Chỉ một lần thôi, anh muốn nói yêu em p1
(Phần 1)
Anh 27 tuổi, có một đôi mắt
lạnh lùng và một gương mặt
phớt đời cũng giống như tính
cách của anh, là một con
người ngang tàng kiểu nghệ sĩ.
Không làm một việc gì cố
định nhưng chẳng bao giờ thất
nghiệp và cũng chẳng bao giờ
thiếu tiền. Không bao giờ tỏ ra
để ý tới các cô gái nhưng lại đối xử rất ga-lăng đối với bất cứ
người con gái nào ngay bên cạnh… Ở anh hội tụ tất cả những
điểm xấu xa của một gã Người trong cuộc đời nhưng lại có tất
cả những điểm đẹp đẽ nhất của một chàng trai trong tim các cô
gái. Vì vậy không khó để người ta nhìn thấy anh với hàng tá phụ
nữ “theo đuổi” – sự thật anh chẳng bao giờ cố gắng để tán tỉnh
một cô gái nào, cái phớt đời lạnh lùng của anh đã khiến những
cô nàng hiền dịu cũng có mà hiếu thắng thì lại càng nhiều, ràn
rạt nối gót theo anh. “Hiền dịu” thì muốn ở cạnh anh để dựa vào
sự che chở của anh bởi anh là kẻ có khả năng sẵn sàng bảo vệ
phái đẹp bất cứ lúc nào và “hiếu thắng” thì lại càng muốn có anh
để chinh phục cái bản tính lạnh lùng cố hữu của anh.
Thế nhưng anh là một con người rất khó để mà hiểu một cách
cặn kẽ. Có cái gì rất khó nói khi gặp anh. Một con người chứa
đầy sự mâu thuẫn cả về nội dung lẫn hình thức. Một con người
không bao giờ cố gắng để thu hút phụ nữ nhưng lại có rất nhiều
phụ nữ cố gắng để thu hút cái nhìn của anh. Một con người
không yêu bất cứ một cô gái nào trong số những người “quấn
quít” bên anh nhưng cũng chưa bao giờ từ chối một ai trong số
đó. Anh khiến cho họ vui lòng khi đưa họ đi chơi, cùng gặp gỡ
hết thảy bạn bè của anh, chở họ đi lòng vòng khắp thành phố,
ngắm hoàng hôn ở một nơi đẹp đẽ nào đó, ân cần, dịu dàng và
chiều chuộng hết sức chu đáo…nghĩa là những hành động của
anh không khác gì hành động của những cặp tình nhân lãng
mạn.
Nhưng anh cũng khiến họ băn khoăn quá đỗi vì chẳng bao giờ
anh nắm tay hay gần gũi theo cách mà những người yêu nhau
nên có, chẳng bao giờ họ được nghe thấy tiếng yêu được phát ra
từ môi của anh… Chỉ ít lâu sau, nhiều nhất cũng chỉ 3 tháng sau,
những cô gái đã từng hạnh phúc khi được đứng bên anh cũng sẽ
dần dần rời xa anh, bởi họ hiểu rằng, dù có cố gắng, họ cũng
chẳng bao giờ chiếm được trái tim của anh.
Tiếng yêu ấy cũng không bao giờ dành cho họ. Họ ra đi những
cũng chưa một ai có thể trả lời được câu hỏi vì sao luôn thường
trực trong suy nghĩ của họ. Chỉ một mình anh biết. Chỉ một
mình anh hiểu. Rằng tình yêu của anh duy nhất chỉ có một, đã
trao cho duy nhất một người… nên anh không thể nào trao cho
một ai khác ngoài người con gái ấy. Người ấy, chưa một lần anh
dám nói tiếng yêu…
10 năm, một con số tròn trĩnh, là quãng thời gian trải dài suốt
tình yêu của anh. Một quãng thời gian quá dài cho một tình yêu
thầm lặng, một tình yêu mà anh luôn giấu kín trong tim, tình yêu
chỉ từ phía anh. Ít nhất đối với anh là như vậy. Anh luôn mạnh mẽ trong mắt mọi người nhưng sao đối diện với người con gái
đó, tâm hồn anh bỗng trở nên mềm yếu.
Tròn trịa 10 năm, anh vẫn gặp cô hằng ngày, vẫn đi bên cạnh
cuộc đời cô, dõi theo cô nhưng trái tim của hai người vẫn hướng
về hai phía khác nhau. 10 năm, anh gìn giữ tình yêu của mình
nguyên vẹn, trong sáng như thủa ban đầu anh mới quen cô. Mặc
dù quãng thời gian quá dài ấy đã khiến con tim anh có nhiều tì
vết, tiếng yêu một lần không thể nói ra, càng về sau lại càng
không đủ can đảm. Với anh, không phải chỉ một lần anh đứng
đối diện với cô, không phải chỉ một lần anh có cơ hội để tỏ cho
cô thấy tình yêu của mình. Đã bao nhiêu lần cơ hội đó vụt mất
khỏi tay anh. Rồi anh tự nhủ mình, thôi thì cái gì đến sẽ đến…
Một, hai lần anh dễ dãi buông xuôi, ngoảnh đi ngoảnh lại cũng
đã 10 năm dài đằng đẵng.
Thời gian quá đủ để làm chín tình yêu, quá đủ để tình yêu
đơm hoa kết trái, nếu như chỉ một lần thôi anh đủ can đảm để
nói với cô rằng “anh yêu em”. Vậy mà anh đã không thể. Bao
nhiêu lần cơ hội đến với anh thì cũng là bấy nhiêu lần anh lựa
chọn giải pháp giữ kín tình yêu cho riêng mình. Anh nâng niu nó
như một viên pha lê mỏng mảnh mà anh sợ chỉ một cơn gió thôi
cũng đủ để làm nó vỡ tan. Anh cất giữ tình yêu của mình như
một vật báu, thi thoảng mới hé ra để nhìn ngắm, vuốt ve và an ủi
nó. Chẳng phải ai cũng bảo rằng yêu đơn phương khổ lắm hay
sao? Nhưng anh vẫn chọn con đường đó. Anh vốn là một con
người khó hiểu. Cũng là yêu nhưng lại chẳng được may mắn
như người ta, được quấn quít bên nhau, được chia sẻ với nhau,
được gần gũi, được quan tâm, chăm sóc lẫn nhau và cũng chẳng
bao giờ được nói với nhau những lời yêu thương. 10 năm trọn
vẹn một tình yêu với cô là 10 năm anh dằng dặc những day dứt,
trăn trở, dằng dặc những nỗi buồn, dằng dặc những cô đơn anh
không biết chia sẻ cùng ai. Cảm giác của anh cũng giống với
cảm giác của người đang giấu giếm một điều gì đó trong lòng.
Cảm giác ấy khó chịu lắm. Cứ như mình là mắc lỗi mà không
được tha thứ phải luôn tìm cách trốn tránh, dò xét thái độ của
người ta. Thỉnh thoảng lại cứ phải giật mình bởi những chuyện
đâu đâu lại na ná giống của mình. Thế mà anh lại phải giấu đi
một điều thật quan trọng. Có một ai đó đã từng nói ( câu nói
này, khi yêu ai cũng muốn nói!) , rằng khi anh yêu em anh muốn
cả thế giới biết được điều đó. Cũng phải, tình yêu là gì? Là niềm
vui, là hạnh phúc, là nhớ nhung, là đau khổ?…Đơn giản tình yêu
là sẻ chia, là muốn được sẻ chia với tất cả…Còn anh? Anh
không thể hét to với cả thế giới rằng anh yêu cô bởi thậm chí với
cô anh cũng chẳng thể nói được điều đó.
Hạnh phúc là được yêu cô, nhưng đau đớn là người ta chẳng
thể biết rằng mình đã yêu người ta. Anh tạo ra cho mình một con
đường riêng lẻ, song song với cô để chẳng bao giờ cô và anh
giao nhau tại một điểm. Chính anh tự tạo cho mình con đường
đó nên cũng chính anh phải tìm cho mình những niềm vui nho
nhỏ, những hạnh phúc cỏn con. Là niềm hạnh phúc khi mỗi
ngày đi qua, tình yêu của anh lại lớn dần lên, đẹp đẽ và trong
trẻo vô ngần. Là niềm vui, khi mỗi lần gặp gỡ, dù chẳng ai nói
được với nhau một câu trọn vẹn nhưng được nghe giọng nói của
cô, được nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên môi cô. Đó là tình yêu
đã ngập tràn trong trái tim vốn rất nhạy cảm của anh khi đứng
trước cô. Cũng sẽ là niềm hạnh phúc vô bờ khi cô tin tưởng nhờ
cậy anh giúp đôi ba công việc và là niềm sung sướng tột độ khi
anh làm được những công việc ấy một cách trọn vẹn ( bao giờ
anh cũng trọn vẹn đối với cô) để được nhìn thấy nụ cười cảm ơn
xuýt xoa trên đôi môi cô. Hằng ngày anh cũng cố gắng đi qua
trên những con đường mà cô thường đi, để được thấy cô đi làm
mỗi buổi sớm và trở về khi tan sở. Dù có thể gặp nhau một cách
chính đáng nhưng anh vẫn thích nhìn cô từ xa với cái nhìn âu
yếm mà trước mặt cô anh không thể… Tất cả chỉ là những niềm vui nhỏ nhoi mà thôi, bởi so với
niềm vui và hạnh phúc mà anh cố tìm kiếm cho mình ấy là cả
một quãng thời gian dài anh đã yêu bằng một trái tim lẻ loi và
đơn độc. So với niềm vui và hạnh phúc, nỗi cô đơn, dằn vặt, trăn
trở và đau đớn còn da diết hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro