Chương 7. Bữa ăn tối của người một nhà
Mạc Phong xuống xe, Tô Tranh cũng muốn xuống, nhưng Mạc Phong ngăn cản cô.
"Cô ở chỗ này chờ đã." Trong mắt Mạc Phong đầy ẩn ý.
Tô Tranh nhất thời hiểu ra, tay đang muốn đẩy cửa xe ra dừng lại. Bởi vì cô hiểu ý Mạc Phong rất nhanh. Cô biết Mạc Phong nhất định là cảm thấy cô và anh không nên cùng xuất hiện, như vậy sẽ tạo thành một biểu hiện giả dối, sẽ làm cho những người khác, hoặc khiến bọn trẻ hiểu lầm.
Một đôi nam nữ, cùng nhau đón trẻ con sau khi tan học. Còn có cái gì có thể gây hiểu lầm hơn sao?
Vì vậy Tô Tranh hiểu, bàn tay đang muốn mở cửa xe cũng lặng lẽ thu hồi.
Mạc Phong trong nháy mắt có chút đau thắt, anh định giải thích, hé miệng, muốn nói, nhưng không biết nói gì, vậy nên chỉ có thể nhìn cô, rồi rời đi.
Tô Tranh nhìn qua cửa sổ xe ra bên ngoài, thấy bọn trẻ mặc đồng phục chỉnh tề, mang theo khuôn mặt tươi cười ra khỏi trường, sau đó được các bảo mẫu hoặc bố mẹ đón, vui vẻ lên xe rời đi.
Khuôn mặt tươi cười của những đứa trẻ kia cũng rất hạnh phúc, dưới ánh sáng mặt trời càng hạnh phúc đến chói mắt. Trên gương mặt bố mẹ chúng cũng là vẻ tươi cười, đó là nụ cười hoàn toàn hạnh phúc hoặc xen lẫn bất đắc dĩ hoặc mệt mỏi, hoặc mang theo ý cười vui mừng.
Trên đời này hạnh phúc đều giống nhau , nhưng trên đời này bất hạnh lại có điểm khác biệt.
Tô Tranh không khỏi nhìn lại mình, có bất hạnh hay không, cũng không có nghĩ đến hạnh phúc của mình là gì, cô chỉ biết mình kỳ vọng điều gì.
Kỳ vọng của Tô Tranh, chẳng qua là có thể tới gần một chút, gần hơn chút nữa.
Vươn tay, cố gắng đến gần mà thôi.
Mạc Phong nhanh chóng nhìn thấy hai đứa con của mình đang cười nói dắt tay nhau đi ra cổng trường, liền tiến lên đón.
Hai đứa bé thấy ba mình đến đón mình lần nữa đều rất vui mừng. Mạc Yên Nhiên chạy đến trước mặt Mạc Phong, nghẹo đầu cười: "Ba lại đến đón chúng con ạ!" Mạc Phong thường không ở nhà, có khi rời nhà nửa năm không về là chuyện bình thường. Mạc Yên Nhiên và Mạc Cách Ly là do bà nội nuôi lớn, nên đối với Mạc Yên Nhiên mà nói, ba có thể đến đón mình tan học hai ngày liên tiếp là một chuyện kỳ diệu và đáng vui mừng.
Mạc Cách Ly không nói gì, nhưng cũng nhìn ra được là rất vui mừng.
Mạc Phong sờ đầu Mạc Cách Ly, lại vuốt mái tóc quăn y hệt búp bê của Mạc Yên Nhiên: "Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn."
Mạc Yên Nhiên nghe vậy, vui mừng muốn nhảy cẫng lên. Được đi ra ngoài ăn, bé có rất ít cơ hội ăn ở bên ngoài, vì bà nội luôn nói đồ bên ngoài không đảm bảo, nên cũng không đưa bé đi ăn.
Hai đứa bé không nén được hạnh phúc. Mạc Cách Ly cũng cùng theo lên xe. Đối với bọn trẻ mà nói, hôm nay thật là một ngày đặc biệt. Ba đến đón tan học, hơn nữa còn muốn dẫn ra ngoài ăn cơm. Chuyện tốt như thế, ngàn năm có một nha.
Nhưng mà sau khi hai đứa lên xe, lại sửng sốt khi thấy, ở ghế phụ, một Tô Tranh đang mỉm cười nhìn bọn họ.
Mạc Yên Nhiên nhìn về phía ba, lại nhìn thấy ba lên thẳng xe, mở chân ga, liền quay đầu, lễ phép nhưng lạnh nhạt chào: "Chào dì Tô"
Mạc Cách Ly nhìn xuống, lạnh nhạt chào: "Dì Tô"
Tô Tranh biết mình không thể quá nóng vội, nên bày ra nụ cười thân thiết nhất có thể, sau đó nhẹ nhàng chào: "Yên Nhiên, Cách Ly."
Mạc Yên Nhiên và Mạc Cách Ly sau khi ngồi vững, thắt chặt dây an toàn, liền hỏi ba mình: "Tối nay chúng ta ăn gì ạ?"
Thật ra là bọn chúng muốn hỏi, chẳng lẽ tối nay bọn con và dì Tô này sẽ cùng nhau ăn cơm sao? Nhưng bọn chúng không phải trẻ con, rốt cuộc vẫn không nói ra lời này.
Mạc Phong ngược lại nghe thế lại sững sờ, anh chỉ muốn cho Tô Tranh và hai đứa trẻ cùng nhau dùng cơm thôi, còn việc ăn gì, hình như không có trong phạm vi lo nghĩ của anh.
Anh chưa từng đưa con ra ngoài ăn, mà những chỗ anh quen thuộc kia, rõ ràng không thích hợp để đưa trẻ con đến. Trong một khắc, anh không tự chủ được nhìn về phía Tô Tranh.
Trong tiềm thức, có lẽ anh cảm thấy, dù Tô Tranh không có tư cách nhưng bất luận thế nào cũng là mẹ bọn trẻ. Chuyện như vậy có lẽ cô nên biết mới phải chứ?
Tô Tranh hiểu được ánh mắt của Mạc Phong, biết rõ anh không hề có khái niệm với việc dẫn bọn trẻ đi ăn cái gì. Vì vậy, cô quay đầu, mỉm cười hỏi hai đứa trẻ: "Vậy các cháu muốn ăn gì?"
Mạc Yên Nhiên có chút không quen Tô Tranh hỏi bé như vậy, bé cũng không rõ lắm tại sao ba mình lại để cho Tô Tranh quyết định. Nhưng liên quan đến ăn, bé nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Cháu muốn ăn MacDonald, có được không ạ?"
Mạc Yên Nhiên chưa từng đến MacDonald, bởi vì bà nội luôn nói là đồ ăn ở đó không hợp về sinh, muốn ăn thì bảo đầu bếp làm Hamburg thôi. Nhưng Mạc Yên Nhiên luôn cảm thấy, đầu bếp nhà không có ai làm được Hamburg ngon như ở MacDonald.
Có lúc cô đi ngang qua MacDonald, nhìn qua cửa sổ thấy bạn nhỏ cầm Hamburg hoặc là ăn khoai tây chiên, bên cạnh còn có ba mẹ, cô cảm thấy mọi người ăn thật là ngon miệng.
Mạc Yên Nhiên chưa từng ăn qua, cho nên rất muốn.
Mạc Cách Ly không lên tiếng. Mạc Cách Ly luôn luôn không thèm để ý. Chị ăn cái gì cậu sẽ ăn cái đó. Chị cậu thích ăn cậu sẽ không giành.
Tô Tranh do dự một chút, MacDonald? Trẻ con ăn nhiều không tốt. Nhưng cô lại nghĩ, đối với trẻ con bình thường thì bọn nhỏ bị quản thúc cực nghiêm, có đôi lúc có thể bốc đồng, thỉnh thoảng ăn, chắc cũng không sao chứ?
Vì vậy nhìn sang Mạc Phong bên cạnh hỏi ý.
Mạc Phong thì cũng chẳng sao. Anh xuất thân từ gia đình phú quý nhưng dù sao cũng đã trải qua một đoạn đường đời ở trường quân đội, cũng nếm khổ rồi, biết bọn trẻ không nên nuông chiều từ bé. Con nhà người khác có thể ăn, chẳng có lý do gì con mình không ăn được. Vậy nên anh gật đầu một cái bày tỏ sự đồng ý.
Tô Tranh nhận được sự đồng ý, liên quay đầu nhìn hai người bạn nhỏ phía sau, cười nói thân thiết: "Ba các cháu đồng ý rồi. Có thể ăn MacDonald."
Mạc Yên Nhiên hưng phấn, mắt sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nụ cười, đưa tay làm dấu hiệu chiến thắng. Mạc Yên Nhiên luôn có ý làm nũng với người ba có chút quá mức nghiêm khắc này, nhưng trước khi làm nũng cũng phải nhìn tình thế. Nói cho cùng, thật ra ba cũng không có quan hệ thân mật đặc biệt với một người phụ nữ nào. Vì vậy Mạc Yên Nhiên cảm thấy rất hưng phấn đối với việc cưng chiều dung túng của ba mình lần này, mà lúc này Mạc Yên Nhiên vô cùng hưng phấn lập tức quên đi ảnh hưởng của Tô Tranh, và thân phận của Tô Tranh, dĩ nhiên cũng quên luôn bữa ăn tối sắp tới cùng Tô Tranh.
Mạc Cách Ly lại là bé trai cực kỳ bình tĩnh nhìn Tô Tranh, trong mắt có sự thăm dò.
Tô Tranh thấy Mạc Yên Nhiên cười đến vui vẻ, thậm chí mắt có chút ướt át. Giờ phút này, cô cảm thấy mình có thể nguyện ý hi sinh tất cả, chỉ cần được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con.
Ngay lúc này, Tô Tranh có cảm giác bị người săm soi, loại ánh mắt này, không sắc bén, nhưng cũng không thể bỏ qua.
Cô nhẹ nhàng nhìn sang, thấy bé trai mười tuổi Mạc Cách Ly, đang nhìn mình, bằng ánh mắt thăm dò.
Cô mỉm cười với cậu bé. Cô biết Mạc Yên Nhiên có vẻ kiêu căng nhưng lại đơn thuần. Còn Mạc Cách Ly, lại lạnh lùng, thâm trầm giống ba mình, học từ thầy mà giỏi hơn thầy.
Cô không hiểu đứa bé này, cho dù đây cũng là con trai cô.
Mạc Cách Ly nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mạc Phong cảm thấy không khí trong xe hơi kì lạ, nhưng không nói gì, nhấn ga, xe chạy vút đi.
MacDonald, ngày ngày ăn MacDonald, tất cả sung sướng đều ở MacDonald.
Mạc Yên Nhiên vui sướng ăn MacDonald mà bé đã mong đợi đã lâu, mặc dù xem ra cũng giống như đồ ăn mà bé từng ăn qua, nhưng bé lại vừa ăn vừa có hứng thú dồi dào, vừa ăn vừa tò mò nhìn người bạn nhỏ bên cạnh.
Mạc Cách Ly lặng lẽ ăn Hamburg trong tay, thỉnh thoảng đưa khăn giấy cho chị mình, đưa khoai tây, lấy sốt cà chua.
Mạc Phong định nhúng tay, biểu hiện chút mẫu mực của người cha từ ái, nhưng anh phát hiện mình không thể nào nhúng tay. Vì vậy anh hắng giọng, cầm Hamburg lên cắn một miếng.
Tô Tranh cũng muốn nhúng tay, để lấy cho bản thân có một chút hảo cảm. Nhưng cơ bản cô cũng phát hiện, nơi này không có thích hợp. Vậy nên chỉ có thể giương mắt nhìn Mạc Yên Nhiên vui sướng ăn, nhìn Mạc Cách Ly có sự săn sóc hiểu chuyện hiếm có ở cái tuổi này.
Mạc Cách Ly ngẩng đầu, mặt không thay đổi mở miệng: "Dì Tô. Sao dì không ăn?"
Tô Tranh cúi đầu, lúc này mới phát hiện chiếc Hamburg thịt bò mình cầm trên tay chưa ăn miếng nào. Cô mỉm cười với Mạc Cách Ly, cúi đầu ăn.
Mạc Cách Ly nhìn về phía ba mình, phát hiện vẻ mặt của ba không chút thay đổi, không nhìn ra bất kỳ khác thường gì, mà lại thấy người chị lớn hơn mình mười phút bên cạnh, đã hoàn toàn tập trung vào thức ăn và cảnh tượng mới lạ xung quanh, căn bản không thèm để ý gì khác.
Vậy nên Mạc Cách Ly cũng cúi đầu tiếp tục ăn. Dù là kì quái, nhưng chuyện này đâu đến phiên cậu quan tâm, không phải sao?
Một bữa cơm, ai nấy đều có tâm tư riêng của mình. Người duy nhất ăn với vẻ hạnh phúc mỹ mãn, có lẽ là tiểu thư Mạc Yên Nhiên.
Ăn xong, bé lắc lắc chân nhỏ, thỏa mãn thở dài nói: "Ba, nếu có thể ngày nào cũng đi ăn MacDonald thì tốt quá."
Mạc Phong nhíu mày: "Hôm nào cũng đi?" Anh vừa nói xong, liền cầm giấy lên lau tay "Không thể hôm nào cũng đi. Mấy thứ đồ ăn này không tốt cho sức khỏe." Mấy năm ăn một lần còn được, hôm nào cũng ăn, dĩ nhiên là không cho phép.
Mạc Yên Nhiên bất đắc dĩ thở dài, nhíu đôi mắt đẹp và nhăn cái mũi nho nhỏ, ủy khuất nói: "Được rồi. Vậy thỉnh thoảng mới ăn đi"
Mạc Cách Ly đưa một ly coca cho Mạc Yên Nhiên, bé tiện tay cầm lấy, ưu nhã uống vài ngụm rồi để qua một bên: "Chị không muốn uống."
Mạc Cách Ly không nói gì, tự cầm lên uống.
7.3
Ăn cơm xong, mọi người lần nữa lên xe ngồi vào chỗ của mình.
Nhờ một bữa cơm, địch ý của Mạc Yên Nhiên với Tô Tranh đã giảm bớt, cũng không phải đã tiếp nhận cô, chỉ là cho phép người này tồn tại.
"Ba. Giờ chúng ta đi đâu ạ?" Mạc Yên Nhiên cẩn thận hỏi, đối với ba, Mạc Yên Nhiên thỉnh thoảng kiêu căng cũng có chút kính sợ.
"Về nhà." Mạc Phong trả lời đơn giản.
Mạc Yên Nhiên bĩu môi bất mãn: "Con còn tưởng là được ở ngoài chơi thêm chút nữa rồi mới về mà."
Với cái loại vấn đề dư thừa này, Mạc Phong không trả lời, vui đùa chút bên ngoài, dĩ nhiên là không thể.
Tô Tranh nhìn thấy, không đành lòng liền đề nghị: "Giờ vẫn còn sớm mà, chi bằng đi chơi thêm chút."
Nghe vậy, Mạc Phong liếc Tô Tranh. Ý tứ cái nhìn kia rất rõ rãng, nơi này có chỗ cho cô nói sao?
Tô Tranh im lặng, nhìn về phía trước, không nói thêm gì nữa.
Mạc Yên Nhiên thất vọng, nhưng cũng phải chịu. Mạc Cách Ly trầm mặc một bên.
Vì vậy Mạc Phong lái xe, mục đích là về nhà.
Xe đến gần nhà họ Mạc, Mạc Phong dừng xe gọi cho bảo mẫu, yêu cầu tới đón tiểu thư và thiếu gia, nói địa điểm, bảo mẫu vội vàng tuân lệnh.
Mạc Yên Nhiên tò mò hỏi: "Ba, ba không cùng bọn con về ạ?"
Mạc Phong lạnh nhạt trả lời: "Buổi tối ba còn có việc."
Có chuyện gì vậy, Mạc Yên Nhiên chớp chớp mắt, nhìn về phía Tô Tranh, trực giác của bé mách bảo chuyện đó có quan hệ với dì này.
Tô Tranh nhất thời cứng họng, cô mơ hồ cảm nhận được chuyện Mạc Phong nói là chuyện gì, nhưng cô không thể nói cho Mạc Yên Nhiên đang nhìn mình tha thiết. Thật ra Tô Tranh dĩ nhiên không hy vọng Mạc Phong có chuyện, cô thích Mạc Phong lúc dung túng Yên Nhiên hơn, sau đó cô lại mặt dày đi theo bên cạnh, lặng lẽ nhìn họ.
Mạc Yên Nhiên không có được đáp án từ chỗ Tô Tranh, hoặc là không có hi vọng cô có dự định phản bác, không khỏi có chút nhụt chí, mất hứng, sau khi "Ai" một tiếng liền tựa vào ghế ngồi.
Lúc này Mạc Phong lên tiếng: "Yên Nhiên, Cách Ly." Anh trịnh trọng gọi.
Mạc Cách Ly nhướn mắt: "Ba" Cậu biết khi Mạc Phong dùng giọng điệu này nói thì lúc nói nhất định là có chuyện.
Mạc Yên Nhiên dĩ nhiên cũng cảm thấy, vì vậy ngồi thẳng người trên ghế: "Ba, có chuyện gì không?"
Mạc Phong rất hài lòng với phản ứng của hai con, nhắc nhở: "Bà nội không thích các con ăn MacDonald, nếu bà biết tối nay ba dẫn các con đi ăn, vậy sau này các con không có cơ hội ăn nữa đâu."
Mạc Yên Nhiên lập tức hiểu ra, liên tục gật đầu nói: "Ba, con hiểu, con nhất định sẽ không nhắc tới trước mặt bà nội."
Mạc Cách Ly cũng tự nhiên gật đầu theo chị.
Mạc Phong tiếp tục nhắc nhở: "Vậy là tối nay chúng ta ăn cơm ở đâu đây?"
Mạc Yên Nhiên biết rất ít tiệm cơm bên ngoài, bé tương đối mù tịt đối với phương diện này, nhất thời không biết trả lời làm sao, chớp mắt một cái, hỏi ngược lại: "Vậy chúng con ăn cơm ở đâu ạ?"
Mạc Phong trả lời: "Tối hôm nay, ba dẫn các con đi ăn ở một quán cơm tư nhân nhà họ Bành, biết chưa?"
Mạc Yên Nhiên nhớ một chút: "Quán cơm tư nhân nhà họ Bành, giống lần trước chú hai dẫn bọn con đến."
Mạc Phong hài lòng gật đầu: "Không tệ, Quán cơm tư nhân nhà họ Bành, các con đã từng đến. Lần này, các con đặc biệt thích ăn, nên ba dẫn các con đi, không có người ngoài." Nói xong câu cuối, Mạc Phong cố tình nhấn mạnh chữ "người ngoài".
Bên cạnh Tô Tranh nhẹ nhàng nắm chặt tay.
Đằng sau, Mạc Cách Ly ngước mắt nhìn Tô Tranh. Cậu đương nhiên nghe hiểu ý của ba.
Mạc Yên Nhiên cũng hiểu, cười nói: "Con biết rồi, ba dẫn bọn con đi quán cơm nhà họ Bành ăn, không có dì Tô Tranh đi cùng."
Mạc Phong nghe thế liền mỉm cười, quay lại nhìn hai đứa con, đưa tay vuốt ve mái tóc quăn mềm mại của con gái, dịu dàng nói: "Yên Nhiên của ba thật biết nghe lời."
Mạc Yên Nhiên nghe được ba khích lệ, rất vui vẻ, trịnh trọng gật đầu nói: "Ba, Yên Nhiên dĩ nhiên nghe lời, ba nói, Yên Nhiên nhất định đều nhớ ."
Tô Tranh ở một bên, trong lòng giống như bị kim đâm vào, một loại cảm giác đau đớn.
Đang nói dở, bảo mẫu đã vội vã tới. Mạc Phong mở cửa xe, dẫn các con xuống xe.
Mạc Yên Nhiên và Mạc Cách Ly cũng không chào tạm biệt Tô Tranh một lần. bọn chúng cười cười đi theo Miêu bà bà.
Miêu bà bà tới hỏi Mạc Phong, rồi dẫn hai đứa bé đi về. Mạc Yên Nhiên hiển nhiên rất thích bà Miêu, vừa đi vừa cười hì hì, nói gì đó với bà Miêu, rất hoạt bát.
Khi Mạc Phong lên xe lần nữa, liền thấy Tô Tranh đang mất hồn nhìn theo bóng lưng họ xa dần.
"Sau này cô còn có cơ hội gặp chúng mà." Mạc Phong nói.
Tô Tranh thu hồi ánh mắt nhìn về nơi xa, nhìn Mạc Phong: "Cám ơn"
Mạc Phong nhíu mày: "Không cần nói cám ơn, điều cô cần làm, là nghĩ xem làm sao báo đáp tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro