14.
Sau khi nó rời khỏi nhà, mấy tháng sau tôi vẫn cảm thấy có chút trống trải. Chưa ai quen được với sự vắng mặt của nó, mà có lẽ nó cũng chưa quen với sự cô đơn.
Bố mẹ cũng qua nhà nó để kiểm tra rồi mua sắm đồ đạc cần thiết xong mới cho nó chuyển đi. Mỗi người đều nên có cuộc sống của riêng mình. Gia đình mãi mãi là gia đình, nhưng không thể mãi phụ thuộc vào nhau. Bố mẹ biết nó thích tôi, cũng biết tôi dựa dẫm vào nó. Bố mẹ không nói ra, nhưng sống cùng nhau lâu như vậy, chỉ cần đủ quan tâm thì sẽ thấu hiểu.
Bố mẹ nói rằng không chỉ là nó tự lập, mà việc nó chuyển đi cũng tốt hơn cho tôi, để tôi tự lập. Bố mẹ nói hai đứa cứ để mọi chuyện tự nhiên. Mẹ nói tôi không cần vì ai mà miễn cưỡng bản thân, chuyện tình cảm thì nghe theo trái tim là được. Bố mẹ nói cho dù thế nào đi chăng nữa, bốn người chúng tôi mãi là gia đình.
Thời gian cứ thế trôi. Tôi đi làm về sẽ nấu cơm, rửa bát. Ngày nghỉ mẹ tôi sẽ nấu cơm, còn bố thì rửa bát. Nó có vẻ rất bận, nhưng cuối tuần đều sẽ về nhà ít nhất một ngày. Mẹ tôi thi thoảng chạy qua nhà nó giúp nó dọn dẹp và lấp đầy tủ lạnh cho nó.
"Em chuyển nhà mấy tháng rồi mà Trúc Anh chưa sang lần nào nhỉ."
Tôi lười biếng nằm trên ghế sô pha, "vâng" một tiếng. Mẹ vỗ vào mông tôi một cái.
"Lười! Thi thoảng sang xem nó ăn ở thế nào chứ. Nó bận tối mắt tối mũi, ăn uống linh tinh. Nó sợ phiền bố mẹ nên mới chuyển đi đấy. Chuyện tình cảm dở hơi để sang một bên, trước đó thì hai đứa vẫn là chị em, là con của bố mẹ đấy!"
"Con biết rồi, tuần sau con sẽ đến."
"Lại còn tuần sau! Tối nay mẹ hẹn mấy cô đi chơi rồi, mày mang mấy món mẹ làm sang cho nó, nhớ xếp vào tủ lạnh cẩn thận và mang đống hộp cũ về."
"Vầng..."
Tôi vẫn nằm ườn ra. Mẹ tôi không kiên nhẫn đánh vào mông tôi cái nữa.
"Đi nhanh! Ăn cơm bên đó rồi về cũng được, bố mẹ đều đi vắng tối nay rồi. "
Tôi miễn cưỡng đi thay đồ rồi vác đống đồ ăn đến nhà nó. May là bố tôi cũng có hẹn nên đã lái xe đưa đi. Khi tôi xuống xe, bố tôi còn cẩn thận dặn.
"Không cãi nhau đâu nhé."
Tôi gật gật đầu quả quyết rồi chào bố, khệ nệ vác đống đồ ăn lên nhà nó. Tôi quên mất không hỏi nó trước,nhỡ nó không có nhà thì sao...
Nó có nói cho cả nhà mật khẩu nhưng tôi quên mất nên đành gọi điện hỏi mẹ. Tôi có thể bấm chuông nhưng muốn bất ngờ xông vào, nhỡ đâu bắt gặp được gì hay ho thì sao.
Tôi bấm mã cửa rồi nhẹ nhàng mở cửa, không nghe tiếng gì cả, nó không có nhà?
"Anh ơi?"
Tôi gọi thử nhưng không có ai trả lời. Tôi đành xách đồ vào. Tôi lượn một vòng xem nhà nó. Tuy là một căn hộ nhỏ chỉ có một phòng ngủ nhưng vuông vắn, gọn gàng và sạch sẽ. Tôi xếp đồ vào tủ lạnh cho nó rồi lấy đống hộp cũ đã được nó rửa sạch cho vào túi. Tôi định về luôn nhưng nhớ ra tối nay bố mẹ không có nhà, tôi đành ở lại chờ nó về làm cơm tối cho.
Tôi vào phòng ngủ của nó, giường đơn trải ga đệm tối màu, chăn gối xếp gọn gàng. Phòng ngủ nhỏ có một cái bàn làm việc tối giản, giá sách nhỏ và tủ quần áo hai cánh. Tôi tò mò mở tủ đồ của nó ra, nó gấp và treo đồ rất gọn gàng, chẳng bù cho tủ đồ hổ lốn của tôi. Trước đây cứ khoảng hai tuần nó sẽ xuống sắp xếp lại tủ đồ cho tôi. Từ ngày nó chuyển đi, mỗi lần tìm quần áo tôi lại phải bới.
Tôi chạy ra ngoài cửa đẩy giày của mình vào gầm tủ giày để giấu đi rồi lại chạy vào phòng ngủ. Tôi cởi đồ, mặc áo sơ mi của nó vào. Tôi thích mặc thử như thế này lâu rồi nhưng chưa có dịp. Tôi vui vẻ soi gương, tháo thêm một cái cúc cổ. Vừa kín vừa hở, áo dài che mông nhìn rất sexy. Tay áo dài che gần hết ngón tay tôi, tôi đưa lên mũi hít hà mùi áo quen thuộc của nó.
Tôi nghe tiếng bấm mã cửa, nó về rồi. Không biết nó sẽ phản ứng thế nào khi thấy tôi ở đây nhỉ. Tôi chưa đến đây lần nào kể từ khi nó chuyển đi. Tôi vẫn ở trong phòng ngủ, tôi nghe thấy tiếng nó ném túi lên ghế sô pha. Nó không cảm thấy kỳ cục khi phòng khách sáng đèn à?
Tôi rón rén ngó ra, nó có vẻ mệt mỏi, dựa lưng vào ghế và hút thuốc. Nó hút thuốc? Tôi không biết là nó lại hút thuốc đấy.
"Ê."
Tôi bước ra rồi lên tiếng. Nó giật mình quay lại, vô cùng ngạc nhiên khi thấy tôi, lại còn là tôi trong áo sơ mi trắng của nó.
"Tr...Trúc Anh?"
Nó lúng túng hỏi rồi đứng dậy. Sau đó chợt nhớ ra đang cầm điếu thuốc, nó vội vàng đến mức không dụi vào gạt tàn mà vo viên trong lòng bàn tay rồi vứt lên bàn.
"Sao chị lại..."
"Mẹ bảo mang đồ ăn đến, tao bỏ vào tủ lạnh rồi đó."
"À...vâng..."
Nó vẫn chưa thể bình tĩnh lại, lúng túng như gà mắc tóc. Tôi rót cốc nước lạnh rồi đặt xuống bàn cho nó. Tôi ngồi xuống ghế, nhặt điếu thuốc bị nó vo viên lại bỏ vào thùng rác dưới chân bàn.
"À...cái này..."
No giống như đứa trẻ con bị bắt gặp đang nghịch dại, lúng túng và có chút sợ sệt. Tôi thản nhiên nhìn nó.
"Ngồi đi, thấy tao đến thất vọng lắm hay sao mà đơ như người máy thế."
"Không...không phải đâu! Vì em ngạc nhiên quá. Chị chưa tới đây bao giờ. Mà, đây là...áo của em?"
Tôi nhìn yết hầu nó khô khan lên xuống, vui vẻ đứng dậy khoe.
"Đúng rồi, thấy sao? Tao mặc vừa phết, vừa đủ dài. Xin nhé!"
"Vâng..."
Nó nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt mỗi lúc một tối lại. Tôi giơ tay về phía nó.
"Xắn tay áo đi."
Nó gật đầu rồi giúp tôi xắn tay áo lên. Tôi vui vẻ nhìn nó.
"Perfect!"
Tôi ngồi xuống cạnh nó, nghiêng đầu hỏi.
"Đi làm về mệt không?"
Nó máy móc lắc đầu.
"Không, không mệt."
Tôi híp híp mắt cười.
"Thế thì đi làm cái gì ăn đi, đói quá."
"Chị chưa ăn gì à?"
Tôi lắc đầu.
"Bố mẹ đi vắng nên tao đến đây lâu rồi. Mà tao chờ mày về làm đồ ăn cho."
Nó khẽ cười.
"Thật là...Nhỡ em về muộn hơn thì sao."
"Thì tao sẽ đi ngủ."
Nó khẽ thở dài, mỉm cười vuốt tóc tôi.
"May là em về sớm."
"Thế này mà sớm? Mà có gì may?"
"Nếu thấy chị thế này...ngủ trên giường của em, thì em...không chắc sẽ kiềm chế được đâu."
Tôi gạt tay nó ra rồi đứng dậy.
"Đói! Đói quá! Đi làm đồ ăn đi, nhanh nhanh!"
"Được được, em làm ngay đây."
Nó vừa nói vừa đứng dậy tháo cà vạt vứt xuống ghế và nới thêm cúc áo.
"Để em xem có món gì làm nhanh nhé."
Nó sau khi ngạc nhiên đến đơ người thì lại trở nên cực kỳ nhanh nhẹn, lại không giấu được nét vui mừng trên mặt. Tuy không biểu hiện hẳn ra, nhưng tôi biết, bởi vì vẻ mặt này giống như khi tôi bắt gặp nó ngồi trên giường ngắm nghía đôi tất tôi tiện tay mua cho. Lúc nãy tôi cũng thấy đôi tất ấy trong tủ của nó, vẫn còn cất trong bọc ni lông.
"Từ từ đã."
Tôi kéo tay nó khi nó đang bận rộn xem trong tủ lạnh có những gì. Tôi kéo nó đứng dậy, cởi cúc áo nó. Nó vội nắm lấy cổ tay tôi.
"Gì thế?"
"Cởi áo ra, mặc sơ mi nấu cơm thì còn gì là áo."
"À..."
Nó có chút xấu hổ.
"Em vội quá, chờ chút em thay đồ nhé."
"Không cần."
Tôi lột áo nó ra rồi với tay đeo tạp dề vào cổ nó, vòng tay ôm lấy nó để buộc dây sau lưng. Tôi vui vẻ nhìn nó,giơ ngón tay cái lên.
"Ngon!"
Nó cúi xuống nhìn cái tạp dề màu hồng có ren trắng mà mẹ tôi mua, nhăn mặt.
"Kinh thế..."
Tôi đẩy nó.
"Đẹp mà. Thôi nấu gì đi, đói quá, đói quá!"
Nó đành xoay người đi làm đồ ăn. Tôi vui vẻ lấy điện thoại chụp mấy tấm ảnh nó từ phía sau. Lưng trần vạm vỡ với dây tạp dề ren, bên dưới là quần âu phẳng phiu. Tôi dán mắt vào mông nó, mông nó căng tròn dưới lớp quần đen, tôi vô thức liếm môi.
"Ê!"
Tôi gọi, nó quay lại, tôi liền nhanh tay chụp một tấm. Nó nhíu mày.
"Gì...thế."
Tôi cười cười.
"Haha, nhìn này, đẹp không? Mày hợp với cái tạp dề này lắm. Nhìn ngực mày kìa."
Nó lắc đầu thở dài rồi mặc kệ tôi, quay đi nấu đồ ăn.
"Muốn ăn trứng cuộn."
"Được, chị lấy trứng đi."
"Mấy quả?"
"Muốn ăn mấy quả thì lấy bấy nhiêu."
"Sáu quả."
"Không được. Nhiều quá không tiêu đâu."
Tôi bĩu môi đưa nó bốn quả trứng. Nó cầm lấy rồi nhanh nhẹn đập trứng, đánh trứng, thái một ít hành. Mãi muộn nó mới đi làm về, mệt mỏi ngồi hút thuốc. Giờ lại vui vẻ nấu cơm, chẳng còn vẻ chán nản u ám lúc nãy nữa.
Tôi chống tay trên bàn bếp nhìn nó, nó đẩy nhẹ người tôi.
"Chị đứng ra một chút."
Tôi lùi lại cách nó một đoạn, lại chống tay nhìn.
"Mày vui vẻ cái gì thế? Mới nãy nhìn cái dáng hút thuốc của mày, giống như mới rơi mất mấy chục triệu ấy."
Nó không nhìn tôi, cẩn thận cuộn trứng.
"Em không nghĩ đi làm về lại có chị ở nhà như thế này. Em rất vui."
Tôi vô thức nuốt khan, không tự nhiên vuốt tóc, rồi lại cố trở về vẻ thản nhiên.
"Nếu là tao với bàn thức ăn sẵn chờ thì ngon hơn nhỉ? Đây về muộn mệt chết, lại còn phải xắn tay nấu cơm."
Nó lắc đầu.
"Chỉ cần có chị là đủ rồi. Hơn nữa..."
Nó liếc nhìn tôi rồi đảo mắt đi luôn.
"Hơn nữa...lại mặc áo của em thế kia."
Nó nói rồi tự hắng giọng một cái. Tôi không nói gì, giơ điện thoại lên chụp dáng vẻ cẩn thận cuộn trứng của nó. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại tự cười ngây ngốc, không biết là nó có thế này mãi không nhỉ?
"Cười gì thế, trứng được rồi đây, chị ăn trước đi."
Nhà nó nhỏ nên không có bàn ăn. Tôi mang đồ ra bàn nước rồi ngồi bệt xuống đợi nó. Tôi đang dán mắt vào ti vì thì nó bê nốt đồ ăn ra.
"Sao chưa ăn, chị đói mà."
Tôi chống tay nhìn nó.
"Đợi ăn cùng."
Nó nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng vô cùng. Rồi nó cúi xuống nhìn cái tạp dề đang mặc.
"Em cởi ra được không? Nhìn kinh quá."
Tôi bật cười.
"Mẹ mua đấy. Mẹ bảo để tao chăm đứng bếp hơn khi mày không ở nhà. Tao mang cho mày một cái. Xinh mà."
Tôi nhìn nó, híp híp mắt cười.
"Tạp dề đôi đấy."
Nó nhìn tôi, yết hầu lên xuống. Nó đặt bát xuống trước mặt tôi, gắp đồ ăn vào rồi nhỏ giọng hỏi.
"Hôm nay chị ở lại đây được không?"
"Điên à, mẹ chửi chết. Giờ tao với mày là gì? Thành mối quan hệ dở dở ương ương, tại mày đấy!"
Nó có chút thất vọng, rồi lại mỉm cười.
"Không sao, chị đến thế này em đã vui lắm rồi."
Đã muộn rồi nên tôi rất đói, liền mặc kệ nó vừa xem ti vi vừa ăn. Nó thì vừa ăn vừa nhìn tôi, giống như nhìn để bù đắp những ngày qua không được gặp vậy. Tôi nhíu mày đẩy mặt nó quay đi.
"Xem ti vi đừng nhìn nữa, nuốt không trôi!"
Nó ừm một tiếng, cuối cùng vẫn lén lút nhìn.
"No quá à."
Tôi dựa lưng vào ghế sô pha, thỏa mãn xoa xoa bụng. Nó ăn nốt thức ăn thừa rồi dọn dẹp. Nó để bát vào bồn định rửa thì tôi đi tới.
"Để tao rửa cho."
Nó ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi chưa bao giờ giành rửa bát với nó cả. Tôi đẩy nó ra rồi đứng vào bồn.
"Một lần này thôi, rửa bát mừng mày chuyển nhà. Ai chẳng có lúc thay đổi."
Nó vẫn ngạc nhiên nhìn tôi, cả người cứng như khúc gỗ. Tôi bật vòi nước, nói.
"Giống như sau này mày chẳng thích tao nữa ấy."
Nó nghe đến đấy thì bừng tỉnh, nắm tay tôi kéo ra, có chút tức giận nói.
"Để em rửa."
Mỗi lần tôi tự nói xấu mình, tự hạ thấp mình, hay là hoài nghi về tình cảm của nó, nó đều nổi giận. Tôi gạt nó ra.
"Rồi, đùa tí. Nay tao rửa cho, quà mừng chuyển nhà đó."
Nó đành lùi lại phía sau nhìn tôi rửa bát. Một lát sau nó bất ngờ ôm lấy tôi từ phía sau khiến cánh tay tôi bị trói lại.
"Gì đấy, bỏ ra, không rửa được."
Nó gục đầu xuống hôn tóc tôi, hôn lên gáy tôi rồi gục đầu lên vai.
"Em...không chịu nổi. Thật không có cách nào để chống lại chị..."
Tôi thở dài, chẳng biết tình yêu của nó rộng đến đâu, dài đến đâu nhỉ. Tôi kệ nó ôm, rửa nốt bát đĩa.
"Tắm không?"
Tôi hỏi nó sau khi nghỉ ngơi một lúc.
"Phòng tắm của em nhỏ lắm, cũng không có bồn."
Tôi gật đầu, nó nói thêm.
"Em sẽ cố gắng mua nhà rộng hơn, có phòng để chị bày đồ, có cả bồn tắm nữa."
Tôi bĩu môi.
"Để làm gì, chắc gì tao sẽ về ở với mày."
Nó lại kéo tôi tôi vào lòng.
"Em vẫn mua. Nếu em có những thứ chị thích, biết đâu chị sẽ hướng về em thêm một chút."
"...Thần kinh."
Tôi ngồi trong lòng nó một lúc thì bố tôi gọi điện, nói là giờ bố chuẩn bị về, sẽ ghé qua đón tôi. Tôi ngước nhìn nó.
"Bố bảo hai mươi phút nữa bố qua đón tao."
Nó ngập ngừng.
"Vậy...vậy chị có thể..."
Tôi lắc đầu.
"Không kịp đâu."
"Kịp mà. Chỉ mười lăm phút thôi. Mười phút cũng được!"
Tôi lắc đầu, bảo nó đi tắm. Nó đành đứng lên đi tắm, năm phút sau đã trở ra với khăn tắm ngang hông.
"Mày vội gì chứ, hôm khác tao lại đến."
Nó lắc đầu.
"Từ hôm em chuyển nhà đến giờ chị mới đến lần đầu. Mấy tháng rồi?"
"Thì cuối tuần mày vẫn về nhà ăn cơm, tao đến làm gì?"
Nó hơi nhíu mày không nói gì. Tôi đã thay đồ lại, kéo nó ngồi xuống ghế rồi ôm nó.
"Xin cái áo sơ mi về làm váy ngủ nha."
Nó gật đầu, hít hà tóc tôi.
"Em có áo mới chưa mặc, chị có muốn lấy không?"
Tôi đặt tay lên ngực nó, thì thầm.
"Thích mặc áo cũ cơ, áo cũ có mùi của mày."
Nó nhìn tôi, ánh mắt tối đen, vô thức nuốt khan. Tôi vuốt ve ngực nó, trượt tay xuống bụng rồi đặt lên khăn tắm.
"Có tự làm không đấy?"
Nó lắc đầu.
"Em bận quá. Cuối tuần về nhà thì... bố mẹ đều ở nhà."
Tôi ừm một tiếng, tháo khăn tắm của nó ra. Thứ nam tính của nó đã rục rịch ngẩng đầu.
"Mày kích động trong lúc tắm à?"
Nó gật đầu, ghé sát vào tai tôi thì thầm.
"Lâu quá rồi..."
"Ừm, nhìn đã thấy căng thẳng."
Tôi nắn nắn hai hòn bi căng của nó. Tôi vuốt ve một lúc thì nó dựng đứng lên, hơi thở nặng nề phả vào đầu tôi.
"Em nhớ Trúc Anh lắm."
"Mày nhớ, hay cái này nhớ?"
Nó nâng mặt tôi lên, hôn xuống.
"Tất cả đều nhớ."
Tôi hôn nó dây dưa như mọi lần, bên dưới cũng nắm chặt rồi vuốt ve từ gốc đến đỉnh quy đầu. Nó kích động chảy ra dịch trong suốt. Ngón tay tôi vẽ quanh quy đầu cứng rắn.
"Cứng quá."
Nó gật đầu.
"Ừm. Chị làm nhanh cho em ra được không?"
Tôi lắc đầu, vẫn chậm rãi ve vãn nó, vừa làm vừa dừng lại vuốt ve cơ thể nó, rồi lại hôn.
"A...Trúc Anh, nhanh được không? Không kịp mất..."
"Bình tĩnh đi."
Tôi vui vẻ nhìn côn thịt nó giật lên, ngón trỏ cào nhẹ một đường theo những đường gân. Đúng lúc đó điện thoại tôi vang lên, nó hoang mang nhìn tôi. Tôi tắt điện thoại rồi vội vàng chạy đi rửa tay.
"Bố đến rồi, về đây."
Nó nghiến răng, khổ sở khẽ gầm lên.
"Trúc Anh!"
Tôi xách túi hộp nhựa trong bếp rồi vội vã chạy ra đi giày.
"Không lẽ bắt bố chờ? Ngoan đi, lát về gọi điện."
Nó nắm cổ tay tôi giữ lại. Tôi nhìn nó, gương mặt nó khiến tôi có chút không đành nhưng cũng có chút thỏa mãn.
"Tao mở cửa là người ta nhìn thấy ciu mày cứng ngắc đó nha. Biến thái!"
Nó vẫn nhíu mày nhìn tôi không buông tay. Tôi đành ôm lấy cổ nó, hôn nó.
"Lát nữa về nhà video call, ưm?"
Nó giữ đầu tôi lại,hôn ngấu nghiến đến thỏa mãn mới lưu luyến buông.
"Em sẽ chờ."
Tôi gật đầu rồi vội vàng chạy ra thang máy.
"Làm gì lâu thế? Lưu luyến rồi à?"
Bố tôi hỏi, tôi cố giữ bình tĩnh cho dù tim đang nhảy loạn trong lồng ngực.
"Đâu có, con quên xếp hộp cũ về cho mẹ, lúc bố gọi mới đi lấy ạ."
Bói tôi lái xe, một lát sau lại hỏi.
"Con gái thấy Hoàng Anh thế nào?"
Tôi dựa vào kính xe, cố gắng thản nhiên nói.
"Con vẫn ghét nó lắm."
"Thật hả? Bố thấy ngoài nó ra thì con cũng có mối bận tâm nào khác đâu."
Tôi tặc lưỡi.
"Cũng coi như có chút xíu cơ hội để nó được về làm con bố mẹ tiếp đó ạ."
Bố tôi cười cười.
"Nuôi con rể từ bé, thú vị thật. Dù sao thì bố mẹ cũng yên tâm tuyệt đối nếu Trúc Anh lấy Hoàng Anh đấy. So hai đứa ra thì...bố lo cho Hoàng Anh hơn nếu nó lấy mày."
Tôi lừ mắt nhìn bố, phồng má giận dỗi.
"Rốt cuộc ai mới là con đẻ của bố mẹ vậy ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro