Chương 8. Tôi không thích em gọi tôi là Mạc tiên sinh
Mạc Phong nhíu mày: "Không cần nói cám ơn, điều cô cần làm, là nghĩ xem làm sao báo đáp tôi."
Báo đáp? Cái gọi là báo đáp, ít nhất cũng phải là cho đối phương có lợi, làm cho đối phương hài lòng vui vẻ, đạt được vui vẻ về tinh thần hoặc thể xác.
Nhưng Tô Tranh có gì có thể cho Mạc Phong đây?
Trước mặt Mạc Phong, cho dù có chuẩn bị thế nào, thì vẫn là hai bàn tay trắng như cũ. Vì vậy cô không hiểu hai bàn tay trắng như mình làm sao có thể đáp ứng được điều kiện Mạc Phong đưa ra?
Mạc Phong trầm mặc nhìn Tô Tranh, thật ra thì chính anh cũng không hiểu.
Người phụ nữ trước mắt này, mười một năm trước anh đã từng muốn, sau đó lại mất đi, trở thành sinh mệnh trong quá khứ của anh.
Nếu như là người qua đường, anh sẽ không để ý, đây chính là sự kiên trì và quật cường của Mạc Phong.
Mà hôm nay là vì cái gì, người phụ nữ từng khiến Mạc Phong cắn răng không muốn quay lại, thế nhưng lại khiến cho anh nói ra điều kiện?
Tô Tranh không hiểu, mà Mạc Phong cũng không có cách nào lý giải, nhưng cuối cùng Mạc Phong cũng đã cho mình một đáp án, có lẽ chỉ là anh không cam tâm, muốn trả thù người phụ nữ này mà thôi?
Trong buổi tối nay, anh chợt có ý nghĩ khác, có lẽ anh nguyện ý chấp nhận người phụ nữ này, là bởi vì hai đứa bé kia?( Bạn Hoa : dạ vâng anh chỉ vì hai đứa bé kia thôi)
Bất kể thế nào, người phụ nữ này cũng là mẹ ruột của hai đứa trẻ. Cho dù hai đứa trẻ này cả đời cũng sẽ không biết được sự thật, nhưng anh là một người cha có trách nhiệm cũng nên để cho họ sống chung trong một khoảng thời gian, để có được một chút an ủi.(Bạn Hoa: không rõ là anh cho họ hay lấy đi của họ đây ?????)
Trong lòng Mạc Phong lại dâng lên chút chua xót. Từ lúc nào, anh lại có nhiều tâm sự như vậy? Con gái ruột thịt của anh, nhiều năm qua không có mẹ chăm sóc, tuy nói là nuông chiều và vinh hoa phú quý đủ cả, nhưng dù vậy thì vẫn là thiếu sót. Mà tất cả việc này, nếu như không phải là bị người phụ nữ trước mặt này phản bội, chuyện làm sao lại tới nông nỗi ngày hôm nay?
Anh nhướn mắt, đôi mắt lóe lên sự lạnh lùng bén nhọn, khiến cho Tô Tranh cau mày.
Mạc Phong nói từng chữ: "Tối nay cẩn thận báo đáp tôi đi."
Trong lòng Tô Tranh chợt rùng mình ớn lạnh, nhưng cô mím đôi môi mỏng, không nói một lời, chỉ gật đầu một cái.
Tối nay, cô sẽ giống như nhiều năm trước, dâng hiến thân thể của mình?
Sau khi nghĩ đến điểm này, Tô Tranh cảm thấy rất buồn cười nên bật cười.
Mạc Phong liếc qua: "Cô cười cái gì?"
Tô Tranh nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, cười nói: "Tôi bỗng nhiên nhớ tới, nhiều năm trước tôi là đóa hoa mềm mại cỡ nào! Hôm nay tôi đã coi là người đẹp hết thời rồi, vẫn còn có may mắn được Mạc tiên sinh nhớ đến, thật là vinh hạnh."
Người đẹp hết thời, những lời này dùng để hình dung Tô Tranh đương nhiên là có chút quá mức, chỉ là từ lúc Tô Tranh sinh đứa bé đến bây giờ cũng đã gần ba mươi tuổi rồi, xác thực không phải là loại phụ nữ mà Mạc Phong có thể để ý đến.
Khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Phong bỗng nhiên phiếm hồng khó mà tưởng tượng, dĩ nhiên anh rất nhanh che dấu "Khụ" một cái, lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.
Anh lạnh nhạt mở miệng: "Cô đổi ý còn kịp đấy."
Tô Tranh nhíu mày cười: "Mạc tiên sinh, vì sao tôi phải hối hận?"
Mạc Phong nhìn cô nở nụ cười, từ tốn nói: "Đúng, sẽ không hối hận. Cô còn kỳ vọng là tôi có thể tạo ra thật nhiều cơ hội cho cô và bọn trẻ tiếp xúc nhiều hơn mà."
Tô Tranh gật đầu cười: "Không sai, còn phải làm phiền Mạc tiên sinh."
Mạc Phong cảm thấy nụ cười của cô có chút chói mắt, liền nhẹ nhàng buông một câu: "Cũng chỉ là tiếp xúc mà thôi."
Ý cười trong mắt Tô Tranh đọng lại trong nháy mắt, sau đó từ từ biến mất, gương mặt xinh đẹp phủ lên một tầng bất đắc dĩ, cô gật đầu: "Không sai, chỉ là có cơ hội tiếp xúc mà thôi."
Chỉ là cơ hội tiếp xúc với người xa lạ mà thôi. Cô cũng vĩnh viễn không thể khiến cho bọn trẻ gọi cô một tiếng mẹ, vĩnh viễn đều không thể.
Cho dù cô sống lại, cho dù cô kiên cường, cho dù cô nỗ lực mười năm, cô cũng không vượt qua được khoảng cách kia.
Giữa bọn họ, ngăn cách bởi năm tháng, ngăn cách bởi hiểu lầm, ngăn cách bởi dòng dõi, ngăn cách bởi tầng lớp.
Tô Tranh ngẩng đầu lên, theo khóe mắt có chút ướt át, lạnh lùng nói: "Có cơ hội, cũng là tốt rồi."
Mạc Phong tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Tô Tranh, anh đương nhiên thấy được khóe mắt kia có chút ướt át, nhưng anh nghiêng đầu, không nói câu nào.
Cho dù ánh mắt dê đợi làm thịt này thê lương thế nào, Mạc Phong cũng sẽ không thay đổi chủ ý.
Nếu anh có thể đối diện với chính mình, anh sẽ nói với mình như vậy. Người phụ nữ này sau mười năm vẫn có một loại thu hút vô hình như cũ. Dĩ nhiên, quan trọng hơn là, người phụ nữ này phải bị trừng phạt. Đã làm sai, thì phải trả giá thật lớn, cũng là phải bị trừng phạt.
Mạc Phong sau mười năm cố ý lãng quên, rốt cuộc cảm thấy, mình nên trừng phạt Tô Tranh rồi.
Chỉ là, tối nay, anh nên trừng phạt cô thế nào đây?
Mạc Phong khởi động xe, xe bắt đầu hướng tới một khu nhà ở khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro