Chap 14:
6:00 AM
"RENGGGGGG.....RENGGGGG....RENGGGG...RENGGGGG...CỤP" Đình Đình với tay tắt cái chuông đồng hồ báo thức. Sau đó tung mền ngồi bật dậy mở mắt ra nhìn xung quanh, đột nhiên Đình Đình thấy lạnh và hơi thiếu thiếu cái gì đó, vừa nhìn xuống cơ thể mình Đình Đình hoảng hốt, kèm theo con mắt mở to hết cỡ khi nhìn sang Thiên Kim, có 1 mảng mền bị hất ra, làm lộ cả bộ ngực của Thiến Kim thoát ẩn thoát hiện trong cái áo ngực dưới 1 nửa tấm mền. Đình Đình vô cùng bàng hoàng không biết chuyện gì đã xảy, vội vàng tìm quần áo trên giừơng thì Đình Đình cầm ngay cái quần của Thiên Kim, quá ngượng Đình Đình vội quăng cái quần luôn. Lúc đó thì Thiên Kim thức giấc, vừa mở mắt ra Thiên liền nhìn Đình Đình bằng ánh mắt tình ái và nói:
- Good morning honey !!
- Cô nói vậy là sao ?!? Ai là honey của cô ?!? - Đình Đình trả lời như đang khỏa lấp việc mờ ám mình từng làm.
- Chẳng phải hôm qua anh nói nhớ tôi lắm, muốn được ôm tôi "ngủ" hay sao ?!? - Thiên Kim nhấn mạnh chữ "ngủ" như đang nhắc nhở lại chuyện đêm qua cho Đình Đình biết.
- Làm gì có !! Cô đừng ăn nói lung tung. - Đình Đình phản bác.
- Vậy anh thử nhớ lại đi !! - Thiên Kim nhắc nhở.
Đình Đình cũng liền cố gắng nhớ lại đêm hôm qua, nhưng không nhớ được gì, đầu thì đau nhứt nặng như búa bổ. Đang trong lúc rối rắm đó thì Đình Đình nhìn thấy quần áo của mình cả Thiên Kim ở dưới đất. Đình Đình vội vàng nhặt lên và mặc vào, còn đồ của Thiên Kim thì để lên giừơng, Đình Đình nghĩ vậy là cô ta biết mình là con gái rồi, rồi Đình Đình nghĩ đến chuyện xấu nhất mà đêm hôm qua có thể xảy ra, nhưng với tính cách của Thiên Kim hung dữ như bà chằn vậy thì liệu có dễ dàng quá không ?!? Trong chuyện này có gì đó không đúng....
- Đêm qua anh làm gì tôi, anh thật sự không nhớ ?!? - Thiên Kim lên tiếng làm phá tan suy nghĩ của Đình Đình.
- Xin lỗi...nhưng thật sự tôi không nhớ gì !! - Đình Đình thẳng thắn nói.
Nhìn biểu hiện của Đình Đình từ nãy đến giờ Thiên Kim có 1 chút hả hê, nhưng mà Thiên Kim vẫn cảm thấy chưa đủ, không gian bỗng trùng xuống, Thiên Kim không nói gì nữa, mái tóc dài uống cong, rủ xuống, có vài chổ bù xù do ngủ mới thức dậy chưa chải. Càng làm cho khung cảnh thêm âm u hơn vào buổi sáng sáng khi mà ông mặt trời chưa chiếu rọi. Bỗng tiếng có tiếng thút thít phát ra từ Thiên Kim:
"hic....hic...."
Sau đó Thiên Kim dùng tay lau nước mắt, vẫn không nói gì.
Thấy Thiên Kim không nói một lời mà khóc ra như vậy, đột nhiên Đình Đình chột dạ mặc dù cũng không biết đêm qua mình có làm gì Thiên Kim không ?!? Tự dưng trong lòng Đình Đình xót lắm, trong giây phút đó Đình Đình đã gạt bỏ cái suy nghĩ là Thiên Kim đang đùa với mình, Đình Đình đi đến gần cầm cái mền phủ lên người Thiên Kim nói:
- Trời buổi sáng còn lạnh !! - Sau đó Đình Đình dùng tay của mình nhẹ nhàng vén tóc của Thiên Kim lên, lau nước mắt cho Thiên Kim và nói:
- Xin lỗi...!! Tôi...không cố ý, cũng không có ý muốn phủ nhận hành vi của mình đâu, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.
Thiên Kim nghe Đình Đình nói vậy thì ngừng khóc,nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của Đình Đình là lòng Thiên Kim đang vui như mở hội rồi. Cuối cùng thì Đình Đình cũng lọt bẫy, Thiên Kim nói:
- Làm sao để tôi tin được anh ?!? - Thiên Kim nhìn Đình Đình bằng ánh mắt long lanh đầy thương tổn.
Đình Đình nhìn mỹ nhân khóc lóc thành ra như vậy thì trong lòng chua xót, cứ như giờ Thiên Kim vui vẻ trở lại muốn gì Đình Đình cũng bằng lòng. Không biết là lon nước của Thiên Kim đã lợi hại đến mức nào mà làm cho đầu óc của Đình Đình không còn mình mẫn như thường ngày, để rồi Đình Đình mở miệng nói 1 câu mà phải hối hận đến "nửa đời sau":
- Từ giờ tôi sẽ nghe theo những gì cô nói, tôi hứa sẽ không để cô, cô đơn một mình đâu. - Đình Đình nhìn Thiên Kim nói chân thành.
Thiên Kim cũng nhìn Đình bất giác Thiên Kim bị những lời nói của Đình Đình cảm động 3s rồi sau đó Thiên Kim lại đang nhớ đến kế hoạch của mình liền cười ha ha to vang khắp căn nhà:
- Haha....vậy là anh hứa với tôi rồi đó nha !! Giờ thì đi nấu cơm cho tôi ăn, nhanh đi. Tôi đói rồi. - Thiên Kim nói chuyện sảng khoái khác hẳn với tâm trạng lúc nãy. Rồi mặc nhiên lấy quần áo mặc vào.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cho Đình Đình chưa kịp thích ứng nên khuôn mặt của Đình Đình ngơ ngác cả 1' sau Đình Đình mới lên tiếng hỏi:
- Vậy là cô chỉ đùa tôi ?!?
- Phải đó, đồ ngốc !! - vừa trả lời Thiên Kim vừa đưa tay lên nhéo mũi Đình Đình, rồi đứng dậy bỏ chạy đến cái bàn gỗ ở giữa nhà, vẫn giữ nguyên cái giọng cười lảnh lót đó. Sau khi hiểu ra là mình đã bị lừa Đình Đình vừa giận, vừa bực nhưng thấy Thiên Kim cười tươi, sảng khoái như vậy, đột nhiên Đình Đình cũng mỉm cười, đã lâu lắm rồi không có người giỡn với Đình Đình và cũng đã lâu trong căn nhà này không có tiếng người cười nói. Bất giác Đình Đình cũng chạy tới chạy lui, như đang chơi rượt bắt với Thiên Kim vậy.
* Haizz...Chỉ vì vài giọt lệ của mỹ nhân a ~~ Aiiiiỉ....cơ mà bà Thiên Kim này có khiếu thật cho bả đóng film biết đâu nổi tiếng. Diễn sâu hết biết. =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro