chap 4: Buổi Đi Chơi Thú Vị
2 ngườI lên xe, sau khi vào nhà sách, siêu thị mua một vài thứ và giải quyết cái bao tử xong thì Tiểu Anh nhất quyết bắt chồng phải đưa mình vào khu giảI trí " Đầm Sen", Tiêu Nại đành phảI chấp nhận trong sự miễn cưỡng.
Khi chiếc xe vừa vào cổng, cái bảng to tổ trảng nghi " Đầm Sen" vừa hiện ra thì trong xe gương mặt của Tiểu Anh khởI sắc ngay, cô háo hức và reo lên chứng tỏ sự vui mừng của mình, Tiêu Nại thì lạI rất nản nhưng nhìn Tiểu Anh vui như vậy anh cũng vui Theo và ko dám than thở sợ làm mất niềm vui của cô:
- " thôi thì lâu lâu chiều cô bé một lần vậy"
Những điều đó Tiêu Nại chỉ dám nghỉ trong đầu thui, Thả Tiểu Anh xuống, anh đưa xe vào bãi gửI nhưng ko quên tháo caravat và áo vét bỏ lại trên xe, nhìn mình trên tấm kiếng xe anh thấy cũng khá ổn, quân tây đen, áo sơ mi trắng, tay áo dài được anh xắn lên gần tới khuỷ tay, vào cũng ko quen bỏ áo ra ngoài, hàng nút trên cùng được anh tháo bớt vài cái , bầy giờ nhìn anh ko ai dám nghĩ anh là một tổng giám đốc nữa cả.( tác giả : Chuẩn soái ca cmnr).
Anh vừa đi tới chổ Tiểu Anh , ko kịp để anh nói tiếng nào, anh đã bị cô nắm tay đi thẳng hướng vào trong công viên sau khi phán cho anh một câu " hôm nay mới thấy anh thật đẹp trai, nhìn anh ko còn giống ông già rồi đó, hihi", nhưng khi cô và anh bước được vài bước thì cô đã bị anh níu lại:
- Em ko mua vé, định để người ta đuổi lại ra đây à
- hì, em nôn nóng quá nên quên mất nhỉ, thôi mình đi mua vé lẹ đi anh.
Mua vé xong, qua được cánh cổng có những tên bảo vệ chặn bên ngoài rồi thì Tiêu Nại nắm tay Tiểu Anh đi vào khu vực những trò chơi cảm giác mạnh, nhìn cái cách cô đi thì Tiêu Nại đủ hiểu đây chắc là nơi cô thường đến khi vào đây, và đó cũng là sở thích của cô nhỏ đây, bởi cô đi thẳng tới đây mà ko cần hỏi thăm đường hay đưa mắt tìm kiếm:
- Bây giờ mình mua vé chơi toàn bộ nha anh
- Em định chơi toàn bộ những cái này luôn à.
Đưa cặp mắt ngán ngẳm nhìn toàn bộ các loại trò chơi ở đây, phải có ít nhất 10 trò chứ ít gì.
- Chơi những trò này vui lắm anh, anh ko thấy gương mặt của những ngườI đang chơi rất phấn khích sao ( bà này đúng là kinh dị mà)
- Ừ. Em mua vé rồi chơi đi, anh sẽ lại ghế đằng kia đợi em nha
- Không được, lần nào tới đây em cũng chơi một mình, hôm nay em muốn có người chơi chung cơ, anh phải chơi với em hết các trò ở đây đó.
- Hả..........
- Đi qua kia mua vé đi anh
Mặc cho sự ngạc nhiên đến đứng hình của anh sau khi nghe lờI cô nói, cô vẫn nắm tay anh keo đến chổ mua vé. Còn Tiêu Nại thì thật sự anh đang đứng tim khi nghĩ đến các trò ở đây mà lát nữa đây mình sẽ chơi cùng cô.
Một loạt những trò chơi mà Tiểu Anh và Tiêu Nại đã chơi, nào là tàu lượn siêu tốc, tàu vượt thác.... Cứ sau mõi trò thì đầu của Tiêu Nại càng tăng thêm nhìu tiếng "ong,ong" và gương mặt thì càng lúc càng xanh xao, trong khi Tiểu Anh mặt mài hớn hở, gương mặt hồng hào, phấn khởi. Đến 2 trò chơi cuối cùng thì Quân thật sự ko thể nào chơi được nữa, còn Tiểu Anh nhìn mặt mài Tiêu Nại như vậy cô cũng ko còn níu kếu anh chơi tiếp nữa, kể ra cô cũng hiểu chuyện đó chứ, nhưng sự hiểu chuyện của cô đến hơi bị trẻ mà thôi.
Nhìn các băng ghế đá đã bị những ngườI khác ngồI hết, Tiểu anh đành rủ Nại Hà đến bãi cỏ ngần đó ngồi xuống nghỉ ngơi, đợi anh ngồi đó rồi cô mới nói với anh ngồi đợi cô đi mua nước cho anh, cô chăm sóc anh thật chu đáo, ko còn nhìn thấy được nét gì như con nít trên mặt cô nữa. ngồi một lúc thấy anh cũng ko đỡ hơn nhiều:
- hay anh nằm xuống nghỉ chút đi, xin lỗi, em mải chơi làm anh mệt thế này, em sẽ làm gối cho anh nằm nha.
- ko cần đâu, anh nghỉ ngồI đây thêm một lúc nữa là sẽ khỏI ngây thôi.
- Đừng nói nhiều nữa, nằm xuống đây đi.
Vì biết mình có lỗi nên cô muốn làm cái gì đó cho anh, nên cô ko để anh từ chốI những gì cô muốn làm để chuộc lỗi, còn anh nhìn thân hình mãnh mai của cô, anh ko nỡ nằm xuống chân cô sẽ làm cho cô mỏi mất, nhưng anh ko thắng nổi cô vì sau lời nói đó Tiểu Anh đã kéo anh nằm xuống và kê đầu của anh lên chân cô, cô ngồi đó làm gồi cho anh, và lúc đó bổng nhiên ko khí yên lặng bao trùm 2 ngườI, 2 người cùng cảm nhận thấy một sự khác lạ trong lòng của mỗi người.
ThờI gian chầm chậm trôi qua, Nại Hà ngủ Quên luôn ko biết bao lâu, cho đến khi chân của Tiểu Anh mỏI tớI ko còn cảm giác gì nữa, ko chịu đựng được nữa cô cố cựa mình làm Nại hà thức giấc, khi anh tỉnh táo lại thì mớI hoảng hốt ngồI dậy:
- Xin lỗI, anh đã ngủ quên, anh làm em mỏi lắm phải ko.
- Dạ, mỏi thiệt đó, chân em ko còn cảm giác gì nữa rồi, anh thấy có lỗi thì đánh bốp chân giùm em một lát đi.
Cô đưa cái mặt nhăn nhăn, nhưng rất tự nhiên ra làm nũng với anh:
- Đưa chân đây anh bóp cho.
- Hiii, sướng thiệt đó
- Mai mốt bỏ cái tật tài lanh cho ngta mượn chân làm gối nằm đi nha
- Ơ, anh còn nói, từ nhỏ tới lớn chưa có ai được vinh dự như anh đâu nha, cho mượn chân nằm còn nói, nếu ko phảI em thấy mình có lỗi thì còn lâu em mớI cho anh nằm lên chân, hứ..
- ừ, anh biết mình vinh dự lắm rồi, thôi bây giờ mình về nha, cũng trễ rồi
- mình khoan hãy về được ko anh, ở lạI chút nữa đi, nãy giờ em thấy ngườI ta tới cái sân khấu kia coi cái gì mà vui lắm, em cũng muốn qua đó coi một chút.
- Thôi đi, thì cũng mấy tiết mục ca nhạc hay biểu diễn kịch thôi, chen vô đó mệt lắm.
- Đi đi mà anh, chút nữa thôi.
Và lần nào cũng vậy người chịu thua luôn là ai thì biết rồi đó, vừa nhìn thấy cái gật đầu của Nại Hà, Tiểu Anh đứng dậy chạy ngay tớI cái sân khấu ngoài trờI đằng kia, nó ko xa lắm chỗ hai ngườI ngồi nãy giờ.
- Từ từ thôi, em coi chừng ngã đó.
Nhưng lờI dặn dò của Nại Hà đã tan vào trong không gian rông lớn này, Tiểu Anh ko nghe thấy, cứ hí hửng chạy vào chen vô vớI dòng ngườI đông đục đằng kia. Tiêu Nạicũng chạy theo nhưng chỉ còn nhìn thấy một điểm nhỏ của Tiểu Anh ở đằng xa, anh ko cách nào chen lên được với Tiểu Anh nữa.
- Đành ngồi đây đợI thôi, lát ra chắc mình sẽ thấy cô bé thôi.
Nghĩ vậy rồi Nại Hà ngồi xuống cái băng nghế trống ngần đó, vì ai cũng lo xem các biểu diễn trên sân khấu có ai còn thèm ngồI cái ghế này nữa đâu.
Còn Tiểu Anh cứ bong bong chen vào dòng ngườI, cô cứ nghỉ rằng Nại Hà còn ở phía sau mình nên cứ đứng xem hào hứng reo hò cùng với mọi người, đến khi cô đưa tay nắm tay Tiêu Nại và cho ý kiến về cái thiết mục trên sân khấu:
- Anh xem, họ biễu diễn hay quá ha, em ở dướI đó có bao giờ được thấy trực tiếp những tiết mục thế này đâu.
- Ùh, tiết mục đó hay thiệt đó, nhưng tôi nhớ mình đâu quen nhau mà cô nắm tay tui chi vậy, có đúng là cô ở dướI đó lên ko vậy?
Một giọng nói châm chọc cô vang lên bên tay, ko phải giọng Tiêu Nại, quay qua cô mớI hoản hốt vì những gương mặt xa lạ xung quanh mình, quá bất ngờ cô ko kịp phản ứng.
Làm cô tức giận, công thêm việc cô đang lo lắng vì ko nhìn thấy Nại Hà kế bên mình làm cho cô thật sự hốt hoảng, ko nghĩ được gì nhiều, cô cố chen qua đoàn ngườI đông đúc mà ra ngoài, nhưng do cô đi ra theo phía bên trái của đoàn ngườI, còn Tiêu Nại thì đang ngồI đằng sau đoàn ngườI đó, nên ra ngoài nhìn tớI nhìn lui cô vẫn ko tìm được Tiêu Nại, và Tiêu Nại thì cũng ko thể nào nhìn được cô.
( làm sao đây, mình ko biết đường về nhà vả lạI túi hết tiền, làm sao liên lạc vớI Nại Hà đây, huhu có khi nào anh ý về luôn rồi, bỏ quên mình ko) cô đã đi tìm anh gần hết lun cái công viên rồI, cảm giác lo sợ ngày càng nhìu, và nước mắt cũng tự nhiên rơi............đang vừa đi vừa đưa mắt dáo dát tìm, và nước mắt cũng ko ngừng rơi bỗng cô ngưng lạI, hình như cô đã nghỉ ra điều gì,
- nhưng ko biết cách này có tìm được anhh không nữa
Nhưng cô tin là mình sẽ tìm được, phấn chấn hơn Tiểu Anh đi thằng ra cổng, tìm đến phòng bảo vệ và đưa yêu cầu thông báo tìm ngườI cho anh bảo vệ đang ở trong đó:
- anh cứ thông báo giùm là: Tìm ông Tiêu Nại Hà, đi lạc ở đâu thì ra cổng gấp có vợ đang tìm.
- Hả, có thiệt là chị cần thông báo như vậy ko?
- Có vấn đề gì hả anh?
- Không, ở đây thì ko có vấn đề gì, nhưng nội dung của
- Vậy anh cứ thông báo hộ tôi nhé, cám ơn anh nha
-Ko để anh bảo vệ nói gì nữa, cô quay lại đứng đợi anh ở cổng như những gì cô nhờ thông báo.
-Và cái thông báo đó thật sự có vấn đề thật, bảo vệ công viên vừa thông báo, thì trong công viên mọi người ai nấy đều cười khúc khích, họ nghĩ đây chắc là trò đùa của một ai đó, và trong khi đó, cũng tại công viên đó có một người mặt đỏ lên, nhưng ko hề có phản ứng nào, vâng đó là Tiêu Nại, anh đang than trách về cô vợ của mình, ko biết anh có đắc tội gì với cô mà cô đưa chi ra cái thông báo ác thế ko biết, ai đời vợ chồng đi chơi, mà anh chồng đi lạc, để cô vợ phải thông báo tìm chồng lạc, mà anh chồng ở đây lại là anh chứ, bây giờ phải làm sao đây, ra đó gặp cô chắc anh ko còn mặt mũi nào, mà ở đây hoài cũng ko ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro