9.
Tôi để nó ma sát vào mông mình đến khi cứng lên, hơi thở phả xuống đầu tôi nặng nhọc. Nó không ôm tôi nữa mà đưa tay xuống dưới định lấy thứ đó ra để vuốt vì không chịu được nữa, tôi liền xoay người ngăn nó lại.
"Chờ chút."
Tôi lăn một cái ra mép giường, mở ngăn kéo lấy ra một cái máy rung nhỏ. Tôi bật máy rung nhè nhẹ rồi áp lên đũng quần nó. Thứ trong quần khẽ phản ứng lại, còn nó cũng giật mình.
"A..."
Máy rung nhỏ bật mức cao hơn, chậm rãi chà sát bên ngoài đũng quần âu căng phồng khiến nó rên rỉ. Tôi lướt máy rung lên bụng nó, tay kia nắm lấy đũng quần nó sờ nắn.
"Cứng ghê."
"Trúc Anh...lấy nó ra được không?"
"Không, đừng gọi tên tao nữa."
Tôi dùng tay chà sát mấy cái rồi lại áp máy rung lên.
"Ưm..."
Tôi thích thú nhìn côn thịt nó giật lên bên dưới, lớp quần âu căng đến muốn nứt ra. Ngón trỏ chọc chọc rồi cào nhẹ quy đầu.
"Mày ra nước rồi này, nứng lắm hả?"
Nó gật đầu, hơi vặn vẹo người để né tránh máy rung trong tay tôi. Tôi kéo khóa quần nó xuống lấy ra thứ đã trướng lớn đến nổi gân kia ra. Nó khao khát nhìn từng động tác của tôi, bị kích thích đến giật lên khi được tôi vuốt ve. Tôi liếm nhẹ phần đầu rồi bất ngờ dí máy rung vào, dương vật nó giật lên như né tránh khiến tôi phải giữ lấy.
"Muốn trốn à?"
Tôi cười nhìn nó, lấy một sợi dây quấn quanh gốc dương vật rồi quấn lên thân, cố định máy rung vào rồi buộc lên đến phần khấc. Buộc chặt xong, tôi lại bật máy rung lên.
"A...a..."
Nó giật cả người lên, dương vật bị buộc chặt với máy rung khiến nó bị kích thích, trên đỉnh rỉ nước chảy dài xuống hai hòn bi. Nó khó chịu nắm chặt ga giường. Tôi thỏa mãn nhìn nó, lấy điện thoại ra chụp ảnh lại.
Nó nằm trên gường tôi, áo sơ mi trắng phanh sang hai bên để lộ cơ thể rắn chắc. Gương mặt gợi tình còn vương men rượu. Côn thịt cứng ngắc bị buộc chặt với máy rung, không ngừng giật lên và chảy nước. Nó đúng là người duy nhất khiến tôi thỏa mãn. Tôi sẽ không để nó rơi vào tay ả đàn bà nào khác!
Tôi đổi chế độ rung liên tục, cho rung lên mạnh nhất, khi nó gồng lên muốn ra thì đổi xuống chế độ vừa rung vừa tắt. Máy rung tự động dừng mấy giây rồi lại bất ngờ rung lên, khiến nó sướng hơn và cũng không đủ kích thích để xuất ra ngay.
Tôi nằm lên tay nó, gác chân lên đùi nó, còn tay vì ve vãn người nó. Tôi thích ngực nó săn chắc nở nang. Tôi xoa nắn rồi bóp ngực nó, không quên nghịch ngợm đầu ti. Tôi chuyển tay sang đầu ti bên kia, rồi ngóc đầu lên hôn lên đầu ti bên này, sau đó cắn nhẹ, nhâm nhi trêu đùa.
"A...Trúc Anh, em...sướng quá."
"Im đi."
Tôi chỉ thích nghe hơi thở của nó, không thích nó rên rỉ mấy câu dâm đãng, bởi ví nó khiến tôi muốn nó. Tôi hôn lên môi nó, chỉnh máy rung về chế độ rung liên tiếp nhưng ở mức vừa. Tôi dây dưa khiến nó hô hấp khó khăn, đến khi tôi buông ra nó mới khó khăn nói.
"Trúc Anh...em muốn ra..."
Tôi liền tắt máy rung đi, nhìn côn thịt nó giật mạnh.
"A...Trúc Anh!"
"Tao bảo không được gọi tên tao cơ mà!"
Tôi đánh mạnh lên côn thịt khiến nó rên lên. Tôi hôn lên ngực nó rồi cắn một cái thật mạnh, để lại dấu răng rõ rệt.
"Mày đi khỏi nhà cũng được thôi, nhưng mày phải nhớ, mày là của tao. Chỉ của riêng tao thôi! Không một đứa nào khác được chạm vào, con trai hay con gái đều không được!"
Nó gật đầu, ánh mắt có chút mông lung nhìn tôi.
"Xin chị đấy, để em bắn ra đi...được không?"
Tôi lại chỉnh máy rung về chế độ vừa rung vừa dừng.
"A..."
Nó khẽ rên rỉ khi máy rung mạnh lên, rồi lại thở gấp khi máy dừng lại.
"Mày thật sự muốn ra đấy nhỉ? Nhìn này, mày chảy nước cứ như đã xuất tinh ấy."
"Ha...Trúc Anh, em muốn ra..."
"Không."
"Làm ơn đi, em thật sự đã chạm đến giới hạn rồi..."
Tôi tháo dây buộc ra rồi cầm máy rung lên xuống dọc theo côn thịt nó, xuống hai hòn bi rồi ngược lên đến đỉnh.
"A...a..."
Nó rên thành tiếng rõ ràng hơn,cơ bụng cũng gồng lên cứng như đá. Tôi chỉnh máy rung lên mức mạnh nhất rồi nắm lấy côn thịt nó cùng máy rung, cúi xuống gặm cắn đầu ti ní.
"A...Trúc Anh! A..."
Nó đẩy hông lên rồi bắn ra. Tinh dịch bắn ra đến mấy lần, bắn lên bụng nó rồi chậm rãi chảy dọc xuống.
"A...Trúc Anh.. dừng lại..."
Tôi vẫn nắm chặt nó cùng máy rung.
"Sao, mày vẫn cứng mà?"
Nó ngồi bật dậy, lắc đầu, nắm lấy cổ tay tôi nhưng không dám kéo ra.
"Đừng, a...chị dừng lại...đi...!"
"Mày có vẻ vẫn còn nứng mà?"
Tôi híp mắt trêu chọc.
"Thôi nào, xin chị đấy! Nếu em thật sự cương lên, chị định mấy giờ mới đi ngủ đây?"
Tôi nhìn đồng hồ, muộn lắm rồi. Tôi đành tắt máy rung đi và tha cho nó. Nó thở phào một cái. Tôi vất máy rung ra góc giường nhưng vẫn muốn trêu chọc nó. Tôi nhìn côn thịt nó hơi giật giật liền há miệng định ngậm vào. Nó thấy tôi há miệng cúi xuống liền nhanh tay ngăn tôi lại. Nó dùng sức kéo tôi ôm vào lòng, rồi vừa ôm tôi vừa nằm vật xuống giường.
"Thôi nào, làm ơn đi. Em buồn ngủ quá, muộn rồi, chị cũng nên ngủ đi thôi."
Nó có vẻ buồn ngủ thật, giọng nói uể oải và nhỏ dần. Tôi quên mất là nó còn say rượu. Tôi cũng không miễn cưỡng, để yên cho nó ôm. Nó nhắm mắt lại nhưng vẫn thì thầm.
"Trúc Anh có thích hành hạ em như vậy không? Chị có bị em kích thích không? Phía dưới...có ướt không?"
Tôi có chút xấu hổ vùi mặt vào ngực nó. Đương nhiên là ướt, lần nào cũng thế. Chỉ là chơi đùa nó vui hơn.
"Em chạm vào chị được không?"
"Không."
"Ừm...Vậy...lần sau nhé..."
Giọng nói nó nhỏ dần rồi thở đều đều. Nó đã ngủ rồi. Tôi luồn tay xuống dưới nắm lấy thứ đã trở về trạng thái bình thường của nó nghịch nghịch mấy cái, rồi nằm trong lòng nó ngủ thiếp đi.
Tôi mơ màng thức giấc. Nheo mắt thấy nó đang định...cởi đồ của tôi? Tôi giật mình, vừa dụi mắt vừa giơ chân lên đạp nó. Nó nhanh tay bắt lấy cổ chân tôi, áp sát người xuống, nhỏ giọng nói.
"Suỵt. Vẫn còn sớm, em chỉ giúp chị thay đồ thôi."
Tôi giữ lấy váy ngủ mỏng manh, nhìn nó cởi trần, cúc quần âu không cài, khóa không kéo để lộ cả sịp thế kia, ai mà tin là nó không định làm bậy? Tôi chưa kịp nói gì thì nó bất đắc dĩ cười cười.
"Bởi vì hôm qua buồn ngủ quá chưa kịp lau rửa gì...Tinh dịch của em...dính hết lên váy chị rồi."
Tôi nhíu mày nhìn nó. Phải rồi, vì hôm qua nó về muộn quá, lại còn say, lúc nó bắn ra xong thì ôm tôi rồi ngủ luôn. Bình thường người lau dọn sau cùng đều là nó, nên tôi theo thói quen cũng ngủ luôn. Tôi nhăn nhó nhìn mấy vệt tinh dịch khô trên váy ngủ. Nó vốn bắn lên người nó, nhưng tôi lại ôm nó...
"Em không định đánh thức chị đâu, em định thay váy của chị ra để đem đi giặt."
Tôi nheo mắt nhìn nó.
"Mày có chắc lột đồ tao ra rồi mày sẽ không làm gì không?"
Nó nhìn tôi, sau đó đó khẽ thở dài.
"Đương nhiên là không, em đã nhẫn nhịn bao lâu nay rồi, chị biết mà."
Tôi cắn môi nhìn nó. Nó đưa cho tôi một chiếc váy ngủ khác.
"Vậy chị tự thay đi, để em đi giặt luôn."
Tôi vẫn nằm như cũ không muốn ngồi dậy. Tôi giơ chân lên đạp vào đũng quần nó. Quần âu của nó vẫn phanh ra nên bàn chân tôi áp lên côn thịt nó bên ngoài quần sịp. Nó để tôi day day vài cái rồi cầm chân tôi lên, hôn nhẹ vào ngón chân.
"Thôi nào, không có thời gian đâu. Em phải rời khỏi phòng chị trước khi bố mẹ dậy."
"Mấy giờ rồi?"
"Hơn năm giờ."
Bình thường tầm sáu giờ là bố mẹ tôi dậy rồi, tôi cũng không muốn bố mẹ bắt gặp nó quần áo xộc xệch đi ra khỏi phòng tôi nên đành rút chân lại. Tôi uể oải ngồi dậy rồi giơ hai tay lên trời. Nó cười nhẹ rồi thuần thục cởi váy của tôi ra, sau đó giúp tôi mặc cái khác vào.
"Em lau tay cho chị rồi, cái máy rung cũng rửa sạch và cất vào ngăn kéo."
"Ừm..."
Nó ngập ngừng một lúc rồi hỏi.
"Chị...có muốn thay cả quần...quần nhỏ không?"
Tôi nhìn nó, nó hơi đỏ mặt nhìn đi chỗ khác. Tôi không nói gì mà đặt hai chân lên đùi nó. Nó có chút lúng túng, sau đó không dám nhìn tôi mà liếc mắt đi chỗ khác, vừa cởi quần lót của tôi ra.
"Để...em lấy cho chị cái khác."
"Không cần, lát dậy mặc."
Vày ngủ dài ngang đùi đủ che đi nơi tư mật, nó lúc cởi quần của tôi cũng cẩn thận không để tốc váy lên.
"Đừng có thủ dâm bằng quần của tao."
Nó gật đầu, cười khổ sở.
"Đương nhiên rồi."
Tôi vẫn buồn ngủ nên lại nằm phịch xuống giường, hai mắt chẳng muốn mở lên nữa. Nó tiến lại gần, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi cho gọn gàng rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi. Nó cứ luôn như vậy, sự dịu dàng của nó luôn tỉ lệ thuận với sự đành hanh đanh đá của tôi. Tôi càng tỏ ra ghét bỏ và đánh nó càng nhiều, nó càng bao dung và dịu dàng bấy nhiêu.
"Sao rồi con gái?"
Tôi vừa đi phỏng vấn xin việc về. Nghỉ việc ở công ty cũ đột ngột khiến tôi không kịp chuẩn bị gì. Sau hôm bị nó đánh, gã trưởng nhóm hằn học báo cáo lên sếp và cả bên nhân sự. Tôi nói là check camera xem ai đúng ai sai. Hắn nghĩ là tòa nhà tắt đèn thì camera không hoạt động, tưởng là chỉ có dãy đèn tích điện ngoài hành lang là hoạt động thôi. Cuối cùng thì hắn và tên đồng nghiệp phải xin lỗi tôi, còn tôi thì dọn đồ và nghỉ việc ngay hôm ấy.
Tôi vừa nghỉ ngơi vừa chuẩn bị đến gần hai tháng mới đi xin việc mới. Tôi nhìn mẹ, vui vẻ cười.
"Chắc là qua thôi ạ, con đã chuẩn bị rất kỹ mà!"
Bố tôi cũng cười cười nói.
"Tốt, thế là tốt rồi. Vậy mai bố dẫn đi mua xe mới nhé!"
Tôi ngạc nhiên nhìn bố.
"Tại sao ạ? Con có định đổi xe đâu. Với cả bố mẹ mới mua xe cho Anh mà."
"Thì xe máy này cũ rồi, con gái đi từ hồi đại học đến giờ cũng chục năm rồi. Đổi xe mới đi làm cho hoan hỉ."
Tôi nhìn bố mẹ, tôi biết vì sao bố mẹ cứ tha thiết muốn đổi xe máy xịn hơn cho tôi. Bởi vì bố mẹ không muốn tôi hay nó có cảm giác là bố mẹ thiên vị đứa còn lại. Bố mẹ mua cho nó xe ô tô thì cũng muốn đổi cho tôi xe khác, vì sợ tôi cảm thấy nó được thiên vị, và sợ nó cảm thấy khó xử. Đúng là tôi ghét nó thật, tỏ ra ghét nó từ bé nên bố mẹ cũng biết, nhưng cũng không đến nỗi đố kỵ đến thế. Nó từ bé đến giờ rất ngoan, cũng rất tiết kiệm, chẳng bao giờ đòi hỏi gì thì tôi lấy cái gì để mà đố kỵ với nó.
Tôi không hề muốn đổi xe, nhưng vì bố mẹ cứ hỏi mãi, hỏi mãi, cả nó cũng nói sẽ đưa thêm tiền nên tôi cứ mua xe mà tôi thích. Cuối cùng thì tôi vẫn "phải" mua một cái xe ga mới.
Thật may là sau khi mua xe thì tôi cũng được nhận vào công ty mới, lương thấp hơn công ty cũ một chút nhưng không phải tăng ca, đồng nghiệp cũng ít hơn và có vẻ tốt tính hơn. Hơn nữa chỉ cần làm hai năm là lương tăng lên bằng công ty cũ rồi.
Giải quyết xong vấn đề công việc, công ty mới lại tốt hơn mong đợi khiến tâm trạng tôi thoải mái vui vẻ hơn.
Trái với công việc vừa đủ của tôi, nó càng ngày càng bận. Nó đi sớm về muộn, một tuần có đến mấy ngày phải đi tiếp khách rồi mang hơi men về nhà. Cuối tuần cũng có khi phải đi gặp khách hàng hoặc ở lỳ trong phòng làm việc.
Tôi nghe lời mẹ mang trái cây và trà bạc hà lên phòng nó. Nó luôn gõ cửa phòng tôi trước khi vào, còn tôi thì luôn xông thẳng vào phòng nó. Nó đang ngồi ở bàn làm việc, chăm chú vào màn hình laptop và đồng giấy tờ.
"Này, của mẹ."
Nó giật mình nhìn tôi rồi gạt đống giấy ra cho tôi để khay xuống.
"Bận thế cơ à?"
Nó thở dài bỏ kính ra, khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn nhìn tôi mỉm cười.
"Nếu qua đợt này, có lẽ em sẽ được lên chức sớm đấy, cũng sẽ tăng lương."
"Mày mới đi làm mấy năm thôi, việc gì phải làm bạt mạng như thế?"
Nó xoay ghế về phía tôi, vòng tay qua người tôi kéo tôi về phía nó, nó ôm lấy eo tôi, khuôn mặt vừa vặn áp lên ngực tôi. Tôi có chút ngượng nhưng cũng không đẩy nó ra.
"Em có mục tiêu của mình."
Tôi cũng chẳng hỏi nữa, nghịch nghịch tóc nó.
"Mày đeo kính từ bao giờ thế?"
Tôi chưa thấy nó đeo kính bao giờ cả, tôi có bao giờ quan tâm nó đâu.
"Từ hồi đại học rồi, nhưng em chỉ đeo khi học hay làm việc thôi."
Nó sợ tôi đứng lâu nên kéo tôi ngồi lên đùi, rồi lại ôm tôi vào lòng.
"Em đưa tiền cho bố mẹ để mua xe cho chị nhưng bố mẹ không lấy. Vậy để lần sau, em mua thứ khác cho chị nhé."
Tôi dựa vào vai nó, giơ tay lên vẫy vẫy ngón tay, thản nhiên nói.
"Mua nhẫn kim cương đi."
Nó gật đầu, cọ cọ cằm vào trán tôi.
"Nếu chị đeo nhẫn của em thì phải lấy em."
Tôi bĩu môi, để tay xuống đùi.
"Thế thì thôi."
Nó siết chặt tay ôm tôi, thì thầm.
"Cho em ôm thêm một lúc nhé, em cần sạc pin."
Vẻ mệt mỏi vì công việcc của nó khiến tôi mềm lòng, hơn nữa tôi cũng đã quen với việc thoải mái ở trong lòng. nó rồi.
..
Hôm nay tôi hẹn đi cà phê cùng đồng nghiệp, nhưng lại không nhận ra là mình đến nhầm địa chỉ. Tôi đang nhắn tin hỏi lại, vừa ngơ ngác nhìn xung quanh thì bất ngờ thấy nó đang ngồi cùng một người phụ nữ? Tôi chỉ thấy vẻ mặt nó nghiêm túc, đứng ở đây chỉ thấy lưng người phụ nữ tóc dài kia. Tôi định chụp ảnh lại để về chất vấn nó, nhưng nghĩ sao lại đi tới chỗ nó.
"Trùng hợp thật, Anh cũng ở đây à?"
Nó ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
"Chị!?"
Tôi nhìn người phụ nữ kia, là một người trung niên tầm tuổi mẹ tôi. Vậy thì không phải là hẹn hò rồi, tôi chắc chắn là nó không ăn mặn chát thế.
"Đây là...?"
Người kia hỏi. Nó nói.
"Đây là Trúc Anh."
"Trúc Anh? A, là chị gái của con hả Hoàng? Lâu rồi không gặp, cháu lớn quá cô chẳng nhận ra! Nhưng sao Trúc Anh lại gọi con là anh?"
Giọng nó có chút lạnh lùng.
"Tên con là Hoàng Anh."
"À phải, con đổi tên rồi nhỉ."
Tôi ngồi xuống cạnh nó, nhíu mày hỏi.
"Cô là ai thế ạ?"
"À, con không nhớ cô hả, cô là mẹ của Hoàng..., Hoàng Anh đây. Cô có gặp con mấy lần ở nhà con rồi đấy."
Tôi cũng không quan tâm lắm, bà ta bỏ đi lâu rồi giờ lại về tìm gặp nó để làm cái quái gì. Tôi cho dù ghét nó, nhưng sẽ không để bà ta lấy nó khỏi bố mẹ tôi đâu. Bố mẹ tôi đã yêu thương nó như con ruột, dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho nó.
"Cô có gia đình rồi mà, cô còn tìm gặp Anh làm gì thế ạ?"
Bà ta ngẩn ra một lát rồi nói.
"Dù gì cô cũng là mẹ đẻ của Hoàng mà, cô chỉ muốn biết con cô giờ sống thế nào thôi."
"Là Hoàng Anh."
Tôi cục cằn sửa lại rồi nói tiếp.
"Anh sống rất tốt, nếu bây giờ thấy nó khỏe mạnh lại có tiền đồ mà muốn đòi lại thì không được đâu ạ. Bố mẹ cháu đã rất vất vả chăm lo cho nó mà."
"À không...cô chỉ..."
"Ngày xưa bỏ nó cho người khác nuôi sao cô không lo? Bao nhiêu năm qua không lo giờ đột nhiên lại lo? Hay là cô biết lương nó một tháng được bao nhiêu rồi?"
"Trúc Anh! Cháu đừng có quá đáng!"
Tôi càng nói càng thấy nóng, tức giận với lấy cốc nước của nó để uống, sau đó nhăn mặt nhè trả lại vào cốc, tôi quên mất nó hay uống cà phê đen, đắng ngắt. Nó vội vàng đưa tôi cốc nước lọc, sau đó nhón một viên đường bỏ vào miệng tôi.
"Chị uống gì để em gọi cho?"
Tôi nhai nhai đường để át vị đắng, nói.
"Chẳng uống gì. Cháu không biết cô định làm gì và muốn gì nhưng tốt nhất là đừng tìm gặp Anh nữa. Đừng xáo trộn cuộc sống của nó và đừng làm bố mẹ cháu thêm muộn phiền."
"Cháu đừng có áp đặt suy nghĩ! Cô là mẹ đẻ của nó! Cô không định đòi nó lại từ bố mẹ cháu, nhưng cô vẫn là mẹ nó, nó phải..."
"Không ạ. Cô không phải mẹ của Anh. Nếu lo cho nó thế thì bao nhiêu năm qua sao cô không tìm nó? Nó đến nhà cháu lúc còn bé tí, một mình sống với người lạ lại bị bắt nạt, cô còn chẳng gọi nổi cho nó một cuộc điện thoại mà. Cháu chưa thấy cô gọi điện cho nó bao giờ đấy."
"Cái gì...bị bắt nạt? Ai bắt nạt?"
Tôi nhếch miệng cười.
"Đương nhiên là cháu rồi. Tự nhiên có thêm thằng em ai mà ưa cho nổi, còn chẳng phải do mẹ cháu đẻ ra. Bố mẹ cháu thì yêu thương nó hết mực, nhưng nếu vợ chồng cô không bỏ rơi nó, thì nó đâu bị cháu bắt nạt, bị cháu lén bố mẹ chửi bới, đánh cho tím người đâu."
"Cháu...!"
"Trúc Anh!"
Nó vội vàng bịt miệng tôi lại, còn kéo tôi ôm chặt lấy. Nó cúi xuống nói với tôi.
"Đừng nói linh tinh nữa được không."
Tôi giãy giụa muốn đẩy tay nó ra, nó càng trói tôi chặt lại.
"Trúc Anh cháu quá đáng thật đấy! Chì dù nó không phải em ruột, cháu cũng đâu thể đánh nó như vậy!"
Tôi trừng mắt nhìn bà ta, còn nó thì nói.
"Mẹ không biết rõ thì cũng đừng nói gì Trúc Anh. Mẹ về đi, con sẽ liên lạc sau."
Bà ta lườm tôi và nó rồi đứng dậy, nó vừa thả lỏng tôi liền đẩy tay nó ra rồi đứng bật dậy nói lớn.
"Đừng có gặp Anh nữa! Nếu không vì cô cưới người khác mà bỏ rơi nó thì nó cũng đâu bị cháu bắt nạt. Lỗi của vợ chồng cô mà. Đừng có tỏ ra lo lắng, cô thấy nó ổn định rồi nên quay lại lấy tình mẹ con ra để kiếm lợi lộc chứ gì! Đừng có làm phiền Anh!"
Tôi vừa nói dứt câu thì bà ta cầm cốc nước hắt vào mặt tôi.
"Con mất dạy!"
"Trúc Anh!"
Nó vội vàng lấy giấy lau mặt cho tôi rồi kéo tôi lại, hơi gằn giọng.
"Mẹ về đi."
Bà ta đặt mạnh cốc nước xuống bàn rồi bỏ đi. Tôi vẫn còn tức giận muốn nói tiếp thị bị nó giữ lại, nó dịu giọng nói.
"Đủ rồi, Trúc Anh."
Nó trả tiền nước rồi ôm tôi kéo đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro