Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chỉ một tình yêu

Put your story text here...Kỳ thi thử đã kết thúc và chỉ 1 tuần sau đó, chúng tôi tổng kết kì 2 và lao đầu vào ôn trong vòng gần 3 tuần để thi tốt nghiệp....

Đó là những ngày cuối cùng chúng tôi còn đến trường, đến lớp với tư cách còn là học sinh, được mang trên mình tà áo dài trắng tinh khôi mà bình thường đối với Tép tôi là gánh nặng, Là những ngày cuối cùng mà 47 con người gắn kết thành 1 tập thể để rồi sau đấy đứa may mắn vào được giảng đường đại học, những đứa khác chọn cho mình con đường khác để thực hiện ước mơ, nhưng cũng có những người phải vật lộn kiếm tiền mưu sinh cho cuộc sống..Số phận mỗi người sẽ thay đổi sau những ngày tháng này ...

Tự dưng nghĩ đến đó chúng tôi thương yêu nhau hơn , quý trọng nhau hơn như để bù đắp lại quãng thời gian ở cạnh nhau mà không biết quý trọng...

Rồi những cuốn sổ lưu bút ra đời để ghi dấu những dòng chữ của các thành viên trong lớp, đôi dòng tự bạch và những lời nhận xét về nhau, 1 vài đứa mang những chiếc áo sơ mi trắng lên để cả lớp kí tên vào, mặt trước, mặt sau áo phủ đầy những cái tên, những dòng chữ chúc thành công, đạt mong ước...những hình trái tim, mặt cười đầy yêu thương dành cho thân chủ

Và giờ học thể dục cuối cùng nữa chứ, chính thầy Trung Hit le đã đến từng lớp của khối 12 để dồn lũ học sinh đang còn đứng tụ năm tụ bảy chụp hình lưu niệm " giờ thể dục cuối cùng đấy các em, nhanh lên, nghiêm túc làm gương cho các em lớp 11 nào ''...và khi đi ngang lớp tôi thì thầy đã bị chúng tôi níu kéo,bắt chụp ảnh cùng...tôi thấy thầy cười rất tươi trong những tấm ảnh ....có lẽ thầy cũng đã từng là học sinh, có lẽ thầy hay quát thét học trò nhưng mỗi năm khi tiễn 1 lứa ra trường ít nhiều thầy cũng có tình cảm với chúng dù rằng nhiều trong số đó đã làm thầy bực mình không ít...

Đó 15 phút thể dục cuối cùng, là 15 phút mà các em học sinh lớp 11 dàn hàng, ngơ ngác nhìn các anh chị khối 12 không chịu tập, đứng dồn thành từng đám, bá vai, bá cổ nhau và gọi to tên các thầy cô mà chúng tôi quý mến...(..thông cảm cho các anh chị nhé, không phải các anh chị không muốn làm gương cho các em đâu , mà bởi đây những giờ khắc cuối cùng tụi lớp 12 các chị còn có thể bày tỏ tình cảm của mình trước khi quá trễ...)

Tôi cũng sẽ không quên được ngày hôm sau đó, là ngày toàn khối lớp 12 quyết định trốn học tập thể...thực ra, trốn học là 1 tính xấu của người học sinh mà không nên phát huy....nhưng nhiều đứa trong chúng tôi 12 năm chưa trốn học buổi nào lại hào hứng với kế hoạch này vô cùng, học bạ đã xong xuôi được đóng dấu của thầy hiệu trưởng rồi nên chúng tôi cũng yên tâm đào tẩu ...

các thầy cũng lờ mờ đoán trước được âm mưu đen tối này nên cố chặn tất cả các cổng chính, cổng phụ lại thì lũ học sinh lại càng thích thú trèo tường ở phía sau -nơi mà trường cắm trại ...Bọn con trai lớp tôi tiến hành phân công lao động, đứa này đan 2 bàn tay vào nhau để từng đứa con gái đặt chân lên tạo đà, 1 thằng khác sẽ ngồi trên tường kéo lên, và 1 đứa con trai sẽ đứng ở tường bên kia đỡ xuống....cứ thế cho đến đứa con gái cuối cùng..

Như thực hiện được 1 kì tích vĩ đại...chúng tôi 47 thành viên áo trắng còn lấm bẩn, người còn nhễ nhãi mồ hôi nhưng vẫn cười nói vui vẻ, thi nhau chụp hết phô ảnh này đến phô ảnh khác làm kỉ niệm rồi cả đám dắt díu nhau đi bát bộ trong thành phố. Trên con đường hành trình này, chúng tôi có thể thấy nhiều gương mặt thân quen của lớp khác, tôi thấy Phong, hắn đang ngồi cùng lớp trong quán nước mía, hắn vẫy tay tươi cười chào tôi...chắc có lẽ lớp hắn mới đào tẩu thành công như lớp tôi vậy..

Sau 1 hồi đi đã thấm mệt, chúng tôi tìm 1 quán karaoke để hát hò và uống nước...may là phòng ốc rộng mới có thể nhồi nhét ngần này con người vào được...chúng tôi giành giật mic, tranh nhau hát về các bài mà mình yêu thích..

Tép tôi không hát bài gì cả, chỉ lặng lẽ ngồi ngắm gương mặt của tụi bạn: Lan, Hoa, Nga, Hòa vv...chừng ấy khuôn mặt là bấy nhiêu kỉ niệm và tự dưng lòng tôi đượm 1 nỗi buồn man mác

================================================== ========

" Hội ngộ rồi chia li, cái gì bắt đầu cũng phải có kết thúc, tiệc gì cũng phải đến lúc tàn''....cái ngày ấy cũng đã đến, cái ngày mà ai cũng muốn chầm chậm lại, đừng nhanh đến mức cháy lòng như thế - ngày tổng kết trường-ngày kết thúc con đường ngồi trên ghế nhà trường của chúng tôi .

Sân trường ngày ấy nắng vàng, rợp trời hoa phượng đỏ, ve râm ran in ỏi gọi hè, và trên sân trường lúc này tông màu chủ đạo là màu trắng tinh khôi: màu của tà áo dài của bạn nữ, là chiếc áo sơ mi của bạn nam...là màu trong sáng, ngây thơ của tuổi học trò chưa bị nhuốm màu bởi sự trăn trở, muộn phiền của việc mưu sinh cho cuộc sống.

Chúng tôi ngồi im lặng, ngay hàng thẳng lối nghe bài diễn văn tổng kết của thầy hiệu trưởng, năm nào thầy cũng đọc bài này, cũng đại khái những ý như vậy mà năm ngoái nghe còn thấy buồn tẻ nhưng sao hôm nay nghe lại nao lòng đến thế ?...và rồi tất cả lại càng buồn hơn khi nghe những bài hát chia tay cuối cấp của các bạn bằng tuổi tôi biểu diễn..

Phong hôm nay đệm đàn ghi ta hát bài "Hình bóng học trò"...với những câu "Thời gian trôi qua mau để tóc thầy cô sớm bạc màu, để lại học trò hành trang tới tương lai ..."...rồi Hằng lớp 12 D với bài " mùa hè yêu thương" : còn đâu nữa bóng dáng dịu dàng, tà áo trắng thướt tha sân trường. Tam ca của lớp 12 G với mong ước kỉ niêm xưa : nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại " ..đã làm chúng tôi muốn khóc lắm rồi thì đến bài " Tạm Biệt " do cái Trang lớp 12 M hát thì khối 12 không thể cầm được nước mắt :, Ngày vui đã xa dần đã xa rồi đó,và giây phút tạm biệt với bạn hiền.Kỉ niệm mãi trong tim ta, ngày vui ấy ta bên nhau,bao gian khó cuộc đời vượt qua "...bản thân người hát giọng cũng nghẹn ngào,không dám hát tiếp và rồi cả lớp ấy không ai bảo ai , cùng đến bên cạnh bạn ấy rồi cùng nhau hát hết cả bài trong nước mắt .

Hết rồi,hết thật rồi...

ghế đá, sân trường, hàng cây, những giờ học, những giận hờn của tuổi mới lớn, những tiếng cười, những giờ truy bài, những giờ kiểm tra 15 phút, 1 tiết, những giờ thể dục , những thứ 2 chào cờ, những khuôn mặt bạn bè, thầy cô giáo giờ đây hiển hiện trong đầu tôi như những cuốn phim quay chậm...rồi tất cả chỉ là kỉ niệm , là dĩ vãng, được xếp lại trong 1 ngăn của trái tim để rồi sau này lại được mở ra xem đầy lưu luyến và tiếc nuối ...nghĩ đến đó tự dưng nước mắt tôi chảy tràn ra .

Mượn bài thơ chia tay của Phương Tuấn Linh để thay lời muốn nói

Sao gặp nhau lại cứ phải chia tay

Con tàu đến rồi đi nhanh quá đỗi

Sân ga cô đơn tự mình không hiểu nổi

Tháng năm vơi đầy nỗi nhớ niềm thương.

Mười hai năm sống dưới mái trường

Trong tình thương thầy cô, bè bạn

Mười hai năm - cứ tưởng dài vô hạn

Đã sắp hết rồi, nhanh quá, thời gian.

Nhớ thuở lần đầu đến lớp

Rụt rè sau mẹ, ngơ ngác xung quanh

Lá e dè mở mắt màu xanh

Ta khẽ gọi thì thầm tên cô giáo.

Ôi nhớ câu thơ nhớ từng nét chữ

Với bóng hình ngọn núi con sông

Quê hương ta bát ngát cánh đồng

Cô như bà tiên hiện về trong cổ tích.

Là học trò ai lại không tinh nghịch

Ta chẳng thể quên lần phạt ngày xưa

Cô bắt đứng góc lớp - và ta òa khóc

Nước mắt hôm qua còn mặn đến bây giờ.

Tháng năm học trò trôi đi êm ả

Háo hức đón hè, chờ đợi tiếng ve

Ta cũng biết bằng lăng màu tím

Và nghĩ rằng phượng vĩ khóc nhè.

Thời gian qua chẳng nói với hàng me

Ta cũng vô tình lật từng trang vở

Khi hoa gạo hết thời rực rỡ

Ta chợt hiểu mình đánh mất thời gian...

Còn lại đây dòng chữ khắc trên bàn

Bụi phấn trắng để tóc thầy thêm bạc

Bảng ơi hãy đen cùng với năm, với tháng

Xin đừng ai xóa bài học hôm qua ...

Thật là gần, mà sao cũng rất xa

Ta lẩm nhẩm đếm lại tên từng đứa

Ve đừng khóc, phượng đừng đốt lòng ta nữa

Nắng đừng vàng ngơ ngẩn buổi chia tay.

Lớp học ơi hãy ở lại nơi này

Khung cửa sổ, thôi ta chào nhé

Bằng lăng tím trong sân trường lặng lẽ

Lá vẫy tay chào, tạ từ nhé người ơi !

Ngày ra trường có kẻ đã cố cười

Sao nước mắt cứ lăn dài trên má

Muốn nói cùng nhau đôi điều nhưng khó quá

Có lẽ nước mắt mình đã nói hết niềm thương.

Ta chia tay nhau để chọn một con đường

Chập chững những bước đầu tự lập

Thầy cô đã chắp cho ta đôi cánh

Bằng sức của mình hãy cố bay mau.

Xin gửi lại trường, những kỷ niệm về nhau

Tuổi bé thơ ơi, ta gửi người ở lại

Mắt đong đầy nắng, con tim khắc khoải

Thổn thức nghẹn ngào - thôi nhé trường ơi !

Sau buổi tổng kết trường đầy nước mắt hôm đó, lớp tôi họp lớp và đi liên hoan chia tay cuối năm...khỏi nói, khi ra về tâm trạng tôi cũng sầu thảm không kém, tự dưng lại thấy buồn buồn khi ngày xưa cứ căm ghét tà áo dài, coi việc mang nó như 1 cực hình tra tấn thì giờ đấy yêu nó nhưng lại hết cơ hội mặc nó mất rồi...

Hic, quay trở về với thì hiện tại, 3 ngày nữa là đến ngày thi tốt nghiệp đầu tiên của tôi...suốt mấy tuần này tôi đã vật vã, đến bữa quên ăn, mỗi ngày chỉ ngủ được có 3 tiếng đồng hồ để cật lực học và làm bài chăm chỉ ...chưa bao giờ tôi thấy khổ và mệt mỏi như thời gian này, từng nhịp kim đồng hồ cứ tích tắc chạy, cứ đều đều quay, đẩy nhanh tôi đến với những ngày quan trọng trong cuộc đời mình...thi tốt nghiệp, thi đại học...ôi 2 kì thi quan trọng, tự bản thân mình thấy áp lực đã là 1 phần mà sự kì vọng của bố mẹ lại là 1 gánh nặng không kém...nó ám cả vào giấc mơ của tôi...tôi không sợ trượt tốt nghiệp, nhưng nếu tôi không đậu đại học sẽ thế nào? Sẽ ở nhà ôn lại trong khi nhìn bạn bè tung tăng đến cổng trường đại học chăng? rồi cặp mắt ái ngại của người ta nhìn bố mẹ tôi nữa chứ, dù gì mẹ cũng là giảng viên tiếng Anh ở 1 trường cao đẳng mà...tôi thực sự sợ hãi, mệt mỏi vô cùng...hic, người ta hay bảo Đại học không phải là con đường duy nhất dẫn đến thành công nhưng ở Việt Nam nó là đường quốc lộ, là thước đo chủ yếu để xã hội đánh giá 1 con người, cái nhìn đó đã có từ ngàn đời thể hiện trong câu nói: " sĩ, nông, công, thương '' rồi...

Đang ngập ngụa trong mớ cảm xúc hỗn độn lo âu thì tôi nghe thấy tiếng bố tôi từ dưới tầng gọi to:

-TÉP...TÉP ƠI.

-DẠ, CON ĐÂY.

Tôi vội nói và chạy xuống dưới nhà...không biết có chuyện gì mà bố tôi gọi bằng chất giọng hồ hởi như thế.

Nhìn thấy tôi ,bố tươi cười giơ cao 1 bịch gì đó lên, ngạc nhiên hơn là mẹ tôi bên cạnh đang cau có nhìn bố tôi thấy rõ:

-Tép à, hôm nay bố đi chợ mua đúng thứ con thích để bồi bổ cho con đây...mực nhé.

Ôi nghe đến đấy mắt tôi sáng bừng lên, tôi rất thích đồ ăn hải sản như ốc, ghẹ và đặc biệt là mực...mực xào dứa với cà chua cũng ngon, mực nhồi thịt rồi nướng cũng thật hấp dẫn, và cả mực khô nữa chứ...cái đó chấm tương ớt cũng ngon tuyệt...tôi tưởng tượng trong đầu mà sung sướng cực độ.

-Can anh, con nó sắp thi rồi, ăn mực đen lắm...có thờ có thiêng, có kiêng có lành.

Mẹ tôi gắt gỏng nói...nếu bố tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin vào thế giới tâm linh thì mẹ tôi là người duy tâm, tin vào thần thánh, ma quỷ, những điều cấm kị và cũng thích coi bói toán nữa....

-Em là giáo viên mà lại đi mê tín như thế à? Anh ăn suốt mà có sao đâu...tép ăn không con?

-Dạ có ạ.

Tôi hăm hở nói...Đành rằng Tép tôi cũng thường vào mạng coi cung hoàng đạo, cũng tin có ma, có âm ti địa ngục nhưng riêng với ăn uống thì tôi giống gien bố, duy vật mà, chả kiêng bất cứ cái gì trừ những thứ mình không thích.

-Thế thì gọi anh Tôm về đi...hôm nay bố sẽ đích thân nấu kiểu nhà hàng cho cả nhà cùng ăn..

Tiếp theo đó là tiếng bố mẹ tôi cãi vã trong nhà bếp..

-Anh à, kiểu này không an toàn đâu, để đấy em làm cho...em thấy anh cứ phiêu liêu lắm.

-Sao em cứ nói gở nhỉ? Để đấy, hôm nay anh quyết tâm làm kiểu này, em mà ăn sẽ thay đổi cách nhìn ngay...thôi lên đi, cho anh thể hiện với các con tí

-Nhưng anh phải làm sạch ruột chứ.

-Thế thì còn nói làm gì, người ta chỉ hấp cho nước thật sôi tràn qua thôi...quan trọng là nước chấm phải ngon em ạ...ăn mãi kiểu mực xào em không chán à?

Nói chung là bố mẹ tôi đều được cái bướng, khá là độc đoán trong cách suy nghĩ nên không ai nhường ai , thêm vào đó bố tôi tuổi ngựa, mẹ tuổi dậu mà theo như tử vi phương Đông: Tý, Ngọ, Mão, Dậu thuộc tứ hành xung nên dễ sinh ra khắc khẩu...

Sau khi thân hành làm món mực made in bố xong thì bố tôi nhận được điện thoại của ông bạn, thế là bố phóng xe máy đi vội ...vì bố bảo sẽ về ngay nên mẹ, tôi và anh Tôm cứ chờ cơm mãi ...đúng 1 tiếng rưỡi đấy, hic, người tôi cứ gọi là lả đi vì đói.

Bố cũng biết lỗi nên cũng cố cười xuề xòa cho qua chuyện...đó cũng là 1 tính tôi ghét ở bố, không bao giờ nhận lỗi, chuyên môn đánh trống lảng và cười giả lả nói những chuyện không liên quan đến chủ đề chính để chạy tội.

-Ăn đi các con...ăn ngay, Tôm, tép, kìa em ăn đi chứ.

-Bố ăn đi ạ.

Anh Tôm vừa nói vừa đi tiên phong gắp 1 con mực to vật vã.

-Ăn đi các con...Hôm nay bố nói chuyện với chú Lương...chú ấy đang buồn việc gia đình, việc con cái hư hỏng không nghe lời nên gọi bố ra quán nhậu ngồi tâm sự ...ngẫm lại thấy mừng vì Tôm và Tép chưa bao giờ làm bố buồn cả...

Bố tôi nói...và thế là trong bữa ăn mặc cho ba mẹ con có ép thế nào bố cũng không chịu ăn dù chỉ là một con, bố chỉ ngồi uống bia nhìn gia đình mình một cách trìu mến rồi gắp vào bát hết cho người này người kia.

-ăn đi...bố ăn ở quán với chú Lương rồi ...ăn khỏe vào...Tép phải cố gắng thi tốt nghiệp với kết quả thật cao và gắng hết sức mình cho đại học nhé...bố hi vọng vào con nhiều lắm đó.

Nghe đến đấy tự dưng miếng mực tôi đang thông trong cổ họng bỗng mắc nghẹn lại.

9 h 30...chỉ đúng 1 tiếng sau khi ăn món mực nấu theo phong cách mới và sự nhiệt tình của bố, toalet nhà tôi đắt hàng kinh khủng...cả mẹ, tôi và Tôm đều bị đau bụng quằn quại...hic, mà nhà chỉ có 2 cái thôi nên không đủ cho 3 người...thế là phải thay ca từng đợt một..

-Anh Tôm ơi...hic...anh ơi...hic ... xong chưa?...em đau bụng lắm...thay ca đi.

-Mày lên chỗ mẹ ấy...tau mới vận nội công mà

-Em đau bụng lắm...không lê được xuống tầng 1 đâu...hic...anh ơi, đổi ca đi...hic...tí anh vào sau..

Bố tôi vì sự thương vợ thương con đúng lúc của mình nên may mắn thoát nạn...đường ruột không có vấn đề gì...nhưng mà tòa án lương tâm lại tuyên án khiên bố tôi ân hận vô cùng ...hết nhìn người này đến người kia ôm bụng đổi ca cho nhau, chạy qua chạy lại hết lên tầng rồi xuống tầng trước mặt, bố nói bằng chất giọng khổ sở :

-Tôm à, Tép à...bố xin lỗi...bố không ngờ...bố...

-Em đã nói với anh rồi.

Mẹ rên rỉ:

-Mực người ta ướp đạm từ ngoài biển ...anh phải rửa sạch ruột và xát muối thật kĩ vào...nhưng anh cứ ngang như cua...cứ thích làm theo ý mình cơ...Tép nó sắp thi rồi đấy

-Anh xin lỗi...thôi anh chạy đi mua thuốc ngay ...mẹ con em chờ anh nhé...

Bố nói bằng chất giọng ăn năn sám hối và sau đó cuống cuồng lao ra ngoài trong màn đêm.

hic hic...khổ thân ba mẹ con Tép quá, bố ơi

Hic...cả tối hôm đấy mấy mẹ con tôi vật vã đúng kiểu ngộ độc thức ăn...bụng cứ co thắt lại từng cơn đau đớn quằn quại và năng suất đi " giải quyết "kinh khủng, đến mức mà anh Tôm vừa ra khỏi toa-let xong không thèm về giường nghỉ ngơi nữa mà kiên quyết bám trụ trước cửa nhà vệ sinh cho... tiết kiệm công sức đi lại .

Bố thì cũng lao đao vất vả hết lo cho người này lại lo cho người kia uống thuốc và mặt thì đậm chất an phận thủ thường vì " 1 lần lẫm lỡ để mãi xót xa " ( mượn tạm câu hát trong phim mười ba nữ tử tù để minh họa ''

May sao, nhờ men tiêu hóa của bố mua cho tốt nên sáng hôm sau bệnh tình ba mẹ con đã có dấu hiệu tươi sáng hơn, vẫn đi nhưng tần suất không dồn dập như hôm qua nữa...khỏi nói mặt bố tôi là sung sướng nhất, như thoát được phần nào gánh nặng đè nén lên lương tâm của mình ...nhưng đối với tôi, bố vẫn lo lắng lắm, dù gì thì tôi cũng sát ngày thi cử mà.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

-bụng còn đau không Tép?

Mẹ tôi lo lắng hỏi, chốc chốc lại lườm mắt về phía ông bố đang cúi gằm mặt nhét thêm cuộn giấy vệ sinh to đùng trong cặp cho tôi ...chẳng là hôm nay là ngày thi đầu tiên mà, sáng sẽ là văn và chiều đến là hóa.

- Tép à, năm nay kỉ niệm 120 năm ngày sinh của Bác Hồ đấy, kiểu gì cũng có Nhật Kí trong tù.

Anh Tôm nhắc nhở.

-Trời cũng nắng rồi , vì vậy phải viết chữ rõ ràng vào để các thầy cô chấm không bực bội vì chữ xấu đọc không ra nhé

Mẹ hùa vào góp ý .

-văn thì cố sang được trang 2 trang ba nghe , cứ viết to ra và cách nhau tỉ lệ xa xa vào con ạ.

Bố tôi cũng đế thêm...

Nói chung là trước khi đi thi tôi đã được cả nhà đồng tâm hiệp lực trang bị cho 1 hành trang kinh nghiệm ...thêm vào đó, mẹ cũng đã chuẩn bị chu đáo về mặt tâm lí bằng cách sáng ra bắt tôi ăn một ít xôi đỗ và đưa cho tôi thẻ hương để thắp cho ông bà tổ tiên cầu xin phù hộ lấy may mắn.

Địa điểm tôi thi chính là ngay tại chính trường cấp 3 tôi học, đó là 1 cái thuận lợi vì dù sao cũng quen được địa hình, khí hậu ( nói vui mồm thế thôi, chứ tôi cũng không có ý định quay tài liệu vì đã được quán triệt kỹ với tinh thần thi cử nghiêm túc, không tiêu cực, dựa vào sức mình và tự lực cánh sinh là chính ).

Từ sớm tôi đã được bố đưa đến đây, cứ tưởng là tầm này sẽ có ít người cơ nhưng sự thật là có rất đông người đưa con đi thi, họ ngồi đầy ở trong các quán nước, động viên tâm sự với con cái...tôi có thể thấy trên khuôn mặt họ là sự lo âu và căng thẳng như chính bản thân họ sắp sửa lâm trận vậy ... cảnh sát cơ động cũng được huy động tới để thông thoáng đường và đồng thời để làm tốt luôn nhiệm vụ canh gác, ngăn chặn, đề phòng không cho bất cứ vật thể lạ-chính là những tờ giấy chứa đầy những dòng chữ siêu nhỏ của 1 lực lượng bất kể già, trẻ, gái, trai đã cố thủ sẵn sau những bức tường dày với tinh thần " quyết tử cho sĩ tử quyết sinh " và " hậu phương vững chắc, tất cả cho tiền tuyến "- 1 hiện tượng mùa thi hay gặp ở 1 số tỉnh, thành, thị xã trong nước

Ngoài lãnh địa dấu hiệu sục sôi của thi cử đã lớn rồi nhưng mà vào khu vực cấm địa mới thực sự là tâm nhiệt. Dọc hành lang là những khuôn mặt lo âu, căng thẳng, ai cũng cố nhồi nhét vào đầu được cái gì hay cái nấy trước khi vào phòng thi. Rồi hoạt động ngoại giao, làm quen được đẩy đến mức cao độ để có gì còn được hỗ trợ trong chiến đấu .Nói chung trừ vài đứa tự tin thì hầu hết đều mang tâm trạng nôn nao, tim đập và chân run trước giờ khắc quan trọng đó.

Đúng 7 h, ngay sau tiếng trống hiệu lệnh đầu tiên, chúng tôi bước vào phòng thi, phòng toàn vần V cả..và may mắn là tôi thi chung với Việt- 1 cây văn siêu hạng có giải quốc gia trong lớp, nhưng bất hạnh ở chỗ tôi ngồi đầu hắn ngồi cuối nên cũng sẽ chẳng trao đổi được gì...thôi, dù sao ôn tập khá kĩ rồi, cứ tự tin, dựa vào bản thân vậy.

7h 25 phút, các giám thị phát đề, chúng tôi im lặng hồi hộp, sẽ ra sao đây? Thất vọng hay là hi vọng, liệu có trúng tủ không hay là bị tủ đè vậy?.

-ôi trời ơi.

1 đứa la lên...bởi vì trái với dự đoán nhiêu người đề văn năm nay không phải là Nhật kí trong Tù mà là Bên kia sông Đuống của Hoàng Cầm, nhưng đây cũng là 1 trong những bài Tép tôi thích...

"từ từ, bình tĩnh, tự tin" tôi nhủ thầm với bản thân mình và bắt đầu lao vào giải quyết từng câu hỏi một, ôi cầu mong bụng dạ không có dấu hiệu phát sinh gì.

Đó là 3 ngày thi tốt nghiệp mà tôi không thể nào quên được , là 3 ngày nắng nóng tưng bừng khói lửa, thi thoảng có đợt gió Lào tràn về hòa với sự nóng dần lên ở phòng thi. Đã có trường hợp bị bắt tài liệu, bị lập biên bản, rồi có người ngất lên ngất xuống trong phòng, không giữ được bình tĩnh phải nhờ các thầy cô dìu ra ngoài nghĩ ngơi đôi ba phút rồi tiếp tục làm bài. Là ba ngày mà tâm lí phụ huynh như dòng điện xoay chiều, khi lên cực đại khi xuống cực điểm, lúc tươi mát trong lành như sông Đuống( " Bên kia sông Đuống''-Hoàng Cầm) nhưng cũng có lúc dữ dội như sông Đà( '' Người lái đò sông Đà''-Nguyễn Tuân). Nhìn chung tất cả phụ thuộc vào kết quả mang lại sau khi kết thúc một môn thi, là nụ cười tươi rói hay là nước mắt chan đầy của con cái họ .

Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, tôi ngồi ở ghế đá, thôi chẳng thèm ngó nghiêng trong sân trường tìm khuôn mặt quen thuộc nào đó để dò đáp án nữa.Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi, xả stress để bắt đầu từ ngày mai lao đầu vào con đường vượt vũ môn.

Định đưa tay lên lau mồ hôi còn đọng lại trên trán, tôi phát hoảng khi nhìn bàn tay của mình...chẳng là chiều nay thi vật lí, mà đây là cái môn tôi oải nhất, thế là tôi cố gắng ghi chép ra tay 1 số cái mà mình hay quên để có gì còn làm động tác "tung chưởng cho mắt '... nhưng mà người tính không bằng trời tính, giám thị xem thi hôm nay là 1 thầy không hiểu có bệnh gì về mắt không mà đeo 1 cái kính đen, mà với cái kính đấy thì đố học sinh nhìn vào mà biết được mắt thầy đang tia về đâu để có phương pháp tác chiến phù hợp...thế là các thí sinh không dám hó hé, động đậy gì...tôi cũng vậy, cộng thêm trời nóng nên ra mồ hôi nhiều đã làm bàn tay tôi nhem nhuốc.

Chợt nhớ ra trong cặp có cuộn giấy của bố nhét cho, thế là tôi thò tay vào rút ra 1 ít, mắt thì lơ đãng nhìn khoảng xa xăm...sân trường hôm nay chỉ có 1 ít là học sinh trường tôi ,phần đông là các bạn trường khác đến thi, lắm bạn trai cũng cute quá.

Đúng lúc ấy, có 1 bạn dễ thương đang liếc mắt nhìn tôi...tôi ngờ ngợ vì thấy quen lắm, hóa ra là Nam-cậu bạn tôi thích thầm hồi còn học lớp 9, nhưng buồn cười lắm, cứ 3 lần tôi bắt gặp bóng cậu ấy ở ngoài phạm vi trường học thì cả 3 lần cậu ấy đều...nhổ nước bọt xuống đất. Chắc là 1 điềm báo cho tương lai không ra gì..bây giờ thì tôi không còn thích cậu ấy nữa, thấy đó là 1 tình cảm vu vơ thoáng qua. Tuy nhiên, giờ mà cứ nhìn mãi cậu ấy để ôn lại kỉ niệm tuổi thơ thì cũng ngại...Nghĩ đến đó tôi cúi mặt xuống đất và lúc này tôi mới để ý...1 tay tôi cầm 1 đầu cuộn giấy còn cả cuộn thì đã không còn ở trong cặp nữa mà lăn xuống ghế đá rồi.

Ôi nhục quá, bao nhiêu cặp mắt trai thanh nữ tú liếc về phía tôi lúc này-1 cô thiếu nữ 18 tuổi đang đỏ mặt, lồm cồm cố gắng vơ lấy mớ tai họa kia thật nhanh, nhưng trong lúc luống cuống tôi đã làm nó lăn dài hơn thì phải.

Một bàn tay ai đó nhặt cuộn giấy lên cho tôi...đó là bàn tay con trai với ngón tay dài, thanh mảnh, là bàn tay nghệ sĩ có thể chơi đàn và cầm được cọ vẽ( không biết chủ nhân của nó thế nào nhỉ?)...thế là tôi ngước lên...biết đâu lại chẳng bắt đầu 1 cái gì mới ( có ảo tưởng lắm không ?)..nhưng

" tôi sung sướng nhưng vội vàng 1 nửa..."

-Tép bị táo bón à?

Là Phong, hắn bụm miệng nhìn tôi lộ vẻ chế nhạo không che dấu.

-im đi.

Tôi cáu và vớ lấy nó tôi nhét vào trong cặp...tất cả là tại bố đó, tối nay Tép bắt đền .

-ông làm gì ở đây? Tôi tưởng ông qua bên Tân Việt thi mà.

-xong rồi, tiện thể ghé sang đây xem Tép làm bài thế nào? Ok chứ?

-cũng được, chắc cũng trên 5.

Tôi nhe răng cười.

-Lượn lờ phố phường cho thư thả đầu óc không?

Phong rủ rê

-Nhưng bố tôi hẹn đến đón mà.

-tôi gọi cho bố Tép rồi...đi cho thoải mái, phải ăn mừng cái ngày này chứ

Ý kiến hay đấy...mấy ngày nay đầu óc tôi cũng căng như dây đàn rồi, thôi đi cho sung sướng cuộc đời vì ngày mai thôi lại là 1 chặng đường nữa...Nghĩ đến đấy,tôi gật đầu, nhoẻn miệng cười tươi với hắn.

Sau khi làm ăn bún hến và làm thêm mấy cốc chè...tôi và hắn vi vu trên đường, hết dọc ngang mấy con đường nhỏ gần đại nội lại lượn lờ ngắm sông Hương...gió thổi từ con sông này lên mát rượi, xua đi cái nóng oi bức của thời tiết và cái nóng của mùa thi đem lại...

Đang chạy đến gần cầu Phú Xuân, tôi thấy mấy người đang chơi đạp vịt...Tép tôi từ bé đã rất thích chơi trò này nhưng chưa bao giờ được đi...tự dưng thấy thèm...muốn cảm giác chân mình đạp sóng, điều khiển " gia cầm nhân tạo '' ra giữa sông ngắm trời đất miên man.

-Phong ơi, tôi muốn đạp vịt.

-cái gì?

-tôi muốn đạp vịt.

-đạp mệt lắm Tép ơi..trời nóng nữa.

Hic cái số tôi đến khổ..rủ anh trai, bạn bè nhưng chẳng ai đi cùng cho bao giờ..

Chắc qua gương chiếu hậu, Phong nhìn cái mặt tôi thảm cảnh như thể kiếp trước chết trong nhà lao nên kiếp này phải mang một nỗi buồn thời đại , có lẽ vậy mà hắn động lòng trắc ẩn, còn tôi ngạc nhiên vô cùng khi mấy phút sau hắn tấp vào chỗ gửi xe và thuê thuyền...khỏi phải nói tôi đã mừng như 1 đứa trẻ con vậy ..ôi. cuối cùng cũng có ngày được đi đạp vịt rồi sao?

----------------------------------------------------------------

Đạp vịt hóa ra là rất nặng vì lực cản của nước khá lớn mà 1 người lần đầu chơi và lười vận động như tôi không quen, may sao có sức giai bù đắp lại..

Nếu mà lúc trước tôi còn hào hứng đi đạp vịt thì giờ đây tôi đã bắt đầu thấy chán...ngẫm lại tôi thấy mình quá ngây thơ và hiểu tại sao tôi rủ bạn bè và anh trai mình thì chẳng có ai đi...thì ra đạp vịt không hẳn là để đạp mà là để mấy đôi yêu nhau ra giữa sông ngồi tâm sự cho có khoảng không gian riêng, và giữa khung cảnh lãng mạng trời, mây, sống , nước này đã tạo nên những rung cảm thấm đẫm lòng người ...và thi thoảng họ ôm nhau, dựa vai vào nhau và trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy .

Tôi và Phong thì đang mắc kẹt giữa những đôi tình nhân ấy,cái không gian to lớn là thế mà phút chốc chỉ hạn hẹp trong cái khoang thuyền bé tí, không bước chân ra được...cảm giác giờ rất ngột ngạt,ngượng ngùng, và tôi thì cố lục óc mình để tìm chủ đề gì đó để đàm đạo, tránh xa khỏi những lời nói tình cảm yêu thương mà mấy đôi tình nhân kia nói cho nhau nghe đang trôi lững lờ đến chỗ tôi và Phong lúc này:

< cưng à, anh yêu em lắm..>

< ứ cần, anh lúc nào chẳng chót lưỡi đầu môi >

-à,.. ờ...chuyện bố ông...với...ông... thế nào?.

Tôi đỏ mặt khi thấy có 1 đôi đang hôn nhau cách chúng tôi không xa lắm.

-vẫn thế cãi nhau suốt.

Phong có vẻ không để ý gì xung quanh...dù sao hắn cũng kinh nghiệm tình trường đầy mình, đâu có giống tôi, mối tình đầu vắt vai đúng nghĩa thật sự chưa có trừ những cảm xúc trẻ con với cậu bạn hay nhổ nước bọt kia.

-bố...ông...không..thích...ông học...nhạc à?

Tôi vẫn không thấy thoải mái lắm

-bố tôi cho rằng học nghệ thuật là 1 thứ gì đó bấp bênh, không ổn định, rồi thu nhập, đời sống ....Nhưng dù bố có nói thế nào nữa, tôi sẽ quyết tâm làm những gì mà tôi thích.

Nghe Phong nơi vậy tự dưng liên tưởng đến ngày tôi còn bé, hồi học cấp 1 tôi đã thích chơi đàn rồi, tôi luôn tưởng tượng tay mình lướt trên các phím đàn và sẽ xây dựng ra 1 thế giới mà cư dân là những nốt nhạc hợp thành...thế là tôi nằn nì xin bố mẹ đi học, nhưng song thân đều không muốn,phần sợ tôi mải mê đàn bỏ mất các môn trên lớp, phần thi lo lắng con gái theo nghiệp đàn hát tương lai không đảm bảo ...hồi đấy tôi buồn quá nên thi thoảng cứ ngồi trước cái quạt điện cơ, tay bấm 4 phím quạt bao gồm-on/off, số 1 , 2, 3 mà đầu cứ tưởng tượng là bấm phím đàn với các nốt đồ, la, son, si, đô ...thảm cảnh như thế đấy...

Gió ở ngoài sông vẫn thổi rì rào, tôi ngập ngừng 1 lát và mãi mới nói với cậu ấy 1 câu lí nhí

-Phong à, nếu Phong có ước mơ thì Phong cứ làm đến cùng, để sau này khỏi phải hối hận, dù gì thì sống cũng có 1 lần thôi mà.

Phong nhìn thật lâu vào mắt tôi, rồi khẽ cười...tự dưng thấy tôi thấy tim mình thót lại 1 cái, nguy hiểm thật...không được, chẳng thà không biết thì thôi, chứ đã biết tên này là cao thủ sát gái thì tốt nhất là tránh xa ra từ đầu.

-thời tiết như thế này thì phải kể cho Tép 1 câu chuyện lãng mạng nhỉ?

Hắn nhìn trời, nhìn đất rồi vu vơ nói

Cái gì đây?...sao tự dưng lại thế...mà từ ngày tôi quen hắn có thấy cái gì lãng mạn thoát ra từ mồm hắn ngoài mấy câu xỏ xiên đâu .

-ông mà có gen lãng mạn á, kể thử xem nào.

-giọng Tép đúng là khinh người ...kể cho mà nghe này

Và thế là hắn bắt đầu đi vào phần thần bài:

- có 1 người con gái thích một người con trai lâu lắm rồi, và đến một ngày gom hết sự tự tin , người con gái đó hỏi: " anh có thấy em xinh không? người con trai trả lời "không"...,người con gái thất vọng nhưng vẫn hỏi tiếp " thế anh có thích em không?... " không"...cô gái đó đau khổ lắm " thế khi em ra đi anh có buồn không"..Lời nói chàng trai lại làm tổn thương cô một lần nữa " không"..Nghe vậy cô gái quyết định ra đi , và ngay lập tức chàng trai kéo cô gái lại : " Ngốc à, em không xinh vì em quá đẹp, anh không thích em vì anh yêu em, và khi em ra đi anh sẽ không buồn mà anh sẽ chết"

-thích nhỉ.?

Tôi nói và cảm giác lâng lâng, biết là con trai yêu bắt mắt, con gái yêu bằng tai nhưng sau này tôi vẫn mong có người mình yêu nói những câu ngọt ngào như thế,

-còn bây giờ, Tép có thích nghe 1 câu chuyện khác có motip tương tự không?

-có.

Tôi hào hứng nói và thế là Phong bắt đầu đi vào câu chuyện thứ 2:

- 1 cô gái hỏi một chàng trai: " anh à, nhà anh có xe SH, dylan nào để đi không? '' ..chàng trai trả lời " không''...cô gái thất vọng nhưng vẫn không từ bỏ hi vọng " thế nhà anh có được 3 tầng không"...chàng trai trả lời " không"...cô gái quyết định ra đi ,người con trai buồn lắm vì anh thật sự thích cô ấy. Anh ta về tâm sự chuyện này với bố, và bố anh ta nhìn con mình bối rối " con yêu, nếu con có ý định thay xe cái Mercedes đời mới nhất bằng mấy cái xe máy tay ga thì bố không có ý kiến, nhưng đập cái biệt thự 9 tầng nhà ta thành cái 3 tầng thì bố e hơi quá đáng đấy''

Nếu như câu chuyện đầu tiên Phong kể làm tôi lâng lâng bao nhiêu thì chuyện này làm tôi vừa phì cười, vừa cảm giác khó tả, trái ngược hẳn với câu chuyện đầu bấy nhiêu...đúng là motip giống nhau và đều có mục tiêu là gây sự bất ngờ cho người đọc nhưng hiệu quả lại trái ngược nhau.

Không biết tôi và Phong có cười to lắm không mà đột nhiên tôi có cảm giác những đôi tình nhân xung quanh đều nhìn chúng tôi bằng cặp mắt căm hận, chắc là bởi 2 đứa tôi đã phá vỡ cái không gian riêng tư của họ...và thế là trong mấy phút ngắn ngủi, họ đều điều khiển thuyền tránh thật xa chỗ chúng tôi ra như thể nơi này có cắm cái biển:'' khu vực giải tỏa đạp vịt ''vậy...

Sau vụ đạp vịt hôm đó, tôi chẳng còn thời gian mà chơi bời dù chỉ là 1 giây, 1 phút mà phải lao vào con đường đến cổng trường đại học . Học ở nhà, học ở lò ôn , học mọi lúc mọi nơi..mắt tôi thâm quầng vì ngủ ít, còn phòng tôi từ bàn học đến giường thì chỗ nào cũng có sách. Nào là sách tham khảo văn, bồi dưỡng sử,phân tích địa lí,nhìn chung ngập ngụa đủ thể loại, rồi các xấp tài liệu mượn nơi này một ít, nơi kia một ít để photo hết tập này tập nọ

Trong đầu óc tôi lúc này chẳng chứa gì khác ngoài Tố Hữu, Xuân Diệu, Huy Cận, Chí Phèo, Thị Nở, Người lái đò sông Đà. Trộn thêm vào đó là hiệp định Pa-ri được kí ngày nào, Chiến tranh đặc biệt khác chiến tranh cục bộ ra làm sao, Chiến dịch Điện Biên Phủ trải qua mấy giai đoạn, ý nghĩa của cuộc kháng chiến chống Mỹ là gì? Rồi môn Địa với vấn đề mật đồ dân số, dân sinh, đất đai đồng bằng,trung du, miền núi, xuất siêu, nhập siêu , biểu đồ hình tròn hay là cột ...hic, học cái này thì lại quên cái kia, rồi lại lẫn lộn các sự kiện, các tình tiết với nhau nữa chứ...ôi, tôi sợ quá, thế này vào phòng thi mà quên hết thì làm thế nào?

Thêm vào đó, không khí xung quanh cũng nóng dần lên với với cuộc vượt vũ môn hóa rồng sắp diễn ra , nó không chỉ là nghĩa đen với nhiệt độ tăng cao khiến nhiều nơi báo động cháy rừng ở mức độ đỏ, nước sông cạn kiệt khiến điện bị cắt liên tục mà còn cả nghĩa bóng. Báo chí, Ti vi , rồi các chương trình tiếp sức mùa thi ầm ĩ, rồi các kiểu quảng cáo đại loại như: bạn lo lắng về thi cử ư? Bạn chưa biết các bước để thực hiện 1 bài thi ư? Hãy gửi tin nhắn theo cú pháp ( gì gì đó ) về tổng đài. Chúc các bạn thành công trong mùa thi này nhé.

Chung quy lại thì hic, đây quả thực là thời kì gian nan, thử thách và mệt mỏi vô cùng. Trong lòng Tép tôi vừa mong cái giai đoạn ôn này qua mau đi mà bước vào phòng thi cho xong chuyện, song mặc khác lại cầu nguyện thời gian ơi đừng trôi nhanh quá để có thể nhét vào đầu thêm mấy cuốn sách nữa...mâu thuẫn nội bộ cực kì

À..mà một thông tin nữa tôi mới nhận được giật gân không kém.

Đó là.

PHONG ĐÃ BỎ NHÀ ĐI

Nếu như vấn đề hạt nhân ở bán đảo Triều Tiên nóng chừng nào thì vụ chọn trường của Phong đối với gia đình cậu ấy cũng không chịu kém nhiệt ( tuy mang tính chất địa phương ).Lại tối ngày cãi nhau nảy lửa giữa bố và con trai, và cuối cùng có vẻ như 2 bên đã không đạt được sự đồng thuận chung, kết quả Phong quyết định bỏ nhà đi vác theo cây đàn guitar của mình ,nhìn bộ dạng quyết tâm của cậu ấy tôi nhớ đến mấy câu thơ trong " Tống Biệt Hành '' của nhà thơ Thâm Tâm mà tôi mới ôn tối qua xong, xin được phép lấy để minh họa

-Li Khách! Li Khách! Con đường nhỏ.

Chí nhớn chưa về bàn tay không.

Thì không bao giờ nói trở lại.

Ba năm mẹ già cũng đừng mong.

Cậu ta ra đi không nói 1 câu tạ từ, để lại sau lưng là những giọt nước mắt của mẹ và tiếng mắng chửi của bố:

-MÀY LỚN RỒI, ĐỦ LÔNG ĐỦ CÁNH RỒI MÀ, CÓ GIỎI THÌ ĐI LUÔN ĐI, ĐỪNG VÁC MẶT VỀ ĐÂY NỮA, ĐI MÀ THÀNH NHẠC SĨ, CA SĨ NỔI TIẾNG NHÉ. ĐÚNG LÀ: CÁ KHÔNG ĂN MUỐI CÁ ƯƠN.CON KHÔNG NGHE CHA MẸ THÌ TRĂM ĐƯỜNG CON HƯ.

Hic, mà bạn Phong của chúng ta đương thuộc cái tuổi mới lớn,đầy 1 bầu máu nóng, 1 tấm lòng tràn trề nhiệt huyết, thích hiến mình cho lí tưởng, cho con đường đã chọn, cậu ta nghĩ rằng bố mẹ đã không đứng về phía cậu ấy, ủng hộ cho cậu ấy trong con đường cam go sắp tới .Ngược lại cứ nhiếc móc, tìm cách ngăn cản...rồi thì những câu nói liên quan đến tiền bạc, đời sống nghèo khổ sau này theo cái tương lai mà bố Phong là nhà tiên tri đã chạm lòng kiêu hãnh của cậu. Bố đuổi thì cậu ấy sẽ đi, không chấp nhận cậu ấy là con thì cậu ấy sẽ vẫn kiên quyết thực hiện ước mơ của mình. Và để minh chứng cho điều đó, cậu ấy đã " cuốn theo chiều gió" 2 tuần liền không về nhà. Không biết trong 2 tuần đó cậu ấy sống ở đâu, làm gì?. Tâm trạng liệu có giống nhân vật Đào: tối đâu là nhà?, ngã đâu là gường? trong truyện " Mùa lạc "không nhỉ ?

Có điều Phong không biết rằng nước bao giờ cũng chảy xuôi,và cha mẹ nào cũng yêu con dù có thể hình thức thể hiện có khác nhau, bố cậu ta tuy hay khắc khẩu, mắng mỏ cậu ta thế thôi nhưng lại thương yêu cậu ấy vô cùng, tuy ngoài miệng tỏ ra không quan tâm đến " cái thằng học ai mà cứng đầu, cứng cổ thế ''nhưng kì thực trên mặt luôn luộn lộ vẻ lo lắng . Hơn nữa Phong lại là con một, mà theo lời mẹ cậu ấy vẫn tự hào với mẹ tôi rằng: " thằng bé lại đẹp trai, thông minh nữa chứ". Thằng bé ấy là tài sản quý nhất của họ, họ làm ăn kiếm nhiều tiền cũng chỉ là mong muốn con mình sung túc, chẳng thiếu 1 thứ gì. Thế mà thằng bé đó lại đi thẳng cánh cò bay để lại 2 ông bà thui thủi với 1 mâm cơm lúc nào cũng có ba cái bát, 3 đôi đũa. Điện thoại thì không liên lạc được làm mẹ cậu ấy nước mắt ngắn dài lo lắng" biết đâu thằng bé túng quá chẳng đem đi cầm, tội nghiệp không biết giờ nó đang ăn gì? ". Rồi đến lúc bác trai cũng không thể làm ngơ trước sự vắng mặt lâu của Phong được nữa bèn hỏi tôi những người bạn thân trong lớp Phong để đi tìm con, thực ra tôi cũng không biết nhiều lắm về các mối quan hệ của cậu ấy nên cũng không giúp nhiều gì cho 2 bác .

Cho đến 1 ngày..

Trường cấp 3 tôi đã dán điểm tốt nghiệp, tôi đến xem tiện thể có gì thì lấy luôn giấy chứng nhận tốt nghiệp luôn...và thật bất ngờ, tôi đã gặp Phong ở đó ,đang dò điểm ở bảng tin của trường, trông cậu hơi gầy một chút , khỏi nói lần đầu tiên tôi mừng như vậy khi trông thấy cậu ấy.

-PHONG , PHONG.

Tôi reo lên, Phong ngạc nhiên quay lại, nhận ra tôi cậu ấy nhoẻn miệng cười. Đúng là hot boy 1 thời có khác, làm mấy em gái đi lao động công ích cho trường vào mùa hè cũng phải ngẩn ngơ nhìn.

--------------------------------------------------

Ở Ghế đá,

- đừng nói với tôi là ông trượt tốt nghiệp nghe.

Tôi trêu hắn...nhưng mà sau đó lại thụt tim lại, lỡ hắn trượt thì sao? Có phải là đạp không thương tiếc lên vết thương lòng của hắn không?

-không dám đâu, tôi dư 15 điểm cơ.

Phong bĩu môi

-hic, thế tôi thua ông 1 điểm rồi.

Rồi tôi nhìn hắn chăm chăm:

-mà này, sao ông không về nhà đi, ông làm bố mẹ ông lo lắng lắm, có biết không hả ?

-mẹ tôi lo thì tôi còn tin, chứ bố tôi thì tôi không tin đâu. Bố không ưa tôi mà, toàn mắng và cáu với tôi suốt thôi.

Hắn nói giọng lạnh lùng.

-đầu ông có đạn à ? bố mẹ nào chẳng thương con, ông có biết là bố mẹ ông bơ phờ chạy đôn chạy đáo tìm ông không? Mà dạo này ông ở đâu, sao điện thoại không liên lạc được?

-tôi ở phòng trọ của thằng bạn...điện thoại mất rồi, mất lúc đang xạc pin ở phòng...chắc có kẻ gian lẻn vào xóm trọ.

Tôi rút chiếc sam sung của tôi ra và dúi vào tay cậu ấy:

-điện cho mẹ cậu đi,

Và tôi bồi thêm mấy câu cho lương tâm Phong phải quằn quại :

-từ ngày cậu đi ngày nào mẹ cậu cũng khóc, người gầy đi, xanh xao trông thấy đấy, bố cậu cũng buồn ra mặt lắm...điện cho mẹ cậu đi để bác yên tâm.

Thấy hắn còn chần chừ tôi bấm luôn số máy nhà Phong và gí máy vào tai hắn...

< A lo, ai đấy à >

....ngập ngừng..

-nói đi

Tôi giục hắn

-< mẹ à, con đây >

< Phong đấy hả con, trời ơi, con đang ở đâu vậy, con thay sim rồi à, mẹ điện thoại con suốt mà không được >

Giọng bác ấy nghẹn ngào.

< máy con mất rồi mẹ ạ, đây là điện thoại của Tép >

< ơn trời là Tép gặp con, về đi con, mẹ nhớ con lắm..>

Tôi có thể nghe thấy tiếng khóc trong điện thoại ..

< mẹ à, con sẽ về nhưng không phải bây giờ, con không thể ôn thi trong điều kiện bố cứ sa sả chửi bên tai được, con mệt lắm, mẹ hãy hiểu cho con >

<bố sẽ không trách con nữa đâu, con về đi, bố mấy ngày nay đi khắp nơi tìm con, thực ra bố thương con lắm, về đi con ạ >

< bố mà thương con ư? >

Tôi có thể thấy Phong đang kiềm chế cơn giận của mình.

< trong nhà mẹ là người hiểu rõ nhất, bố và con không hợp nhau, ngồi lại là y như có chuyện, bố không bao giờ hài lòng với bất cứ thứ gì con làm, luôn luôn bố luôn yêu cầu con phải thế này, phải thế kia mà không quan tâm đến sự thoải mái, đến sở thích của con. Bố chỉ có mắng con và mắng con thôi>

< con ơi, sao con chỉ nhớ lúc bố mắng con mà con quên những điều tốt đẹp bố dành cho con. Con có biết lúc biết tin con chào đời, bố đang ở chỗ làm cách nhà mình cả chục cây số, cặm cụi giữa trưa nắng đổ lửa lọc cọc 1 cái xe đạp đạp về, bất ngờ xe bị gãy cổ, bố con bị tai nạn phải vào bệnh viện khâu mấy mũi, nhưng khi tỉnh dậy vẫn muốn lao đi để thấy mặt con. Rồi lúc con mới được 2 -3 tuổi, nhà mình lúc ấy khó khăn vô cùng, nhưng bố vẫn luôn cố gắng tẩm bổ , mua cho con những thức ăn tốt nhất, rồi kết quả con quá đầy chất dinh dưỡng, thừa vi ta min A, người con cứ vàng ra và cuối cùng bác sĩ bảo con chỉ được ăn mỗi cháo trắng trong vòng ba tháng, khỏi nói bố là người ân hận, xót xa nhất. Rồi khi con lớn lên, con 6-7 tuổi, con xem Tây Du kí, con thích làm Tôn Ngộ Không, bố cũng đi kiếm gậy, cắt giấy màu dán ở 2 đầu làm cho con cây gậy Như ý, làm cho con chiếc vòng kim cô đội đầu để con múa may, trừ yêu diệt quái thỏa thích, con quên rồi ư ? con bảo bố không thương con thế con cũng không nhớ chuyện con bị sâu răng, nhức nhối cả đêm, quấy khóc không ngủ được, mẹ thì lại đang ốm, bố ôm con, ẵm con, cõng con trên vai, dỗ dành con suốt nhưng con vẫn khóc tức tởi, 2 h sáng con nhớ không? Bố bế con đến đập cửa nhà bác sĩ và cuối cùng ông ấy phải nhổ răng sâu cho con trong tờ mờ sáng. Con ạ, mỗi người có một cách thể hiện tình yêu với con cái khác nhau, bố con tuy không hay nói ra bằng miệng nhưng mẹ biết thông qua các hành động mà con đã quên, đã không biết đến thì bố yêu con rất nhiều,Phong ơi, về với bố mẹ đi >

Nghe đến đó tôi thấy Phong lặng cả người, đầy tâm trạng mà cả đời đây là lần đầu tiên tôi thấy ở cậu ấy, hàng mi cậu rũ xuống, mắt nhìn đăm đăm xuống 1 điểm vô định giữa nền, tôi đoán có lẽ Phong đang chìm đắm, ôn lại trong những kí ức tuổi thơ và 1 lúc sau cậu ấy ngẩng lên, nói qua điện thoại bằng chất giọng là lạ :

< con sẽ về, chiều nay con sẽ về mẹ ạ >

Nhìn hoàn cảnh và câu nói này của Phong tự dưng nhớ tới bài hát " Mẹ ơi con đã về '' của Mỹ Dung......

Giờ đây tôi đang đứng trước cổng nhà cậu ấy ,mắt tôi lấp lánh niềm vui khi nhìn cảnh gia đình Phong đoàn tụ sau hơn 2 tuần bị chia cắt,bố cậu ấy mừng ra mặt và mẹ cậu ấy sung sướng vô cùng...thái độ của bác gái chắng khác gì một bà mẹ gặp lại con trai từ chiến trường miền Nam trở về vào ngày đất nước thống nhất, Nam Bắc sum họp 1 nhà của năm 1975 cả.

Hic, nhìn cảnh này tự dưng nhớ đến hồi Tép tôi còn nhỏ, hồi đấy tôi hay giận bố mẹ tôi lắm, mỗi lần bị song thân mắng,tôi toàn lén vào nhà vệ sinh chốt cửa lại và " tự kỉ".Ngồi trong đó, tôi toàn tưởng tượng cảnh mình chết, và đỉnh cao là tôi vẽ ra cái cảnh hạ huyệt quan tài là bố, mẹ, anh Tom khóc lóc vạ vật , miệng gào thét lên.. " bố sai rồi, mẹ sai rồi, Tom sai rồi"..tự dưng lúc đó nước mắt tôi chảy ra vì...thương mình ghê gớm,và lẩm bẩm đầy thỏa mãn: " đáng đời bố mẹ, anh Tom, ai bảo lúc Tép còn sống thì không thương Tép"..(hic, tôi cứ làm như tôi chết thật rồi và linh hồn ở trên cao ý) ...Nhưng lớn lên,tôi không còn như thế nữa, vì khi đó tôi đã biết được phần nào sự vất vả của bố mẹ đã hy sinh cho anh em tôi. Có thể gia đình tôi không giàu để cho những ước mơ của chúng tôi được đáp ứng, nhưng tình thương và sự quan tâm của bố mẹ dành cho 2 anh em tôi không bao giờ thiếu cả (dù đôi lúc rườm rà đến mức trước khi cho tôi tập xe máy, cứ khăng khăng bắt tôi tập dắt đi, dắt lại và trong quá trình dắt, bố bắt tôi phải đội mũ bảo hiểm vì sợ tôi ngã lỡ may chấn thương sọ não).

---------------------------------------------------------------

Thời gian thấm thoắt thoi đưa

Nó đi đi mãi chẳng chờ đợi ai

Mai là ngày thi đại học của khối C và khối H, Cả tôi và Phong sẽ bước vào 1 kì thi cam go và căng thẳng. Phụ huynh 2 cũng lo lắng không kém, tối nay nè, mẹ Phong còn làm một mâm cơm cúng lấy may mắn cho con cái đi thi, nghe đâu ngày mai bác ấy còn làm thêm 1 mâm cúng nữa chứ...(kiểu này chắc Phong thi bao nhiêu ngày sẽ có bấy nhiêu con gà bị vặn cổ mất)...à, anh Tom cũng vừa tiết lộ là mẹ tôi đã lén đi coi bói 5 người về tình hình thi cử của tôi và kết quả là 2 người bảo đậu, 2 người bảo trượt, còn 1 người bảo khó lắm nhưng bà cô đã mất của tôi đang đi xin các Ngài phù hộ.

Thú thực chuyện này cũng chẳng làm cho tinh thần tôi suy suyển tí gì, tôi đã chẳng còn tin vào bói toán lắm vì có 1 đợt bà và mẹ tôi hay đi xem 1 ông bói mù mà giang hồ đồn đại y nguyên là 1 tên trộm cắp đã hoàn lương, được trời thương cho khả năng đoán định tương lai, xem mồ mã, phần âm. Cho đến 1 ngày đẹp trời, dì Thanh- người bạn của mẹ tôi đã nói thì thầm vào tai mẹ rằng:

< Chị bảo ông ấy mù sao tôi thấy ông ấy lái xe tay ga phóng ầm ầm ra đường thế >

------------------------------------

Tối ấy mẹ Phong gọi tôi sang chơi, sau đó bác bảo tôi và Phong đi đốt vàng mã rồi vào hạ mâm với gia đình bác ...(từ ngày tôi lượm được Phong về cho gia đình thì bác ấy quý tôi kinh khủng khiếp)

-đây ông đốt đi.

Tôi chìa bật lửa cho hắn, Phong cầm lấy, vừa châm lửa cậu ấy vừa hỏi tôi:

-học hành đến đâu rồi?.

-cũng khơ khớ, nhưng chỉ sợ vào phòng thi là quên hết vèo thôi, còn ông.?

-Tôi tủ là phần nhiều.

Hắn nhe răng cười.

Tôi thở dài...vừa lúc đó có tiếng bíp điện thoại báo tin nhắn ôi, té ra là tin nhắn của Hoàng, cậu ta thông báo đã hoàn thành xuất sắc xong mấy môn thi của trường FPT, khả năng đậu là rất cao...Sướng thật, tôi bèn nhắn tin chúc mừng cậu ấy, Phong thì lầm bầm:

-Tép đừng có tin tưởng hắn quá, hắn thì cái gì cũng vỗ ngực bảo mình giỏi, toàn khoe khoang với bọn con gái : anh học dốt như bò nhưng phẩy tổng kết các môn cuối năm lúc nào anh cũng suýt đạt tám phẩy để xếp loại giỏi

-Thế hắn thiếu bao nhiêu? 0,1 hay 0,2?

Tôi vừa bấm máy vừa hỏi Phong

-Không, hắn chỉ thiếu có 1 phẩy thôi .

Hic ...hic..

Tôi vừa gửi tin nhắn xong thì Hoàng đã nhắn lại, ngụ ý cám ơn về sự chúc mừng của tôi, nói rằng cậu ta sẽ buồn lắm nếu học ở Sài gòn vì không gặp được tôi nữa, và nhắn rằng bao giờ cậu ấy về nhà sẽ rủ tôi đi chơi bù lại quãng thời gian tôi xa cậu ấy sau này...Hic, vì tưởng tượng ra viễn cảnh cậu ấy lại tự vỗ vào ngực, tự khen mình như mấy con đười ươi là tôi hoảng, thế nên tôi vội vàng nhắn tin bye bye, bảo rằng phải ôn tập để mai thi và hẹn nói chuyện khi khác.

-Gì mà nhắn tin ý ơi đấy.

Giọng Phong cáu gắt :

-mồm thì bảo không thích mà hành động thì...đúng là con gái nói có là không, nói không là có.

-Liên quan gì đến ông? Ông bị mắc bệnh nhàn cư vi bất thiện à?

Tôi cự lại...

-Sao lại không liên quan..

Phong cười một nụ cười đểu giả

-Hôm trước bố Tép mang chai rượu sang chén tac, chén thù đánh cờ tướng với bố tôi và đã đem Tép ra cược. Hehe, bố Tép thua đấy nhé...Từ này Tép là của gia đình tôi rồi, cãi tôi là tôi cho Tép biết tay.

Rồi hắn ngâm nga đọc câu châm ngôn:

-Tội lỗi lớn nhất đời người là bất hiếu

Tôi trợn mắt nhìn hắn, còn trong bụng thì tức anh ách ông bố của mình.

-Im ngay, tôi cứ cãi thì ông làm gì tôi?\

-đừng có thách tôi.

-Tôi thách đấy.

Tôi đổ bướng và nhìn hắn thách thức rồi chợt chột dạ vì thấy hắn mỉm cười gian xảo .Thình lình hắn chồm tới trước kiss nhẹ vào má tôi,tôi bất động sững sờ và cảm giác cả người mình nóng ran lên vì đây là lần đầu bị 1 người bạn khác giới hôn. Còn hắn, cẩn thận lùi về phía sau thật nhanh và toe toét cười:

-Đấy tôi trả thù như thế đấy.

-ÔNG LÀ ĐỒ YÊU RÂU XANH, ĐỒ QUÁY RỐI CON GÁI NHÀ LÀNH.

Tôi gào lên với công suất cực lớn và ném phịch cái bật lửa gần đó về phía hắn.

-BÙM.

Trời ơi, tôi quên mất rằng cái bật lửa còn ga và chúng tôi đang đốt vàng mã, hic, chỉ biết là sau tiếng nổ đó 1 trận tro bốc lên mù mịt để rồi khi yên bình trở lại tôi nhận ra tóc Phong đã có một mảng bị cháy, quăn queo từng sợi như lò xo và mặt thì đã bị bôi tro trát trấu một nữa, hắn đang nhìn tôi bằng cặp mắt căm hận, còn tôi thì ậm ờ ..:

-Style bên xoăn...bên thẳng ...mặt bên trắng, bên đen này...đẹp đấy..Nhìn mặt ông, âm dương hòa hợp lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cupid#ka358