Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương IX- Một lần nữa

- " Hãy đến bên ta , khi hừng đông vừa rạng vì ta biết rằng khi mặt trời vừa đội ánh sáng , ta sẽ không còn nữa " -
Tiếng nói cất lên ngọt ngào , trầm buồn từ ngôi đền cũ - nơi bắt đầu sự sống và cũng như kết thúc đi nó .
Chưa bao giờ mà câu nói của y lại hời hợt đến thế . . . Như tưởng chừng chẳng có gì là mãi mãi cả , một lần nữa sự cô đơn tột cùng lại cuốn quanh lấy đôi chân :

- Tại sao lại để ta hi vọng thật nhiều , rồi cuối cùng lại vùi lắp nó thật nhanh chóng đến như vậy ?
<< Aba bảo rằng , ta rất có ích với y ngay lúc này , ta cũng chẳng thể từ chối được , vì với ta , đặt hiếu lên tất cả , dù sao đi nữa , An Bội Tình Minh cũng là mang ta đến với ngươi nên..... >>
Vừa dứt lời , hàng vạn ánh sáng xuyên tạc dáng người nhỏ bé kia . Một giọt ... Hai giọt ... Ba giọt... :
- Cuối cùng thì sao chứ ? - đôi chân y bất giác run lên , biết rằng người đã đi nhưng việc như thế chẳng khác nào biến người trở thành kẻ thất hứa . Người hứa nhiều lắm , hứa trăng hứa sao , hứa rằng sẽ bên y mãi mãi , hứa rằng sẽ không để y phải buồn thêm lần nào nữa .
-------
Ánh dương ló dạng , cũng chẳng còn ai để ngóng trông vào những buổi sớm mai , chẳng còn biết đợi chờ ai để cùng dùng bữa , chẳng còn biết rằng sống vì ai nữa , người đến rồi đi nhanh tựa tán đào hồng , rơi rụng , yếu mềm nhưng nhanh chóng , ngay cả chính đôi bàn tay này cũng chẳng thể níu giữ được . Càng đưa về phía trước , càng rời xa nó hơn , tựa như một cơn gió đông thổi rít ớn lạnh nhưng không thể nắm bắt dễ dàng , cũng chẳng biết khi nào nó thổi qua .
Bây giờ , dù có than , có trách , người đi rồi cũng có quay lại được đâu ? Thật là , muốn yêu thương con người như y thật khó nhưng mà , chẳng phải rằng
    << Trăng trên trời , dù tròn hay khuyết thì vẫn là trăng
Người trong lòng dù tốt hay xấu vẫn là người ta thương >>   Sao ?
Cho dù là người có thất hứa , đã phải lòng thì khó mà rời bỏ .
------------
- Này , ngươi xem ta là gì thế ? - Hắc Quỷ Sử ôm cổ con người kia , khẽ hỏi
- Tất nhiên là thê tử của ta rồi - Y khẽ cười . Một nụ cười thơ ngây thơ , ấm áp - Người có thể hiểu được cái ánh nhìn biết nói lúc ấy , nó xuyến xao , đượm buồn đến mức nào .
Người không hỏi nữa , chỉ biết rằng ngay lúc trả lời , Thiên Cẩu đã ôm người rất chặt , chặt đến mức ngạt thở
, y thều thào bên tai người một điều gì đó mà người không thể nghe ,không thể hiểu được , là lời gió thoảng ? Khi mà tìm ra được câu trả lời , người chỉ có thể nhớ cái bóng dáng cao cao với đôi cánh đen rộng . Một lần nữa lại trôi dạt trên biển tiềm thức mênh mông mà xung quanh chỉ thấy những cuộn phim dài quấn lấy nhau . Cứ thế trôi dạt đến thượng nguồn cõi mơ ... lần nữa nhé ... lần cuối cùng , hứa đấy ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro