Chỉ một lần thôi, anh muốn nói yêu em p2
(Phần 2)
...Đó là khi tình yêu trong anh rất lớn mà anh không thể chia
sẻ cùng người mà mình yêu thương. Đó là mỗi tối, anh trở về
căn phòng của mình, nhìn quanh cũng chỉ bốn bức tường phẳng
lặng, anh cảm thấy buồn bã và cô đơn. Tình yêu cứ trôi chảy
miệt mài trong anh nhưng người ta không đón nhận nó, chính
anh đôi khi cũng chẳng muốn đón nhận để làm gì? Để làm gì khi
hằng đêm, anh một mình trở qua trở lại vì nhớ cô mà chẳng thể
nào chợp mắt nổi.
Tình yêu đến là lạ, đành rằng cho rất nhiều mà chẳng cần nhận
lại. Nhưng buồn, buồn lắm. Mỗi lần nhìn thấy cô lại thấy nhói
đau trong lồng ngực vì anh biết chỉ mình anh yêu vậy thôi,
không biết đến lúc nào cô mới là của riêng mình, cũng có thể
chẳng bao giờ. Rồi lại trách cứ mình, có khó gì đâu một câu nói,
chỉ ba chữ thôi mà cứ như trôi tuột đi mỗi khi nhìn thấy cô, có
cái gì đó nặng trĩu chặn lại nghèn nghẹn ở cổ, không thể nào
thoát ra. Chỉ ba chữ thôi mà bàn tay run run chẳng dám cầm bút
để mà viết. Anh chán bản thân anh. Lạnh lùng làm gì, ngang
tàng làm gì sao khi đứng trước cô lại chẳng có một chút nào
mạnh mẽ? Những lúc cô vui, anh không thể đứng bên cô để cảm
nhận niềm vui cùng cô, những lúc cô buồn cũng không thể cầm
nắm bàn tay cô mà an ủi, không thể đưa tay mà lau giọt nước
mắt hôi hổi lăn trên má cô, không thể là bờ vai vững chắc cho cô
dựa vào. Chẳng có người con trai nào lại không muốn làm
những điều như thế. Anh cũng muốn nhưng anh không thể. Anh
chỉ dám nhìn cô, nói đôi ba lời an ủi nhạt thếch rồi lại bất lực
nhìn cô nở nụ cười gượng gạo mà đứng dậy ra về.
Bởi một lẽ. tình yêu của anh chỉ riêng anh biết mà thôi. Nỗi
đau của anh cũng chỉ anh chịu đựng mà thôi…. Anh không thể
nói và chưa bao giờ dám nói ra ba tiếng quý giá đó. Vì anh sợ.
Anh không thể nói rằng anh yêu cô bởi anh không có đủ dũng
khí để vượt qua một điều thật quý giá, thiêng liêng mà bấy lâu
nay anh đã trân trọng, gìn giữ như anh đã gìn giữ tình yêu của
mình. Giữa cô và anh, ngoài tình yêu mà anh dành cho cô còn là
sự gắn bó của một tình bạn kéo dài trong suốt quãng thời gian
15 năm không hề ngắn ngủi.
Cô là người bạn gái thân nhất của anh từ lúc còn học phổ
thông cho đến tận bây giờ. 15 năm là bạn của nhau thì có đến 10
năm, anh lưu giữ trong mình một tình cảm khác ngoài tình bạn
mà anh chắc rằng cô cũng không hề biết. Bởi ngoài anh ra cũng
không ai có thể biết được điều bí mật mà anh đã cố gắng giấu
kín. Suốt những năm phổ thông, học cùng lớp, ngồi cùng bàn,
không ngày nào đám bạn trong lớp không được chứng kiến
những trận cãi nhau đầy nước mắt của hai đứa, anh nổi tiếng
nghịch ngợm còn cô lại quá hiền lành, mỗi người một tính. Cô là
tâm điểm để cho anh nghĩ ra đủ trò trêu chọc. Lần nào cô cũng
chỉ cãi lại vài ba câu rồi úp mặt xuống bàn khóc nức nở và lần
nào anh cũng phải dỗ dành cô bằng một chiếc kẹo mút hay một
que kem. Rồi ngày hôm sau lại vẫn như vậy. Thế mà chẳng ai
ngờ được họ lại trở thành bạn thân của nhau, lại chẳng ai có thể
ngờ anh lại dành cho cô một tình cảm đặc biệt đến thế.
Thời phổ thông, ít ai có được một tình bạn khác giới đẹp đẽ
như anh và cô. Cả hai gắn bó với nhau như hình với bóng. Cũng
có nhiều lời đồn thổi khi ngày ngày anh vẫn chở cô đến trường,
quan tâm đến cô, chăm sóc cô… Thầy cô giáo vẫn nhìn anh và
cô với những cái nhìn dò xét. Nhưng rồi tất cả những cái nhìn
ấy, những lời nói ấy cũng dần đi vào quên lãng bởi tình bạn của
anh và cô vẫn vô tư và trong sáng đến nỗi nhiều bạn bè trong lớp
lẫn trong trường có đôi phần nể phục và ghen tị. Chẳng phải là
người yêu nhưng vẫn có thể quan tâm đến nhau, chia sẻ cùng
nhau tất cả mọi tâm tình. Cả anh và cô đều tự nhận rằng mình
may mắn vì đã có một tình bạn như thế. Anh hiểu cô, cô hiểu
anh. Cái sự hiểu đó khác hẳn với cái hiểu của những người bạn
gái hay những người bạn trai với nhau. Những người bạn gái có
thể chia sẻ với nhau tất cả những tâm tình thậm chí những điều
thầm kín nhất còn những cậu con trai chơi thân với nhau lại có
những cách hiểu nhau rất vô tư, suồng sã. Còn anh và cô, tình
bạn giữa anh và cô là một tình bạn khác giới mà cũng không
phải ai khi có rồi cũng có thể gìn giữ được. Giữa anh và cô tồn
tại sự đồng cảm giữa hai tâm hồn nhưng nó cũng không trần trụi
mà lại rất tế nhị, kín đáo; nó cũng không suồng sã mà rất tinh
khiết, nhẹ nhàng. Bởi vì cả anh và cô đều suy nghĩ rất tâm lý,
hiểu nhau và đối xử với nhau rất tinh tế. Ngoài những lúc trêu
đùa cùng đám bạn, anh lúc nào cũng ân cần, nhẹ nhàng với cô.
Chính vì lẽ đó, tình bạn của anh và cô lúc nào cũng gắn bó, bền
chặt. Cho đến tận bây giờ, tình bạn của hai người vẫn đẹp đẽ và
keo sơn như thế.
Nhưng bởi vì nó đẹp nên ngoài tình bạn với cô ra, tình cảm
của anh vẫn được giữ kín trong lòng. Anh chưa bao giờ làm tổn
thương cô, làm tổn thương tình bạn mà cả hai dày công vun đắp,
gìn giữ. Anh sợ, một khi cô biết tình cảm của anh, mọi chuyện
sẽ khác. Không biết bao nhiêu lần anh tự đặt mình vào hoàn
cảnh đối diện với cô, thổ lộ với cô tất cả những điều anh giữ kín
lâu nay, cô sẽ có thái độ như thế nào? Cô có tình cảm nào khác
ngoài tình bạn đối với anh không? Nếu chỉ đơn thuần là tình
bạn, liệu tình cảm ấy của anh có làm vỡ tan tình bạn của hai
người không? Liệu rồi sau khi nói xong ba từ khó khăn ấy, nếu
cô không chấp nhận, hai người sẽ ra sao? Sẽ nhìn nhau một cách
ngượng ngịu, sẽ đối xử với nhau khách sáo, xa lạ… và tình bạn
sẽ mất hay sao? Anh không dám nghĩ nhiều hơn thế. Chẳng thà
anh giấu kín trong lòng để được gần cô còn hơn là nói ra để rồi
gặp nhau mà ngượng ngùng quay đi như những người xa lạ.
Tình bạn của anh và cô đã được giữ gìn như thế, đã được tự hào,
nâng niu như thế, sao anh lại có thể. Rồi cô sẽ trách anh nhiều
lắm, rồi anh sẽ ân hận hơn cả sự day dứt trong lòng khi không
nói ra được tình cảm của mình.Vì suy nghĩ đó, 10 năm yêu cô là
10 năm không biết bao nhiêu lần anh phải đặt lý trí và tình cảm
của mình ra để cân đo, đong đếm. Cũng vì lẽ đó, dù không biết
bao nhiêu lần đứng trước mặt cô, anh vẫn không đủ can đảm để
tâm sự với cô những điều mà ít ra với tư cách là những người
bạn thân với nhau họ nên làm.
Thế nhưng, ngày tháng dằng dặc rồi cũng cứ nối gót qua đi.
Hết cấp 3, lứa bạn của anh, ai cũng lựa chọn cho mình một con
đường riêng để đi. Nhưng anh và cô lại tiếp tục cùng nhau trên
một con đường. Con đường đó là chính anh đã lựa chọn để được
gần cô. Cô đã rất vui mừng, dù là bạn thân nhưng đó là lần đầu
tiên cô cầm lấy hai bàn tay anh mà hét lên sung sướng :
- Thật á? Cậu thi cùng trường với tớ thật chứ? Thật phải không?
Có lẽ vì quá vui mừng nên cô không để ý thấy vẻ mặt bối rối và
bàn tay của anh mà cô cầm nắm đang run rấy. Đó cũng là lần
đầu tiên và duy nhất anh không giấu được tình cảm của mình dù
cho điều đó cũng chỉ mình anh biết cũng đủ để làm anh giật
mình. Anh vội vã rút tay ra và lấy lại sự điềm tĩnh rất nhanh sau
đó, gõ gõ tay lên trán cô một cách hóm hỉnh :
- Ừ, thật, tớ phải đi cùng cậu để mà kèm cặp cậu chứ, ngốc
nghếch thế kia mà.
- Ngốc nghếch cũng được, miễn sao có cậu ở bên là tớ vui rồi.
Nụ cười rạng rỡ của cô lúc đó khiến anh hạnh phúc đến vô bờ,
niềm vui ấy cứ mơn man trong anh, lúc bấy giờ, nó là động lực
khiến anh nghĩ đó chính là lúc anh nên nói với cô tình cảm của
anh. Nói đi, nói đi, anh hãy nói với cô rằng anh đi là vì anh
muốn ở cạnh cô, là vì anh muốn ở bên cô, nhìn thấy cô mỗi
ngày, là vì mỗi phút mỗi giây anh đều nhớ cô đến ngạt thở, là vì
anh đã yêu cô. Nhưng rồi, anh không nói được, vẫn có cái gì đó
đã ngăn anh lại. Nếu anh nói ra, cô có còn vui được như thế nữa
không? Gương mặt cô trong liên tưởng của anh từ rạng rỡ
chuyển sang ngạc nhiên rồi lại bất ngờ lạnh lùng, hết sức xa lạ,
giọng cô đanh lại, văng vẳng trong đầu anh : “Tớ không muốn
cậu đi cùng tớ, không cần đâu”… Cái suy nghĩ xấu xa đó đã
khiến cho những thôi thúc trong anh trôi tuột như hạt cát rơi
khỏi kẽ tay. Cái bóng của một người bạn thân trong anh là quá
lớn, anh không đủ sức để vượt qua nó, không đủ dũng khí để đè
bẹp nó mà đứng lên, dù có trầy da tróc thịt để giành giật một
chút cơ hội mỏng manh, anh cũng nên thử một lần để biết đâu sự
dũng cảm ấy lại mang về cho anh một chút may mắn. Cơ may là
một nửa nhưng anh cũng đâu có dám đặt tình bạn và tình yêu lên
cán cân. Tình yêu bấp bênh nhỡ đâu lại làm cán cân bên kia nhẹ
bẫng, rồi cả hai chấp chới cùng rơi phịch xuống đất, anh phải
làm sao? Thà rằng anh giữ chặt tình yêu của mình, anh cũng sẽ
giữ được luôn cả tình bạn của anh. Anh không mất một cái gì
dẫu trong lòng anh đang bị xáo trộn bởi những con sóng dập
dềnh như chính cái dập dềnh đang hiện hữu trong suy nghĩ của
anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro