Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3 : Cuộc Sống Mới Và Chuẩn Bị Đi Học

Tia nắng đầu tiên xuyên qua ô cửa kính trong suốt, chiếu xuống trên người đôi vợ chồng đang hạnh phúc ôm nhau ngủ.

Tiêu Nại mở đôi mắt long lanh , nhìn sang dung nhan ngủ an tường của vợ nằm bên cạnh, lập tức nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, nên rời giường rồi, nhẹ nhàng đưa tay lấy cánh tay Tiểu Anh đặt trên hông mình xuống, rón rén vén chăn xuống giường, giúp vợ dịch góc chăn lại, Tiểu Anh cũng tỉnh giấc vì Tiêu Nại làm giật mình.
Tiêu Nại nói với Tiểu Anh : Em ngủ tiếp đi rồi đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi tuần trăng mật của bọn họ kết thúc, bọn họ đã về được một tuần. Hôm nay, là ngày đầu tiên Tiểu Anh đi học từ khi lấy Tiêu Nại từ sau lần gặp chuyện ngoài ý muốn. Tiêu nại càng ngày càng có xu thế cuồng nuông chiều vợ đã phản đối bà xã đi học tiếp , nhưng không lay chuyển được Tiểu Anh cứng đầu .
Tiểu Anh nói : chỗ anh làm việc cũng không cách chỗ em mấy tầng, đi qua lại cũng có mấy phút thôi, lúc nào anh cũng có thể xuống xem em mà, bla.bla.bla... Tóm lại là một đóng lí do lớn nhỏ, làm Tiêu Nại choáng váng cả đầu.

Khi Tiểu Anh tỉnh dậy, đã thấy người trong lòng dậy rồi, biết chồng của mình nhất định đang chuẩn bị bữa sáng, nhất thời hết buồn ngủ, rời giường rửa mặt chải tóc , vừa đến phòng khách liền thấy bóng dáng ông xã mình đang bận rộn trong phòng bếp, lại còn ngửi được hàng loạt mùi hương thơm phức, trong lòng tựa như có dòng nước ấm chảy vào, nụ cười trên môi càng khắc sâu hạnh phúc, hình ảnh ấm áp này cô từng tưởng tượng nên rất nhiều lần. Hiện tại, cuối cùng giấc mộng cũng thành hiện thực, rốt cuộc anh cũng có được gia đình thuộc về mình, có bà xã anh yêu, tương lai còn có những đứa con đáng yêu của bọn họ nữa.

Tiểu Anh đi về trước, ôm eo của người chồng trước mắt, yêu thương hôn lên gò má anh, vô cùng thân thiết đem cằm đặt ở bả vai anh : "Chào buổi sáng, ông xã." Sau đó, hếch cái mũi lên, hít sâu một hơi, khen ngợi: "Ừm, thơm quá, là cái gì vậy?"

"Là cháo gà, sao vợ không ngủ thêm chút nữa, dậy sớm làm gì." Tiêu Nại liếc nhìn Tiểu Anh đang dựa vào người mình, dịu dàng cười hỏi, động tác rất thành thạo nấu cháo.

Tiểu Anh hóm hỉnh trêu chọc: "Không còn cách nào hết, ai kêu chồng em có tay nghề giỏi như vậy, em ở trong phòng ngủ còn ngửi thấy hương vị mê người, hại sâu ham ăn trong bụng tỉnh dậy, đâu còn lòng dạ ngủ tiếp chứ."Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nấu ăn nghiêm túc của ông xã, Tiểu anh cố ý cắn vào cổ Tiêu Nại, Tiểu Anh muốn đem tầm mắt Tiêu Nại dời khỏi nồi cháo, miệng uất ức nói: "ông xã, anh không nhìn em."

- Tiêu Nại liếc xéo người nào đó mới sáng đã nhõng nhẽo.Thấy vẻ mặt buồn bực của Tiểu Anh , Tiêu Nại che giấu ý cười dưới đáy mắt: "Nếu tay nghề của anh tốt như vậy, lát nữa em nhất định phải ăn nhiều một chút cho béo😘😘. Mà đừng quên mai em còn phải xách quà á." Tiểu Anh nháy mắt nhìn Tiêu Nại, mím môi cười, anh cũng phải giúp em chứ. Một phần quà thì không nặng, nhưng đây là toàn bộ quà của bạn bè, những món quà kia đều do bọn họ mua về, bây giờ Tiểu Anh muốn hối hận vì mua nhiều quà cũng không kịp rồi.

"Em yên tâm, chồng em là người thông minh như vậy, làm sao quên tìm người đến giúp chứ." Trong mắt Tiêu Nại lóe lên giảo hoạt, nụ cười cũng trở nên cực kì xán lạn, đắc ý véo má Tiểu anh, anh em đương nhiên là có nạn cùng chịu, lúc này không tìm đến cậu ta, còn chờ tới khi nào?

"À ~" Âm cuối kéo thật dài, Tiểu anh gật đầu, cô biết rõ người được gọi đến giúp ngoài bạn học Văn nhĩa ( bạn cũ của Tiểu Anh Và Cũng Gần Nhà ) thì còn ai nữa chứ, có người bạn như vậy,Tiểu Anh âm thầm mặc niệm một giây vì bạn học Văn Nghĩa

"Để em giúp cho." Tiểu anh thấy Tiêu Nại tắt bếp, lập tức đến tủ chén lấy chén đũa, từ từ múc cháo, lại tự giác bưng cháo ra bàn ăn.

"Cẩn thận, còn nóng đó." Tiêu nại nhắc nhở.

Tiêu Nại vừa đem cháo đặt trên bàn ăn, chợt nghe tiếng chuông cửa, mới sáng sớm lại có kẻ không biết điều chạy đến đây quấy rầy không khí vợ chồng anh, ngoài anh em tốt kia, không có ứng cử viên thứ hai, anh xoay người về phòng bếp nói với Tiểu Anh: "Em cứ làm đi, anh ra mở cửa."

Tiêu Nại vừa mở cửa liền thấy gương mặt cười tươi đến đáng ăn đạp của Văn Nghĩa, nhíu mày không hài lòng: "Sớm như vậy đến nhà tôi làm gì?" Ngụ ý là cậu đến quấy rối chúng tôi.

Tươi cười trên mặt Văn Nghĩa cứng đờ, thấy Tiêu Nại cười cực kì sáng lạn, vô tội nhún vai, anh hai, không phải anh hay trêu tôi sao?

"Nại Hà, là Văn Nghĩa hả? Sao không vào đứng ngoài cửa làm gì?" Tiểu Anh từ trong bếp đi ra, đem chén đũa đặt trên bàn, nghi hoặc nhìn Tiêu Nại đứng che cửa lại hỏi.

"Chào buổi sáng, Tiểu Anh." Văn Nghĩa trực tiếp vứt bỏ Tiêu Nại sang một bên đi vào trong nhà, vui vẻ chào hỏi Tiểu Anh, hoàn toàn không để ý đến cặp mắt lạnh lùng phía sau lưng, mệt cho anh đặc biệt tới sớm giúp đỡ, kết quả lòng tốt không được cám ơn, trái lại còn bị anh em tốt trừng mắt, hừ trước đây bị nhìn biết bao nhiêu lần rồi, đã sớm có miễn dịch, anh đây ứ sợ.

Văn Nghĩa vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm mê người tràn ngập trong phòng, sờ sờ bụng trống không của mình, nuốt nước bọt, vô cùng tội nghiệp nhìn Tiểu Anh, cố gắng đưa tin 'tôi rất đói bụng ~"

"Văn Nghĩa anh chưa ăn sáng à, nếu chưa ăn thì ăn chung với bọn em luôn, em đi lấy thêm chén." Tiểu Anh buồn cười nhìn Văn Nghĩa mắt không rời nhìn chén cháo trên bàn, bất đắc dĩ lắc đầu nói mời, bộ dạng thèm ăn của anh vẫn như ngày nào, Văn Nghĩa nghe hỏi liền gật đầu giống như con gà mổ thóc, Tiểu Anh cười đi vào bếp múc thêm một chén cháo, để lại hai người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiêu Nại ngồi xuống ghế, thấy Tiểu Anh đã vào phòng bếp, trợn mắt trừng Văn Nghĩa không biết khách sáo gì hết. [Nè, đó là bữa sáng tôi làm cho Tiểu Anh.]

[Anh hai, đừng nhỏ mọn như vậy chứ, huống chi là Tiểu Anh mở miệng mời, không thể không từ chối.] Văn Nghĩa cười rất vô tội, anh thừa nhận anh có cố ý, ai kêu người anh em này luôn ở trước mặt anh khoe khoang mình hạnh phúc, Anh nấu ăn ngon biết bao nhiêu, hơn nữa Tiểu Anh cũng là bạn thân của anh, ăn cơm chực thì có làm sao, anh thề anh tuyệt đối không có ý gì đâu.

Tiêu Nại ngượng ngùng lắc đầu một cái, anh khẳng định thằng nhóc này là vì mấy ngày trước anh khoe khoang chọc nó ghen tỵ đến đỏ mắt, nên hôm nay mới tới sớm quấy rối, cái này có tính là báo ứng không nhỉ?

"Tôi nói trước nha, cậu ăn bữa sáng của tôi, ngày mai phải xách đồ giúp tôi đó." Tiểu Anh bưng cháo đi ra, ngồi xuống, cười nói với Nghĩa Văn.
__________
Tiêu Nại và Tiểu Anh cùng lên chiếc xe camry màu đen, vừa vào xe Tiểu Anh đã ko ngừng líu lo, vì được biết mình sắp được đi chơi, cô thích lắm:

- Lát anh đưa em đi đâu chơi vậy?

Thấy cô nôn nóng muốn biết được địa điễm đi chơi, niềm vui của cô lộ lên trên cả gương mặt, nhưng Nại Hà muốn nghẹo cô thêm chút nữa:

- Sao, đi đâu chơi.

- Ơ, ko phảI lúc nãy anh bảo anh đưa em đi chơi hết cả ngày ah

- Thì đi đăng ký trường nè

- Nhưng đăng ký chỉ tốn có chút xíu thờI gian thôi à, anh nói là được đi chơi cả ngày cơ.

Nói rồi cô lại bùn sợ, vì nghĩ mình ko được đi chơi rồi, đưa cái mặt buồn buồn nhìn ra ngoài đường.

Thấy cô bùn, thì bổng nhiên Nại Hà lại ko nỡ làm cô thất vọng lâu hơn nữa, anh muốn nhìn thấy nụ cười của cô thôi, nên anh quay qua cô, dịu dàng hỏi:

- Vậy em có muốn đi đâu ko nè

Ko quá 3s cô quay lại phía anh, nhìn anh miệng cười tươi trả lời:

- Mình đi công viên nha, em thix đi công viên trò chơi lắm, lúc trước kêu ba mẹ đưa đi nhưng mới đi có một chút là bị bắt về rồi , ko lần nào em chơi được hết đó, đã vậy có chơi cũng chơi một mình buồn lắm đó.

- Đi công viên trò chơi hả? Hôm khác đi được ko em? Hôm nay em xem anh bận đồ như vậy thì làm sao đi vô đó được.

Cô đưa cặp mắt to tròn nhìn anh, nhìn từ trên xuống, anh đang mặc trên người bộ đồ vét rất đẹp màu đen, cô có thấy vấn đề gì đâu, như vậy thì có gì mà ko đi được chứ, bố mẹ cũng như vậy mà đi công viên với em mà, chắc là anh ko muốn đưa cô đi công viên anh viện cớ với em, rồi cô làm mặt giận nữa, ko thềm nhìn anh, hỏi người ta rồi người ta trả lời lại ko chịu đi "hứ"

Biết cô nhỏ lại mè nheo, anh nhỏ nhẹ năn nỉ, mà anh cũng ko hiểu tại sao anh lại chiều cô như vậy, anh cũng rất sợ thấy cô buồn, thật hết hiểu nổi mình:

- Anh hứa mai đưa em đi được ko? Em nhìn này, mặc như vậy mà đi công viên thì rất nóng và ko thoảI mái, người ta sẽ cười anh đó, ko ai mặc vậy mà đi vô đó đâu.

Sợ mai anh lại thất hứa, mà cô thì cũng nôn nóng đi lắm rồi nên cô cố suy nghỉ và cuối cùng đưa ra ý kiến bắt anh phảI nhượng bộ mình:

- Lát anh tháo caravat ra rồi để luôn áo khoát trên xe thì xe như bình thường thui. Đi nha anh, em muốn đi hôm nay thôi.

Nhìn gương mặt của cô nhỏ, thấy là mình ko đồng ý là ko yên với cô nhỏ rồi, với cũng gần tới trường nên thôi thì chấp nhận vậy, để mắc công lát dắt nhỏ vô trường cái mặt như bánh bao thì thật khổ:

- uh, vậy lát vô trường đăng ký, rồi vô siêu thị mua đồ dùng học tập cho em, mình ăn gì đó rồi anh với em mới đi công viên trò chơi nha.

- Dạ

Hớn hở vì thấy yêu cầu được đáp ứng, cô nhỏ lại vui vẻ, miệng ngăm nga hát nhỏ nhỏ, nhưng anh thì vẫn nghe được và ko khỏi mắc cườI vì cô nhỏ lạI ngăm nga những bài con nít, anh khẽ nói nhỏ trong lòng:

- haizzzz, cô vợ của mình chừng nào mới lớn được đây.

- ấy, coi chừng.

Mãi lo suy nghỉ anh đã ko để ý mà mén chạy vượt luôn đèn đỏ, cũng may hú hồn, thắng lại vừa kịp, thở ra để lái lại tinh thần, lần này anh tập trung hết mình vào việc láy xe, quyết ko để đôi mắt đi hoan nữa.

Và rồi cổng ngôi trường cũng xuất hiện, nó cũng ngần công ty của anh, nên mỗi sáng có thể đưa đón cô vợ nhỏ đi học.

Chạy vừa qua cánh cổng trường anh mở cửa xe cho cô xuống và ko quên dặn đứng đây đợi anh đi gửi xe rồi anh và cô đi đăng ký.

Đứng ngó tới ngó lui cái sân trường rộng lớn này, cây trồng cũng nhìu nữa, những cái cây to này chắc có trên 10 năm tuổi, thân cây thật to, nó giải thích cho việc tại sao sân trường thật mát ko có ánh nắng chiếu vào, người thiết kế ngôi trường cũng độc đáo, các cây trồng trồng cách nhau một khoản vừa đủ tạo bóng mát cho sân, ngôi trường thì ở tít đắng kia, học sinh mỏI ngày đi học đều phảI đi bộ một khoản ko quá xa cũng ko quá ngần, nó giúp cho học sinh mỗi ngày đểu có thề rèn luyện sức khỏe, và cái sân này cũng có thể để vui chơi giải trí vào giờ giả lao nữa chứ.

Đang suy nghĩ lang mang thì Tiểu Anh đụng phải một người phía sau do cô đã đi lùi một hai bước:

- ấy, xin lỗi, tôi ko cố ý

- ko sao, tại mình đang có chuyện lo nghĩ thôi.

Đó là một cô gái, nhìn cô chắc cũng cở tuổi Tiểu Anh, cô mặc đồng phục của trường, bị Tiểu Anh đụng trúng nhưng cô vẫn cười tươi và ko trách gì Tiểu Anh, trong lúc đụng nhau vô tình đã làm cho mớ giấy trên tay cô gái đó rơi xuống đất và bay ra đầy, cô ta đang định cúi xuống nhặt thì Tiểu Anh cũng nhanh chóng lên tiếng:

- Để mình nhặt phụ bạn nha.

Khi tất cả những tờ giấy của cô gái đã được nhặt lên hết, nhìn quanh để biết ko bị bỏ xót tấm nào rồi Tiểu Anh mới mang lại đặt vào tay cô gái cũng đang có một xấp giấy trên đó:

- Đây của bạn, bạn học trường này à

- Vâng, chào bạn, mình tên Tống Thiên Di, mình học 12A3 của trường Phương Nam này, còn bạn?

- Àh, mình tên Vương Tiểu Anh, mình đến đây để đăng ký học, mình cũng học lớp 12, hân hạnh được biết bạn nha.

Nói rồi 2 người xoè tay ra vỗ vào bàn tay đối phương, và gương mặt tươi cười của hai người làm cho buổi sáng thật ấm áp, nhưng con chim trên cây gần đó cũng cất tiếng như chào mừng tình bạn của hai ngườI:

- Thôi rồi, trễ giờ mình rồi, mình phải mang tài liệu này vào lớp, hẹn gặp lại bạn sau nha.

- Mình mong rằng sẽ gặp lại đó

Khi Thiên Di hối hả chạy đi, sau lời chào với Tiểu Anh, Tiểu Anh cũng nói to ý muốn gặp lại của mình cho người bạn mới quen, vì Tiểu Anh Mới Chuyển đến nên không có bạn nên khi vào ngôi trường này cô rất muốn có được nhiều thật nhiều bạn. Và gây khi quay lại Tiểu Anh cũng vừa kịp nhìn thấy Nại Hà từ xa chạy đến chổ mình.

- Nào mình vào trong thôi em.

Nại Hà nói ngay khi vừa tới chỗ Tiểu Anh đang đứng, thật tự nhiên anh nắm tay cô nhỏ bước đều tới phía trước, vì trước khi tới chổ Tiểu Anh, Nại hà đã kịp vào phòng bảo vệ để hỏi thăm phòng hiệu trưởng đang ở đâu và đi như thế nào.

Đi hết khoản sân trước của trường, anh dẫn cô dọc theo hành lang phía bên trái của ngôi trường rồI dừng lạI ở một căn phòng bên trên có treo bảng cho biết đó chính là phòng hiệu trưởng, đưa tay ngỏ lên cửa phòng, bên trong một giọng nói hơi trầm nhưng rất có lực vang lên:

- Cửa ko khoá, mời vào.

Quay sang Tiểu Anh, Nại Hà nói với cô vài điều trước khi vào phòng:

- Chuyện anh là chồng em, em ko được để ai biết nha. Vào trong em phải nhận anh là người yêu của em thôi.

- Tại sao ạ?

- Em ko biết thật hay giả vờ ko biết thế, trường học sẽ khó chấp nhận một học sinh cấp 3 mà đã lập gia đình, vả lại em ko sợ các bạn sẽ cười, treo chọc em à

Đưa cái mặt ko hiểu ra nhìn Nại Hà, nhưng Anh ko kịp để cô thắc mắc hay có ý kiến thêm nữa mà ra hiệu cho cô biết đừng nói gì thêm và anh với cô sẽ vào phòng.

Một tay Nại Hà đẩy cửa, tay còn lại anh vẫn nắm tay Tiểu Anh , cả hai cùng bước vào bên trong:

- Mời ngồi.

Vẫn ko nhìn lên, mắt chăm chú nhìn vào màng hình vi tính trước mặt, người đó kẻ lên tiếng mời ngồi, tuy nhiên bà ko biết rằng trước mặt mình có đến 2 vị khách mà ghế thì chỉ có một, cho nên cả 2 người mới vào quyết định ko ai ngồi trước cả:

- Dạ, hôm nay tôi đến xin cho bạn tôi được nhập học ở trường này thưa bà.

Người đang ngồi đằng sau màn hình vi tính là một người phụ nữ có tuổi, trên mặt đeo cái kính, tóc búi cao có vài sợi bạc, đến lúc này thì bà mới biết được người vào phòng mình là một thanh niên trẻ và một thiếu nữ dễ thương, cả hai đứng đó như một bức tranh rất hoàn hảo, và đẹp. nỡ nụ cườI vì biết mình ban đầu có chút thiếu xót vì lúc đó bà nghỉ một ngườI công tác trong trường tìm mình có việc chứ ko ngờ lại là học sinh đến đăng ký học:

- Ồ, xin lỗi vì tôi lầm, mời 2 người qua ghế bên kia, chúng ta sẽ nói chuyện vớI nhau ở đó

Đợi 2 người trẻ tuổi đó bước sáng bộ ghế sofa bên đó, bà nhấn điện thoạI thông báo cho ngườI mang nước vào rồI mớI cầm hồ sơ qua đó để tiếp khách.

Sau một hồi bàn bạc mọi chuyện, bà hiệu trượng đã kết thúc câu truyện bằng những quyết định của mình:

- Được, tôi hiểu trong hoàn cảnh này thì chúng tôi sẽ chấp nhận anh đây sẽ là người bảo hộ cho em Tiểu Anh, nhưng tôi muốn nhắc nhở với anh rằng nhà trường chúng tôi rất cần sự hợp tác của phụ huynh để công tác đào tạo các em có được hiệu quả. Còn vớI học lực của em Tiểu Anh chúng tôi sẽ sắp xếp em vào lớp 12A3 vì lớp có học sinh tương đốI ít so vớI những lớp khác. Hồ sơ của em trường đã tiếp nhận và đầu tuần sau sẽ là ngày nhập học của trường, hiện tại trường đang trong thời gian học hè có lẽ em ko thể vào lớp ngay được rồi, mong khi nhập học em cô gắng hơn các bạn để theo kịp với mọi người nha. còn bây giờ tôi có cuộc họp, xin chào cậu và chào em nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: