Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7 & 8: Sự Ghen Tức Và Nỗi Đau Mất Người Thân

Tiêu Nại và Tiểu Anh đang đứng ngây lối ra vào, mắt nhìn khắp lượt tỏ ý tìm kiếm vị chủ nhân của bữa tiệc, vì họ đã đến trễ nên chủ nhân bữa tiệc ko còn đứng trước cửa đón khách nữa mà họ đã vào phòng nhập tiệc. một nhóm gồm có những cô gái và chàng trai bước đến chổ Tiêu Nại và Tiểu Anh đứng:
- Anh Nại Hà, lâu quá ko gặp, hôm nay em tưởng anh ko tới chứ, đang định trách anh thì anh đã đến rồi, em rất vui. Tiêu nại quay sang thì nhận ra cô em gái nuôi của mình, hôm nay cô cũng khá đẹp, nhưng nét đẹp có vẻ nhờ vào phấn son khá nhìu, nên nhất thời anh ko thể nhận ra sau nhìu năm ko gặp cô có gì thay đổi hay ko, anh cũng chỉ mới gặp lại cô hôm nay mà thôi, nên nếu cô ko kêu anh, nhận ra giọng nói của cô có lẽ anh sẽ ko nhận ra cô.Đang định nói một câu chúc mừng thì bất ngờ cô nhón chân lên, hôn vào môi anh rất nhanh chống làm anh ko kịp có phản ứng nào.
Ngượng ngùng và lo lắng Tiêu Nại quay sang nhìn người bên cạnh, nhìn nét mặt Tiểu anh, Tiêu Nại có thể biết cô đang giận, nên đưa tay kéo nhẹ cô sát vào mình, định giới thiệu cô với mọi người về Tiểu anh
- vợ anh, thì một chàng trai đứng ở phía sau chủ nhân bữa tiệc bước đến.
- Mình ko ngờ anh và Tiểu Anh cũng có mặt trong bửa tiệc ngày hôm nay đó nha.- Ơ...Lời định giới thiệu của Tiêu nại bị chặn đứng lại, vì chàng trai xuất hiện lúc đó là Hoàng, Hoàng nhìn Tiểu anh, mặt ko che dấu được nỗi vui mừng.-
Ủa, anh Nại hà anh có Bạn gái sao, em ko biết.- Tiểu Anh là Người yêu của anh Tiêu nại.Ko kịp để Tiêu Nại và Tiểu anh lên tiếng, Hoàng tiếp tục giải thích với mọi người, vì Hòang ghen gét Tiêu Nại . Tiêu nại đành quay sang Tiểu Anh giới thiệu cô với cô em nuôi:- Đây là Thư Nhiên, em nuôi của anhSau đó anh quay sang cô em nuôi, giới thiệu hết sức ngắn ngọn:- Còn đây là Tiểu Anh, 2 người có thể làm quen.- Xin chào. Tiểu anh cùng cô gái cùng lên tiếng chào nhau một lúc, sau đó Tiểu Anh tiếp đồng thời đưa ra ngói quà trước mặt cô gái:- Chúc sinh nhật chị, quà em và anh Nại Hà chuẩn bị cho chị
- Cám ơn em, cám ơn anh .Cô gái nhận gói quà, vui vẻ cám ơn 2 người, và cô gái đã kéo Nại Hà đi sau khi để lại một lời nói:- Cho chị mượn anh Nại Hà của em nha. Hoàng, em tiếp Tiểu Anh giùm chị nha.Cô gái và Tiêu Nại đi, tụi bạn của cô gái cũng đi theo, để lại Tiểu Anh đứng đó với Hoàng, Hoàng quay sang cười nói cùng cô khi nhìn thấy thái độ có vẻ không vui của cô:
- Nghe chị Nhiên nói, anh Tiêu Nại và Chị khá thân, lâu họ ko gặp nên chắc có nhìu chuyện để nói. mà mình cũng ko ngờ người chị Nhiên nói đến lại là anh Tiêu Nại. Àh, Hoàng quên giới thiệu, Hoàng với chị Nhiên là chị em họ đó.

Tiêu Nại bị cô em nuôi kéo đi đến chổ một đám bạn của cô ta, ở đây đa số là những ngườI thành đạt và có địa vị, ko biết Nhiên có ý gì mà dẫn anh tớI đây giớI thiệu, thường trong những bữa tiệc Tiêu Nại dự, tiếp xúc vớI những loạI ngườI này, miệng mỉn cườI nhưng trong lòng anh ko hề có một tý hứng thú nào, cảm giác của anh rất giả dốI, do đó bây giờ cũng vậy, đứng giữa đám ngườI này, anh lạI phảI đóng tiếp vai diễn hằng ngày mình hay đóng., anh ko biết mình còn phảI đứng ở chổ này bao lâu nữa.đưa mắt tìm kiếm, anh thấy Tiểu Anh đang đứng cùng Hoàng, ko biết anh ta nói gì vớI cô mà Tiểu Anh lại nở nụ cườI, nhìn 2 ngườI họ, anh tức muôn sôi máu. Biết vậy ko đến đây, ko đến đây anh và Tiểu Anh sẽ có một buổI tốI bên nhau, ko đến đây sẽ ko tạo cơ hộI cho 2 ngườI họ tiếp xúc vớI nhau, hằng ngày họ phảI gặp nhau ở lớp cũng đủ làm anh khó chịu, vậy mà tốI nay họ còn bên nhau nữa, tức ko chịu nỗI mà.Ngoài mặt làm như rất chú ý những lờI nói của bạn Nhiên, nhưng trong lòng anh lạI đang suy nghỉ ở đâu đó, nên Nhiên nói chuyện vớI Tiêu Nại nãy giờ mà anh ko hề hay biết, đến khi Nhiên đưa tay khèo anh thì anh mớI giật mình, hơi gượng ,quay sang hỏI cô:- Em gọi anh có chuyện gì sao?- Anh sao vậy, nãy giờ em kêu anh 2,3 lần nhưng hình như anh ko nghe.- Àh, ko có gì đâu, tạI hôm nay anh thấy hơi mệt.Tỏ thái độ quan tâm, Nhiên liền họI thăm anh:
- Anh có cần nghỉ ko, để em kiếm thuốc và chổ để anh nghỉ ngơi nha. Ko cần đâu, anh ko sao.RồI Tiêu Nại ko muốn để hỏI tiếp nữa, anh liền chuyển sang chuyện khác:
- Lúc nãy em kêu anh có chuyện gì àh?- Àh, em định mờI anh cùng em nhảy điệu nhảy đầu tiên đêm nay,
- Anh.... Anh.....Nại Hà thật sự ko muốn nhảy cùng Nhiên, anh biết rằng nếu anh cùng cô bước ra nhảy chắc chắn một lát nữa đây Tiểu Anh sẽ làm mặt giận, ko thèm nhìn mặt anh nữa. nhưng anh cũng ko biết làm sao để từ chốI cô, anh và cô là anh em kết nghĩa, nhảy một điệu nhảy ko phảI là quá đáng, nhưng Tiểu Anh thì rất có thể ko hiểu cho anh. Đang phân vân thì anh lạI nghe Nhiên trách móc:- Anh ko thể giúp em sao, anh em lâu ngày ko gặp coi bộ anh ko còn muốn có ngườI em này nữa rồi.- Ko, anh ko phảI có ý đó...mà anh..- Bộ anh có điều gì có xử sao, chỉ là một điệu nhảy thôi mà. Tiêu Nại hiểu mình ko thể từ chối được rồi, Nhiên đã lên tiếng trước, nãy giờ anh cũng chừng chừng rất lâu, là một ngườI đàn ông lịch sự anh ko cho phép mình kéo dài tình trạng này thêm nữa, đành vậy, lát nữa sẽ từ từ năn nỉ để Tiểu anh hết giận vậy
.- Được thôi, anh cùng em nhảy điệu nhảy này.Vừa nói Tiêu Nại vừa đưa tay cho Nhiên đặt tay vào, sau đó anh dìu cô ra sàn nhảy. Cùng lúc đó, điệu nhạc nổI lên, tất cả mọI ngườI đang nói chuyện đều ngừng lạI và hướng mắt lên sàn nhảy, nhìn cặp trai gái đang nhảy điệu valse để khai mạc buổI khiêu vũ đêm nay, ánh đèn khán phòng đều tắt, chỉ để lạI ánh sáng mờ mờ của đèn chiếu trên sàn nhảy.Do đó ko ai có thể nhìn thấy ở một góc, một ngườI con gái sắc mặt thay đổI, cô đang muốn làm một cuộc chạy chốn khi nhìn thấy anh đang ôm ngườI con gái khác, trong đầu cô như một mớ bồng bồng, âm thanh từ tận trong lòng vang lên: " tạI sao, tạI sao anh lạI kêu em đi cùng anh đến đây, để rồI em bị anh bỏ rơi nơi đây, nhìn anh đang vui vẻ vớI ai kia, ko phảI là em" và cô càng hoảng hốt hơn nữa khi phát hiện ham muốn độc chiếm anh cho riêng mình rất lớn trong cô, cô cảm thấy mình như một ngườI con gái ích kỷ và anh phảI là sở hữu của cô, cô ko thích ai đến gần anh.......từng ý nghĩ cứ hiện lên trong lòng, để rồI cô cảm thấy vị trí nơi trái tim mình đang đập rất đau. Mải suy nghĩ mà cô ko hay mọI ngườI cũng đua nhau đưa ra sàn nhảy, còn Hoàng nhìn thấy cô nãy giờ có gì đó rất khác thường, Hoàng đứng yên nhìn cô
y giờ nhưng có vẻ như cô ko hề hay biết, hay cô ko thèm để ý đến anh, anh rất muốn biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Cuối cùng ko chấp nhận nổi sự yên lặng quá lâu của cô, anh quyết định làm cái gì đó để kéo cô lạI gần anh, anh muốn trong mắt cô chỉ nhìn thấy anh:
- Bạn sẽ cùng Mình nhảy một bản chứ?Giật mình, cô như từ đâu đó trở về hiện thực, nhìn bàn tay Hoàng đưa ra chở đợI, cô hiểu anh muốn gì, nhưng trong lòng cô bây giờ rất hỗn loạn, cô ko có tâm trí đâu mà nhảy cùng anh, nhìn anh cô từ chốI kheó:-Mình không ko biết nhảy đâu,bạn mờI ngườI khác nhé.
- bạn nhìn xem, xung quanh mình cỡ tuổI hơn mình ko, bạn nghĩ mình có thể mờI ai nhảy cùng đây,bạn sẽ ko nỡ từ chối mình chứ ?Anh vẫn ko thu bàn tay lạI, tiếp tục đợI cô đặt tay vào, Tiểu anh cảm thấy mình bị đặt vào tình thế vô cùng khó xử, nhưng rồI ý một ý nghĩ léo lên trong đầu cô, liền sau đó cô đặt tay vào tay Hoàng, và bước theo anh ra sàn nhảy.
Đặt tay lên vai Hoàng, Hoàng cũng đặt tay lên eo cô, hai mình nhẹ dìu nhau trong bước nhảy nhẹ nhàng, Hoàng cuốI xuống nhìn cô:
- bạn nhảy tốt vậy mà sao nói ko biết nhảy.
- Em chỉ nhảy được những điệu nhảy nhẹ nhàng như thế này thôi, ba là ngườI tập cho mình nhảy đó, thấy ngườI khác nhảy em thích lắm thế là ba đã dạy và Ba cũng là bạn nhảy thường xuyên của mình.- Thế đã có ngườI con trai nào may mắn dìu bạn nhảy nữa hay ko?
Mắt cô tối xầm khi nghe câu hỏI này của Hoàng, vì cô nhớ ra chưa bao giờ cô được nhảy cùng Tiêu nại cả:
- Ko, ngoài ba ra ko ai nhảy vớI em cả.- Kẻ cả anh Tiêu Nại àh.Hoàng ko hiểu tạI sao mình lạI đặt câu hỏI này vớI Tiểu Ahnh, hình như trong lòng anh đang ghen vớI Tiêu nại,
ngườI anh họ của Tiểu Anh.- Vâng. Tiểu Anh buồn bã buôn tiếng trả lờI Hoàng, cô ko biết là câu trả lờI đơn giản của mình đã làm cho Hoàng rất vui, vậy là anh và Tiểu anh có một cái riêng mà ko có Tiêu nại trong đó.Tiểu anh vì ko muốn buồn thêm nữa nên từ nãy giờ cô ko hề nhìn Tiêu Nại, nên cô cũng ko biết rằng kể từ lúc cô và Hoàng dìu nhau bước ra sàn nhảy có một ánh mắt luôn dõi theo 2 ngườI, vâng đó là Tiêu Nại. Đang nhảy cùng Nhiên, nhưng anh vẫn luôn để ý đến Tiểu anh, anh thấy đựơc nỗI buồn trong mắt cô khi nhìn thấy anh và Nhiên, anh rất muốn chạy đến bên cô ngay lúc đó, và anh cũng nhìn thấy sự mĩn cưỡng của Tiểu Anh khi theo Hoàng ra sàn nhảy, nhìn thấy Hoàng đặt tay lên eo Tiểu Anh, Tiểu Anh cũng đặt tay tên vai Hoàng, nỗI ghen hờn trong anh như ko còn kiềm được nữa, tay anh nắm lạI thật chặt, mắt đỏ ngầu nhìn về phía Tiểu anh, bên cạnh anh, Nhìên cũng đã nhìn thấy sự thay đổI nãy giờ của anh.CuốI cùng khi nhìn thấy Hoàng cườI tươi nhìn chăm chú vào Tiểu Anh, mọI việc đã vượt qua sự chịu đựng của anh, Tiêu Nại buông Nhiên ra, đi nhanh tớI chỗ Tiểu Anh và Hoàng, Tiêu Nại đưa tay một cái kéo Tịnh về phía mình, đi thằng ra khỏI sàn nhảy. Hành động của Tiêu Nại rất nhanh, nhưng Hoàng cũng kịp nắm chặt tay Tiểu Anh lạI ko có ý định buông ra
- Thả tay cô ấy ra. Tiêu Nại quay qua, giận dữ quát to, Hoàng cũng ko vừa, nhìn thằng vào gương mặt đang đỏ vì giận của Tiêu Nại , anh điềm đạm nói.
Bây giờ thì Quân đã bình tĩnh, mỉm cườI nhìn Hoàng:- VớI tư cách là chồng của Tiểu Anh, cậu nghĩ tôi có tư cách ko cho cậu đến gần Tiểu Anh chứ.
Quay sang Nhiên đang đứng bất ngờ nảy giờ:
- Chúc Nhiên một đêm sinh nhật vui vẻ, xin lỗI vì đã để xảy ra chuyện trong bửa tiệc của Nhiên, anh cũng xin phép về trước. Sau này có cơ hộI anh em mình gặp mặt, anh sẽ tạ lỗI sau nhé.
Nói xong Tiêu Nại nắm tay Tiểu Anh cùng bước ra cổng, bỏ lạI 2 ngườI ngơ ngác đứng trong bửa tiệc. Nhiên thì chỉ buồn vì mình đã trở về trễ, tình cảm của cô giành cho anh chưa kịp nói ra đã ko còn cơ hộI nữa rồi. Hoàng thì rất bất ngờ khi nghe Tiêu Nại khẳng định việc 2 ngườI là vợ chồng vớI nhau, trong lòng anh ko hề nghỉ đến việc này sẽ xảy ra, cùng lắm anh nghỉ họ có thể đang yêu nhau, nhưng như vậy anh vẫn còn cơ hộI, nhưng kết quả thật ngoài sức tưởng tượng của anh, bây giờ anh cảm thấy mình như mất phương hướng ko biết phảI làm gì.Tiêu nạn và Tiểu Anh lên xe nhưng ko ai nói vớI ai tiếng nào, ko khí trong xe có vẻ ngộp ngạt. Xe chạy mãi ko định hướng, hình như Tiêu Nại ko muốn về nhà, nhưng Tiêu Anh cũng yên lặng ko dám lên tiếng.Nhưng rồI ngườI phá bỏ ko khí đó là Tiêu Nại:
- Xin lỗI, anh ko kèm chế được mình, đã nói ra mốI quan hệ của chúng ta vớI Hoàng, có lẻ em ko thể học tiếp ở trường, em có giận anh ko?- Em cũng xin lỗI anh, em thấy anh ôm chị ấy nhảy em rất giận, rồI ko biết nghĩ sao em cũng muốn nhảy vớI Hoàng để cho anh giận, em ko ngờ nó lạI thành ra như vậy. Anh có thấy ghét em ko, thật ra em là ngườI đã gây truyện mà. Em ích kỷ lắm phảI ko?Tiêu Nại thắng xe lạI bên lề, nhìn cô đang bốI rốI biết lổI, kéo nhẹ cô vào mình:
- Anh làm sao giận em chứ, em ko biết tạI sao mình làm vậy ah, đó là em đang ghen đó ngốc, trong tình yêu ghen là ko có tộI đâu. Thế nhưng mai mốt ko được làm như vậy đâu, biết chưa, ngốc.
Đẩy anh ra, Tiêu Anh mở to mắt nhìn anh:- Anh nói gì mà yêu chứ.Nhìn cô, anh thấy mình yêu làm sao mọI thứ của cô, cô bé của anh còn ngốc lắm, chẳng hiểu sao anh lạI thấy yêu như vậy, và cái cảm giác đó lạI một lần nữa đến trong anh, không gian và thờI gian như ngừng lại

vớI anh, 2 ngườI đang ngồI trong xe, ko gian nhỏ hẹp, trờI bên ngoài đã tốI và trên đoạn đường vắng ngần như ko còn ai, anh kéo cô sát vào mình, nhẹ nhàng nâng gương mặt cô lên, anh đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên đó, trước con mắt đang mở to của Tiêu Anh, nhưng cái cảm giác ngọt ngào mà Tiêu Nại đang mang đến cho cô kiến cô nhẹ kép hàng mi tận hưởng. Hai đôi môi cứ như thế, làm bạn rất lâu, nụ hôn của Tiêu Nại lúc đầu dữ dộI sau đó dịu dàng đưa cô đến cảm giác thật đê mê

Tiểu Anh và Tiêu Nại cả 2 suốt một đêm ko ngủ, cùng nằm trên một giường, nhưng ko ai nói vớI ai lờI nào, cũng ko có hành động nào, một không khí yên tỉnh trong phòng ngủ suốt đêm. Cả 2 cùng nhắm mắt giả vờ ngủ, tuy nhiên do ngày hôm nay có quá nhìu truyện xảy ra, muốn ko suy nghĩ cũng rất khó, có lúc 2 ngườI họ nghỉ về nụ hôn của cả 2 vào buổI tốI này, có lúc cả 2 lạI nghỉ đến ngày mai ko biết sẽ ra sao khi mọI chuyện về mốI quan hệ của họ bạI lộ, phảI nói khó có ngôi trường bình thường nào chấp nhận một học sinh cấp 3 đã có gia đình, chắc là từ nay Tiểu Anh ko thể đi học bình thường như những ngườI cùng đứa rồI, và những suy nghỉ đó cứ liên tục liên tục làm cho 2 ngườI ko đi sâu vào giấc ngủ được.
- Hôm nay em vẫn muốn đi học bình thường chứ?Nhìn gương mắt uể oảI của Tiểu anh đang chuẩn bị đi học, Tiêu Nại liền hỏI:
- Dạ, em sẽ đi học, em muốn biết Hoàng sẽ làm gì khi biết mốI quan hệ của chúng ta, tuy nhiên em cũng hi vọng Hoàng ko làm cái việc tuyệt tình là nói cho mọI ngườI biết mốI quan hệ của em và anh.
- Nếu như Hoàng ko hành động như vậy, em sẽ có thái độ nào vớI cậu ấy? em muốn xin lỗI cậu ấy àh.- Em ko biết, anh để em giảI quyết mọI chuyện nha, nếu có bị thôi học em cũng sẽ ko nói lờI nào đâu.Nhìn vẻ mặt cương quyết của Tiểu anh, tiêu nại thở dài gật nhẹ đồng hàm ý đồng ý cùng cô:- Được rồI, em chuẩn bị nhanh anh đợI em ở dướI nhà nhé.- Vâng, anh đợI em chút.Hôm nay Tiểu anh đi học khá sớm, đêm qua ngủ ko được nên cô trở thành ngườI tớI sớm nhất của lớp hôm nay.Ngồi vào chỗ ngồI của mình trong lớp, Tiểu Anh dõi mắt ra cửa lớp, các cử chỉ chứng tỏ cô đang đợI ngườI, thờI gian chậm chậm trôi qua, số ngườI trong lớp cũng tăng dần thế nhưng ngườI mà cô đang đợI ko nhìn thấy đâu.
Đến khi Di vào lớp, bước qua chỗ Tiêu Anh trò chuyện cùng cô, thế nhưng Di không nói gì hay hỏI gì, thái độ của Tiểu Anh giống như là miễn cưỡng trả lờI, ánh mắt cứ thỉnh thoảng liếc nhìn ra cửa. Di cũng bắt đầu đặt câu hỏI trong đầu về hành động hơi lạ của Tiểu Anh hôm nay, nhớ lạI vị trí mình đang ngồI của Hoàng, và để ý thấy Hoàng ko có mặt trong lớp, rất khác vớI thường ngày, Di luôn lên tiếng đưa ra thắc mắt của mình:
- Ủa, sao giờ này vẫn ko thấy Hoàng đâu vậy? Sắp vào lớp rồi.Di thắc mắc và quay qua nhìn Tiểu Anh, Tiêu Anh nghe câu nói của Di cũng bất ngờ ko biết trả lờI sao, cuốI mắt xuống Tiểu Anh đáp khẽ:
- Mình cũng ko biết đâu, chắc cậu ấy bận.Nhìn thấy thái độ của Tiêu Anh, cộng vớI sự biến mất của Hoàng trong lớp ngày hôm nay,Di tự suy đoán " chắc 2 ngườI này gây cãi vớI nhau rồI" rồI Di cũng tự rút lui về chỗ mình, trả lạI cho Tiểu Anh ngồI một mình vớI nhìu suy nghĩ trong lòng.Khi buổI học sắp bắt đầu, cô giáo đứng trên bục giảng điểm danh thì cũng là lúc Hoàng từ cửa bước vào, nhưng ko có vẻ vộI vàng:- Thưa cô, nhà em có việc nên vào trể ạh.Nhìn ngườI học trò ngoan, ít vi phạm kỷ Luật của lớp, cô giáo cườI hiền nói cùng Hoàng:- Em vào chổ đi, mai mốt ko được đi trễ nữa.-
Dạ, em cám ơn cô.Hoàng chào cô giáo rồI bước đi vào chổ, khi bước vào chổ ngồI cùa mình, thấy Tiểu Anh đang ngồI kế bên nhưng Hoàng ko hề lên tiếng chào, lẳng lặng ngồI xuống, mở tập ra và làm như rất chăm chú vào bài giảng.Một lúc sao, trên tay Hoàng nhận được một tờ giấy gấp nhỏ từ bên Tịnh đưa qua, Hoàng chỉ mở ra, liếc nhìn rồI gấp lạI ko hề có ý trả lờI lại.Tiêu Anh thở nhẹ rồI ko biết phảI làm sao: " chắc phảI đợI giờ ra chơi"Thế nhưng tiết học thứ 1 vừa xong, đang chuẩn bị vào tiết 2, từ ngoài cửa phòng của lớp học, 2 ngườI đi tớI và có thể nhìn thấy một trong 2 ngườI họ là cô giáo hiệu trưởng, cô hiệu trưởng gật đầu chào thầy giáo đang giảng bài trên bục, ra hiệu xin phép thông báo chút chuyện rồI quay qua nhìn xuống bọn học trò của lớp:
- Xin mờI em học sinh Vương Tiểu Anh mang cặp sách ra đây.Tiếng cô hiệu trưởng vừa dứt, Tiểu Anh đang suy nghĩ ko chú tâm vào việc học nãy giờ, bị giật mình nhưng rồI cũng đứng dậy, cô thu dọn tập vỡ một cách chậm rãi, trong bụng đang lo lắng ko biết có chuyện gì? Ko biết có liên quan đến cái việc mà từ đêm qua đến giờ cô đang lo ko, có khi nào cô hiệu trưởng thông báo quyết định cho cô nghỉ ko ko nữa, nghĩ đến đây cô liền liếc mắt qua nhìn Hoàng, ánh mắt như muốn hỏI: " phảI bạn đã nói vớI cô hiệu trưởng việc của mình ko vậy?' nhưng đó chỉ là những suy nghĩ, cô ko thể lên tiếng lúc này, đành phảI mang cắp sách ra ngoài, thôi thì chuyện gì tớI nó sẽ tớI thôi.Thế nhưng Tiểu anh cũng nào biết được, Hoàng cũng đang ko biết chuyện gì xãy ra vớI cô, tạI sao cô hiệu trưởng trong giờ học lạI gọI cô ra và còn phảI mang cả cặp sách, chẳng lẻ việc của cô đã bị nhà trường biết. PhảI, hôm qua rất giận cô, anh đã muốn trả thù cô, thế nhưng anh cuốI cùng anh biết anh ko thể làm tổn thương cô, hiên nay anh chưa biết mình phảI dùng thái độ nào để đốI xử vớI cô nên anh quyết định ko thèm để ý đến cô, cuốI cùng anh cũng ko làm một kẻ tiểu nhân để mang chuyện của cô ra nói vớI nhà trường buộc cô thôi học, vậy thì làm sao lạI có việc cô hiệu trưởng tìm gặp cô, thật là khó hiểu. Tiểu Anh bước ra cửa, cô đang đứng cùng cô hiệu trưởng và một ngườI nữa. chổ đứng của họ khuất đằng sau một bức tường nên trong lớp nhìn ra ko thể thấy gì cả. Khi Tiểu Anh nhìn thấy ngườI đó, cô có một chút khó hiểu thế nhưng cô ko thắc mắt quá lâu, ngườI đó đã nhanh chóng trả lờI cô muốn hỏI:- Em hãy bình tỉnh nghe anh nói, ngoạI ở dướI quê đang nhập viện, anh đến đây đưa em về, mình phảI về quê gấp.- Ngoại...ngoạI em sao?Mặc cho cô hiệu trưởng đang đứng đó cùng cả 2, nhưng trong mắt 2 ngườI hiện tạI ko còn quan tâm đến ngườI xung quanh, Tiêu Nại thì cô gắng thông báo cho cô biết tình hình ngoạI cô mà tránh ko làm cho cô quá xúc động, bởI vì điện thoạI lúc sáng anh nhận được có vẻ tình hình đã rất nghiệm trọng. Còn Tiểu Anh, nghe anh thông báo như vậy, dù ko biết rõ được tình hình của ngoạI lúc này, nhưng từ xưa đến nay, ngoạI cô rất ít bệnh, những lần ông bệnh cũng ko cho cô vào viện thăm vì biết cô ko thể chịu được ko khí ở bệnh viện, cô rất sợ không khí chết chóc ở viện, do đó lần này bệnh ngoạI chắc chắn rất nghiêm trong mớI gọI cô về gấp như vậy.Nhìn vẻ mặt thất thần của cô, và cảm thấy lúc này thờI gian đang gấp rút, phảI nhanh chóng đưa cô về quê, Tiêu nại quay sang tỏ thái độ rất lịch sự vớI cô hiệu trưởng:- Em xin phép được xin phép cho Tiểu Anh nghỉ ngày hôm nay ạ.- Thôi, cậu cứ đưa cô ấy đi, nhà trường rất hiểu tình hình hiện giờ của em ý .
- Dạ, cám ơn cô đã hiểu, em xin phép.Anh đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tiểu Anh, nhìn cô đang rất lo lắng, quên luôn cả việc chào cô hiệu trưởng, nhưng anh ko lên tiếng nào chỉ muốn ủ ấm bàn tay cô bằng bàn tay anh, và cùng cô đi ra hướng cổng trường.. Cả 2 lên xe hướng thẳng miền ngoạI ô chạy.Kể từ ngày hôm đó Tiểu Anh ko còn đến trường, một ngày một ngày trôi qua, Hoàng vào trường trông ngóng sẽ gặp được cô, bây giờ anh chỉ muốn gặp cô để biết được tình trạng của cô hiện giờ, ko biết có chuyện gì mà cô ko đến trường, nhưng có vẻ như cô ko phảI nghỉ học luôn, cũng ko phảI chuyện của cô bị lộ vì mấy ngày nay trường học ko hề có một thông báo nào nói về nguyên nhân vắng mặt của cô. Hoàng nhiều lần đến trước nhà cô, anh ko dám nhấn chuông vào nhà chỉ lặng lẻ đợI cô trước cổng, nhưng rất nhìu ngày trôi qua bóng cô một lần cũng ko hề xuất hiện. Lòng anh thầm trách mình đã ko nói rõ vớI cô vào sáng hôm đó, ko biết có khi nào cô tự động nghỉ học vì nghỉ anh sẽ nói chuyện của cô ra cho mọI ngườI biết, nghỉ rồI lạI nghỉ, chẳng lẻ cô lạI nghĩ anh là ngườI như vậy, cuốI cùng ko tài nào lý giảI mọI chuyện, cũng ko thể suy nghĩ thêm nữa, đầu anh đã muốn điên lên mất.Bên cạnh Hoàng ngày ngày đến lớp trầm ngâm khó hiểu, Di cũng vậy, cô thường xuyên đi cạnh Hoàng và quan tâm hỏI anh về chuyện Tiểu Anh, thấy anh cũng như mình ko có tinh tức gì cô cũng chỉ lặng lẻ buồn theo anh, bởI vì từ lâu cô đã có một tình cảm bì mật vớI anh, nhưng cô cũng ko hề muốn làm khó anh, biết anh quan tâm Tiểu Anh, cô lặng lẽ bên cạnh Tiểu Anh, tình cảm của cô có từ rất lâu, trước khi Tiểu Anh xuất hiện, nhưng cô ko hề ghét Tiểu Anh, vì Di cũng phần nào nhận ra ngườI Tiểu Anh quan tâm ko phảI Hoàng, tình cảm của Hoàng là đơn phương, Tiểu Anh rất trong sáng trong tình bạn của 3 ngườI, đồng thờI Di cũng biết ơn Tiểu Anh vì thông qua Tiểu Anh cô có thể tiếp xúc làm bạn vớI Hoàng, trước đó cô chỉ biết đứng nhìn anh từ xa, ko thể tớI gần được.

Hôm nay vừa bước vào lớp Hoàng cảm thấy có cái gì đó khác thường, để ý kỷ thì anh mới thấy được các thành viên của lớp dường như tất cả đều đang tụ tập ở cái bàn của anh vẫn thường ngồi học, ko biết họ đang làm gì ở đó vì tất cả đều quay lưng lại với anh, trong lòng đang đầy thắc mắc thì anh nghe một giọng nói rất quen thuộc, nhưng giọng nói đó lúc trước nghe thấy rất hồn nhiên, vui vẻ, hôm nay thì nghe lạI rất buồn, dường như ngườI nói đang rất miễn cưỡng nói:- Nhà mình có chút chuyện, ko kịp báo với trường, cảm ơn các bạn đã quan tâm mình nha.
- Tiểu Anh nghỉ tới 2 tuần, bài vở trong lớp nhiều lắm đó, để mình cho bạn mượn vở nhé.
- Để mình tớI nhà giúp bạn ôn bài nhé - .....Tất cả bọn họ đều tỏ ra quan tâm Tiểu Anh, mong muốn của họ tất nhiên ko ngoài việc lấy điểm và tiếp cận Tiêu Nại, ko để cho các cô gái đó nói tiếp, nỗi vui mừng của Hoàng ko cần che giấu, vạch những cô gái đó tránh đường rồi anh đi lại trước mặt cô:
- Tiểu Anh đi học lại rồi hả, Hoàng...Hoàng đang định nói mình rất nhớ cô, nhưng kịp thời nhớ lại xung quanh họ bây giờ rất đông người. Khi Tiểu Anh ngước lên nhìn Hoàng và khẽ trả lờI câu nói chưa hoàn chỉnh của anh " ừ" thì anh thấy trong ánh mắt cô cả một bể buồn, chắc đã có chuyện gì đó xảy ra với cô trong thời gian quan, muốn lên tiếng hỏi cô nhưng rồi anh chuyển sang một lời mời:
- Hoàng với Tiểu Anh lên sân thượng nói chuyện được ko?Yên lặng nhìn Hoàng một lát, rồi Tiểu Anh cũng đứng lên tỏ ý đồng ý với lời yêu cầu của anh, Hoàng bước đi trước và Tiểu Anh đi theo sau, họ đi thẳng theo hướng lên sân thượng.Hoàng đứng gác hai tay lên lang cang của sân thượng, Tiểu Anh thì dựa lưng vào lang cang, cô quay lưng lại với Hoàng, cố ý để ko nhìn thẳng vào mặt Hoàng, ko muốn anh nhìn thấy nỗi buồn trong ánh mắt cô:
- Nhà bạn có chuyện gì sao? Thời gian Bạn nghỉ học ở đây mình rất lo cho em, anh đã đến nhà bạn để gặp bạn nhưng ko dám vào nhà.

- Mình...Ngập ngừng giây lát Tiểu Anh quyết định nói cho anh biết những chuyện xảy ra với cô, nhưng mặt cô cúi xuống để che đi giọt nước mắt sắp trào ra trong mắt:
- Ngoại của mình bệnh nặng đã qua đời, mình về quê để gặp ngoại lần cuối và chịu tang ngoại.
- Xin lỗi, Hoàng đã nhắc đến chuyện đau lòng của Tiểu Anh.Nghe trong giọng nói Hoàng có vẻ ấy nấy, Tiểu Anh cười nhẹ thành tiếng nhưng nếu được nhìn thẳng gương mặt cô anh sẽ phát hiện cô hoàn toàn ko hề cười:
- hii, mình ko sao đâu, Hoàng ko phải bận tâm mình sẽ buồn.Sau đó cả 2 lại yên lặng, Hoàng thì do ko dám lên tiếng nữa sợ chạm vào nỗi đau của Tiểu Anh, còn Tiểu Anh cô đang hồi tưởng lại thời gian qua, tinh thần cô dường như đã ko còn ở nơi này.Một lát rất lâu rồi, Hoàng mới lên tiếng trước:
- Mình có một chuyện muốn Tiểu Anh trả lời mình được ko? Chuyện này có lẻ khá riêng tư với Bạn, nếu được mình mong Anh đừng giận mình mà trả lời cho mình nhé.
- Ừ.Hoàng hỏi rồi ngưng lại rất lâu để nghe câu trả lời của Tiểu Anh, sau đó anh mới đặt thẳng vấn đề mà anh muốn có câu trả lời:
- Mình muốn Tiểu Anh kể cho mình nghe chuyện bạn với anh Nại Hà được ko? Mình quyết định ko nói ra mối quan hệ của bạn và anh ý cho mọi người nghe. Nhưng mình cũng mong bạn trả lời thành thật vì sao còn nhỏ như vậy mà đã là vợ người ta rồi, được ko?Lần này thì Tiểu Anh ngập ngừng rất lâu, con mắt láo liêng nhìn mọi thứ ở đó, thật sự cô đang suy nghĩ, tìm ngôn ngữ để có thể nói vớI Hoàng vấn đề này một cách dễ hiểu nhất, Hoàng cũng ko vội gì, tỏ ra rất tự nhiên nhưng trong lòng anh thì đang rất hồi hộp nghe cô nói, cuốI cùng thì cô cũng lên tiếng:
- Việc mình lấy anh Nại Hà, thực ra là do ba mẹ mình sắp đặt nên mình phải thực hiện cuộc hôn nhân của mình và anh ý . Và để mình được đến trường như những người khác, anh ý và mình đã giấu đi mối quan hệ này của chúng mình, xin lỗi bạn nha.Nghe được câu trả lời của Tiểu Anh, bổng nhiên trong lòng Hoàng cảm thấy có một tia hy vọng, tuy nhiên Hoàng cũng ko vội vui mừng, nhìn sang Tiểu Anh, Hoàng tiếp tục tìm hiểu cái mình muốn biết:- Vậy bạn yêu anh Nại Hà chứ?- Yêu.........mình có yêu anh ý và cũng không biết anh ý như thế nào nữa, anh ý có rất nhiều cô gái thích, ảnh là người đàn ông tốt, ảnh chăm sóc mình cũng rất chu đáo, ảnh chưa bao giờ nói yêu mình mà ( lời tác giả: con nhỏ này ngốc hết biết, nhìn biểu hiện của nhân vật chính như vậy mà còn ko biết nữa, nhưng cũng tại nhân vật chính nữa chưa tỏ tình với con nhỏ. Haiz......)Tiểu Anh rất hoang mang khi trả lời câu hỏi này của Hoàng, lần về quê này sau khi chôn cất ngoại xong, cô có thời gian tâm sự với bà giúp việc già trước khi trở lại thành phố này, bà đã dạy cô cách làm vợ, bổn phận của người làm vợ đối với chồng.v..v..nghe mà cô đỏ bừng mặt, trước giờ cô ko hề biết nhưng qua lời bà nói thì cô vẫn chưa thực sự là vợ anh...và điều đó cũng làm Tiểu Anh bắt đầu suy nghĩ.( lời tác giả: có vẻ Tiểu Anh nhà ta bắt đầu lớn rồi hic hic vui quá) Khi nghe xong lời Tiểu Anh nói, lòng Hoàng vui mừng ko có ngôn từ nào diễn tả được, anh nghe như có tiếng pháo hoa nổ bên tai, mừng như ngày hội." Tiểu Anh ơi, cám ơn em. Vậy là anh quyết định sẽ tiếp tục, anh sẽ ko bỏ cuộc đâu" nhưng lời này Hoàng thầm nói trong lòng chứ ko dám nói ra. CuốI nhìn đồng hồ, Hoàng vui vẻ nhắc nhở Tiểu Anh:- Sắp bắt đầu tiết học rồi đó, tụi mình đi vào học thôi. Àh, Di cũng lo lắng cho Tịnh lắm đó, lát ra chơi mình hẹn Luân đi xuống căn tin nha.- Vâng.Nhìn gương mặt đang vui của Hoàng, Tiểu Anh cũng vui vẻ đáp lại. Cả 2 cùng đi xuống phòng học.Hôm nay Tiêu Nại có việc ko đi đưa Tiểu anh về được, nên đã cho tài xế đến đưa cô vè, ngồi trên xe ko có Tiêu Nại bên cạnh cô cũng ko muốn nói chuyện, trước giờ toàn là anh đưa Tiểu Anh về khi tan học, chưa bao giờ anh để tài xế đưa về như vậy. Trong lòng cô thầm lo lắng "ko biết có chuyện gì với anh ấy nữa", đang nhìn lơ lãng ra ngoài cửa sổ xe, chiếc xe chạy bon bon trên đường, những dãy nhà lùi lại phía sau theo cái nhìn của cô, bỏng cô nhỏm người dậy, miệng mở to chứng tỏ vẻ ngạc nhiên " kia chẳng phải là anh ý sao, lúc sáng anh đúng là mặc áo màu đó và chiếc xe cũng là của anh, vậy là cô ko nhìn nhầm, anh gọi điện nói có việc bận, thì ra việc bận của anh là đi nhà hàng với cô em nuôi của mình, họ còn hôn nhau trước cổng nhà hàng nữa chứ." Lòng cô như vỡ nát ra từng mảnh, nước mắt chảy xuống đôi gò má mịn màng liên tục, cơn gió thổi cuốn đi những giọt nước mắt khi cô thấy khó chịu và mở cửa sổ xe ra, nhưng sao gió vẫn ko thể cuốn hết đi buồn phiền và nỗi đau trong lòng cô.Về nhà cô bước xuống xe vớI vẻ mặt buồn não nề, tuy nhiên cô cũng kịp lau đi những giọt nước mắt trên mặt, nhìn thấy dì Nhung ở trong bếp:
- Thưa dì con đi học về. Dì Nhung đang nấu cơm nghe thấy tiếng cô, liền ngước mắt nhìn cô:
- Uh, lên thay đồ rồi xuống ăn trưa .
- Hôm nay cháu ko đói, xin lỗi dì nha
.- Con phải giữ gìn sức khoẻ chứ, Dì biết con đang buồn chuyện của ngoại nhưng cũng ko nên bỏ bữa như vậy, ráng ăn một chút đi con.
- Vâng, nhưng cháu không muốn ăn, cháu hơi mệt nghỉ một chút rồI xuống ăn nha Dì.
- Thôi, vậy cũng được.Cô thật sự cảm thấy miệng đắng nghắt ko ăn nổi, hình ảnh về Tiêu Nại lúc nãy đã thực sự đánh gục cô, cô chỉ muốn nằm xuống toàn thân ko còn sức lực. còn ông Triệu nhìn cô buồn, từ chối bửa ăn, ông thở dài đưa ánh mắt lo lắng nhìn dì Nhung đang đi tới.Buổi tối, Quân từ công ty về, ko thấy Tịnh ra mở cửa như bình thường, có chút thắc mắt trong lòng, liền đi nhanh vào nhà để gặp cô, cả ngày hôm nay ko thấy cô, ko nhìn được nụ cười hồn nhiên trên môi cô, anh cảm thấy nhớ. Nhưng trong nhà cũng ko thấy cô đâu, chỉ thấy Ông Tịnh ngồi ngoài sân sau đang tưới cây, bước vào chào ông và cũng muốn hỏi thăm về cô nên Tiêu Nại bước nhanh vào nhà đi qua Dì Nhung ,này Tiêu Nại Dì có chút chuyện muốn nói cùng con. 2 người đi ra phòng khách anh ngồi xuống, như chuẩn bị cho một cuộc nói chuyện khá dài.- Hôm nay Tiểu Anh về nhà ko ăn cơm trưa, ở trên phòng từ trưa tớI giờ.
Nghe dì Nhung nói, Tiêu Nại định nhỏm dậy đi tìm cô ngay, nhưng Dì Nhung đã đã khoát tay tỏ ý kêu anh đợi Dì nói hết:- Ngoại nó mới mất, là người thân của nó từ trước tới giờ nên ko thể trách nó tại sao lại đau buồn như vậy, nhưng con cũng vậy, hôm nay có bận bao nhiêu việc thì cũng phải đưa vợ về cùng ăn cơm với nó chứ, con để nó một mình sẽ làm cho nó tủi thân nghĩ con là chồng mà ko quan tâm nó, con biết ko? Bây giờ nó đã là vợ con rồi, con làm sao thì làm đừng để nó buồn, mà ảnh hưởng đến sức khỏe đó.
- Dạ, vậy con xin phép lên trên xem cô thế nào. Dì Nhung trách anh, nhưng Quân ko hề có ý cải lại bởi thực sự anh cảm thấy mình có lỗi, anh nôn nóng muốn lên phòng với cô nên lên tiếng chào Dì ngay khi Dì kết thúc lời vở trách.Đưa tay gõ cửa phòng mình, nhưng gõ đã lâu anh vẫn ko thấy cô lên tiếng, đành mở cửa đại vào vậy. Đi vào phòng anh thấy tối thui, cô vẫn chưa mở đèn, cố căng con mắt mình lên, khi mắt anh đã quen với bóng tối anh nhìn thấy cô đang nằm ngủ trên giường, chắc là cô đã ngủ từ trưa tới giờ nên ko bật sáng đèn.Quay lại đưa tay lên công tắc bật đèn, cả phòng liền sáng lên, giúp anh dễ dàng nhìn thấy cô đang nằm xắp, ôm gối ôm hình con thú mà ngủ ngon lành. Bước tới ngồi lên mép giường, nhìn gương mặt cô lúc ngủ, anh cảm thấy tình yêu mình giành cho cô ngày càng tăng, nhưng anh lại chưa dám nói ra, anh sợ khi nói ra mình ko thể kiềm chế bản thân khi ngần bên cô, cô nào biết được mỗi đêm ngủ cạnh cô, mặc dù cả 2 đều cố ý nằm xa nhau ra nhưng giữa đêm cô lại vô ý lăn vào trong lòng anh, đưa tay ôm anh làm anh ko biết đã bao nhiêu đêm phải thức dậy tắm

Khi Tiểu anh cảm giác được có người đang nhìn mình liền mở mắt nhìn, chớp chớp mắt mấy cái liền, nhận thấy cài hình ảnh trước mắt mình là thiệt, ánh mắt cô lộ vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh khi mọi chuyện lúc sáng hiện về, niềm vui trong mắt cô liền mất đi, thay vào có là một nổi buồn. Tiêu Nại từ khi cô mở mắt đã chăm chú nhìn cô, thấy được những thay đổi trong đôi mắt cô, anh thắc mắc liền hỏi:
- Em đang buồn chuyện gì àh. Tiểu Anh cố ngồi dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt, cô thực hiện các hành động một cách chậm rãi, ko một lần quay qua nhìn anh cũng ko lên tiếng trả lời anh.Nhìn cô như vậy, anh nghĩ chắc cô ko chỉ là đang buồn chuyện của ngoại, mấy ngày nay cô cũng buồn nhưng ko có hành động như vậy, hôm nay cô xem anh như người vô hình, khi thấy cô từ phòng tắm bước ra anh liền kéo cô lại để hỏi:
- Ở trường có chuyện gì làm em buồn ah?- .......- Hay Hoàng đã nói chuyện về mối quan hệ của tụi mình?
- ..........Bị anh kéo lại ngồi cùng anh trên giường, dù cố tránh nhưng cô cũng phải đối mắt với anh, anh hỏi gì cô cũng yên lặng ko trả lời, một hồi rất lâu cô biết mình ko thể yên lặng như vậy hoài nên đã lên tiếng:
- Ko có chuyện gì đâu, em hơi nhức đầu, với lại em nhớ ngoại thôi.Cô ko biết tại sao mình lại nói dối, kể từ khi ngoại ko còn, cô thấy mình như thay đổi nhiều, bây giờ mọi cái đều làm cho cô suy nghĩ, cô cảm thấy từ trước đến giờ mình cứ như đứa con nít, mọi chuyện đều phải được người khác giúp, do đó ngoại đã giấu cô chuyện ngoại bệnh lâu như vậy, cô thấy mình có lỗi vì đã ko chăm sóc được cho ngoại, do đó cô nghĩ mình cần phải lớn, ko thể cứ mọi chuyện đều phải dựa vào người khác như vậy. Tiêu Nại nghe lời giải thích của cô cũng cảm thấy có lý, nên ko tiếp tục hỏi cô nữa, nắm lấy tay cô anh nhắc nhở
- Nghe dì Nhung nói trưa em ko ăn cơm, em hư lắm nha. bây giờ thì theo anh xuống dưới ăn, kẻo lại đau bao tử.Nghe lời anh trách, mắt cô ươn ướt như muốn khóc, nhưng cô kịp thời ngăn cho nước mắt trải ra " mình lạI để ảnh lo nữa rồi" ko biết tại sao bây giờ đối với anh cô ko còn có thể tự do dựa dẫm nữa rồi, ko biết tạI suy nghĩ quá nhiều về cái mất của ngoại, hay tại hình ảnh buổi trưa nay cô thấy được, có lẽ là cả 2 thứ. Lặng lẽ cô cùng anh xuống dưới nhà ăn cơm, ko muốn để mọi người lo lắng cho mình nữa nên cô cố gắng ăn nhiều.Một tuần lễ trôi qua, thái độ của Tiểu Anh đối với Tiêu Nại vẫn ko thay đổi, cô rất lạnh nhạt với anh, ko còn tự do vui vẻ, nhõng nhẽo như trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: