Vợ ơi em yêu vợ
Khi Đăng Khôi mới ra đời, Hùng và Dương đều cảm thấy cuộc sống của họ thay đổi hoàn toàn. Dương, dù là tổng tài nổi tiếng, lạnh lùng và kiên quyết trong công việc, nhưng khi đối diện với con trai mình, mọi thứ đều thay đổi. Cậu yêu Đăng Khôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác lạ lẫm, khi Hùng dành nhiều thời gian chăm sóc con, và Dương có phần cảm thấy bị bỏ rơi.
Dù vậy, Dương cố gắng chấp nhận sự thay đổi. Những đêm thức trắng cùng Đăng Khôi, Dương dần cảm thấy rằng mình là một phần quan trọng trong gia đình này. Nhưng đôi khi, cậu vẫn cảm thấy mình là người thứ ba trong chính ngôi nhà của mình.
Ba năm đã trôi qua, Đăng Khôi giờ là một cậu bé ba tuổi tinh nghịch. Hùng và Dương vẫn sống hạnh phúc, nhưng đôi khi, Dương lại cảm thấy như Hùng chỉ quan tâm đến Đăng Khôi, thậm chí còn dành toàn bộ thời gian cho con trai. Điều này khiến Dương không khỏi ghen tỵ. Cậu luôn yêu thương con, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng đôi lúc cậu cảm thấy thiếu thốn sự quan tâm từ Hùng.
Một ngày, Hùng quyết định sẽ đưa Đăng Khôi đi chợ để Dương được nghỉ ngơi một chút. Dương, khi tỉnh dậy, không thấy Hùng đâu. Cảm giác hụt hẫng và lo lắng lập tức ùa về. Cậu tìm khắp nhà mà không thấy bóng dáng vợ đâu. Dương bắt đầu hoảng loạn, và không kìm nổi, nước mắt bắt đầu rơi.
"Anh đi đâu mất rồi?" Dương thì thầm, nước mắt tuôn ra.
Lòng Dương bỗng cảm thấy như vợ mình bỏ rơi mình, dù chỉ là một lúc. Cậu vội vàng chạy xuống dưới nhà, không ngừng gọi Hùng, nhưng vẫn không có ai trả lời. Dương chỉ còn biết ngồi xuống, nước mắt không ngừng rơi, cứ nghĩ về việc Hùng có thể đi đâu mà không nói lời nào.
Và đúng lúc đó, cửa mở. Hùng và Đăng Khôi bước vào. Thấy Dương khóc, Hùng giật mình vội chạy đến, lo lắng hỏi:
"Em sao vậy? Anh chỉ đi chợ một chút thôi mà, sao lại khóc?"
Dương ngẩng lên, ánh mắt ngập nước mắt, rồi nói trong tiếng nấc:
"Em... em tưởng anh bỏ em đi đâu rồi..."
Hùng không thể không lo lắng, ôm Dương vào lòng, xoa đầu cậu dịu dàng:
"Đừng khóc nữa mà, anh đâu có đi đâu, anh luôn ở đây, em là người quan trọng nhất với anh."
Dương tiếp tục khóc, nhưng dần dần cảm thấy bình tĩnh hơn trong vòng tay ấm áp của Hùng. Hùng tiếp tục vỗ về, nhưng Dương lại đột ngột ngẩng lên, giả vờ giận dỗi:
"Anh chỉ biết chăm sóc Đăng Khôi thôi. Anh bỏ rơi em rồi."
Hùng ngạc nhiên, rồi bật cười khổ sở:
"Em giận anh thật sao? Anh chỉ là đi chợ với con thôi mà."
Dương tiếp tục giả vờ giận dỗi, nhưng trong lòng lại vui vẻ. Cậu đáp lại:
"Anh phải yêu em nhiều hơn, đừng bỏ rơi em nữa."
Hùng cười, xoa đầu Dương:
"Anh yêu em mà, chỉ là con mới sinh nên anh phải lo cho nó một chút thôi, nhưng em là người quan trọng nhất với anh."
Dương nghĩ một lúc, rồi đột nhiên nở nụ cười nghịch ngợm:
"Vậy thì... nhét nó lại vào bụng đi"
Hùng ngạc nhiên, rồi bật cười:
"Em đúng là trẻ con, nhưng mà hãy nhỡ rằng tình yêu anh dành cho em khác, cho con khác, đừng vì thế mà ngày nào cx khóc sướt mướt, em là chồng đó"
Dương im lặng một lúc rồi cất tiếng:
"Em chỉ như này với anh thôi, em yêu vợ"
Hùng nghe được thì mỉm cười, ôm Dương chặt hơn:
"Anh cũng yêu chồng"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro