Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⊹⊱ Chương 1: Hoa và anh ⊰⊹

Trên khoảng sân rộng lớn của trường trung học phổ thông thành phố A có trồng hai hàng bằng lăng xanh tốt. Cứ đến tháng 5, sắc tím rực rỡ cả một khoảng trời, hương bằng lăng dịu nhẹ vấn vương trong không khí, như ai đó vô tình đem theo nét mộng mơ thêu dệt cho lứa tuổi học trò thêm tươi đẹp.

Một vài cô bạn nhỏ hái những chùm bằng lăng đem cài lên mái tóc, hay giấu vào túi áo để lén tặng cho ai đó. Bằng lăng tím là tình đầu thuần khiết ngây thơ, nó đơn thuần như chính những rung cảm ban đầu của thiếu nữ mới lớn.

Mùa hoa qua đi, bằng lăng thu lại tấm áo tím tuyệt mĩ của mình, bình lặng vươn cao với màu xanh yên bình nhất.

Hạ Ly chống tay ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, hai hàng bằng lăng khe khẽ rù rì theo cơn gió nhè nhẹ, một vài nụ hoa màu tím nhạt ẩn hiện trong lớp lá xanh, như tô điểm thêm chút sắc hương cho màu xanh đơn điệu.

Hạ Ly yêu màu tím, yêu nhất hoa cát cánh và yêu thứ hai là hoa bằng lăng, loài hoa màu tím nhạt, đơn điệu nhưng bền bỉ và kiên cường.

Làn gió nhẹ lướt qua, vô tình đem theo mùi hương hoa cỏ thuần khiết vờn quanh cánh mũi, Hạ Ly khẽ khịt mũi, ngẩn người nhìn bóng dáng màu trắng lướt qua ô cửa sổ, người ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, dáng người cao cao, ngũ quan tuấn tú, bước đi nhẹ nhàng trên khoảng hành lang vắng. Khi lướt qua ô cửa sổ nơi cô đang ngồi, đôi mắt màu cafe tuyệt đẹp chạm vào mắt cô vài giây rồi rời đi. Vài giây ấy, tim Hạ Ly đập loạn nhịp, cơ hồ như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Cô nghiêng người bám vào ô cửa sổ, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp ấy đến khi khuất hẳn mới chịu thôi.

Ngồi lại xuống ghế, Hạ Ly vỗ về trái tim đang đập loạn, khe khẽ thở dài, cũng đã hơn một năm rồi, thế mà mỗi lần nhìn thấy hình bóng ấy trái tim lại vô thức loạn nhịp, như là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong ánh tà dương hiu quạnh ấy.

Anh tên Hạo Nhiên, có nghĩa là ngay thẳng, chính trực, anh hơn cô một tuổi, là đàn anh lớp trên được người người yêu thích, anh điển trai, anh nổi bật, anh học hành giỏi giang.

Năm ấy, Hạ Ly 16 tuổi, cô còn nhớ như in buổi chiều tà cuối tháng 9 đó, anh đứng trong ánh dương nhạt nhòa, những tia nắng cuối cùng của mặt trời xuyên qua kẽ lá, lưu lại trên vạt áo trắng của anh những tia sáng màu vàng nhạt, cơn gió nhẹ thoáng qua, làm rối loạn mái tóc anh. Anh đứng im không một tiếng động, ngón tay khẽ vân vê bông hoa 5 cánh màu tím nhạt trong lòng bàn tay.

Lúc ấy, Hạ Ly vừa ngước mắt lên đã vừa vặn thấy một cảnh như vậy.

Cô ngẩn ngơ nhìn anh, rồi nhìn xuống bông hoa trên tay anh, một chút cảm xúc lạ lẫm lướt qua từng giác quan rồi thấm vào tim cô. Lần đầu tiên trong đời, trái tim Hạ Ly rối loạn một cách kì lạ.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh đưa mắt nhìn qua, đúng lúc chạm vào mắt cô. Đôi mắt màu cafe tuyệt đẹp sâu hun hút không thấy đáy mang theo chút mờ mịt cùng tò mò nhìn cô, sau đó anh cười khẽ một tiếng, đôi mắt cũng cong cong mang theo nét ôn nhu lạ lùng, anh nói:

"Em thích bông hoa này sao?"

Đó là câu đầu tiên anh nói với cô, cũng là câu nói mở đầu những ngày tháng đơn phương không có điểm dừng của Hạ Ly. Lúc đó, cô hơi mím môi, gật đầu. Anh không hề do dự đem cành hoa ấy nhét vào tay cô. Cành hoa ấy, chính là bông cát cánh mạnh mẽ kiên cường, loài hoa dại màu tím nhạt mà Hạ Ly yêu thích nhất. Trên cánh hoa màu tím dịu dàng như có như không vương lại chút hơi ấm của ai đó, làm cho loài hoa vốn đơn điệu trở nên đẹp đẽ một cách lạ kì.

Năm ấy, một cái nhìn lướt qua, một nụ cười lơ đãng của anh đã làm trái tim Hạ Ly rung động.

Cô thích anh, thích một cách ngờ nghệch ngốc nghếch, không theo đuổi, không cuồng nhiệt, không táo bạo mạnh mẽ, mà chỉ âm thầm đứng phía sau nhìn theo bóng lưng anh, âm thầm cổ vũ anh, âm thầm ghi nhớ những thói quen nhỏ nhặt của anh.

Hơn một năm, cô dõi theo bóng lưng anh, hiểu anh có khi còn hơn hiểu chính mình, vậy mà chưa một lần có can đảm nhìn thẳng vào mắt anh.

Thích một người mà không cầu đáp lại, thích một người mà không dám bày tỏ vốn dĩ đã là một loại ngu ngốc không có thuốc chữa rồi.

" Hạ Ly!"

Bỗng một giọng nói đầy nghiêm nghị vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Hạ Ly, cô ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, liền thấy cô giáo đang nghiêm mặt nhìn cô, trên tay lăm lăm cây thước dài.

Cô cười khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn cuốn sách giáo khoa trước mặt, hoàn toàn không để cô giáo vào mắt.

Hạ Ly 17 tuổi, vốn là một cô học trò lập dị ngỗ ngược, cô không có bạn bè, học hành bết bát tệ hại, ngang ngược bướng bỉnh, chưa từng ngoan ngoãn nghe lời bất cứ một ai. Nhan sắc lại thuộc dạng quần chúng, tóc dài luôn cột cao thành đuôi ngựa, tóc mái để bằng che khuất một phần đôi mắt. Duy chỉ có một ưu điểm là làn da cô rất trắng, trắng không chút tì vết làm cho không ít người phải ghen tỵ.

Tính cách cô độc, lập dị của Hạ Ly bắt đầu từ ngày còn rất bé.

Hồi bé cô không được sống cùng cha mẹ, vì hoàn cảnh gia đình không được tốt, trước cô còn một chị gái hơn cô một tuổi, chị ấy đúng kiểu là con cưng của ông trời, không chỉ xinh đẹp mà con hiểu chuyện từ rất sớm, đến tuổi đi học chị lại càng bộc lộ tài năng của mình, thành tích học tập cao chót vót, các môn học năng khiếu đàn hát, ca múa không gì chị không biết, cha mẹ cưng chiều chị vô hạn. Ngược lại Hạ Ly bị bỏ rơi không ai ngó ngàng đến, cuối cùng cô được đưa về quê sống với ông nội.

Ông nội là người duy nhất trong nhà yêu thương cô. Những năm ấy thôn quê còn nghèo khó, nhà của ông nội chỉ là căn nhà mái ngói đơn sơ, mỗi khi mưa xuống nước lại dột khắp nơi.

Hằng ngày cô theo lũ trẻ cùng xóm ra đồng bắt tôm bắt ốc, có lúc lại cùng ông nội đi chăn trâu cắt cỏ. Hồi ấy, ông nội thường hay hái những bông hoa dại màu tím đem cho cô chơi, ông bảo rằng hoa cát cánh là loài hoa có sức sống rất kiên cường và bền bỉ, sau này cháu gái của ông cũng phải kiên cường như loài hoa này, dù gió bão tàn phá cũng không được gục ngã. Hạ Ly luôn ghi nhớ lời ông dặn, và cũng từ đó cô yêu loài hoa cát cánh đơn thuần ấy.

Hạ Ly sống với ông nội được 6 năm, năm cô lên 10, ông nội bệnh nặng qua đời, cô được đón về thành phố sống với cha mẹ. Nhưng hoàn cảnh sống không quen thuộc, tình cảm với cha mẹ cũng là loại dè dặt sợ hãi, chị gái xinh đẹp như đóa hồng mai lại quá hờ hững với cô, bạn bè hàng xóm toàn là những đứa nhóc thành phố kiêu ngạo đáng ghét, chúng nó chê cô nhà quê, không thèm chơi với cô. Dần dần cô thu mình trong thế giới riêng, không thèm đếm xỉa đến những lời móc mỉa bàn tán về mình.

Lên cấp 2, Hạ Ly học được cách ngỗ ngược, cô ngang bướng không nghe lời, thành tích dần dần đi xuống, cha mẹ thất vọng mắng mỏ cô không ít, nhưng đổi lại chỉ là đứa con gái ngày một tệ hại hơn, trốn học, gây sự đánh nhau, vô lễ với giáo viên, không gì cô không làm.

Tuy thành tích tệ hại, nhưng Hạ Ly vẫn thi đậu trường điểm của thành phố với thứ hạng trung bình, tất nhiên không thể so sánh với chị gái là thủ khoa, nhưng cô cũng không mấy bận tâm.

Bước vào trường phổ thông, Hạ Ly trầm lặng hẳn, không còn ngỗ ngược gây sự như thời cấp 2, nhưng cũng không thân thiện là mấy. Những người muốn kết bạn với cô đều bị cô vô tình cự tuyệt, chỉ đơn độc không cần bạn bè, tự nhốt mình vào một góc riêng. Không cần ai quan tâm, cũng không mệt lòng quan tâm đến ai.

Chỉ từ sau khi gặp Hạo Nhiên, thì anh trở thành ngoại lệ, một ngoại lệ duy nhất từ trước đến giờ cô nhận định.

Cô đem những kí ức về anh giấu vào một khoảng trời nhỏ bé thuộc về riêng cô, như một bí mật cô không muốn chia sẻ cùng ai...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thanhxuân