Chương 25
Edit: Lie
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh điện từ tòa nhà đối diện chiếu vào nhưng cũng giúp nhìn rõ mặt nhau.
Tay Vương Nhất Bác giơ ra giữa không trung, một lát lâu sau, anh mới rút tay về đặt lên trán, anh co một chân, nhìn Trình Tiêu đang ngồi dưới sàn nhà.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Trình Tiêu ngơ ngác nhìn anh.
Cô... bị anh hất xuống ghế? Vì cô hôn anh?
Nụ hôn vừa nãy hoàn toàn theo bản năng, nhưng ánh mắt của anh không chút cảm xúc. Nụ hôn đầu của cô, lần đầu tiên chủ động hôn đàn ông của cô, trái tim đập loạn nhịp của cô đã bị anh hất xuống sofa. Tuy anh giơ tay ra định kéo cô lại nhưng từ đáy lòng, cô vẫn nghĩ anh cố ý.
Cho dù không thích cô thì cũng đâu cần làm cô phải xấu hổ đến vậy?
Tên đàn ông thối tha độc ác, cô sẽ không thèm để ý tới anh ta nữa.
Vương Nhất Bác thấy cô cúi đầu không nói gì, gương mặt thoáng hiện sự tổn thương. Anh ảo não vò tóc mình, đứng dậy khỏi ghế, cúi người giơ tay ra về phía cô, "Đứng lên đi."
Trình Tiêu nhìn những ngón tay thon dài của anh rồi quay đầu đi ngó lơ, xoay qua xoay lại tìm điện thoại của mình.
Điện thoại đâu nhỉ?
Lúc nãy nghe xong vứt đâu rồi?
Cô nhìn đôi chân trước mặt mình, giơ tay đánh vào bắp chân của anh một cái, tránh ra để tôi còn tìm điện thoại.
Vương Nhất Bác lùi về sau một bước, nhìn cô xoay ngang xoay dọc bên chân anh như một con mèo nhỏ, không biết cô đang tìm gì, nhưng trong nhà rất tối, bảo đảm cô không tìm thấy.
Anh bật đèn bàn, trong nháy mắt, ánh đèn vàng ấm áp bao phủ một khoảng không gian.
"Trình Tiêu."
Vương Nhất Bác gọi cô.
Không trả lời.
Anh phát hiện một khi cô gái này đã rơi vào thế giới của riêng mình thì cô sẽ không để ý tới ai cả, lúc đau khổ là vậy, khi nổi giận cũng thế.
Trình Tiêu làm như không nghe thấy, cô giở mấy cái gối ôm nằm trên sàn lên, mấy cái gối này là do cô ném xuống, không ngờ bây giờ cô cũng bị ném xuống giống chúng.
Cầm gối ôm lên, một cái, hai cái, ba cái...
Ném hết lên sofa.
A, thấy điện thoại rồi, nó nằm dưới cái gối ôm thứ tư.
Giơ tay định lấy điện thoại thì tay đột nhiên bị nắm lấy, eo cũng bị ôm chặt, sau đó cả người bị kéo đứng dậy.
Trình Tiêu trừng mắt nhìn anh.
Vương Nhất Bác định nói gì đó thì cửa bị mở ra, hai người nghe thấy tiếng nói nhỏ xíu của A Minh: "Không biết Bác ca dậy..."
A Minh không nói được nữa vì đang sững sờ đứng ngoài cửa cùng Dương Huân. Anh ta trợn mắt há mồm nhìn Vương Nhất Bác, tay anh đang ôm eo tiểu ma nữ, tư thế thân mật vô cùng.
A Minh kinh ngạc nhìn Dương Huân, Bác ca ôm tiểu ma nữ trong lúc không đóng phim? Chuyện gì đây? Sốt đến mê man rồi ư?
Dương Huân còn kinh ngạc hơn, sao Trình Tiêu lại ở đây? Anh ta chỉ đi một tuần thôi mà quan hệ của hai người đã tiến triển tới bước đó rồi hả?
Trình Tiêu và Vương Nhất Bác cùng quay đầu nhìn hai người họ, Vương Nhất Bác nhíu mày, từ từ buông tay ra, ngay sau đó, anh bị cô gái trước mặt đẩy mạnh một cái. Mày anh càng nhíu chặt hơn, nhìn cô đá cái gối ôm ra chỗ khác, nhặt điện thoại của mình rồi bỏ đi, không thèm nhìn anh lấy một cái.
Đến khi cô đóng cửa lại, A Minh và Dương Huân mới sực tỉnh.
Vương Nhất Bác mím chặt môi, thân hình cao lớn ngã xuống ghế, đưa tay xoa thái dương, chuyện gì thế này?
Lúc A Minh đến bệnh viện mua thuốc, Dương Huân gọi điện nên anh ta nhân tiện nói Vương Nhất Bác bị bệnh luôn, đúng lúc Dương Huân vừa về thành phố B, nghe vậy thì cùng anh ta đi tới nhà Vương Nhất Bác, không ngờ lại gặp Trình Tiêu. Anh ta không dám nói mình tiết lộ mật mã cho Trình Tiêu, xách hộp cháo đi vào nhà, "Ờ thì, em đi hâm cháo."
Dương Huân đi tới sofa nhìn Vương Nhất Bác, vừa vặn lưng vừa hỏi: "Quan hệ của cậu và tiểu ma nữ tốt lên từ bao giờ thế? Lúc nãy nếu tớ không nhìn nhầm thì... cậu ôm người ta đúng không?"
Vương Nhất Bác ngửa đầu tựa lên thành ghế, nhắm mắt lại, giọng bình thản, nhưng hơi khàn: "Ừm."
Dương Huân: "..."
Dương Huân cố gắng giữ bình tĩnh, anh ta không phản đối Vương Nhất Bác yêu đương, dù sao anh cũng đã ba mươi ba rồi, nếu anh muốn kết hôn thì anh ta cũng chẳng có ý kiến gì, nhưng nếu đối tượng là Vương Nhất Bác thì anh ta có phần không tưởng tượng nổi. Với thân phận và tính cách của Trình Tiêu, sớm muộn gì cũng có scandal, sau này chắc chắn sẽ là diễn viên nhiều tai tiếng. Còn Vương Nhất Bác thì kín tiếng, đôi khi lãnh đạm khó gần, không hợp với Trình Tiêu một chút nào, hơn nữa hình như cô chỉ mới hai mươi ba, hai người cách nhau mười tuổi, với tính cách của Vương Nhất Bác, liệu anh có luôn bao dung cho tính tình trẻ con của cô không?
Dương Huân luôn cảm thấy phụ nữ chững chạc, điềm đạm mới phù hợp với Vương Nhất Bác, và còn phải là người ngoài ngành.
Nếu chuyện này bị khui ra, hoàn toàn không có lợi cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác mở mắt ra, nhìn Dương Huân, giải thích: "Không phải như cậu nghĩ đâu, tớ chỉ kéo cô ấy đứng lên thôi."
Dương Huân nhìn anh, không tin: "Kéo dậy có cần phải đứng gần sát như vậy không?"
Lúc nãy một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, chỉ cần gần thêm một chút xíu nữa thôi là môi kề môi rồi.
Vương Nhất Bác đứng lên, đưa lưng về phía anh ta: "Sự thật là vậy đấy."
Anh không nói gì về nụ hôn, vì chuyện đó liên quan đến danh dự của con gái người ta.
Lúc nãy anh có hơi quá đáng thật.
Dương Huân đi theo Vương Nhất Bác vào phòng bếp, nhìn anh rốt nước vào ly rồi ngửa đầu uống cạn.
A Minh hâm cháo xong, bưng ra bàn, bày vài món ăn rồi nhìn Vương Nhất Bác uống liền ba ly nước, "Bác ca, anh ăn đi, cả ngày nay chưa ăn gì rồi."
Vương Nhất Bác đáp lời, đặt ly xuống, kéo ghế ra ngồi xuống.
A Minh đứng một bên, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn khai báo, "Bác ca, em cho cô Trình mật mã nhà anh rồi, cô ấy gọi điện cho em nói bấm chuông hoài mà không thấy anh mở cửa, sợ anh chết ở trong nhà rồi... Em cũng lo..."
Vương Nhất Bác ngừng đũa, anh có nghe thấy tiếng chuông cửa, chỉ có cô mới bấm chuông liên tục nhà anh như thế thôi, lúc ấy đang sốt, không có sức đối phó với cô nên quyết định làm lơ.
Sợ anh chết ở trong nhà? Vương Nhất Bác nhíu mày.
Dương Huân đánh vào ót A Minh, tức giận nói: "Thằng ngốc! Mật mã nhà Vương Nhất Bác có thể tùy tiện tiết lộ cho phụ nữ hả?"
A Minh vội vàng tránh qua một bên, giải thích: "Em lo cho Bác ca mà."
Vương Nhất Bác đã no, đặt đũa xuống, lãnh đạm nói: "Thôi, không sao, đổi mật mã là được."
Chỉ vậy thôi? A Minh không dám tin, còn tưởng mình sẽ bị trừ lương chứ!
Trước khi về, Dương Huân nói với Vương Nhất Bác, "Tạm thời đã giải quyết chuyện trại cai nghiện rồi, bọn chó săn không chụp được đâu."
Vương Nhất Bác vò đầu, thân hình cao ráo đứng trước cửa sổ sát đất, bên ngoài gió lạnh thổi từng cơn nhưng vẫn không lạnh bằng vẻ mặt và giọng nói của anh, "Thế à? Giấu giếm bao năm nay chắc là cậu mệt lắm, tớ bảo rồi, sớm muộn gì cũng bị phanh phui thôi, chịu khổ thế làm gì."
Chỉ là rớt từ đỉnh cao xuống đáy vực thôi, dù sao anh cũng đã nếm trải một lần rồi.
Dương Huân vuốt mũi, anh ta biết Vương Nhất Bác không muốn giấu, nhưng để có được địa vị như ngày hôm nay chẳng phải chuyện dễ dàng gì, đó là thành quả của cả mười tám năm trời.
Vương Nhất Bác bỏ được, nhưng anh ta thì không nỡ.
***
Ngày 28 tháng 11, thành phố B đón trận tuyết đầu tiên.
Trình Tiêu mặc áo khoác màu đen, mang ủng ngắn, đội bông chụp tai màu trắng, đeo ba lô đi ra ngoài.
Đóng cửa, xoay người thì nhìn thấy Vương Nhất Bác đi ra từ cửa nhà đối diện, anh mặc áo khoác dài xuống đầu gối, trông có vẻ mệt mỏi.
Hai người im lặng nhìn nhau mấy giây rồi dời mắt đi hướng khác, Trình Tiêu đi lướt qua người anh.
Vương Nhất Bác nhìn bông chụp tai trên đầu cô, từ từ đi theo sau.
A Minh thấy hai người cùng đi ra khỏi tháng máy, vừa nhìn Trình Tiêu vừa nói với Vương Nhất Bác: "Trang phục hôm nay của cô Trình đáng yêu quá, mà hình như cô ấy không nhìn anh cái nào, Bác ca, hai người cãi nhau hả?"
Vương Nhất Bác không nói gì, quay đầu nhìn bông chụp tai, đáng yêu thật.
A Minh không dám hỏi nhiều, quan hệ của hai người này lúc tốt lúc xấu, lạ ghê.
Sau khi lên xe, A Minh chợt nhớ ra một chuyện, "Bác ca, anh đổi mật mã chưa?"
Vương Nhất Bác dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, không trả lời.
Mấy ngày nay cứ gặp nhau là Trình Tiêu lập tức xoay người bỏ đi, trốn anh còn không kịp nên anh chẳng lo cô vào nhà mình.
Hôm nay thay đổi địa điểm quay phim nên phải dựng bối cảnh, là cảnh nam nữ chính gặp lại nhau, cũng là cảnh hôn đầu tiên của họ.
Tình cảm của nam nữ chính càng ngày càng sâu đậm, còn vai Ninh phi của Trình Tiêu đã bị biếm vào lãnh cung.
Nghĩ tới quan hệ của mình và Vương Nhất Bác, Trình Tiêu thấy mình chẳng khác bị biếm vào lãnh cung là bao.
Cô quấn áo khoác ngồi bên ngoài xem Vương Nhất Bác đẹp trai và Chu Duy xinh gái đóng phim.
Mắt của mấy cô gái ngồi gần đó như phát sáng, trông vô cùng phấn kích.
Đạo diễn Từ hô: "Qua!"
Hai cô gái bàn luận, "Nếu tớ được quay cảnh hôn với Bác ca thì đời này đã mỹ mãn lắm rồi."
"Đúng đó, đúng đó. Nếu được quay cảnh hôn, tớ sẽ NG mười tám lần!"
"Hơ, không sợ bị đạo diễn Từ mắng à."
Trình Tiêu hứ một tiếng đầy vẻ khinh thường, nghĩ tới chuyện hôm trước càng khiến cô bực bội.
Nếu Vương Nhất Bác và cô hôn nhau, cô sẽ cắn nát môi anh!
A Minh và trợ lý của Chu Duy lập tức đi tới đưa áo khoác cho nghệ sĩ của mình. Vương Nhất Bác và Chu Duy đi ra, hai người đều là diễn viên chuyên nghiệp nên không hề cảm thấy lúng túng, mà sau khi diễn xong phải nhìn bản mặt lạnh của Vương Nhất Bác, lúng túng được mới lạ.
Hai người và đạo diễn Từ về phòng nghỉ thảo luận cảnh tiếp theo.
Nghỉ ngơi một lát, đạo diễn Từ đi ra ngoài.
Trợ lý đưa báo cho Chu Duy: "Chị Duy, tờ báo hôm trước chị bảo em mua nè."
Chu Duy gật đầu, đón lấy tờ báo, ảnh bìa là Lục Linh, cô nhìn lướt qua rồi lật báo, sau đó nhanh chóng nhìn thấy người quen, thì ra đây là tờ báo mà Trình Tiêu chụp hôm bữa.
Trình Tiêu mặc chiếc áo có tay áo rất dài, vạt áo ngắn để lộ rốn, đi xuống là bờ mông cong tròn trịa, đôi chân dài thẳng tắp, ánh mắt rất giống một con mèo đang uể oải.
Chu Duy cười: "Vẫn còn khuôn phép lắm."
Cô đập tờ báo lên bàn, nói: "Bác ca, anh xem nè."
Vương Nhất Bác nghiêng đầu qua, Chu Duy lật sang trang khác, tấm này Trình Tiêu đã thay bộ đồ khác, trên đầu mang bông chụp tai giống cái sáng nay.
Chu Duy nhướn mày: "Đẹp không? Càng nhìn càng thấy cô bé đẹp, rất cuốn hút."
Vương Nhất Bác thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt đáp ừ.
Chu Duy cười, nhìn nét mặt anh nhưng không phát hiện được gì.
Ban đêm, Vương Nhất Bác thay quần áo rồi đi về phòng nghỉ thì nhìn thấy A Minh đang xem báo, A Minh cười: "Bác ca, em nghe nhân viên đoàn phim nói cô Trình chụp cho báo này nên đi mua một quyển về xem."
Vương Nhất Bác nhìn lướt qua, "Ừ."
A Minh ngượng ngùng đóng tờ báo lại, thu dọn đồ đạc rồi đi theo Vương Nhất Bác, trên đường đi có người trong đoàn phim nhắc anh ta: "A Minh, bị tuột dây giày kìa."
A Minh cúi đầu nhìn giày mình, nhét tờ báo vào lòng Vương Nhất Bác, "Bác ca, cầm giúp em một lát với."
Vương Nhất Bác nhận lấy, xoay người đi trước.
Trình Tiêu đi ra từ một hướng khác thì gặp anh, lúc nhìn thấy tờ báo trên tay anh, cô thấy lạ, đi theo sau anh, hỏi: "Anh mua tờ báo đó hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro