Phần 3
Em không sao mà chị, tại cái tên biến thái hôm qua chưa chết nên dẫn thêm mấy tên nữa đến kiếm chuyện thôi, em xử đẹp tụi nó rồi.
Gương mặt Hoàng Ngân tỏ ra lo lắng, giọng nói có phần hốt hoảng:
- Như vậy thật sự không tốt chút nào, nếu mấy tên đó còn tìm em thì sao
- Trời, bà chị hiền ơi, mấy tên đó là giang hồ thôi, chẳng qua là tức tối cái vụ bị đánh, chứ rảnh đâu đi tìm em hoài.
- Thì họ cũng tìm em rồi đó, lại đánh em thế này.
- Thì em để họ đánh cho hả giận, xem như huề mà. Em cũng sắp đi rồi, 2 ngày nữa sẽ đi, mẹ đã gửi vé máy bay vào cho em.
Nghe đến đấy, tự dưng Hoàng Ngân im lặng, gương mặt cũng thoáng buồn. Nhưng cô không hề tỏ thái độ gì, cô thật sự rất lạnh lùng. Cô đứng dậy, thu dọn nhà bếp, rồi dọn cơm lên bàn, nhưng cô không cùng ăn cơm với nhóc mà lại chuẩn bị đồ đi về. Nhóc cầm tay chị nói rất lớn tiếng, dường như bao nhiêu nén giận trong lòng đều tuôn trào:
Thật sự chị đã bao giờ đối diện với chính mình chưa? Phải chăng chị đang trốn chạy khỏi một điều gì đó?
- Chị không trốn chạy, chị đang đối diện với thực tế đó chứ. Hai ngày nữa em sẽ đi, chị biết rõ điều đó, và chị cầu chúc cho em có được cuộc sống mới vui vẻ và hạnh phúc. Chị cũng cảm ơn em đã ở bên cạnh chị trong suốt thời gian qua, em thật sự đã giúp chị rất nhiều.
Nói rồi Hoàng Ngân gỡ tay của nhóc ra, cô bước đi mà nước mắt tuôn rơi, thật sự cô cũng chẳng hiểu cái nội lực bên trong con người của mình mạnh mẽ đến thế nào để có thể từ chối tình cảm của nhóc. Cô chỉ biết rằng mình nên làm thế…
Hai ngày sau đó, cả Ngân và nhóc đều không liên lạc với nhau, trước giờ ra sân bay, nhóc nhắn tin cho Ngân:
- Chị biết không em đã rất buồn, nhưng em không trách chị. Vì chính vì chị là người như thế nên em đã yêu chị lúc nào không hay biết. Giờ thì em phải đi đây, không có em, chị hãy mở rộng lòng mình mà vui vẻ hơn nhé chị. Em cầu chúc mọi điều tốt lành đến với chị.
Hoàng Ngân đang làm việc, đọc xong tin nhắn Ngân thấy sóng mũi mình cay cay, định trả lời cho nhóc mấy dòng, nhưng rồi Ngân đóng máy lại.
…
Nhóc đến sân bay cũng hơi sớm, còn nửa tiếng nữa chuyến bay mới khởi hành, nhóc ngồi chờ nhưng không hiểu sao thỉnh thoảng lại nhìn quanh quất, nhóc tự hỏi mình đang tìm gì thế nhỉ? Chị sẽ không bao giờ đến, nhóc biết vậy….
Nhóc mở điện thoại, đã 15 phút từ lúc nhóc nhắn tin ở nhà khi chuẩn bị đi, chị vẫn không hồi âm dù là 1 câu tạm biệt. Sao chị lại tàn nhẫn với nhóc đến vậy nhỉ. Màn hình chờ trên điện thoại của nhóc là hình của chị, gương mặt hiền hậu và đẹp buồn đến lạ. Nhóc cứ nhìn hình chị, nhìn đồng hồ đang đếm ngược trên chiếc điện thoại mà thấy đau lòng quá đỗi.
Chợt một bàn tay mềm mại đặt lên vai nhóc, nhóc quay lại, chị đứng trước mặt nhóc, nở nụ cười hiền nhìn nhóc. Nhóc mừng quá, vui quá, nhóc ôm chầm lấy chị. Lần này thì Hoàng ngân không tránh né hay xô nhóc ra nữa, cái ôm cuối cùng để chia tay, những kỉ niệm mà Ngân và nhóc trải qua, xứng đáng cho một cái ôm thế này. Nhóc vẫn không buông Ngân ra, nhóc nói như rót vào tai Ngân:
- Em đã nghĩ chị sẽ không đến
- Lần này chị đã làm khác lại, chị đã không như em nghĩ nữa, thế nên em không còn lý do yêu chị nữa nhé.
- Chị không cấm được em, nói gì thì nói, đó vẫn là quyền của em.
- Cái thằng nhóc này…
Nhóc xiết mạnh Ngân một cái, như sợ vuột mất, như sợ sẽ rời xa mãi mãi.
- Em vẫn yêu Ngân, một ngày nào đó nếu em quay lại, chúng ta sẽ có thể chứ?
Mắt Ngân đỏ hoe, chẳng biết phải trả lời thế nào với nhóc, đúng là đứng trước một tình cảm chân thật, con người ta rất khó chối từ. Nhưng ở vào hoàn cảnh của Ngân, muốn chấp nhận cũng không phải là dễ dàng
- Chúng ta quen biết nhau là do duyên số, vậy hãy để duyên phận trả lời tất cả nhé em?
Nhóc khẽ mỉm cười và đáp trả Ngân một câu trước khi bước vào trong
- Em sẽ tạo ra duyên phận, rồi chị sẽ thấy, ngày gặp lại, chị… nhất định phải gọi em bằng anh đấy.
Nhóc bất ngờ bước đặt lên má Ngân một nụ hôn, trước khi đi nhóc còn quay lại cười với Ngân, nụ cười thật tự tin
- Ngày đó nhất định sẽ đến…
Hoàng Ngân cũng chẳng hiểu mình thế nào, cảm thấy rất vui trước những cử chỉ và lời nói mà nhóc dành cho mình. Nhóc là người đã mang đến cho Ngân cái cảm giác rằng cuộc sống còn nhiều điều tươi đẹp phía trước. Nó không hẳn là tình yêu, mà nó là một cảm giác tin tưởng lẫn nhau, tin tưởng vào sự chân thành giữa con người với con người. Ngân tự hỏi rồi cười thầm trong bụng “nếu một ngày nào đó nhóc về thật mình phải gọi nhóc bằng anh sao?”
(Kết truyện)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro