trái có một bóng người, Tiểu Lôi lần này ra tay tuyệt không do dự,cơ thể đã phóng đến trước mặt người kia, một chưởng ấn vào trước ngựckẻ đó. Kình khí toàn thân đột nhiên bộc phát mạnh mẽ.
Phá Sơn Không!
Ầm một tiếng, tên đánh lén kia ngã thẳng ra phía sau, thân hình đập vào bức tường xây gạch đỏ, thình lình phá tường ra ngoài
Chương 104: Giằng co
Rấtrõ ràng, ngôi nhà bên đường khá lớn, có thể là nhà kho của một ngôi chợgì đó, được phân thành từng gian một, nơi này cũng là một gian trong sốđó, chung quanh bày đầy đủ các loại rương gỗ, tên nọ bị một chưởng củaTiểu Lôi kích bay ra ngoài xuyên qua tường làm vách tường sụp đổ, từbức tường vỡ gầm nhẹ một tiếng rồi đứng lên. Vóc dáng người này vạm vỡ,chan tay to lớn. Hai mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn Tiểu Lôi, bộ dángtrông như muốn ăn tươi nuốt sống.
Giờ phút này Diệp Bất Quần vàNguyệt Sơn mới từ phía sau đuổi đến. "Đây là quái vật gì vậy?" Tiểu Lôicười lạnh hỏi Diệp Bất Quần: "Lang nhân hay là hùng nhân? Tiểu gia ởTrung Quốc chính là chuyên môn trừ quỷ bắt yêu, thích nhất là đối phóvới cái loại gia hỏa nửa người nửa súc sinh này!"
Diệp Bất Quần trầm giọng nói: "Không phải ... hắn là loài người!"
Tiểu Lôi thở dài: "Đáng tiếc Lôi Hống không có ở đây, hắn nhất định là rất thích cái chuyện so khí lực này."
DiệpBất Quần nhíu mày, trong ánh mắt có chút u buồn: "Không nói đùa, đây là... chiến sĩ cao cấp của Hắc Ám Hội Nghị ! Bắc Âu cuồng chiến sĩ!"
"Cuồngchiến sĩ?" Tiểu Lôi bật cười nói: "Lần này thật là được thêm kiến thức.Hấp huyết quỷ lang nhân trong truyền thuyết đã kiến thức qua, khôngnghĩ tới lại còn có thể gặp được cuồng chiến sĩ ? Đáng tiếc là ta khôngcó mang theo camera."
Mắt nhìn thấy gã kia đã xé tan áo của mình, lộ ra cơ bắp dữ dằn, khắp người đầy các vết sẹo.
"Ai lên trước?" Người lên tiếng là Tiểu Lôi.
"Tatới đây!" Nguyệt Sơn phóng tới trả lời, không đợi hai người có ý kiến,thân thủ đã quay về người có khoảng cách gần mình nhất vọt tới. Hắngiống như một đạo thiểm điện phóng tới trước mặt đối phương. Tên cuồngchiến sĩ kia lập tức động thân, một quyền phát ra, nhưng lại đánh vàokhoảng không. Thân thủ Nguyệt Sơn đang bắn tới trước mặt, đột nhiêndụng một loại thân pháp cực kỳ quỷ dị, giữa không trung lộn ngược ngườilại, hạ xuống bên cạnh đối phương rồi đạp chân vào eo hắn lấy đà.Nguyệt Sơn lăng không, song cước liên hoàn xuất ra, bịch bịch vài cái,trong nháy mắt eo và bả vai cuồng chiến sĩ kia đã bị trúng bảy támcước, hắn bị thế công như cuồng phong bạo vũ đánh lùi từng bước về phíasau. Tiểu Lôi án ở phía sau cười to: "Đá hay lắm! Đá hay lắm! Hắc!Chẳnglẽ đây chính là Phật Sơn Vô Ảnh cước của Hoàng Phi Hồng?"
Cuồngchiến sĩ hét lớn một tiếng, đôi cự chưởng chộp tới sườn Nguyệt Sơn, ánhmắt Nguyệt Sơn hiện lên một tia kinh ngạc, thân thủ cấp tốc tránh ra,lại nghe rào một tiếng, thủ chưởng đã cắm ngập vào trong rương gỗ, songthủ hắn phân ra, lập tức gỗ vụn bay tán loạn, rương gỗ dưới một trảocủa hắn liền nát bấy rơi xuống! Nguyệt Sơn hắc hắc cười lạnh hai tiếng,đột nhiên thân thủ án trên bả vai cuồng chiến sĩ cứ như vậy đè xuống,cả người lăng không hạ xuống phía sau, sau đó một quyền kích lên lưngcuồng chiến sĩ.
"Bịch!"
Chiêu này không có khả năng làPhá sơn không, mà là "Thốn kình" trong võ thuật, cũng là một loại kỹxảo coi trọng bạo phát lực. Cuồng chiến sĩ kia lảo đảo lùi hai bước raphía sau. Trên mặt hắn sự tức giận càng phát ra kịch liệt, Nguyệt Sơnthân pháp nhanh nhẹn, hắn có một thân lực lượng kinh khủng, khước khôngthể nào thi triển. Nguyệt Sơn cười lạnh nói: "Cái gì mà cuồng chiến sĩ,chẳng qua cũng chỉ có như thế."
Diệp Bất Quần đột nhiên kêu lên: "Coi chừng hắn cuồng hóa!"
Quảnhiên, cuồng chiến sĩ kia ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng, thân thểđột nhiên run rẩy, xương cốt toàn thân hắn hình như phát ra thanh âmrắc rắc, sau đó thân thể hắn tựa như khí cầu, toàn thân phồng lên!
DiệpBất Quần nói rất nhanh: "Cuồng hóa là kỹ năng đặc thù của cuồng chiếnsĩ, một khi cuồng hóa sức mạnh của cuồng chiến sĩ có thể gia tăng hàngchục lần! Cẩn thận đấy!"
Cuồng chiến sĩ cuồng hóa, thân thểdường như biến cao lên khoảng nửa thước, cơ bắp tựa như cương thiết,đơn thủ hung hăng giơ lên tự đấm vào ngực mình một hồi, tựa như trâuđực phát cuồng, xông tới hướng Nguyệt Sơn!
"Lấy thịt đè người!"Nguyệt Sơn cười lạnh một tiếng. Hắn dùng kỹ xảo cũ, đang muốn dựa vàotốc độ nhanh nhẹn của mình né tránh. Nhưng lần này không được! Cuồngchiến sĩ cuồng hóa không chỉ lực lượng tăng trưởng rất nhiều mà đồngthời bạo phát lực cũng tăng trưởng theo khiến cho tốc độ hắn trong nháymắt tăng rất nhanh!
Chỉ trong nháy mắt, Nguyệt Sơn cảm thấy kìnhkhí đập vào mặt, quyền đầu đối phương đã tới trước mặt, lập tức ngaysau đó thân thể hắn ngả xuống, đây chính là võ thuật chánh tông "Thiếtbản kiều", sau khi ngả xuống song thủ chống đất, song thối giơ lên, đávào cằm đối phương.
Nhưng cuồng chiến sĩ sau khi cuồng hóa chỉ rống lên vài tiếng, thân thể hơi lắc lư một chút, đầu lảo đảo lại tiến tới trước!
"Hắc!"Nguyệt Sơn thổ khí rồi hét lên một tiếng, không đợi đối phương đứngvững, đột nhiên lộ ra tư thế kỳ quái, một cước đá tới!
Chiêu nàyxem như là tuyệt học của Nguyệt Sơn, tên gọi là "Xuyên tâm thối", hắnđã rất khổ công luyện tập chiêu này, một cước xuất ra cho dù là mộttảng đá cũng có thể bị vỡ nát!
Quả nhiên, một tiếng bịch nặng nềvang lên, cú đá trúng vào ngực cuồng chiến sĩ, nhưng trong nháy mắtNguyệt Sơn cảm thấy có điều không ổn. Hắn cảm thấy ngực đối phương cứngrắn như cương thiết vậy, một cước đá tới bị khí lực phản chấn lại làmcả người rung động, cuồng chiến sĩ cười điên cuồng, song thủ đã chụpvào chân của Nguyệt Sơn, dụng lực vặn một vòng ...
Nguyệt Sơn lậptức bay ra ngoài, người va vào mười mấy rương gỗ, một đống rương gỗ lậptức bị nghiền nát bay tứ tung. Nguyệt Sơn cũng bị chôn vùi ở phía dưới.
Hắnđứng dậy từ trong đống rương nát bấy kia, song chưởng rung lên, hai cáirương vỡ bắn tung ra, Nguyệt Sơn sắc mặt hắng giọng, dường như đã nổigiận thật sự. Hắn cắn răng nói: "Cứng thật! tên gia hỏa này làm saoluyện được? Thân thể thật còn cứng hơn cương thiết?"
Nguyệt Sơngiật mạnh chiếc áo khoác đã nát tan rơi xuống, quay người lại muốn xôngtới. Cuồng chiến sĩ kia đã lao tới trước mặt hắn, đột nhiên con ngươihắn lồi ra, trong giây lát rống lên một tiếng. Thủ chưởng vừa mới giơlên một nửa, đã chậm rãi hạ xuống ...
"Xoạt!"
Đầu của hắn đã bay thẳng lên tận trời, xoay vòng rồi rớt ra rất xa, sau đó thân thể không đầu mới đổ sầm xuống!
Tiểu Lôi đứng ở phía sau hắn, sắc mặt lạnh lùng, trong tay vẫn cầm theo thái đao ...
"Rất cứng rắn hả? Ta thấy cũng tầm thường thôi." Hắn nhẹ nhàng khua thái đao.
Chỉcó Diệp Bất Quần thấy rõ động tác của Tiểu Lôi, vừa rồi thân thể hắndường như loài quỷ mị vô thanh vô tức tới phía sau cuồng chiến sĩ,trong tay cầm thái đao vuốt nhẹ...
Không biết nói thế nào ... thânthể hắn hình như không có trọng lượng, tựa như một làn khói mờ, DiệpBất Quần cũng chỉ miễn cưỡng nhìn ra vài động tác của hắn.
DiệpBất Quần hít một hơi thật sâu, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Tiểu Lôi,cười khổ nói: "Nghĩ không ra a ... thực lực của ngươi so với báo cáo củaMicheal còn mạnh hơn ... ít nhất cho tới bây giờ ta chưa có gặp qua ai đócó thể một đao chặt đầu cuồng chiến sĩ sau khi cuồng hóa ... cho dù làthánh kiếm của Thánh kỵ sĩ cũng không có sắc bén như vậy ..."
Tiểu Lôi chỉ nhẹ nhàng hạ thái đao xuống, sau đó nhanh chóng thu vào túi càn khôn.
"Ngươi nói cái gì?"
Trong một căn nhà cổ ở phía nam Toulouse
Đâylà một căn nhà nằm ở một quận phía nam thành phố dưới tháp chuông cổ,lịch sử của nó cùng với thành phố đã có từ rất xưa rồi. Thành phốToulouse này được kiến lập trong thời kỳ thống trị của người La Mã, màtháp chuông cổ này cũng là kiến trúc từ thời kỳ La Mã được bảo tồn rấtít cho tới bây giờ.
Tháp chuông bề ngoài nhìn qua cũ kỷ và loanglổ, thực ra trong đó có một đại sảnh được trang hoàng cực kỳ tinh mỹ.Thảm trải nền dày khiến cho mặt sàn đại sảnh hoàn toàn không có cái mùiẩm ướt như bình thường, hai bên cắm những ngọn đuốc cao bằng người,không hề có một bóng đèn nào. Trên vách tường treo vài bức tranh sơndầu từ thời trung cổ, một bộ khải giáp kỵ sĩ hoàn chỉnh được đặt ở góctường.
"Ngươi nói cái gì?" Một thanh âm khàn khàn cộc cằn phẫnnộ vang lên, đó là một nam nhân trung niên, sắc mặt hắn tái nhợt, khóemắt co giật kích động, biểu hiện tâm tình đang trong trạng thái hungbạo.
"Ngươi dám tự mình phái người động thủ!" Thanh âm hắn tựa hồ như phát ra từ cổ họng, ánh mắt đầy sát khí.
"Đúngvậy." Đối với vẻ mặt uy nghiêm phẫn nộ của nam nhân này, giọng nói trảlời cũng rất bình tĩnh. Nói chuyện là một nam nhân tuổi còn trẻ, đangđứng cách nam nhân trung niên kia ngoài năm bước, hắn mặc dù nhìn nhưcúi xuống hai tay cung kính nhưng thân thẳng, thần sắc trên mặt khôngcó nửa điểm kính sợ: "Là ta phái người hạ thủ bọn họ. Nhưng ta nghĩrằng ta có đủ lý do để làm như vậy."
Trung niên nhân kia áp trụnộ hỏa, lạnh lùng nói: "Hả? Nói đi! Nếu câu trả lời của ngươi không làmta hài lòng, ta sẽ vặn gãy cổ ngươi!"
Người trẻ tuổi có mộtgương mặt bình thường, gương mặt với ngũ quan không có gì xuất chúng,có thể nói, bạn mà đi trên đường tại bất kỳ địa phương nào thì loạikhuôn mặt đại chúng này cũng có thể thấy được. Có điều thần sắc hắnlãnh đạm mà ung dung, chậm rãi nói: "Đại nhân, ngài thân là một trongnhững nghị viên trong Hắc Ám Hội Nghị, chưởng quản hết thảy sự tình ởphía nam Pháp quốc ... nhưng về vấn đề này, tư liệu của mấy tên ngoạilai, chúng ta cũng không chính thức nắm giữ trong tay! Cấp trên đã chỉthị, 'Nếu có những tên khả nghi nào tiến vào khu vực quản lý của ngài,đề nghị ngài mật thiết chú ý đến bọn họ ..."
"Đúng vậy!" Trungniên nhân cay đắng nói: "Nhưng chẳng lẽ ngươi không thể nhìn xa hơnsao? Raphael đi cùng với mấy người Phương Đông đó! Ngươi cho rằng mộttên cuồng chiến sĩ là có thể đối phó với Thánh kỵ sĩ giáo đình Raphael?Ngươi đang làm ta mất mặt đó! Vì việc làm ngu xuẩn này của ngươi, ta sẽbị mấy gã kia cười nhạo!"
"Ta đương nhiên biết một tên cuồngchiến sĩ căn bản không có khả năng là đối thủ của Raphael ..." Người trẻtuổi trên mặt lộ ra một tia khinh thường, mỉm cười: "Nhưng cấp trên đãra lệnh, 'những Thánh kỵ sĩ tiến vào khu vực quản lý của ngài mong ngàimật thiết chú ý tới bọn họ, nhưng lại không được có hành động gì thấtthố ...' bản thân mệnh lệnh này thật ngu xuẩn! Thứ cho ta mạo muội, chẳnglẽ ngài không có nghĩ tới điều này? Giáo đình thủ tịch Thánh kỵ sĩRaphael, tại sao lại cùng nhóm người Phương Đông đó tới Toulouse chứ?"
"Đây là cơ mật tối cao của Hội Nghị ... ngươi ngươi như thế nào lại biết chứ!" Ngữ khí trung niên nhân mang theo vài phần âm trầm.
"Thếthì đúng rồi." Người trẻ tuổi cười nói: "Từ đó tới nay, ngài mặc dùdanh vẫn được liệt vào nghị viên Hội Nghị, nhưng lại bị đám gia hỏaphương Bắc gạt bỏ ra ngoài Vòng Tròn Quyền Lực ... không chỉ có ngài màcòn cả thế lực phương Nam chúng ta, các nghị viên khác ở phía nam ChâuÂu đều bị loại trừ. Ở trong Hắc Ám Hội Nghị , luôn luôn là thiên hạ củabọn phương Bắc ... chẳng lẽ ngài đối với cục diện này, một chút phẫn nộcũng không có?"
"Ta đương nhiên phẫn nộ!" trung niên nhân cắnrăng, đột nhiên thủ trảo tóm lấy một cái ghế ném ra ngoài. Rắc mộttiếng, bộ khải giáp kỵ sĩ kia vì sự phẫn nộ của hắn mà thành vật hysinh.
Người trẻ tuổi vẻ mặt không thay đổi, chậm rãi nói:"Chuyện này phi thường thú vị ... những tên phương Bắc đó đã lấy danhnghĩa Hội Nghị hạ lệnh cho chúng ta không được khinh cử vọng động ...nhưng lại không nói cho chúng ta biết tại sao ... rất rõ ràng, nhất địnhlà đã xảy ra chuyện gì thú vị rồi, hơn nữa là sự tình phi thường trọngyếu! Phương Nam chúng ta cùng phương Bắc luôn luôn không quá hòa thuận,bình thường đã rất ít lui tới. Nhưng lần này bọn chúng lại vận dụngdanh nghĩa Hội Nghị chuyển cho chúng ta một mệnh lệnh như vậy ... mà sựtình này, lại có cả Giáo Hội thủ tịch Thánh kỵ sĩ tham dự ... chẳng lẽngài không nhận thấy đây là một cơ hội sao?"
Nói đến đây, ngườitrẻ tuổi hơi dừng lại một chút, mới chậm rãi nói: "Ta phải đi kiếm mộtít tin tức thú vị ... từ người bạn tốt của ta, ngài Lyon của gia tộcRodriguez từ Italy tới ... ngài Lyon trước đó vài ngày đã đi một chuyếntới Trung Quốc, đi cùng với hắn còn có ba tên phương Bắc, thêm mộtHuyết tộc thân vương ... ngài có thể ngẫm lại ... phương Đông ... mệnh lệnhcủa Hắc Ám Hội Nghị từ xưa là không được đặt chân đến phương Đông.Nhưng mấy tên phương Bắc kia lại dám phá lệ phái người đi trước tớiphương Đông ... vậy nhất định là đã phát sinh chuyện gì đó phi thườngtrọng yếu! Đáng hận là sự tình trọng yếu như vậy, bọn chúng lại giấudiếm chúng ta! Chẳng những che dấu ngài, cả sáu vị nghị viên phương Namcũng đều không có tin tức gì! Bọn chúng căn bản là muốn bài trừ phươngNam ra khỏi Vòng Tròn Quyền Lực! Lần trước du hành phương Đông, trongđó duy nhất có một người có thể xem như thế lực phương Nam tham dự,chính là Lyon, nhưng cho dù là kẻ ngu ngốc cũng biết rằng Lyon xuấtthân từ gia tộc Rodriguez, mặc dù là thuộc về phương Nam Italy nhưng màvẫn là tay sai của lão già phương Bắc này mà thôi. Gia tộc Lyons cănbản là công cụ để bọn phương Bắc dùng đánh vào phương Nam chúng ta màthôi. Nhưng đáng buồn hiện giờ chính là bảy vị nghị viên phương Namchúng ta căn bản là không thể hiện được sự đoàn kết mà đứng lên đốikháng phương Bắc, theo ngài ... thứ cho ta mạo muội ... chẳng lẽ ngườiphương Bắc hạ lệnh không cho ngài nhúng tay vào, ngài sẽ thật sự khôngnhúng tay vào?"
Trung niên nhân trầm mặc.
Người trẻ tuổithở dài: "Tôi đã cẩn thận phân tích chuyện này, hơn nữa tôi có một ítthông tin tình báo, trước mắt xem ra vấn đề này có hai điểm thú vị:"Thứ nhất, du hành phương Đông lần trước, phương Bắc đã tổn thất lớn,bọn họ mất ba cao thủ huyết tộc, một hùng nhân chiến sĩ, còn vị huyếttộc thân vương Morales hình như đã bị thương, tiểu bạch diện Lyon cănbản là đã thành phế nhân. Giấy không gói được lửa, chuyện này mặc dùmấy tên phương Bắc đã kiệt lực giấu diếm nhưng sẽ có người biết. Thứhai, lần này người phương Đông tới chỗ chúng ta, còn có vị Giáo Hội thủtịch Thánh kỵ sĩ Raphael đi cùng ... chuyện thú vị như vậy, rõ ràng đãxúc động thần kinh của đại đa số bọn người phương Bắc yếu ớt ... nhưng màbọn chúng yêu cầu không cho ngài nhúng tay vào ... hừ, nếu chúng ta thậtsự không nhúng tay, e rằng mới là ngu xuẩn!"
"Chú ý ngôn từ của ngươi!" Trung niên nhân lạnh lùng nói một câu, bất quá nộ khí trên mặt hắn thật sự đã tiêu thất vài phần.
Ngườitrẻ tuổi hơi cúi người: "Xin lỗi, đại nhân. Ta chỉ là nói ra lời thậtmà thôi. Chuyện này dám chắc phi thường trọng yếu, ít nhất là đối vớibọn phương Bắc mà nói là phi thường trọng yếu ... nếu là sự tình trọngyếu, dựa vào cái gì mà phương Nam chúng ta không thể tham dự? Dựa vàocái gì chúng ta vẫn bị gạt bỏ ra ngoài Vòng Tròn Quyền Lực?"
"Chonên ngươi chưa được ta đồng ý đã tự tiện phái người hạ thủ bọn họ? Đãbiết rõ ràng đối phương có một Thánh kỵ sĩ đi cùng, lại còn làm tổnthất của ta một cuồng chiến sĩ ?" Trung niên nhân sắc mặt ảm đạm.
"Đúngvậy." Người trẻ tuổi ngẩng đầu, ánh mắt không chút úy kỵ nhìn đốiphương: "Ta đương nhiên biết phái ra một cuồng chiến sĩ thì chỉ có chịuchết ... nhưng ta nhận thấy là điều này hoàn toàn đáng giá! Đối với bọnphương Bắc, đây là thị uy, biểu lộ tôn nghiêm của ngài - nghị viên HộiNghị, ngài không có nghĩa vụ nghe lệnh chúng, bọn chúng không có quyềnđưa ra mệnh lệnh với ngài! Ta dám khẳng định, phương Bắc nhất định cửngười âm thầm theo dõi mấy người phương Đông kia! Bọn họ trọng thịchuyện này như thế, không có khả năng buông tha nhóm người phương Đôngtiến vào địa hạt của chúng ta, bất kể có vấn đề gì! Nếu bọn họ không hyvọng đả thảo kinh xà, vậy chúng ta vẫn cứ làm ngược lại ý tứ của bọnhọ! Khi trải qua chuyện này, mấy người phương Đông kia nhất định sẽ đềcao cảnh giác ... những tên phương Bắc này mặc dù rất phẫn nộ, nhưng vớingài mà nói, hoàn toàn không cần quan tâm bọn họ. Đồng thời, ta nghĩđám người phương Bắc sau này làm việc nhất định phải càng thêm cẩn thận... kết quả tốt nhất chính là bọn họ tạm thời gọi về người giám thị, thảlỏng bọn phương Đông."
"Điểm thứ hai, hy sinh một cuồng chiếnsĩ, ta ít nhất đã lấy được một số thông tin thú vị ... người hôm nay ratay giết cuồng chiến sĩ cũng không phải là Thánh kỵ sĩ Raphael mà làmột người phương Đông khác. Ngài đã biết có thể đánh bại cuồng chiến sĩsau khi cuồng hóa, thực lực người này kinh khủng thế nào. Chúng ta ítnhất có thể biết, nhóm người phương Đông này đều là nhân vật lợi hại.Xét theo thực lực cuồng chiến sĩ tại Hội Nghị thuộc cấp B, ta tạm thờiđánh giá thế lực nhóm người phương Đông thuộc cấp A." Người trẻ tuổirốt cuộc vẻ mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ: "Đại nhân, bất kể như thếnào, chúng ta phải tham dự chuyện này, mà không phải dựa theo ý tứ mấylão phương Bắc đứng bàng quan một bên! Nếu ngài có điều muốn làm! Chínhlà ém nhẹm tin tình báo với bọn phương Bắc. Chúng ta mặc dù rút ra kếtluận, vấn đề này không tầm thường, nhưng có tư liệu của chúng ta hoàntoàn chỉ là giấy trắng, cho nên cần phải thăm dò và tiếp xúc! Sự hysinh thỏa đáng, ta tin rằng điều này cũng đáng giá."
"
Chương 105: Long Nhãn
"Chúng ta còn cần mang theo bao nhiêu thứ nữa?" Tiểu Lôi thở dài.
Buổichiều, may mà nhờ có những người tham gia bãi công, dường như cảnh sáttoàn thành phố đều bị điều đi duy trì an ninh trật tự trên đường phố.Nên không có người nào phát hiện tại nhà kho trong con hẻm phát sinhmột hồi kịch chiến, còn có người bị chém đầu.... đương nhiên, cuồng chiếnsĩ cũng có thể tính là loài người.
Lúc này, ba người Tiểu Lôi đãđứng tại khu chợ Toulouse nơi dành cho những người thích leo núi. Nơinày chuyên môn bán các vật dụng leo núi, có dụng cụ chuyên môn leo núi,trang phục leo núi, ủng, lều vải, bếp dùng trên núi, còn có một ít bảnđồ cùng máy móc định vị điện tử v.v...
Thành Toulouse ở cạnh núiPyrenees, là một cái đại thành thị gần núi nhất,cho nên nơi này là địađiểm có không ít người thích leo núi lưu trú. Diệp Bất Quần đối với mọithứ ở nơi này hiểu rất rõ, hắn tự mình vào bên trong cửa hàng gặp nhânviên bán hàng, đồng thời lựa chọn đồ vật.
Tiểu Lôi thở dài, theohắn thấy, chỉ là leo núi mà thôi, đã biết bên cạnh mấy người, đều cóthể nói là siêu nhân loại, leo núi còn cần mua mấy thứ này nữa sao?
Nguyệt Sơn vẫn đứng ở một bên lạnh lùng nhìn Diệp Bất Quần, vẻ mặt hắn lạnh lùng.
Tronglần tao ngộ vừa rồi, thân phận của Diệp Bất Quần trong mắt Nguyệt Sơnđã trở nên có năng lực phi thường. Một "hướng dẫn viên du lịch", nhưthế nào có thể hiểu rõ về các loại từ ngữ kỳ quái "Cuồng chiến sỹ","Hắc Ám Hội Nghị"? Còn nửa, nếu là một hướng dẫn viên du lịch bìnhthường mà nói, đối mặt với cái loại cuồng chiến sỹ giống như quái vậtnày... hắn như thế nào có thể bảo trì thái độ trấn tĩnh như vậy?
"Đượcrồi, ta có thể giải thích một chút." Tiểu Lôi cười khổ một tiếng:"Nguyệt Sơn huynh, chuyện này là ta không có nói rõ ràng... vị hướng dẫnRaphael này, thật ra là... a.... thật ra là một bằng hữu của ta. Chính xácmà nói, hắn là người của Giáo Hội. Những tên gia hoả đã từng đến võquán cướp đoạt Bảo Nhi, thuộc về một cái gọi là tổ chức Hắc Ám Hội Nghị... mà Giáo Hội của vị Raphael này, chính là chuyên môn cùng Hắc Ám HộiNghị đối nghịch..."
Tiểu Lôi biết không thể lừa gạt được Nguyệt Sơn, phải đem lai lịch của Diệp Bầt Quần nói sơ qua.
NguyệtSơn nhíu mày, thấp giọng nói: "Tiểu Lôi, chuyện này ngươi làm có chútkhông thoả đáng. Dựa theo ngươi nói, Giáo Hội này cùng Hắc Ám Hội Nghịđều là có chủ ý bắt Bảo Nhi của chúng ta! Cùng hắn hợp tác, có thể cónguy hiểm."
Tiểu Lôi rất nhanh nhìn thoáng qua Diệp Bất Quầnđang cùng nhân viên bán hàng nói chuyện, cười nói: "Chuyện này chỉ làtình thế bắt buộc. Chúng ta tại Châu Âu không có thế lực gì, mà ngườinày chính là nắm trong tay một chút tin tức tình báo mà chúng ta khôngbiết, song phương hợp tác một chút, cũng có lợi. Chúng ta cẩn thận mộtchút, thì sẽ không để cho đám hòa thượng phương Tây này đạt được mụcđích."
Nguyệt Sơn cười gượng, không nói gì. Bất quá đối với cáikiểu Tiểu Lôi đem Giáo Hội phương Tây này gọi là" hoà thượng phươngTây", thật không khỏi có chút buồn cười.
"Tốt rồi." Diệp BấtQuần đã đi tới, hắn vẫn cười rất bình thản: "Không sai biệt lắm. Nhữngthứ này bọn họ sẽ trực tiếp đưa đến khách sạn. Tiếp theo... chúng ra còncần đi tìm một hướng dẫn viên leo núi...phụ cận có rất nhiều câu lạc bộleo núi, thuê một hướng dẫn viên leo núi, chỉ cần tốn một ít tiền làđược."
Nguỵêt Sơn nhìn Diệp Bất Quần một cái, cười lạnh nói: "Diệp Bất Quần tiên sinh, ông chẳng lẽ không phải là hướng dẫn viên ư?"
DiệpBất Quân cười cười: "Nguyệt Sơn tiên sinh, nếu ngài đã biết tên ta, vậyngài hẳn cũng đã biết, ta hướng dẫn viên đây là giả, bất quá là lúctrước bồi tiếp vài câu là học ở trong sổ tay du lịch gì đó mà thôi... màmột khi chúng ta tiến vào núi Pyrenees, vậy cần một hướng dẫn viên leonúi là không thể thiếu. Ta biết, mấy vị đều là... ân, nói theo kiểu TrungQuốc, đều là người thần thông quảng đại, nhưng mà ngài biết núiPyrenees rộng lớn bao nhiêu không? Tất cả đường biên giới giữa Pháp vàTây Ban Nha, đều là núi Pyrenees!"
Nguyệt Sơn ngậm miệng.
"Cácvị..." ba người đang nói chuyện với nhau, một nhân viên bên trong cửahàng đột nhiên đi tới, đây là một cô gái tuổi còn trẻ, mái tóc màu đỏ,kiểu cười rất là có giáo dục, cảm giác mang theo vài phần chức nghiệp:"Xin hỏi các vị, các người là muốn lên núi?"
Nàng nói chính là tiếng Pháp.
"Đúng vậy." Diệp Bất Quần trả lời: "Có chuyện gì?"
Nhânviên phục vụ kia ân cần nói: "Là như thế này, chúng tôi nơi đây khôngchỉ có bán dụng phẩm leo núi, đồng thời cũng có một câu lạc bộ leo núicủa chính mình, nếu các vị muốn lên núi, có thể tham gia câu lạc bộ củachúng tôi. Chúng ta tại mấy tháng sau sẽ tổ chức một lần leo núi ..."
"Không cần." Diệp Bất Quần lắc đầu: "Chúng ta ba ngày sau sẽ xuất phát lên núi."
"Bangày sau?" Nhân viên phục vụ kia trừng mắt: "Thứ cho tôi nói thẳng, bâygiờ không phải là thời tiết tốt để leo núi! Bây giờ là đầu mùa xuân,khí hậu đang nóng lên, tuyết đọng trên đỉnh núi mùa đông bởi vì nhiệtđộ tăng lên mà tan chảy ... có thể nói, đây là mùa tuyết lở trên đỉnhnúi, không thích hợp để leo núi."
Diệp Bất Quần cười nói: "Cám ơn cô đã nhắc nhở. Bất quá chúng ta sợ rằng sẽ không tham gia vào câu lạc bộ của các cô."
"Nhưvậy..." Nhân viên phục vụ kia tựa hồ cũng không định bỏ qua cơ hội buônbán: "Như vậy đi... các vị tựa hồ là từ nước ngoài tới? Nếu các vị lênnúi cần có hướng dẫn viên leo núi, có thể thuê từ câu lạc bộ của chúngtôi... bất quá theo mùa nguy hiểm như bây giờ, tiền thù lao có thể sẽ rấtđắt." Nhân viên phục vụ tinh minh này cười nói: "Dựa theo thông lệ, giácả là một ngày ba trăm euro, bất quá thời tiết bây giờ leo núi phải mạohiểm, cho nên thu phí sẽ tăng lên một ngày năm trăm euro... đồng thời,người làm trung gian, cá nhân ta phải thu một trăm euro tiền thù lao,mấy vị có ý kiến gì không?"
Diệp Bất Quần đem lời phục vụ viên phiên dịch một chút, ba nam nhân nhìn nhau, gật đầu.
Sauđó, lưu lại một trăm euro, mấy người cáo biệt cô phục vụ tinh minh này.Hướng dẫn viên leo núi sẽ dựa theo thời gian ước định đi tìm bọn họ.
Trênđường, Diệp Bất Quần vừa lái xe, vừa cười khổ: "Nguyệt Sơn tiên sinh,ngài không cần phải luôn nhìn ta... bây giờ là thời gian chúng ta hợptác. Ta sẽ tuân thủ ước định của song phương, sẽ không có một hành độngnhỏ nào. Giáo Hội chúng ta tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc."
NguyệtSơn lạnh lùng nhìn Diệp Bất Quần một cái, rồi mới thu hồi ánh mắt,trong miệng tựa như lầm bầm một câu: "Không cùng tổ tiên với ta, tâm tưtất khác biệt.."
Lúc trở lại khách sạn, Khinh Linh Tử cùng BảoNhi một lớn một nhỏ hai quái vật đang khoanh chân ngồi đối diện nhautrên mặt đất. Hai người đều là một bộ tư thế đả tọa tiêu chuẩn của đạogia, Khinh Linh Tử sắc mặt bình thản, hai mắt hơi khép. Mà Bảo Nhi thìhơi có chút khó khăn, nàng mới sáu tuổi, đúng là tuổi tiểu hài tử tínhtình hiếu động ăn chơi nhảy múa, để nàng nhàm chán đả toạ như thế chínhlà làm khó nàng, ngôi ở đây nhịn không được sờ tai gãi đầu, nhíu màynhăn mặt, nhưng là vì Khinh Linh Tử nghiêm khắc, nên không dám thật sựđứng lên. Vừa nhìn thấy Tiểu Lôi mấy người tiến đến, Bảo Nhi lúc nàymới hoan hô một câu, nhảy nhảy nhót nhót chạy tới trong lòng Tiểu Lôi.
"Sưhuynh, người vừa dạy Bảo Nhi pháp thuật gì vây?" Tiểu Lôi lắc đầu, nhìnBảo Nhi trong lòng. Bảo Nhi lại lắc đầu, thấp giọng nói: "Không thểnói, sư phụ không cho nói."
Khinh Linh Tử tự đắc cười nói: "Phápthuật ta dạy tự nhiên là tuyệt thế vô song, đồ đệ Khinh Linh Tử tatương lai nhất định sẽ mạnh hơn gấp trăm lần so với mấy tên đồ đệ phếvật không nên thân của Tiêu Dao Tử ..."
Tiêu Lôi xoa xoa miệng: "Chẳng cần hỏi ngươi làm gì. Chuẩn bị một chút, chúng ta chuẩn bị xuất phát lên núi."
Vềphần mẫu thân của Bảo Nhi, Nguyệt Hoa tiểu thư hơn bảy năm trước thamgia đội leo núi, mười lăm ngày lữ trình trên núi Pyrenees. Mặc dù khôngtìm được nhật ký leo núi. Nhưng dù sao tại Châu Âu, loại đội leo núinày, đều có tên tại mấy cái câu lạc bộ leo núi.
Các đội leo núinày khi xuất phát, lộ tuyến lên núi, hay hành trình, bình thường mà nóiđều chuẩn bị kỹ càng trước khi lên núi, hơn nữa sẽ lập hồ sơ tại câulạc bộ.
Cho nên, căn cứ tư liệu Diệp Bất Quần cung cấp, bọn họtừng ghi lại năm đó mãu thân Bảo Nhi tham gia đội leo núi chịu sự quảnlý của câu lạc bộ.... tuy nhiên sau khi mấy thành viên chủ yếu tử vong,câu lạc bộ kia đã suy yếu... những người leo núi rất mê tín, hoặc là nóikhông phải "mê tín", mà là tin tưởng một chút sự thật siêu nhiên gì đó.
Nếunhững thành viên leo núi chủ chốt của một câu lạc bộ tử vong một cáchly kì, vậy sẽ rất khó hấp dẫn được thành viên mới, bởi vì đại đa số sẽcoi chuyện này là một loại dấu hiệu "không may mắn". Loại người ưa vậnđộng mạo hiểm mặc dù đều là người gan lớn bằng trời, nhưng mà đối vớihiện tượng có chút thần bí vẫn còn tỏ ra tôn trọng một cách nghiêm túc.
DiệpBất Quần từng tra được câu lạc bộ năm đó, mặc dù sau này câu lạc bộ đóphá sản, nhưng tư liệu vẫn còn có thể tìm được. Cho nên căn cứ thôngtin Diệp Bất Quần cung cấp, mấy người cuối cùng quyết định dựa theo lộtuyến đội leo núi của mẫu thân Bảo Nhi lưu lại, đi lại một lần nữa!
DiệpBất Quần đem lộ tuyến này dùng máy fax của khách sạn truyền đến cho cửahàng ngày hôm qua mấy người đã đến, đợi bọn họ an bài hướng dẫn viênleo núi.
Mấy người ở khách sạn nghỉ ngơi một ngày, tới giữa trưa ngày thứ hai, có người đến tìm.
"Xinchào, xin hỏi Lôi tiên sinh ở đâu? Một người trẻ tuổi ước chừng hơn 20tuổi, khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt. Dáng người cao lớn.Cùng với khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt, người thanh niênnày tạo cho mình một loại khí chất trấn định ung dung... rất rõ ràng, chỉcó người thật sự đã từng khảo nghiệm nguy hiểm, trải qua khó khăn đặcthù, mới có thể có mài dũa ra loại khí chất bình tĩnh ung dung này.
Tiểu Lôi để ý, người này có một đôi mắt màu xám.
"Talà hướng dẫn viên leo núi được phái tới, các vị có thể xưng hô ta LongNhãn, Long Nhãn không phải là tên của ta, mà là biệt hiệu của ta... cácvị có thể nói với ta tiếng Anh tiếng Pháp. Ngoài ra ta còn có thể miễncưỡng hiểu được một chút tiếng Italy ... à, bất quá nhìn bộ dáng mấy vịlà người phương Đông, thật đáng tiếc, ta nghe không hiểu tiếng TrungQuốc, bất quá trong các vị có người hiểu được tiếng Anh, vậy chúng tatrao đổi hẳn là không có vấn đề gì quá lớn."
Người trẻ tuổi nàytự xưng là Long Nhãn ngữ khí ung dung bình thản, nhìn qua một bộ dánghiền lành vô hại, bộ dáng này tựa như một người thuần phác thiện lươngbình thường.
Anh ta chậm rãi chuyển qua một quyển tài liệu, mỉmcười nói: "Đây là tài liệu của câu lạc bộ... căn cứ hành trình câu lạc bộan bài cho ta, ta đã chuẩn bị đầy đủ trước khi xuất phát rồi, cho nênmới chậm trễ một chút...nếu có thể, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúcnào... à, cuối cùng nếu không có gì để nói, mời ký tên vào tài liệu, hợpđồng của chúng ta sẽ có hiệu lực."
Lúc giữa trưa, một chiếc xehơi việt dã chở nhóm Tiểu Lôi rời khỏi thành Toulouse, mục đích của bọnhọ là núi Pyrenees, dựa theo lộ tuyến của mẫu thân Bảo Nhi năm đó lưulại, trạm thứ nhất của bọn họ chính là một trấn nhỏ tại phía nam núiPyrenees ..."thị trấn Luddite.
Mà phải nói đến...
Vừa lúc xe chở mấy người rời khỏi, trên đài phát thanh, đài truyền hình Toulouse đều đồng thời phát một tin tức.
Rấtrõ ràng, tại một thành thị nhỏ như Toulouse, nhân khẩu chừng chục vạnngười, bất cứ chuyện gì đều sẽ trở thành một tin tức - Hơn nữa rất rõràng, chuyện này không hề nhỏ!
"Giữa trưa ngày hôm này, thànhphố chúng ta tại khu xxx đường xxx số xxx một của hang buôn bán vậtdụng leo núi xảy ra một vụ nổ, hỏa hoạn thiêu huỷ cửa hàng cùng phòngốc xung quanh. Đội phòng cháy chữa cháy lúc nhận đựơc cảnh báo lập tứcxuất động, trải qua ba mươi phút dập lửa rốt cuộc cũng dập tắt được,đáng tiếc chính là, mọi nhân viên trong cửa hàng không ai sống sót. Cămcứ tư liệu chúng ta có được, cửa hàng này thuộc về một người tên làxxxx là câu lạc bộ người thích leo núi, mà nguyên nhân phát sinh hoảhoạn, trước mắt còn đang điều tra, phía cảnh sát dự đoán có thể là bởivì đường điện quá cũ dẫn đến phát hoả..."
TV giữa trưa phát đi tintức này, còn có hình ảnh của hàng bán vật dụng leo núi mà ba người TiểuLôi từng ghé qua, đã biến thành một đống đổ nát! Hai căn nhà bên cạnhcũng bị thiêu thành tro, chung quanh còn có dây cảnh báo của cảnh sátcùng lính chữa cháy lưu lại ...
Bất quá thật đáng tiếc, tin tứcnày, nhóm Tiểu Lôi cũng không nhìn thấy. Bởi vì bọn họ lúc này đã trênđường từ thành Toulouse đi đến thị trấn Luddite.
Người lái xe, chính là đến từ câu lạc bộ đã cháy rụi, hướng dẫn viên leo núi tên gọi là "Long Nhãn"!
"Ba giờ." Long Nhãn vừa lái xe vừa mỉm cười nói: "Ba giờ sau chúng ta có thể tới tiểu trấn, đêm nay chúng ta sẽ ở đó một đêm."
"Ba giờ thời gian là không ít." Tiểu Lôi tựa ở trên ghế, thuận miệng nói: "Mở nhạc đi, nếu không thì hơi buồn chán đó."
Long Nhãn gật đầu, tuỳ ý mở máy CD trên xe.
Lậptức, chiếc loa bạo phát ra một bài heavy metal chói tai. Long nhãn tựahồ nhăn mặt một chút, tiện tay tắt nhạc, thản nhiên nói: "xin lỗi, talấy nhầm CD." Anh ta tiện tay đem một hộp CD đặt ở bên cạnh chỗ ngồigiao cho Tiểu Lôi: "Anh tự mình chọn lựa một đĩa yêu thích đi."
TiểuLôi cầm lấy và lục tìm, lại phát hiện cả bao CD đều là đĩa heavy metal,trong mắt hắn đột nhiên hiện lên một tia dị sắc, có chút thâm ý nhìn Long Nhãn, không nói gì...
Chương 106: Thánh địa
Lourdes là một trấn ở phía nam của núi Pyrenees.
Dân cư của tiểu trấn rất thưa thớt, quy mô của nó tại châu Âu hoàn toàn không tương xứng với tên tuổi của nó!
Nơi này chính là thánh địa nổi tiếng của Thiên Chúa giáo ở châu Âu.
Vốntiểu trấn này bất quá chỉ là một trấn tồi tàn tại phía nam núi Pyreneesmà thôi, nhưng vào năm 1858, tất cả đã thay đổi! Nghe nói một cô gáitrong trấn đã thấy Thánh mẫu Maria hiển linh, hơn nữa... nghe nói là tớimười tám lần!
Năm đó, sự kiện này làm chấn động cả châu Âu, thậmchí kinh động tới Giáo Đình, Giáo hoàng đã phái người tới tiểu trấnđiều tra... Đương nhiên, quá trình điều tra thế nào thì không biết. Nhưngkết quả làm cho người ta có chút kinh ngạc ....
Giáo hội đã tuyênbố việc này "có thật"! đồng thời tuyên bố tiểu trấn Lourdes là "ThánhĐịa"! Còn cô gái đã từng tiếp xúc với Thánh mẫu Maria tại tiểu trấn,sau đó đã được giáo hội phong làm "Thánh Đồ".
Tiểu trấn Lourdes bởi vậy mà thành danh, trở thành thánh địa của Thiên Chúa giáo ở châu Âu.
Càngthần kỳ hơn chính là, nghe nói trong sơn động bên cạnh tiểu trấn, cómột thủy trì, nghe nói nước của thủy trì chính là "thánh thủy" trongtruyền thuyết, có thể chữa rất nhiều bệnh....
Bởi đủ loại truyền thuyết như vậy, tín đồ Thiên Chúa giáo tới đây hơn mười vạn người mỗi năm...
Khi trời tối, đoàn người của Tiểu Lôi cũng đã lái xe tới tiểu trấn, cả tiểu trấn chìm trong một bầu không khí yên tĩnh.
Bênngoài tiểu trấn cũng có không ít xe hơi, hiển nhiên có rất nhiều ngườiở đây. Chính Tiểu Lôi ngồi trên xe cũng đã thấy, bên ngoài tiểu trấn cókhông ít người đi đường sắc mặt đều nghiêm cẩn, bộ dạng thần thánhtrang nghiêm, bọn họ ăn mặc rất nghiêm túc, vẻ mặt thành kính, bước đirất an tĩnh trên ngã tư, không một người nào làm ồn. Còn có một ítngười, đều mặc trường bào màu đen của Giáo Hội, trước ngực còn có đeothập tự giá.
Kiến trúc cao nhất của tiểu trấn, chính là giáo đường tại trung tâm của tiểu trấn.
"Takhông thích chỗ này." Bước xuống xe, Tiểu Lôi liền nói. Nguyệt Sơn cũnggật đầu :"Quá yên tĩnh, có chút áp lực .... Nói thế nào đây, cứ như chùamiếu ở trong núi vậy."
Diệp Bất Quần lại không nói gì, chỉ làvừa đến nơi này, vẻ mặt hắn liền trở nên nghiêm túc .... Chính xác mànói, hình dáng hắn lúc này, cơ hồ biến thành những người đang an tĩnhđi đường kia. Nghiêm túc, an tĩnh, trang nghiêm, chú tâm...
"Xemra vị tiên sinh đây là một giáo đồ trung thành rồi." Người nói chính làLong Nhãn, hắn xuống xe còn cầm theo một bao đồ, đi bên cạnh Tiểu Lôi.
"Chẳng lẽ ngươi không phải giáo đồ của Thiên Chúa giáo?" Tiểu Lôi hỏi.
"Tưduy của ông chính là điển hình của người phương Đông." Long Nhãn trảlời rất đúng mực: "Hình như rất nhiều người Trung Quốc đều cho rằngngười phương Tây đều tin vào Thượng Đế, kỳ thật không phải như vậy, ítnhất là ta không tin." Hắn thở dài :"Công việc của ta, đều phải chạytrên bờ vực sinh tử, cho nên ta chỉ tin tưởng vào mình, tự mình nắm lấyvận mệnh của mình."
Tiểu Lôi nheo mắt nói :"Xem ra ngươi rất quen thuộc với núi Pyrenees rồi."
"Phithường quen thuộc." Long Nhãn đột nhiên cười lên, thản nhiên nói: "Tađã từng ba lần leo lên ngọn núi cao nhất, được bài danh trong ba hộiviên đứng đầu của câu lạc bộ. Ta cũng từng tham gia vào mười hai lầnleo núi. Kỷ lục về an toàn của ta đến giờ vẫn chưa bị phá vỡ."
TiểuLôi nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, trong mắt hắn có thể thấy được sựkiêu hãnh của một nhà leo núi mạo hiểm .... Rất rõ ràng, tên Long Nhãnnày phi thường tự hào về kỷ lục của hắn. công bằng mà nói, với kỷ lụccủa hắn, hắn cũng xem như một cao thủ rồi.
Chỉ có thể nói, phản ứng của hắn như vậy cũng là bình thường... nhưng trong mắt Tiểu Lôi vẫn hiện lên một tia nghi hoặc....
"Cácvị chọn ngay lúc này lên núi, kỳ thật rất nguy hiểm. Nên có rất nhiềungười không muốn tiếp nhận hợp đồng của các vị, nhưng ta vẫn không sợ....mặc dù khí hậu bây giờ không tốt, nhưng chuyện nguy hiểm hơn ta cũng đãtrãi qua rồi, ta tin vào chính mình." Long Nhãn cười rất kiêu hãnh, sauđó hắn lại đổi sang chuyện khác, chỉ vào hai bên đường của tiểu trấn :"Nơi này có hai lữ quán, cái lớn, thì thuộc về giáo hội. Nên họ chỉ tiếpđãi nhân viên của giáo hội. Cái còn lại chính là tiếp đãi du khách, hyvọng duy nhất bây giờ của ta là vẫn chưa đầy khách. Nếu không chúng tachỉ có thể dựng lều tại quảng trường kia."
Bất hạnh chính là, điều Long Nhãn nói lại thành sự thật.
Khách sạn duy nhất chiêu đãi du khách trong tiểu trấn đã đầy người. Bọn họ chỉ có thể dựng lều tại quãng trường của tiểu trấn.
NguyệtSơn là người luyện võ, chịu khổ không sao. Khinh Linh Tử là người hướngngoại, đối với việc hưởng thụ về thân thể cũng quá không xem trọng. BảoNhi thì tính tình tiểu hài tử, đối với việc ngủ ngoài trời, nó ngượclại càng thêm mong đợi và hưng phấn.
"Uy, Diệp Bất Quần, ngươikhông phải là nhân viên cao cấp của giáo hội sao? Chẳng lẻ không thể đicửa sau tới giáo hội kiếm cho chúng ta hai gian phòng sao?"
Tiểu Lôi cười khổ, một mặt nói, một mặt nhìn vào quảng trường của tiểu trấn.
Xemra nhân khí của tiểu trấn Lourdes này không phải bình thường a. Quãngtrường không quá lớn đã đầy cả lều, xem ra hôm nay có rất nhiều ngườingủ lộ thiên đây.
"Rất xin lỗi, ta không thể lợi dụng chức quyềnđể làm việc này." Diệp Bất Quần lộ ra thần sắc rất nghiêm trang :"Chỗnày là Thánh địa, ngươi nói cái chuyện này, là tiết độc đối với thánhđịa! Ta không thể vì chức vị mà bắt người khác phải nhường phòng chochúng ta được." Diệp Bất Quần chỉ vào quảng trường của tiểu trấn, nơiđây cũng có không ít thần chức nhân viên mặc trang phục giáo hội ngồitrong lều, rất rõ ràng, lữ điếm của giáo hội cũng đã đầy người, nên cókhông ít cha sứ đành phải ở ngoài đây.
Tiểu Lôi lắc đầu :"Thật không biết nên nói ngươi đáng kính, hay cười ngươi ngốc đây."
LongNhãn đi ra từ lều. Rất rõ ràng, động tác của hắn khá thành thục, vừanhìn đã biết là loại người thường xuyên sống bên ngoài rồi.
"Tốinay có lẽ sẽ rất lạnh, dù sao đây cũng là vùng núi, hơn nữa thời tiếtlúc này cũng có chút ẩm thấp." Long Nhãn mượn được một cái bật lửatránh gió từ một người leo núi, đốt lên một đống lửa hồng, còn có mấycái nồi kim loại, xem ra là chuẩn bị nấu ăn rồi.
Tiểu Lôi vẫnluôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Long Nhãn, nhưng cũng chỉnhìn thấy những việc làm của Long nhãn, hắn quả thật rất có phong phạmcủa một nhà mạo hiểm kinh nghiệm phong phú. Trong mắt Tiểu Lôi lại lộra một tia nghi hoặc.
Tối nay quả thật có chút lạnh, trên xe cómột cái mền, Tiểu Lôi cũng đã lấy ra đắp cho Bảo nhi. Tổng cộng có nămlều, Tiểu Lôi một cái, Khinh Linh Tử, Diệp Bất Quần, Nguyệt Sơn, LongNhãn mỗi người một cái. Bảo nhi thì ngủ trong trướng của Nguyệt Sơn.
TiểuLôi đang ngủ trong lều, linh giác của hắn nhạy cảm dị thường, thật sự,là do ở đây tối nay. Hoặc là nói, hôm nay khi tiến vào tiểu trấn đã trởthành "Thánh Địa" này, trong lòng Tiểu Lôi có một loại cảm giác kì dị,trong lòng phảng phất như xuất hiện một loại cảm giác chờ mong kì diệukhông tên vậy ....
Như trong mơ hồ hắn đã cảm ứng được sẽ có chuyện phát sinh vậy.
Sau khi nhắm mắt lại, niệm vài câu tĩnh tâm chú, Tiểu Lôi chậm rãi đi vào giấc ngủ sâu ....
Tối đen....
Trênquãng trường có mấy trăm lều, mấy trăm tiếng hô hấp của mọi người đềuvang lên bên tai Tiểu Lôi, đó là một loại cảm giác phi thường kỳ diệu,Tiểu Lôi cảm thấy mình như xuất thần lãng du, dần dần như đang mơ,giống như xuất hồn ra ngoài cơ thể vậy ....
Trong mơ hồ, phảng phất như có một âm thanh kêu gọi ....
Đúng vậy, là kêu gọi!
Mộtâm thanh nhẹ như không vang lên, liền vang vọng trong lòng của mình....Trong lòng rõ ràng cảm giác được sự kỳ quái, không còn tiếng kêu gọi.Nhưng tai vẫn không nghe được âm thanh gì cả.
Đại khái như là mộng cảnh ...
TiểuLôi trong mơ mơ màng màng, cảm giác được trong giấc mộng, phảng phất đãbay tới bầu trời của tiểu trấn, từ bầu trời hạ xuống tiểu trấn, thoángqua nhìn vào ngọn lửa, rồi bay về bên trái tiểu trấn....
Dần dần, thần giác của hắn lần nữa đáp trên mặt đất, trước mặt đã là một pho tượng ....
Trongmộng, hắn "thấy" tình cảnh có chút mơ hồ, miễn cưỡng mới có thể nhận rachút ít. Đây là pho tượng của một nữ tử, nàng mặc một bộ trường bào cổxưa, hai chân trần, hai tay để trước ngực, mắt khép hờ, trên mặt hiệnvẻ thành kính. Khuôn mặt của nàng rất đẹp, dung mạo thanh tú, hiểnnhiên công lực của người điêu khắc phải rất siêu phàm, làm cho photượng của nữ tử này sống động như thật vậy.
Ở trên pho tượng nhưcó một lực lượng kỳ quái hấp dẫn Tiểu Lôi, hồn phách hắn phảng phất nhưluôn bay chung quanh pho tượng, bị hút mạnh vào.
Ở nơi sâu thẳm trong tâm linh, có thể cảm giác rõ ràng như pho tượng đang triệu hoán mình....
Đâylà một loại cảm giác kỳ diệu, khi Tiểu Lôi trải qua việc thoát thaihoán cốt, linh giác của hắn nhạy cảm vượt xa người thường, thậm chímạnh hơn nhiều so với những tu hành giả bình thường, hắn cảm giác đượctrên pho tượng này có một khí tức rất thư thái .... Đúng vậy, cái loạikhí tức này làm cho linh giác nhạy cảm của hắn rất thư thái.
Phảng phất, hắn nghe thấy một tiếng thở dài yếu ớt, vang lên trong sâu thẳm tâm linh của mình.
Đột nhiên, tư duy xảy ra một chút rối loạn, Tiểu Lôi cảm thấy cả người căng thẳng, từ trong mộng thức tỉnh.
Hắn mở mắt, thấy mình vẫn như cũ nằm trong trướng . Đột nhiên hắn xoay người ngồi dậy, mở lều đi ra.
Hắn hít thật sâu một hơi không khí thanh tỉnh của đêm tối, rồi thở mạnh ra, rồi đột nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy Long Nhãn từ phía sau đang đi tới.
"Cước bộ của ngươi rất nhẹ." Tiểu Lôi cười nói.
"Phảinói là ông rất nhạy cảm."Long Nhãn cười rất thân thiện :"Nghề nghiệpcủa ta là mạo hiểm, cho nên động tác và thân thể của chúng ta so vớingười thường thì nhẹ nhàng hơn nhiều."
Tiểu Lôi không nói gì, liếc nhìn Long Nhãn, suy nghĩ một chút rồi hỏi :"Sao ngươi không đi ngủ?"
Long Nhãn mỉm cười :"Không ngủ được." hắn lấy ra một điếu thuốc, tự mình mồi lửa, nhìn Tiểu Lôi :"Hút không?"
"Không, cảm ơn." Tiểu Lôi cười nói :"Ngươi ngủ không được sao? Lúc này phải đi ngủ, mới có thể lực để leo núi chứ?"
Long Nhãn hút một hơi, chậm rãi thở ra, nhẹ nhàng nói :"Lều của ta hơi nhỏ."
TiểuLôi trong mắt hiện lên tia kỳ dị, vờ như không có gì hỏi lại :"Lều nhỏsao? Ta nghe nói là lều của những đăng sơn cao thủ như ngươi, đều đãđược chế tạo đặc biệt rồi mà?"
Long Nhãn bình thản, cười nhẹ nói:"Hình như ông đặc biệt hứng thú với nghề nghiệp của ta. ... à... bởi vìcác ông đi quá gấp, bình thường kế hoạch cho một lần đăng sơn đều phảichuẩn bị hơn nửa tháng. Nhưng các vị chỉ cho ta có một ngày, ta chuẩnbị quá vội, chuyến đi này mang theo không phải là lều của ta, trong mộtlần xuất hành lều của ta đã bị hư, nên cái lều đem theo này không phảicủa ta, mà là mượn của người khác .... Ta trả lời như vậy ông có hài lòngkhông?"
Tiểu Lôi mỉm cười :"Xin lỗi, ta không có dụng ý gì."
Long Nhãn nhún nhún vai, hút một hơi, quăng xuống đất, đột nhiên hỏi :"Có hứng thú đi dạo không? Dù sao cũng ngủ không được."
Tiểu Lôi gật đầu, đột nhiên nói :"Nơi này ... nơi này có pho tượng nào không?"
"Photượng?" Long Nhãn suy nghĩ một chút, nói :"Rất nhiều. Pho tượng nơi nàycó rất nhiều... phải biết rằng, đây là thánh địa nổi tiếng của châu Âu,một 100 năm qua, có rất nhiều đại nhân vật nổi tiếng tới đây, cũng nhưnhiều nhân vật nổi tiếng của giáo hội. theo ta biết ít nhất, một trămnăm rồi, có vài vị tu hành giả danh xưng "thánh đồ" trong Giáo Hội,cũng đến nơi này. Nơi này có rất nhiều pho tượng của nhân vật nổi tiếng... ngay bên trái tiểu trấn này... ngươi rất hứng thú với pho tượng sao?"
"Ân ... đúng vậy .... Chỗ này có pho tượng nữ không? Ta là nói nữ tính...." Tiểu Lôi có chút chần chờ, hỏi lại.
"Nữtính?" Long Nhãn nở nụ cười :"Có, đương nhiên là có. Ban đầu đã pháthiện ra Thánh mẫu Maria hiển linh ở đây, chính là một nữ hài của tiểutrấn này, nữ hài đó sau đó cũng được ban cho danh xưng là "Thánh Đồ".Tại tiểu trấn đương nhiên có pho tượng của nàng ... ngoài ra, nơi đây còncó pho tượng của Thánh mẫu Maria ... rất nhiều. Nếu ông đã có hứng thú,bây giờ cũng chẳng có việc gì, ta dẫn ông đi xem."
Tiểu Lôi cười nói :"Hay lắm, đa tạ ngươi."
"Khôngcần khách khí, ta nhân tiền của ông, ta có nghĩa vụ phục vụ, hơn nữa dùsao cũng không ngủ được." Long Nhãn cười cười :"Ta phải quay lại lềuđã, ta phải lấy thêm cái đèn pin, nếu không, cẩn thận mũi của bọn tađập vào pho tượng mất."
Tiểu Lôi cười ha ha, bất động thanh sắc bước theo Long Nhãn.
Khi Long Nhãn bật đèn pin đi vào lều, Tiểu Lôi cũng khom người tiến vào trướng rồi nhìn quanh một vòng.
Mắt hắn đột nhiên sáng ngời!
Chỉ thấy tại một góc của lều, phảng phất như có hai chữ tiếng Anh!
Hai chữ này, Tiểu Lôi thấy rất rõ, hơn nữa liếc mắt một cái đã nhận ra nghĩa của hai chữ này!
Trên mặt rõ ràng viết "Long Nhãn"!!
Lúc Long Nhãn xoay người lại, Tiểu Lôi đã đứng lên.
"Chúngta đi thôi, bất quá nên bước nhẹ một chút, tiểu trấn này có người gácđêm đó, tính tình bọn họ cổ quái, không thích du khách đi dạo muộnđâu." Long Nhãn cười rất khoái trá.
Hai người rời khỏi quảng trường, đi về phía bên trái của tiểu trấn.
"LongNhãn, không phải ngươi nói lều của ngươi đã bị hư trong một lần xuấthành sao? Nói vậy lần xuất hành đó nhất định rất nguy hiểm? Ngươi cóthể kể cho ta nghe không? Ta đối với nghề nghiệp của ngươi phi thườnghứng thú." Tiểu Lôi đi sau Long Nhãn, cười nhẹ nói.
"À .... Cũngkhông có gì đâu, chỉ là do không cẩn thận nên bị hư thôi." Long Nhãnthuận miệng trả lời, ngữ khí của hắn ung dung: "Bị hư cũng không sao,chỉ cần sửa lại là được rồi, may mà lần này đi cùng mọi người, đã mượnđược lều của người khác .... Bất quá tác dụng chỉ là phụ, ta ngủ tronglều của người khác không quen, không thể làm gì khác hơn là tìm ngươinói chuyện, bởi nhìn qua mọi người, chỉ có ngươi là ôn hòa nhất."
TiểuLôi cười trào lộng :"À .... Thật không .... Ta ôn hòa? .... Đại khái là....Ngươi tìm ta, cũng bởi do thấy ta tuổi cũng không lớn, ngươi cho rằngta trẻ tuổi, có thể dễ bị lừa phải không?"
"Á?" Long Nhãn đột nhiên cứng đờ người.
Tiểu Lôi đã như quỷ mỵ lướt tới, cánh tay từ phía sau đưa ra bóp lấy yết hầu của Long Nhãn, lạnh lùng nói :"Đừng động, đừng kêu, nếu không, ta sẽ bẻgãy cổ ngươi!"
Chương 107: Ngươi đã bị đuổi việc...
LongNhãn chỉ cảm thấy bàn tay lạnh như băng của Tiểu Lôi đặt trên cổ củamình. Một cánh tay khác của Tiểu Lôi thì để hờ phía sau eo của LongNhãn. Chỉ cần Long Nhãn dám loạn động, tay của Tiểu Lôi sẽ bóp nát cổhọng của đối phương
Long Nhãn hoàn toàn bất động, đột nhiên cườigượng : " Không ngờ lại bị phát hiện" hắn thở dài : " Ta biết ông rấtlợi hại, ông yên tâm đi, ta sẽ không phản kháng. Sự thật thì sức chiếnđấu của ta là bằng không, đối với ông không có gì uy hiếp."
Hắn chậm rãi giơ hai tay lên, tỏ ý mình tuyệt không phản kháng.
TiểuLôi thu hồi một tay, thò vào túi Càn Khôn rút ra thái đao, kề trên cổLong Nhãn. Lúc này mới hơi lùi về phía sau một chút, lạnh lùng nói : "Ngươi là ai? Hắc Ám Hội Nghị phải không?"
Long Nhãn không đáp,cười g : " Ngươi làm thế nào mà nhìn ra được ? Ta nhận là đã ngụy trangrất cẩn thận . . . ta đích xác là rất tinh thông dã ngoại sinh tồn, hơnnữa bản thân ta cũng có kinh nghiệm leo núi. Quan trọng nhất là, takhông có khả năng chiến đấu, tính theo năng lượng mà nói, hoàn toànkhông có gì khác với người bình thường . .. "
"Từ buổi chiều hômnay, ta đã bắt đầu hoài nghi ngươi" Tiểu Lôi thản nhiên nói : " Trênđường, lúc ở trên xe, ta vô ý nhờ ngươi mở nhạc. Nhưng ngươi mở nhạcchính là rock heavy metal. .. lúc ấy ta chú ý đến ánh mắt của ngươi,ngươi tựa hồ không thích loại âm nhạc này. Mặc dù ngươi vẫn chú ý nétmặt của mình, nhưng phản ứng trong sát na đó, đã không qua được ánh mắtcủa ta . . . hừ, ta đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, khả năng quan sátcủa ta rất mạnh ! Càng khiến cho ta kỳ quái hơn là, trên xe của ngươitất cả đều là loại nhạc này, thử hỏi một người không thích nhạc heavymetal, tại sao trên xe của mình lại chứa nhiều đĩa CD của loại nhạc nàyđến vậy ? Duy nhất chỉ có một giải thích, chiếc xe này không phải củangươi ! Bởi vì ngươi vốn không phải Long Nhãn! "
Long Nhãn thở dài : " Nhưng cũng có thể xe là do ta mượn tới."
TiểuLôi mỉm cười nói : "Đúng vậy, cho nên ta tạm thời gác lại nghi hoặc,lúc ban đêm ngươi thể hiện thủ pháp sinh hoạt dã ngoại vô cùng nhuầnnhuyễn, ta thậm chí hoài nghi chính mình phải chăng quá đa nghi. Chỉ làrất nhanh sau đó, ngươi đã thể hiện sơ hở thứ hai. Ngươi ban đêm tớitìm ta, nói ngươi ngủ không được . . . một người đã quen dã ngoại sinhtồn, đừng nói là đang ở trong một cái sân rộng lộ thiên của một thịtiểu trấn, cho dù là đang ở khu vực hoang dã, trời băng đất tuyết, cũngcó thể ngủ. Cho nên ta lại đối với ngươi sinh ra hoài nghi . . .Chỉ là,ngươi rất am hiểu nói xạo . .. "
Tiểu Lôi cười lạnh, tiếp tụcnói : " Ngươi nói dối tự nhiên, mặt không đổi sắc, tâm không động. Bảnlãnh đó, thật ra ta rất bội phục, lúc đó gần như ta đã bị mê hoặc ...ngươi nói bởi vì ngươi ngủ trong lều không phải là của ngươi . . . màlà ngươi mượn . . . đáng tiếc chính là, ngay vừa rồi, ngươi khom lưngtiến vào để lấy thủ diện đồng, ta đã thấy rõ, trên lều của ngươi mặttrước ghi rõ tên 'Long Nhãn'! Vậy hết thảy ta đã hoàn toàn hiểu rõ . ... ngươi căn bản vốn không phải Long Nhãn ! "
Long Nhãn thở dài,đột nhiên cười cười : "Xem ra nói dối cũng không phải là thói quen tốt,ta sau này nhất định phải chú ý điểm ấy."
"Chỉ sợ ngươi sau này sẽ không có cơ hội nói dối nữa". Tiểu Lôi cố ý cầm thái đao gí sát thêm một chút : " Ngươi tên gì ?"
"Simon"tựa hồ cảm nhận được đao phong trên cổ, hắn nói nhanh : "Trợ lý củaPháp quốc Hắc Ám Hội Nghị --khu nam nghị viện đại nhân."
"Rất tốt" Tiểu Lôi nói tiếp : " Vấn đề thứ hai, ngươi đi theo ta để làm gì ?"
"Simonánh mắt đột nhiên trở nên rất bất đắc dĩ : "Có Satan làm chứng . . . tachỉ là muốn theo các ngươi, muốn nhìn một chút xem các ngươi làm gì . .. "
Hắn trả lời câu này, quả thật đã khiến Tiểu Lôi trở lên hồ đồ.
"TiểuLôi tiên sinh . . ." Simon nói gấp : " Ngươi trước tiên có thể hạ đaoxuống được không ? Ta biết chuôi đao này có thể dễ dàng chặt đứt cuồngchiến sĩ sau khi cuồng hóa, nhưng ta không có khả năng chiến đấu. Tamặc dù là một người thuộc huyết tộc, nhưng ta thân phận là một "Huyếtthân" không có năng lực, đối với ngươi không có uy hiếp gì. Nếu ngươibuông đao xuống, ta nghĩ chúng ta có thể tâm bình khí hòa mà nóichuyện. "
Tiểu Lôi nắm đao, để trên cổ đối phương, chậm rãi nhướng tới phía trước nhìn sâu vào trong mắt Simon một hồi :
"Ngươiquả là cao thủ nói dối trời sinh" Tiểu Lôi thở dài : " Đầu tiên ngươitạo một dáng vẻ trung hậu, loại tướng mạo này giúp ngươi không bị ngườikhác đề phòng. Thứ hai, ngươi lúc nói chuyện luôn bình tĩnh như vậy ?"
Simon cười khổ nói : " Ngươi đang ca ngợi ta sao ? Ca ngợi một người mà tính mạng đã thất bại rơi vào tay ngươi ?"
TiểuLôi mỉm cười, buông thái đao trong tay : " Chẳng lẽ ngươi không chú ýsao ? Ta vừa rồi chỉ dùng sống đao để kiềm chế ngươi, nếu là lưỡi đao,ngươi bây giờ đã rơi đầu rồi. "
Simon thở phào nhẹ nhõm, rụt cổ cười khổ nói: " Ta là đã từng nhìn thấy một cuồng chiến sĩ bị ngươi một đao cắt đầu."
"Ngươi vừa rồi nói huyết thân, là có ý tứ gì ? Còn nói ngươi không có khả năng chiến đấu ?"
Simoncười cười, thản nhiên nói : "Huyết thân là một cách nói, trong nội bộhuyết tộc chúng ta tồn tại một danh từ . .. ý tứ là người sinh ra cónhững hạn chế cơ thể . . . giống như loại người dị tật trong nhân loạicác người'"
"Dị tật? Tiểu Lôi ngạc nhiên nói : " Nhưng nhìn ngươi có vẻ không có gì khuyết tật ?"
"Làlực lượng" Simon cười khổ nói : " Huyết tộc sinh ra vốn so với loàingười cường đại hơn, chỉ những kẻ như chúng ta có sinh mạng khuyết tật,đại bộ phận huyết tộc không có cách nào sinh sống dưới ánh sáng. Chỉ cómột số ít cao cấp huyết tộc mới có thể chống cự lại ánh mặt trời banngày để hành tẩu . . .đương nhiên cũng có ngoại lệ, có những huyết tộccó thể nhờ chúc phúc thuật của trưởng lão cao cấp trong nội tộc củamình, trong một thời gian ngắn có khả năng chống cự lại ánh sáng mặttrời. Theo ta được biết, mấy người huyết tộc ngươi gặp được tại TrungQuốc chính là thông qua chúc phúc thuật trong tộc, mới có thể xuất hiệnban ngày tại nhân gian . Nhưng sự tồn tại của huyết thân chúng ta, cũnglà một dạng người đặc thù ...... bản thân chúng ta có năng lực hành tẩugiữa ban ngày, nhưng đồng thời, chúng ta cũng mất năng lực huyết tộcgồm hết thảy lực lượng cường đại ...... năng lực của một huyết thân, nhiềunhất là bằng người bình thường, không có sức chiến đấu cường đại. Tronghắc ám chủng tộc chúng ta, lực lượng quyết định quy tắc, không có lựclượng, sẽ không có địa vị."
Tiểu Lôi không nói gì, mặc dù Simon ngữ khí có chút lạnh nhạt, nhưng bên trong cũng ẩn một tia bi ai.
"Ta có thể là một huyết thân duy nhất có địa vị cao trong huyết tộc. Thủlĩnh nghị viên khu nam Pháp quốc, là cha của ta. Chỉ là bởi vì ta làhuyết thân, đã bị gia tộc cách danh, cho nên, bây giờ nghị viên đạinhân, ta không thể xưng hô ông ấy là cha, chỉ có thể gọi là đại nhân.Nhưng ta bây giờ đang làm trợ lý cho ông ấy, không phải bởi vì ta làcon ông ấy, mà bởi vì ta suy nghĩ thông minh. Ta rất thích một câu nói:kẻ ngốc động thủ, người thông minh động não. Tiểu Lôi tiên sinh, ta đãgiải thích mọi chuyện của ta... chắc ngươi đã tin tưởng, làm một ngườihuyết thân, ta không có chiến đấu lực, không có khả năng là đối thủ củangươi. Bây giờ, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện thoải mái haykhông?"
Trong ánh mắt Tiểu Lôi hiện lên chút tiếu ý: "Tại sao không chứ?"
Quathật lâu, Tiểu Lôi nhìn Simon, đột nhiên cười nói: " Thú vị, thú vị,quả nhiên là một chuyện thú vị. Dựa theo ngươi nói, thế lực của Hắc ÁmHội Nghị các ngươi phân bố thật sự có chút phức tạp a. À ...... nam bắcgiằng co ...... ha ha ha ......"
Simon lắc đầu: "Nói 'giằng co' thật ralà có chút khoa trương, công bằng nói, là giằng co cũng không tồn tại,bây giờ là tình huống thực tế là , nam phương chúng ta bị phương bắc đènén. Cho tới bây giờ chưa từng có địa vị công bình ."
Tiểu Lôigật đầu: "Dựa theo ngươi nói , Âu Châu Hắc Ám Nghị Hội các ngươi sẽ cóhai mươi lăm vị nghị viên, Nam Âu Châu có bảy vị nghị viên, nam phươngcác ngươi thế lực không được đến ba phần trong số ghế của hội nghị, bịyếu thế là tất nhiên ."
"Cũng không phải là như thế." Simon lắcđầu: "Đây là chuyện không thể tránh được. Vatican nằm ở Nam Âu Châu,lấy Vatican làm trung tâm, thế lực Giáo Hội ở tại Nam Âu Châu là cườngđại nhất, áp chế thế lực Hắc Ám Hội Nghị nam phương chúng ta pháttriển, đây là kết quả tất nhiên. Từ cổ chí kim lịch đã luôn như thế."
TiểuLôi cười lạnh: "Ý ngươi là, từ trước đến nay cùng chúng ta đối nghịch,là lực lượng Hắc Ám Hội Nghị phương bắc, cùng nam phương các ngươikhông quan hệ đúng không? vậy ngươi có thể im miệng, ta đối với chuyệnnam phương các ngươi mâu thuẫn phương bắc đều không có hứng thú gì cả."
Simoncau mày : "Chẳng lẻ ngươi không lo lắng chút nào? Lập trường chúng tacùng phương bắc bất đồng. Chúng ta không hề muốn trợ giúp người phươngbắc đối phó các ngươi, thậm chí nếu dưới tình huống cho phép, chúng tacó thể âm thầm trợ giúp ngươi . Chỉ cần ngươi khẳng định cùng chúng tahợp tác." Dừng lại một chút, Simon thoáng suy tư, tiếp tục nói: " Tỷnhư bây giờ phương bắc đang phong tỏa tình báo của chúng ta, về việccác ngươi cùng bọn họ trong đấu tranh, chúng ta hoàn toàn không biết.Nếu điều kiện thích hợp, chúng ta rất vui nhìn thấy bọn phương bắc chịuchút đau khổ ......"
"Có thể." Tiểu Lôi không hề thay đổi: " Ngươihãy nghe cho kỹ. Ta đối với sự hợp tác của các ngươi không có hứng thú...... bây giờ, ngươi nhớ kỹ, ngươi hiện tại là tù binh của ta. Tù binh thìkhông có quyền, cho nên ngươi không có tư cách cùng ta nói chuyện hợptác ...... chỉ là ngươi rất may mắn, nguyên tắc của ta luôn luôn là , ngườikhông phạm ta, ta không phạm người. Nhưng... nếu người nào cắn ta mộtmiếng, ta sẽ diệt cả nhà hắn! Ngươi rất may mắn, ít nhất trước mắt làvậy, ngươi còn chưa có làm ra cử động bất lợi gì với chúng ta. Bây giờđang là buổi đêm thú vị, ta không muốn đàm luận sớm về vấn đề này,chúng ta đi tham quan tiếp...... tiên sinh hướng dẫn thân ái, mời ngươitiếp tục dẫn ta đi xem xét tiểu trấn này. Nếu ngươi là hướng dẫn dulịch, vậy ngươi vẫn có chức trách dẫn ta đi du lịch cho xong xuôi đã."
Tiểu Lôi nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay, Simon bất đắc dĩ thở dài, dẫn Tiểu Lôi tiếp tục đi đến phía trước.
Qua một lúc. . .
"Đâylà địa phương nào?" Tiểu Lôi nhìn sơn động tối đen trước mặt : " ngươidẫn ta xuyên qua trấn chính là để nhìn cái sơn động như vậy?"
Simonxòe hai tay: "Ngươi nói muốn tìm một pho tượng, ta cùng ngươi đi tìmmột hồi tại tả biên của trấn mà chưa tìm được pho tượng ngươi muốn tìm...... nơi này là địa điểm cuối cùng ."
"Nơi này có pho tượng? Trongsơn động?" Tiểu Lôi cau mày. Hắn đột nhiên mỉm cười cổ quái: " Ngươi ......ngươi sẽ không là mai phục lang nhân hay cuồng chiến sĩ gì đó, chuẩn bịđem ta giết người diệt khẩu sao?"
Simon cười cười: " Thật đángtiếc, ngay khi các ngươi tiến vào tiểu trấn trấn này, thế lực Hắc ÁmHội Nghị chúng ta sẽ không cách nào đối với các ngươi tạo thành hànhđộng thương tổn gì ...... tiểu trấn này là thánh địa ...... được Thánh đồ chúcphúc đã thành nơi quá thánh khiết. Hắc ám sinh vật gì đều không thể tớigần nơi này. Đương nhiên, huyết thân là ngoại lệ. Cho nên ta mới có thểbình yên vô sự cùng các ngươi tiến đến. Cho nên bên trong không có maiphục gì, cho dù có, nhiều nhất cũng chỉ là mấy người huyết thân màthôi, ta nghĩ huyết thân đối với ngươi hoàn toàn không tạo thành uyhiếp gì?"
"Nơi này là địa phương nào?" Tiểu Lôi cầm đèn pin lia vào trong sơn động.
"Thánhthủy." Simon nói: " Trong sơn động có một thủy đầm, nghe nói là từngđược Thánh mẫu Maria chúc phúc, nước trong thủy đầm được xưng là Thánhthủy, có thể chữa trị tật bệnh ...... nhưng nơi này, còn có một địa phương,có một pho tượng rất nổi tiếng, đặt bên cạnh thủy đàm, chính là tượngcủa cô gái nổi tiếng tại tiểu trấn này, nghe nói đã nhìn thấy Thánh mẫuMaria hiển linh, cuối cùng được xưng hiệu là 'Thánh Đồ'."
"Cámơn ngươi , ngươi là một hướng dẫn có trách nhiệm." Tiểu Lôi nheo mắtcười cười: " Chỉ là chức nghiệp hướng dẫn của ngươi, sợ rằng đến lúckết thúc. Tiên sinh hướng dẫn, ta bây giờ chính thức tuyên bố, ngươi bịđuổi việc ."
"Không có ta, các ngươi làm sao leo lên núiPyreneess? Nơi này là vùng núi, các ngươi đối với chuyện leo núi mộtkhiếu cũng không thông, cho dù đưa bản đồ cho ngươi ngươi, ngươi cũngtìm không được tọa độ."
" Việc này không cần ngươi quan tâm , tađã nhìn thấy trên tiểu trấn có lữ khách và các đội leo núi khác, nóivậy trong những người đó, chắc chắn thế nào cũng có hướng dẫn? " TiểuLôi nhún vai.
"Nhưng là đám người đó đã có người mời, bọn họ không có cách nào trợ giúp ngươi."
TiểuLôi bỉu môi: " Việc này sẽ không cần ngươi quan tâm, ta tự nhiên cóbiện pháp khuyên bảo người khác trợ giúp chúng ta, phương pháp của tachính là nắm đấm và ngân phiếu. Ta tin tưởng trên thế giới này không cóphương pháp nào hữu hiệu hơn loại phương pháp này."
Nói xongnhững lời này, Tiểu Lôi vỗ một chưởng trên cổ Simon, Simon tựa hồ đãsớm nghi ngờ Tiểu Lôi sẽ như vậy, trên mặt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưngkhông né tránh cứ như vậy nhìn một chưởng của Tiểu Lôi vỗ trên cổ mình,sau đó cũng không kêu một tiếng, ngã lăn ra.
" Simon thân ái,ngươi là một người thú vị, chỉ là bây giờ ngươi phải ngủ một trong chốclát ba. Ngươi nên cảm thấy may mắn, bởi vì ngươi không có đắc tội ta,nếu không, ta sẽ làm ngươi ngủ mãi mãi."
Tiểu Lôi đá nhẹ một cước, đưa Simon vào trong sơn động, lúc này mới cầm đèn pin, chậm rãi đi vào sơn động.
"A,tên kia dẫn ta tới nơi này, chưa chắc đã là hảo tâm gì ......" Tiểu Lôi rútthái đao ra, cứ như vậy một tay cầm lấy thái đao, một tay cầm đèn pin,biến mất trong sơn động ......
Chương 108: Người bảo vệ
Trongsơn động rất thông thoáng, không có cảm giác khó chịu nào. Điểm duynhất không ổn, chính là dưới đất có hơi ẩm ướt. Đại khái là do sự nổitiếng của Thánh thủy, nên ngày thường người đến đây hành hương rấtnhiều, làm mặt đất bằng phẳng của sơn động cũng thành gập ghềnh, hơnnữa trong sơn động có một thủy đàm, dưới tác dụng của hơi nước, mới làmmặt đất có hơi ẩm ướt.
"A?" Đi được một hồi, hắn đã nhìn thấyphía trước có chắn một hàng rào sắt thật lớn. Sơn động vốn rộng chừngba bốn thước đã bị hàng rào vây lại hoàn toàn.
"Ta biết đi vào sẽ không đơn giản như vậy đâu." Tiểu Lôi thở dài.
Thánhthủy, tên như ý nghĩa, thứ này dám chắc sẽ được Giáo Hội bảo vệ rấtnghiêm mật, sao có thể để cho người khác dễ dàng tới gần chứ?
Nhẹnhàng chạm vào hàng rào sắt chắn trước mặt, hắn cảm giác được sự bănglạnh của kim loại trong tay, mơ hồ mang theo một chút hơi nước, gõ nhẹhai cái, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt. Hắn tiện tay dùng thái đaochém xuống hai nhát.
Xích xích hai tiếng, hàng rào sắt dưới bảođao của Tiểu Lôi, giống như miếng đậu hủ bị cắt ra không một tiếngđộng, Tiểu Lôi nhẹ nhàng dùng tay mở ra để xuống đất, rồi chui vàotrong đó.
Đi về phía trước một hồi, lại thấy dưới đất có một tấmbia đá, trên đó chỉ có điêu khắc những chữ tiếng Anh, Pháp và Ý. TheoTiểu Lôi thấy đây chỉ là một tấm bảng cảnh cáo không được vào. Phíadưới tấm bia đá, còn khắc một hình huân chương thập tự.
Hắn bỉu môi, bước qua tấm bia đá, tiếp tục vào trong.
Đi được chục bước, trước mặt trở nên sáng sủa!
Đâylà một sơn động thiên nhiên có hình vòm, tựa như một cái bát úp, bêntrong rộng chừng trăm thước vuông, một hồ nước chiếm chừng một phần badiện tích, mặt nước không gợn sóng, tựa như một ao tù vậy.
TiểuLôi đi tới cười nói: "Nguyên lai đây là thánh thủy, chỉ nhỏ như vậy a,còn không bằng một nửa hồ nước ở Tiêu Dao phái của ta." Tiểu Lôi nhẹnhàng hứng một chút nước, đưa lên mũi ngửi, nhưng cuối cùng cũng khôngdám uống.
"Loại ao tù nước đọng này không biết đã tồn tại baonhiêu năm rồi, trong nước có độc hay không, có trời mới biết, vạn nhấtmà uống vào, có thể bất lợi không chừng."
Tiện tay đổ xuống,Tiểu Lôi đứng lên, lại đi tới bên đàm nhìn lại, lập tức ánh mắt sángngời, đã nhìn thấy vách động bên trái, ở gần bên thủy đàm, quả nhiên cómột pho tượng!
Tiểu Lôi chậm rãi tới gần xem, khi ánh mắt hắnthấy rõ pho tượng, không khỏi trong đầu "Ông" lên một tiếng, đứng chếtlặng tại chỗ!
Pho tượng trước mắt quả nhiên là một cô gái. Nàngmặc một bộ trường bào kiểu cổ, hai chân trần, hai tay ôm trước ngực,mắt khẽ nhắm lại, trên mặt lộ ra vẻ thành kính. Dung mạo nàng trắngtrẻo thanh tú....
Nhưng tất cả mọi thứ, hoàn toàn giống với giấc mộng kỳ quái của Tiểu Lôi đêm nay!!
Tronglòng Tiểu Lôi sinh ra một loại cảm giác cổ quái, không khỏi bước tớixem xét kỹ, pho tượng cô gái này dung mạo trông rất sống động, nhưngTiểu Lôi cảm giác như đã gặp qua ở đâu rồi....
Trong lúc nhất thời, không khỏi ngây dại ....
Hắnchậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào pho tượng, cảm giác được sựlạnh lẽo của khối đá, Tiểu Lôi đột nhiên toàn thân chấn động, linh giáctoàn thân cảm giác như bị một loại lực lượng kỳ quái điều động!
Vụtmột tiếng, không đợi hắn kịp phản ứng, pho tượng trước mắt đột nhiênphát ra quang mang mãnh liệt, chỉ thấy pho tượng cô gái hai tay ômngực, ở giữa hai tay của pho tượng lúc đó dường như có một loại lựclượng gì đó phát ra quang mang.
Tiểu Lôi nhịn không được ngưngthần nhìn kỹ, nhưng đột nhiên "bụp" một tiếng, quang mang đã thu liễmlại. Tiểu Lôi thầm ngạc nhiên, nhóm người lên, thấy trong lòng bàn taypho tượng lộ ra một viên đá hình thoi nho nhỏ!
Hắn nhẹ nhàng lấy xuống, đặt trong lòng bàn tay, cẩn thận quan sát viên đá.
Bấtquá nó chỉ bằng quả trứng gà, là một hình thoi tiêu chuẩn, giống nhưmột hạt oliu. Nhìn qua cũng không biết là thủy tinh hay kim cương nữa,dù sao cũng trong suốt, mơ hồ có thể cảm giác được nó tản mát ra mộttia quang mang cực kỳ yếu ớt. Tiểu Lôi đang ngưng thần quan sát, độtnhiên nghe thấy phía sau truyền tới một tiếng hét lớn phẫn nộ! Sau đócó tiếng bước chân gấp của hai người truyền đến.
Tiểu Lôi xoay người lại, thấy hai người chạy tới chỗ mình!
Nguyênlai trong sơn động này, phía ngược lại với Tiểu Lôi đang đứng, tại váchđộng có hai lổ hổng, có hai người từ trong đó chạy ra. Nhưng rất lạ,lúc Tiểu Lôi đi vào, lại không hề nghe thấy tiếng hô hấp. Cho nên khôngphát hiện ở đây có người.
Trang phục của hai người cũng cực kỳkỳ quái, một người mặc áo bào màu xám, trên đầu đội chiếc nón nhọn. Cònngười kia lại mặc một bộ khải giáp kỳ quái thời trung thế kỷ, có điềukhải giáp này đã hơi rỉ sét, có chút cũ kỹ, trong tay lão còn cầm mộtthanh thập tự trảm kiếm, tuổi của thanh kiếm này nhìn qua không biếtlớn hơn Tiểu Lôi tới bao nhiêu lần, mặc dù miễn cưỡng vẫn còn hình dạng"kiếm" nhưng thật sự làm người ta lo lắng, sợ rằng chỉ hơi dùng sức, sẽliền gãy đoạn. Điểm giống nhau duy nhất của hai người, chính là đều giànua, hơn nữa cực kỳ gấy ốm, nhìn qua tựa như chỉ có da bọc xương, bộrâu cũng dài chừng hai tấc, lão nhân gia tới tuổi này, sợ rằng một trậngió cũng có thể thổi ngã.
Hai người xông tới trước mặt Tiểu Lôi, dùng ngữ khí phẫn nộ liên tục la hét điều gì đó.
Bất quá thật là đáng tiếc, bọn họ có thể nói tiếng Pháp, hay tiếng Ý. Dù sao Tiểu Lôi một chữ nghe cũng không hiểu.
Tiểu Lôi cười khổ:"Các người nói gì vậy?"
Hai người vẫn chỉ trỏ Tiểu Lôi, lớn tiếng trách mắng, phảng phất đang rất tức giận.
Tiểu Lôi thở dài, dùng tiếng Anh nói :"Rất xin lỗi, ta đã lén tiến vào nơi này, hai vị là ai? Là người canh giữ nơi này sao?"
Rấtđáng tiếc, hai người này cũng không hiểu ngôn ngữ của Tiểu Lôi, chỉ lànhìn qua lại càng thêm giận dữ, người mặc khải giáp, thậm chí còn giơlên thập tự trảm kiếm của mình, đối diện với Tiểu Lôi, lời nói cũngnhanh hơn, mơ hồ mang theo ý uy hiếp.
Còn lão mặc áo bào màuxám, ánh mắt thủy chung chỉ nhìn chăm chăm vào viên đá trong tay TiểuLôi, đột nhiên kêu the thé lên vài tiếng, chỉ vào viên đá trong tayTiểu Lôi la hét ầm ỉ.
Tiểu Lôi lúc này mới mơ hồ hiểu được vài phần.
Hai lão, người không giống người, quỷ không giống quỷ này, quá nửa là người của Giáo Hội phái đến canh giữ chỗ này ....
Ách....Còn như tại sao dùng mấy lão già sắp đoạn khí này để canh cửa thì ....Chuyện này à, ở trong nước, ở các nơi không phải là do mấy ông già làmgác cửa hay sao?
Nhưng quần áo của bọn họ làm cho Tiểu Lôi hơibối rối. Mặc áo bào màu xám còn có thể giải thích là trong sơn độngngột ngạt, mặc để thoáng khí một chút ..... nhưng còn tên mặc khải giápkiểu mai rùa thì là ý gì?
Có phải mấy vị lão nhân này thích giả trang?
TiểuLôi nuốt nước bọt, cười gượng, chỉ chỉ tay vào viên đá, rồi lại chỉ trỏvề pho tượng phía sau, rồi chậm rãi lui ra sau một bước, ý bảo muốn đemviên đá trả về, nhưng chính mình mới vừa đưa tay ra chạm vào pho tượng,hai lão nhân lại như chịu một sự vũ nhục rất lớn vậy!
À, nói thếnào đây, tựa như Tiểu Lôi chạm vào pho tượng là sờ ngực lão bà của họvậy. Hai lão nhân phẫn nộ cơ hồ như muốn nhảy dựng lên.
Lão nhân mặc khải giáp hét lớn một tiếng, giơ kiếm lên chém tới Tiểu Lôi.
"Mẹnhà ngươi! Lão tử chỉ là xông vào mà không mua vé, bây giờ mua vé lạilà được, cần gì phải chém người chứ!" Tiểu Lôi lập tức thi triển raTiêu Dao bộ pháp, nhẹ nhàng né tránh.
Vốn theo tính tình củahắn, viên đá này mặc dù cổ quái, nhưng nếu bị người ngăn cản, trả vềcũng không có gì, chính là mình muốn trả về, hai lão nhân chẳng nhữngkhông cho mình chạm vào pho tượng, hoàn không phân biệt trắng đen, lấykiếm chém tới, làm cho Tiểu Lôi cảm thấy tức giận.
Hắn nhướnmày, dứt khoát đem viên đá cất vào trong ngực, kêu lên :"Há! Ngươichém! Ngươi còn chém nữa à! Hôm nay tiểu gia sẽ không trả cho cácngươi!"
Hai lão nhân sắc mặt phẫn nộ, lão nhân mặc khải giáp độtnhiên quỳ xuống trước pho tượng, cánh tay để bên ngực trái, trong miệnglầm rầm niệm câu gì đó.
Tiểu Lôi thở dài :"Cái này không cầnđâu.... Đánh không lại, cũng không cần phải quỳ xuống mà. Ngươi cầu photượng, nó cũng không giúp ngươi đâu...."
Vừa dứt lời, hai mắt Tiểu Lôi đã trợn lên.
Tronglúc lão nhân này đứng lên, thân người vốn khô gầy như không có da thịt,đột nhiên trong chớp mắt đã trở nên hồng nhuận, gương mặt cũng nhanhchóng khôi phục vẻ trẻ trung.
Nếu nói lão nhìn qua vốn là hơnchín mươi tuổi, trong lúc Tiểu Lôi chớp mắt, lão đã biến thành bảy mươituổi, rồi lại chớp mắt, liền biến thành năm mươi tuổi.
Tiểu Lôivừa qua hai lần hô hấp, lão đã biến lại thành ba mươi tuổi. Râu riatrên cằm, dần dần rụng xuống, lộ ra khuôn mặt vốn có của lão, nhìn quacó vẻ mạnh mẽ, thân thể tráng kiện.
"Há, cải lão hoàn đồng a!" Tiểu Lôi nhịn không được la to.
Nhưngchuyện càng kinh ngạc hơn đã xảy ra, bên cạnh lão đầu mặc trường bàomàu xám, đội chiếc nón nhọn, đột nhiên lại dùng một loại ngữ khí kỳquái ngâm xướng cái gì đó như là chú ngữ, tựa như những giáo sĩ hátthánh ca, sau đó lão lại giơ cao hai tay, trong tay hiện lên một tiaquang mang, bỗng dưng biến ra một mộc trượng dài!
Thân thể củalão dần dần bay lên không trung, cách mặt đất chừng bốn năm thước,giọng ngâm xướng chú ngữ của lão càng lúc càng ngân vang, trên ngườilão phát ra một vòng quang mang thánh khiết, đột nhiên mộc trượng trongtay xạ ra một đạo quang mang, chiếu lên người kỵ sĩ mặc khải giáp, kỵsĩ đó rống to lên một tiếng, ưởn thẳng người, càng làm cho Tiểu Lôingạc nhiên hơn chính là bộ khải giáp tả tơi trên người, đột nhiên mơ hồphát tán ra một tầng quang hoa thánh khiết nhàn nhạt!
Tiểu Lôituy là chưa ăn thịt heo, nhưng ít nhất cũng đã thấy heo chạy. Thấy tìnhhuống này, hắn đương nhiên hiểu được đang xảy ra chuyện gì.
Tronglúc nhất thời, một dây những danh từ quen thuộc "kỵ sĩ", "ma pháp sư","ma pháp gia trì", "ma pháp chúc phúc" hiện ra trong đầu.
Rốt cục, kỵ sĩ đó đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thể mới đó đã xuất ra khí thế hừng hực!!
"Hắc!Là tiểu vũ trụ a .... Ách.... Không đúng, phải nói là đấu khí! Hức, takhông ngờ lại thấy được đấu khí! Đấu khí trong truyền thuyết ư!"
Chương 109 : Thế giới dưới nước
Chuyên lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều.
Trongmột sơn động ở một thị trấn nhỏ, một nơi gọi là vùng phong cảnh đẹp nổitiếng Châu Âu, lại đột nhiên có thể nhìn thấy các ma pháp sư và kỵ sĩmà độc giả đã nghe quen trong các tiểu thuyết huyền ảo! Mà lại còn sốngsống sờ sờ! Hai mắt Tiểu Lôi vẫn nhìn cẩn thận, lão kỵ sỹ kia đã haitay cầm chuôi kiếm, vẻ mặt nghiêm trọng hét vài tiếng, bước những bướclớn bước về phía Tiểu Lôi, thanh trường kiếm trong tay chém thẳng vàođầu
Tiểu Lôi cười ha ha, bước lùi nửa bước, thái đao trong tay liền đưa lên nghênh đón. Liền nghe thấy một tiếng "keng" vang lên。
Phảibiết là thanh thái đao này của Tiểu Lôi tuy nhìn hơi thất vọng mộtchút, nhưng lúc luyện ra tốn cũng không ít bảo bối, đừng nói những thứkhác, chỉ nói tinh phách huyền thiết kia, thêm nội đan của thượng cổthần thú Huyền Vũ, đều là thần vật khó có. Mặc dù Tiểu Lôi giữ hỏa hầucủa lò luyện chưa đạt, cuối cùng không luyện thành bảo kiếm, mà lạiluyện thành hình dạng như thế này, nhưng uy lực thật sự là rất cườngđại, mấy ngày nay mỗi lần ra tay, những hùng nhân hay cuồng chiến sĩ gìđó, cũng xem như là những thứ ngoan cố, thì cũng một đao đứt đôi.
Nhưngrõ ràng là cây trường kiếm mục nát rỉ sét này trong tay kỵ sỹ, lại cóthể cường mãnh ngoài ý nghĩ, hai người hung hăng chém vài cái, trườngkiếm của kỵ sỹ kia không ngờ là không bị gảy đôi.
Lão kỵ sỹ kêuoai oái mấy tiếng trong miệng, cũng không biết lão ta kêu gào cái gìnữa, trong lòng Tiểu Lôi lại có chút kinh nghi. Mắt thấy bên cạnh vẫncòn lão ma pháp sư, trong lòng hắn không dám lơi lỏng, đột nhiên trongmiệng niệm mấy câu tiên quyết, thái đao thoát khỏi tay bay lên.
Đâylà pháp quyết tiêu chuẩn để chế ngự phi kiếm. Tiểu Lôi vốn hết lòng áimộ đám thần tiên chân chính ngự kiếm lâm địch, không cần tự mình ratay, mà lại tiêu sái điều khiển phi kiếm sát thương người. Nhưng tựmình ngàn cay vạn đắng luyện ra con dao phay xấu xí này, trong lòng hắntức giận, ngày thường rất ít khi dùng khẩu quyết điều khiển phi kiếm đểđối phó với kẻ địch. Luôn cảm thấy người khác dùng phi kiếm, bản thânphải phi "dao phay", thực sự là quá mất mặt. Hôm nay rốt cuộc lại phảisử dụng.
Miệng Tiểu Lôi niệm động khẩu quyết, hai ngón tay tạothành kiếm quyết chỉ trỏ, thái đao bay lên giữa trời, hóa thành một đạohắc khí bay lên bay xuống, chém trái chặt phải. Lão kỵ sĩ tức khí kêuto liên tục, nhưng lại không có cách nào khác. Trong lòng lão tức giậnmuốn một nhát chém con dao làm bếp tà ác kia ra làm hai, nhưng làm gìmà dễ dàng như vậy?
Tiểu Lôi nheo mắt lại nhìn lão ma pháp sư,ngược lại không có ý tốt chậm rãi bước lại gần. Lão già ma pháp sư râudài nhìn Tiểu Lôi đi lại, đã biết là hắn không có ý tốt, một cây pháptrượng dương cao, trong miệng niệm động những chú ngữ gì đó, hô lên mấytiếng, từng quả cầu lửa bắn rất nhanh về phía Tiểu Lôi.
" A ha,quả nhiên là ma pháp a!" Tiểu Lôi cười ha ha, trong tay đột nhiên biếnra một cái miếng tròn bóng loáng giống như một miếng kính, đường kínhchừng một thước hơn, giống như một thuẫn bài hộ thân cho Tiểu Lôi. Ngaylập tức, những quả cầu lửa kia bắn vào kính liên tiếp dội ra, ngược lạichẳng Tiểu Lôi bị thương một tí nào. Trong lòng Tiểu Lôi thầm nghĩ:"Tấm kính này là Càn Khôn Kính của Hoa Yêu lão bà, ngay cả pháp bảo củađám tu hành nhiều như thế cũng đánh không được, ma pháp vương Tâyphương làm sao có thể cùng với tiên thuật Đông phương chúng ta đem ramà bàn luận?
Sắc mặt lão ma pháp sư hơi biến đổi, đột nhiên chúngữ đang niệm trong miệng thay đổi, tốc độc tăng gấp bội, mộc trượngtrong tay mờ mờ hiện ra từng luồng điện quang lấp lánh, sau đó từng đạohồ quang lam sắc bắn về phía Tiểu Lôi, Tiểu Lôi cười hắc hắc, vẫn đemCàn Khôn kính ra chắn trước mặt, đạo thiểm điện bắn lên mặt kính, cũngbị phản lại như cũ.
Chỉ là loại thiểm điện này bị dội lại, ngượclại vù một tiếng bắn qua hướng kỵ sỹ. Lão ta đang kịch liệt chống đỡthái đao tự động bay qua bay lại trước mặt, nào ngờ phía sau có mộtluồng thiểm điện phóng tới? Lão không một chút phòng bị, bắn vào ngaysau lưng, thân người lập tức bị lảo đảo ngã ra. Tiểu Lôi cười to ha ha:"Thiểm điện dễ bị kim loại hấp thu, nơi này nhỏ như vậy, đồng bạn củangươi còn bận bộ giáp giống như rùa đen thế kia, mà ngươi vẫn cứ phóngthiểm điện.
Câu này của hắn trái lại rất đúng. Thì ra kỵ sỹ vàma pháp sư này, đều là người tu hành khổ hạnh trong giáo hội. Ẩn trongthánh địa này khổ tu, một là tu luyện, hai là phụ trách bảo vệ Thánhthủy chi địa này. Loại người này sống trong sơn động ngày tháng vô tận,mặc dù khổ tu trong sơn động, thực lực lớn mạnh, nhưng mà những năm trởlại đây lại đều trải qua trong sơn động, căn bản là không có kinhnghiệm giao thủ với người.
Lão kỵ sỹ kêu lên thảm thiết, ngấtđi, khải giáp sau lưng đen ngòm, còn lờ mờ bốc khói.... Lão ma pháp sưhoảng sợ lướt tới, lại không đề phòng thái đao của Tiểu Lôi chém xuốngtrước mặt, lão ma pháp sư theo bản năng chỉ có thể chụp phải cái gì thìlấy cái đó mà đỡ.
" Cắc" một tiếng, cây trượng của ma pháp sư bịchặt làm đôi. Lão ta té ngồi xuống đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn pháptrượng của mình, đột nhiên kêu gào, thần sắc bi thảm. Tiểu Lôi thở dài,thu lại thái đao và Càn Khôn kính, cười khổ: " Hà tất như vậy? Là docác người đánh ta trước, chẳng qua là một khúc gỗ thôi mà? Ngoài kianhiều cây như vậy, tùy ý chặt một cây là được rồi."
Lão ma phápsư quay đầu lại nhìn Tiểu Lôi, lầm bầm nói mấy câu gì, thần sắc phẫn nộdị thường, đại khái là nguyền rủa gì đó " Thượng đế sẽ trừng phạtngươi...".
Tiểu Lôi định bỏ đi, nhưng lại nhìn thấy một chuyện làmhắn cảm thấy khá hứng thú. Ngay lúc kỵ sĩ bị thiểm điện làm tổn thương,tầng quang hoa mờ mờ trên người hắn cũng tiêu thất, đột nhiên già nuađi một cách nhanh chóng, da thịt vốn hồng hào trở nên như cây khô, ánhmắt cũng trở nên ảm đạm.
Lão ma pháp sư lập tức từ trong ngườilấy ra một bình sắt nhỏ, chạy đến bên thủy đàm múc đầy bình, lại đemđến cho lão kỵ sỹ. Lão kia tinh thần lập tức phấn chấn trở lại, vếtthương trên áo giáp phía sau lưng cũng đã khép liền lại. Tiểu Lôi kinhngạc, nhịn không được liền hỏi: "Ý? Không lẽ đây thật sự là thánh thủy?"
Khôngthèm để ý tới hai lão già đang kêu la ầm ỉ, Tiểu Lôi chạy đến bên thủyđàm, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một cái bình múc đầy nước.
Hailão già bên cạnh chỉ biết căm hận nhìn hành động của hắn, ngược lạikhông tiến đến ngăn cản, mà trong ánh mắt lão ma pháp sư lại còn có vẻgiễu cợt. Tiểu Lôi bắt gặp sự kỳ quái trong ánh mắt đối phương, lắc lắccái bình trong tay, đột nhiên chợt nghĩ ra.
Hắn nheo mắt lại,ánh mắt dừng lại chỗ phía trên cái bình sắt trong tay ma pháp sư,... cóthể nhìn thấy cái bình sắt kia mờ mờ có một tia quang mang thánh khiết.Tiểu Lôi cười ha ha: "Ta hiểu rồi, thì ra nước này đích thật là thánhthủy, nhưng sử dụng cách thông thường để uống trực tiếp thì không cótác dụng, bắt buộc phải sử dụng cái bình của các ngươi? "
Hắnlàm một bộ mặt dữ tợn, đi lại, không thèm để ý tới sự phẫn nộ của mapháp sư liền cướp lấy cái bình trong tay lão, nhìn qua, thật sự làkhông khách khí liền ôm vào lòng mà cười: "Tối nay là do các ngươi chọcgiận ta trước á, người chiến bại phải trả giá đắt, người thắng lợi thìnên đạt được chút chiến lợi phẩm, đây là lẽ đương nhiên đúng không?
Lãoma pháp sư tức giận đến nỗi mặt trắng bệch, khuôn mặt kỵ sỹ ngồi trênđất cũng đầy vẻ tức giận, sắc mặt dần chuyển đỏ, chỉ là lúc này cả haingười đều không phải là đối thủ của Tiểu Lôi, chỉ có thể kìm nén.
TiểuLôi cất bước đi, nhưng đột nhiên nghe ma pháp sư kêu oa oa rất to, đứngphắt dậy, từ phía sau một cước đá tới. Tiểu Lôi nghiêng người né: "Ý,ma pháp sư chẳng phải là không biết võ công sao? " Mắt thấy ma pháp sưmặt đầy vẻ phẫn nộ, nhưng thân người lại rất lanh lẹ, liên tục đá vềphía Tiểu Lôi, thối pháp của lão ta hết sức quái dị, không ngờ là cóchút giống "Liên Hoàn Thích" trong võ thuật Trung Quốc.
Nguyênlà trong truyền thống, ma pháp sư là không hiểu kỹ thuật võ công. Nhưngrốt cuộc lúc này không phải là trung thế kỷ, cũng không phải thời xưa.Loại phương thức truyền thống này sớm đã bị phân ra rất rõ ràng rồi.
Hailão già này vốn là những kẻ khổ tu ở trong sơn động trên núi tu luyện,đồng thời cũng chẳng phải là Kỵ sỹ và Ma pháp sư chân chính ở thời cổđại. Phải biết rằng thời cổ đại, Giáo Hội bồi dưỡng ma pháp sư, đều làtừ nhỏ bắt đầu huấn luyện ma pháp, ma pháp sư đa số đều là những kẻ vănnhược, không biết võ công. Nhưng bây giờ đã không còn cái truyền thốngđó nữa.
Lão già này sử dụng loại võ công có tên gọi là "ThíchThối Thuật kiểu Pháp", đây là một loại kỹ thuật chiến đấu Pháp quốc,tương truyền là một kỵ sỹ trung thế kỷ đã sáng tạo ra, rất nhiều quýtộc nước Pháp đều đã học qua. Lão già này bản thân là một quý tộc, họcmột ít Thích thối cước cũng không lạ.
Lấy ví dụ, trong xã hộihiện nay, cho là một nhân viên văn phòng, cũng có khả năng ngoài giờlàm việc, học vài chiêu TaeKwonDo tại các trung tâm rèn luyện sức khỏe.Ai quy định ma pháp sư là nhất định không thể biết một chút võ công?
TiểuLôi liên tục né tránh, nhưng nhìn thấy lão già giương nanh múa vuốt vừađá vừa đấm về phía mình, nếu hắn trở tay chém ra một đao thì sẽ hạ lãongay.
Vừa rồi lão kỵ sỹ kia phản lão hoàn đồng, biến thành hìnhdáng trẻ tuổi, hắn đánh nhau với lão không hề có gì câu thúc. Nhưnghiện tại muốn hắn hạ độc thủ đối với một người xem chừng già đến mứcgần nhập thổ ...Tiểu Lôi vẫn chưa tồi tệ đến thế.
Hắn vẫn liên tụcné tránh, thân người đã lui gần đến bờ thủy đàm, thình lình lão già kêuto một tiếng, thân người bổ nhào lên, ôm lấy Tiểu Lôi như một con bạchtuộc. Vốn là thân pháp của Tiểu Lôi kỳ diệu, lão già này cơ bản đừngnghĩ đến chuyện bắt lấy dù một góc áo của hắn, nhưng không ngờ lão kỵsỹ bò dậy, chụp lấy chân của Tiểu Lôi.
Lão ma pháp sư đã ôm chặtlấy phía sau lưng Tiểu Lôi, đôi tay sờ lên mặt của Tiểu Lôi, ngón taycong cong, rõ ràng là để móc mắt của Tiểu Lôi. Tiểu Lôi giật mình sợhãi. Mặc dù hắn có bán tiên chi thể, không dễ dàng bị thương, cho là bịthương cũng có thể lành trong nháy mắt......nhưng nếu tròng mắt bị người talấy đi, có thể mọc lại hay không thì rất khó nói.
Chỉ cảm thấytay đối phương đã sờ tới đôi mắt mình, Tiểu Lôi không cố kỵ gì nữa, kêuto một tiếng, kình khí trong nội thể bạo phát ra ngoài, hai cánh taychấn mạnh, lão già bắn ra. Lão kỵ sỹ đang ôm chân hắn, lại đột nhiên đêtiện chụp lấy bụng dưới của Tiểu Lôi......
"Mẹ!" Tiểu Lôi tức giậnmắng to, nhấc chân lên đá lão một phát văng ra, nói: "Ta đã giết chacác ngươi hay là cưỡng hiếp mẹ các ngươi chứ hả? Ta có thâm thù đại hậngì với các ngươi? Nhất định phải lấy cho được mạng ta sao? "
Lãogià kia la lớn, lại nhào tới giữ chặt Tiểu Lôi, lần này Tiểu Lôi khônglưu tình nữa, mắt lạnh lùng nhìn đối phương đang nắm lấy y phục mình,Đột nhiên vặn người một cái, nội kình bức ra ngoài, chiêu này tựa nhưlà kỹ thuật "Triêm Y Thập Bát Điệt " trong võ học, sẵn tay hất hai cánhtay của lão già ra, Tiểu Lôi đã nắm được áo lão ta, nhấc bỗng lên, sauđó nhẹ nhàng đặt bên cạnh lão kỵ sỹ.
Lão kỵ sỹ ngược lại độtnhiên cười rất sầu thảm, nắm lấy thập tự trảm kiếm của mình, trở tayhướng lên cổ mà vuốt xuống. Tiểu Lôi không biết phải làm sao, co taybúng, một loạt kình khí phóng ra, một tiếng "đinh", thanh kiếm bay vútlên trời, hắn với tay chụp lấy, thuận tay ném xuống thủy đàm, cười khổ:" Hai vị lão nhân gia, hà tất phải tìm chết tìm sống chứ?"
Hắnvẫn chưa yên tâm, lại nhặt mộc trượng đã gãy đôi của Ma pháp sư lên,cũng thuận tay ném xuống thủy đàm. Hai đoạn mộc trượng kia rơi vàotrong nước, lập tức chìm xuống không thấy gì nữa.
Hắn đi tới,một tay nắm một người, đem hai người lôi tới bên bờ thủy đàm, cười nói:"Tiểu Lôi ta là người tu hành, nếu như bây giờ các ngươi chết đi, thìnỗi oan nghiệt này cứ tính lên ta à.Ta phong bế huyết mạch của cácngươi, trong vòng một ngày các ngươi không động đậy được, nhưng chắchẳn các ngươi ở đây, sẽ có người đưa cơm cho các ngươi phải không? Đếnlúc có người nhìn thấy các ngươi, chắc hẳn các ngươi có chết cũng khôngđược. "
Hắn với tay chạm lên bờ vai của kỵ sỹ, lão rùng mình,chẳng dám động đậy. Tiểu Lôi quay đầu nhìn lão ma pháp sư, chỉ cảm thấyhai mắt lão đỏ ngầu, ánh mắt dường như muốn ăn tươi nuốt sống người ta,hắn cảm thấy rờn rợn, mở miệng tính nói, lão ma pháp sư đột nhiên la tomột tiếng, lăn đến chân của Tiểu Lôi, hả miệng cắn một cái, Tiểu Lôihoang mang nhảy lùi về phía sau, nhưng bất ngờ chân đạp vào khoảngkhông, té nhào xuống thủy đàm...
Nước trong thủy đàm lạnh lẽongập đầu, Tiểu Lôi đạp nước, lập tức muốn nổi lên trên, nhưng đột nhiêncảm thấy có điều không đúng.
Thủy đàm này cực kỳ cổ quái, lựcnâng của nước nhẹ đến nổi khiến người ta không có cách nào nổi lên,Tiểu Lôi nổ lực đạp nước, thân người ngược lại cứ chìm xuống dưới. Cứgiống như dưới nước có sức mạnh nào đó đang kéo hắn xuống!
Hắn đột nhiên nhớ ra lúc nãy khi quăng hai đoạn mộc trượng vào trong nước,mộc trượng làm bằng gỗ, nhưng trong nước lại không nổi lên, rơi vào làchìm!
Chẳng lẻ là trong nước có điều gì cổ quái?
Chương 110 : Ngày thứ mười
Ngườitừng học qua vật lí đều biết, lực nâng của nước lớn nhỏ quyết định bởisức nặng của nước, nếu trong khối lượng của nước có nhiều vật chấtkhác, vậy lực nâng của nước càng lớn. Ví dụ, trong nước biển có nhiềumuối, cho nên lực nâng của nước biển rất lớn. Trên thế giới, nước biểncó lực nâng cực mạnh là Biển Chết ở Trung Đông, nước Biển Chết có rấtnhiều muối, khiến cho trong nước không có sinh vật sinh trưởng, do đómới có tên là Biển Chết, mà cũng chính bởi khối lượng nước lớn, cho nênlực nâng cũng cực mạnh, người thường bơi ở Biển Chết, cho dù không biếtbơi, cũng không chìm được.
Nhưng thủy đàm này lại cổ quái, thủytính của Tiểu Lôi không tệ, kĩ thuật bơi cũng khá thành thạo, tư thếquạt nước cũng rất chính xác, nhưng lại nước chung quanh lại giống nhưkhông khí hư vô, mặc cho hắn quạt nước như thế nào, cũng không thể cóđược một phần lực lượng, cơ thể vẫn không ngừng chìm xuống.
TiểuLôi mặc dù kinh ngạc, nhưng không bối rối, tu luyện của hắn đã rất cócăn cơ, mặc dù trong miệng không hít thở được, nhưng trong cơ thể lạicó tiên thiên chi khí sản sinh không ngừng, mặc dù đang dưới nước cũngkhông hề cảm thấy lo lắng. Hắn trái lại đối với thủy đàm này lại rất cóhứng thú. Mặc dù cơ thể đang chìm xuống, lại nhịn không được dò xétchung quanh.
Nước chung quanh cơ hồ thuộc trạng thái tĩnh, nhìnquanh chỉ thấy một mảnh u ám. Mà cơ thể vẫn còn đang chìm xuống, TiểuLôi không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, thủy đàm này rốt cuộc sâu baonhiêu?
Đợi chạm đáy nước, đến lúc đó chỉ cần Tiểu Lôi mượn chútlực, có thể dễ dàng thoát ra khỏi mặt nước..., nhưng phía dưới thủy đàmnày hình như là một vực sâu, chìm ước chừng một phút, vẫn không thấyđáy.
Tiểu Lôi thử quạt nước, nhưng kỳ diệu là lại không thể đổihướng dù chỉ một chút, lực nâng của loại nước này không ngờ là bằngkhông! Nếu nước mất đi lực nâng, cho dù người có kỹ thuật bơi lội, cũngkhông thể bơi được.
Giống như bạn đem một quán quân bơi lội đặttrong không khí, lực nâng không khí là bằng không, thủy tính của bơilội quán quân dù cho cao thế nào, cũng không có khả năng bơi lội trongkhông khí?
Tại loại thủy đàm này, sợ rằng, cho dù quăng một một cọng lông vũ, cũng sẽ chìm xuống.
TiểuLôi đưa tay vào trong túi Càn Khôn tìm kiếm, lại không cẩn thận đụngphải một thứ gì đó cứng rắn, hắn nhẹ nhàng sờ soạng, lập tức tỉnh ngộ,đây là chính là viên đá kỳ quái vừa rồi lấy trên pho tượng.
Ngaylúc này, đột nhiên dưới chân cảm giác đụng phải vật cứng, Tiểu Lôi cúiđầu nhìn, quả nhiên là đụng đáy. Nhưng hắn nhìn kỹ, càng thêm kinhngạc, nếu không phải đang dưới nước, hắn sợ rằng sẽ há mồm kinh hô!
Dưới đáy thủy đàm này, lại không phải là đá và bùn.
Màlà là mặt đá rất bằng phẳng! Dưới chân là những khối thạch bản rấtphẳng, mỗi một khối ước chừng năm mươi phân vuông, dài một thước, đượcxếp rất chỉnh tề, đưa mắt nhìn lại, những nơi mà mắt có thể nhìn thấy,dưới chân tất cả đều là những mặt đá bằng phẳng!
Tiểu Lôi tuyngạc nhiên nhưng không lo lắng lập tức trồi lên, ngược lại khom ngườicẩn thận tìm tòi trên bề mặt, đột nhiên thấy phía trước lờ mờ có vậtbằng kim loại sáng bóng, Tiểu Lôi cẩn thận bước tới từng bước, chậm rãidi động, chụp lấy thứ gì đó vừa thấy, lại là thập tự kiếm vừa rồi mìnhđã quăng xuống!
Tiểu Lôi mân mê thanh kiếm này, cười không ratiếng. Rất may, mặc dù rơi vào trong nước, Tiểu Lôi vẫn có thể phânbiệt phương hướng, đông nam tây bắc đều nhớ rõ rất rõ ràng. Hắn lại sờsoạng dưới nước một lát, phàm những nơi có thể đụng đến đều là đámthạch bản.
Loại thạch bản này rõ ràng là do sức người làm nên.Nhưng tại một thánh địa cổ xưa, một thủy đàm tồn tại mấy trăm năm, dướiđáy nước như thế nào có thể có thứ gì mà dùng nhân công để lát đá?
TiểuLôi trong lòng kỳ dị, đột nhiên nội tâm dường như lờ mờ có cảm ứng, chỉcảm thấy trong nước phía trước mờ mờ tỏa ra một chút quang mang nhànnhạt, hắn lập tức bước về phía đó.
Càng là hướng về phía trước,càng cảm giác rõ ràng quang mang đó, ánh sáng đó chiếu rọi khiến chungquanh có thể nhìn rõ ràng. Tiểu Lôi cảm giác chung quanh thủy vực càngngày càng hẹp dần, dường như mình đang đi vào một hành lang dưới nước,dần dần có thể thấy được vách đá hai bên, hiển nhiên nơi này càng đivài càng hẹp. Rốt cuộc, nhờ tia sáng trợ giúp, Tiểu Lôi đã có thể nhìnđược chung quanh. Nơi này không ngờ lại là một hành lang vuông vức!
Trêndưới trái phải, của thông đạo hình vuông, đều là dùng loại thạch bản đólát ngay ngắn, không có cát đá, không có bùn đất. tựa như là một thứ gìđó do con người làm ra.
Thứ gì đó phát ra tia sáng gì đó cũng dần dần có thể thấy rõ, là một cánh cửa làm bằng đá tấm!
TiểuLôi đi tới trước cánh cửa đá, mắt thường có thể thấy cửa có những văntự ngũ hành kỳ quái. Văn tự đó Tiểu Lôi không biết đó là loại gì, hìnhnhư là một loại ký hiệu, có một chút quang mang từ văn tự thượng tỏara. Tiểu Lôi đưa tay sờ thử, mới biết rằng văn tự không phải khắc vàomà là chạm nổi!
Sự tỏa sáng, sợ rằng là người chạm những ký tựnày đã dùng một loại bảo thạch làm ra. Đó là quang mang tỏa ra yếu ớttừ bảo thạch.
Tiểu Lôi càng ngạc nhiên, hắn sờ từ trên xuốngdưới cánh cửa này, chỉ cảm thấy cánh cửa này và thông đạo bên kia rấtkín đáo, hiển nhiên hiệu quả phong kín rất tốt ......
Dần dần, hắntừ phía trên cánh cửa, thấy được một vết lõm rất nhỏ, đưa tay sờ, vếtlõm đó lại có hình dạng theo quy tắc, có cạnh có góc. Tiểu Lôi lập tứcchợt nghĩ, vết lõm đó không ngờ là hình thoi!
Dường như trongtối tăm có một loại lực lượng nào đó, Tiểu Lôi tựa như có quỷ thần saikhiến, lấy từ trên người viên đá kỳ quái trên pho tượng, cẩn thận đưavào vết lõm, nhẹ nhàng ấn xuống.
Hình dạng viên đá và vết lõmkia hoàn toàn vừa khít! Đem kia viên đá đặt vào, lập tức khiến cánh cửacó vết lõm biến thành một chỉnh thể hoàn mỹ!
Tiểu Lôi trong lòng vẫn còn cảm thấy lạ lùng, biến hóa dị thường đã xảy ra!
Hắncó thể cảm giác rõ ràng, với cánh cửa nguyên bản, thủy vực chung quanhđột nhiên sản sinh một chút ba động, dường như mặt sau cánh cửa phát ramột chút năng lượng ba động vô thanh, sự ba động khiên dẫn thủy lưu,thủy vực vốn yên tĩnh dần dần trở nên nhộn nhạo.
Quang mang củaký tự trên cánh cửa, đột nhiên tăng cường rất nhiều lần, quang mangcường liệt ở dưới nước không ngờ lại chói mắt như vậy, Tiểu Lôi nghiêngđầu, đưa tay đặt lên đám ký tự, ngón tay trong lúc vô ý đặt trên một kýtự nào đó, hơi nhấn vào, chỉ nghe thấy một tiếng động nặng nề, ký tự đóđã bị Tiểu Lôi ấn vào!!
Nguyên lai, các ký tự chạm trên cánh cửathượng, không hề là một chỉnh thể, mỗi ký tự đều là một hòn đá hìnhvuông, nhìn mặc dù là một chỉnh thể, kỳ thật được phân chia thành rấtnhiều khối!
Giống như ...... giống như một bàn phím!
Tiểu Lôi trong lúc vô ý ấn vào một ký tự, đột nhiên, kia cánh cửa hơi nhích động, chậm rãi, từ từ mở ra......
Lậptức, sau cánh cửa khẳng định là một nơi không có nước, cánh cửa vừa mở,dòng nước lập tức chảy vào sau cánh cửa, Tiểu Lôi trong dòng nước khôngthể khống chế chính mình, cũng theo dòng nước trôi ra sau cửa......
Nămphút sau, gần năm phút mà thôi, cánh cửa lập tức chậm rãi khép lại.Thửy vực lại trở nên yên tĩnh, tựa như chưa có việc gì phát sinh ra ......
Sau khi dòng nước đẩy Tiểu Lôi ra ngoài, hắn lập tức cảm thấy đau đớn.
Hắnkhông biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy sau khi trôi qua cánh cửa kia,dường như đã tiến vào một không gian kỳ dị, nơi này không có nước,nhưng đồng thời cũng không có thứ gì, chung quanh mặc dù là hư không,lại có vô số cổ lực lượng kỳ quái đang hung tợn giằng xé thân thể củahắn. Những lực lượng cực kỳ cường đại, mặc dù thân thể Tiểu Lôi giờphút này cường hãn hơn rất nhiều so với thường nhân, lại vẫn bị hành hạđến phải kêu thét lên......
Nhưng này nơi này căn bản kêu không ramột chút thanh âm, hắn đau đến cơ mặt trở nên méo mó. Những lực lượngđó, lôi, kéo, có lúc lại đè ép, dụng các phương pháp khác nhau đanghành hạ thân thể hắn.
Hắn cảm giác mình dường như đang ngồi tàulượn siêu tốc, cơ thể không ngừng quằn quại trong không gian. Chungquanh có vô số dòng chảy đang hành hạ hắn.
Nhân tiện nói thêm,Tiểu Lôi không thể mở mắt. Bởi vì những lực lượng kỳ quái quá mức đángsợ, cho dù thân thể hắn cường hãn cũng cảm thấy thống khổ dị thường,hắn sợ mở mắt, đôi mắt yếu ớt sẽ bị thương tổn.
Rốt cuộc, đauđớn càng ngày càng cường liệt, Tiểu Lôi bị cơn đau hành hạ đến sản sinhảo giác, rõ ràng chung quanh một chút thanh âm cũng không có, trong taihắn lại dường như có tiếng sấm nổ vang không ngừng.
Cuối cùng, đột nhiên một cổ lực lượng cường đại đem cả người hắn quăng lên cao, Tiểu Lôi ngất đi.
Một chút ý niệm cuối cùng trong đầu hắn là: " Gặp quỷ, xem ra sau này không thể tùy tiện mở những cánh cửa kỳ quái ......"
Tiếng gió thổi.
Đúng vậy, là tiếng gió, là thanh âm thật rõ ràng!
Là thanh âm!
Là tiếng gió, còn có người tiếng hít thở!
Ởtrong không gian kỳ quái đó không biết bao lâu, Tiểu Lôi chưa hề ngheđược một chút thanh âm, giờ phút này trong hôn mê, hắn vừa thoáng khôiphục một chút tri giác, lập tức nghe thấy được thanh âm!
Loángthoáng, có tiếng gió khe khẻ, nói " khe khẻ" là bởi vì tiếng gió dườngnhư bị ngăn trở. Khoảng cách rất xa. Nhưng từ nơi mình đứng nghe đượcđộng tĩnh, tiếng gió đó chắc rất lớn, phong lực phi thường cường đại!
TiểuLôi nỗ lực mở mắt, chỉ cảm thấy mí mắt cực kỳ nặng nề, hắn dùng hếttoàn lực, chỉ có thể làm mí mắt miễn cưỡng phân khai một khe hở rất nhở.
Hắnhơi giật giật ngón tay, liền cảm giác được xương cốt toàn thân tựa nhưmuốn rã rời, khắp người đau đớn khôn cùng, hắn nhịn không được rên nhỏmọt tiếng.
"%¥◎#¥......" Chung quanh lập tức vang lên tiếng người nói.
Ýnghĩ đầu tiên trong đầu Tiểu Lôi, xuýt nửa tưởng rằng mình giống nhưđám nhân vật chính trong các tiểu thuyết huyền ảo, bị tống tới dị thếgiới ......
Bất quá, may mắn! Không có!
Căn cứ vài ngày hắn ởtại thành Toulouse, hắn mặc dù nghe không hiểu loại ngôn ngữ này, nhưngít nhất, hắn có thể khẳng định, đây là tiếng Pháp tiêu chuẩn!
Giọng đang nói là một thanh âm của cô gái, rất nhẹ nhàng dễ nghe, có thể nghe ra, cô gái đang nói rất trẻ tuổi.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên mặt Tiểu Lôi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của Tiểu, rồi lại nói một câu gì đó.
Bất quá thật đáng tiếc, Tiểu Lôi vẫn không hiểu tiếng Pháp của nàng.
Đôimắt chỉ có thể mở một khe hở cực kỳ nhỏ. Cho nên Tiểu Lôi quả thựckhông thể thấy rõ cảnh vật chung quanh, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn mộtchút hình dáng mà thối.
Hắn lập tức phân biệt ra, mình đang nằmở một nơi nào đó, có một cô gái trẻ ngồi ở bên cạnh, mình lại khôngthấy rõ hình dáng của nàng, chỉ có thể thông qua hình dáng mơ mà phânbiệt, nàng có một mái tóc dài, đen.
Tiểu Lôi nỗ lực nâng cánhtay, lại cảm giác được cơ thể không nghe lời, hắn hơi cử động, bắp thịtđau đến không nhịn được, hắn cắn răng, từ trong miệng phát ra một câu:"Đau!"
Hắn này rên lên câu này, cô gái bên cạnh lại đột nhiênvừa mừng vừa sợ, lập tức Tiểu Lôi liền nghe thấy giọng tiếng Trung quenthuộc.
"A? Anh nói tiếng Trung? Anh cũng là người Trung Quốc?" cô gái kinh hỉ kêu lên, ngữ khí mang theo vẻ kinh ngạc và vui sướng.
Tiểu Lôi chỉ có thể từ cổ họng " Hừ" một tiếng, tỏ vẻ khẳng định.
Côgái đó dường như cúi gần một chút, nhẹ nhàng sờ động mạch chủ trên cổTiểu Lôi, sau đó thở dài, nói: " Anh đừng loạn động ...... tình hình củaanh tựa như không quá tốt. Thật sự rất kỳ quái, anh làm sao lại mộtmình nằm ở nơi hoang vắng...... nơi này đang là âm mười độ! Quần áo trênngười đã rách nát, mà anh lại có thể cứ như vậy nằm ở ngoài trời, lúcta phát hiện anh, trong tay anh đang cầm một thanh trường kiếm kỳ quái...... đó là thập tự kiếm của kỵ sĩ trung thế kỉ phải không? Cơ thể anh cóthể đã bị thương tổn bởi giá rét, ta hiện tại không có biện pháp trịliệu cho anh, chúng ta vẫn còn trên núi, đợi khi nào xuống núi tìm bệnhviện mới có thể trị liệu cho anh ......"
Tổn thương vì giá rét?
TiểuLôi cười khổ, hắn rất rõ ràng, mình tuyệt đối bất không bị tổn thươngvì giá rét. Mà là bị các loại lực lượng kỳ quái khủng bố trong khônggian đó làm bị thương. Quần áo trên người rách nát, không khó giảithích, dưới sự chèn ép của các loại lực lượng khủng bố, nhờ mình đãtừng thoát thai hoán cốt, thân thể cường hãn còn chịu không được, quầnáo trên người cũng đã sớm rách nát biến hình.
Cô gái đó độtnhiên cười: "Thật không thể tưởng được anh lại có thể là người TrungQuốc, lúc ta phát hiện anh, còn tưởng rằng anh là dã nhân gì đó? Ai,anh sao lại mặc y phục phong phanh như vậy ở nơi này? Còn cầm một thanhkiếm nữa?"
Tiểu Lôi nỗ lực nuốt khan, hắn không sợ bị thương, dùsao trong túi Càn Khôn có không ít linh đơn diệu dược. Hắn đang muốn mởmiệng, đột nhiên nghe thấy tiếng dây kéo.
Soạt một tiếng, lậptức lều đã bị mở ra, gió tuyết từ bên ngoài lều thổi vào, một bóngngười đi vào, sau đó Tiểu Lôi lại nghe thấy được một giọng nói to rõcủa một nam nhân nói chuyện với cô gái, sau đó lại đi ra ngoài.
Côgái kéo cửa lều lại, thở dài, ngữ khí mang theo vài phần ưu tư, nói vớiTiểu Lôi: " Không xong, chúng ta có bão tuyết ...... đội trưởng nói chúngta có thể bị kẹt ở đây một thời gian, hơn nữa liên lạc của chúng tacũng bị đứt đoạn ...... ai, chuyện này phải làm sao bây giờ ...... anh tựa nhưbị thương rất nghiêm trọng ......"
Tiểu Lôi nghe xong lời này, độtnhiên trong lòng trầm xuống, dường như lờ mờ cảm thấy một điều gì quáidị, một ý niệm cổ quái trong đầu hắn chợt lóe lên, hắn dường như đã bắtđược ý niệm đó, nhưng rồi lại để vuột mất......
Ngay lúc này, một ống hút đưa lên miệng Tiểu Lôi.
"Anh có thể hút không? Anh phải hút lấy chút nước."
TiểuLôi hút lấy vài hơi, nhưng sau đó, cô gái đó nói một câu, làm Tiểu Lôi"phì" một phát, toàn bộ nước trong miệng đều phun hết ra ngoài, mặc dùtoàn thân đau đớn vô cùng, hắn vẫn liều mạng mở mắt, kiên quyết nhìn côgái trước mặt!
Bởi vì, cô gái đó dường như thì thầm một câu:
"Ai,chúng ta ở trên núi Pyrenees đã là ngày thứ mười, xem ra bão tuyết sovới dự đóan đã đến sớm hơn. A, đúng rồi, anh tên là gì ...... à, ta gọi làNguyệt Hoa, cũng là người Trung Quốc giống như anh."
Chương 111: Phát hiện của đội leo núi ngày thứ tám.
Tiểu Lôi dùng hết khí lực toàn thân mới có thể mở to mắt, nhìn rõ ràng cô gái có tên "Nguyệt Hoa"
trước mặt
Đậpvào mắt hắn là một đôi mắt trong vắt như thu thuỷ, ánh mắt vui vẻ nhưngvẫn ẩn chứa chút u buồn, như vậy cũng đủ để làm rung động trái tim rồi.Mái tóc dài óng ả của nàng, buộc đơn giản hình đuôi ngựa. Nàng mặc mộtbộ y phục leo núi khá dầy, nhưng nụ cười vẫn tươi như đoá hoa xuân độnglòng người! Mặc dù dung mạo của nàng không phải là tuyệt sắc nhân gian,nhưng khí chất kín đáo ôn nhu, tựa một đoá u lan trong không cốc, khôngcô gái bình thường nào so sánh được.
Tiểu Lôi đương nhiên là chỉ nhìn một lần đã nhận ra nàng!
Đôi má nàng hình trái lê, đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi kia...
Rõràng nàng chính là người hắn đã từng xem qua ảnh, mẫu thân của Bảo Nhi,Nguyệt Hoa! Đại tiểu thư của Minh Nguyệt gia, Nguyệt Hoa!
"Loạn rồi, loạn rồi... tất cả loạn hết rồi!" Tiểu Lôi nhắm mắt bất lực, không khỏi thầm rên rĩ.
Sựtình này, đến mẹ hắn cũng không biết gọi là gì? Tự mình nhảy xuốngnước, tự dưng trở về thời gian mấy năm trước? Nào biết cái cửa dướinước lại là "Thời Không Chi Môn"?
Gặp quỷ mẹ! Gặp con quỷ mẹ to đầu rồi!
TiểuLôi trong lòng cảm thấy rất hoang mang, vừa muốn khóc vừa muốn cười,hoặc là muốn nhảy dựng lên kêu vài ba tiếng, chỉ ước trước mặt có tênhỗn đản nào đó để trút giận một trận...
Nguyệt Hoa thấy toàn thânTiểu Lôi trở nên căng thẳng, thân hình hơi run rẩy, gương mặt vốn táinhợt đột nhiên đỏ lên, nàng tưởng Tiểu Lôi có gì đó không ổn bèn thấpngười hỏi: "Anh bị sao vậy?"
Thanh âm Tiểu Lôi khô khốc, dường như phát ra từ cổ họng, hắn nói: "Ta muốn đập đầu..."
Tamthanh đạo tôn, Vô lượng thọ phật, Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương Mẫu nươngnương, thần phật khắp trời, Quan Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ...và các vịthần tiên khác, các người muốn chơi ta phải không?
Chuyển dịchthời không? Ông trời ạ, sao ngươi còn chưa đưa ta về năm trăm năm trướcđây! Hay là tiểu gia phải đi tìm người cho ta ba nốt ruồi đây? Hay làphải gặp Thanh Hà Tử Hà gì đó? Hay là Tề Thiên Đại Thánh? Năm trăm nămtrước? Bàn tơ đại tiên? Nguyệt quang bảo hạp? Ba nhược ba nhược mật?
Cút hết cho ta!
Thúi lắm thúi lắm! Thúi như con heo ôn dịch nhà nó!!.....
Đầuóc Tiểu Lôi rơi vào trạng thái hỗn loạn cực độ, cái loại băng qua thờikhông này trong tiểu thuyết điện ảnh thì vô cùng bất tận, nhưng thực sựnếu rơi vào ai đó thì lại giống như khoãnh khắc trời long đất lỡ ...
Tiểu Lôi nằm dài ở đó, vận ý niệm trong đầu nghĩ đi nghĩ lại, thân thể hoàn toàn thả lỏng... đột nhiên hắn ngồi hẳn dậy
Dườngnhư động tác mãnh liệt này làm cơ bắp của hắn đau đớn, khuôn mặt hắnnhăn nhó dữ tợn, Nguyệt Hoa ngồi cạnh thấy bộ dạng nhe răng nhếch miệngcủa hắn lại càng hoảng sợ, rụt về phía sau, Tiểu Lôi không để ý đến đaunhức trong người, nhanh chóng tự mình xoa bóp trước ngực.
Lúcnày hắn đang nằm trong chiếc túi ngủ, do Nguyệt Hoa sợ hắn chết cóngnên dùng nó để làm ấm cơ thể cho hắn. Tiểu Lôi lấy tay kiểm tra, khôngkhỏi tái mặt thất thanh hỏi: "Túi Càn khôn của ta.... Túi của ta đâu rồi?"
Nguyệt Hoa thấy bộ dáng đáng sợ của hắn, sợ hãi nói "Trên, trên đỉnh đầu của anh..."
TiểuLôi lập tức quơ tay trở lại, quả nhiên nắm được cái túi Càn Khôn, lúcnày mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn dường như là một người rơi xuốngnước, các pháp bảo linh đan diệu dược trong túi Càn Khôn, chính là chỗdựa của hắn lúc này, nó chính là cọng rơm cứu mạng của hắn trong lúctối hậu.
Anh, anh yên tâm đi, những đồ đạc của anh, chưa có aimở ra...cái túi đó rất kỳ quái, ta từng định tìm thứ gì đó chứng minhthân phận của anh, nhưng không thể mở túi...
Tiểu Lôi nghe Nguyệt Hoa nói vậy gật đầu, đau đớn trên người giảm vài phần, hắn thở dài: "Cô đúng là không mở được"
TúiCàn Khôn này là bảo vật tiên gia, không có khẩu quyết của Tiểu Lôi, trừphi gặp người khác pháp lực cao cường hơn hắn, tuyệt đối không thể mởra.
Tiểu Lôi lôi ra một cái bình sứ, lấy một dược hoàn, nuốtxuống. Loại thuốc này là thánh dược của Tiêu Dao phái, mặc dù khôngbằng Sinh Sinh Tạo Hoá Đan nhưng tác dụng liệu thương thì rất tốt. Hắnthở một hơi dài, nhìn vẻ mặt kỳ dị của Nguyệt Hoa, nghiêm nghị hỏi: "Côvừa nói..cô tên là Nguyệt Hoa?"
Ánh mắt Nguyệt Hoa lộ vẻ cảnh giác nói: "Anh nuốt cái gì vậy? Anh không phải ...dùng ma túy đấy chứ?"
Tiểu Lôi cười khổ nói: "Là đông dược, ta từng học qua nghề dược"
Nguyệt Hoa thở dại nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói: "Cho dù thế nào, anh cũng không được uống lung tung"
Tiểu Lôi lắc đầu "Những chuyện đó không cần nói, cô thực sự tên là Nguyệt Hoa?"
"Có chuyện gì vậy?"
"À...không có", Tiểu Lôi gắng gượng một chút, tìm cách chầm chậm ngồi lên,Nguyệt Hoa liền nhanh chóng đỡ hắn. Tiểu Lôi mỉm cười với nàng: "Bâygiờ cô có thể cho ta biết, cô làm sao tìm ra ta? Chúng ta đang ở đâu?"
"Chúngta đang ở trên đỉnh thứ tư của núi Pyrenees, à, quá trình tìm ra anh....Nói ra dài lắm... nói chính xác là ta phát hiện ra anh nửa ngày trước,trong một cái động rất lớn tên là St.Pierre"
Ngày leo núi thứ tám. Trời trong, có gió.
Hômnay thời tiết thật đẹp, đội trưởng nói rằng có lẽ đây là lần thời tiếtđẹp cuối cùng của lần thám hiểm này. Bởi vì trạm khí tượng dưới chânnúi nói, trong hai ngày tới trên đỉnh núi sẽ có một cơn lốc lớn, trướcmắt nó đang hình thành, họ đề nghị chúng ta nhanh chóng trở về.
Mọingười thương lượng một lát, cho rằng nếu hôm nay có thể đến được độngSt.Pierre, nếu tìm được động khẩu thì chúng ta đã mang lại vinh quanglớn lao cho câu lạc bộ của mình.
St.Pierre là huyệt động lớnnhất trên núi Pyrenees, cũng là huyệt động sâu nhất trên địa cầu này,tới một ngàn ba trăm mét, hơn nữa chỉ là độ sâu thăm dò thôi. Nhìn từmặt cắt ngang, sơn động giống như hình một cái mạng nhện lớn, ở dướihuyệt động lớn có một động khẩu cỡ trung bình, hiện nay đã khám phá rabảy động khảu, nếu chúng ta có thể tìm ra động khẩu mới, có thể tìm ramột thứ ở rất sâu, lúc đó câu lạc bộ của chúng ta sẽ trở nên rất nổitiếng.
Trên đỉnh núi tuyết dày, lại đang là mùa đông nên rấtlạnh. Dù tuyết rơi rất nhiều nhưng chí ít cũng không phải lo phát sinhtuyết lở, nhưng do đã đi cả nửa ngày nên mọi người đều mệt mỏi, máythăm dò có vấn đề nên chúng ta khá chậm chạp trong việc tìm ra huyệtđộng.
Lúc xế chiều, ta là người phát hiện ra đầu tiên, ta rất may mắn, hoặc cũng có thể nói là không may.
Chúngta ở trên sườn phía nam của đỉnh núi, một tiếng đồng hồ chỉ leo đượckhông quá ba trăm mét, chỗ này độ dốc rất cao, đội trưởng cảnh tỉnhchúng ta phải cẩn thận.
Mặc dù dưới chân là tuyết đọng, nhưng ở bên dưới tuyết lại là một con sông băng!
Trên mặt sông băng có vô số khe nứt, nếu vô ý rơi xuống sợ rằng mạng sống sẽ chấm dứt tại đỉnh núi này.
Mà bất hạnh, ta lại rơi vào một khe nứt này.
Lúc đó ta chỉ cảm thấy dưới chân rung động, sau đó toàn bộ tuyết dưới chân sụp xuống, thân thể rơi vào khoảng không.
Maymà đội leo núi chúng ta năm người chia thành hình rẽ quạt, dùng dâythừng buộc mọi người lại, khi ta ngã mọi người đều níu ta lại. Rìu phábăng của ta rơi vào khe băng, thân người treo giữa không trung, lúc ấytrong lòng ta có chút sợ hãi nhưng kinh nghiệm mách bảo không được loạnđộng, chờ người tới kéo lên.
Quả nhiên ta lập tức nghe thấy độitrưởng lớn tiếng gọi tên ta, ta bảo hắn chưa việc gì, hắn nói ta khôngđược loạn động, bọn họ lập tức kéo ta lên.
Ta nhìn xuống dướichân...phải thừa nhận rằng sông băng đích thị là một cảnh vật mỹ lệ phithường. Trải qua vạn năm lịch sử khiến sông băng hiện ra màu xanh biếcnhàn nhạt, ta biết đó là do kết quả của vật chất bị khoáng hoá tronglòng sông băng. Dưới chân kỳ thực là vực sâu vạn trượng, hai chân khôngcó chút cảm giác nhưng lại thấy có chút điên rồ, chính vào lúc đó taphát hiện thấy một thứ.
Ta không tin vào chúa, nhưng trong khoảnh khắc đó ta ngừng thở, trong lòng không ngừng kêu tên chúa trời.
Ngay dưới chân ta có thể nhìn thấy một cái bóng đang nằm dài trên mặt băng nham.
Độitrưởng và mọi người kéo ta lên, ta lập tức nói cho họ biết phía dưới cókhả năng có người, họ thương lượng một chút, đoán là có thể là di thểcủa người thám hiểm gặp nạn từ trước. Nhưng cảm giác của ta lại báokhông phải như thế! Do ta cương quyết yêu cầu, họ đồng ý thả một ngườixuống xem.
Bởi vì cái khe nứt quá nhỏ, bọn họ đều là nam nhân,chỉ có mình ta là thân thế yếu nhược nhất, thể trọng cũng nhẹ nhất nênhọ quyết định để ta xuống.
Ruben hơi lo lắng, ta biết gã này đối với ta rất tốt, ta từ chối hảo ý của hắn, quyết định tự mình đi xem sao...
"Đây có phải là nhật ký leo núi của cô không?" Tiểu Lôi cầm lên một cuốn sổ tay.
"Đúngrồi, chuyện anh muốn biết, trong này đều ghi rõ", Nguyệt Hoa đột nhiênnhíu mày, trong ánh mắt có chút mơ hồ: "Hai ngày nay gặp nhiều sự việckỳ quái, ta cũng không biết là tốt hay không tốt, nhưng bây giờ tâmtình mọi người đều có chút cổ quái... đúng vậy... cổ quái..."
Tim Tiểu Lôi lại đập thình thịch.
Nguyênlà lúc đầu khi cùng bọn Diệp Bất Quần nói chuyện, bọn họ đều cho rằngnếu tìm thấy cuốn nhật ký là có thể giải đáp được thắc mắc của lần leonúi này. Nhưng không thể nghĩ ra không đến hai mươi bốn giờ sau, mìnhkhông ngờ lại may mắn cầm được cuốn nhật ký của Nguyệt Hoa mà đọc.
Tiếp tục... trong nhật ký của Nguyệt Hoa
"Ta đi xuống,
Từtrên khe nứt, ta ước đoán phải sâu cỡ năm mươi thước, nhưng sau khixuống rồi mới biết độ sâu ở nơi này không chỉ có năm mươi thước.
Tatưởng rằng nơi đó đã là đáy rồi, nhưng chỉ là một tầng băng nham màthôi, vẫn còn một tầng nữa, từ đó nhìn xuống thôi đã thấy rất sâu rồi,sâu không nhìn thấy đáy, chỉ có thể nhìn thấy màu xanh biếc của sôngbăng phản chiếu trên tầng tầng lớp lớp băng giá.
Những cái đó không đáng nói bởi vì ta đã phát hiện ra một người ở chỗ này, mà người đó không ngờ lại còn sống!
Ngườinày xem ra còn trẻ, cùng độ tuổi với ta, có gương mặt phương Đông. Điềulàm ta rất ngạc nhiên là hắn mặc quần áo rất giản đơn, chỉ có một cáiquần jeans thông thường và áo T-shirt màu đen.... Chúa ơi, nơi này làđỉnh Pyrenees, cao bốn ngàn mét so với mặt biển, bao quanh là băngthiên tuyết địa, nhiệt độ khoảng mười lăm độ đến hai mươi lăm độ âm!
Tìnhtrạng của hắn xem ra không tốt, quần áo toàn thân rách nát... nếu khôngphải là trên đỉnh núi thì ta đã nghĩ rằng hắn đã gặp một bầy sói... đúngrồi, quần áo hắn tả tơi như vậy giống như bị cái gì đó xé nát vậy.
Tìnhtrạng của hắn rất xấu, cho dù ta không biết hắn là người thế nào, cũngkhông biết làm sao hắn xuất hiện trên đỉnh băng sơn, lại xuất hiệntrong một khe nứt.....ngay dưới chỗ ta té xuống nơi đó trên bề mặt phủmột lớp tuyết dày!
Ta nghĩ, chỉ có một cách giải thích hợp lý:Hắn đã ở đó trước khi ta rơi xuống,.. rất lâu trước đó, từ bên trên rơivào trong khe nứt, bởi vì ngay trước khi ta rơi xuống, tuyết đã rấtdày, sợ rằng trong một tuần không thể dày được như thế.
Nhưngnếu là một người, làm sao có thể ăn mặc giống như đang ở trong thànhthị, chạy đến đỉnh tuyết sơn cao mấy ngàn mét, rồi lại rơi xuống mộtkhe nứt trong sông băng, ở đó hơn một tuần mà không chết?
Quanh người hắn không có đồ đạc gì, không có bất kỳ vật phẩm cần thiết nào để sinh tồn khi leo núi.
Khi ấy ta không có nhiều biện pháp, bởi vì hô hấp của hắn rất kỳ quái, ta nghĩ hắn có khả năng bị hội chứng sau khi leo núi
Khôngkhí trong khe nứt này tràn ngập những mảnh vỡ của băng, nếu hít thởtrong khoảng thời gian dài sẽ tạo thành nước trong phổi, nếu không cóbiện pháp cứu chữa sẽ chết, mà còn chết rất thảm, nghe nói niêm mạcphổi còn tróc ra.
May là trên người ta mang theo một hộpDexamethasone, là dược vật chữa trị nước trong phổi, là vật phẩm cứumạng khi leo núi. Nhưng tại sao thanh niên này không mang theo đồ vậtgì?
Mặc kệ, ta liền tiêm cho hắn một mũi Dexamethasone trước.
Ta luôn không tin vào số mệnh, nhưng lần này ta thực sự hãi. Ta cảm thấy sợ hãi bởi chính phát hiện của mình.
Lúcđó ta quỳ bên thanh niên xa lạ đang hôn mê, nếu lúc đó ta không tò mònhìn lại một lần vào bên cạnh khe nứt, ta đã không phát hiện ra một thứđáng sợ... thật đáng sợ!
Ta nhẹ nhàng kiểm tra hô hấp của ngườinày, hơi thở của hắn không được tốt, nhưng ta nghĩ do thuốc tiêm đã cótác dụng. Ta đặt người hắn cố định trên dây, sau đó ta quay lại nhìnmột lần nữa vào trong khe nứt.
Chúa ơi, ta nhìn thấy cái gì đó!
Tanhìn thấy một cặp mắt, vào vị trí khoảng bốn lăm độ bên dưới tầng băng,mặc dù có chút mơ hồ, mặc dù ánh sáng xanh trên mặt băng nham có chútchói mắt, trong nháy mắt ta tưởng rằng tự mình sinh ra ảo giác, nhưngtiếc là không phải!
Ta đã thấy một đôi mắt! Đó là một đôi mắtmàu vàng rất lớn... vô cùng lớn, dường như là con mắt của một loại sinhvật vô cùng lớn. Đôi mắt cứng đờ, hình như là cách một tầng băng tuyết...ta nghĩ có khả năng là sinh vật tiền sử bị chôn trong lớp băng.
Lòng hiếu kỳ khiến ta nhìn thêm một lần nữa.
Độitrưởng ở phía trên hỏi tình hình của ta, ta nói đợi một chút, ta pháthiện ra thứ gì đó. Bọn họ yêu cầu ta không được cử động, ta nói không,ta muốn xem.
Lòng hiếu kỳ đôi khi lại là một việc tốt!
Độitrưởng thấy ta kiên trì như thế, chẳng có biện pháp nào, nhưng Ruben,cái gã tiểu tử người Pháp vốn thích ta, động tác rất nhanh, hắn dùngrìu bắt đầu khoét băng, sau đó bọn họ chuẩn bị leo xuống.
Lúc đóta không biết chuyện đó, chỉ tập trung vào việc của mình. Ta mang thanhniên đang hôn mê đặt sang một bên, tự mình kéo dây và móc cố định lại,sau đó thả một sợi dây xuống dưới khe nứt.
Ta nghĩ lúc đó mình điên rồi, nhất định là điên rồi. Nếu không tại sao lại có lại có quyết định điên cuồng và mạo hiểm như thế?
Được rồi, tiếp tục nói....
Tatheo sợi dây từ từ leo xuống, sợi dây dài hai mươi mét. Nhưng rõ rànglà cái tầng băng này sâu hơn hai mươi mét, ta đã xuống đến cuối sợi dâyrồi mà hai chân vẫn nằm lơ lửng trong không trng, ta lấy ra rìu phábăng bổ vào băng nham, sau đó từ khoảng cách gần ta nhìn thấy thân hìnhto lớn đó đằng sau lớp băng!
Quả thực là một thân hình to lớn!Rất to lớn! Không biết nó đã chết bao nhiêu năm tháng rồi, nên bị đóngbăng ở đây...nhưng cơ thể to lớn như thế, thảo nào ta cách đó hai mươimét trên không, vẫn nhìn thấy con mắt màu vàng của nó.
Bây giờta ngồi trong lều, khi viết những dòng này, toàn thân còn run rẩy, nửakích động nửa sợ hãi, đều là do vật thể đáng sợ kia... bởi vì ta biết nếusự phát hiện này truyền ra ngoài sẽ xảy ra một trận náo loạn!
Cuốicùng ta đã nhìn thấy gì sau lớp băng? Giả dụ, giả dụ ta nhìn thấy mộtcon mamút đã chết, hoặc một con khủng long thời tiền sử, ta cũng khôngkinh ngạc đến mức như vậy.
Bởi vì thứ ta nhìn thấy là một con rồng!
Đúng vậy, là một con rồng! Một con rồng hoàn chỉnh, đã chết không biết bao lâu rồi, đông cứng trong một khối băng.
Chương 112: Dẫn đến Thiên Đường hay Địa Ngục?
"Chờ chút..."
Tiểu Lôi sờ sờ lông mày của mình, cười khổ nói: "Cô nói là...rồng? Thật sự là một con rồng?"
Nguyệt Hoa rất khổ sở cười nói: "Đúng vậy."
TiểuLôi suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Rồng? Là rồng Đông phương, hay là Tâyphương? Cô biết đó, rồng trong thần thoại Tây phương không giống rồngcủa người Đông phương chúng ta. Rồng theo người phương Tây mà nói, bấtquá là cái loại thằn lằn to lớn có cánh biết bay mà thôi."
NguyệtHoa nghe xong Tiểu Lôi nói, trên mặt rốt cuộc mới lộ ra nụ cười: "Tanghĩ... chính là cái loại mà anh nói, thằn lằn lớn có cánh dài biết bay.."
Trongánh mắt Nguyệt Hoa lại có vẻ hơi hoảng sợ, tâm tình của nàng cũng hãmnhập vào trong những chuyện kỳ diệu... sau đó, nàng khe khẽ thở dài, nói:"Trong nhật ký của ta không có ghi lại nhiều lắm, nhưng ta có thể đemnhững chuyện nhiều ngày trước nhìn thấy nói lại cho anh nghe..."
Trong nhật ký ngày thứ tám, không ghi lại nội dung, Nguyệt Hoa kể lại:
"Conrồng đó ở ngay phía sau lớp băng, trợn mắt nhìn ta. Có lẽ nó không phảiđang nhìn ta, mà là lúc nó chết, mắt đã trợn to như vậy.
Nó rấtlớn, cực kỳ lớn, theo như mắt ta tính toán, thân nó cao đại khái trongkhoảng từ tám đến mười thước, nói cách khác, nó cao như căn nhà ba tầngvậy.
Bộ dáng của nó cùng Rồng trong thần thoại Tây phương giống nhau, thân hình cao lớn đồ sộ, có hai cánh lớn.
Song đây cũng không phải là cái làm cho ta kinh hãi, làm cho ta rất kinh hãi chính là.... Nó không ngờ lại mặc "quần áo!"
Có lẽ ta nói đã quá phô trương, nó mặc không phải là "quần áo", mà giống như là... như là....
Giốngnhư là một con ngựa, một con chiến mã, có yên, dây cương, ta biết trọngkỵ binh ở Châu Âu thời cổ đại, còn mặc khải giáp cho chiến mã ....
Ta xem ra con rồng kia, cũng như thế!
Trêncổ nó buộc một cái vòng kim loại, là loại vòng giống như thứ chúng tahàng ngày thường thấy trên cổ của những con chó cưng, đương nhiên, phảilớn hơn rất nhiều. Nhìn qua cũng rất dễ nhận biết.
Phía trênvòng cổ có vài sợi dây kim loại, bọc trên đầu nó, chụp vào một vật thậtlớn giống như một loại "Mũ sắt" gì đó. Thêm nữa, ta có thể thấy trênmiệng và mũi của nó buộc một cái tựa như một loại hàm thiếc.
Anhđã thấy trâu cày của nông dân chưa? Chính là cái thứ buộc trên đầutrâu, còn có một cái vòng xỏ xuyên qua lỗ mũi của con rồng, nối với hàmthiếc trong miệng rồng, sau đó là hai sợi xích, đại khái là một thứ"dây cương".
Cuối cùng, trên người con rồng, khoác một tầng khải giáp.
Tađã thấy qua loại khải giáp của kỵ sĩ Châu Âu trung thế kỷ, cũng gặp quacái loại khải giáp khoác trên người chiến mã... thậm chí tại nhà ta, bởivì nhà ta là gia tộc lâu đời của Trung Quốc, trong nhà cũng có mấy bộkhải giáp của võ sĩ thời cổ đại ... mấy thứ đó ta cũng đã thấy qua.
Cho nên, ta lập tức khẳng định, khoác trên người con rồng này, là một bộ khải giáp!
Trờiạ, đó là một bộ khải giáp rất lớn! Có đầy đủ giáp ngực, dán sát vàongười. Mặc dù không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, nhưng mà bộ khảigiáp đó nhìn qua vẫn có thể tản mát ra độ bóng u ám của kim loại...
Mà sau lưng rồng, ở giữa đôi cánh và cổ nó, đặt cố định một thứ gì đó như là yên ngựa!
Phảnứng đầu tiên của ta chính là: con rồng này, là một toạ kỵ. Thứ giốngnhư yên ngựa kia, là để cho người, hoặc là "sinh vật" nào đó ngồi lên.
Takhông phải không có xem qua Tây phương ma huyễn tiểu thuyết, cũng khôngphải không biết "Long kỵ sĩ". Nhưng những chuyện này phần lớn là tồntại trong hư cấu của thần thoại cổ xưa. Mà trước mắt ta, là sự tồn tạicó thật!
Hai chân ta lơ lửng trên không, nhẹ nhàng dùng sức đểthân người dán chặt vào băng nham, dùng chiếc móc leo núi bằng kim loạicài vào lớp băng, ta dùng một cánh tay đóng một cây đinh vào mỏm băng
Bởivì, ta phát hiện, ngay phía dưới ta ước chừng ba thước, có một mặtphẳng lồi ra, đại khái là một cái gờ bất quy tắc lồi ra, nhưng là chỗcó thể cho ta đặt chân.
Mà quan trọng chính là, ta phát hiện, tại chỗ lớp băng nơi con rồng bị đóng băng, cũng không phải là một khối đầy đủ.
Ngay phía dưới, có rất nhiều cái khe, những cái khe này trong các lớp băng, tỏa ra như mạng nhện.
Ta quyết định xuống xem!"
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu: "Cô thật sự dũng cảm."
NguyệtHoa khẽ cười, nụ cười trên mặt nàng rất bình thản, rồi nhỏ nhẹ nói: "Tabiết mình là một cô gái, nhưng mà ta từ nhỏ đã như thế này, ta thíchtìm hiểu những thứ mà ta không biết.
"Cô đã đi xuống?" Tiểu Lôi hỏi tới.
Nguyệt Hoa trầm mặc một chút, gật đầu: "Đúng vậy"
"Quátrình mặc dù rất kinh hiểm, nhưng rốt cuộc hai chân ta đã đứng ở trênmặt phẳng lồi ra đó, ta bỗng nhiên cảm giác được hết thảy đều đáng giá.Bởi bì bên trái ta khoảng nửa thước, có một vết băng nứt, có thể nói làmột băng động!
Đại khái bởi vì lớp băng trải nhiều năm tháng,băng tầng biến hoá, bên trong có thể biến hình, đã xuất hiện một khe hởbất quy tắc trên bề mặt này... ta lập tức nhìn ra, cái khe hở đó có thểmiễn cưỡng cho một người đi vào... hơn nữa, cái băng động này lại ở ngaychỗ tay ta có thể chạm vào. Ta đứng tại trên mặt phẳng có một tấc vuôngnày, miễn cưỡng có thể lấy tay bám vào mép băng động đó.
Sau đó, ta dùng sợi dây cố định thân mình, rồi đi vào!
Bắtđầu vài chục bước, khe hở rất hẹp, ta chỉ có thể nghiêng người mới miễncưỡng đi qua. Nhưng là sau khi ta đi ước chừng vài phút, không gian tựnhiên bỗng nhiên rộng rãi hơn.
Rất rõ ràng, nơi này là một hang trống thiên nhiên bên trong lớp băng.
Bước đầu tiên đi vào nơi này, ta cảm giác được chính mình tựa như đi vào một cái thế giới khác!
Một thế giới thần thoại rực rỡ kỳ quái.
Ở trong động này, trước mắt ta có vài "quái vật" đã đông cứng không biết nhiều it bao nhiêu năm tháng.
Bọnchúng có lớn, có nhỏ. Ngay trước mắt ta, đứng thẳng trên mặt đất... ânhoặc là không thể nói đứng thẳng. các loại tư thế của bọn họ làm ta cảmgiác được chính mình giống như đã đi vào một bảo tàng điêu khắc.
Trời ạ, ta nhìn thấy đều là những vật gì vậy!
Tatựa như đi vào một nhà trưng bày các pho tượng thần thoại, trước mặtta, những sinh vật đã chết này, toàn bộ, toàn bộ đều là tồn tại trongthần thoại truyền thuyết a!
Gần bên ta có một con quái thú ướcchừng cao hai thước. Bộ dạng của nó hình như là một ác khuyển thật lớn,nó có bộ lông màu xám, răng nanh bén nhọn. Mặc dù ta có thể cảm giácđược thân thể nó đã đông cứng hơn đá, nhưng mà ta lại không dám chạmvào nó.
Bởi vì, nó có hai đầu!
Đúng vậy, đây hình như là "Song đầu khuyển" trong thần thoại?
Trong huyệt động, đều là các loại "Động vật" hình thù kỳ quái, mà không chỉ có thế....
Bởi vì, ngay chung quanh lớp băng, còn có rất nhiều thứ gì đó bị đông cứng.
Takhông chỉ thấy con rồng kia, còn có những thứ khác, ta thậm chí nhìnthấy một hai người thân hình cao lớn... bọn họ nhìn qua hình như là códáng vẻ loài người, nhưng mà thân lại cao lớn chừng năm thước, hai chântráng kiện nhưng lại rất ngắn, đôi tay cũng rất dài, hai tay hạ xuống,cơ hồ có thể chạm vào bàn chân..."
Tiểu Lôi ngắt lời nói: "Đó làngười khổng lồ... người khổng lồ trong truyền thuyết chứ, không phải nhânloại, cũng là một loại trong truyền thuyết... a, một loại quái vật chứ.Nơi đó còn có cái gì?"
Nguyệt Hoa cúi đầu suy nghĩ một chút,nói: "Còn nữa, bên trong lớp băng, còn có một những thứ kỳ quái, khôngphải sinh vật... mà là hình như là một loại.. một loại khí giới."
"Khí giới?"
"Đúngvậy" Nguyệt Hoa đưa tay miêu tả: "Đại khái là một thứ cao hơn nửangười.. hình dạng như là nửa quả trứng, chỉ là bên trong hình như khoétrỗng, bề mặt ánh kim... mặt trước còn có những thứ như là gậy gỗ, chúngta đoán, hình như là một loại cần điều khiển gì đó.."
"Chờ một chút... cô nói "Chúng ta" là có ý gì? Những thành viên khác cũng đi xuống ư?"
"Đúngvậy" Nguyệt Hoa gật đầu, trong mắt hiện lên một tia u ám, lộ vẻ bất đắcdĩ, thấp giọng nói: "Bọn họ cũng xuống tới. Đại khái là ta ở phía dướithời gian quá lâu, bọn họ lo lắng, cho nên cũng đã xuống tới."
"Tatại huyệt động phát hiện những thứ này, nhưng không chú ý tới điện đàmcủa ta luôn rung động, đại khái là ta tâm tình rất hỗn loạn. Cho đến tanghe thấy được vết băng nứt có âm thanh, ta mới phát hiện, mấy ngườibọn họ đã xuống tới rồi. Khe bắng nứt rất nhỏ, đội trưởng là người cuốicùng đi vào, vóc người hắn rất cao lớn vạm vỡ, phải cẩn thận đục mộtchút mới được.
Lúc bọn họ tiến đến, tất cả mọi người đều sợ đếnngây người, trong một phút, không một ai nói gì, bọn họ đều mở to haimắt nhìn, giống như ta lúc vừa mới vào. Con mắt mở lớn nhìn chungquanh, miệng há to, nhưng một chữ cũng không nói được.
Độitrưởng tuyên bố, hắn nói đây là một phát hiện trọng đại, mọi ngườichúng ta có thể trở thành anh hùng của thế giới. Trở thành những nhàthám hiểm được mọi người chú ý, lúc hắn nói lời này tâm tình rất kíchđộng, rất hưng phấn. Mọi người khác cũng rất cao hứng. Khiếp sợ qua đi,mọi người đều vui mừng cực độ.
Hai người đến từ Paris là Pierre và Luke, đã bắt đầu chụp ảnh.
Đội trưởng tìm kiếm khắp nơi, hắn muốn xem có thứ gì nho nhỏ, có thể mang đi.
Bởivì chúng ta không có khả năng đem hết những thứ đó rời đi, nhưng có thểmang đi một chút gì đó nho nhỏ trở về. Đây đại khái chính là ý nghĩ củahắn lúc đó.
Bản năng của ta cảm giác được đây chỉ sợ không phải là một chủ ý tốt.
Khôngbiết tại sao, sâu trong nội tâm ta rất bất an, có chút lo lắng, còn cóchút sợ hãi.. bản năng ta cảm giác được, phát hiện nơi này, là khôngnên công bố, càng không nên để cho thế giới biết!
Ta đem ý nghĩ của ta nói ra, mọi người ý kiến bất đồng, vì vậy.. chúng ta bắt đầu tranh luận.
Haingười đến từ Paris là Pierre và Luke đứng về phía đội trưởng, bọn họđều rất kích động, rất hưng phấn, đại khái là đã tưởng tượng ra, nếumột khi công bố phát hiện nơi này, sẽ mang đến cho chính mình thậtnhiều tài phú cùng vinh diệu.. đội trưởng cũng như thế.
Rubenbắt đầu là đứng về phía ta, bởi vì hắn thích ta, cho nên hắn lúc bắtđầu ủng hộ ta. Nhưng mà sau khi đội trưởng khuyên bảo, lập trường củahắn hơi lung lay. Chỉ có ta là vẫn kiên trì.
Ta cảm thấy một tia bất an, hơn nữa đứng ở nơi đó, nội tâm ta bất an càng ngày càng mãnh liệt.. càng ngày càng mãnh liệt..
Rốtcục, đội trưởng trước tiên không nhịn được nữa, hắn là một người tínhtình nóng nảy, thường thường chỉ một lời bất hoà liền nổi giận, Rubensợ hắn thương tổn ta, cho nên liền chắn trước mặt ta. Cử động này đạikhái là hai người trong lúc đó có chút hiểu lầm. Đội trưởng dùng sứcđẩy Ruben một cái, hắn ngã xuống.
Thân thể hắn nặng nề ngã trên mặt đất, lại trựơt ra rất xa.. những cú ngả đó, không ngờ lại xảy ra biến hoá!"
Nóitới đây, Nguyệt Hoa ngừng lại, nhắm mắt, tựa hồ hồi tưởng lại tình cảnhlúc ấy, thân thể của nàng hơi run nhè nhẹ, tựa như rất sợ hãi.
TỉêuLôi hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng lên. Hắn vừa ăn một viên dượchoàn, giờ phút này dược lực bắt đầu phát tác, một luồng tiên thiên chikhí từ sâu trong đan điền chậm rãi tuôn ra, đau đớn toàn thân đã thuyêngiảm rất nhiều."
"Làm sao vậy? Sau đó xảy ra chuyện gì?"
"Rubenté xuống, có thể là bởi vì hắn ngã trên mặt đất dẫn phát chấn động.. cảhuyệt động đột nhiên rung động ... lúc ấy chúng ta đều sợ hãi, nơi đómuốn sập xuống, chúng ta đều là người có kinh nghiệm, mọi người đềukhông hướng động khẩu chạy, mà là trước tiên chạy đến vách băng chungquanh, tận lực tựa vào đó.
Chấn động kia phảng phất rất nhanhliên biến mất.. nhưng mà trong lòng ta vẫn có chút cảm giác kỳ quái, tacảm giác chấn động kia hình như không phải phát sinh tại huyệt độngnày, mà là phát sinh tại một chỗ cách chúng ta rất xa... từ chỗ rất xatruyền tới.
Nhưng mà ta không có thời gian suy nghĩ, bởi vì biến hoá đã xẩy ra!
Ngaychỗ Ruben vừa ngã xuống, bởi vì huyệt động chấn động, mặt đất vốn trơnnhẵn đột nhiên xãy ra một chút rạn nứt, sau đó một khối băng lớn trướcmặt đột nhiên sụt xuống! Ruben cũng ngã xuống theo.
Chúng ta lúcấy đều sợ ngây người, vài giây sau, mới chạy tới, lớn tiếng kêu tênRuben. Nhưng mà lúc chúng ta chạy tới miệng chỗ sụt lún, tất cả mọingười đều nín thở..
Bởi vì, phía dưới lớp băng sụt xuống, lộ ra, là một bậc thang rất dài!
Đúng vậy, là bậc thang! Là loại bậc thang do nhân công tạo ra! Phương hướng của bậc thang, hướng thẳng xuống dưới!
Rubentheo bậc thang đi xuống, chúng ta không có can đảm lập tức đi xuống,chỉ là lớn tiếng gọi tên hắn. Qua vài phút, chúng ta mới nghe thấythanh âm của Ruben phía dưới.
Thanh âm của hắn kích động cuồngnhiệt, hiển nhiên tâm tình đang không ổn định, hắn điên cuồng hét lớn:"Xuống đây, các người nhanh xuống đây! Xem ta đã phát hiện ra cái gì!Trời a! Chúng ta đã mở được đại môn của Thiên Đường!"
Đại môn của Thiên Đường. Lúc ấy Ruben nói như vậy, nhưng ta lại cho rằng, đây là Quỷ môn quan thông xuống Địa Ngục..."
Chương 113: Tà ác
Dịch giả: Yokogeri
Biên dịch: hoabeo
Nguồn : www.tangthuvien.com
Cuộc nói chuyện đến đây đột ngột bị dừng lại. Ngoài lều truyền lại tiếng bước chân, khoá kéo cửa lều mở ra, một thanh niên bước vào.
Tiểu Lôi nhận ra người này không phải là người đã đến trước đó mà là người khác, trẻ hơn một chút, vẻ mặt anh tuấn, có đôi mắt màu xanh biếc của vùng Địa Trung Hải và chiếc cằm kiểu Hy Lạp.
Hắn liếc mắt nhìn, thấy Tiểu Lôi đã tỉnh lại và ngồi đấy, thì hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì, chỉ liếc nhìn Nguyệt Hoa, dùng tiếng Pháp nói nhanh vài câu, rồi lại liếc Tiểu Lôi, sau đó lui ra ngoài. Hắn có vẻ lo lắng.
Nguyệt Hoa nhíu mày nói: "Chúng ta phải rời đi ngay, hắn là Ruben, hắn cho ta biết đội trưởng hạ lệnh chúng ta phải lập tức rời nơi này, đến một chỗ khác cắm trại. Gió tuyết bên ngoài ngày càng dữ dội, ở lại đây quá nguy hiểm, không biết bão tuyết sẽ bao lâu mới hết, nếu hôm nay không rời đi, sợ ngày mai sẽ bị chôn ở đây"
Nàng lập tức đứng dậy, dọn dẹp đồ đạc. Tiểu Lôi cau mày nói: ""Rời nơi này? Đi đâu?"
"Ruben cho ta biết, đội trưởng phát hiện ở cách đây hai trăm thước có một nham thạch lớn, mặt sau có một cái tấm chắn tự nhiên, chúng ta có thể nấp vào đó đợi bão tuyết qua đi."
Nguyệt Hoa lấy ra một ống kim tiêm, bên trong có một ít thuốc, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng bấm kim tiêm, đi đến bên Tiểu Lôi nói: "Được rồi, ta tiêm cho anh một mũi nữa, giọng nói anh còn yếu, xem ra nước trong phổi chưa hoàn toàn tiêu trừ, một mũi tiêm nữa sẽ tốt cho anh"
Tiểu Lôi muốn cự tuyệt, muốn nói cho Nguyệt Hoa biết hắn không bị cái gì là "phế thuỷ thũng" mà là khi xuyên qua không quan, bị một lực lượng kỳ quái lưu loạn làm cơ thể hắn bị thương, nhưng do loại chuyện này không có cách nào giải thích, hắn còn đang do dự, Nguyệt Hoa đã nhanh chóng tiêm vào vai hắn.
Tiểu Lôi thấy da đau nhói, cười khổ nói: "Cô không phải là một hộ lý tốt rồi"
Nguyệt Hoa nhoẻn miệng cười: "Anh cũng không phải là bệnh nhân tốt." dừng một chút, nàng có chút ưu tư nói: "Chúng ta phải đi, nhưng bây giờ anh có thể cử động được chứ?"
Tiểu Lôi miễn cưỡng vận động gân cốt, cười nói: "đương nhiên có thể, cái địa phương kia chỉ cách có hai trăm thước, ta có thể đi được"
Khí lực trong người hắn đã hồi phục được một chút, nhưng toàn thân hãy còn đau đớn.
Xem ra loại dòng chảy hổn loạn trong thời không này đã làm cơ thể hắn bị tổn thương khá nặng. Hắn cảm thấy tiên thiên chi khí vốn liên miên bất tuyệt trong cơ thể trở nên hư nhược bất kham. Cái gọi là bán tiên chi thể cũng yếu đi rất nhiều.
Lúc trước, cho dù đao chém vào người cũng khó có thể làm hắn bị thương, nhưng bây giờ một cây kim của Nguyệt Hoa cũng có thể đâm vào cơ thể của hắn.
Đưa cho Tiểu Lôi một bộ y phục leo núi, Nguyệt Hoa thấp giọng nói: "Xin lỗi, chúng ta không có thừa y phục, bộ này là của ta có lẽ hơi nhỏ một chút"
Sau đó Nguyệt Hoa dẫn Tiểu Lôi ra ngoài lều.
Nàng thu thập toàn bộ đồ đạc vào một cái ba lô đeo trên lưng, sau đó gấp lều gọn gàng một cách rất thuần thục, cho vào ba lô.
Tiểu Lôi nhìn xung quanh, năm cái lều đặt tại đó, mặc dù nơi này là chỗ đất trũng, có thể tránh né cuồng phong hữu hiễu, nhưng bây giờ tuyết rơi rất nhiều, rất nhiều bông tuyết bay dày đặc trong gió mạnh, cứ thế này sẽ sớm bị tuyết phủ bằng.
Gã đội trưởng hắn vừa gặp qua đã thu dọn xong hành lý, chỉ vào phía trước kêu lên vài tiếng, Tiểu Lôi lúc này mới có cơ hội quan sát toàn bộ thành viên đội leo núi.
Gã đội trưởng là một thanh niên thân hình cao lớn, giọng nói to rõ, mặc một bộ đồ leo núi màu vàng.
Nếu Tiểu Lôi không nhớ nhầm, theo "lịch sử" mà hắn biết, mười ba ngày sau khi tên đội trưởng xuống núi, hắn bị tai nạn, tử vong trên đường về nhà.
Gã Ruben mà Tiểu Lôi đã gặp kia thân hình cao hơn.
Theo "lịch sử", hắn sẽ bị chết vào ngày thứ mười bốn ở nhà của mình, nguyên nhân do bị điện giật.
Còn hai người đến từ Paris là Pierre và Luke, tướng mạo bình thường nhưng là dân yêu thích leo núi nên thân thể rất cường tráng...
Bọn họ sẽ chết tại Paris vào ngày thứ mười lăm, nguyên nhân là hai người tự bắn vào nhau.
Nhìn thấy mấy người đó, trong lòng Tiểu Lôi không khỏi sinh cảm giác hoang đường.
Tuy nhiên mấy người này tựa hồ không hữu hảo với Tiểu Lôi, ánh mắt của họ nhìn hắn có vẻ rất khó chịu, không nói một lời. Gã đội trưởng thu thập ba lô đi đầu tiên về phía trước.
"Đừng đứng ngây ra thế, chúng ta phải nhanh lên" Nguyệt Hoa nắm tay Tiểu Lôi dẫn hắn theo sau cả đội.
Điểm hạ trại mới cách đó hai trăm thước, đằng sau một tảng nham thạch, tảng nham thạch này rất to, rộng ước chừng khoảng bảy trăm thước, cao ba, bốn thước. Đây là nơi tránh gió tự nhiên... đương nhiên là với điều kiện gió không đổi hướng.
Một lần nữa dựng lều, Tiểu Lôi nhìn Nguyệt Hoa định vị chốt lều trên mặt đất, sau đó hai người chui vào.
"Anh lạnh à?", Nguyệt Hoa nhìn Tiểu Lôi nói: "Ta sẽ lập tức đưa túi ngủ, anh chui vào trong có thể ấm lên một chút"
Tiểu lôi cười: "Không sao, ta cảm thấy hồi phục nhiều rồi"
Mặc dù nhiệt độ bên ngoài rất thấp khoảng âm mười lăm độ, Tiểu Lôi lại thấy không lạnh chút nào. Mặc dù trọng thương nhưng cơ thể của hắn là bán tiên chi thể, mặc dù khí lực chưa khôi phục nhưng đặc tính "nóng lạnh bất xâm" vẫn còn nên hắn không cảm thấy lạnh.
Nhưng Nguyệt Hoa nhất quyết bắt Tiểu Lôi nằm xuống, cho hắn ăn một chút, rồi đun một ít nước cho hắn uống.
Tiểu Lôi thở dài: "Cảm ơn, cô là một nữ tử rất thiện lương"
Nguyệt Hoa cười nói ngắn gọn "Mỗi người đều có quyền được sống sót"
Nàng làm xong mấy việc này, ngồi xuống cạnh Tiểu Lôi.
Lều dành cho dân leo núi khá nhỏ nên hai người ngồi trong khá chật chội.
"Vừa rồi gã đội trưởng kia hình như nói với cô điều gì?" Tiểu Lôi hỏi
Nguyệt Hoa cuời: "Hắn nói có cần chuyển anh sang lều của hắn, ta nói không cần. Hắn to xác vậy hai người sẽ *****ng nhau mất, hơn nữa anh là bệnh nhân, cần phải được chăm sóc cẩn thận, hơn nữa ta có thể nói chuyện với anh, còn anh không biết tiếng Pháp."
Nguyệt Hoa suy nghĩ một chút rồi chậm rãi hỏi: "Được rồi, bây giờ có lẽ ta nên hỏi anh... làm sao anh xuất hiện ở đây? Ở một nơi đáng sợ thế này? Lại trong bộ dạng này?"
Tiểu Lôi hắc hắc cười gượng, nhìn vào mắt Nguyệt Hoa, ánh mắt nàng trong suốt thật yên bình, đối mặt với loại mục quang thuần khiết này, tự dưng hắn cảm thấy khó xử.
Hắn cười tiếp hai tiếng rồi hỏi lại: "Nếu ta nói ta không biết tại sao mình lại ở đây, cô có tin không?"
Nguyệt Hoa nhíu mày, nhìn Tiểu Lôi có chút trách móc.
Tiểu Lôi vội vàng nói: "Ta nói thực mà... như thế này này, chúng ta đều đến từ Trung Quốc, ta nghĩ nàng cũng có nghe tới một số truyền thuyết thần bí của Trung Quốc rồi... à... nói đơn giản thế này... ta...ta..." Hắn đột nhiên động tâm nói: "Ta có một số loại võ thuật cổ của Trung Quốc, không phải cái loại thông thường, nhưng chính là võ học Trung Quốc, ta có được một loại võ học thần bí, nhưng vì cái gì mà đến nơi đây... nguyên nhân rất phức tạp, nói ra dài lắm..."
Nguyệt Hoa gật gật đầu: "Ta có thể tin bởi vì ta biết một số loại võ thuật thần bí này đích thực có tồn tại"
Tiểu Lôi thở phào nhẹ nhõm.
Những lời này nếu nói cho người khác ắt sẽ không tin, nhưng hắn biết Nguyệt Hoa xuất phát từ Minh Nguyệt gia, là đệ tử võ học thế gia, nên loại giải thích thế này nàng có thể miễn cưỡng tin được.
"Vậy anh làm sao lại xuất hiện tại địa phương đó? Trong khe băng? Rồi trước khi ta phát hiện ra anh, trên mặt khe nứt có tuyết rất dày mà truớc đó thời tiết rất tốt, không có gió tuyết... tuyết rơi dày như thế phải mất ít nhất một tuần! Anh chẳng biế sao lại rơi vào trong cái khe nứt đó, lại còn nằm đó môt tuần liền?"
Tiểu Lôi cười khổ nói: "Nếu ta nói ta có thể sử dụng Quy Tức Công trong truyền thuyết, cô tin không? Ta tiến vào một trạng thái nghỉ ngơi, khiến cơ năng toàn thần tiếng vào trạng thái ngủ đông giống như động vật, có thể kéo dài tính mạng, khiến ta có thể duy trì rất lâu trong hoàn cảnh khắc nghiệt so với người khác..."
Nguyệt Hoa nhìn Tiểu lôi, nhìn thật lâu, trong mắt có ý nghĩ kỳ quái nào đó, rồi nhẹ nhàng nói: "Lời nói của anh có hơi lộn xộn.. nhưng ta không có quyền truy hỏi anh.. nhưng ta nghĩ đội trưởng bọn họ sẽ hỏi anh, bây giờ... tất cả đều điên rồi, tinh thần họ đều không bình thường..."
Trong mắt nàng lộ rõ vẻ lo âu.
Tiểu Lôi ngắt lời: "Tại sao? Có phải liên quan tới những thứ các người phát hiện trong huyệt động? Rốt cục các người đã tìm thấy gì vậy?"
Nguyệt Hoa trầm mặc vài giây, rồi lấy ngón tay vẽ lên mặt đất mấy hàng chữ.
Những văn tự này ngoằn nghèo khó hiểu, Tiểu Lôi không nhận ra, Nguyệt Hoa giải thích: "Đây là văn tự cổ Hy Lạp, ý là... thần miếu... thiên thần chi điện..."
Tiểu Lôi tròn mắt nhìn nàng, Nguyệt Hoa định giải thích thì cửa lều mở ra, gã Ruben thò đầu vào nói một câu gì đó với nàng.
Nguyệt Hoa thở dài thấp giọng nói: "Đội trưởng muốn nói chuyện với anh.. anh nên tìm cách giải thích với họ.." Nàng tỏ vẻ u buồn, dường như định nói điều rồi nhưng lại thôi.
Gã Ruben kia nhìn Tiểu Lôi với ánh mắt không có gì hữu hảo, có thể nói là có chút ghen tức!
Năm phút sau gã đội trưởng có thân hình cao to bước vào lều của Nguyệt Hoa, chậm rãi ngồi xuống, nhìn Tiểu Lội khoảng một phút, rồi chầm chậm mở miệng nói vài lời.
"Hắn nói có mấy câu hỏi muốn hỏi anh" Nguyệt Hoa dịch.
"Ngươi biết tiếng Anh không?"
" Ta biết một ít, ta nghĩ chúng ta có thể trực tiếp trao đổi" - Tiểu Lôi gật đầu.
Tốt lắm" Đội trưởng trả lời dứt khoát, sau đó hắn lạnh lùng nói: "Tiên sinh, ta hy vọng có thể lấy được từ ngươi một số đáp án, bất kể như thế nào thì sự xuất hiện của người thật quá bất thường"
Tiểu Lôi trả lời càng thêm dứt khoát: "Ngươi có thể coi ta là người bị rớt lại của một nhóm leo núi khác, còn cụ thể thế nào ta từ chối giải thích"
Sắc mặt của đội trưởng trở nên khó coi hơn vài lần.
Dựa vào linh giác của mình đang dần hồi phục, Tiểu Lôi có thể nhận biết được, từ khi bước vào lều, ánh mắt của gã đội trưởng không có chút hảo ý nào.
"Được thôi... vấn đề thứ hai... chúng ta phát hiện ở dưới hầm băng những thứ... những thứ... nhưng ngươi lại xuất hiện tại chính nơi đó, giữa ngươi và sự kiện đó có gì liên quan không? Hoặc là, ngươi có biết gì về những thứ đó không?" Đội trưởng hỏi cẩn thận.
Tiểu Lôi lắc đầu: "Ta không biết gì hết, ta vì một nguyên nhân ngẫu nhiên bị rơi xuống đó, thứ gì dưới đó ta không biết, với lại ta cũng rất tò mò với những thứ dưới đó..."
Đội trưởng biến sắc, nhìn chằm chằm Nguyệt Hoa quát: "Cô nói cho hắn biết?"
Ngữ khí của hắn đầy sự phẫn nộ và bất mãn, thậm chí có một tia sát khí!
Nguyệt Hoa lạnh lùng đón ánh mắt của hắn, trả lời: "Các ngươi hy vọng giấu diếm cái bí mật kia? Không phải là lúc đầu các ngươi đòi công bố thứ đó ra ngoài sao?"
Đội trưởng đỏ mặt, thấp giọng thoá mạ câu gì đó, không để ý tới Nguyệt Hoa, đột nhiên lạnh lùng nói: "Có lẽ hắn ta là dấu hiệu bất tường..."
Tiểu Lôi lập tức phản bác: "Dấu hiệu cái gì? Rốt cuộc các ngươi phát hiện ra cái gì ở dưới đó?"
Đội trưởng lạnh lùng nói: "Không phải việc của ngươi!" rồi nhìn Nguyệt Hoa: "Ta không cho phép cô tiếp tục nói với hắn những chuyện này nữa, nếu không hiệp ước giữa chúng ta sẽ bị phế bỏ!"
Nguyệt Hoa cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn đội trưởng có chút khinh bỉ, nhưng vẫn gật đầu thở dài: "Được, ta không nói nữa"
Đội trưởng gật đầu hài lòng, nói thêm một câu: "Bây giờ đưa hắn sang lều của ta'
"Không được!" Nguyệt Hoa hét to "Ngươi không được... không được..."
Đội trưởng lạnh lùng nói: "Ta sẽ không làm tổn thương hắn. Lều của ta lớn hơn của cô một chút..với lại ta muốn đảm bảo cô sẽ không nói hươu nói vượn với hắn. Nguyệt Hoa, ta rất tôn trọng cô, đừng ép ta việc ta không muốn làm!"
Tiểu Lôi lập tức hiểu rõ ràng, nguyên lai Nguyệt Hoa kiên trì giữ mình ở lại lều của nàng là để bảo vệ, rõ ràng mấy người của đội leo núi có mưu đồ xấu với hắn...
"Không được" Nguyệt Hoa lạnh lùng nói "Ta phải tự mình chiếu cố hắn, ta muốn thấy hắn an toàn xuống núi!"
Ánh mắt gã đội trưởng lập tức tối sầm: "Xuống núi? Hừ, chúng ta đang bị khốn tại cái nơi bão tuyết chết tiệt này, mất liên lạc với bên ngoài... không biết trận bão tuyết này kéo dài bao lâu.. còn nữa, cô biết là lương thực của chúng ta hiện giờ thiếu thốn, chúng ta đã đánh rơi mất nửa số thực phẩm dưới hầm băng rồi..."
Nguyệt Hoa cười lạnh nói: "Có lẽ là bị trừng phạt bởi thói tham lam"
Ánh mắt đội trưởng lập tức âm trầm nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Đừng chọc giận ta nữa, Nguyệt Hoa, như thế là không khôn ngoan đâu!"
Tiếp theo hắn ném cho Nguyệt Hoa một bao đồ, nói: "Đây là thực phẩm phân phối cho hôm nay"
Nguyệt Hoa cau mày: "Ít thế này..."
"Hừ, cô biết trong tình trạng này chúng ta đã mất nửa số thức ăn trong hang động, giờ bị khốn tại đay, chúng ta phải tiết kiệm! Tiết kiệm, cô hiểu không?" Đội trưởng cười rất âm hiểm.
"Nhưng ở đây ta còn có bệnh nhân" Nguyệt Hoa vẫn tranh luận với hắn.
Đội trưởng chỉ nhìn lạnh lùng rồi đi ra khỏi lều.
Nguyệt Hoa tức giận mặt trắng bệch, cắn chặt môi, kéo mạnh dây kéo khoá lều, ngồi xuống thở dốc.
"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Lôi thở dài: "Hắn hình như... có vấn đề. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nguyệt Hoa do dự một chút, đột nhiên thấp giọng nói: "Được rồi, anh đừng hỏi nữa, ta không thể nói cho anh nữa đâu..." Nàng đột nhiên trầm giọng nói: "Ta lo lắng hắn có thể sẽ giết anh"
Tiểu Lôi cười nhẹ: "Giết ta?"
Nguyệt Hoa thở dài, lấy ra ít thực phẩm được phân phối, đó là nửa miếng bánh bích quy và một miếng thịt khô, im lặng nhìn đỉnh núi rồi nói với một nụ cười hiếm hoi: 'Nhiên liệu dự phòng của ta không còn nhiều, nếu anh không phiền, chúng ta nên tiết kiệm chút, mặc dù bánh khô có hơi khó ăn, nhưng phải lưu lại số nhiên liệu đó, vì ở lại đây sợ là phải dùng đến nó để sưởi ấm"
Sau đó Nguyệt Hoa bẻ miếng thịt khô thành hai mảnh, một nửa to đưa cho Tiểu Lôi, lưỡng lự rồi đưa nốt miếng còn lại cho Tiểu Lôi cười nhẹ: "Anh ăn đi, ta bình thường ăn ít lắm"
Tiểu Lôi nhìn miếng thịt khô - thực phẩm cho sự sống còn đặt trước mặt, trong lòng cảm thấy một tư vị khác lạ, hắn chợt cầm tay Nguyệt Hoa, nghiêm sắc mặt hỏi: "Nói cho ta biết, thật sự xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt nàng có chút phức tạp, thấp giọng nói: "Ta không thể mạo hiểm... ít nhất là bây giờ không thể. Bọn họ đều điên rồi, ta rất sợ họ sẽ làm những việc điên rồ, ài... bọn họ vốn là người tốt. Nhưng..." nàng lắc đầu: "Bọn họ có người biết thế lực gia đình ta, cũng biết rằng ta quên nhiều nhân vật lớn, nên hiện giờ không dám làm gì ta.. nhưng không thể đảm bảo nếu họ phát điên lên..." Ánh mắt nàng hiện lên một tia sợ hãi, sau đó chậm rãi nói: "Nhưng anh lại khác... anh.. chỉ là một người thôi..."
Tiểu Lôi thở dài: "Nhưng cô cho rằng hắn sẽ bỏ qua ta? Ta cảm thấy sát khí của hắn... cô quên ta nói gì rồi? ta biết một chút võ thuật, cảm giác của ta rất chính xác... nói cho ta biết, có chuyện gì?" dừng một chút, hắn cười nói: "Cô với ta nói tiếng Trung, họ nghe làm sao hiểu được"
Nguyệt Hoa càng lo lắng nói: "Hắn sẽ không bỏ qua cho anh... ôi.. ta rất lo lắng..."
Tiểu Lôi nắm chặt tay nàng, nghiêm mặt nói: "Vậy nói cho ta biết, mang tất cả những gì nàng biết nói cho ta!"
Nguyệt Hoa đột nhiên đỏ mặt, khe khẽ rút bàn tay bị Tiểu Lôi nắm chặt, lưỡng lự chốc lát rồi trong mắt hiện lên vẻ kiên định nói: "Được rồi, ta sẽ nói hết cho anh biết"
Nàng nhẹ nhàng kể lại...
"Sau khi Ruben ngã xuống bậc thang, chúng tôi đã tìm thấy những thứ làm người ta điên loạn..."
Âm sắc của Ruben từ dưới truyền lên đầy vẻ run rẩy và hưng phấn cực độ. Đội trưởng nhảy xuống đầu tiên liền hô to cho mọi người phải cẩn thận.
Không ai muốn ở lại bên trên vì ở đây có quá nhiều phát hiện làm người ta kinh ngạc nên tất cả mọi người đều xuống.
Bậc thang dẫn xuống dưới, dưới đó không tối lắm vì quang mang từ mặt băng phản xạ, đủ giúp chúng ta nhìn rõ bên dưới. Nhưng bậc thang đó ...hết sức kỳ quái.
Bậc thang dốc 45 độ, một bên dựa vào băng hà, một bên là vách băng, ta có cảm giác năm người chúng ta dường như là năm sinh vật bé nhỏ đang tiến vào hang chuột.
Băng hà này không biết đã tồn tại bao nhiêu vạn năm, khắp nơi đều là khe nứt, Ruben đứng ở phía dưới, không có vẻ bị thương nhưng ba lô trên lưng không thấy nữa.
Hắn nói vào lúc ngã xuống, ba lô đã rơi xuống vực, mặc dù trong đó là nửa số thực phẩm của chúng ta nhưng hắn hình như không để ý một chút nào.
Sự thật là cũng không ai quan tâm đến điều đó, vì tất cả đều kinh sợ bởi cảnh tượng trước mặt!
Bậc thang không thẳng xuống dưới mà sau khoảng mười mấy bước là một đường gấp khúc 90 độ, Ruben lúc đó đang đứng ở đầu khúc ngoặt, mặt đầy vẻ hoan hỉ, đợi bọn ta đến bên cạnh hắn, sau đó chúng ta đều nhìn thấy cảnh vật đằng sau khúc ngoặt đó và tất cả mọi người đều muốn phát điên.
Đằng sau khúc ngoặt vẫn là bậc thang, khoảng một trăm mét ở dưới là một toà kiến trúc khổng lồ!
Ta không có nói sai, đó là một khối kiến trúc khổng lồ, to thế nào ta cũng không tính toán được, tóm lại là rất lớn như là một toà cung điện hoặc một toà điện thờ.
Do đã học qua về kiến trúc tại trường học, ta vừa nhìn đã nhận ra đó là kiến trúc của thức cột Doric tiêu chuẩn.
Anh có biết đó là gì không? Đó là một cung điện lớn không có tường xung quanh, bốn phía đều là những cột lớn! Không có vách tường, những cột lớn này làm trụ cho mái cung điện, đứng ở chỗ nào cũng có thể nhìn thấy rõ bên trong cung điện.
Ta cảm thấy khối kiến trúc lớn kia rất quen thuộc như là đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nghe những lời thì thào của Ruben, hắn đã vui mừng đến phát cuồng, ta nghe hắn nói mới tỉnh ngộ ra.
Hắn nói chính là: Ba mươi tám cây cột!
Trên trái đất, kiến trúc thức cột Doric vẫn còn được bảo tồn không ít, nhưng kiến truc to lớn và lại có tới ba mươi tám cột thì chỉ có một cái rất nổi tiếng!
Ta từng nhìn thấy trong sách, nhưng bất quá bức hình đó chỉ là phục chế lại mà thôi.
Nó tên là: Đền thờ thần Zeus
Mặt Tiểu Lôi trở nên cổ quái, cười khổ nói: "Cô nói chính là Đền thờ thần Zeus?"
"Đúng vậy, ta có thể khẳng định" Nguyệt Hoa quả quyết.
Tiểu Lôi rên rỉ: "Trời ạ, đền thờ tại sao xuất hiện trên dưới băng hà của đỉnh Pyrenees?"
Mặc dù không hiểu rõ về lịch sử phương Tây nhưng ít nhất hắn cũng xem qua một ít trên tivi và sách tư liệu.
Thần Zeus, hắn đương nhiên biết. Đó chính là một vị thần trong chúng thần của thần thoại Hy Lạp, thần chí cao vô thượng.
Mấy ngàn năm trước, nền văn minh huy hoàng và sớm nhất của châu Âu chính là Hy Lạp cổ đại. Có thể nói, Hy Lạp cổ đại là toàn bộ nền móng xuất phát của nền văn minh châu Âu. Từ khi châu Âu chỉ là một vùng đất hoang vu, Hy Lạp cổ đại đã tạo ra một nền văn minh xán lạn.
Có thể nói rằng họ là đại biểu của toàn bộ châu Âu, của nền văn minh châu Âu. Đồng thời phải nói rõ rằng thời kỳ đó trên thế giới chưa có đạo Cơ đốc. Tín ngưỡng của loài người lúc ấy là thờ chúng thần của thần thoại Hy Lạp.
Nếu anh không tin, có thể thấy biểu tượng của các thánh đấu sĩ kinh điển quen thuộc như nữ thần trí tuệ Athena, minh vương Hardes, hải vương Poseidon, thần mặt trời Apollo...
Những cái tên này thuộc về thần thoại Hy Lạp. Trong đó, thần Zeus là vua của chúng thần chí cao vô thượng.
Tương truyền người Hy lạp cổ đại xây dựng nên một ngôi đền lớn nhất thế giới tên là đền thờ thần Zeus để biểu đạt lòng kính trọng với ngài, trong đó vật đáng giá nhất chính là tượng thần Zeus.
Trong truyền thuyết, tượng thần cao tới 10 mét, toàn thân đều được làm bằng vàng. Căn cứ vào những văn bản cổ đại lưu lại không được trọn vẹn và cùng với truyền thuyết, thần miếu này đã bị huỷ diệt trong chiến tranh, bức tượng thần bằng vàng cũng biến mất
Tất cả chỉ là "truyền thuyết" mà thôi..
Nguyệt Hoa hít một hơi thật sâu, biểu lộ sự run rẩy do kiệt sức: "Ta khẳng định đấy là đền thờ của thần Zeus, vì chúng ta nhìn thấy pho tượng bằng vàng cao tới mười mét!"
Tiểu Lôi thở ra một hơi, trong lòng bắt đầu mơ màng...
"Tượng cao mười mét, bằng vàng ròng! Mười mét là thế nào nhỉ? Có thể cao bằng toà nhà ba tầng... lại làm toàn bằng vàng, vậy nó đáng giá bao nhiêu?"
Chương 114: Pandora
Dịch giả: BatHoangHoaLong
Biên dịch: hoabeo
Nguồn : ttv
Nguyệt Hoa thở dài: "Ta đến Tây phương du học, đã đọc qua lịch sử phương Tây, nhất là đoạn lịch sử Hy Lạp cổ, ta từng đọc qua. Thần điện của Zeus rốt cuộc có tồn tại hay không, hoặc giả thuyết tượng thần Zeus cao đạt mười thước bằng vàng ròng không tồn tại, rất nhiều sử gia đều tỏ vẻ hoài nghi, rất nhiều người cho đó là một truyền thuyết mà thôi. Nhưng căn cứ nhận thức của mọi người, bọn họ tin tưởng kỳ tích đó là quả thật từng tồn tại, mà căn cứ truyền thuyết lịch sử, đúng là thần tượng giá trị quá mức kinh người, kết quả đưa tới chiến tranh cùng cướp đoạt.. thần tượng bị hủy diệt biến mất.."
"Nhưng cô lại đã từng nhìn thấy, nó ngay trước mặt các ngươi." Tiểu Lôi cười khổ.
Ánh mắt Nguyệt Hoa lai trở nên mê ly: "Nó.. ngay trước mặt chúng ta..."
"Ta nghĩ mọi người đều điên rồi, vì phát hiện điên cuồng này mà khiếp sợ.
Chúng ta đầu tiên là ở bên ngoài phát hiện đông đảo quái thú tồn tại trong truyền thuyết, mặc kệ là rồng cũng tốt, song đầu khuyển cũng tốt.. nhưng mà bây giờ, chúng ta bổng nhiên phát hiện được một tòa thần điện đã biến mất trong truyền thuyết! Vậy kế tiếp chúng ta còn có thể phát hiện cái gì? Có thể phát hiện thần linh hay không?
Ta không biết, nhưng mà ta biết rõ, nội tâm ta vẫn bất an, rất bất an!
"Đội trưởng là người thứ nhất phát ra âm thanh, hắn đột nhiên rống to lên một tiếng, là người thứ nhất theo bậc thang chạy xuống, đi theo sau chính là Ruben, còn có Pierre cùng Luke.
Ta đi theo ở cuối cùng.
Thần điện hoành tráng giống như trong truyền thuyết. Sự xa hoa cũng như vậy!
Tượng thần Zeus trong truyền thuyết ở ngay trước mặt, cao đến mười thước, được làm từ vàng nguyên chất, vị chúng thần chi vương chí cao vô thượng trong thần thoại, ngồi trên cao ở nơi này, một tay hắn cầm pho tượng nữ thần thắng lợi nho nhỏ, một tay cầm pháp trượng.
Quang huy màu vàng chiếu rọi trên mặt mỗi người, ta sợ hãi phát hiện, bọn họ... trong mắt bọn họ đột nhiên toát ra một thứ ánh mắt đáng sợ, tên của ánh mắt là "tham lam"!
Trong những tiếng hô kinh hãi, từng thứ một được bọn họ tìm ra.
Trong thần điện không chỉ có bức tượng vàng của Zeus, thần tượng của mười hai vị chủ thần chúa tể thế giới trong truyền thuyết cũng ở nơi này, những vị thần này, bất luận là nữ thần trí tuệ Athena, hải vương Poseidon, minh vương Hardes, thần tượng của bọn họ đều ở phía dưới tượng thần Zeus, chia ra hai bên.
Nơi này có những gì? Kim cương, bảo thạch, bảo thạch đủ các màu, hoàng kim, còn có những tác phẩm nghệ thuật.. những thứ đó, là tài phú.
Chúng ta ở thần điện gần một giờ, cuối cùng đội trưởng gọi chúng ta lại, sắc mặt hắn lúc ấy rất đáng sợ, hắn đưa ra một quyết định phi thường trọng yếu.
Hắn đề nghị, phát hiện nơi này, phải giữ bí mật! Không thể để cho bất cứ kẻ nào biết!
Ngoài dự liệu của ta, ba người khác cũng không có phản đối, bọn họ ngược lại hình như là thở phào nhẹ nhõm giống nhau.
Ta đột nhiên hiểu rõ, thái độ bọn họ chuyển biến cực nhanh như thế, nguyên nhân rất đơn giản.
Nếu vừa rồi vừa mới phát hiện những di thể của quái thú, những thứ đó bất quá chỉ là một chút tiêu bản mà thôi, mặc dù có thể mang đến chấn động, nhưng dù sao không phải tài phú trực tiếp.
Nhưng mà bây giờ thì khác.
Bây giờ phát hiện chính là điện thờ thần Zeus trong truyền thuyết, là tài bảo từng khiến cho chiến tranh giữa các quốc gia lúc đó xảy ra!
Một món tài phú lớn như vậy, người phát hiện muốn lấy làm của riêng, loại ý nghĩ này, đại khái là rất bình thường,
Nhưng mà ta vẫn bất an... phi thường bất an.
Ta không để ý đến bọn họ.
Nội tâm ta tràn ngập một loại sợ hãi, phảng phất ở chỗ sâu trong nội tâm ta có một tia bất an lan tràn.. lại hình như là có thanh âm kỳ quái nào đó tại nội tâm ta gào thét.
Ta không để ý tới bốn nam nhân điên cuồng kia, ta bắt đầu quan sát khắp nơi trong thần điện... có thể nói, ta đang tìm kiếm.
Buồn cười là, trong lòng ta cũng không biết ta đang tìm cái gì. Phảng phất đó là một loại bản năng, là bản năng, ta đang tìm một thứ gì đó.
Mà ta, không ngờ thật sự lại tìm được...."
Nói tới đây, thân thể Nguyệt Hoa đột nhiên run rẩy lên, vẻ mặt nàng hoảng sợ bất lực, hình như một con chim nhỏ sợ hãi trong mưa gió, ánh mắt của nàng bị nổi khiếp sợ bao phủ, run rẩy như lá cây trong gió. Tiểu Lôi lập tức đưa tay vỗ về nàng, Nguyệt Hoa lại đột nhiên tựa vào người Tiểu Lôi, phảng phất như rốt cuộc tìm được một chỗ dựa.
Thanh âm của nàng run rẩy: "Ta.. ta.. ta đã phát hiện.. .đã phát hiện ..."
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu, hắn nhìn ra tâm tình của Nguyệt Hoa chìm trong trạng thái cực độ bất an, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nàng, dịu dàng nói: "Cô phát đã phát hiện cái gì?"
Nguyệt Hoa ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Lôi, miệng chậm rãi thốt ra ba chữ: "Pandora!"
Pandora!
Pandora trong thần thoại!
Nếu nói thần thoại Hy Lạp sở dĩ làm cho người ta say mê, hoặc là nói làm cho người ta rất nhiều chỗ không cách nào lý giải. Đó là bởi vì chư thần thiên thượng của thần thoại Hy Lạp, các thần linh cao cao tại thượng này, so với những thần linh của các tôn giáo khác ... bọn họ...
Thần cách của bọn họ tựa như không hề cao quý, mà theo truyền thuyết trong thần thoại Hy Lạp, các thần linh này, biểu hiện của bọn họ lại giống như loài người, "Nhân cách" của họ dường như lại nhiều hơn "Thần cách".
Trong thần thoại Hy Lạp chúng thần tựa hồ giống con người hơn, mà không giống thần linh. Bởi vì bọn họ có phẫn nộ, có ghen ghét, có ngờ vực,có trả thù.
Trong thần thoại Hy Lạp, đứng đầu chính là vị "Zeus - vua của các vị thần" ... người thống trị của thế giới này, hình như không giống một vị thần linh uy nghiêm chánh trực, mà biểu hiện càng gần giống như một bạo quân của loài người.
Ông ta háo sắc (Trong thần thoại Hy Lạp rất nhiều nữ thần đã từng là người tình của ông, mà con tư sinh của ông ta trong thần thoại nhiều như lông bò... mà sau lại xuất hiện không ít thần linh, đều là con tư sinh của ông ta... thậm chí nữ thần trí tuệ nổi tiếng Athena cũng là con tư sinh của Zeus), đa nghi, ngờ vực, thậm chí rất hẹp hòi... duy nhất phù hợp với thân phận thần linh của ông ta, hình như chỉ có thần lực cường đại của ông ta mà thôi.
Trong truyền thuyết, bởi vì Prometheus lấy cắp lửa cho loài người, khiến cho nhân loại từ đó về sau có thể sử dụng ngọn lửa. Mà vị Zeus thần linh chí cao vô thượng này, lại rất phẫn nộ. Ông ta chẳng những trừng phạt Prometheus... bởi vì ông không muốn ban cho loài người ngọn lửa. Đồng thời, ông còn trả thù nhân loại... bởi vì trong truyền thuyết. Loài người có được ngọn lửa rồi, liền có được "lợi ích", vì triệt tiêu "lợi ích" loài người đạt được, Zeus quyết định trừng phạt loài người, đem đến cho loài người một chút tai họa.
Ông ta đem đến cho nhân loại chính là "Pandora".
Cho nên, khi Nguyệt Hoa thốt ra cái tên "Pandora", Tiểu Lôi cũng giật mình!
Pandora?
Trong thần thoại truyền thuyết, Pandora là một cái tên một cô gái.
Chỉ có điều, cô gái có tên là Pandora, là sinh mạng do thần Zeus tạo ra từ không khí, nói cách khác, là Zeus biến ra một con người.
Chư thần trên trời, đều dựa theo Zeus phân phó, mỗi vị thần linh đều đưa cho Pandora các thứ có hại đối với loài người, tỷ như bệnh tật, tội ác, v.v... đem những thứ này cho vào một cái hộp.
Trong truyền thuyết Pandora xinh đẹp vô song, sự mỹ lệ của nàng có thể làm cho người ta hâm mộ đến ngạt thở, mà lúc nàng được Zeus đưa đến nhân gian, khi mọi người vì sự xinh đẹp của nàng mà kinh hãi.. nàng sẽ mở cái hộp kia, phóng thích bệnh tật và tội ác có hại đối với loại người!
Tiểu Lôi sở dĩ đối với cái tên Pandora này quen thuộc hiểu rõ như thế, là bởi vì một nguyên nhân buồn cười.
Vài năm trước, khi hắn còn là một học sinh bình thường kiêm giang hồ tiểu phiến tử, hắn đã từng xem qua một bào luận văn hài hước trong trường. Lúc ấy bài văn đó tuyên bố "Pandora" là người vô tính đầu tiên trong lịch sử, hoặc có thể nói là người nhân tạo đầu tiên. Bởi vì cô gái mỹ lệ vô song trong truyền thuyết này, không phải được sinh ra, mà là được thần Zeus tạo ra từ không khí.
Căn cứ vào câu chuyện hài hước này, Tiểu Lôi mới khá hiểu rõ với cái tên Pandora.
Mà hiểu biết của hắn đối với thần thoại Hy Lạp, lại có phần vì một nguyên nhân khác.. bởi vì tại Châu Á mấy năm trước, từng thịnh hành bộ phim hoạt hình của Nhật Bản tràn ngập các thánh đấu sỹ Hy Lạp phong tình.
Nhìn Nguyệt Hoa nằm trong lòng đang hoảng sợ như một chú nai con, Tiểu Lôi vuốt mũi, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng: "Tốt rồi, tốt rồi, cô từ từ nói cho ta biết, cô rốt cuộc phát hiện cái gì? Cái gì là Pandora?"
"Ta đã phát hiện một cái hộp." Thanh âm Nguyệt Hoa vẫn run rẩy.
Cái hộp?
Tiểu Lôi lập tức dỏng tai lên, lòng hắn cũng trầm xuống, chẳng lẽ là cái hộp trong truyền thuyết của Pandora?
Ánh mắt của Nguyệt Hoa dần dần mơ hồ, thanh âm như vang vọng từ nơi xa...
"Ta phát hiện được một cái hộp phía sau tượng thần Zeus. Ta bị nó hấp dẫn, bởi vì bề ngoài của nó làm cho ta rất kinh ngạc... nơi này khắp nơi đều là các loại bảo thạch, hoàng kim.. mà duy nhất có cái hộp này, nó nhìn qua đen đen, hình như là làm bằng gỗ. Làm cho ta kinh ngạc chính là, một nơi tồn tại đã lâu như vậy, chiếc hộp gỗ như thế nào có thể bảo tồn hoàn chỉnh như thế? Vì vậy, ta đi tới, mở nó ra...
ta hơi kinh ngạc, cái hộp này không ngờ rất nhẹ, ta cầm trong tay mới phát hiện, nó cũng không phải bằng gỗ, mà là.. mà hình như là thứ kim loại gì đó ta cũng không biết. Lúc mở ra, bên trong không có kim cương, không có hoàng kim, không có bảo thạch.. mà là... mà là một chiếc gương."
Nói tới đây, giọng Nguyệt Hoa trở nên nghẹn ngào.
Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: "Gương? Một chiếc gương có cái gì đáng sợ?"
Ánh mắt Nguyệt Hoa có vẻ tuyệt vọng, chậm rãi nói: "Ngay trên gương, có một hàng chữ... ta có thể nhận ra, đó là chữ Hy Lạp cổ, ta từng học qua một chút, cho nên có thể đọc hiểu... Hàng chữ kia ý nghĩa là: Cô gái xuất hiện trong mặt gương này, là người được ta ban cho danh hiệu Pandora, ta giao cho nàng trách nhiệm mang cho loài người chiếc hộp của Pandora."
"Cô gái xuất hiện trong gương... trong gương như thế nào gặp được Pandora..." Tiểu Lôi đột nhiên ngừng bặt, sắc mặt hắn cũng cứng đờ, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn nói: "Cô soi vào gương... người xuất hiện trong gương tự nhiên là cô... cô.. chẳng lẽ là, cô... cô chính là Pandora?"
Chương 115 : Quay về đền thờ
Dịch: donquihotte
Biên dịch: hoabeo
Nguồn : www.tangthuvien.com
Trầm mặc.
Không khí tựa hồ đọng lại lạnh như băng, hô hấp của hai người hơi dồndập. Sắc mặt Nguyệt Hoa tái nhợt, dường như có thể ngất đi bất cứ lúcnào. Mà Tiểu Lôi cũng vậy, vẻ mặt quái dị, đôi mày nhíu lại, dường nhưđang cố gắng suy tư cái gì đó.
Nghi vấn thứ nhất ...
Gặp quỷ rồi, Nguyệt Hoa rõ ràng là một người Trung Quốc! Như thế nàolại liên quan với thần thoại Hy Lạp chứ? Mà làm sao lại là ma nữPandora mang đến tai hoạ cho nhân loại trong thần thoại Hy Lạp?
Chẳng lẽ thần linh trong thần thoại Hy Lạp từ ngàn vạn năm trước đãlĩnh ngộ được tinh thần chủ nghĩa quốc tế, không phân biệt được màu dacon người giữa các quốc gia?
Mẹ nó chứ!
Giải thích duy nhất chính là, bất cứ cô gái nào mở được cái hộp kia đềuđược thần linh ban cho danh hiệu là Pandora. Thậm chí nếu người mở cáihộp kia không phải là Nguyệt Hoa mà là một cô gái thổ dân Châu Phi hayẢ Rập thì kết quả cũng sẽ tương tự!
Nghi vấn thứ hai ...
Hay a, giả định, giả thiết, giả như ... giả như Nguyệt Hoa thật sự làPandora gì đó trong thần thoại Hy Lạp, là ma nữ chịu trách nhiệm trướcnhân loại về việc mang lại các tai họa.
Nhưng ... nhưng điều này cùng với hai đại thế lực sau này Tây Phương GiáoHội và Hắc Ám Hội Nghị đồng thời truy tìm nữ nhi của Nguyệt Hoa có quanhệ gì chứ?
Xin ta xin, cho dù Nguyệt Hoa là Pandora ... điều này thuộc về thần thoạiHy Lạp. Cùng với đạo Thiên chúa có quan hệ gì chứ? Ít nhất trong thầnthoại Hy Lạp, khi Tây phương tôn giáo chiếm địa vị chủ đạo, thì trênthế giới làm gì có đạo Cơ đốc chứ!
Thiên chúa giáo cùng với thần thoại Hy Lạp, hoàn toàn là hai hệ thốngtôn giáo. Tại sao Nhà thờ Thiên chúa lại đi truy tìm Pandora trong thầnthoại Hy Lạp chứ?
Điều này chẳng phải Quan Công chiến Tần Quỳnh? Nhạc Phi đánh Lữ Bố? Tần Thuỷ Hoàng đại chiến Napoleon sao?
Nghi vấn thứ ba: Các cá nhân khác trong đội leo núi, vừa tiến nhập thầnđiện đã bắt đầu tìm tòi tìm kiếm khắp nơi, tại sao bọn họ không cóngười nào nhìn thấy cái hộp kia chứ?
Tiểu Lôi nhẹ nhàng đề ra ba nghi vấn của hắn, nhưng chính lúc hắn vừamới hỏi xong, sắc mặt Nguyệt Hoa lại trở nên đáng sợ hơn, nàng cắn môi,qua một lúc thật lâu rốt cục mới thấp giọng nói: "Bởi vì ... bọn họ khôngthấy cái hộp kia ... bọn họ căn bản là nhìn không thấy cái hộp đó! Ta lúcấy cực kỳ hoảng sợ, vứt bỏ nó rồi chạy tới phía trước, bọn họ cũng pháthiện ra tâm tình ta có điểm không tốt, cho là ta ở phía sau đã pháthiện được vật gì đó ... nhưng đến khi bọn họ tới được mặt sau của thầntượng ... cái hộp kia ... nó đã biến mất không thấy đâu nữa!"
Đúng là sự kiện kỳ dị.
Tiểu Lôi cười khổ, đầu óc hắn cũng cảm thấy loạn cả lên.
Nhẹ nhàng an ủi Nguyệt Hoa vài câu, tâm tình Nguyệt Hoa qua thật lâumột lần nữa mới bình tĩnh trở lại, nàng ngồi bên cạnh Tiểu Lôi, trongkhông gian chật hẹp của cái lều, hai người ở cùng một chỗ, Nguyệt Hoanhư tựa vào người Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi lúc này đang đắm chìm trong muôn vàn suy nghĩ.
Hắn thật sự muốn đem chuyện này phân tích lại một lần nữa. Sự tình nàycàng ngày càng quỷ dị, càng ngày càng phức tạp. Hắn cảm giác hình nhưmình với nhân vật trong tiểu thuyết trinh thám huyền ảo thật giống nhau...
Hắc, tiểu gia ta cũng không phải là Sherlock Holmes! Dựa vào cái gì mà muốn ta suy nghĩ cái vấn đề đau đầu này chứ?
Chửi rủa rồi lại chửi rủa, Tiểu Lôi vẫn tiếp tục vặn óc mà suy tưởng.
Đầu tiên, là không hiểu sao mình lại đi xuyên qua cánh cửa kia một cáchkỳ diệu, tới thời điểm bảy năm trước. Thời điểm Nguyệt Hoa đang thựchiện chuyến lữ hành Châu Âu lần cuối cùng. Cái lần thực hiện cuộc leonúi phi thường quỷ dị thần bí.
Thứ hai, nơi mình xuất hiện là một khe nứt trong băng hà, mà khi NguyệtHoa tìm thấy mình thì phát hiện chỗ phía dưới mình có một động băng,huyệt động đó chẳng những có một con rồng trong truyền thuyết mà còn cómột thần điện thờ thần Zeus, trong đó tài phú rất lớn, có thần tượngbằng vàng nguyên chất ... bắt đầu từ nơi này, chuyện này dẫn đến truyềnthuyết thần thoại Hy Lạp.
Mà Nguyệt Hoa ... đã biến thành ... biến thành ma nữ Pandora trong thần thoại Hy Lạp.
Nhìn cô gái bên cạnh đang kinh hoàng như con nai con ... Tiểu Lôi thật sựkhông có cách gì liên hệ nàng với ma nữ mang đến tai hoạ cho loàingười.
Tiểu Lôi suy nghĩ mãi không thông, thở dài dứt khoát, nhất tâm nhất ý điều chỉnh nội tức.
Hắn luôn cảm giác rằng trong chuyện này hình như mình đã bỏ qua mấuchốt nào đó rất quan trọng, nhưng rốt cuộc là quên cái gì, trong lúcnhất thời không tóm được điểm then chốt kia.
Đại khái là do nguyên nhân nghịch chuyển thời không, thân thể Tiểu Lôisuy yếu, khi trải qua nửa ngày điều tức, trạng thái đau đớn toàn thâncăn bản đã có chút phục hồi liền đứng dậy. Mặc dù tiên thiên chi khítrong cơ thể vẫn còn yếu ớt, bất quá đã miễn cưỡng có thể ngưng tụ lại.Hắn vừa uống một viên đan dược, nhắm mắt dưỡng thần.
Bên ngoài lều tiếng gió gào thét, hàn khí lẫm liệt, Tiểu Lôi thử triểnkhai linh giác mình, cảm giác thân thể mình mặc dù không có khôi phục,nhưng thật ra linh giác lại khôi phục tới bảy tám phần.
Hắn chỉ cảm thấy nội tâm luôn có một chút bất an. Sự bất an kia e rằng xuất phát từ ánh mắt hung ác của đội trưởng đội leo núi.
Điều đó rõ ràng đã không che dấu được một tia sát khí lộ ra!
Nếu như bình thường, loại gia hoả này cho dù có 110 tên Tiểu Lôi cũngkhông để trong mắt. Nhưng bây giờ hắn pháp lực hắn mất tới 99%, thể lựcđi lại còn không bằng một người bình thường. Chỗ dựa duy nhất cũng chỉcó túi Càn Khôn với mấy món pháp bảo.
Lúc nửa đêm, Tiểu Lôi đột nhiên lay Nguyệt Hoa, thấp giọng nói: "Tỉnh dậy đi."
Nguyệt Hoa mấy ngày này đã chịu không ít kích thích cùng kinh hãi, lạicòn miễn cưỡng chiếu cố cho Tiểu Lôi, sớm đã mơ màng mà ngủ rồi. Ngheđược Tiểu Lôi la lên, nhưng điều kiện phản xạ lại giống như nghiêngngười chui vào lòng hắn, miệng mơ mơ màng màng đáp lại một câu.
Tiểu Lôi vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt nàng, Nguyệt Hoa lúc này mới tỉnhlại, nhận thấy tay Tiểu Lôi dường như đang đặt trên mặt mình, lập tứcliền đỏ lên, đến lúc nàng phát hiện cơ hồ cả người mình tựa trong lòngTiểu Lôi, không kìm được sự xấu hổ.
"Xin, xin lỗi ..." Nguyệt Hoa cúi đầu xuống: "Nhất định là ta không cẩnthận đè lên anh phải không ..." nàng lập tức ngồi thẳng dậy. Tiểu Lôigiật mình, lập tức cười nói: "Không phải, chỉ là ta đột nhiên nhớ tớimột việc."
"Cái gì?"
"Ngày đó, các người tiến nhập vào trong thần điện, như thế nào lại đi ra ngay?"
Nguyệt Hoa thở dài, nói: "Chúng ta ở trong đó rất lâu, bất luận là aicũng chưa thấy nhiều tài phú đến vậy, đều phát điên lên cả. Bọn họ hếtthảy không đếm xỉa gì liền lấy balô xuống ... những gì có thể đều ném đihết ... thậm chí còn ném đi cả một vài trang bị và khí cụ dự trữ ... Pierrevà Luke thậm chí còn quăng cả không ít đồ ăn. Bọn họ chỉ vì dành khônggian trong balô nhiều ra một chút ...kim cương, vàng."
Tiểu Lôi thở dài.
Không cần Nguyệt Hoa nói nhiều, hắn có thể tưởng tượng được loại cảnhtượng điên cuồng này. Mọi người bị số lượng tài phú quá lớn trước mắtlàm ngây ngất, đối mặt với vô số kim cương và vàng cao như núi ... đốimặt với số tài phú cực lớn đã dẫn khởi chiến tranh giữa các quốc giamấy ngàn năm trước. Có bao nhiêu người có thể bảo trì lý trí chứ?
Bất quá nhân lực lại quá nhỏ, bọn họ không cách nào mang tất cả nhữngthứ đó đi, thực tế, vài người như chuột sa kho thóc, đối với lượng tàiphú khổng lồ như thế, không biết phải giải quyết thế nào.
Cuối cùng mọi người thương lượng, trước tiên phải ly khai nơi này đã.Đồng thời họ quyết định, che dấu phát hiện bí mật này, đồng thời ...
Tiểu Lôi lập tức nghĩ tới một cách diễn đạt phi thường thích hợp miêu tả trường hợp này:
Chia chiến lợi phẩm!
Nguyệt Hoa thở dài, đột nhiên trong lều vang lên một tràng thanh âm "Ục ục" liên tiếp.
Tiểu Lôi sửng sốt một chút, nhưng nhìn thấy Nguyệt Hoa sắc diện cổ quái, hắn lập tức tỉnh ngộ, cười nói: "Cô đói bụng?"
Liền sau đó hắn nhớ tới đồ ăn hôm nay được phân phối quá ít, Nguyệt Hoađại bộ phận lương khô và bánh quy đều đưa cho mình - nói là 'đại bộphận', thật ra lượng đồ ăn mà cái tên đội trưởng hèn hạ kia phân phốirất ít, nếu như bình thường, sợ rằng một người cũng không đủ ăn.
Tiểu Lôi cười nói: "Cô đói bụng phải không? Buổi tối không phải còn chút đồ ăn sao? Cô ăn trước đi."
Nguyệt Hoa thở dài: "Không được ... chúng ta hiện giờ bị vây khốn ở chỗnày, còn không biết phải chịu bao nhiêu ngày nữa. Đồ ăn phân phối hômnay, chúng ta nên kiên trì một ngày, tới đêm mai mới có thể lấy đồ ăntiếp.
Tiểu Lôi tức giận nói: "Tại sao?"
Nguyệt Hoa thấp giọng nói: "Chúng ta trong thần điện kia đã ném đi một nửa đồ ăn ... bọn họ ...................
"Hắc" Tiểu Lôi mắng to một tiếng.
Nguyệt Hoa tiếp tục nói: "Trước khi hôm nay anh tỉnh lại, đội trưởng đãthu hết đồ ăn của mọi người lại, nói bây giờ là thời điểm không bìnhthường, dựa theo điều lệ leo núi, đồ ăn phải được thống nhất để quản lýphân phối."
"Khốn nạn, khốn nạn!" Tiểu lôi mắng to: "Bọn họ đã ném đi đồ ăn củachính mình, giờ lại đoạt đồ ăn của người khác, còn nói là cái gì thốngnhất phân phối? Hắc! Ta ... con mẹ nó chứ ..."
Nguyệt Hoa nghe được tâm tình kích động của hắn, khe khẽ cười, ôn nhunói: "Được rồi, bất kể thế nào chúng ta đều là đồng bạn, hiện giờ lạibị vây ở nơi này, cách là như vậy cũng không có gì kỳ quái." Nàng nóixong, ho khan vài tiếng. Mặc dù ở trong lều, nhưng nhiệt độ vẫn còn rấtthấp.
Tiểu Lôi lập tức tỉnh ngộ, Nguyệt Hoa nhường cái túi ngủ cho mình, nàngcả đêm chỉ quấn quần áo mang theo bên người. Dưới nhiệt độ này, nàngtrong giấc ngủ mơ màng đã nép vào lòng mình, thậm chí ôm lấy mình ...
Kỳ thật đều do con người trong khi ngủ, bởi vì rét lạnh quá mức, nên theo điều kiện phản xạ tự nhiên mà có động tác vậy thôi.
Bởi vì, nàng lạnh!
Nguyệt Hoa cười cười nói: "Tốt rồi, ngủ nhanh đi. Hy vọng ngày mai giótuyết sẽ ngừng ... ài, bất quá ta cũng biết điều này, tuy không có nhiềukhả năng, trong thời tiết mùa này, trên núi sẽ không có tuyết rơi,nhưng một khi tuyết rơi, sẽ rất khó ngừng."
Tiểu Lôi nắm lấy hai tay Nguyệt Hoa, quả nhiên hai tay nàng lạnh lẽo,nhịn không được thở dài nói: "Cô là người tốt." Hắn đứng dậy kéo cáitúi ngủ ra, muốn nhường lại cho Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa lắc đầu: "Đừng làm càn, anh còn bệnh. Ta quen rồi, không có vấn đề gì đâu."
Hai người đang đùn đẩy nhường nhau, Tiểu Lôi hốt nhiên thấp giọng nói: "Im lặng!"
Động tác của hắn cũng dừng lại, đột nhiên đưa tay che miệng Nguyệt Hoa.
Trong bóng tối, dường như Nguyệt Hoa nhìn thấy ánh mắt giễu cợt củaTiểu Lôi lộ ra, hắn thấp giọng cười lạnh: "Hừ, quả nhiên. Bọn người kiavì lợi ích làm cho mê muội tâm can, quả nhiên không định buông tha chochúng ta."
Tiểu Lôi thính giác linh mẫn, mặc dù thanh âm gió tuyết vẫn khôngngừng, nhưng hắn lại nghe thấy phía bên ngoài lều ẩn ước có tiếng bướcchân truyền lại, dường như có 2, 3 người đang lặng lẽ tiến lại.
Không chút do dự, Tiểu Lôi kéo Nguyệt Hoa vào trong lòng mình, thấpgiọng nói bên tai nàng: "Đừng nói gì, cũng đừng loạn động, ta sẽ giảiquyết."
Nguyệt Hoa bị Tiểu Lôi kéo lại ôm giữ trong lòng, đang muốn kinh hô,nhưng lại cảm thấy bị Tiểu Lôi nhét một vật gì đó vào tay, dường nhưchỉ là một tờ giấy bình thường. Tiểu Lôi trở tay kéo Nguyệt Hoa ra phíasau mình ...
Chỉ nghe thấy tiếng khoá kéo bị mở ra chậm rãi, đối phương hiển nhiênlà muốn đánh lén vào ban đêm, bóng hắc ảnh lén lút tiến vào. Ánh sángphản chiếu trên khuôn mặt hắn, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn tái nhợt ...
Lại là cái tên Ruben trong đội leo núi kia vẫn thích Nguyệt Hoa. Vẻ mặthắn âm lãnh, trong tay đang nắm chặt một cây cuốc chim! Đôi mắt hắn ánhlên có chút khẩn trương không đừng được, hai tay nắm vào nhau đang vàiphần run rẩy.
Mơ hồ nhìn thấy phía bên trong lều có 2 bóng người cạnh túi ngủ, Ruben đã xông tới, cuốc băng trong tay hung hăng bổ xuống ...
Phập!
Ruben lập tức đổ mồ hôi lạnh, không có tiếng kêu thảm thiết, cũng khôngcó máu tươi. Trước mặt bị đập bẹp chỉ là một cái balô cùng với trang bịdựng lều.
"Cô ấy biết chúng ta muốn động thủ?" Ruben trong đầu lập tức hiện lên ýniệm như vậy. Nhưng chỉ trong diện tích nhỏ bé của cái lều, liếc mắtmột cái là có thể bao quát toàn bộ chung quanh vào mắt ... vậy người đâu?
"Bọn họ đã chạy rồi!" Ruben tình thế cấp bách hét to một tiếng, chiếclều bị hất lên từ phía sau, một bóng người tráng kiện nhanh chóng tiếnvào, chính là cái tên đội trưởng kia.
"Ngu ngốc! Không phải bảo ngươi chú ý quan sát cái lều của nàng ta hay sao? Nàng ta đâu? Còn cả cái tên Trung Quốc kia nữa?
Ruben nghẹn giọng, một chữ cũng không nói nên lời.
"Pierre, Luke!" Đội trưởng hét to một tiếng, hai người từ phía ngoàihất cái lều lên. Đội trưởng sắc mặt âm lãnh: "Hai người các ngươi dòxét chung quanh xem."
Ruben đột nhiên hét lớn: "Balô bọn họ ở đây, đồ vật cũng thế, chắc chưa chạy được xa đâu!"
Phía bên ngoài lều, Tiểu Lôi một tay ôm Nguyệt Hoa, một tay che miệngnàng, lỗ tai hai người áp vào phía đỉnh lều, cẩn thận lắng nghe.
Nguyệt Hoa vẻ mặt kinh hãi. Vừa rồi những cử động của Tiểu Lôi đã làm cho nàng quá mức kinh ngạc.
Vừa rồi, trước khi Ruben còn chưa tiến đến, mảnh giấy mà Tiểu Lôi nhéttrong lòng bàn tay Nguyệt Hoa kia thật ra là một đạo linh phù, mộttrong những pháp bảo của Tiểu Lôi, tên gọi "Độn phù", Tiểu Lôi vàNguyệt Hoa mỗi người cầm một cái, hắn mặc niệm khẩu quyết, linh phù rờiđi hóa thành một đạo kim quang, hai người trong lều liền biến mất!
Đơn giản mà nói đây chỉ là một loại khí cụ hổ trợ "thuấn gian di động",hơn nữa loại "Độn phù" này sử dụng trên mình cũng chỉ có 1 lần gì đó.Hiệu lực hữu hạn, có thể mang một người rời đi tối đa cũng chỉ 110thước mà thôi. Mà giờ phút này Tiểu Lôi thân thể suy yếu, pháp lực cũngcòn lâu mới khôi phục dược, huống hồ di động một lần những hai người,dựa vào độn phù, cũng chỉ vô thanh vô tức mang hai người tới mặt saulều.
Mà giờ phút này hai người đã hoàn toàn ẩn đi, "Độn phù" của Tiểu Lôichẳng những có thể tạo ra hiệu quả "thuấn gian di động", mà lúc hắn chếtác "Độn phù" đã cố ý cho thêm một câu ẩn thân chú bên trong. Mặc dùloại đồ chơi cấp thấp này không thể qua mắt cao nhân, nhưng đối phó vớingười bình thường là đủ rồi.
Huống hồ Tiểu Lôi bây giờ tiên thiên chi khí yếu ớt, pháp lực càng khócó thể ngưng tụ lại được, mặc dù túi Càn Khôn còn có vài món pháp bảolợi hại, nhưng hắn giờ pháp lực không đủ, cũng không sử dụng được. Nếukhông, ở gần đám người dám động sát tâm với mình, với tình tình TiểuLôi, sợ rằng lòng bàn tay đã sớm xuất ra một đạo phù Chưởng Tâm Lôi,oanh sát cái đám hỗn đản này.
Bất quá hắn hiện giờ, ngay cả thi triển pháp lực Chưởng Tâm Lôi cũngkhông còn sức, mặc dù đạo phù Chưởng Tâm Lôi kia ở trong túi Càn Khôn,nhưng với hắn bây giờ mà nói, chỉ bằng tờ giấy lộn mà thôi.
Pierre và Luke hai người tiến tới bên cạnh Tiểu Lôi và Nguyệt Hoa,nhưng do Độn Phù ẩn Thân Chú, hai người căn bản không nhìn thấy TiểuLôi cùng Nguyệt Hoa thật ra đang ở phía sau lều.
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy thân thể Nguyệt Hoa trong lòng mình đang run rẩykhông ngừng, hắn không thể làm gì khác hơn là nắm lấy bàn tay trái nàngnói: "Đừng sợ, đây là công năng đặc dị của ta." Nguyệt Hoa liếc nhìnTiểu Lôi, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ yên tâm.
Dán tai vào lều nghe một hồi, Tiểu Lôi nhịn không được mắng mình mộtcâu: "Bọn chúng nói hình như là tiếng Pháp, ta nghe chẳng hiểu gì."
Lúc này Nguyệt Hoa đột nhiên trở tay lại, trong lòng bàn tay Tiểu Lôiviết nhanh, Tiểu Lôi đầu tiên là ngây người một hồi, lập tức hiểu được,Nguyệt Hoa đang phiên dịch cho mình đoạn đối thoại giữa hai tên hỗn đảnbên trong lều.
Tuy nhiên tốc độ của Nguyệt Hoa hiển nhiên còn lâu mới theo kịp tốc độnói chuyện của hai người bên trong, cũng chỉ có thể phiên dịch đại kháiý tứ.
Đội trưởng: "Ruben, tên gia hoả ngươi sao giống mấy bà già thế, bộ dạngkhông có tinh thần gì cả. Ta biết ngươi thích ả Nguyệt Hoa kia, nhưngbây giờ chúng ta có tiền, loại đàn bà nào mà ngươi chả tìm được? Chờđến khi chúng ta xuống núi, lần sau mang theo một ít công cụ trở lại,từng chút mà đem bảo tàng nơi này về ... chúng ta sẽ trở thành người giàunhất thế giới!
"Im đi." Thanh âm Ruben có chút bất đắc dĩ: "Bọn họ sẽ đi tới đâu?Nhiệt độ bên ngoài giờ là -15 độ C, bọn họ không có mang trang bị bênmình, không có đồ ăn, không có lều, thậm chí túi ngủ cũng không mang đi... dưới loại tình huống này, trong gió tuyết, ở nơi cao bốn nghìn thước,lâu nhất là một giờ, hai người bọn họ sẽ bị đóng băng mà chết.
"Lúc vừa rồi." Đội trưởng cười lạnh: "Lúc vừa rồi ngươi đồng ý độngthủ, đâu có lằng nhằng như vậy! Ruben, ngươi tốt nhất an phận cho tamột chút. Chẳng lẽ ngươi hy vọng chúng ta đối đãi với Nguyệt Hoa nhưđối với nguơi? Hừ ... đừng ép ta chuyện ta không thích! Bây giờ ngươinghe cho kỹ đây, vừa rồi ngươi cũng động thủ, bốn người chúng ta đồnghội đồng thuyền! Đừng có mơ tưởng! Nếu ngươi mà nói ra, mọi người cũngxong xuôi."
Phía dưới, Ruben lại vừa nói một câu: "Nhưng thật sự ngay cả Nguyệt Hoa cũng phải giết sao?
Nguyệt Hoa dừng tay, không viết tiếp lên lòng bàn tay Tiểu Lôi nữa.Nàng cười gượng gạo. Tiểu Lôi nghi hoặc một giây, lập tức tỉnh ngộchuyện gì đã xảy ra.
Mục tiêu chủ yếu của mấy người kia không phải là Nguyệt Hoa mà là chính mình!
Bọn chúng phát hiện ra bảo tàng, hơn nữa muốn nuốt một mình. Nhưng mìnhlại là người khả nghi nhất, chính mình cơ hồ đã xuất hiện tại cánh cửachính vào bảo tàng. Bọn chúng khẳng định hoài nghi mình biết bảo tàngkia có tồn tại. Trong tình huống này, cái lợi che mờ mắt, tự nhiên làsẽ hạ sát thủ với mình.
Nhưng Nguyệt Hoa rất rõ ràng, cô gái thiện lương này một mực bảo vệmình. Tiểu Lôi trong lòng không khỏi có chút cảm động, đột nhiên cảmgiác thấy Nguyệt Hoa lại vừa viết một dòng chữ: "Chúng ta làm sao bâygiờ?"
Lúc này, Pierre và Luke sau một hồi tìm tòi cũng đã trở lại, gió tuyếtđang rất lớn, tầm nhìn quá gần, hai người cơ hồ biến thành bộ dạng haingười tuyết, đang liều mạng chạy tới hô lớn: "Không thấy ai cả, ngay cảdấu chân chung quanh cũng không luôn. Khẳng định bọn họ đã bỏ chạy từrất sớm."
Tiểu Lôi chỉ do dự trong chốc lát, viết vào lòng bàn tay Nguyệt Hoa: "Bây giờ chúng ta có thể đi."
Trên mặt Nguyệt Hoa thoáng chút kinh ngạc, Tiểu Lôi lập tức biết được nỗi băn khoăn trong lòng nàng.
Dưới loại thời tiết này, lại ở trong hoàn cảnh ác liệt này, hai ngườikhông có gì tiếp trợ, cũng không có trang bị, lại không có đồ ăn, trênngọn núi tuyết hơn 4000 thước so với mực nước biển, cứ như vậy mà đi rangoài, thế thì so với tự sát có gì khác nhau đâu.
Tiểu Lôi kiên định nhìn vào mắt Nguyệt Hoa, viết trong lòng bàn tay nàng: "Hãy tin ta."
Vừa rồi thừa dịp lúc bốn tên điên cuồng tụ tập nói chuyện trong lều,Tiểu Lôi kéo Nguyệt Hoa chậm rãi rời khỏi mặt nham thạch phía sau củadoanh trại, hai người hỗ trợ dìu nhau tiến vào trong gió tuyết. Giótuyết đã che dấu động tĩnh của Tiểu Lôi và Nguyệt Hoa, cũng che dấu vếtchân của hai người.
Xem ra bốn tên kia rất yên tâm, không hề tiếp tục tìm kiếm. Một mặt làdo hiện giờ hoàn cảnh ở bên ngoài quá khắc nghiệt, không cách nào truytìm, một mặt khác bọn họ thấy Nguyệt Hoa ở trong lều cơ hồ vẫn lưu lạiđồ vật nơi này, hai người mặc dù chạy thoát nhưng không mang theo đồđạc, khẳng định là không xong, dựa theo kinh nghiệm leo núi của bọn họ,hai người trong gió tuyết mạnh khẳng định là chết chắc.
Tiểu Lôi thật sự rất muốn lập tức rút thái đao ra, xông vào một đaochém bọn chúng. Nhưng khí lực hắn giờ chưa khôi phục, bước đi thì cóthể, còn động thủ cùng người thì hơi khó một chút. Thật là, muốn giếtchết bọn chúng cũng làm không được, trong túi Càn Khôn còn có một haikiện pháp bảo bá đạo có uy lực, nhưng để sử dụng tới thì cũng khó tránhkhỏi thương tổn ...
Cuối cùng xét thấy dù sao bốn tên kia nhiều nhất cũng chỉ còn sống hai,ba ngày, dựa theo những gì lịch sử ghi lại, mấy tên gia hoả này sau khixuống núi không quá hai ngày sẽ chết. Hà tất giờ nhất thời sính cườngđể gặp nguy hiểm chứ?"
Đi trên vùng tuyết ước chừng hai mươi phút, Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy tấtcả vấn đề bình sinh mình đã gặp cũng không bằng sự tình kỳ quái đã xảyra hai ngày qua.
Giờ phút này trong tay nàng đang nắm chặt một hạt châu kỳ quái. Hạtchâu này đại khái to bằng một quả trứng gà, dường như là một viên trânchâu rất lớn. Hình dạng nhìn qua có giá trị không nhỏ nhưng nó lại cóchỗ thần kỳ, làm Nguyệt Hoa ngạc nhiên thú vị không thôi.
Nắm chặt hạt trân châu trong tay, không biết Tiểu Lôi trong miệng niệmchú ngữ gì, hạt châu kia đột nhiên phát ra một đoàn kim sắc quang mangnhu hoà vây quanh hai người, bên ngoài gió tuyết đầy trời, gió lạnh nhưngọn đao phong lợi hại, toàn bộ lại bị đoàn kim sắc quang mang kia chắnbên ngoài.
Đây là một pháp bảo có tên "Tị phong châu"!
Loại pháp bảo này thật ra chỉ là loại cấp thấp, nếu là người tu hànhpháp lực cao một chút, thì ngay cả trong cuồng phong, chỉ cần niệm TịPhong Quyết là có thể ngăn cuồng phong xâm nhập. Nhưng với pháp lựchiện giờ của Tiểu Lôi, ngay cả Tị Phong Quyết cũng không thi triểnđược. Nhưng nếu dựa vào pháp bảo cấp thấp "Tị phong châu", ngay cả đitrong gió tuyết mãnh liệt cũng vẫn bình an vô sự.
Chỉ là tuyết đọng dưới chân quá dày, mỗi bước đi muốn rút chân lên khỏichiều dày lớp tuyết rất tốn sức lực, trước mắt với thể lực của TiểuLôi, đi trong chốc lát đã thấy thở hổn hển.
Gió có thể tránh, nhưng nhiệt độ quá lạnh thì lại không có cách giảiquyết. Tị phong châu dù sao chỉ có thể tránh gió, nhưng không có tácdụng điều hòa khí hậu, trong chốc lát thời gian, trên đầu hai người đãphủ đầy một tầng bông tuyết, đó là bởi vì hai người trên đoạn đường đimệt nhọc, trán xuất mồ hôi, nhưng mồ hôi vừa chảy ra đã lập tức đóngbăng.
Tiểu Lôi thở dài, nếu bay giờ pháp lực mình khôi phục nhiều một chút,đã sớm ngự trên phi kiếm ... a, không đúng, là thái đao. Thi triển ngựkiếm thuật, hoá thành một đạo kim quang bay đi.
"Có còn xa lắm không?" Tiểu Lôi lớn tiếng hỏi bên tai Nguyệt Hoa.
Không có biện pháp, tị phong châu chỉ có thể tạo ra một khoảng khônggian rất nhỏ không có gió, hai người cơ hồ như là ôm nhau đi tới, cócảm giác như một đôi tình nhân cùng che chung ô đi dưới trời mưa.
Ô ô tiếng gió quá lớn, chỉ có miệng ghé sát tai kề tai, hai người mới có thể nói chuyện được với nhau.
Nguyệt Hoa thở dài, trong bóng tối nàng miễn cưỡng phân biệt một chútphương hướng. Lúc này, kinh nghiệm leo núi của nàng rốt cục đã có tácdụng quyết định.
Dựa trên các vật tham chiếu, Nguyệt Hoa chỉ tay về phía trước.
Mục tiêu của hai người là địa phương mà Tiểu Lôi lúc đầu đã phát hiện. Ngôi thần điện!
Đây là đề nghị của Tiểu Lôi, mặc dù Nguyệt Hoa đối với địa phương đó cóchút sợ hãi nhưng trong điều kiện khắc nghiệt thế này, trong lòng nàngcũng rõ ràng, trước hết phải tìm chỗ dung thân đã, nếu không trong giótuyết mãnh liệt thế này, hai người trên ngọn núi tuyết cao hơn bốnnghìn thước so với mực nước biển sẽ chết chắc.
"Chúng ta bây giờ đang đi trên sông băng ... chậm một chút, cước bộ nhẹnhàng thôi!" Nguyệt Hoa áp vào lỗ tai Tiểu Lôi lớn tiếng quát to.
Tiểu Lôi gật đầu.
Đi trên sông băng phi thường nguy hiểm.
Mặc dù trên sông băng có lớp tuyết đọng khá dày nhưng có trời mới biếttrên sông băng có bao nhiêu vết băng nứt, nếu không cẩn thận đi vào cáckhe hở đó, mà thêm nữa lớp tuyết đọng lại hơi mỏng một chút, vậy haingười chỉ có phân chia mà té xuống.
Nhưng Tiểu Lôi trong lòng không sợ hãi, chỉ cần chờ pháp lực hắn khôiphục, đừng nói tiến vào sông băng, cho dù có rơi vào miệng núi lửa, hắncũng có biện pháp vượt qua.
Nguyệt Hoa vừa đi, vừa không ngừng nhìn một loại đồng hồ gì đó.
Đây là đồng hồ chuyên dụng của đội viên leo núi, không giống so vớiloại đồng hồ bình thường, loại đồng hồ này có các công năng chuyênbiệt, có thể tính toán áp suất không khí, nhiệt độ ... cuối cùng chính làđịnh vị toạ độ!!!
Lúc đầu ở vết băng nứt phía trên bảo tàng kia đã ghi lại toạ độ, dựavào cái đồng hồ này, hai người có thể một lần nữa tìm được địa phươngkia!
Chiếc đồng hồ này vẫn ở trên cổ tay Nguyệt Hoa, trước mắt đối với hai người cũng là công cụ duy nhất có ích.
Ước chừng gần tới lúc hừng đông, Nguyệt Hoa đột nhiên kéo Tiểu Lôi: "Tới rồi, chính là nơi này, hẳn là ngay dưới chân chúng ta.
Sắc mặt nàng tái nhợt, môi chuyển xanh, cả người cứng ngắc, giọng nóicó chút suy yếu, hiển nhiên là đã đến cực hạn. Mặc dù có Tị phong châutrên đường bảo vệ hai người, nhưng với nhiệt độ quá lạnh thì cơ hồ nàngnhư đã tê cóng.
Tiểu Lôi gật đầu kéo Nguyệt Hoa ngồi xuống, hắn từ túi Càn Khôn rút ra thái đao, đứng xa xa.
Trải qua nửa đêm, trong cơ thể rốt cục đã ngưng tụ được một chút pháplực liền bị Tiểu Lôi cường hành đề khởi, thái đao trong tay xuất ra,quát: "Càn Khôn Vô Cực! Đi!"
Đây rõ ràng là thuật ngự kiếm, nguyên là con dao phay của Tiểu Lôi, tớigiờ lại coi nó như phi kiếm mang ra sử dụng, cách làm này cũng là bấtđắc dĩ.
Thanh thái đao mang theo một chút pháp lực cuối cùng của Tiểu Lôi, hômột tiếng hoá thành một đạo kim quang thật lớn cao hai thước, oanh mộttiếng, tuyết trên mặt đất bị nó chém xuống tạo ra một lỗ thủng cự đại!Tuyết đọng chung quanh đều chui xuống hết, Tiểu Lôi hoan hô một tiếng,thu hồi thái đao, ôm lấy Nguyệt Hoa, cẩn thận đi xuống.
Phía dưới quả nhiên là một vết băng nứt, bất quá rõ ràng đã bị đào rộngra, có thể đủ cho ba người thông qua. Tiểu Lôi ôm Nguyệt Hoa theo, thấpgiọng nói: "Nàng ôm lấy ta, nhất định phải nắm chặt! Ngàn vạn lần khôngthể buông tay!"
Nguyệt Hoa miễn cưỡng gật đầu.
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu, trong cơ thể một tia tiên thiên chi khíyếu ớt bắt đầu vận chuyển, hắn cắn thái đao đang cầm trên tay trái, tayphải lại từ túi Càn Khôn lấy ra một phi kiếm bình thường. Phi kiếm nàymặc dù chỉ là một món hàng cấp thấp, nhưng giờ phút này không thể làmgì khác hơn là dùng nó.
Tiểu Lôi thả lỏng người nhảy xuống vết băng nứt kia.
Trong lúc nhanh chóng rơi xuống, hắn ra sức cắm mạnh thái đao vào bề mặt vách băng.
Sau một trận thanh âm khó nghe, thái đao đã cắm vào trong vách băng,đơn thủ Tiểu Lôi nắm chặt thái đao, thân thể treo lơ lửng dưới vết băngnứt. Sau đó, một tay dùng sức bắn phi kiếm xuống chỗ dưới chân tầm bảy,tám thước, cắm thật sâu vào vách băng.
Tiểu Lôi trong lòng yên lặng thì thầm: "Tam Thanh Đạo Tôn tại thượng,cái mạng nhỏ của đệ tử hôm nay phải xem tâm tình các vị lão đại thế nàorồi ...
Thả người nhảy xuống, cước đạp thất tinh, miễn cưỡng đề khởi một tia pháp lực, thi triển ngự phong thuật ...
Nhưng pháp lực hắn quá yếu, nếu là bình thường, tự nhiên có thể tự dobay lượn, bây giờ chỉ đề khởi được một nửa khẩu khí, thân thể chỉ cóthể bảo trì trạng thái cân bằng tại không trung một vài giây mà thôi ...
Tiểu Lôi đã nhảy lên trên chuôi phi kiếm ở phía dưới, cứ như vậy tá lựchoán khí, hít vào một ngụm khẩu khí, thân thể lại nhảy xuống, rốt cụchai người đã an toàn rơi vào địa phương mà ngày đó Nguyệt Hoa phát hiệnTiểu Lôi hôn mê.
Nơi này quả nhiên là một mặt phẳng thiên nhiên dưới khe nứt. Tiểu Lôiđặt Nguyệt Hoa xuống, vỗ nhè nhẹ lên mặt nàng, nhưng lại thấy thân thểnàng cơ hồ đã tê cóng.
Tiểu Lôi lại càng hoảng sợ, niệm động khẩu quyết, thu phi kiếm cùngthái đao lại. Từ trên mặt tuyết hắn nắm lấy một vốc tuyết cho vàomiệng, súc súc vài cái, băng tuyết trong miệng liền hoá thành nước.Tiểu Lôi trong tình thế cấp bách đành bất đắc dĩ, chỉ có thể hướng tớiNguyệt Hoa mà miệng kề miệng, dùng lực tách môi, răng nàng ra, rót mộtngụm nước vào.
Ngón tay hắn như bay, dụng lực vỗ hai cái lên đại huyệt sau cổ, sau một trận ho mãnh liệt, Nguyệt Hoa rốt cục đã tỉnh lại.
Tiểu Lôi thở phào, lập tức cầm lấy túi Càn Khôn, lục lọi một hồi, hoanhô một tiếng, lại tìm được một gói bánh bích quy với một miếng lớnsôcôla!
Cái này lúc đầu vốn là đồ ăn vặt của Bảo Nhi, cũng không biết đã để baolâu. Nhưng hiện trong tình huống này, quá date cũng mặc kệ. Hắn bẻ mộtmiếng sôcôla, đút vào trong miệng Nguyệt Hoa, thần trí Nguyệt Hoa còncó chút lúc mơ lúc tỉnh, chỉ là cổ họng theo bản năng nhai nuốt, saumột lúc lâu, rốt cục cũng chầm chậm nuốt hết.
Nàng trở nên tỉnh táo, lập tức giũ tuyết trên người. Tiểu Lôi thở dài,kéo khoá áo khoác ngoài, ôm nàng trong lòng. Mặc dù hắn biết rõ ràngrằng nội tức mình hiện giờ mới khôi phục được có một chút, tốt nhất làkhông nên lập tức sử dụng, đáng ra nên lẳng lặng mà ngồi xuống điềutức, nhưng mắt thấy bộ dáng của Nguyệt Hoa, Tiểu Lôi không chút do dự,nội tức vận chuyển, dựa vào tiên thiên chi khí của mình đề thăng nhiệtđộ, ôm lấy Nguyệt Hoa, sưởi ấm cho nàng.
Sắc mặt Nguyệt Hoa dần dần có chút huyết sắc, đột nhiên nhoẻn miệng cười, thấp giọng nói: "Cám ơn, cám ơn anh."
"Không, lẽ ra là ta cám ơn cô." Tiểu Lôi nhẹ nhàng nắm bàn tay nàng, áp vào trong lòng.
Dưới vết băng nứt mặc dù không có cuồng phong với tuyết, nhưng ở địaphương này, bốn phía đều là băng hà, cũng làm người ta lạnh chịu khôngnổi.
Tiểu Lôi tự nhiên là không sợ rồi, mặc dù năng lực hắn chưa khôi phục,nhưng với bán tiên chi thể, nóng lạnh bất xâm, khiến cho hắn có tố chấtkháng hàn siêu cường. Nguyệt Hoa cũng ngượng ngùng không thôi, mặc dùthân thể hắn ấm áp, cũng khá tốt, nhưng cứ thế này mà đi xuống cũngkhông phải là biện pháp hay.
Hai người nghỉ ngơi một chút đã một giờ, Tiểu Lôi thấp giọng nói: "Chúng ta đi xem chứ."
Nguyệt Hoa thân thể run lên: "Anh nói tiến vào thần điện à?"
"Ân, nếu đã đến nơi này, một trong bảy đại kỳ quan thế giới trongtruyền thuyết, nếu không tới nhìn một cái, tiếc nuối cả đời a." TiểuLôi nhún nhún vai, ra vẻ thoải mái cười nói. Hắn nhận ra trong tâmNguyệt Hoa như có bóng ma ám ảnh mãnh liệt, cho nên cố ý dùng giọng thưgiãn nói ra.
Thân thể Nguyệt Hoa đang trong lòng Tiểu Lôi, đột nhiên nhẹ nhàng cười cười: "Ta nghe lời anh."
Tiểu Lôi cũng đã nhận ra thái độ Nguyệt Hoa có chút vi diệu, không khỏiđắc ý nói: "Cô đối với ta sao lại tín nhiệm như vậy chứ?" Từ lúc cô cứuta đến giờ, chẳng lẽ cô một điểm hoài nghi ta cũng không có?"
"Hoài nghi." Ngữ khí Nguyệt Hoa rất nhẹ nhàng: "Có lẽ hẳn là ta nênngẫm lại anh tại sao lại xuất hiện ở chỗ này chứ nhỉ? Hẳn là phải hoàinghi xem anh với cái bảo tàng dưới kia có quan hệ gì, hoặc là phải hoàinghi anh với đội trưởng bọn người kia có giống nhau hay không, đều đangmơ đến bảo tàng kinh người dưới kia ..." Nàng ôn nhu cười nói, lại hướngđôi mắt sáng ngời như thu thuỷ nhìn Tiểu Lôi: "Anh cho là ta có nênhoài nghi anh không? Nhưng ta lúc ấy chỉ cho rằng anh là người gặp rủiro, bất kể thế nào anh cũng có quyền lợi được sống, cho nên ta phải cứuanh. Nếu để cho anh chết ở nơi này, hoặc là chết trong tay bọn ngườikia ... ta nghĩ ta sẽ ăn năn cả đời.
"Chỉ đơn giản như vậy ..." Tiểu Lôi cười cười, hai tay hắn ôm Nguyệt Hoathật chặt: "Cô thật là cô gái vừa đơn giản, vừa thiện lương."
Trong động băng rét lạnh, hai người cứ như vậy ở một chỗ dựa vào nhau,mặc cho băng tuyết ngập trời, thỉnh thoảng lại có bông tuyết thông qualỗ thủng trên đầu lả tả bay xuống, vào giờ phút này trong động băngthật yên tĩnh, dường như chẳng những không quá lạnh mà còn mang theomột phần điềm đạm cùng sự yên lặng ấm áp .
Nhìn qua lỗ thủng trên đầu một chút, ước chừng khoảng cách từ đó tớichỗ hai người cao khoảng hai mươi thước, hai người nhảy xuống động khẩugiờ nhìn lại thấy cái lỗ được đục ra ấy thật bé, nhìn qua phảng phấtnhư là cái cửa sổ trên mái nhà thôi.
""Hình như đến lúc trời sáng không còn lâu nữa." Nguyệt Hoa cười cười, chỉ chỉ trên đầu.
Chính xác, vài tia sáng từ động khẩu chiếu đến, chỉ là vẫn có thể cảmgiác được gió trăng phía trên vẫn như cũ không có dừng lại, vẫn rấtmãnh liệt.
Tiểu Lôi thở dài: "Lại một ngày mới sang."
Trong lòng hắn chợt động: Giờ đã là ngày thứ mười một rồi.
Dựa theo lịch sử mình đã biết, Nguyệt Hoa đang ở ngày thứ mười kể từlúc rời đội leo núi ... bước này mình đã kinh qua, lịch sử đúng ra là:Bởi vì các đội viên khác trong đội leo núi không có ý tốt, khiến choNguyệt Hoa và mình bị bức bách phải rời khỏi đội.
Nhưng lịch sử lại không có ghi lại sự tồn tại của mình ... có lẽ là bởivì các đội viên leo núi đã giấu đi sự tồn tại của mình ... dù sao cáchlàm của bọn họ, cơ hồ cùng nhau che đậy sự mưu sát.
Vậy đánh giá lại chút ... nếu mình không quay lại quá khứ ... Nguyệt Hoacũng sẽ không vì phải bảo vệ mình mà xảy ra bất hoà với những đội viênleo núi khác chứ?
Sự logic này quá mức hỗn loạn, Tiểu Lôi suy nghĩ một chút cảm giác đượcđiều này căn bản là một sự trắc trở, hình như là gà đẻ ra trứng trướchay là trứng nở ra gà trước vẫn còn là quy luật logic vô hạn tuần hoàn,nên nhét sang một bên cho đỡ đau đầu.
Vấn đề này có thể không cần nghĩ nhưng trước mắt còn mấy vấn đề cần phải lo lắng xem xét.
Bây giờ đã là ngày thứ mười một, dựa theo lịch sử ghi lại, bão tuyết sẽđình chỉ vào ngày thứ mười hai, sau đó mấy tên trong đội leo núi đượccứu viện đội cứu dưới chân núi, bắt đầu ngày thứ mười ba, rồi bọn họthay nhau chết ...
Đây là một điều bí ẩn.
Còn có một điều bí ẩn nữa, chính là vào ngày thứ mười lăm, Nguyệt Hoahiển nhiên xuất hiện ở biên giới giữa Tây Ban Nha và Pháp - nói cáchkhác, Nguyệt Hoa trong thời gian mấy ngày tiếp theo đã vượt qua ngọnnúi Pyrenees!
Như thế nào mà vượt qua? Qúa trình này phải chăng có quan hệ với mình?
Suy nghĩ miên man, Tiểu Lôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề tối tối trọng yếu!
Rốt cuộc cha của Bảo Nhi là ai?
Nghi vấn lớn nhất của mình từ trước tới nay vẫn là ai là cha Bảo Nhi!
Bởi vì Nguyệt Hoa chỉ là một cô gái Trung Quốc bình thường, nếu nóiNguyệt Hoa có chỗ đặc thù duy nhất chính là bối cảnh Minh Nguyệt giacủa nàng mà thôi. Vậy chỗ thần kỳ của Bảo Nhi, nói vậy là kế thừa từ baba nó rồi!
Cha Bảo Nhi cuối cùng là ai chứ?
Vấn đề này, ai cũng không biết, người duy nhất biết chỉ có mình Nguyệt Hoa thôi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Lôi đột nhiên nhịn không được bật thốt hỏi: "Nguyệt Hoa, ta có chuyện này có thể hỏi cô không?"
"Ân." Nguyệt Hoa lẳng lặng tựa lên ngực Tiểu Lôi, dường như không chútcảm giác rằng tư thế này của hai người có điều gì không ổn. Thậm chínàng có chút ngượng ngùng nhưng tận sâu trong nội tâm lại lấy một cáicớ khả dĩ an ủi chính mình: chúng ta sưởi ấm cho nhau cũng vì sinh tồn.
"Cô ... cô có ..." Tiểu Lôi do dự một chút, chọn lựa từ ngữ mới nói: "Cô có bạn trai chưa?"
Nguyệt Hoa đại khái ngộ nhận vấn đề này, mặt đỏ lên, cúi đầu xuống rồilại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tiểu Lôi: "Không có." Lậptức nàng dường như mang theo vài phần thâm ý liếc Tiểu Lôi một cái,trong đôi mắt ấy như có chút ngượng ngùng, lại thêm bộ dáng vài phầnchờ mong.
Tiểu Lôi lập tức tắc tịt.
Cho tới nay, trước lúc trở lại "Thời không" này, từ Nguyệt Sơn vàNguyệt Tinh lấy được tư liệu về Nguyệt Hoa, đã lưu lại ấn tượng trongTiểu Lôi : Nguyệt Hoa là cô gái đáng thương.
Vận mệnh của nàng tựa hồ có chút bi thảm, sinh trong một gia tộc cổ xưabảo thủ, cô gái thích tự do này đã tới Tây phương du học, đã yêu mộtnhân vật thần bí ... hơn nữa là yêu rất sâu đậm ... cuối cùng vì người kiamà sinh hạ một nữ nhi, nhưng lại vì đau buồn mà qua đời.
Nhưng sau đó, chứng kiến Nguyệt Hoa sống sờ sờ đứng trước mặt mình, sovới đôi câu vài lời mà người khác nói lúc đầu càng thêm sinh động nhiềuhơn.
Cô gái này thật thiện lương, dũng cảm, thuần khiết.
Nàng thiện lương tới mức làm cho người ta tôn kính, thuần khiết tới mứclàm cho người ta thương tiếc, dũng cảm tới mức làm cho người ta kínhnể. Trong cái rét lạnh trên núi tuyết, nàng có thể tặng túi ngủ củamình cho Tiểu Lôi một người xa lạ, có thể tiết kiệm khẩu phần lươngthực của mình phân cho Tiểu Lôi. Chỉ vì nàng đơn giản cho rằng: mỗingười đều có quyền lợi sinh tồn.
Nàng có thể vì bảo vệ Tiểu Lôi mà chịu sự bất hoà cùng bạn đồng đội, thậm chí mạo hiểm dẫn đến nguy hiểm tính mạng.
Nhưng hiện tại, cô gái này đang hoài nghi tựa trong lòng Tiểu Lôi, ánh mắt ngượng ngùng chờ mong nhìn Tiểu Lôi.
Nguyệt Hoa cũng không phải là tuyệt sắc mỹ nữ, dung mạo của nàng so vớicác mỹ nữ mà Tiểu Lôi quen biết không tính là xuất sắc nhất, không cókhí tức của tiên tử Diệu Yên, không có vẻ thanh lệ thoát tục của ĐiềnKha Nhi, cũng không có vẻ ngoài bốc lửa như của Đại tiểu thư Lôi gia.Nàng dường như chỉ là một đoá hoa lan bình thường điềm tĩnh, thanh nhã,nhu hoà.
Tiểu Lôi trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, không khí dườngnhư có chút ngượng ngùng, bất quá may là ngay vào lúc này, hai ngườiđồng thời nghe thấy một trận thanh âm "ục ục" vang lên.
Nguyệt Hoa sắc mặt hồng lên, Tiểu Lôi mỉm cười: "Cô đói bụng!"
Hắn nhẹ nhàng buông lỏng vòng tay đang ôm Nguyệt Hoa, lấy túi Càn Khôn,mở miệng ra, từ bên trong móc ra nửa miếng sôcôla còn lại, còn có mộtgói bánh bích quy.
Đây là đồ ăn duy nhất còn lại trước mắt của hai người. Tiểu Lôi cầm lấymiếng sôcôla đưa tới. Nguyệt Hoa lắc đầu, sắc mặt ôn nhu, lại đẩy tớitrước mặt Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi cười cười: "Cô ăn đi, thân thể ta đặc thù, cho dù vài ngày không ăn cũng không có vấn đề gì."
Nguyệt Hoa trông thấy ánh mắt kiên quyết của Tiểu Lôi, chỉ có thể bẻmột miếng nhỏ cho vào miệng, nàng nhai được hai cái, lập tức mơ hồ nhớlại tình cảnh lúc mình hôn mê, Tiểu Lôi đã mớm nước cho mình uống, nhịnkhông được trên mặt lại đỏ lên, quay nhanh đầu đi.
Tiểu Lôi lại từ trong túi Càn Khôn lục lọi một hồi, đại khái xem lại hết những thứ mà mình có.
Trong túi Càn Khôn còn có một chút đơn dược ... tuy nhiên, phần lớn đơndược này dùng để dưỡng khí và khôi phục pháp lực trong quá trình tuhành, dù Tiểu Lôi đã ăn hai viên đơn dược trị thương nhưng dường nhưthân thể đã bị thương tổn khi xuyên qua không gian và thời gian tớiđây, pháp lực cũng chưa khôi phục lại được, thân thể còn xa mới mạnhkhỏe bằng lúc trước.
Nếu trong tình huống bình thường mà nói, khi ăn hai viên đơn dược, thựclực mình đáng nhẽ phải khôi phục rồi, nhưng hiện giờ hắn chỉ có thểmiễn cưỡng đề khởi một tia pháp lực yếu ớt mà thôi.
Trừ đi chỗ đơn được đó, còn có một ít pháp bảo linh tinh nữa. Pháp bảonày cái thì có tác dụng khu quỷ trừ tà, cái lại là phi kiếm dùng để bốtrí trận pháp, còn có một, hai kiện pháp bảo lợi hại, bao gồm Kính CànKhôn và Chấn Thiên Linh của Diệu Yên.
Bất quá với pháp lực hiện giờ của Tiểu Lôi, Kính Càn Khôn và Chấn Thiên Linh căn bản là không thể sử dụng.
Hắn tự mình tính toán một chút, với pháp lực hiện tại, nhiều nhất chỉsử dụng được mấy cái linh phù cấp thấp nhất mà thôi. Pháp bảo này cũngtrở thành âm nhạc với lỗ tai người điếc mà thôi.
Nếu muốn làm một phân tích hợp lí nhất, Tiểu Lôi quay lại thời khôngnày, thực lực đã giảm thấp, cơ hồ chỉ bằng trình độ lúc hắn về lại NgaMi sơn, Tiêu Dao phái.
Thêm nữa, trong túi Càn Khôn còn có mấy thứ vi diệu.
Thái đao.
Cửu Chuyển Thông Linh Bình ... trong bình có một gốc hoa sen, tự nhiên đólà lão bà đại nhân Diệu Yên đang trong trạng thái nghỉ ngơi của.
Tính đi tính lại bảy bảy bốn chín ngày rồi cũng qua nhanh thôi, mìnhgiờ trở về thời điểm bảy năm trước, điều này đối với sự thức tỉnh củaDiệu Yên có thể có cái gì ảnh hưởng không?
Bất quá may là Cửu Chuyển Thông Linh Bình bản thân đã là một kiện phápbảo, đừng xem thường cái bình nho nhỏ như vậy, trong đó có thể chứađựng thật không ít nước.
Cuối cùng Tiểu Lôi đột nhiên lôi ra từ trong túi Càn Khôn một cái bình kỳ quái.
Hắn thoáng chốc ngẩn người ra, lập tức hồi tưởng lại.
Cái bình này là lúc đầu trong sơn động có thánh thủy ở tiểu trấn phíadưới, hắn cướp được trong tay hai vị khổ tu sĩ cũng là kỵ sĩ và ma phápsư. Trong bình chứa cái được gọi là "Thánh thuỷ."
Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Tiểu Lôi mở nắp bình, đặt lên mũi ngửi ngửi, vôsắc vô vị, lại nhớ tới lúc đầu kỵ sĩ kia trước mặt mình được thánh thuỷcứu chữa thương thế toàn thân, hắn thử dò xét uống một ngụm.
Một ngụm thánh thuỷ này vào bụng, trong dạ dày lập tức dâng lên mộtđoàn ấm áp nhu hoà, chậm rãi lưu chuyển tứ chi, thân thể nguyên bản vôlực dần dần khôi phục được vài phần khí lực, Tiểu Lôi trong lòng vuivẻ, lại uống tiếp vài ngụm nữa.
Nỗi đau đớn hành hạ trên người hắn qua một ngày một đêm rốt cục đã biếnmất, khí lực dần dần hồi phục, hắn rạo rực đứng lên, chỉ cảm thấy độngtác mình mạnh khoẻ như thường, hắn trong lòng không nhịn được hưngphấn, nhưng chỉ hơi chút cảm ứng được nội tức của mình, rồi lại chưaphát giác ra có chút uể oải
Thân thể đã khôi phục. Nhưng pháp lực cùng tiên thiên chi khí của mình vẫn yếu ớt như cũ.
Nguyên lai thánh thuỷ này chỉ có thể trị liệu thương tổn thân thể a.
Nguyệt Hoa chỉ ngồi một bên, lẳng lặng quan sát Tiểu Lôi sửa sang lạitúi Càn Khôn, nhìn thấy hắn lấy ra từ trong túi nho nhỏ từng món đồ,mắt thấy trong cái túi nho nhỏ này dường như vô cùng vô tận, cũng khôngbiết bên trong đó rốt cuộc chứa được bao nhiêu đồ vật, mặc dù nàngkhông nói lời nào, nhưng ánh mắt càng lúc càng ngạc nhiên. Tiểu Lôiliếc nhìn nàng một cái, cười nói: "Cái túi này là bảo bối bảo vệ tínhmạng của ta, bên trong có không ít bảo bối ... ân, ta sẽ thể hiện mộtchút bản lĩnh thần kỳ, sau này có cơ hội sẽ chậm rãi giải thích với cô.
Đúng là pháp bảo có nhiều, với pháp lực hiện giờ của Tiểu Lôi thì khôngcách nào sử dụng, hắn bây giờ ngay cả ngự phong phi hành cũng làm khôngđược. Pháp lực khôi phục qua một ngày một đêm, nhưng cứ chậm rãi như ốcsên bò vậy
Tiểu Lôi chỉ buồn bực trong vài giây, lập tức lại khôi phục lại. Hắncăn bản là người trời sinh lạc quan. Nghĩ thầm mặc dù pháp lực khôiphục chậm chạp nhưng cũng may là vẫn đang trên đà tăng trưởng, dù chậmmột chút nhưng nhìn chung sẽ có lúc khôi phục hoàn toàn, đến lúc đó,pháp lực hoàn toàn khôi phục, hơn nữa một thân pháp bảo, vậy còn sợ cáigì nữa.
Nghĩ tới đây hắn liền thu thập các đồ vật lại.
Hai người chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, ăn chút đồ ăn, dưới sự giám sátcủa Nguyệt Hoa, Tiểu Lôi bất đắc dĩ cũng phải ăn một vài cái bánh bíchquy.
Mặc dù không phải lo về vấn đề nước uống nhưng cho dù là nhiều pháp bảocũng không biến ra đồ ăn được. Với bán tiên chi thể của Tiểu Lôi, chodù không ăn không uống cũng có thể qua ba, năm tháng mà không lo chếtđói. Nhưng Nguyệt Hoa thì không giống vậy, nàng là người từ nhỏ đã xinhra trong võ học thế gia, mặc dù không học được võ thuật gì, nhưng thânthể so với những cô gái bình thường còn khang kiện hơn một chút. Dù vậycũng không thể không ăn.
Một gói bánh bích quy với một miếng sôcôla bất quá cũng chỉ có thể giúpNguyệt Hoa chi trì một, hai ngày mà thôi. Nhưng mà Tiểu Lôi cũng khôngquá lo lắng, hắn biết rằng gió tuyết trong hai ngày nữa sẽ ngừng. Đếnlúc đó có thể tìm biện pháp ... chỉ là hiện tại khí lực hắn đã khôi phục,cũng nghĩ nên đi xuống thần điện xem xét một chút.
"Chuẩn bị tốt chưa?" Tiểu Lôi nhìn qua Nguyệt Hoa, hắn giờ phút này mộttay cầm thái đao, một tay nắm phi kiếm, hình dáng có chút quái dị.
Trong mắt Nguyệt Hoa ánh lên một tia khẩn trương, nhìn Tiểu Lôi màtrong ánh mắt một lần nữa hiện lên sự ấm áp, cười nói: "Tốt rồi, chúngta xuống thôi."
"Không cần lo lắng, cô cứ đi theo bên cạnh ta, chúng ta chỉ xuống xemxét. Phía dưới bất quá đều là vật chết mà thôi." Tiểu Lôi cười nói.
Chương 116: Chư thần chiến bại
Dịch giả: hoabeo
Nguồn : www.tangthuvien.com
Hắn xốc Nguyệt Hoa lên lưng, đánh giá sức nặng, tiếp theo thu lại tháiđao và phi kiếm, lại nhảy xuống khe nứt, tiếp tục dùng thái đao và phikiếm cắm trên vách băng, liên tục nhảy, rồi an toàn hạ xuống mặt phẳngrộng một tấc vuông, nằm bên cạnh cửa vào huyệt động cất chứa bảo tàngthần kỳ ......
"Quả nhiên, là một gã khổng lồ!"
Tiểu Lôi nhìn con rồng bị đông cứng sau lớp băng!
Tạo hình của con rồng này hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn trong thần thoạiphương Tây. Hai cánh dài, thân hình cao lớn, cứ ...... dùng tiêu chuẩn củangười Đông phương mà nói, hình dạng của nó tựa như một con thằn lằnbiết bay.
Bất quá Tiểu Lôi lại có chút hứng thú đối với bộ khải giáp và chiếcxích sắt trên người nó. Rất rõ ràng, con rồng này đã được "Thuần hóa" ,nhưng, ít nhất theo Tiểu Lôi biết chưa có ai trong lịch sử nhân loạicho đến bây giờ đã thuần hóa được loại sinh vật "rồng" này.
Cho tới bây giờ vẫn chưa có.
Thậm chí, loại sinh vật này vô luận tại Đông phương hay Tây phương, chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
Giống như Nguyệt Hoa đã miêu tả, đi vào động khẩu này, tới một khônggian tựa như cái bát úp, lớp băng chung quanh đều là các sinh vật bịđông cứng, hình dáng của đám sinh vật này ...... có thể nói là hiện tạinhân loại cho tới bây giờ chưa hề gặp qua !
"Nếu ...... nếu nơi này phát hiện bị công bố ra ngoài ...... toàn thế giới sinhvật học gia sợ rằng sẽ có một nửa đều nổi điên." Tiểu Lôi thở dài sườnsượt.
Nguyệt Hoa khẩn trương đứng cạnh Tiểu Lôi, từ khi đi vào, ánh mắt nànglộ vẻ làm cho người ta cảm thấy thương xót, không dám ly khai Tiểu Lôinửa bước dù chỉ một khắc.
Tiểu Lôi cười cười, nhẹ nhàng giữ chặt tay Nguyệt Hoa.
Bất giác, hai người tựa hồ đều cảm thấy cử động như vậy là rất bình thường.
"bậc thang phía dưới là lối đi thông đến thần điện phải không ......" TiểuLôi nhìn cái lỗ to trên mặt đất, bên dưới là một cầu thang ngay ngắn.
Tay Nguyệt Hoa hơi run run, Tiểu Lôi nắm chặt, cười nói: "Đừng sợ."
Nguyệt Hoa cười ôn nhu: "Ta không sợ, chỉ hơi lạnh."
Bậc thang kề sát vách băng của băng hà, một bên là vách băng lạnh toát, một bên là ...... vực sâu không thấy đáy!
Nơi này mặc dù là phía dưới băng hà, nhưng Tiểu Lôi vẫn có thể cảm giácđược bên dưới vực vẫn có luồng gió thổi. Sắc mặt Nguyệt Hoa không khỏitrở nên trắng bệch. Tiểu Lôi nhíu mày, dứt khoát lại, một tay ôm lấynàng, chậm rãi đi về phía trước.
Chuyển qua khúc cong, Tiểu Lôi rốt cuộc thấy được thần điện của thần Zeus trong truyền thuyết!
thần điện của Zeus hoàn toàn giống như lời kể của Nguyệt Hoa, nguy nga,tráng lệ, những cây trụ đá trắng khổng lồ chống đỡ cả tòa thần điện,thần tượng Zeus ánh vàng ngồi bên trong, vô luận từ góc độ nào nhìnqua, toàn bộ bức tượng đều lấp lánh kim quang.
Bất quá Tiểu Lôi lại không lưu ý điểm này.
Hắn đột nhiên hoan hô một tiếng, kéo Nguyệt Hoa chạy tới rất nhanh.
"Ha ha......" Tiểu Lôi cười rất vui vẻ, hắn cúi người xuống cầm lấy một thứ gì đó đưa cho Nguyệt Hoa, đó là một bao thịt bò sấy!
Trên mặt đất còn vương vãi không ít thức ăn. Có lẻ là những thứ do đội leo núi lần đầu đến đây đã lưu lại.
Đám gia hỏa tham lam vì muốn làm trống ba lô để mang theo vàng và kim cương, đã quăng không ít thức ăn và trang bị ở chỗ này.
Tiểu Lôi thậm chí còn tìm được một cái túi ngủ!
Thu thập toàn bộ thức ăn rơi vãi trên mặt đất, Tiểu Lôi cười nói: "Xemra chúng ta hiện tại không cần lo thiếu lương thực. Những thứ này cũngđủ cho cô ăn đủ một tuần."
Nguyệt Hoa chỉ mỉm cười, nàng đã tìm được một cái bếp, nhẹ nhàng lắclắc, bên trong vẫn còn một chút nhiên liệu, nàng bật bếp. Hai người rốtcuộc cảm nhận được sự ấm áp của ngọn lửa.
Ăn một chút thịt bò và sô - cô - la, những thức ăn giàu calo này vừaxuống bụng, sắc mặt Nguyệt Hoa đã khá hơn nhiều. Tiểu Lôi thở dài, lúcnày mới cẩn thận nhìn các pho tượng xung quanh.
"Cô xem, nơi này tổng cộng có mười hai thần tượng, trừ thần tượng Zeus,có mười một pho tượng khác, thêm Zeus nửa là mười hai chủ thần trongthần thoại Hy Lạp. Mặc dù trong thần thoại Hy Lạp, các thần lớn nhỏ rấtnhiều, nhưng chỉ có mười hai vị này mới là địa vị cao nhất, pháp lựcmạnh nhất." Tiểu Lôi mỉm cười.
Nguyệt Hoa hạ giọng nói: "Anh ...... anh không lo lắng sao?"
"Lo lắng cái gì ?"
Nguyệt Hoa sắc mặt có vài phần bất an: "Cái hộp đó ...... cái hộp Pandora ......"
"Xì." Tiểu Lôi bỉu môi: "Trong hộp đó bất quá chỉ là một cái gương màthôi. Bất luận kẻ soi vào gương, đều thấy mặt của mình. Chuyện này chỉcó điều là cô đã ở vào một thời gian và địa điểm đặc thù mở cái hộp màthôi. Không có gì sai cả."
"Nhưng cái hộp đó ...... nó lại đột nhiên biến mất." Nguyệt Hoa nhìn chungquanh khi nói những câu này, dường như sợ các pho tượng thần linh trongthần thoại Hy Lạp sẽ đột nhiên sống dậy.
Tiểu Lôi cười, nói: "Đừng lo lắng, chuyện này cũng không có có cái gì kỳ quái."
Tiểu Lôi cũng là người tu hành.
Nói trắng ra, hắn đối với các giải thích trong thần thoại khác hẳnngười thường. Trong mắt người thường, thần thoại là những chuyện tầmphào, là những câu chuyện vu vơ, hoặc là những chuyện có thật được cholà thần bí.
Nhưng đối với Tiểu Lôi mà nói, một mặt, hắn là người tu hành, hắn tintưởng rằng thế giới thần thoại tồn tại, mặt khác, bởi vì hắn tu hành,cho nên hắn đối với các chuyện thần bí càng hiểu rõ...... cho nên, cũngkhông có có cái gì thần bí cả.
Hắn kéo Nguyệt Hoa chậm rãi ngồi xuống, hạ giọng nói: "Được rồi, hiệntại chúng ta thử phân tích chuyện nơi này một chút, xem rốt cuộc là nhưthế nào."
"Đầu tiên, Nguyệt Hoa, cô tin tưởng rằng thần linh tồn tại không ......hoặc là, cô tin tưởng rằng các thần linh trong thần thoại Hy Lạp làtừng tồn tại không ?"
Nguyệt Hoa ngỡ ngàng ......
Tiểu Lôi cười, nói: "Ta không phải là người theo thuyết vô thần, nóivậy cô cũng biết, ta có một chút ...... à, có thể nói là một chút phápthuật, các năng lực này là của đạo gia, cũng là tiên pháp trong truyềnthuyết Đông phương, cái gọi là Ngự Phong Phi Hành, ngự kiếm ngàn dặm,các thần tiên bản sự, kỳ thật ta đều có một chút.
Nói đơn giản một chút, ta không phải người thường, ta là là người tuhành, là môn nhân của một môn phái rất cổ xưa của trung quốc. Chúng tatin tưởng rằng có thần tiên tồn tại, tin tưởng rằng có cái gọi là đámthần tiên, bồ tát các loại trong truyền thuyết. Bất quá ...... ta nói mộtcâu theo quan điểm của ta...... nếu nói bọn họ là thần tiên, không bằng nóibọn họ cũng chỉ là nhân loại ...... chỉ có điều bọn họ có một ít bản lĩnhmà người thường không có mà thôi ...... làm một phép sánh, giống như tavậy, là phổ thông nhân loại, nhưng chúng ta có pháp môn tu hành, chỉcần dựa theo pháp môn tu luyện, tương lai sẽ có cơ hội trở thành 'ThầnTiên'. Do đó có thể nói, trên thế giới không có thần tiên, bởi vì mỗingười đều có thể trở thành thần tiên."
Tiểu Lôi đột nhiên cười, hắn đột nhiên nhớ tới một câu nói trong phimThực Thần: thế gian không có Thực Thần, bởi vì mỗi người đều là ThựcThần.
Tiểu Lôi hiểu ý tứ của câu này là, cái gọi là thần tiên cũng chỉ lànhân loại, chỉ có điều là đem các pháp môn tu luyện tới cực hạn, cópháp lực vô thượng, do đó thành thần tiên.
Nói rõ một chút, cái gọi là thần tiên, cũng là nhân loại, chỉ có điều là nhân loại thăng cấp gia cường mà thôi.
Nói đến đây, Tiểu Lôi dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Đông phương cóngười tu luyện thành thần tiên, có các pháp môn tu luyện ...... vậy Tâyphương cũng nhất định có, cho nên ...... ta cho rằng, cái gọi là chúng thầntrong thần thoại Hy Lạp, có lẽ thật sự tồn tại ...... chỉ có điều, bọn họcũng là nhân loại, chỉ là có một ít bản lĩnh hơn nhân loại mà thôi."
Nguyệt Hoa thè lưỡi, nhịn không được chỉ vào đám thần tượng chungquanh, chỉ vào các nữ thần trí tuệ Athenna, hải vương Poseidon ...... hayZeus, cười gượng: "Anh nói, bọn họ cũng là nhân loại ?"
"Vì sao không?" Tiểu Lôi cười: "Ta xem qua rất nhiều thần thoại truyềnthuyết, đối với thần thoại Hy Lạp cũng hiểu một ít ...... nói thật nha, tatrái lại cảm thấy đám thần linh trong thần thoại Hy Lạp, so với thầnthoại của các tôn giáo khác, đám thần Hy Lạp này lại rất giống người,hành vi tập quán của bọn họ, một chút đều không có vẻ uy nghiêm caothượng của thần linh, tính cách bọn họ cũng tựa như nhân loại, bởi vìbọn họ cũng tức giận, đố kỵ, nghi kỵ, tham lam, háo sắc, thậm chí còncó thể có âm mưu quỷ kế ......"
Tiểu Lôi chỉ vào thần tượng Zeus cao ngất, cười nói: "Ví dụ rõ ràngnhất là hắn hắn, Zeus, chí cao vô thượng trong truyền thuyết ... nhưngcăn cứ trong thần thoại Hy Lạp ghi lại ...... vợ của hắn là chị ruột hắn,hắn đồng thời rất háo sắc, có rất nhiều mối tình với rất nhiều nữ thầnvà các cô gái xinh đẹp, còn có rất nhiều con riêng, thậm chí hắn cònrất nghi kỵ, bởi vì sợ hãi có người sẽ uy hiếp đến quyền uy của hắn, uyhiếp đến sự thống trị của hắn, hắn thậm chí còn làm ra rất nhiều chuyệnlàm người ta coi thường, tỷ như tàn sát ......" Tiểu Lôi nhún vai: "Cô nói,biểu hiện như vậy, chỗ nào là một thần linh cao cao tại thượng ...... tatrái lại cảm thấy hắn có vẻ như là một quân chủ đế vương cổ đại."
Nguyệt Hoa không khỏi cười, những bất an trong lòng, dưới những lập luận kỳ quái của Tiểu Lôi đã tiêu tan vài phần.
"Nhưng Pandora đâu? Chiếc hộp Pandora ......" Nguyệt Hoa dù sao rất quan tâm đến chiếc hộp, tựa như nó có gì quan hệ với nàng.
Tiểu Lôi cười, nhẹ nhàng vỗ vai Nguyệt Hoa, nói: "Chuyện này cũng khôngcó gì kỳ quái. Cô không phải đã mở cái hộp đó sao ? Theo thần thoại ghilại, mở chiếc hộp Pandora sẽ mang đến cho nhân loại tai nạn bất tận......nhưng trước mắt xem ra, chuyện gì cũng không có phát sinh a, trời khôngcó sập, đất cũng không có lún ...... nói thật nha, ta trái lại hi vọng ngọnsơn băng Pyrenees đáng chết này tan ra, như vậy chúng ta có thể rakhỏi.... A a ......"
Chương 117: Ý loạn tình mê
Dịch giả: hoabeo
Nguồn : www.tangthuvien.com
Hắnxốc Nguyệt Hoa lên lưng, đánh giá sức nặng, tiếp theo thu lại tháiđaovà phi kiếm, lại nhảy xuống khe nứt, tiếp tục dùng thái đao và phikiếmcắm trên vách băng, liên tục nhảy, rồi an toàn hạ xuống mặt phẳngrộngmột tấc vuông, nằm bên cạnh cửa vào huyệt động cất chứa bảo tàngthần kỳ......
"Quả nhiên, là một gã khổng lồ!"
Tiểu Lôi nhìn con rồng bị đông cứng sau lớp băng!
Tạohình của con rồng này hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn trong thầnthoạiphương Tây. Hai cánh dài, thân hình cao lớn, cứ ...... dùng tiêu chuẩncủangười Đông phương mà nói, hình dạng của nó tựa như một con thằnlằnbiết bay.
Bất quá Tiểu Lôi lại có chút hứng thú đối với bộkhải giáp và chiếcxích sắt trên người nó. Rất rõ ràng, con rồng này đãđược "Thuần hóa" ,nhưng, ít nhất theo Tiểu Lôi biết chưa có ai tronglịch sử nhân loạicho đến bây giờ đã thuần hóa được loại sinh vật "rồng"này.
Cho tới bây giờ vẫn chưa có.
Thậm chí, loại sinh vật này vô luận tại Đông phương hay Tây phương, chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
Giốngnhư Nguyệt Hoa đã miêu tả, đi vào động khẩu này, tới một khônggian tựanhư cái bát úp, lớp băng chung quanh đều là các sinh vật bịđông cứng,hình dáng của đám sinh vật này ...... có thể nói là hiện tạinhân loại chotới bây giờ chưa hề gặp qua !
"Nếu ...... nếu nơi này phát hiện bịcông bố ra ngoài ...... toàn thế giới sinhvật học gia sợ rằng sẽ có một nửađều nổi điên." Tiểu Lôi thở dài sườnsượt.
Nguyệt Hoa khẩntrương đứng cạnh Tiểu Lôi, từ khi đi vào, ánh mắt nànglộ vẻ làm chongười ta cảm thấy thương xót, không dám ly khai Tiểu Lôinửa bước dù chỉmột khắc.
Tiểu Lôi cười cười, nhẹ nhàng giữ chặt tay Nguyệt Hoa.
Bất giác, hai người tựa hồ đều cảm thấy cử động như vậy là rất bình thường.
"bậcthang phía dưới là lối đi thông đến thần điện phải không ......" TiểuLôinhìn cái lỗ to trên mặt đất, bên dưới là một cầu thang ngay ngắn.
Tay Nguyệt Hoa hơi run run, Tiểu Lôi nắm chặt, cười nói: "Đừng sợ."
Nguyệt Hoa cười ôn nhu: "Ta không sợ, chỉ hơi lạnh."
Bậc thang kề sát vách băng của băng hà, một bên là vách băng lạnh toát, một bên là ...... vực sâu không thấy đáy!
Nơinày mặc dù là phía dưới băng hà, nhưng Tiểu Lôi vẫn có thể cảm giácđượcbên dưới vực vẫn có luồng gió thổi. Sắc mặt Nguyệt Hoa không khỏitrởnên trắng bệch. Tiểu Lôi nhíu mày, dứt khoát lại, một tay ôm lấynàng,chậm rãi đi về phía trước.
Chuyển qua khúc cong, Tiểu Lôi rốt cuộc thấy được thần điện của thần Zeus trong truyền thuyết!
thầnđiện của Zeus hoàn toàn giống như lời kể của Nguyệt Hoa, nguy nga,tránglệ, những cây trụ đá trắng khổng lồ chống đỡ cả tòa thần điện,thầntượng Zeus ánh vàng ngồi bên trong, vô luận từ góc độ nào nhìnqua, toànbộ bức tượng đều lấp lánh kim quang.
Bất quá Tiểu Lôi lại không lưu ý điểm này.
Hắn đột nhiên hoan hô một tiếng, kéo Nguyệt Hoa chạy tới rất nhanh.
"Haha......" Tiểu Lôi cười rất vui vẻ, hắn cúi người xuống cầm lấy một thứ gìđó đưa cho Nguyệt Hoa, đó là một bao thịt bò sấy!
Trên mặt đất còn vương vãi không ít thức ăn. Có lẻ là những thứ do đội leo núi lần đầu đến đây đã lưu lại.
Đámgia hỏa tham lam vì muốn làm trống ba lô để mang theo vàng và kimcương, đã quăng không ít thức ăn và trang bị ở chỗ này.
Tiểu Lôi thậm chí còn tìm được một cái túi ngủ!
Thuthập toàn bộ thức ăn rơi vãi trên mặt đất, Tiểu Lôi cười nói: "Xemrachúng ta hiện tại không cần lo thiếu lương thực. Những thứ này cũngđủcho cô ăn đủ một tuần."
Nguyệt Hoa chỉ mỉm cười, nàng đã tìmđược một cái bếp, nhẹ nhàng lắclắc, bên trong vẫn còn một chút nhiênliệu, nàng bật bếp. Hai người rốtcuộc cảm nhận được sự ấm áp của ngọnlửa.
Ăn một chút thịt bò và sô - cô - la, những thức ăn giàucalo này vừaxuống bụng, sắc mặt Nguyệt Hoa đã khá hơn nhiều. Tiểu Lôithở dài, lúcnày mới cẩn thận nhìn các pho tượng xung quanh.
"Côxem, nơi này tổng cộng có mười hai thần tượng, trừ thần tượng Zeus,cómười một pho tượng khác, thêm Zeus nửa là mười hai chủ thần trongthầnthoại Hy Lạp. Mặc dù trong thần thoại Hy Lạp, các thần lớn nhỏrấtnhiều, nhưng chỉ có mười hai vị này mới là địa vị cao nhất, pháplựcmạnh nhất." Tiểu Lôi mỉm cười.
Nguyệt Hoa hạ giọng nói: "Anh ...... anh không lo lắng sao?"
"Lo lắng cái gì ?"
Nguyệt Hoa sắc mặt có vài phần bất an: "Cái hộp đó ...... cái hộp Pandora ......"
"Xì."Tiểu Lôi bỉu môi: "Trong hộp đó bất quá chỉ là một cái gương màthôi.Bất luận kẻ soi vào gương, đều thấy mặt của mình. Chuyện này chỉcó điềulà cô đã ở vào một thời gian và địa điểm đặc thù mở cái hộp màthôi.Không có gì sai cả."
"Nhưng cái hộp đó ...... nó lại đột nhiênbiến mất." Nguyệt Hoa nhìn chungquanh khi nói những câu này, dường nhưsợ các pho tượng thần linh trongthần thoại Hy Lạp sẽ đột nhiên sốngdậy.
Tiểu Lôi cười, nói: "Đừng lo lắng, chuyện này cũng không có có cái gì kỳ quái."
Tiểu Lôi cũng là người tu hành.
Nóitrắng ra, hắn đối với các giải thích trong thần thoại khác hẳnngườithường. Trong mắt người thường, thần thoại là những chuyện tầmphào, lànhững câu chuyện vu vơ, hoặc là những chuyện có thật được cholà thầnbí.
Nhưng đối với Tiểu Lôi mà nói, một mặt, hắn là người tuhành, hắn tintưởng rằng thế giới thần thoại tồn tại, mặt khác, bởi vìhắn tu hành,cho nên hắn đối với các chuyện thần bí càng hiểu rõ...... chonên, cũngkhông có có cái gì thần bí cả.
Hắn kéo Nguyệt Hoachậm rãi ngồi xuống, hạ giọng nói: "Được rồi, hiệntại chúng ta thử phântích chuyện nơi này một chút, xem rốt cuộc là nhưthế nào."
"Đầutiên, Nguyệt Hoa, cô tin tưởng rằng thần linh tồn tại không ......hoặc là,cô tin tưởng rằng các thần linh trong thần thoại Hy Lạp làtừng tồn tạikhông ?"
Nguyệt Hoa ngỡ ngàng ......
Tiểu Lôi cười,nói: "Ta không phải là người theo thuyết vô thần, nóivậy cô cũng biết,ta có một chút ...... à, có thể nói là một chút phápthuật, các năng lực nàylà của đạo gia, cũng là tiên pháp trong truyềnthuyết Đông phương, cáigọi là Ngự Phong Phi Hành, ngự kiếm ngàn dặm,các thần tiên bản sự, kỳthật ta đều có một chút.
Nói đơn giản một chút, ta không phảingười thường, ta là là người tuhành, là môn nhân của một môn phái rấtcổ xưa của trung quốc. Chúng tatin tưởng rằng có thần tiên tồn tại, tintưởng rằng có cái gọi là đámthần tiên, bồ tát các loại trong truyềnthuyết. Bất quá ...... ta nói mộtcâu theo quan điểm của ta...... nếu nói bọn họlà thần tiên, không bằng nóibọn họ cũng chỉ là nhân loại ...... chỉ có điềubọn họ có một ít bản lĩnhmà người thường không có mà thôi ...... làm mộtphép sánh, giống như tavậy, là phổ thông nhân loại, nhưng chúng ta cópháp môn tu hành, chỉcần dựa theo pháp môn tu luyện, tương lai sẽ có cơhội trở thành 'ThầnTiên'. Do đó có thể nói, trên thế giới không có thầntiên, bởi vì mỗingười đều có thể trở thành thần tiên."
TiểuLôi đột nhiên cười, hắn đột nhiên nhớ tới một câu nói trong phimThựcThần: thế gian không có Thực Thần, bởi vì mỗi người đều là ThựcThần.
TiểuLôi hiểu ý tứ của câu này là, cái gọi là thần tiên cũng chỉ lànhânloại, chỉ có điều là đem các pháp môn tu luyện tới cực hạn, cópháp lựcvô thượng, do đó thành thần tiên.
Nói rõ một chút, cái gọi là thần tiên, cũng là nhân loại, chỉ có điều là nhân loại thăng cấp gia cường mà thôi.
Nóiđến đây, Tiểu Lôi dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Đông phương cóngườitu luyện thành thần tiên, có các pháp môn tu luyện ...... vậy Tâyphươngcũng nhất định có, cho nên ...... ta cho rằng, cái gọi là chúng thầntrongthần thoại Hy Lạp, có lẽ thật sự tồn tại ...... chỉ có điều, bọn họcũng lànhân loại, chỉ là có một ít bản lĩnh hơn nhân loại mà thôi."
NguyệtHoa thè lưỡi, nhịn không được chỉ vào đám thần tượng chungquanh, chỉvào các nữ thần trí tuệ Athenna, hải vương Poseidon ...... hayZeus, cườigượng: "Anh nói, bọn họ cũng là nhân loại ?"
"Vì sao không?"Tiểu Lôi cười: "Ta xem qua rất nhiều thần thoại truyềnthuyết, đối vớithần thoại Hy Lạp cũng hiểu một ít ...... nói thật nha, tatrái lại cảm thấyđám thần linh trong thần thoại Hy Lạp, so với thầnthoại của các tôngiáo khác, đám thần Hy Lạp này lại rất giống người,hành vi tập quán củabọn họ, một chút đều không có vẻ uy nghiêm caothượng của thần linh,tính cách bọn họ cũng tựa như nhân loại, bởi vìbọn họ cũng tức giận, đốkỵ, nghi kỵ, tham lam, háo sắc, thậm chí còncó thể có âm mưu quỷ kế ......"
Tiểu Lôi chỉ vào thần tượng Zeus cao ngất, cười nói: "Ví dụ rõràngnhất là hắn hắn, Zeus, chí cao vô thượng trong truyền thuyết ...nhưngcăn cứ trong thần thoại Hy Lạp ghi lại ...... vợ của hắn là chị ruộthắn,hắn đồng thời rất háo sắc, có rất nhiều mối tình với rất nhiều nữthầnvà các cô gái xinh đẹp, còn có rất nhiều con riêng, thậm chí hắncònrất nghi kỵ, bởi vì sợ hãi có người sẽ uy hiếp đến quyền uy của hắn,uyhiếp đến sự thống trị của hắn, hắn thậm chí còn làm ra rất nhiềuchuyệnlàm người ta coi thường, tỷ như tàn sát ......" Tiểu Lôi nhún vai:"Cô nói,biểu hiện như vậy, chỗ nào là một thần linh cao cao tại thượng...... tatrái lại cảm thấy hắn có vẻ như là một quân chủ đế vương cổ đại."
Nguyệt Hoa không khỏi cười, những bất an trong lòng, dưới những lập luận kỳ quái của Tiểu Lôi đã tiêu tan vài phần.
"Nhưng Pandora đâu? Chiếc hộp Pandora ......" Nguyệt Hoa dù sao rất quan tâm đến chiếc hộp, tựa như nó có gì quan hệ với nàng.
TiểuLôi cười, nhẹ nhàng vỗ vai Nguyệt Hoa, nói: "Chuyện này cũng khôngcó gìkỳ quái. Cô không phải đã mở cái hộp đó sao ? Theo thần thoại ghilại,mở chiếc hộp Pandora sẽ mang đến cho nhân loại tai nạn bất tận......nhưngtrước mắt xem ra, chuyện gì cũng không có phát sinh a, trời khôngcósập, đất cũng không có lún ...... nói thật nha, ta trái lại hi vọng ngọnsơnbăng Pyrenees đáng chết này tan ra, như vậy chúng ta có thể rakhỏi.... Aa ......"
Chương 118: Sát nhân trong mộng
Khihết thảy một lần nữa trở nên yên tĩnh, Tiểu Lôi chỉ cảm thấy trong lòngcó một chút gì đó rất khó tả, vô vàn cảm thụ dậy lên trong lòng, hắn ômchặt Nguyệt Hoa, cô gái tiếp tục rên khẻ, gương mặt vẫn đỏ ửng do nhữngxúc cảm vừa qua, hai mắt nhắm nghiền, giống như vẫn còn chưa tĩnh lại.
Cảmxúc trong lòng Tiểu Lôi thật không cách nào có thể diễn tả, chỉ có thểôm chặt Nguyệt Hoa, trong lòng đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Bởi vì truy tìm cha của Bảo Nhi mà mình đến Châu Âu, tìm tới tìm lui, hóa ra cha của Bảo Nhi, không ngờ lại là mình?"
Nghĩ đến đây, hắn quay đầu hôn lên mặt Nguyệt Hoa, thở dài: "Hai chữ duyên phận, thật là kỳ diệu..."
Nguyệt Hoa lúc này mới mở mắt, ánh mắt hiện lên một chút nhu tình, ôn nhu nói: "Anh, anh nói gì..."
Tiểu Lôi cười cười, vỗ về tấm lưng mịn màng của nàng, ôn nhu nói: "Không có gì... em, em khỏe chứ?"
NguyệtHoa giọng nói càng thấp dần, cũng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắtthẹn thùng chăm chú nhìn Tiểu Lôi, qua một lúc lâu, mới thấp giọng hỏi:"Anh, có cho rằng em là một cô gái tùy tiện?"
Tiểu Lôi từ trongmắt Nguyệt Hoa nhìn ra nổi lo lắng của nàng, mỉm cười nói: "Đương nhiênlà không. Anh biết em là một cô gái tâm địa thiện lương." Nguyệt Hoatựa hồ thở phào nhẹ nhõm, đầu áp vào ngực Tiểu Lôi, thấp giọng nói:"Em... em cũng không biết chúng ta có thể sống qua mấy ngày này haykhông... mặc kệ như thế nào, em tuyệt không hối hận... trong lòng em rấtvui mừng. Mà anh.. anh có hối hận hay không?"
Tiểu Lôi nhìnnàng, thấp giọng nói: "Anh sao lại hối hận? Em ôn nhu thiện lương, lạixinh đẹp quyến rũ như vậy, có thể có một cô gái như em nương tựa vàoanh, anh chỉ là mừng còn không kịp."
Nguyệt Hoa kích động đến thở không nổi, Tiểu Lôi vội vỗ về nàng, thấp giọng nói: "Người em còn chưa khỏe, đừng quá kích động."
NguyệtHoa u oán liếc nhìn Tiểu Lôi, ngượng ngùng nói: "Người ta... người ta làlần đầu tiên, thân thể tự nhiên là chịu không được rồi... anh.. anh cònnói như thế..." nói xong. Nàng dứt khoát cúi đầu xuống, không dám nhìnTiểu Lôi
Tiểu Lôi nhìn nữ hài nằm trong lòng mình. Trong lòngđột nhiên tràn ngập một loại cảm giác hạnh phúc kỳ lạ, chỉ cảm thấy mặcdù nơi băng thiên tuyết địa này, nhưng cuộc sống lại ngọt ngào hơn ởbất kỳ nơi nào.
Nhưng trong thời khắc đó, trong lòng đột nhiên hiện lên một ám ảnh...
Lịch sử!
Căn cứ những hiểu biết của Tiểu Lôi về lịch sử, vận mệnh của Nguyệt Hoa đã được định đoạt!
Dựatheo thời gian những ngày mình và Nguyệt Hoa hoan hảo so với sinh nhậtcủa Bảo Nhi, Bảo Nhi dĩ nhiên là con gái của mình và Nguyệt Hoa! Nhưngvận mệnh Nguyệt Hoa sau này lại rất bi thảm, nàng sẽ về nước sinh hạBảo Nhi. Sau đó một mình đau buồn mà chết, năm tháng thanh xuân, đànhbuông tay xa lìa trần thế...
Tiểu Lôi kinh hãi toát mồ hôi lạnh,đột nhiên ngồi dậy. Nguyệt Hoa bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ,nắm lấy tay Tiểu Lôi, cả kinh nói: "Anh làm sao vậy?"
Tiểu Lôi miễn cưỡng cười: "Không có gì, chỉ là nhớ tới chút chuyện." Hắn thở dài, chăm chú nhìn Nguyệt Hoa.
Mặcdù chỉ là vài ngày ngắn ngủi, hai người từ khi quen biết đến bây giờ,cùng trải qua nguy hiểm, từng cứu mạng của nhau. Nguyệt Hoa nữ hài tửnày, bản tính nhu hòa, thiện lương, giờ phút này hai người lại đã quanhệ đến mức này. Tiểu Lôi trong lòng sớm đã khắc ghi hình bóng củaNguyệt Hoa, bây giờ nhớ tới vận mệnh sau này của Nguyệt Hoa, không khỏitrong lòng nổi lên hoảng sợ.
"Được" Tiểu Lôi đột nhiên thấpgiọng quả quyết nói: "Được! Nếu ta trở về, tuyệt đối không thể để chonàng lại chịu thống khổ này!" Nói xong, hắn dang tay ôm Nguyệt Hoa.
NguyệtHoa tựa hồ cảm ứng được kích động trong lòng Tiểu Lôi, nàng mặc dùkhông biết Tiểu Lôi tại sao lại như vậy, nhưng cũng không nói gì, ômlấy Tiểu Lôi, nằm sát vào người hắn.
Tiểu Lôi càng thêm yêuthương, ngửi mùi hương trên tóc Nguyệt Hoa, cảm thấy trong lòng dângtrào, ngầm hạ quyết tâm "Nguyệt Hoa, anh nói với em chuyện này..." TiểuLôi đưa cho Nguyệt hoa một bộ y phục mới, đợi nàng mặc xong, chui vàotúi ngủ nằm bên cạnh mình, rồi nghiêm mặt nói.
"A... chuyện gì?"
Tiểu Lôi nhìn nàng: "Anh có chuyện này, nói ra có chút hoang đường, nhưng mà em nhất định phải tin tưởng lời anh nói."
"Ân, bất kể anh nói gì, em đều tin anh!" Nguyệt Hoa ngọt ngào cười, nắm tay Tiểu Lôi.
TiểuLôi nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, thấp giọng nói: "Lai lịch củaanh còn chưa nói rõ cho em... à, anh nói cho em, tên của anh là Tiểu Lôi,là đệ tử phái Tiêu Dao trên Nga My sơn cũng có thể coi là một người tuhành, tu hành chính là Đông phương tiên pháp!"
"Tiên pháp?"Nguyệt Hoa ngơ ngác,lập tức cười nói: "Chính là những thứ anh làm ra từkhi chúng ta vào động tới nay sao, quả thật là thần kỳ ..." Nói tới đây,ánh mắt nàng càng phát ra ôn nhu, ngả đầu về phía Tiểu Lôi, khuôn mặtkhẽ chạm vào Tiểu Lôi, thấp giọng cười nói: "A, em nhớ kỹ, nam nhân củaem tên là Tiểu Lôi, là một người có tiên pháp tài ba!"
Tiểu Lôikhông nói gì, nhìn vẻ mặt Nguyệt Hoa cùng ánh mắt kiên định của nàng,trong lòng cảm thấy xúc động nâng khuôn mặt của nàng, hôn thật sâu, rồiôn nhu nói: "A, đúng, em nói đúng lắm, sau này anh chính là nam nhâncủa em." Trong lòng lại kèm thêm một câu: "Ta sẽ không để cho vận mệnhem đi theo quỹ tích của lịch sử."
Định thần lại, Tiểu Lôi nói tiếp: "Anh muốn nói cho em chuyện thứ hai, kỳ thật ... anh không phải.. là ... ân"
TiểuLôi nhíu mày, đang nghĩ thế nào để tổ chức ngôn từ, Nguyệt Hoa lại thảnnhiên cười nói: "Anh... anh là muốn nói cho em biết tuổi của anh phảikhông... à, anh nhìn qua tuổi không lớn, hình như có thể còn nhỏ hơn emvài tuổi chứ? Em năm nay hai mươi mốt tuổi. Anh bao nhiêu rồi?"
Tiểu Lôi sửng sốt một chút thuận miệng nói:" Anh mười chín tuổi."
NguyệtHoa cũng ngơ ngác, sau đó khuôn mặt giãn ra cười nói: "A, anh mười chíntuổi? Vậy nhỏ hơn em hai tuổi... nàng thấy sắc mặt Tiểu Lôi phức tạp.Tưởng rằng Tiểu Lôi vì chính mình so với nàng nhỏ hơn mà có gì khúcmắc, vội vàng ôm lấy Tiểu Lôi, khẩn trương nói: "Em không quan tâm... anhmặc dù chỉ có mười chín tuổi, nhưng mà trong lòng em biết, anh là mộtnam tử hán có trách nhiệm, nếu không có anh, em đã chết rồi."
TiểuLôi trong lòng dỡ khóc dỡ cười, hắn thật ra là đang chuẩn bị như thếnào đem lai lịch chân thật của chính mình nói cho Nguyệt Hoa nghe, lạikhông nghĩ tới Nguyệt Hoa lại lo lắng về tuổi tác.
Bất quá nữnhân chính là như thế. Nhất là Nguyệt Hoa loại cô gái lần đầu tiênthưởng thức hương vị của tình yêu, lần đầu tiên trong đời rơi vào lướitình. Tư duy rất kỳ quái, thường thường sẽ nghĩ những thứ kỳ quái.
Tiểu Lôi sắc mặt cổ quái.
Nếu thật sự có thể tính tuổi. Điều này thật sự rất khó tính a.
Khôngsai, chính mình bây giờ tất nhiên là mười chín tuổi, nhưng mà kia là ở"Bảy năm sau", tại hôm nay của bảy năm trước, ân, hiện ở thời gian nàylà 1995. Chính mình hẳn là mới mười hai tuổi mới đúng...
Này thật sự là một màn hồ đồ, không biết như thế nào mà tính nữa.
NguyệtHoa thấy Tiểu Lôi không nói lời nào. Trong lòng không khỏi có chút thắpthỏm: "Tiểu Lôi, anh, anh sẽ không hiềm vì em lớn hơn anh hai tuổi chứ.Em biết, không ít nam nhân đều không thích tìm nữ nhân lớn tuổi hơnmình..." Nàng thắp thỏm lo lắng, nhịn không được liền ôm cổ Tiểu Lôi.
TiểuLôi cười cười, ôn nhu an ủi: "Tự nhiên là không. Chúng ta đã yêu nhau,sau này anh là nam nhân của em, mặc kệ em là lớn hơn anh hai tuổi cũngtốt, lớn hơn anh hai mươi tuổi cũng tốt. Anh không thèm để ý."
Tronglòng hắn thở dài, đừng nói lớn hơn hai mươi tuổi, lớn hơn hai trămtuổi. Sợ rằng đã có. Xà tinh trong nhà, còn có Hoa Yêu lão bà, có aikhông phải lớn hơn mình mấy trăm tuổi?
Hắn lắc đầu, cố gắng gạtbỏ tạp niệm trong đầu, vừa định nói về chuyện chính, lại nghe thấyNguyệt Hoa lại thấp giọng nói: "Tiểu Lôi.. có một việc. Một việc em vừarồi quên nói cho anh.. em..."
"Sao?"
Nguyệt Hoa hai gò máửng đỏ, mắt nhắm lại, tựa hồ không thể kiềm chế, không dám nhìn TiểuLôi, lại nghe thấy nàng thấp giọng nói: "Em... chúng ta vừa rồi... không cóphương pháp an toàn gì... mấy ngày nay... em cũng không phải là ...em...lúc antoàn..."
Tiểu Lôi bừng tỉnh, như vậy xem ra, Bảo Nhi đứa con gái này là nhất định chạy không thoát rồi.
Nguyên lai truy tìm lâu như vậy, Bảo Nhi cũng quả nhiên là tội lỗi của chính mình a...
Hắncười cười nói: "Sợ cái gì, nếu chúng ta có hài tử, lúc sinh ra... anhđoán em khẳng định sẽ sanh một bé gái xinh đẹp đáng yêu thông minh..."
NguyệtHoa càng ngượng ngùng, ánh mắt mang theo vẻ vui sướng, sẳng giọng:"Anh.. anh nói cái gì đó. Chúng ta còn không có... như thế nào có thểsinh em bé... anh.. cuối cùng phải đợi anh theo em về nhà, gặp trưởng bốitrong nhà em, mới có thể... mới có thể... ân..."
Tiểu Lôi thở dài,nghĩ đến vận mệnh theo lịch sử của Nguyệt Hoa, không khỏi buồn bã, thởdài nói: "A, em yên tâm, anh nhất định sẽ cùng em trở về. Đến lúc đóchúng ta danh chính ngôn thuận sanh hạ một nữ nhi."
Nguyệt Hoatrong mắt lập tức hiện ra ánh mắt vui sướng cùng chờ mong, nhưng mà ánhmắt chỉ sáng một chút, lập tức lại trở nên ảm đạm, sắc mặt nàng độtnhiên tái nhợt đi, thở dài: "Anh là đang an ủi em... em hiểu rất rõ,chúng ta bây giờ vẫn ở chỗ này, cũng không biết còn có thể sống qua mấyngày... điều này em cũng hiểu rõ ràng."
Tiểu Lôi cau mày, ôn nhu nói: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ đưa em xuống núi an toàn. Chúng ta đều sẽ bình an."
ánhmắt Nguyệt Hoa có hơi u ám, lập tức lại hiện ra vui vẻ tươi cười,: "A,kỳ thật... cho dù số mệnh chúng ta không qua được hai ba ngày, em cũngkhông sợ... lúc cuối em có thể gặp anh, đã không uổng công sống. Ngay cảchúng ta hai người bị nhốt ở chỗ này, chỉ sống được vài ngày, chúng tacùng nhau vui vẻ, cũng là rất tốt rồi."
Tiểu Lôi trong lòng cảmđộng, nắm lấy tay Nguyệt Hoa xiết chặt, thấp giọng nói: "Yên tâm đi,anh sẽ dẫn em xuống núi. Chúng ta sẽ sống sót, sau này em sẽ còn sinhcho anh một nữ nhi, cả đời khỏe mạnh bình an!"
Nguyệt Hoa cườingọt ngào, nhưng mà nụ cười kia mang theo vài phần đau khổ: "Tiểu Lôi...Tiểu Lôi.. anh nói thật dễ nghe. Em rất thích nghe anh nói như vậy..anh, anh có thể nói vài câu nữa không?"
Nàng nhắm mắt lại đầu nhẹ nhàng gối lên trên đùi Tiểu Lôi, khép lại con mắt, tựa hồ có chút uể oải.
TiểuLôi thở dài, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng. Trong miệngôn nhu nói: "Được rồi. Chúng ta sẽ xuống núi, cùng nhau về nước, anh vàem sẽ đi gặp trưởng bối trong nhà của em, sau này em sẽ sinh cho anhmột nữ nhi, chùng ta đặt tên nó là Bảo Nhi. Bảo Nhi của chúng ta sinhra sẽ thông minh khả ái, ai thấy cũng yêu..."
Hắn thuận miệng hìnhdung vài câu về bộ dáng Bảo Nhi, Nguyệt Hoa đã líu ríu trong giấc ngủ:"A... thật dễ nghe... Tiểu Lôi, anh nói thật không. Anh nói cứ như là nhìnthấy vậy.. a a..."
Giọng nói Nguyệt Hoa càng lúc càng nhỏ, nàngvốn mệt mỏi trong người. Chưa thật khỏe. Vừa rồi hai người một phenkích tình, nàng lại là lần đầu tiên, tự nhiên giờ phút này thân thể suyyếu, tinh thần không tốt, vì thế đã ngủ.
Tiểu Lôi nhìn NguyệtHoa ngủ thiếp đi, chỉ thấy nàng trong mộng trên mặt vẫn còn mang theonụ cười ngọt ngào. Do đó trong lòng càng phức tạp, cắn răng, thấp giọngnói: "Ta mặc kệ lịch sử phát sinh cái gì, nhưng mà nếu ta đã trở lại,chính là có cơ hội một lần... ta... ta sẽ không để cho vận mệnh của em cómột chút bi thảm!"
Tiểu Lôi cứ như vậy ôm Nguyệt Hoa, cũng nhắm mắt lại bắt đầu điều hòa nội tức.
Cũngkhông biết qua bao nhiêu lâu, Tiểu Lôi đột nhiên bị Nguyệt Hoa làm tỉnhlại, chỉ cảm thấy Nguyệt Hoa trong lòng lại bắt đầu run rảy, hắn trợnmắt nhìn. Chỉ thấy Nguyệt Hoa co quắp người, mơ hồ run rẩy không ngừng,trong miệng thấp giọng nói gì đó. Lông mày dựng ngược, vẻ mặt vừa hoảngsợ, là thống khổ.
Tiểu Lôi lại càng hoảng sợ, bắt đầu tưởng rằngbệnh của Nguyệt Hoa lại có biến đổi. Hắn cảm thấy kỳ quái, phương phápcủa mình kia mặc dù không phải rất thần kỳ, nhưng mà đã có nội tức củamình hỗ trợ, bệnh của Nguyệt Hoa hẳn là đã khỏi hẳn đến chín phần, nhưthế nào vừa mới qua một hồi, đã có biến đổi?
Hắn gọi tên Nguyệt Hoa, đưa tay rờ trán nàng, chỉ cảm thấy nhiệt độ của nàng bình thường, không giống như bệnh tình biến đổi...
Hắnnhẹ nhàng lay Nguyệt Hoa vài cái, nàng đột nhiên mở mắt, trong ánh mắttràn đầy kinh hoàng và sợ hãi, vừa nhìn thấy Tiểu Lôi, lập tức ôm hắn,thân thể càng run rẩy, nàng run giọng nói: "Em... em... em nhìn thấy! Emnhìn thấy! Em đã nhìn thấy!"
Tiểu Lôi ôm lấy nàng, có gắng giọngnói nhu hòa nhất, chậm rãi nói: "Đừng sợ, em vừa mới ngủ, em có phải đãnằm mơ? Mơ thấy cái gì vậy?
Nguyệt Hoa sắc mặt tái nhợt, cắn môi, giọng nói hoảng sợ, bối rối: "Nằm mơ? Là nằm mơ sao? Thật sự chỉ là nằm mơ sao?
TiểuLôi vỗ về khuôn mặt của nàng, cười nói: "Em vẫn nằm ở chỗ này, anh vẫnngồi ở bên cạnh em, em nhìn thấy gì, tự nhiên là nằm mơ rồi."
NguyệtHoa lúc này mới thở dài một hơi, nhưng trong nháy mắt sắc mặt lại biếnđổi, kêu lên: "Đúng! Đúng vậy! Chuyện đó không giống là nằm mơ... em, emtựa như là thật sự nhìn thấy vậy!"
Tiểu Lôi an ủi: "Người nằm mơ đều là cảm giác giống sự thật. Đừng sợ, có anh ở chỗ này. Em vừa rồi rốt cuộc nhìn thấy cái gì?"
Sắc mặt Nguyệt Hoa trắng bệch, ánh mắt phức tạp, chậm rãi nói: "Chết rồi.. đội trưởng đã chết... đội trưởng đã chết!"
TiểuLôi trong lòng trầm xuống, trên mặt bất động thanh sắc, cười nói: "Emmơ thấy hắn đã chết? Mấy tên đó đều không phải là người tốt, em mơ thấyhắn đã chết, có cái gì phải sợ..."
Vẻ mặt Nguyệt hoa lại càng khiếp sợ: "Không... không phải! Không phải vậy! Hắn đã chết... là em giết!"
Ánhmắt nàng lộ vẻ thống khổ, đột nhiên ôm lấy đầu, run giọng nói: "Em... emmơ thấy mình... hình dáng không thay đổi, nhưng lại không thể khống chếcơ thể của mình.. em bay, bay tới trên một chiếc xe, rồi ngồi ở bêncạnh đội trưởng, nhưng hắn lại không nhìn thấy em.. em vươn tay kéothắng ngay tại một khúc cong... sau đó, xe xảy ra va chạm... có nổ mạnh, cócó lửa lớn! Lửa thật là lớn! Em thấy chính mình cười rất đáng sợ, emthấy ánh mắt chính mình rất đáng sợ.... đội trưởng, hắn, hắn chết! Đãchết!"
Tiểu Lôi kinh hãi kêu lên: "Em nói cái gì? Tai nạn ô tô! Em làm ở trong mộng?"
Hắn chợt nghĩ ra, đột nhiên giơ đồng hồ nhìn thời gian, sắc mặt không khỏi đại biến!
Bây giờ quả nhiên là đã tới ngày thứ mười ba!
Dựatheo quỹ tích phát triển của lịch sử, ngày thứ mười ba, bốn người trongđội leo núi xuống núi, người thứ nhất chết. chính là đội trưởng! Nguyênnhân chết: Tai nạn xe hơi!!
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy trong miệng đắng nghét, nhìn Nguyệt Hoa chăm chăm.
Tai nạn xe hơi? Chết vào ngày thứ mười ba?
Những điều này, hoàn toàn giống lịch sử ghi lại ... nhưng mà rốt cuộc là phát sinh như thế nào?
Nguyệt Hoa làm trong giấc mơ? Giết người trong mộng?
NguyệtHoa tâm tình kích động, nàng đột nhiên òa một tiếng, ôm lấy cổ Tiểu Lôibắt đầu khóc ròng, Tiểu Lôi cuống quít an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, chỉ lànằm mơ mà thôi...."
Nguyệt Hoa run rẩy nói: "Nhưng mà em còn nhìn thấy thứ khác... em còn nhìn thấy thứ khác nửa!"
"Thứ khác?"
Nguyệt Hoa đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt hình như đã nhìn thấy chuyện đáng sợ nhất trên đời...
TiểuLôi trong lòng trầm xuống, chỉ cảm thấy trong ánh mắt Nguyệt Hoa mộtmảnh tro tàn, giống như là người sợ hãi đến cùng cực, đang chuẩn bị suysụp...
Tiểu Lôi vội kéo tay nàng, chậm rãi truyền tới một chút nộitức, thấp giọng nói: "Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa, em nói cho anh biết, rốtcuộc em đã nhìn thấy gì?"
Môi nàng run rẩy, chậm rãi nói...
"Em nhìn thấy nó, nhìn thấy nó! Ánh mắt nó chuyển động! Không phải là vật chết! nó chuyển động!"
"Chuyển động? Nó là cái gì? Con mắt gì chuyển động?"
Nộitức Tiểu Lôi chậm rãi chuyển vào thân thể Nguyệt Hoa, giúp nàng ổn địnhtâm thần, lúc này sắc mặt nàng mới hơi bình tĩnh. Nhưng cơ thể vẫn runrẩy, nàng chậm rãi nói: "Con mắt nó chuyển động.... nó không chết... ở bênngoài! Trên bậc thang!"
Chương 119 : Phụ thể
"Ở đâu? Chỗ nào?"
TiểuLôi nắm bả vai Nguyệt Hoa, lay mạnh vài cái, nhưng Nguyệt Hoa tâm tìnhrõ ràng đang trong một trạng thái kỳ quái, ánh mắt tràn đầy nổi sợ hãivà tuyệt vọng...
"Rốt cuộc là cái gì? Em nhìn thấy cái gì? Nguyệt Hoa... em chỉ nằm mơ mà thôi, đừng sợ..."
NguyệtHoa đột nhiên kêu lên một tiếng, thân thể vùng vẫy mãnh liệt, nhưng taylại ôm chặt eo Tiểu Lôi, hắn cơ hồ bị nàng ghì chặt đến thở không nổi.Nguyệt Hoa run giọng nói: "Ở bên trên! Ngay bên trên! Nó sống! Con mắtnó chuyển động... là chuyển động..." Nói xong ba chữ cuối, nàng nghẹn ngàonói: "Em thấy nó... nó phóng ra, phá tan lớp băng, đi ra ngoài.."
Tiểu Lôi không hỏi tiếp, bởi vì đã không cần nữa!
Chỉnghe thấy một trận thanh âm kỳ quái từ bậc thang dẫn đến thần điệntruyền tới nơi này, bên ngoài bậc thang mơ hồ truyền đến thanh âm lớpbăng vỡ vụn, phảng phất như là lớp băng đang chịu một áp lực trầm trọngnào đó nghiền nát, còn có tiếng ken két trong lúc vật nặng kéo lê trênlớp băng..."
"Grừ!!!!"
Một tiếng rống to từ sau khúc cong của cầu thang truyền tới, sắc mặt Tiểu Lôi cũng biến đổi!
Phịch! Phịch! Phịch Phịch!!!
Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng giống như là tiếng bước chân của một con vật khổng lồ nào đó!
Thanh âm trở nên cực kỳ trầm trọng, mỗi một bước chân tạo ra chấn động như muốn giật sập nơi này!
Ầm một tiếng. Từ khúc cong của cầu thang bắn ra vô số khối mảnh băng vỡ vụn, Tiểu Lôi giật mình!
Xemtình hình này, hình như là một con vật khổng lồ gì đó, đã phá tan độngkhẩu chật hẹp bên ngoài, rồi chui vào! Ầm một tiếng, tiếng vỡ vụn vanglên không ngừng, mắt thường có thể nhìn thấy trên lớp băng xuất hiệnnhững vết nứt như mạng nhện! Lập tức truyền đến tiếng gió ào ào! Mộtcon vật khổng lồ rốt cuộc xuất hiện từ chỗ rẽ nơi cầu thang!
TiểuLôi hít một hơi thật sâu, trợn mắt nhìn chằm chằm đại gia hỏa vừa độtnhiên xuất hiện, mà sắc mặt Nguyệt Hoa lại trở nên tái nhợt, đột nhiênhôn mê bất tỉnh...
Con vật đó thật lớn, cao chừng hai mươi thước,thân thể khổng lồ đang lơ lửng trong huyệt động! Bởi vì phía sau nó.Hai cánh to lớn không ngừng vỗ nên cơ thể bay lên. Thân hình khổng lồbọc kín khôi giáp, đỉnh đầu cũng đội cái gì đó như mũ sắt!
Tên gia hỏa đó, chính là con rồng vốn đóng băng bao nhiêu năm tháng ở băng tầng bên ngoài!
Con rồng đã chết bao nhiêu năm tháng, không ngờ lại sống dậy!
TiểuLôi chỉ cảm thấy trong miệng đắng nghét, càng cảm giác não của mìnhkhông đủ để dùng. Nhưng con rồng kia cũng đã nhìn thấy Tiểu Lôi từ rấtxa .....
Tiểu Lôi cùng Nguyệt Hoa đang ngồi trong đại điện, mà đạiđiện này là hoàn toàn dùng hơn ba mươi cây trụ thật lớn chống đỡ, bốnphía không có vách tường, từ góc độ nào cũng có thể nhìn thấy rõ ràngtình cảnh trong đại điện, hơn nữa giờ phút này, tại đây, cũng chỉ cóTiểu Lôi và Nguyệt Hoa, con rồng đó ngay từ đầu đã nhìn chằm chằm vàoTiểu Lôi!
Đôi nhãn châu vàng khè, đồng tử như một khe hở. Ánh mắt nhìn chòng chọc vào Tiểu Lôi, làm cho người ta không khỏi ngứa ngáy.
"Grừ!!"Con rồng lại rống to lên một tiếng, vỗ cánh. Thân hình đã lướt tới,mang theo một trận cuồng phong, tiến vào phía trước đại điện, thân thểkhổng lồ đáp xuống mặt đất ầm một tiếng, phàm là chỗ mà đôi chân to lớncủa nó đạp tới, các phiến đá trên mặt đất đều vỡ nát...
Tiểu Lôi trên mặt cười khổ-- hắn thà bị con voi lớn đạp một cước, cũng không muốn bị con rồng này đạp một cái!
Con rồng cúi xuống, mang theo cảnh giác cùng địch ý, cổ duỗi dài, rống to một tiếng về phía Tiểu Lôi bên trong đại điện.
TiểuLôi vừa sợ vừa giận, nhịn không được mắng thầm: Đây là địa phương quỷquái con mẹ gì! Gia hỏa kia rõ ràng đã đông thành mẫu vật, không ngờcòn có thể sống lại?! Nó cho dù sống lại đi, nhưng nhìn bộ dáng kiahình như là muốn đem ta trở thành bữa tiệc sau mấy ngàn năm!
Trongkhi cự long gầm lên, Nguyệt Hoa yếu ớt tỉnh lại, nép vào trong ngựcTiểu Lôi, nhìn cự long bên ngoài đại điện, kêu lên: "Là nó! Chính lànó! Nó đến, đến rồi!"
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu, ôm chặt Nguyệt Hoa, cười lạnh nói: "Đừng sợ! Chỉ là một con thằn lằn lớn mà thôi, có anh ở đây!"
Hắn thả Nguyệt Hoa ra, nghiêm nghị nói: "Ngồi ở chỗ này, đừng nhúc nhích!"
Nóixong, hắn đã từ túi Càn Khôn rút vũ khí ra, một tay cầm thái đao, mộttay cầm một thanh phi kiếm bình thường, tiến ra đại điện.
Pháplực Tiểu Lôi chưa khôi phục, không cách nào thi triển ngự phong thuật,nhưng nhảy nhót bình thường vẫn còn rất linh hoạt. Thân thể hắn tựa nhưmột con chim to nhảy tới cự long, nhưng khi cách cái miệng như chậu máucủa cự long chừng hai thước, hắn lại đột nhiên lăng không đảo hướng,lướt qua ngang mặt nó, đợi đến bên hông cự long, giơ tay đâm xuống mộtkiếm.
Bây giờ kinh nghiệm đối địch của hắn coi như là có chútphong phú, đối phó với con vật khổng lồ như vậy, đoán rằng nó nhất địnhlà do thân thể cồng kềnh nên sẽ không quá nhanh nhẹn, vì vậy áp dụngchiến thuật đánh vu hồi.
Nào ngờ, trường kiếm trong tay hắn đâmxuống, lại nghe thấy đinh một tiếng, trường kiếm chỉ là đâm vào khảigiáp trên người cự long!
Khải giáp kia không biết dùng kim loạigì tạo thành, trải qua bao nhiêu năm tháng như vậy, không ngờ chắc chắnvô cùng! Thanh phi kiếm của Tiểu Lôi mặc dù chỉ là đồ bình thường,nhưng dù sao là phi kiếm của tu hành giả, thiết kim đoạn ngọc cũng làsắc bén vô cùng, nhưng là một kiếm này không ngờ chỉ là tóe ra vài tialửa bên ngoài khải giáp của cự long, không thể đâm vào dù chỉ một chút!
Cự long kia phản ứng cũng cực nhanh, đột nhiên cái đầu khổng lồ quay ngoắt lại, phun ra một luồng khí về phía Tiểu Lôi!
TiểuLôi chỉ cảm thấy cuồng phong đập vào mặt, hơn nữa cuồng phong lại bănglãnh cực kỳ, cũng may hắn phản ứng nhanh, Tiêu Diêu Bộ Pháp của pháiTiêu Dao rất có tạo nghệ, tránh né kịp thời! Thân thể hắn như thiểmđiện tránh qua chừng hai thước, lại nhìn thấy một đạo lốc xoáy cuốntheo vô số mảnh băng từ bên cạnh bắn tới....
Ầm một tiếng. Cơn lốcxoáy bắn trúng lớp băng trên đầu, lập tức kết thành một cột băng hìnhchùy! Nếu Tiểu Lôi vừa rồi tránh né chậm một chút, sợ rằng đã đóngthành cột băng rồi!
"Á!" Tiểu Lôi đã hạ xuống phía sau con rồng,liếc nhìn thấy cột băng kia. Hắn đang thầm sợ hãi, đột nhiên nhìn thấyđuôi con rồng ngay trước mặt mình....
"Á! Trên người ngươi có khải giáp, trên đuôi lại không có à!
Trúng số rồi!
Phịch!
Phiếnđá lót trên mặt đất bị hắn chém xuống một đao, cả tấm đá đều nát vụn,các phiến đá chung quanh cũng vỡ tan, đá vụn văng ra khắp nơi. Mà đuôicon rồng đã tránh sang một bên!
"Súc sinh thật linh hoạt!" TiểuLôi vừa mắng một câu, Long vĩ đã quét tới! Long vĩ vừa thô lại vừa dài,cuối đuôi lại là một bướu thịt to lớn, bên ngoài phủ đầy lớp vẩy sừngvà gai nhọn! Giống như một cái chùy gai khổng lồ.
Long vĩ này mànện xuống. Sợ rằng có ngàn cân khí lực! Tiểu Lôi cho dù như thế nào,cũng sẽ không cùng loại cự long này so khí lực. Hắn lập tức lăng khônglùi về phía sau, nhưng đuôi rồng lại cực kỳ linh hoạt, một quét thấtbại, không đợi Tiểu Lôi có cơ hội hồi khí ở trên không, đã quất tới!
Nếulà trước kia, Tiểu Lôi thi triển ra ngự phong thuật, tự nhiên có thể tựdo bay lượn nhanh chóng né qua. Nhưng mà bây giờ pháp lực của hắn khôngtới ba thành so với lúc bình thường, ngự phong thuật càng không cáchnào thi triển, chỉ có thể đề khí mà nhảy lên, lúc thân hình đang ở giữakhông trung, khí đã cạn, lúc này sao còn có thể tránh né?
Bất đắc dĩ, hắn xoay ngang thái đao, chắn trước mặt.
Phịchmột tiếng, long vĩ kia đã nặng nề đập vào thái đao của Tiểu Lôi. Cú đậpcực mạnh làm cho Tiểu Lôi bị đánh bay đi tựa như một con ruồi. Thânhình Tiểu Lôi bị đập mạnh vào lớp băng trên trần, lún vào gần nửa thước!
Hắnquằn quại, thân thể đau đớn tê dại, cũng may đã có pháp lực làm giảmbớt. Bán tiên chi thể vẫn cường hãn, thân thể chưa bị thương. Hắn giũmãnh băng vỡ trên thân thể, thở phì phì vài tiếng, từ hốc băng gắnggượng đi ra, thái đao chỉ vào cự long ở phía dưới mắng: "Súc sanh đuôidài đầu nhỏ, muốn so khí lực phải không? Mẹ!"
Hắn đột nhiên lôira từ trên người mấy đạo linh phù, trường kiếm lướt qua, đã đem linhphù đính vào trên lưỡi kiếm, tung người về phía cự long. Lần này hắn đãbiết khôn, cự long phía dưới mặc dù thân thể khổng lồ, nhưng không hềnặng nề, phản ứng rất linh hoạt. Tiểu Lôi tự nhiên sẽ không dám khinhđịch nửa, hắn phi tới như một đạo lưu tinh, đến trước người cự long,lại miễn cưỡng hít thêm nửa khẩu khí....
Đây là mức cực hạn trướcmắt pháp lực của Tiểu Lôi có thể làm được, hắn chỉ có thể miễn cưỡngthay đổi nửa khẩu nội tức tại bán không mà thôi, bất quá nửa khẩu khínày cũng đã đủ để hắn thi triển một chiêu Tiêu Diêu Bộ Pháp, tên là"Chuyển Thất Tinh" bộ pháp!
hắn đột nhiên ngừng lại trước ngườicự long, sau đó né trái lách phải, thân hình ở giữa không trung độtnhiên liên tục dao động bảy lần, bên trái ba lần, bên phải bốn lần! Bộdáng cứ chợt phải chợt trái như vậy. Cự long định há mồm cắn, nhưngTiểu Lôi đã biến đổi động tác, lộn người phóng lên đỉnh đầu của nó.
"Đi!"
Trườngkiếm của Tiểu Lôi đâm tới, trên lưỡi kiếm bức ra một đoàn kình phong,mấy đạo linh phù đã bắn ra ngoài, dính trên đỉnh đầu cự long!
TiểuLôi tung người đáp xuống phía sau cự long vài thước, sau đó nhún ngườinhảy vào phía trong thần điện, một tay ôm lấy Nguyệt Hoa, trường kiếmtrên tay kia múa vài kiếm thức, trong miệng niệm động khẩu quyết: " Lụcphương đinh giáp, nghe ta hiệu lệnh! Đè xuống!"
Một đạo kimquang từ trong tay hắn xuất ra, bắn vào linh phù trên đỉnh đầu cự long,trong lúc đó một tia kim quang hiện lên, đạo linh phù tựa như hiện lênmột ngọn hỏa diễm kim sắc.
Chiếc đầu khổng lồ của cự long độtnhiên vặn mạnh, sau đó thân hình hơi nghiêng nghiêng tựa như đứng khôngvững, cổ cũng cong xuống....
"Hừ hừ!" Tiểu Lôi cười lạnh nói: "Mặcdù ta bây giờ pháp lực dùng không được các pháp bảo quá lợi hại, nhưngmấy đạo "Thái Sơn Phù" vẫn còn có thể xuất ra! Một đạo thái sơn phù cómấy ngàn cân trọng lượng, những đạo Thái Sơn Phù này cùng đặt một chỗ,sợ là có mười bảy mười tám tấn! Cũng có thể đè chết ngươi!"
Quảnhiên, cự long nổi giận rống lên một tiếng, đầu nó tựa như bị đè mạnhxuống. Thân hình lảo đảo như đứng thẳng không được. Tiểu Lôi vỗ taycười nói: "Ngã đi ngã đi! Ngoan ngoãn ngã xuống đi!"
Hắn vừa mới cười được hai tiếng đã ngưng lại!
Chỉthấy con rồng đột nhiên rống to lên một tiếng. Trong miệng phun ra mộttia hắc khí, hắc khí bay tới đỉnh đầu, linh phù Tiểu Lôi dính vào mũsắt trên đỉnh đầu nó đều tan thành mảnh nhỏ, trong nháy mắt đã tiêuthất!
"Mẹ! Đây là bản lãnh gì? Chẳng lẽ là ma pháp long tộc?"Tiểu Lôi giật mình, không biết phải làm sao. Con rồng lập tức lại đứngthẳng dậy, Tiểu Lôi chỉ có thể một tay ôm lấy Nguyệt Hoa, chạy vào sâutrong đại điện, đem Nguyệt Hoa đặt ở phía dưới pho tượng của thần Zeus,tay trái cầm kiếm tay phải cầm đao, quát: "Đừng sợ, ta vẫn có biện pháptiêu diệt nó!"
Tiểu Lôi đảo mắt, lấy ra một hạt châu màu đỏ từtrong túi Càn Khôn, trường kiếm rung lên. Trên mũi kiếm tỏa ra một tianội tức, hắn đem hạt châu đính vào trên lưỡi kiếm. Hắn lại nhảy rangoài đại điện, cự long thấy hắn lại tới, nghiêng người dùng cánh quạttới, Tiểu Lôi vội vàng né tránh, nhưng hai chân vừa mới chạm đất, mộtluồng toàn phong băng từ cự long phun tới. Tiểu Lôi vội lăn người xuốngđất né tránh, cự long lại dùng đuôi đập tới, Tiểu Lôi mắng: "Mẹ!Nói chorõ ràng! Nhà ngươi đúng là thân thể cao lớn khỏe mạnh, nhưng đánh nhaukiểu này thì quá vô lại!"
Hắn dùng sức vỗ xuống mặt đất, bay vọtlên không, khó khăn lắm tránh được một đòn quét ngang của long vĩ,trường kiếm hoa thành vòng tròn, quát to một tiếng: "Cấp cấp như luậtlệnh! Đi!"
Phi kiếm trong tay đã xuất ra. Hóa thành một đạo kimquang bắn tới. Đây là một chiêu đơn giản nhất hắn miễn cưỡng có thể sửdụng lúc này chính là bản lĩnh giá ngự phi kiếm.
Phi kiếm mangtheo một đạo kim quang bắn vào người cự long, hạt châu màu đỏ trên mũikiếm đụng vào khải giáp trên người cự long, lập tức liền phát ra mộtquầng hỏa diễm. Trong hỏa quang ầm vang, cự long liên tục rống to, TiểuLôi lại lộn người ra phía sau, rơi vào bên trong thần điện, liên tụclui lại, rồi dừng bên cạnh Nguyệt Hoa.
"Đừng sợ! Đó là "LuyệnKim Hỏa Diễm Châu" của Tiêu Dao phái, loại hạt châu này vốn không phảidùng để đánh người, mà chỉ dùng để luyện chế binh khí phi kiếm, nếudùng pháp lực để kích khởi, chỉ cần chạm vào kim loại thì sẽ bốc cháyrất lợi hại! Vốn là công cụ cần có khi luyện chế binh khí. Bất quá vừalúc con thằn lớn kia toàn thân đều là khải giáp bằng kim loại, dùng hạtchâu này đánh nó, khi hạt châu dính vào khải giáp trên người nó, sẽthiêu cháy, khi khải giáp của nó chưa cháy hết toàn bộ, ngọn lửa sẽkhông tắt! Chỉ đáng tiếc anh đã hao phí một thanh phi kiếm mà thôi... hừhừ, chúng ta cứ chờ ăn thịt Rồng đi....*! Cái gì?"
Nguyên lai lúcTiểu Lôi đang nói, cự long kia quả thật toàn thân đều bị ngọn lửa baovây, thân thể khổng lồ bao phủ trong một quầng hỏa quang, nhưng TiểuLôi vừa mới nói mấy câu, cự long kia đột nhiên ngẩng đầu, há hốc miệngthổi một luồng lãnh khí mang theo mảnh băng vào trên người nó.
Cáimiệng khổng lồ của nó há ra, mỗi một luồng hàn khí phun ra, đều mangtheo mảnh băng, không tới hai ba hơi, ngọn lửa trên thân nó đã bị hànkhí dập tắt!
Tiểu Lôi há hốc mồm, lẩm bẩm: "Tà môn! Thật tà môn!Ngọn lửa kia là hỏa diễm từ hạt châu xuất ra, trừ khi là có pháp lực,nếu không, nước bình thường không cách nào dập tắt! Nó làm như thế nàovậy? Chẳng lẽ rồng thật sự cũng biết ma pháp? Mẹ!"
Tiểu Lôi nhíumày. Hắn biết tình huống của mình, vừa rồi thi triển Thái Sơn Phù, lạisử dụng hỏa diễm châu, đây đã là pháp bảo lợi hại mà trước mắt, pháplực của hắn có khả năng khống chế, mặc dù còn có pháp bảo lợi hại hơn,thế nhưng bây giờ pháp lực quá yếu, căn bản không cách nào thi triển ra.
Lậptức hỏa quang trên người cự long đã hoàn toàn dập tắt, chỉ có vài chỗkhải giáp bị thiêu cháy, nhưng thân thể lại vẫn hoàn hảo không có haotổn gì, bất quá vài bộ phận hơi cháy xém mà thôi. Trong mắt cự long tựanhư xuất ra nộ hỏa, trừng mắt nhìn Tiểu Lôi, ngửa mặt lên trời rống to,gào thét điếc tai nhức óc....
Tiểu Lôi một tay cầm đao, một taynhanh chóng lục lọi trong túi Càn Khôn, tìm kiếm pháp bảo thích hợp.Con rồng lập tức ngậm miệng, từng bước chậm rãi nhằm hướng thần điện đitới.
Tiểu Lôi đang không biết phải làm sao, đột nhiên nghe thấy Nguyệt Hoa nói một câu....
"Đừng lo lắng, Băng Tuyết Long này là thủ vệ thần điện, nó không tiến vào đại điện này đâu!"
Làgiọng nói của Nguyệt Hoa, nhưng lại lạnh như băng, không mang theo mộtchút tâm tình của con người! Tiểu Lôi đột nhiên quay người lại, lạinhìn thấy Nguyệt Hoa vốn được mình đặt ở dưới chân thần tượng đã khôngbiết đứng lên từ lúc nào!
Mái tóc nàng tay, hai tay tự nhiên buông xuống, vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nhìn Tiểu Lôi. Nhưng là ánh mắt đó....
Đôimắt Nguyệt Hoa, bắn ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, thậm chí còn ẩn chứa vàiphần uy nghiêm! Nhất là đôi đồng tử, không ngờ lại biến thành màu xám!!!
"Nguyệt Hoa?" Tiểu Lôi lấy làm kinh hãi, hắn đã rõ ràng cảm giác thấy Nguyệt Hoa có chút gì khác lạ!
TiểuLôi đi lên một bước, muốn ôm Nguyệt Hoa, nàng lại đột nhiên lui về phíasau một bước, nhìn chằm chằm Tiểu Lôi, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, quát:"Lớn mật! Ngươi còn dám chạm vào ta!"
"Em nói cái gì? Nguyệt Hoa?"
"Lùilại!" Nguyệt Hoa nhẹ nhàng nghiêng người, dùng ánh mắt cao ngạo lạnhlùng nhìn Tiểu Lôi, thanh âm trang trọng uy nghiêm: "Ngươi, tên nô lệthấp hèn này, lại dám khinh nhờn thần linh sao?"
Tiểu Lôi trong lòng trầm xuống: "Cái gì khinh nhờn thần linh? Nguyệt Hoa? Em nói cái gì?"
Conmắt Nguyệt Hoa đã nheo lại, trong ánh mắt lóe ra hỏa tinh phẫn nộ,dùngthanh âm trầm thấp quát: "Tên nô lệ thấp hèn! Còn không mau quỳ xuống,hôn chân ta, ta sẽ ban cho ngươi vinh dự trường tồn!"
"Ngươi không phải Nguyệt Hoa!" Tiểu Lôi đột nhiên biến sắc, lùi về phía sau nửa bước, nhìn chằm chằm nàng.
"Têncủa ta, Pandora, sứ giả nhân gian của thần chí cao!" Nguyệt Hoa dùngngữ khí lạnh lùng nói: "Tên nô lệ thấp hèn, niệm tình ngươi làm cho tasống lại, ngươi đi hàng phục long thủ hộ bên ngoài, ta sẽ ban cho ngươivinh dự làm nô lệ của thần!"
"Nguyệt Hoa chậm rãi giơ một cánh tay, thân hình mảnh khảnh không ngờ lại nhẹ nhàng bay lên.
"Mẹ!Con mẹ gì đây!" Tiểu Lôi toát mồ hôi, bên ngoài có thằn lằn bay cũngđành chịu, bây giờ Nguyệt Hoa cũng có chuyện nữa, còn tự xưng chínhmình là Pandora? Chẳng lẽ nơi này thật sự có quỷ hồn phụ thể của đámthần linh Hy Lạp sao?
Chương 120: Trọng thương
Dịch giả: hoabeo
Biên dịch: hoabeo
Nguồn :tangthuvien
TiểuLôi trợn mắt nhìn Nguyệt Hoa, trong lòng nhất thời không biết phải làmsao. Bên ngoài, cự long vẫn còn gào thét. Hắn hơi sửng sốt vài phút,Nguyệt Hoa đã cười lạnh nói: "Còn không mau đi!"
Tiểu Lôi bướctới nắm lấy tay Nguyệt Hoa: "Em mê sảng gì đó?" Hắn đưa tay sờ tránNguyệt Hoa, sắc mặt nàng lại biến đổi, trên người đột nhiên tỏa ra mộtlớp hỏa khí hắc sắc, Tiểu Lôi lúc này mới thật sự kinh ngạc, lùi lạihai bước, nhìn nàng chăm chăm. Sắc mặt Nguyệt Hoa lạnh lùng.
"Ngươi ...... ngươi thật sự là Pandora ?"
Nguyệt Hoa không nói.
Ánhmắt Tiểu Lôi lấp lánh hỏa sắc, quát: "Yêu nghiệt to gan, cả gan chiếmcứ cơ thể phàm nhân. Còn không mau thối lui!" Hắn một mặt gầm lên, lạirút ra một cây mộc kiếm dùng để đuổi quỷ từ trong túi Càn Khôn, xuất ramột chiêu, kiếm phong nhắm ngay Nguyệt Hoa.
"Ta mặc kệ ngươilà cái gì Pandora Vương dora hay là Triệu, Tiền, Tôn, Lý dora. Cútnhanh cho ta! Không được chiếm cứ thân thể nữ nhân của ta! Nếu không,bản sự sở trường nhất của tiểu gia ta là tróc quỷ khu yêu, dã quỷ épbuộc phụ thể, chiếm cứ thân xác người ta cũng không biết đã bắt baonhiêu rồi!"
"Ngươi lại dám dùng kiếm với ta!" Ánh mắt NguyệtHoa hiện lên một chút bối rối, nàng lui về phía sau một bước, một tayđưa lên nhưng lại bỏ xuống.
Phía sau, cự long liên tục kêurống bên ngoài thần điện, Tiểu Lôi không thể ngoảnh lại, chỉ chuyên tâmnhìn chăm chăm Nguyệt Hoa. Đột nhiên từ trong lòng xuất ra vài đạo linhphù, niệm động vài câu khẩu quyết, kiếm mộc đào xoay chuyển, các đạolinh phù đã bắn đi.
Nguyệt Hoa rõ ràng có chút hoảng loạn, tựahồ lảo đảo né tránh. Tiểu Lôi cười lạnh nói: "Dã quỷ to gan, với mộtchút bản sự. Cũng dám đến cưỡng chiếm cơ thể nữ nhân của ta? Còn khôngmau hiện nguyên hình!!"
Soạt soạt hai tiếng, kiếm mộc đào mangtheo hai đạo kim quang bắn tới, đạo kim quang bao phủ cơ thể NguyệtHoa, nàng hoảng sợ kêu lên: "Ngươi ! Ngươi làm sao làm được ...... ta ......"Nàng chưa nói xong, đã ngả lăn ra sau.
Tiểu Lôi cười lạnh:"Bản sự khác ta không có, nhưng bắt cái loại như ngươi... dã quỷ chuyênmôn nhập thể, đó là sở trường của tiểu gia!"
Đạo linh phù đãhóa thành kim quang trùm lên người Nguyệt Hoa. Kim quang tựa như mộttấm lưới úp lên, Nguyệt Hoa đang nằm trên mặt đất, đột nhiên phát ramột tiếng kêu kinh hãi, lập tức một bóng đen từ cơ thể nàng hiện ra,định li khai, nhưng đạo kim quang của Tiểu Lôi đã chụp lại, bóng đenvừa tiếp xúc đạo kim quang, lập tức phát ra tiếng kêu thống khổ.
"Còn muốn chống cự? Được!" Tiểu Lôi lại lấy ra một tấm linh phù: "Cấp cấp như luật lệnh! Đi!"
"Đợi, đợi một chút !" Nguyệt Hoa đột nhiên mở miệng kêu lên: "Ngươi dám vô lễ đối với ta! Ngươi có biết ta là ai ?"
"Mặc kệ ngươi là ai ! Dám đụng đến nữ nhân của ta. Cho dù là Zeus ta cũng đánh!"
"Togan ! Không thể tha thứ !" Nguyệt Hoa mặc dù nằm trên mặt đất, một cánhtay của nàng đã giơ lên, miệng đột nhiên dụng một loại ngôn ngữ quái dịngữ chậm rãi ngâm nga những âm sắc kỳ quái. Chỉ thấy ngón tay nàng lấplánh đốm lửa, lập tức hô một tiếng, trong nháy mắt, trên đỉnh đầu TiểuLôi giáng xuống một đạo thiểm điện,!
"Mẹ!" May mắn trước khiNguyệt Hoa giơ tay lần thứ hai, Tiểu Lôi đã có chuẩn bị một chút, tronglòng cảm thấy có hơi cổ quái, hắn mặc dù có phòng bị, nhưng tốc độthiểm điện dù sao không phải dễ dàng né tránh, hắn vội vã mang thái đaochắn ngang trên đỉnh đầu ......
Ầm một tiếng, thiểm điện bổ xuốngthái đao, may mắn thái đao của Tiểu Lôi mặc dù nhìn không đẹp, nhưngthật sự có thể xem như một món thần pháp bảo diệu, không ngờ cũng khôngdẫn điện ! Nếu không sợ rằng hắn sớm đã bị điện giật chết. Tiểu Lôi chỉcảm thấy cả người chấn động, cảm thấy một cổ lực lượng to lớn đánhxuống đỉnh đầu. Cánh tay cầm thái đao suýt nữa chống đỡ không nổi, maymắn hắn cố gắng bổ sung một ngụm nội tức, gầm nhẹ một tiếng, lúc nàymới miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng vẫn lảo đảo lui về phía sau vài bước,giật mình nhìn Nguyệt Hoa. Nguyệt Hoa từ từ bay lên, ánh mắt tràn ngậpoán niệm nhìn Tiểu Lôi: "Được! Ngươi lại có thể ngăn cản ngay cả lôithần phẫn nộ ...... không thể tưởng được ......"
Giọng nói nàng càng lúc càng nhẹ, tựa hồ khí lực cạn kiệt. Cuối cùng đột nhiên nhắm nghiền mắt, lần này là chậm rãi quỵ xuống.
TiểuLôi vội vàng xông đến ôm lấy Nguyệt Hoa, chỉ thấy hai mắt Nguyệt Hoanhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, Tiểu Lôi nhíu mày, hắn kinh nghiệm phongphú, vừa thấy đã biết, tình huống này rõ ràng là nguyên thần tổn thươngsau khi bị "Quỷ nhập thân".
May mắn hắn coi như có kinhnghiệm, xuất ra một đạo linh phù dán lên thiên linh cái của Nguyệt Hoa,rồi lục tìm bình thánh thủy trong túi Càn Khôn, nhưng không thấy đâu,đột nhiên nhớ tới thứ nước dùng để dưỡng hoa trong "Cửu chuyển thônglinh bình", bởi vì hoa yêu lão bà của mình đang ngủ say bên trong, nênnước trong bình cũng là nước từ các loại thiên địa linh tuyền nổitiếng, rất có linh khí.
"A, hoa yêu lão bà tại thượng, cho tamượn của nàng một chút tiên thủy để......" Tiểu Lôi niệm vài câu, nghiêngbình, lấy một chút nước, rồi cầm một đạo linh phù run lên đốt thànhtro, hòa vào nước cho Nguyệt Hoa uống.
Tiểu Lôi vận nội tức, dồn vào ngón trỏ, điểm nhẹ vào mi tâm Nguyệt Hoa. Nàng mới từ từ tỉnh lại.
"Em, em vừa rồi ......" Nguyệt Hoa yếu ớt nói.
"Em còn nhớ rõ không?" Tiểu Lôi cười khổ hai tiếng.
Lờinày vừa hỏi, sắc mặt Nguyệt Hoa lập tức trở nên tái nhợt. Môi run lên,tựa hồ nhớ tới điều gì. Tiểu Lôi thở dài, vội vàng ôm lấy nàng, ôn nhunói: "Tốt rồi, tốt rồi."
"Grừ!!!" Bên ngoài kia cự long vẫncòn ở bên ngoài thần điện, thấy hai người bên trong nhưng chỉ khôngngừng kêu rống.Tiểu Lôi vỗ về Nguyệt Hoa: "Đừng sợ, tên gia hỏa nàyhình như là thủ vệ nơi này, không thể tiến vào trong thần điện, nó chỉkêu rống bên ngoài, không cần sợ nó."
Ánh mắt Nguyệt Hoa lộ vẻ bất an. Hạ giọng nói: "Nhưng em lại có cảm giác bất tường ...... giống như ......"
TiểuLôi nheo mắt nhìn bên ngoài. Trầm ngâm một lát, nói: " Đại gia hỏa này,với pháp lực hiện tại của anh không thể diệt được nó, bất quá nếu chỉlà là xông ra ngoài, cũng không phải không có khả năng. A ......"
NguyệtHoa ngạc nhiên nói: "Ra ngoài? Chúng ta từ nơi này chạy ra ngoài, còncó thể đi đâu? Bão tuyết bên ngoài cũng không biết đã xong chưa. Hiệntại chúng ta ở chỗ này coi như an toàn, nhưng nếu ra ngoài. Vạn nhấtbão tuyết chưa dừng lại, còn có con rồng này canh giữ, chúng ta sợ rằngmuốn quay lại cũng không được"
Tiểu Lôi chỉ cười cười: "Yêntâm, cứ đi theo anh là được." Hắn tự nhiên là biết rõ, dựa theo lịch sửphát triển, hôm nay là ngày thứ mười ba, bão tuyết sớm đã dừng lại.
"Emhãy nghe cho kỹ, trong chốc lát, anh lao ra trước. Anh sẽ chủ động côngkích nó, sau đó dẫn nó đến bên cạnh thần điện. Em lập tức chạy ra! Chạyhết tốc lực! Không cần sợ hãi, hết thảy đã có anh ở đây!" Tiểu Lôi nắmtay Nguyệt Hoa, nghiêm mặt dặn dò một phen, Nguyệt Hoa mặc dù có chútsợ hãi, nhưng dưới ánh mắt kiên định của Tiểu Lôi, vẻ mặt nàng hơi trấnđịnh một ít.
Sau khi bàn bạc thỏa đáng, Tiểu Lôi thu thập mộtít thức ăn cho vào túi Càn Khôn, sau đó hít sâu một hơi, tay cầm tháiđao, hét lớn một tiếng, chạy ra thần điện, đứng ở cầu thang, hướng vềcự long quát: "Con thằn lằn kia! Chúng ta lại đánh tiếp!"
Vừanói ra, hai cánh cự long dang ra, cơ thể áp xuống Tiểu Lôi, miệng háto, hàm răng nhọn như kiếm táp xuống. Tiểu Lôi đã sớm chuẩn bị, nghiêngngười né tránh, lại nghe thấy "cốp" một tiếng, cự long cắn hụt, răngđánh cùng một chỗ, Tiểu Lôi nghe được âm thanh đó không khỏi sợ hãi, cútáp mạnh như vậy, nếu bị cắn trúng, sợ rằng bán tiên chi thể của mìnhcũng ngăn không nổi. Hắn rất nhanh phóng ra đạo Thái Sơn Phù cuối cùngvào đỉnh đầu cự long, rồi tung người lên, thái đao chắn ngang trướcmặt, miệng niệm tiên quyết. Thái sơn phù bắt đầu phát động, cự long lậptức khựng lại, đỉnh đầu chịu áp lực mấy ngàn cân, kích thích hung tínhcủa nó. Con rồng phẫn nộ rống to một tiếng, hai mắt trợn lên nhìn TiểuLôi cơ hồ muốn khạc ra lửa, Tiểu Lôi cười hắc hắc, chém dứ thái đaoquát: "Nhìn cái gì, có ngon thì đi tới, tiểu gia chỉ một đao là chémđứt đầu nhà ngươi!"
Cự long quả nhiên mắc lừa, xông lên đuổitheo Tiểu Lôi. Tiểu Lôi cười to, nhảy về bên cạnh thần điện, nhưng haicánh cự long đã rung lên, vượt qua hắn. Đừng xem cự long cơ thể khổnglồ, nhưng tốc độ lại không hề chậm. Tiểu Lôi vừa thấy cái đầu to ghésát bên cạnh mình, một cái miệng to như chậu máu đã cắn xuống, Tiểu Lôi"Hắc" một tiếng, lần này cũng không né tránh, khí lực toàn thân dồn vàothái đao ......
Chỉ nghe thấy cự long đột nhiên một tiếng rống to, thanh âm phẫn nộ pha vài phần thống khổ.
Chỉthấy Tiểu Lôi đã bay vọt ra, một đạo bạch quang bắn lên trời rồi rớtxuống đất, không ngờ là nửa chiếc răng rồng!! Tiểu Lôi cười lạnh: "Thếnào ? Thái đao của tiểu gia có thể dễ dàng cắn đứt như vậy sao? Cẩnthận ta chém sạch răng của ngươi, cho ngươi biến thành một con vô xỉchi long!!" (1) Nhưng nửa người hắn đã đẫm máu, nguyên lai vừa rồi hắnmặc dù né tránh, nhưng lại cũng đã bị cắn trúng, giờ phút này từ bả vaitrái đến ngực, một vết thương dài đến hơn mười phân, huyết tích đầmđìa, Tiểu Lôi mặc dù đau đến sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn đứng thẳng,thái đao chém dứ, miệng kêu hô hô a a, hấp dẫn sự chú ý của con rồng.
Con rồng lập tức bị chọc giận, lại đuổi theo Tiểu Lôi, "Còn không mau chạy!" Tiểu Lôi gọi Nguyệt Hoa đang ở trong thần điện.
NguyệtHoa sắc mặt tái nhợt, rốt cuộc cắn răng, chạy xuống. Nàng theo cầuthang chạy ra ngoài. Nhưng cự long tựa hồ nghe thấy tiếng bước chânphía sau, chiếc đầu to lớn quay lại, lập tức kêu to một tiếng, bỏ mặcTiểu Lôi đuổi theo.
"Đừng chạy! Xem ta tiếp tục nhổ răng củangươi!" Tiểu Lôi sốt ruột, kêu to một tiếng, vung đao xông đến, lăngkhông lộn người đến trước mặt cự long, một đao chém thẳng xuống đầu, cựlong không thèm né tránh né, lại phun ra một luồng băng khí.
Mộtđao này của Tiểu Lôi nếu vẫn kiên trì chém xuống, vậy hắn sẽ bị khẩuhàn khí này biến thành băng trụ. Mặc dù hắn có thể chém tới đầu rồng,cũng chỉ là đồng quy vu tẫn. Loại mua bán thua lỗ này, Tiểu Lôi há cóthể làm? Bất đắc dĩ, hắn đành thu đao, né tránh. Cự long lại đuổi theoNguyệt Hoa. Tiểu Lôi khẩn trương, thấy cự long định chạy đi, hắn vội ômlấy đuôi cự long. Tay vung đao, thái đao đã cắm ngập vào đuôi cự long,một vòi máu lập tức bắn ra. Thái đao quả nhiên sắc bén, nếu đuôi cựlong không cứng rắn, sợ rằng đã bị Tiểu Lôi một đao chém đứt, cự longcảm thấy đau đớn dưới đuôi. Lúc này nó mới gào lên một tiếng, quay đầucắn Tiểu Lôi, Tiểu Lôi lại không nỡ buông thái đao, thái đao cắm ngậptận gốc, hắn còn đang cầm chuôi đao chưa kịp rút ra, con rồng đã há mồmcắn tới, Tiểu Lôi cúi người, luồn dưới đuôi con rồng, né khỏi cú tápcủa nó, đuôi rồng lại quật tới. Tiểu Lôi vừa nắm lấy chuôi đao, liềnnghe thấy một tiếng phụt, cả người và đao bị quăng ra ngoài. Đao vừarút ra, cự long đau đớn gào rú, mắt thấy Tiểu Lôi đang ở trên không,lập tức quay đầu táp trúng Tiểu Lôi!
Phía trước Nguyệt Hoađang bỏ chạy, quay đầu nhìn lại vừa lúc thấy Tiểu Lôi bị cự long cắntrúng, nàng nhất thời hồn phi phách tán, hét lên, mắt tối sầm, lại xoayngười chạy tới phía cự long.
Cự long lập tức quật Tiểu Lôi xuống đất, nửa người máu me đầm đìa, trong tay vẫn nắm chặt thái đao.
NguyệtHoa chạy về phía Tiểu Lôi, ôm lấy hắn, trên người Tiểu Lôi máu tươichảy giàn dụa, nhuộm đỏ quần áo và tóc Nguyệt Hoa, cự long không côngkích Nguyệt Hoa, chỉ chăm chăm nhìn nàng, cơ thể co lại, dường như cóvẻ đề phòng. Nguyệt Hoa sợ hãi, ôm lấy Tiểu Lôi, thấy Tiểu Lôi hai mắtnhắm chặt, trong lúc vội vàng cũng không biết hắn còn thở hay không,chỉ ôm lấy Tiểu Lôi kéo ra ngoài, cự long lại rống to một tiếng, miệnghá to quay về Nguyệt Hoa, đầy vẻ đe dọa. Nguyệt Hoa lập tức hiểu ngay,con rồng này không cho mình li khai thần điện. Nàng chỉ có thể dùng sứcđem Tiểu Lôi vào thần điện, vừa lôi vào trong, Nguyệt Hoa bổ nhào vàoTiểu Lôi khóc òa.
Tiểu Lôi đột nhiên miễn cưỡng mở mắt, dùngthanh âm yếu ớt đứt quãng nói một câu: "Trong túi anh có ...... thánh thủy...... cho anh ...... uống ......"
Nói xong, Tiểu Lôi miễn cưỡng nhấc cánhtay còn có thể cử động, mở túi Càn Khôn ra, sau đó gục đầu hôn mê.Nguyệt Hoa lập tức vội vàng lục tìm trong túi.
Nàng lấy ra mộtchiếc bình, nghe bên trong tựa như có nước, nhưng lại thấy bên trongbình cắm một đóa liên hoa thanh nhã mỹ lệ, nghĩ đến chắc không phảithánh thủy, nàng tiện tay đặt bên cạnh Tiểu Lôi, lại tìm tòi trong chốclát, rốt cuộc tìm được chiếc bình chứa thánh thủy, vội vàng đem choTiểu Lôi uống.
Nàng mặc dù không biết thánh thủy này là thứgì, bất quá Tiểu Lôi đã nói muốn uống, vậy khẳng định sẽ có tác dụngchữa thương, nàng sợ Tiểu Lôi bị thương nặng, dứt khoát đem bình thánhthủy cho Tiểu Lôi uống hết.
(1) : Tiểu Lôi chơi chữ, xỉ và sỉ cùng cách phát âm, hắn muốn nói con rồng không răng(vô xỉ) và không biết xấu hổ(vô sỉ)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro