Chương 9. Mười năm sau cả đêm phong lưu
Tô Tranh từ từ tắm rửa.
Lòng của cô đã qua hai cái mười năm, nhưng thân thể cô mới chỉ có hai mươi tám tuổi thôi.
Cô vẩy nước ấm lên, nhìn những giọt nước chậm rãi chảy xuống nơi tuyết trắng của mình, chảy qua vòng eo mảnh khảnh, biến mất ở nơi tối tăm.
Da thịt của cô trắng muốt như sứ hảo hạng. Ở nơi đó có một vài giọt nước trong suốt càng làm nổi bật lên sự sáng bóng mê người. Lúc này cô cảm thấy mình vẫn còn...tư cách , tư cách thuộc về một người phụ nữ.
Tô Tranh đứng lên, nước chảy dọc theo thân thể cao gầy đẹp đẽ của cô xuống. Đôi chân thon dài bước ra khỏi bồn tắm, tiện tay cầm một cái khăn tắm lên lau, sau đó lại cầm cái áo ngủ đã sớm chuẩn bị bên cạnh mặc vào.
Khi cô ra khỏi phòng tắm, cô thấy Mạc Phong đã cởi áo khoác ngoài ra, trên người chỉ có quần và áo sơ mi, áo sơ mi đã tháo một cúc, lộ ra da thịt ngăm đen.
Anh ngồi ở ghế salon, lặng lẽ chăm chú nhìn cô.
Mái tóc ngắn của cô còn ướt, bết vào vầng trán trắng noãn. Có một giọt nước từ từ chảy xuống, chảy đến lông mi cô, cô nhẹ nhàng mở hai mắt, làm rơi giọt nước kia. Nhưng ánh mắt của cô vẫn có chút mơ hồ, còn có cảm giác chua chát.
Tô Tranh vẫn không nhúc nhích, cô gắng nhịn cảm giác chua chát trong mắt này.
Cô có thể cảm giác, đôi mắt người kia vẫn chưa rời khỏi mình. đôi mắt của người đàn ông kia vẫn không rời khỏi cô, nhìn khuôn mặt cô đang cố nhịn loại cảm giác chua chát trong khóe mắt.
Cô có thể cảm giác được, tầm mắt người đàn ông kia vẫn không hề rời khỏi cô, dường như đang theo khuôn mặt của cô mà đi xuống, quét qua cổ, tới trên người của cô, dường như muốn nhìn xuyên qua lớp áo ngủ này để nhìn thân thể cô.
Cô cảm thấy người đàn ông trước mặt này căn bản là □ .
Chỉ là, người đàn ông này muốn không phải cái này sao?
Cô chợt mỉm cười, ngẩng đầu lên, đi tới bên cạnh anh ngồi xuống. Hơi thở thơm như hoa lan: "Sao anh còn nhìn tôi như vậy? Hay là anh đang chuẩn bị động thủ đây?" Tô Tranh hiểu rõ Mạc Phong. Mạc Phong trước đây không thể chưa tắm mà làm. Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ. Mà ngoại lệ này chỉ có một lần duy nhất.
Cô cảm thấy hơi thở Mạc Phong ngày càng gấp, tròng mắt nhìn mình ngày càng nóng bỏng.
Cô lại mỉm cười, Mạc Phong, lòng của anh dù là sâu khó lường, nhưng rốt cuộc trong tay tôi còn nắm được một phần của anh.
Lúc này, cô chợt nhớ đến lúc trước khi sống lại, khi cô nằm trong vũng máu loáng thoáng như thấy Mạc Phong đang nóng nảy nói gì với cô.
Khi đó cô đã không nghe được âm thanh gì, nhưng xuyên qua màu đỏ của máu, cô thấy anh vội vàng, liều mạng nói gì đó với mình.
Mạc Phong, trong lòng anh, vào lúc tôi sắp chết kia, chính là có lời muốn nói với tôi, đúng không?
Hơi thở Mạc Phong ngày càng gấp, sau đó vào lúc Tô Tranh tưởng anh sẽ hành động, Mạc Phong chợt đứng lên.
Tô Tranh ngẩng đầu lên thì chỉ thấy bóng lưng của Mạc Phong.
Mạc Phong như là muốn trốn chạy vào phòng tắm.
Chuyện kế tiếp, tất cả giống như thuận nước đẩy thuyền.
Họ đã quen thuộc thân thể của nhau. Cô không còn là thiếu nữ trẻ trung mười một năm trước, anh cũng không còn là thanh niên hai mươi mấy tuổi. Vì vậy, hai nam nữ thành thục cho dù vào thời khắc giao dịch khó xử cũng cố gắng để mình vui vẻ, thời điểm mình vui vẻ dĩ nhiên cũng làm cho đối phương vui vẻ.
Vóc người Tô Tranh cao gầy, vóc dáng đàn ông mà không cao ở trước mặt cô sẽ cảm thấy tự ti. Nhưng nằm dưới Mạc Phong, tư thế của cô lại là loại tư thế hoàn toàn khuất phục.
Mạc Phong cao lớn, cường tráng, da thịt ngăm đen, cánh tay có lực, giống như chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, liền có thể đem thân thể mảnh khảnh của cô hoàn toàn bao phủ trong ngực, để cho cô không cách nào chạy trốn, để cho cô không kiềm chế được.
Dĩ nhiên Tô Tranh cũng không muốn chạy trốn. Cô vì sao phải trốn? Người đàn ông này đối với phụ nữ mà nói vốn là sự mê hoặc nguy hiểm chết người, khiến cho một người đàn ông trêu đùa mà không để lại dấu vết gì, hấp dẫn cũng là một loại vui vẻ.
Cô nhìn đôi tay thanh tú như ngọc của mình nhẹ nhàng phẩy qua lồng ngực phập phồng của anh nhẹ nhàng xoa bóp. Sau đó nắm lấy, dùng chút sức. Cô hài lòng nhìn anh hít sâu, con ngươi bắt đầu tối lại, chỗ nào đó trên mặt người đàn ông bắt đầu bốc hơi.
Nhưng là người đàn ông này cũng không có chút động tĩnh, vì vậy tay cô tiếp tục đi xuống, khẽ lướt như có như không, từ từ đi tới bụng anh, cô nghe được hô hấp của anh nặng nề, cảm thấy thân thể anh cứng nhắc. Cô tiếp tục đi xuống.
Cô cố tình khi sắp tới chỗ mấu chốt thì chợt dừng lại, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh.
Anh cố nhịn cau mày, hơi nhếch môi nhìn cô.
Nhưng cô lại không hoàn toàn buông tay cũng không tiếp tục nữa, giơ tay khẽ nghịch mái tóc ngắn của mình. Tóc còn có chút ướt, có lẽ cô nên sấy khô mới đúng. Nên cô nhìn quanh căn phòng, muốn tìm xem máy sấy ở đâu.
Nhưng cô căn bản chưa kịp cử động, sau lưng người đàn ông kia đã nhào tới, lật người đè cô xuống.
Hơi thở nóng bỏng phả lên khuôn mặt hơi ướt của cô. Có bàn tay chợt thò vào cởi áo ngủ của cô. Cô căn bản không phản ứng kịp, đã hoàn toàn bị giam cầm dưới thân thể anh, không thể nhúc nhích được.
Tô Tranh cảm thấy sức nặng của người đàn ông trên người. Cô cảm nhận được lồng ngực người đàn ông này đang phập phồng kịch liệt. Cô ngửa cổ lên, ngẩng đầu nhìn anh đang áp chế mình, khẽ nheo đôi mắt.
Mạc Phong nhất thời ngưng mắt nhìn cô, sau đó từ từ cúi đầu, hôn lên hõm cổ của cô.
Hõm cổ của cô tuyệt đẹp, giống như con thiên nga ưu thương trên hồ nước phẳng lặng, mùi của cô cũng rất tuyệt. Mạc Phong không nhớ ra được đó là là mùi vị gì.
Mạc Phong lúc bắt đầu, hôn rất nông, sau lại không ngừng tăng thêm, từ từ trở thành gặm nuốt. Cô cảm thấy có chút đau nên khẽ ngâm nga ra tiếng.
Mạc Phong cảm thấy tiếng rên của cô, giống như một ca khúc, một bài hát không biết tên qua năm tháng vang lên ở trong đầu. Tiếng rên đứt quãng này, đánh thức nội tâm đang say ngủ của anh.
Vì vậy giờ khắc này, Mạc Phong không chút do dự, xông vào trong cơ thể cô.
Thời điểm anh tiến vào, anh biết nơi này còn có chút khô khốc, giống như mảnh đất lâu không có người cày cấy. Anh nghe tiếng rên kia dừng lại, thay vào đó là tiếng hít khí khổ sở.
Nhưng anh vẫn nhắm mắt, cũng đóng chặt tim mình, không có dừng lại.
Anh tựa như đang cày cấy trên một mảnh đất hoang vu. Mảnh đất quá khô cằn, anh cày cấy rất khó khăn, nhưng lại không muốn dừng lại. cho dù có làm cô khổ sở, anh cũng không muốn dừng lại. Anh cảm thấy đây là một loại trừng phạt, trừng phạt cô, thậm chí cũng là trừng phạt chính mình.
Mảnh đất hoang vu đang được cày cấy này, cũng như cái giếng cổ xưa cũ, nhưng lại dần dần rỉ nước, sau đó nước này từ từ lan tràn, càng ngày càng nhiều, xoa dịu cô, cũng xoa dịu anh.
Anh vươn tay ra, đột nhiên lật cô lại. Anh thấy thân thể mảnh khảnh của cô gái này run rẩy trong vòng tay anh, sau đó anh dùng một tay nâng hai tay cô lên, quặt ra sau lưng.
Cô gái cao gầy này, nằm dưới hắn như một con bướm gãy cánh, bị bẻ thành tư thế khuất nhục, theo công kích của anh mà run rẩy nhè nhẹ trong gió, theo nhịp điệu của anh mà phát ra một tiếng than khóc sụt sùi như rên rỉ.
Anh thấy eo cô dưới sự dùng sức của mình uốn thành một loại tư thế quỷ dị. Anh thấy cô dưới thân mình hình thành đường cong đẹp đẽ. Anh thấy hai vai cô hơi co lại dưới thân mình. Anh nhìn thấy mái tóc ngắn của cô từ từ rũ xuống phục tùng. Cô cũng không đủ mượt mà xinh đẹp nhộn nhạo ra xinh đẹp sóng lớn. Sau đó anh lại nhắm mắt, tiếp tục cày cấy.
Lần này, không còn là cày cấy. Anh cảm thấy ngày càng giống đi thuyền trong nước.
Nước chảy xiết, anh chèo ngược dòng nước, ra sức xông tới, từ nơi này đánh thẳng vào trong. Hô hấp của anh ngày càng gấp rút, cô khóc sụt sùi, ngày càng mảnh mai.
Mạc Phong cảm thấy thế này chưa đủ, ở bên trong dòng nước chảy xiết này, anh còn có một nơi chưa chạm tới. Chỗ đó chôn sâu trong cơ thể cô. Chỉ lịch sự cày cấy không không thể đạt tới, nên anh càng thêm ra sức tiến lên, chỉ vì chỗ sục sôi này.
Anh nghe thấy tiếng thở gấp kịch liệt của bản thân, cảm thấy có giọt mồ hôi chảy xuống từ trán mình, rơi lên bờ vai trần của cô, đụng tới nơi kích tình bắn đầy tia lửa.
Anh đã nhiều năm không làm qua, loại cảm giác này, giống như loại cảm giác của cái đêm nhiều năm trước kia khiến anh không hiểu tại sao.
Không biết đã đã trải qua bao nhiêu lần mạnh mẽ bơi thuyền, toàn thân anh cứng đờ, ở nơi nóng rực bên trong, anh đem toàn bộ giải phóng vào cơ thể cô.
Anh kịch liệt thở dốc, nằm trên lưng cô, nghe cô từ từ khôi phục thở gấp trầm thấp.
Bàn tay anh mơn trớn phần lưng bóng loáng của cô. Trên lưng cô có một tầng mồ hôi mịn, thân thể từ run rẩy trở lại bình thường. Anh tựa cằm lên phần lưng của cô, lấy chòm râu rậm cọ lưng cô, hài lòng khi thấy thân thể bên dưới khẽ co rúm.
Giờ khắc này, anh nhắm hai mắt lại, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim qua tấm lưng của cô. Cô vẫn không nhúc nhích, giống như là ngủ thiếp đi.
Thật lâu sau, Mạc Phong giống như chợt nhớ ra gì, đột nhiên ngồi dậy.
Tô Tranh co ro nằm sấp phía dưới ngẩng đầu lên liếc anh một cái.
Chỉ thấy Mạc Phong giống như đang suy tư cái gì, cau mày, cúi đầu ngưng mắt nhìn thân thể cô.
Tô Tranh không hiểu gì cả.
Đôi mắt Mạc Phong từ từ dời xuống, xuống tới khe mông hẹp mảnh của cô.
Tô Tranh nhất thời cảm thấy nơi đó có một ngọn lửa nóng.
Mạc Phong lại đem tầm mắt dừng lại ở nơi nào đó, đưa bàn tay ngăm đen ra, vuốt ve nơi tuyết trắng này.
Vuốt ve ở bên trong nơi này, Mạc Phong rốt cuộc thấy được nơi đó, có một chút hồng.
Điểm hồng này, nhỏ chỉ bằng hạt gạo, mang theo mị hoặc không nói ra được, kiều diễm ướt át hé mở ra vùng trắng nõn vậy.
Tô Tranh hiểu ý tứ của anh, cười châm chọc mà: "Có lẽ tôi căn bản không phải Tô Tranh mà anh biết."
Mạc Phong không nói gì, bàn tay to lớn kia hơi dùng sức một chút.
Tô Tranh cau mày, thực sự có chút đau, mặc dù đau này so với vừa rồi cũng không đáng là gì.
====tôi là dải phân cách yên lặng ôm nhau một hồi lâu === ====
Tô Tranh đứng dậy, muốn thoát khỏi vòng tay Mạc Phong.
Mạc Phong cau mày nhìn về phía Tô Tranh.
Tô Tranh hiểu ý Mạc Phong, cười nói: "Tôi muốn uống nước."
Mạc Phong gật đầu, buông tay đang giữ Tô Tranh ra.
Tô Tranh sau khi đứng dậy, lấy ly rót cho mình một cốc nước, sau đó không biết từ đâu lấy ra một viên thuốc, liền uống xuống.
Mạc Phong lần nữa cau mày, mở miệng hỏi: "Em uống gì thế?"
Tô Tranh không trả lời, lại uống hết mấy ngụm nước sau đó mới quay người lại ngồi lại trên giường: "Thuốc tránh thai."
Mạc Phong trầm mặc ngưng mắt nhìn Tô Tranh, cũng không có nói cái gì, nhưng là Tô Tranh biết trong lòng Mạc Phong bất mãn, vì vậy cô mở miệng giải thích nói: "Anh chịu dùng áo mưa (bao cao su) sao?"
Tô Tranh dĩ nhiên biết Mạc Phong sẽ không nguyện ý, rất nhiều năm trước cô cũng biết.
Quả nhiên, Mạc Phong nguội lạnh nói: "Dĩ nhiên không cần."
Tô Tranh ngẩng đầu lên cười: "Vậy chỉ có thể để tôi hy sinh thôi, sau chuyện như vậy thì phải uống thuốc tránh thai 24h rồi, nhưng mà loại này thuốc uống nhiều đối với thân thể cũng không tốt. Cho nên về sau anh tốt nhất hãy nói cho tôi biết trước quy luật của loại chuyện này, tôi có thể uống thuốc tránh thai trước đó, loại thuốc kia đối với thân thể tổn thương sẽ nhỏ một chút."
Mạc Phong càng thêm bất mãn, lãnh phúng nói: "Em có vẻ nghiên cứu rất kĩ về thuốc tránh thai?"
Tô Tranh gật đầu: "Không phải nghiên cứu kĩ càng gì, chỉ là thỉnh thoảng tìm hiểu thôi , dù sao tôi phải học được cách bảo vệ mình." Nếu như lần này tôi không học cách bảo vệ mình, thì cũng sẽ không có bất luận kẻ nào đến giúp tôi.
Sắc mặt Mạc Phong rất khó coi, nhưng rốt cuộc lại không nói gì, đưa ra cánh tay ra ôm cô vào trong ngực, hai người cùng nhau ngã xuống nằm trên giường.
Về phần ngã nằm trên giường làm cái gì, Tô Tranh dĩ nhiên rất rõ ràng.
Mạc Phong là hạng người gì, Mạc Phong là từng là người chạy bền tốt nhất trong số các binh sĩ của liên đoàn, người như anh, có sự chịu đựng và thể lực tốt đến kinh người.
Vì vậy đối với một người có thể lực và sự chịu đựng kinh người như vậy thì, một lần, thế nào đủ đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro