Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8


"Để em đưa chị về nhà." Chaeyoung đề nghị, nhét vài tờ giấy của cô vào chiếc túi nhỏ màu xám. Mina nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn chưa có ý định về nhà. Nàng đặt lại một số cuốn sách và chỉ giữ lại ba cuốn cho việc học của mình.

"Em không cần." Mina mỉm cười, khoác chiếc cặp lên vai.Chaeyoung cười khẩy, khoanh tay với nhìn nàng đang loay hoay với đống sách của mình.

"Chị có chắc không? Theo tất cả những gì em biết, chị có thể bị lạc." Cô nhóc càu nhàu, chộp lấy những cuốn sách từ tay của Mina thay nàng giữ lấy. Nàng đảo mắt, cố gắng lấy lại đồ của mình nhưng Chaeyoung không chịu buông ra.

"Chị biết nơi ở của chị ở đâu, em không cần về nhà sao? Muộn rồi." Mina mắng, chào tạm biệt thủ thư, rời khỏi phòng còn Chaeyoung lẽo đẽo theo sau nàng.

"Em không phải trẻ con. Em không có giờ giới nghiêm." Chaeyoung bật cười, chỉnh lại ba cuốn sách dày cộm đang đặt trên tay. Trời, làm sao chị ấy vác được cái này. "Chị không tin em? Không phải là em theo dõi chị đâu."

Mina quay lại, lông mày nhướng lên, "Không phải, chị biết cách về nhà. Chỉ vì chúng ta là bạn không có nghĩa là em có thể đi theo chị khắp mọi nơi." Nàng thở dài, lưng nàng bắt đầu đau khi đứng vì chiếc túi nàng đang mang khá nặng.

Chaeyoung bĩu môi: "Chị còn giận em sao? Lúc trước em không có ý xúc phạm chị, chỉ là do em quá khích thôi." Mina đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy lời xin lỗi đột ngột nhưng nàng có thể nói rằng cô nhóc đã phải lấy rất nhiều can đảm để nói ra điều đó.

"Không, không phải thế, chị chỉ bối rối thôi." Mina lên tiếng, lợi dụng tình huống này để cô đặt câu hỏi.

"Bối rối cái gì?" Chaeyoung nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mina để họ đi cùng tốc độ.

Mina thở dài, đút hai tay vào túi, "Về việc em muốn kết bạn với chị. Khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, em có vẻ như rất ghét chị, điều mà lúc đó chị đã làm và sau đó trong bữa tối, em cứ làm phiền chị. Không hiểu sao đột nhiên em lại muốn làm bạn với chj." Cô nàng cánh cụt khoanh tay lại.

Chaeyoung chỉnh tay để sách không bị rơi: "Cũng đơn giản thôi."

Mina nhướng mày, "Đơn giản? Được rồi trả lời đi."

"Chị là một vũ công giỏi và chị khá nổi tiếng với các nam sinh trong lớp của em." Chaeyoung ậm ừ: "Em muốn gặp chị nhưng không có cơ hội nhìn thấy mặt chị khi mọi người nói về tài năng của chị. Lần nào cũng có người cho em xem video chin nhảy. Vì cam luôn ở rất xa nên mặt chị lúc nào cũng mờ".

Mina rất hãnh diện với những lời khen ngợi nhưng nàng không biết tại sao điều đó  liên quan đến điều nàng hỏi, "Cảm ơn em. Nhưng tại sao em lại trả lời bằng cái này?"

"Chưa xong." Chaeyoung cười khúc khích, "Lần đầu tiên nhìn thấy chị trong vườn hoa anh đào, em không biết chị là Myoui Mina. Em cũng đã có một ngày khá tồi tệ vào thời điểm đó nên em đã trút giận lên chị."

Mina cũng biết điều đó khá rõ ràng vì lúc đó Chaeyoung thực sự trông rất bực bội. "Ồ, cảm ơn vì đã giải thích chuyện đó." Nàng định bỏ qua chủ đề này nhưng Mina nhận ra một cái gì đó, "Vậy thì tại sao em lại trêu chọc chị ở bữa tối? Em biết tên và cả khuôn mặt của chị."

Chaeyoung cười khúc khích, "Em chỉ thấy khuôn mặt của chị rất đáng yêu khi chị nổi giận! Chị tát người khác là chuyện tốt hay sao?" Hổ con gầm gừ, cọ cọ vào cẳng tay nàng.

"Em có thể ngừng gọi chị đáng yêu được không?" Mina đỏ mặt nhưng cô nhóc này dường như không để ý, "Nó làm chị khó chịu." Nàng lẩm bẩm, lấy tay che nửa mặt.

Chaeyoung khẽ cười, "Chắc chắn rồi."Hổ đứng trước mặt Mina, ngăn Mina di chuyển, "Chỉ cần chị để em đưa chị về."

Mina do dự nhưng nếu nó khiến Chaeyoung ngừng gọi nàng dễ thương và đáng yêu thì nàng sẽ vui vẻ đồng ý, "Tốt thôi."

Chú hổ con nở một nụ cười tươi rói, lúm đồng tiền của cô nhóc lộ ra khi cô tự hào đi bên cạnh Mina. Người bên cạnh không nói gì và nàng cũng không nghĩ về nó, nhưng Mina thấy đó là một cử chỉ đáng yêu mà Chaeyoung đã làm. Trông cô nhóc rất vui vẻ khiến Mina có chút ấm lòng.

"Vì vậy." Chaeyoung bắt đầu, nhìn chằm chằm vào nàng. Vẻ đẹp của Mina được phơi bày một cách hoàn hảo dưới ánh trăng. "Điều gì đã đưa chị đến Hàn Quốc?" Hổ con đã điều chỉnh cánh tay của mình để nó không cảm thấy tê liệt dưới những cuốn sách.

"Chị muốn học ở đây nên bố mẹ chị đã cho phép." Mina trả lời, liếc nhìn Chaeyoung do dự một giây trước khi nhìn lại con đường trước mặt họ, "Có một học viện nghệ thuật ở Nhật Bản nhưng kể từ khi Sana đến đây và nói với chị tất cả về cuộc sống của cô ấy ở đây. Chị cũng muốn được như thế nên đã đi theo." Nàng tiếp tục.

Chaeyoung ậm ừ, cảm thấy hơi ngại ngùng, "Vậy là chị học nghệ thuật hả? Chà, cũng có lý, chị thực sự nổi tiếng khắp khuôn viên trường." Hổ con cười khúc khích, cánh tay mỏi nhừ.

"Chị đoán vậy. Nhưng chị nhảy không đặc biệt lắm, Momo giỏi hơn chị nhiều." Mina ho khan, vẫn chưa quen với việc được Chaeyoung khen dễ dàng như vậy.

Chaeyoung nhún vai: "Theo em thì hai người ngang nhau. Mặc dù vậy, em khá thiên vị nên em sẽ chọn Momo hơn chị vào ngày nào đó." Cô trêu chọc, nhận được một cái đảo mắt tinh nghịch từ Mina.

"Sao cũng được." Mina chế giễu, khoanh tay lại. Chaeyoung cười khẩy huých vào cánh tay nàng cánh cụt trêu chọc nàng.

"Aww, chị đang ghen tị em đã không chọn chị?"

Mina hừ một tiếng, "Có muốn chị tát em một cái nữa không?" Đó thậm chí không phải là một câu hỏi, mà giống như một lời đe dọa , Chaeyoung cảm nhận được điều đó. Trợn to hai mắt, vội vàng lắc đầu ngậm miệng, "Còn em thì sao? Em luôn hỏi chị,  giờ đến phiên em trả lời." Mina bắt đầu.

Chaeyoung cười khúc khích, liếc xuống Mina một chút, "Cuộc sống của em thật nhàm chán. Em chẳng có gì thú vị cả." Dù Chaeyoung nói vậy nhưng Mina vẫn không khỏi cảm thấy cô đang che giấu điều gì đó. Mặc dù vậy, nàng đã chọn không hỏi tiếp.

"Có lý, em thật nhàm chán." Mina trêu chọc.

Chaeyoung giả vờ giận dỗi,bày tỏ sự đau khổ, "Làm sao chị có thể?"

"Làm sao chị không thể?." Mina cười khẩy, dừng xe trước căn hộ của nàng.Tòa nhà còn khá mới và Chaeyoung ngạc nhiên rằng Mina sống trong một tòa nhà đắt tiền như vậy. Đó là một căn hộ đơn giản.

"Đây là chỗ của chị?" Chaeyoung thắc mắc.

"Ừ, chị ở lầu bốn, ta dừng ở đây được rồi." Mina mỉm cười, vội vàng lấy sách giáo khoa của mình ra từ cánh tay mệt mỏi của Chaeyoung. "Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy nơi này?"

Chaeyoung gật đầu, quai hàm muốn rớt xuống. Lối vào sảnh của tòa nhà có kính và nó lộ ra mặt bằng chính. Nó được chiếu sáng tốt và thiết kế nội thất sang trọng. Nó hiện đại và Chaeyoung ước mình có thể sống trong đó, "Ừ. Nó trông rất đắt tiền."

Mina cười khúc khích: "Rất nhiều người nói như vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy nó." Nàng hắng giọng, nắm lấy tay nắm cửa bằng kim loại, "Cảm ơn vì đã đưa chị về, đồ ngốc." Mina bật cười trước biệt danh đó.

Chaeyoung bĩu môi trước khi chuyển sang một nụ cười ranh mãnh, "Bất cứ thứ gì cho cô gái đáng yêu." Con hổ nháy mắt, khoanh tay.

Đôi mắt của Mina mở to, má nàng hơi nóng nhưng nó không đáng để chú ý. "Gì vậy chứ khi không lại gọi chị là đáng yêu? Em đã nói nếu chị để em đưa chị về thì thì em sẽ dừng lại mà." Nàng mắng mỏ.

Chaeyoung nhếch mép, "Em không thể cưỡng lại."

"Nhưng em đã nói-" Mina bị cắt ngang khi thấy Chaeyoung quay đi, phớt lờ sự phản đối của nàng.

"Em không có hứa đâu, Minari!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro