Chỉ một lần thôi, anh muốn nói yêu em p3
Phần 3.
...
Thế mà dường như ông trời đã định sẵn cho hai người cái
duyên số được ở cạnh nhau. Anh mỉm cười mãn nguyện. Suốt 1
tháng chờ đợi kết quả, đám bạn trai chơi thân từ thời còn cởi
truồng chạy lông nhông tắm mưa khắp xóm vừa ngạc nhiên, vừa
thắc mắc, xì xầm bàn tán bảo anh hâm từ sau kỳ thi đại học.
Trước đây, có hội hè nào tụ tập mà lại thiếu anh. Vậy mà dịp
này lẽ ra là dịp xả hơi thì anh lại vắng hẳn. Chẳng ai biết anh
làm gì. Chỉ có anh khi nhận được kết quả mới thở phào nhẹ
nhõm. Cả tháng qua, anh chỉ nghĩ đi nghĩ lại một chuyện duy
nhất, nếu một trong hai người không đỗ đại học, làm sao để vẫn
được ở bên cô. Nếu cô đỗ, anh không đỗ, cũng dễ thôi, anh là
con trai, anh sẽ kiếm một việc làm nào đó ở nơi cô học. Nhưng
nếu anh đỗ, cô không thì anh phải làm sao? Anh đâu thể rủ rê cô
theo anh được… Giải pháp tốt nhất là cả anh và cô cùng đỗ đại
học, nếu không thì chỉ mình cô đỗ là được rồi. Ý nghĩ đó cứ
xoay chuyển trong anh. Một tháng trời, anh tự mình hằng đêm
cầu khẩn và đặt ra hình thức khắt khe để đổi lấy ước nguyện của
anh. Anh gần như không ra khỏi nhà suốt 1 tháng và nhất định
không gặp mặt cô một lần nào. Có lẽ nào vì thế ông trời đã động
lòng thương anh chăng? Cả cô và anh đều nhận được kết quả
trúng tuyển đại học. Lại cùng nhau bước đi trên một chặng
đường mới.
Cuộc sống sinh viên xa nhà lại càng làm cho anh và cô ngày
càng gắn bó nhau hơn. Những khó khăn trong cuộc sống thường
ngày cả hai nương tựa vào nhau, dìu dắt nhau vượt qua. Suy
nghĩ cũng ngày một trưởng thành. Có những chuyện thời học
sinh còn ngượng ngùng, con trẻ, bây giờ cũng đã chín chắn hơn,
cởi mở hơn. Vì thế, anh còn khám phá được ở cô thêm nhiều
điều thú vị, càng ngày anh càng hiểu cô nhiều hơn. Có nhiều lúc
anh còn tự hào với chính mìnhbởi anh chắc rằng chẳng ai trên
đời này có thể hiểu cô bằng anh. Có vẻ như cô cũng hiểu điều đó
nên tất cả mọi buồn vui của mình cô đều dồn hết cho anh.
Nhưng có một điều mà anh chưa bao giờ chạm tới, đó là 1 góc
khuất nhỏ nhắn trong tâm hồn cô. Tình cảm của cô là điều mà cô
luôn giữ kín. Cũng giống anh thôi, cho dù cô có hiểu anh bao
nhiêu, cô cũng đâu có biết được trái tim anh đang đập những
nhịp đập vì ai?
Cũng có khi anh lấy sự bông đùa để dò hỏi tình cảm của cô,
rằng anh sợ cô bạn thân của mình ế chồng, đến giờ này mà cũng
chẳng có ai thèm dòm ngó… Chẳng ngờ câu trả lời tỉnh queo
của cô lại khiến anh giật mình :
- Cậu ám quẻ tớ thế này thì làm sao có ai dám ngó ngàng tới tớ.
Vả lại, nếu tớ ế chồng tớ bắt cậu về làm chồng tớ. Dễ thôi mà?
Nếu thật thế thì sao? Đã có lúc anh mong đó là sự thật, thậm
chí anh còn có những ý nghĩ ngốc nghếch hơn là anh sẽ đuổi bất
cứ thằng con trai nào dám lảng vảng quanh cô cho đến lúc cô già
đi, khi chẳng còn ai theo đuổi, anh sẽ ngỏ lời với cô. Anh phì
cười với cái suy nghĩ điên rồ của mình, cũng chẳng hiểu được
sao anh lại có cái ý tưởng đó trong đầu. Giá như anh biết được,
chưa cần anh phải dùng sức mạnh của mình để tống cổ những vệ
tinh xung quanh cô thì cô cũng đã khéo léo cắt đuôi họ một cách
nhẹ nhàng. Cô không dành thời gian và tình cảm cho họ. Vì thời
gian của cô, cô đã dành để chờ đợi một điều từ rất lâu. Một điều
mà anh vẫn không dám nói với cô. Giá như anh hiểu được điều
bí mật đó có lẽ anh đã không phải tự dằn vặt bản thân mình cho
đến tận bây giờ. 4 năm trời là quãng thời gian kéo hai người lại
gần nhau hơn nhưngvẫn không có một cái gì thật sự định hình
tronghọ. Cái vẫn luôn tồn tại là tình bạn, với cô chẳng ai tốt
bằng anh và với anh cũng chẳng ai có thể thay thế cô. Điều đó
đáng lẽ ra sẽ tuyệt vời hơn với nhiều khi người ta yêu nhau, nó
thuộc về những người sinh ra để dành cho nhau. Nhưng cả anh
và cô đều không nhận ra điều đó? Họ cố tình hay họ không dám
chấp nhận. Đâu phải tại ông trời trớ trêu, là tại họ chỉ dám nghĩ
cái điều quan trọng nhất ấy trong lòng mình mà đâu có dám nói
với người kia, là tại anh và cô , cả hai đều không đủ can đảm
bước qua sự sắp đặt của số phận đã để cho hai người cạnh nhau
nhưng lại không thuộc về nhau.
Bốn năm đại học trôi qua chóng vánh như một giấc mơ. Thời
gian càng chất chồng thì tình yêu trong anh lại càng trở nên im
lìm, nặng trĩu. Có nhiều đêm anh giật mình nhìn lại, không thể
giải thích được vì sao trong ngần ấy năm anh vẫn giữ vẹn
nguyên một tình yêu như thế. Tình cảm đó trong anh không
những không bị màimòn mà mỗi ngày trôi qua anh lại thấy yêu
cô nhiều hơn. Nhưng càng yêu cô bao nhiêu thì lời yêu trong
anh lại càng khó nói bấy nhiêu. Phải bắt đầu như thế nào, phải
bắt đầu như thế nào để cô biết anh yêu cô và đã yêu nhiều ra
sao? Làm sao anh có thể kể được với cô tình cảm của anh trong
suốt những năm qua. 10 năm ư? Không, phải gấp đôi, gấp ba lần
số năm anh yêu cô anh mới kể hết được. Cũng có khi, chẳng bao
giờ có đủ thời gian để anh nói hết với cô tất cả những tâm tư
trong sâu thẳmcủa mình, có thể cả cuộc đời này. Nhưng nếu
như vậy, anh còn thời gian đâu để mà yêu cô? Anh không thể,
suốt những năm qua anh đã trân trọng từng giây từng phút để
đắp đầy tình yêu trong anh. Anh không dám bỏ lỡ. Nên tình yêu
càng đầy, nỗi lòng càng nặng và ngôn ngữ lại càng trở nên trơ lì
như đá.
Anh nhìn lại mình trong gương, 27 tuổi mà những nếp nhăn
đã xuất hiện ở đuôi mắt, là hậu quả của những đêm dài thức
trắng, của những nghĩ suy quẩn quanh mà anh không thể thoát
ra. Anh im lìm, cái mặt trơ lì chình ình trong gương khiến anh
thấy chán ghét đến cực độ. Cuộc sống đã không an nhàn, suôn
sẻ khi anh đứng giữa cuộc đời đầy hối hả, bon chen.
Tốt nghiệp đại học, cô tìm được một việc làm tại một cơ quan
nhà nước, lương không cao, chỉ gọi là tạm đủ nhưng công việc
nhàn nhã. Thôi thì con gái có công ăn việc làm ổn định, sống
cuộc sống nhẹ nhàng, bình yên có lẽ cũng đã là quá may mắn
giữa cái lúc người ta chạy sấp chạy ngửa vì việc làm thế này.
Nhưng anh thì lại là một thằng trai có nhiều hoài bão. Trong
thâm tâm, dù chẳng biết đến bao giờ nhưng anh vẫn có một tư
tưởng mặc định rằng cả cuộc đời này cô sẽ ở bên anh, sẽ trở
thành người vợ hiền lành, nhu mì của anh; dù chỉ là giấc mơ
thôi, anh cũng muốn là chỗ dựa cho cuộc sống của cô cả về vật
chất lẫn tinh thần. Nên anh mong muốn mình sẽ tìm được một
công việc kiếm ra tiền. Có thể không là một người giàu có
nhưng đủ để đỡ đần cho cô. Thế nhưng thời gian cứ qua đi mà
anh vẫn chưa hài lòng với bất cứ công việc nào. Hết chỗ này đến
chỗ kia, chỗ nào nhiều nhất cũng không quá một năm. Người ta
bảo được cái này thì mất cái kia. Nhưng anh lại đòi hỏi sự hoàn
hảo. Bởi yêu cầu của anh đồng thời phải thỏa mãn cho cả hai
người. Khi làm việc với mức lương khá cao anh lại ngại với
những chuyến công tác xa, không phải anh sợ vất vả mà anh sợ
không được gặp cô, không được đỡ đần cho cô trong cuộc sống
hằng ngày. Lúc khác anh lại không hài lòng với công việc ổn
định nhưng mức lương lại ít ỏi…
Bởi vậy, mãi nhưng anh vẫn chưa thể đi trên một con đường
quang đãng, chưa biết phải lựa chọn cho mình một cuộc sống
như thế nào cho phù hợp. Đó cũng là một trong những lý do
khiến cho anh ngày càng khó mở lời với cô. Anh đâu dám nói
rằng anh yêu cô khi lúc này anh không thể cho cô một cái gì. Cô
đâu có đủ niềm tin để trao cuộc sống của mình cho anh. Nhất
định cô sẽ từ chối, nhất định là thế.
Mọi dự định vẫn nằm trong những tính toán của anh còn cô
vẫn tiếp tục đi trên con đường của cô. Cô vẫn là cô của ngày xưa
trong anh nhưng có một cái gì đó trong cuộc sống này đang dần
dần làm cô thay đổi. Anh cảm nhận được điều thay đổi đó ngày
càng lớn lên khiến anh rất sợ hãi. Cô ngày càng trở nên xa cách
với anh. Dạo này anh và cô không thường xuyên gặp nhau.
Ngay cả con đường đi làm mỗi ngày cũng thiếu vắng bóng cô.
Mỗi lần có điện thoại của anh cô đều ngập ngừng trả lời vì công
việc quá nhiều, cô không có thời gian để gặp anh rồi vội vàng tắt
máy. Nỗi lo sợ mất cô ngày càng lớn dần lên trong anh. Anh cố
gắng tìm ra những lý do để giải thích cho những hành động khác
thường ấy. Anh không chấp nhận lời giải thích của cô, đơn giản
chỉ vì anh quá hiểu cô. Anh biết có một điều gì đó đang diễn ra
trong cô nhưng để gọi tên điều đó thì anh lại không thể làm
được. Cô không gặp anh cũng chẳng giãi bày tâm sự với anh
như ngày xưa. Dường như thói quen gặp anh hằng ngày và đến
thăm anh, ăn cơm chung vào những ngày cuối tuần như chưa hề
tồn tại trong suy nghĩ của cô? Tại sao lại thế? Anh đã làm gì sai
đối với cô? Cô giận anh? Hay… Hay cô đã biết được tình cảm
anh dành cho cô? Nên cô lảng tránh anh, lảng tránh tình cảm của
anh. Không. Sẽ không có chuyện đó. Cô không thể biết được
điều bí mật đó, anh đã giấu rất kín, kín đến nỗi dù bằng cảm
nhận cũng không có một ai khác ngoài anh có thể biết được.
Anh không tin vì điều đó mà cô tránh mặt anh. Phải có một lý do
khác.
Trời ơi, chẳng lẽ cô đã yêu một người nào đó hay sao? Anh
bất chợt hoảng hốt với suy nghĩ của mình dù trước đây anh đã
hàng trăm, hàng nghìn lần chuẩn bị tinh thần để ứng phó với
tình huống này. Nhưng nếu sự thật là thế thì anh phải làm sao?
Anh sẽ mất cô. Đúng, anh sẽ mất cô. Người sẽ ở bên cô không
phải là anh mà là một người con trai hoàn toàn xa lạ. Cô không
thuộc về anh, anh biết nên anh cũng không thể giữ cô là của
riêng mình. Nhưng rồi cô có hạnh phúc không? Người con trai
đó có thực lòng yêu cô không? Anh ta có tốt, có hiểu cô không?
Người ta có biết, mỗi lúc buồn, cô vẫn thường hay khóc,đừng
dỗ dành, đừng lau nước mắt, hãy để cho cô quẳng hết nỗi buồn
trong lòng mình bằng những giọt nước mắt, người ta có làm
được không? Rồi khi cô cần một người để tâm sự, anh ta có biết
ngồi im mà lắng nghe cô, đừng góp ý, đừng cắt ngang câu
chuyện của cô, chỉ lắng nghe thôi vì đó là tâm sự của cô, không
phải dễ mà nói ra, cũng chẳng phải những điều cần gỡ rối nên cô
không muốn những lời khuyên bảo. Hay người ta có biết cô
thích những thứ đồ nhỏ bé, xinh xắn, thích đọc thơ cho người
khác nghe, thích cắm chỉ một loại hoa: Hoa hồng màu đỏ gạch,
thích tự làm việc một mình, vừa làm, vừa hát, thích uống café
nhiều đá, nhiều sữa và thích ăn kem nhưng chỉ một loại kem duy
nhất là kem dâu… Người mà cô sẽ yêu, anh ta có biết những
điều nhỏ bé ấy không? Họ làm sao hiểu cô bằng anh, nếu không
thể hiểu hết cô, sao họ có thể đem đến hạnh phúc cho cô?
Sao anh lại run rẩy, sao anh lại sợ hãi đến thế? Rồi khi cô yêu
người ta, tình bạn sẽ trở nên xa cách, cô đâu thể vô tư mà chạy
đến bên anh để trút hết cho anh những vui buồn, bực dọc. Cô đã
có người ta luôn ở bên cô cơ mà. Rồi sẽ lấy người ta làm chồng,
sinh cho người ta một đứa con, dành hết thời gian cho chồng,
cho con, anh đâu còn là gì, anh rơi vào quên lãng và thế là cũng
chẳng bao giờ có cơ hội mở lời với cô về tình yêu của mình. Chỉ
nghĩ đến đó thôi nhưng tâm trí của anh đã hoàn toàn tê dại. Chân
anh như bị treo nghìn tảng đá, anh ngồi phịch xuống như một kẻ
vô hồn, lạc lõng và yếu đuối....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro