Chap 33:
Vừa vào đến lớp Đình Đình đã bị mọi người trong lớp kéo lại hỏi một hơi, đại loại bị đánh có nặng không ?!? Tay Đình Đình đã đỡ chưa ?!? Nếu không hiểu bài thì mọi người sẽ giảng lại cho Đình Đình, sẽ giúp cậu học lại những bài hôm nghĩ, cho mượn vở chép bài.... Đình Đình thấy mọi người quan tâm mình thì cũng rất vui nên ôn tồn kể qua loa là có chút hiểu lầm nên mới thành ra như vậy, Đình Đình xin nghỉ vài hôm dưỡng bệnh, giờ đã khỏe hơn nên đi học lại.
Gia Hân vẫn không rời chổ ngồi như mọi người trong lớp bao quanh Đình Đình nhưng cũng rất là quan tâm và im lặng lắng nghe lẫn quan sát. Sau khi Đình Đình cảm ơn mọi người vì đã quan tâm cậu thì mọi người cũng về lại chổ ngồi của mình, giáo viên bước vào lớp và tiết học bắt đầu.
-----------
Bên lớp 12A2....
- Tỷ, tỷ làm sao vậy ?!? - Thanh Trúc lay Thiên Kim.
- Hả ?!?... À ... khi nãy tỷ uống thuốc đau đầu nên giờ cảm thấy hơi buồn ngủ. - Thiên Kim gục trên bàn nhẹ trả lời.
- Tỷ thấy không khỏe hả ?! Hay là em đưa tỷ xuống y tế nha, mà hôm qua thấy tỷ còn khỏe lắm sao phải uống thuốc ?! - Thanh Trúc lo lắng.
- Không cần đâu, kể ra thì dài dòng lắm. Cứ để tỷ ngủ một lát dậy sẽ hết thôi. - Nói xong Thiên Kim liền nhắm mắt.
Bảo Quyên, Khánh Ngọc ngồi ở dưới sợ làm Thiên Kim thức nên ghi giấy đưa cho Thanh Trúc hỏi thăm là chuyện gì ?! Thanh Trúc ghi vài chữ rồi đưa lại cho Bảo Quyên, Khánh Ngọc... Sau đó giờ ra chơi đến.
Gia Hân đang có rất nhiều chuyện để nói với Đình Đình nhưng chuông báo giờ ra chơi vừa reo là Đình Đình liền gấp gáp chạy đi. Đình Đình vừa xuống đến sân sau thì thấy Gia Duy đang tàn tàn đạp xe đạp đến, Gia Duy chỉ đi có một mình chứ không Gia Doanh đi cùng. Vừa thấy Đình Đình, Gia Duy liền "hello" Đình Đình rồi phấn khởi nói:
- Mình có mặt rồi giờ cậu chỉ mình chạy xe đạp đi.
Đình Đình tư tốn phân tích:
- Theo mình thấy thì về sơ bản thì cậu đã chạy được rồi, nhưng khi chở người thì cậu còn kém, chắc là do cậu bị tâm lý thôi.
- Vậy giờ phải làm sao ?!? - Gia Duy hỏi.
- Chỉ cần khắc phục tâm lý cho cậu thôi. - Đình Đình đưa ra hướng giải quyết, Đình Đình nói tiếp:
- Giờ cậu chở mình đi một vòng sân sau này đi.
Gia Duy có hơi ngạc nhiên lẫn lo lắng hiện hẳn trên khuôn mặt, Đình Đình trầm ngâm suy nghĩ một hồi thì mỉm cười. Gia Duy cũng bắt đầu đạp, chiếc xe dần di chuyển. Đình Đình liền trò chuyện với Gia Duy:
- Cậu với Gia Doanh là bạn thân hả ?!?
- Ừ... đúng rồi !! Mình và Gia Doanh chơi với nhau từ lúc tụi mình còn trong bụng mẹ. - Gia Duy trả lời.
- Trong bụng mẹ thì làm sao mà chơi cùng nhau được ?!? - Mặc dù là hiểu ý nhưng Đình Đình vẫn cố tình hỏi lại Gia Duy.
- Mẹ mình và mẹ của Gia Doanh là bạn thân của nhau. Hai bên gia đình cũng khá thân, tụi mình biết nhau từ nhỏ đến bây giờ luôn. - Gia Duy giải thích cho Đình Đình hiểu.
- Theo tôi thấy thì Gia Doanh khá nghiêm nghị, có khi nào sau này tôi lỡ làm lỗi gì, không biết khi đó Gia Doanh có đem tôi ra bằm thành trăm mãnh không nữa ?!? - Nói xong Đình Đình cười cười.
Gia Duy nghe Gia Doanh nói vậy thì cũng cười, rồi nhẹ nói:
- Không có đâu, thấy bề ngoại Gia Doanh hung dữ, mặt cứ lành lạnh vậy thôi chứ cậu ấy tốt lắm. Ngày nhỏ tôi bị ăn hiếp toàn là cậu ấy ra mặt không đó. Cậu ấy cũng là người sống tình cảm chỉ là nó được ẩn sau sự lạnh lùng trên khuôn mặt đó thôi.
- Thế còn Thiên Kim thì sao ?!? Cái người rất nổi tiếng ở trường đó. - Đình Đình liền nhớ đến Thiên Kim.
- Thiên Kim á hả ?!? Theo như thông tin mật mà tôi biết thì bề ngoài cậu ấy hư hỏng lắm nhưng bên trong cũng rất tốt. Cậu ấy không sống cùng mẹ và cha dượng, cậu ấy đang sống chung nhà với 4 cô muội muội của cô ấy ở nhà của Thanh Trúc đó. - Gia Duy vừa trả lời Đình Đình vừa đạp xe.
- Vậy còn ba ruột của Thiên Kim đâu ?!? - Đình Đình tỏ ý quan tâm đến những chuyện về Thiên Kim.
Gia Duy cảm thấy Đình Đình quan tâm đến chuyện của Thiên Kim thì liền thắc mắc hỏi Đình Đình:
- Ba ruột của Thiên Kim thì mình không biết và mọi người cũng không ai biết, suy đoán thì có thể là ly hôn hay qua đời gì đó nên mẹ Thiên Kim đi thêm bước nữa. Mà sao cậu quan tâm đến Thiên Kim vậy ?!? Lần trước cũng may chuyện cậu bị đánh ngay trước cổng trường cũng chỉ là hiểu lầm, chứ không thì bây giờ cậu đã nổi tiếng khắp trường. Chuyện này là do Gia Doanh đã lến tiếng giúp cậu đó.
Đình Đình nghe vậy thì mỉm cười nói:
- Vậy lần sau gặp tôi sẽ cảm ơn Gia Doanh vì đã giúp đỡ.
Gia Duy như nhận ra điều gì liền nói:
- Trời !! Nãy giờ mình đạp không biết bao nhiêu vòng mồ hôi đổ ướt cả áo.
Đình Đình vui vẻ nói:
- Tốt !! Ban đầu mình nói rồi, là do cậu bị tâm lý thôi. Chắc là do Gia Doanh có nhiều việc cần làm nên đầu óc bận rộn không thể kiên nhẫn với cậu, mà cậu lại là người mới dễ bị áp lực.
- Cậu nói đúng đó Đình Đình, nói là tập một tuần chứ thật sự toàn là mình tự tập có 2 ngày đầu tiên là có mặt Gia Doanh nửa tiếng, hôm qua mình chở cậu ấy, vậu ấy còn liên tục cằn nhằn mình. Sau đó lại bỏ đi... - Gia Duy nhớ lại.
- Vậy cậu đã nắm được bí quyết chưa ?!? - Đình Đình hỏi Gia Duy.
- Mình hiểu rồi, khi mình chở Gia Doanh là do mình cứ đặt nặng vấn đề là sẽ làm cho cậu ấy té, mình không thể chở được cậu ấy nên tự đè nặng làm áp lực tâm lý. Còn khi chở cậu, cậu toàn hỏi, còn mình trả lời cậu đánh lạc hướng để mình không quan tâm đến chuyện chạy xe đạp nữa. Nhờ vậy mà mình chạy không biết bao nhiêu vòng đổ cả mồ hôi. Đình Đình cậu hay thật !!
Nghe Gia Duy cảm thán mình như vậy Đình Đình chỉ mỉm cười rồi lại nói:
- Chưa đâu !! Bây giờ cậu còn 1 thử thách nữa.
- Thử thách gì Đình Đình ?!? - Gia Duy ngạc nhiên.
- Chở mình đi vào vườn cây ở trong kia. - Đình Đình hướng tay chỉ vào vườn cây nơi để học thể dục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro