Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20:

Khi đã ra khỏi căn hầm lúc này Thiên Kim mới nhìn rõ Đình Đình, áo thun ba lổ, quần đùi, cứ như là mặc đồ cho thoải mái để dễ cởi ra vậy....bỗng nhiên Thiên Kim cảm thấy không an tòan nên đã lùi lại phía sau. Đình Đình đóng nắp hầm xong kéo đống đồ lại để ngụy trang, xong xuôi đâu đó quay lại phía sau thì thấy Thiên Kim đang nhìn mình ánh mắt đầy nghi hoặc pha chút e dè như mình là tội phạm Đình Đình vội lên tiếng:


- Có cần phải nhìn tôi như vậy không ?!

Vì phần nào cũng quen thuộc với Đình Đình nên Thiên Kim cũng không ngần ngại liền hỏi:

- Bộ đồ anh đang mặc là sao ?!

Đến lúc này Đình Đình mới hiểu ra mọi chuyện:

- À....đi ra ngoài kia đi, rồi tôi sẽ kể lại tòan bộ cho cô nghe.

Nói xong Đình Đình đi ra ngòai truớc. Đi đến cái bàn giữa nhà Đình Đình cẩn thận quan sát phía ngoài nhà rồi ngồi xuống ghế. Thiên Kim cũng đi đến kéo ghế ra rồi ngồi vào hỏi:

- Là vì bọn nguời khi nãy đến tìm ?!

Đình Đình gật đầu. Với đầu óc nhanh nhẹn của Thiên Kim thì cô cũng phần nào đóan ra được đó chính là kế hoạch bày trò giả nai của Đình Đình. Nghĩ vậy Thiên Kim cũng không nghi hoặc Đình Đình nữa.

- Anh không sao chứ ?! - Thiên Kim lo lắng hỏi.

- Tôi không sao, nếu có sao thì giờ tôi đâu thể ngồi đây trả lời những câu hỏi của cô....Ngồi ở duới đợi tôi có lâu không ?! - Đình Đình trả lời.

- Cũng không lâu lắm, nhưng nhờ ngồi ở duới tôi mới nhận ra đuợc nhiều điều... - Thiên Kim bỏ dở câu nói của mình.

Đình Đình cũng hiểu, thấy tâm trạng của Thiên Kim như đang lắng đọng lại dần nên Đình Đình liền lên tiếng trêu:

- Không ngờ bình thuờng nhìn cô vũ phu vậy mà cũng biết khóc a !! - Đình Đình che miệng hắc hắc cuời.

Nghe Đình Đình nói vậy Thiên Kim liền cảm thấy lùng bùng lỗ tai, nhìn Đình Đình với ánh mắt hình viên đạn nói:

- Anh vừa nói ai khóc rồi còn vũ phu ?!

- Là tôi nói cô đó..haha.. - Đình Đình đắc ý cuời.

- Bộ anh là chồng tôi hả mà nói tôi vũ phu ?! Tôi đánh anh lúc nào cũng có lý do nhé, không phải là tự nhiên, còn việc tôi khóc thì kệ tôi, tôi là con nguời, cũng biết yêu, biết buồn, biết khóc,...Ờ..nói nguời khác mà không nhìn lại mình bữa ai vừa khóc vừa nói nhảm gọi tôi là mẹ các kiểu vậy ta ?! - Thiên Kim vênh mặt lên tới trời, còn Đình Đình thì không ngờ chỉ là tính đùa Thiên Kim một chút mà cô nàng lại phản ứng thái quá đến như vậy....nhất thời Đình Đình ngơ ngác trong vài giây sau đó liền cuời...haha...

- Gì ?! Không nói nên lời nên tính cuời để khỏa lấp hả ?! - Thiên Kim nói như lật tẩy Đình Đình.

Sau đó không đùa nữa, Thiên Kim nghiêm túc nói:

- Sáng ngày mai hãy tôi về đuợc không ?!

Đình Đình biết sớm muộn gì thì Thiên Kim cũng phải rời khỏi nhà mình, tuy vậy nhưng cũng tránh khỏi sự luyến tiếc, có hơi buồn một chút trong lòng nhưng Đình Đình vẫn vui vẻ gật đầu. Thiên Kim thấy Đình Đình không do dự mà liền gật đầu như vậy thì bỗng có chút hụt hẫng....

Sau đó cả 2 liền đến giuờng ngủ, không biết là vì sao nhưng Thiên Kim không để con gấu để ở giữa 2 nguời nữa.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro