Chương 1: Kí ức ùa về
" cháy...cháy...mau..mau..kêu người dập lửa".
Tiếng la thất thanh của nhiều người vang vọng từ 1 con hẻm nhỏ. Căn nhà sàn 2 gian đang bốc cháy dữ dội, như muốn nuốt chửng con người xung quanh. Tiếng bước chân hối hả của bà con làng sớm, những dụng cụ chữa cháy được mang tới ngày 1 nhiều. Từ trong ngôi nhà bốc lửa, 1 người phụ nữ cùng vs 1 đứa trẻ hốt hoảng chạy ra, có vẻ họ đã thoát được "con hố lửa" của tử thần. Người mẹ ôm chầm đứa con gái của mình run rẫy nói:
" Tiểu Vy, không sao rồi con, không sao rồi, mẹ đây".
Có phải là do đám lửa quá đáng sợ đã làm cô bé 5 tuổi này bị chấn động nên trên gương mặt ko hề có cảm xúc.??. Cô bé im lặng nhìn ngôi nhà bốc cháy, gương mặt ko lấy 1 biểu cảm. Lấy lại bình tĩnh, lúc sau cô bé chợt đứng dậy, gương mặt biến sắc:
" Mẹ...mẹ...Vỹ Vỹ...Vỹ Vỹ.."
"Tiểu Vy, chuyện gì vậy con?? Vỹ Vỹ làm sao?"
" Vỹ Vỹ...vẫn chưa ra ngoài. Vỹ Vỹ còn trong đám cháy..." ( vừa nói cô vừa nghẹn, nước mắt tuôn ra)
" cái gì ??? Liên Hoa và Vỹ Vỹ đã ra ngoài rồi mà?"
" không...không, dì Hoa và Vỹ Vỹ vẫn còn trong đó, Tiểu Vy thấy mà ..."
Người mẹ nghe xong liền vội chạy lại gần ngôi nhà.
" nè cô kia! Cô điên à, đám cháy lớn lắm, cô mau tránh ra đi!!".
Mọi người xung quanh ngăn người phụ nữ đang có ý định lao vào đám cháy.
" Liên Hoa!! Liên Hoa, mau thoát ra khỏi đó!!" ( tiếng gọi thất thanh của người mẹ ).
Cô bé nhìn mẹ và rồi nhìn vào 1 cái lỗ ngoài ngôi nhà.
"Mẹ! Tiểu Vy sẽ vào cứu Vỹ Vỹ và dì Hoa, mẹ ở đây nhé "
Nói xong cô bé chạy vội lại cái lỗ to ngoài ngôi nhà và chui vào đó.
" Tiểu Vy!! Tiểu Vy mau ra khỏi đó, Tiểu Vy..!!"
Người mẹ khóc thét chạy lại nhưng bị ngăn cản bởi những người xung quanh
Tiểu Vy với cơ thể nhỏ nhắn đã có thể chui vào nhà 1 cách dễ dàng. Trong nhà lửa cháy dữ dội, khói bay nghi ngút, đồ đạc vỡ vụn, cháy khét. Cô run sợ trước cảnh vật xung quanh mình, nhưng nghĩ đến Vỹ Vỹ- đứa em trai bé bỏng tội nghiệp và mẹ của đứa bé là dì Hoa, cô lấy lại bình tĩnh, nhặt chiếc mền bên cạnh chùm kính người, dựa vào tường từng bước một, bước một cô tìm đường đến chỗ Vỹ Vỹ.
Tiểu Vy nghe rất rõ tiếng khóc thất thanh của 1 đứa trẻ, không chút nghi ngờ cô chạy theo tiếng khóc. Bàn chân nhỏ xíu run rẫy đi lên từng bậc cầu thang, tiếng khóc ngày 1 gần, cô chạy nhanh lên gác máy, mặc cho đôi chân bị phỏng đến sưng đỏ.
" Oa...oa.. Mẹ ơi!! Vỹ Vỹ sợ..mẹ đừng ngủ nữa, Vỹ Vỹ sợ"
1 đứa trẻ ngồi bên cạnh người mẹ đầy thương tích, vết phỏng khắp người, đầu chảy nhìu máu. Có vẻ người mẹ này đã dùng thân mình mà bảo vệ đứa con thơ chỉ 2 tuổi đang run sợ trước đám lửa.
" Vỹ Vỹ!! Tiểu Vy đây, đừng khóc nữa chị sẽ đưa em và dì Hoa ra khỏi đây..."
" Tiểu Vy ! Tiểu vy, mẹ của Vỹ Vỹ ngủ rồi..."
(Cậu bé ngây thơ chập chững đáp.)
" chị kêu mẹ Vỹ Vỹ dậy đii !!"
Tiểu Vy nhìn người phụ nữ và rồi khóc thầm.
" Vỹ Vỹ ngoan mẹ em sẽ ko dậy đâu, mẹ em đang ngủ rất say, em cứ để mẹ em ngủ nhé, mẹ em mệt rồi, chúng ta đi nhanh đi!! Ở đây rất nguy hiểm "
Những lời nói được thốt lên từ 1 cô bé 5 tuổi đã có thể xoa dịu được Vỹ Vỹ.
" mẹ ơi! Vỹ Vỹ đi trước nhé"
Nói rồi cậu bé nắm tay Tiểu Vy đi ra khỏi căn phòng đó.
Tiểu Vy nắm chặt tay Vỹ Vỹ. Cả 2 khi đi xuống cầu thang thì bỗng một thanh gỗ lao đến chỗ của Vỹ Vỹ, thấy vậy Tiểu Vy xoay người ôm lấy Vỹ Vỹ, thanh gỗ lao đến như mũi tên lữa nhẫn tâm làm đứt mái tóc vàng óng ả của cô, để lại trên lưng cô 1 vết thẹo. Quá đau đớn cô ko thể đi tiếp, cô ngất đi, tay vẫn nắm chặc Vỹ Vỹ....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro