Chương 57
Tỷ suất người xem phim Triều đại thái bình rất cao, nhận rất nhiều lời khen ngợi, tuy đây là bộ phim đầu tiên giúp Trình Tiêu ra mắt khán giả nhưng diễn xuất của cô nhận được rất nhiều sự tán thưởng, cộng thêm chương trình giải trí trước đây được đào lên lần nữa, quan trọng nhất cô là nữ chính phim Khúc mắc hợp tác cùng ảnh đế Vương Nhất Bác, điều này làm các nhãn hàng nhận ra cô gái này sắp nổi tiếng rồi.
Buổi trưa, lúc ăn cơm hộp tại đoàn phim, Vạn Vi gọi điện tới: "Vừa nhận cho em một quảng cáo."
Trình Tiêu cười: "Quảng cáo gì?"
Vạn Vi cũng cười, hiển nhiên tâm trạng rất tốt: "Người đại diện nhãn hàng Z sắp hết hạn hợp đồng, gần đây lại có quá nhiều scandal nên bên đó quyết định thay người đại diện."
Trình Tiêu ngạc nhiên, mỹ phẩm Z là nhãn hiệu số một, số hai trong nước, người đại diện nhãn hàng của Z từng đã làm đại diện ba năm, cô ấy đóng phim Minh phi truyện nhưng gặp phải đối thủ là Triều đại thái bình nên tỷ suất người xem không mấy khả quan, lúc trước hủy hợp đồng với đoàn phim Triều đại thái bình để đi ăn máng khác, hơn nữa gần đây còn liên tục có scandal nên danh tiếng bị tụt dốc không phanh. Minh phi truyện là bộ phim do Tinh Vũ đầu tư. Ông chủ mới của Tinh Vũ là Kha Đằng luôn gây hấn với ông chủ của Hoa Thần là Tần Sâm, lúc trước đã giành mất rất nhiều diễn viên ký hợp đồng đóng phim Triều đại thái bình khiến bộ phim của Hoa Thần suýt phải lùi lịch quay.
Trình Tiêu hiểu rõ tính cách của ông anh họ Tần Sâm, anh ấy chưa bao giờ chịu thiệt, chuyện cô diễn viên nọ bị tung tin xấu do ai làm không phải là chuyện quá khó đoán, nhưng không ngờ anh ấy lại để cô lấy được một hợp đồng đại diện.
Vạn Vi nói: "Lịch quay quảng cáo rơi vào khoảng cuối tháng này hoặc đầu tháng sau, chị báo trước để em còn chuẩn bị."
Trình Tiêu cười, cô thực sự rất vui: "Dạ, em biết rồi."
Cúp máy, Trình Tiêu lập tức đi vào phòng nghỉ của Vương Nhất Bác. Hôm qua Vương Nhất Bác có cảnh quay đêm, sáng nay lại quay sớm, bây giờ anh đang đeo bịt mắt nghỉ ngơi, đến cả A Minh cũng gục xuống bàn ngủ bù. Vương Nhất Bác bị giật mình, Trình Tiêu có thể cảm nhận được anh không vui, chắc chắn đang nhướn mày.
A Minh ngẩng đầu, giơ tay ra hiệu giữ im lặng.
Trình Tiêu đứng bất động, một lát sau, Vương Nhất Bác gỡ bịt mắt xuống, đôi mắt đen láy nhìn cô.
Trình Tiêu cười với anh, "Em nhận được hợp đồng quảng cáo."
Vương Nhất Bác cúi đầu xoa ấn đường, nói với A Minh: "Một ly cà phê đặc."
Cô vào đây thì anh đừng mong được nghỉ ngơi.
A Minh gật đầu, nhìn Trình Tiêu: "Cô Trình có uống không?"
Trình Tiêu gật đầu: "Cho tôi xin một ly luôn."
A Minh pha cà phê, Trình Tiêu ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, "Mỹ phẩm Z hết hợp đồng với người đại diện hiện tại, muốn em thay thế."
Vương Nhất Bác mấp máy môi, "Chúc mừng em."
Trình Tiêu cười: "Vậy anh mời em ăn cơm đi, vẫn còn nợ lần trước đấy."
Mấy ngày qua hai người tập trung quay phim, cảnh diễn chung đều vào ban ngày, ban đêm Vương Nhất Bác có cảnh quay thì cô được nghỉ, anh được nghỉ thì cô phải quay, nên tuy cùng đoàn phim nhưng có rất ít thời gian ở bên nhau, có điều có thể gặp nhau thì cũng vui rồi.
Vương Nhất Bác nhìn cô: "Mấy hôm nữa anh phải về thành phố B, anh nhớ sắp tới em không có lịch quay, có muốn đi cùng anh không?"
Trình Tiêu nhướn mày: "Anh về làm gì?"
Nam chính không có ở đoàn phim thì tất nhiên cô cũng chẳng có bao nhiêu cảnh quay, có thể nói là nhờ phúc của Vương Nhất Bác mà cô được nghỉ mấy ngày, nên cho dù anh không đề cập tới thì cô cũng sẽ đi theo anh.
"Quay tiết mục phỏng vấn."
Đó là chương trình của đạo diễn mà Dương Huân đã thiếu nợ ân tình, gần đây Triều đại thái bình đang hot nên đạo diễn muốn mời Vương Nhất Bác tham gia. Dương Huân thấy hai, ba năm nay Vương Nhất Bác không tham gia chương trình phỏng vấn nào, mấy chương trình tuyên truyền cho phim nếu từ chối được thì từ chối hết nên chỉ số truyền thông không bằng các tiểu thịt tươi, anh ta muốn thông qua chương trình này để Vương Nhất Bác đến gần với khán giả hơn một chút.
Trình Tiêu: "Hậu cung của anh sẽ vui lắm đây."
Sau khi biến mất một thời gian vào sáu năm trước, lúc quay trở lại, Vương Nhất Bác trở nên kín tiếng, có người nghĩ đó là hình tượng do công ty quản lý xây dựng, nhưng Trình Tiêu biết đó là con người thật của Vương Nhất Bác, anh chỉ muốn lặng lẽ đóng phim mà thôi.
Quả nhiên, khi trang weibo chính thức của chương trình thông báo Vương Nhất Bác sẽ tham gia, fans như bùng nổ, mấy năm qua Vương Nhất Bác quá kín tiếng nên tạo ra cảm giác bí ẩn, fans vô cùng tò mò, và cũng lo lắng có khi nào ảnh đế bí mật hẹn hò hoặc thậm chí là đã bí mật kết hôn rồi không?
Fans bình luận bên dưới bài đăng của chương trình:
"Hy vọng thầy Lương đào được chuyện tình cảm của Bác ca, thiệt tình là mặc dù tui rất sợ anh ấy ế cả đời nhưng lại càng sợ đột ngột có tin anh ấy có người yêu hoặc đã bí mật kết hôn rồi, trái tim mong manh của tui chịu không nổi."
"Nói thật thì mị rất chi nghi ngờ cái năm Bác ca mai danh ẩn tích là để kết hôn và sinh con!"
"Cậu gì nói sinh con kia ơi, cậu qua đây đi, tớ hứa sẽ không đánh chết cậu đâu!"
"Có khi nào là do bố mẹ anh ấy hút thuốc phiện thật không?"
...
Buổi tối, Trình Tiêu nằm trên giường lướt weibo, đọc mấy bình luận đó thì cô nhíu mày, sinh con quần què.
Bố mẹ anh... rốt cuộc có bị nghiện không? Nghiện ma túy không giống ngoại tình hay cờ bạc mà nghiêm trọng hơn rất nhiều, Vương Nhất Bác là người của công chúng, hình tượng trong lòng người hâm mộ rất trong sạch, mỗi khi xảy ra thiên tai hay tai nạn gì đó anh đều quyên góp rất nhiều, cũng thường xuyên tham gia các hoạt động công ích xã hội. Giá trị con người anh rất cao, tiền mời tham dự sự kiện cực kỳ cao, ít thì bảy con số, nhiều thì lên tới tám con số, có thể đoán được anh kiếm được nhiều tiền đến mức nào, nhưng nếu số tiền đó bị dùng để cho bố mẹ hút thuốc phiện thì... Đây là vết nhơ mà không chiêu trò nào có thể rửa sạch.
Nếu là thật, Vương Nhất Bác phải làm sao? Anh là người rất cao ngạo.
Vì chuyện này mà Trình Tiêu mất ngủ, nhưng cô sẽ không hỏi Vương Nhất Bác, nếu đó là thật, cô sẽ đứng bên cạnh anh.
Sáng hôm sau, Trình Tiêu ôm bụng tìm băng vệ sinh.
Đến trường quay, vì không ngủ ngon và đang trong kỳ kinh nguyệt nên sắc mặt cô rất kém.
Vương Nhất Bác vừa nhìn đã nhận ra. Lúc tới đòi uống cà phê nhưng anh không cho, Trình Tiêu tức giận giậm chân: "Không cho thì thôi! Em bảo Trương Nhiên đi mua."
Cô xoay người định bỏ đi thì bị Vương Nhất Bác kéo vào lòng, anh thấy hơi bất lực: "Sao dễ nổi giận thế?"
Trình Tiêu sửng sốt, đứng im, "Em nóng nảy lắm đúng không?"
Vương Nhất Bác cúi đầu đáp: "Hơi hơi."
Là cô gái nóng tính nhất mà anh từng tiếp xúc.
Trình Tiêu cũng biết tính tình của mình không được tốt lắm, cô mấp máy môi, ngẩng đầu, kiễng chân hôn lên môi anh một cái, nói như ra lệnh: "Không được trả hàng đâu đấy."
Vương Nhất Bác cười, anh cũng không muốn trả.
Anh dựa vào mép bàn, hai chân dang ra, Trình Tiêu đứng giữa hai chân anh, tay cô chống lên vai anh, lúc định hôn anh thì A Minh đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy cảnh đó, anh ta hoảng hốt, vội vàng đóng cửa lại rồi xoay người nhìn xem phía sau có ai không, cũng may là không có ai.
Tiếng đóng cửa làm hai người bên trong phòng giật mình.
Vương Nhất Bác đỡ cô đứng vững rồi cũng đứng thẳng lên, anh bưng ly cà phê ở trên bàn lên uống cạn, sau đó cầm lấy tập kịch bản gõ đầu cô: "Sắp tới cảnh diễn của em rồi kìa."
Trình Tiêu mất hứng, nhào tới hôn lên môi anh một cái rồi mới bỏ đi. Lúc ra cửa gặp A Minh, cô làm mặt quỷ rồi nghênh ngang rời đi.
A Minh vào phòng, mặt nhăn cả lại: "Bác ca, chú ý hình tượng."
Từ khi gặp tiểu ma nữ, giới hạn của Bác ca càng lúc càng thấp, lúc trước không cho cô tới phòng nghỉ nhưng cô cứ vào thì anh ấy cũng không làm gì được, hại anh ta và Trương Nhiên ngày nào cũng lo lắng, cảnh giác.
Người Vương Nhất Bác hơi cứng lại, anh không nói gì.
***
Ngày Vương Nhất Bác về thành phố B, Trình Tiêu còn ở trường quay. Thẩm Ngôn Quân tới thăm đoàn phim đúng lúc đang quay cảnh Bùi Diên say rượu, cộng thêm việc không có tiến triển nào với Lục Duyên Châu nên tâm trạng của cô ấy cực kỳ tệ, thế là cô ấy ném hết đồ đạc trong nhà. Thẩm Ngôn Quân đứng bên ngoài nhìn Trình Tiêu đóng phim, cảm thấy sao mà quen quá.
Lúc Trình Giai Huệ vứt Cầu Lông, anh cũng đã chứng kiến cảnh cô nổi điên, cô xé nát poster của Trình Giai Huệ, ném hết đồ đạc trong nhà, lúc tới nhà cô thấy cảnh tượng đó, anh phải ôm chặt lấy cô mới ngăn cô lại được.
Anh nheo mắt, chăm chú nhìn Trình Tiêu qua máy quay.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh xuất hiện một người, Trình Giai Huệ gọi nhỏ: "Anh Ngôn Quân."
Thẩm Ngôn Quân nhíu mày: "Sao em lại tới đây?"
Trình Giai Huệ ấm ức: "Em tới công ty tìm anh, đúng lúc thấy xe anh chạy ra nên đi theo anh luôn."
Không ngờ anh lại đến thăm Trình Tiêu.
Nghĩ thế, Trình Giai Huệ cắn môi trừng mắt nhìn Trình Tiêu, cô ta nhếch mép cười lạnh lùng, giống như đang giễu cợt, chị ta diễn giống bệnh nhân tâm thần quá đấy chứ. Hình như không ai biết trước kia chị ta đích thực là bệnh nhân tâm thần nhỉ? Một người bị bệnh tâm thần diễn vai bệnh nhân tâm lý, đúng là lần đầu được nghe, cũng là lần đầu chứng kiến.
Từ ngày gặp Vương Nhất Bác ở bên dưới nhà Trình Tiêu, Thẩm Ngôn Quân không tìm cô nữa, ngay cả tết cũng không gặp nhau, rõ ràng hai người lớn lên bên nhau nhưng càng ngày lại càng xa cách, khi cô yêu người khác thì anh cũng chẳng có cách nào ngăn cản.
Nhưng cuối cùng, vì vẫn không cam lòng nên hôm nay anh tới đây.
Đột nhiên anh nhớ tới lời Trình Tiêu vào hôm đó, cô nói anh yêu ai cũng được, nhưng đừng là Trình Giai Huệ. Cho dù cô không nói, anh cũng sẽ không yêu Trình Giai Huệ.
Anh không ngờ Trình Giai Huệ sẽ theo anh tới đây. Không đợi Trình Tiêu quay xong, anh đã bỏ đi.
Phó đạo diễn hỏi nhỏ: "Giám đốc Thẩm, anh phải đi rồi hả?"
Thẩm Ngôn Quân gật đầu, nói: "Đừng nói với Trình Tiêu là tôi đến."
Phó đạo diễn vội nói: "Vâng."
Trình Giai Huệ thoáng sửng sốt, cô ta vội vàng đuổi theo anh. Thẩm Ngôn Quân không vào thang máy mà đi xuống bằng cầu thang bộ, anh đi rất nhanh.
Trình Giai Huệ mang giày cao gót nên hơi khó theo kịp, cô ta vội vàng gọi anh: "Anh Ngôn Quân, chờ em nữa, em có chuyện muốn nói với anh."
Thẩm Ngôn Quân dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô ta: "Chuyện gì?"
Trình Giai Huệ hít sâu một hơi, cô ta mím chặt môi, nhướn mày rồi nói: "Anh có biết trước đây chị em bị bệnh không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro