Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48. Đồ ngốc, thật ngu ngốc!

Máy bay an toàn hạ cánh ở thành phố S.

Tô Tranh đi đứng bất tiện, Mạc Phong đã sớm phái người chuẩn bị tốt hộ lý tới chăm sóc và cáng cứu thương xe lăn tới đưa cô xuống máy bay, Mạc Yên Nhiên nhắm mắt theo đuôi một khắc cũng không rời, A Tửu ở một bên cũng cẩn thẩn hầu hạ, đôi mắt ti hí xoay tròn chỉ sợ nhà họ Mạc làm khó Tô Tranh. Mạc Phong ở một bên mưatj không đổi sắc phân phó người bên cạnh, còn lại Mạc Cách Ly mắt nhìn phía trước, mắt điếc tai ngơ với tiếng nói tiếng cười của chị gái.

Lúc này tất cả xe đưa đón của nhà họ Mạc lqd đã chờ sẵn, một hàng thật đài, vệ sỹ tài xế thư ký tất cả trang phục chỉnh tề cung kính. A Tửu thấy tình hình này, dù sao cũng có chút không ưa, giả bộ chắp tay làm lễ với Mạc Phong: "Mạc tiên sinh, lần này làm phiền anh, tôi thay Tô Tranh cảm ơn anh!"

Anh ta nói chưa dứt lời, lúc anh ta vừa nói sắc mặt Mạc Phong lập tức khó coi, Mạc Phong sắc mặt khó coi lạnh lùng nhìn A Tửu một cái rồi lập tức nhìn về phía Tô Tranh, ai ngờ Tô Tranh làm như không thấy, chỉ lo nói chuyện cùng Mạc Yên Nhiên.

Mạc Phong xanh mặt nói: "A Tửu tiên sinh, anh quá khách khí."

Dĩ nhiên là A Tửu không thèm để ý thái độ của Mạc Phong chút nào, cười ha hả chạy tới khom lưng nói với Tô Tranh: "Tranh Tranh, chúng ta đi chứ?"

Tô Tranh cầm cái nạng bên cạnh lên, gật đầu mỉm cười nói: "Được."

Mạc Yên Nhiên vừa thấy mẹ mình phải đi, bé lập tức tỏ rõ lập trường: "Mẹ, con và mẹ cùng nhau đi nha, con muốn đi cùng mẹ."

Mắt Mạc Phong quét qua chân trái còn bó thạch cao của Tô Tranh, trong mắt loé lên một tia đau lòng, cau mày nhỏ giọng nói: "Để Yên Nhiên đi cùng với cô đi."

Những lời này của anh không có xưng hô, thậm chí không nói với Tô Tranh, nhưng ở đây mọi người hiển nhiên đều hiểu anh ta đang nói chuyện cùng Tô Tranh.

Tô Tranh sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên Mạc Phong nói chuyện với cô sau khi bọn họ gặp lại nhau lần nữa cho tới nay! Mà Mạc Yên Nhiên nghe được âm thanh hỏi ý kiến của ba đối với mẹ, vui vẻ lôi kéo tay mẹ nói: "Mẹ, ba cũng muốn để cho con qua chăm sóc mẹ, nhất định là ba lo lắng cho mẹ!"

Tô Tranh cảm thấy Mạc Phong hẳn là không phải lo lắng cho mình, nhưng đầu óc cô nhất thời trì trệ, cô cũng không nghĩ ra tại sao Mạc Phong lại nói với mình câu nói như vậy, vì vậy liền ngẩng mặt nhìn Mạc Phong.

Mạc Phong cảm thấy ánh mắt nghi hoặc của Tô Tranh, lập tức có chút không được tự nhiên, mặt liếc qua nhìn đoàn xe đang chờ, cố làm ra vẻ nghiêm trang nói: "Tôi sẽ cử người đưa các người về." Nói xong anh xải bước đi đến một chiếc xe trước, nhanh chóng lên xe.

Mạc Yên Nhiên có chút thất vọng nhỏ, bé cho rằng ba đang lo lắng cho mẹ, ai biết được ngay cả lời nói ba cũng chưa nói cho mẹ biết lại nhanh chóng chạy trốn, thật là!

Mạc Cách Ly thấy ba rời đi, cậu cố làm lqd ra vẻ lơ đãng liếc mắt nhìn chân bị thương của Tô Tranh, nhàn nhạt nói với chị gái mình: "Bây giờ chị không về nhà?"

Mạc Yên Nhiên cong môi liếc cậu một cái: "Chị trở về làm gì? Tự tìm phiền phức sao?"

Mạc Cách Ly mấp máy môi, rốt cuộc nói: "Được, vậy chị đi giúp đỡ -- " cậu dừng lại, có chút khó khăn nói: "Chị trước đi giúp đỡ dì ấy đi, tự em đi về." Nói xong cậu cũng theo sát bước chân của ba, lên phía sau một chiếc xe.

Nhất thời trên sân chỉ còn lại Mạc Yên Nhiên, A Tửu và Tô Tranh, Mạc Yên Nhiên nghiêng đầu cau mày: "Hai người bọn họ chạy trốn thật vui vẻ!"

A Tửu vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, đàn ông nhà họ Mạc các người thật kỳ cục, để người già yếu tự sinh tự diệt ở chỗ này."

Khi hai người đang ở đây nói chuyện, một thanh niên đầu húi cua nho nhã lễ độ đi tới trước mặt bọn họ, lễ phép chào hỏi, mời bọn họ lên xe.

Mạc Yên Nhiên biết là người ba lưu lại, cũng không có hỏi nhiều, liền đỡ mẹ của mình, nhưng người bé còn nhỏ, hơi sức không đủ, đỡ cực kỳ cật lực. A Tửu vội vàng để hành lý xuống chạy tới giúp một tay, người thanh niên kia thấy vậy, vung tay lên, sau lưng hai nữ y tá mặc đồng phục áo trắng chạy tới, cùng giúp đỡ Tô Tranh lên xe.

A Tửu chỉ huy lái xe đưa Tô Tranh đến nhà của Tô Tranh, xuống xe, Mạc Yên Nhiên nhìn căn nhà hai tầng nhỏ bé có sân cỏ, tò mò hỏi Tô Tranh: Mẹ, mẹ vẫn ở đây một mình sao?"

A Tửu nghe thấy câu hỏi của Yên Nhiên bé nhỏ vội vàng chạy tới trả lời: "Dĩ nhiên không phải, đương nhiên là mẹ cháu ở cùng với chú A Tửu -- "

Anh ta nói được nửa câu, Yên Nhiên bé nhỏ đã trợn to hai mắt, rất không tin nói: "Sẽ không phải vậy chứ!"

Tô Tranh buồn cười liếc nhìn A Tửu, trấn an con gái nói: "Dĩ nhiên là không thể nào, trước kia một mình mẹ ở chỗ này, chỉ là về sau sẽ không chỉ một người rồi."

Mạc Yên Nhiên nghe được nửa câu trước của mẹ thì mặt mày hớn hở, sau khi nghe đến đoạn sau thì lập tức phòng bị nhìn A Tửu, nhưng ngay sau đó bé ý thức được điều gì, dáng vẻ cười tủm tỉm nhìn mẹ, nhào tới vui vẻ nói: "Con hiểu, trước kia một mình mẹ ở, về sau ở cùng Yên Nhiên, có phải không?"

Tô Tranh cười gật đầu, Mạc Yên Nhiên xem thế mới hoàn toàn yên tâm, chạy đi đốc thúc người giúp việc đi theo khuân đồ lên lầu.

--- ---------- -----

A Tửu sắp xếp cho Tô Tranh thật tốt rồi rời đi, mà nhà họ Mạc cắt cử hai nữ giúp việc ở lại chăm sóc cho Tô Tranh và Mạc Yên Nhiên.

Trong lòng Tô Tranh muốn liên quan thật ít với nhà họ Mạc, cho nên ngày thứ hai liền gọi điện thoại cho người ở công ty môi giới tìm một bảo mẫu tới đây, cô nghĩ mình sẽ khỏi rất nhanh, một bảo mẫu chắc là đủ.

Mạc Yên Nhiên rất vui sướng khi biết mẹ không thích hai nữ giúp việc này, vì vậy tính khí đại tiểu thư phát tác, tìm cớ khiến hai bảo mẫu trở về nhà họ Mạc. Mạc Phong rất nhanh lại phái tới hai nhân viên hộ lý chuyên nghiệp giàu thâm niên hơn, nhưng Mạc Yên Nhiên vẫn như cũ không thích, tiếp tục bới móc. Mạc Phong thấy vậy, lặng lẽ gọi người trở về, cũng không tiếp tục cử người tới nữa.

Ngược lại người của công ty môi giới rất làm tròn phận sự, hai ngày sau khi hai mẹ con trở về liên tục có mấy bảo mẫu tới cửa, Tô Tranh tuỳ tiện hỏi đổi phương vài vấn đề, liền lưu lại một phụ nữ trung niên coi như thành thật không nói quá nhiều, cô chủ yếu suy tính đến việc đối phương có thể chú ý đến đồ ăn thức uống của Mạc Yên Nhiên.

Hiện tại Mạc Yên Nhiên vẫn trong kỳ nghỉ hè không cần đi học, tuy là nghỉ hè nhưng vẫn còn cần làm rất nhiều bài tập, hiện tại cô bé giận bà nội, vì vậy phần lớn bài tập cũng không làm, chỉ để Tô Tranh kiểm tra rồi tiếp tục làm bài tập cần thiết.

Mà trước khi Tô Tranh đi đã xin lqd một kỳ nghỉ dài hạn, hôm nay còn chưa tới kỳ hạn. Nhưng cô vẫn gọi một cú điện thoại cho Mạc Vân và Đinh Hiểu, cũng hiểu công việc công ty bây giờ vô cùng bận rộn, mọi người đều vội vàng đển sứt đầu mẻ trán, Mạc Vân hiểu rõ khúc mắc trong đó, chỉ nói cô bảo dưỡng thân thể thật tốt, chuyện công việc sau này hẵng nói.

Tô Tranh ở trong lòng cười khổ, công ty này chỉ sợ cô sẽ không quay lại, chính mình đã làm chuyện gì chắc chắn Mạc Vân hiển nhiên đã biết, cô như thế nào lại không biết xấu hổ mà quay lại công ty! Trước kia Tô Tranh lợi dụng mình hiểu biết tương lai làm một chút đầu tư, đến nay thu lợi dồi dào, hiện giờ sau khi đưa khoản tiền cam kết trả cho Mạc lão phu nhân năm đó, cô vẫn như cũ có thể cho mình và con gái một cuộc sống sung túc, cho nên cô thật không lo lắng vấn đề sinh tồn trong tương lai, đối với công việc này lại càng không để bụng rồi.

Chỉ là cứ như vậy Tô Tranh ngược lại có một nghi vấn, kể từ sau khi trở lại thành phố S Mạc lão phu nhân không còn phiền toái tìm đến mình, mà Yên Nhiên vẫn ở bên cạnh mình, nhà họ Mạc cũng không chất vấn gì cả, cái này xác thực không phù hợp với phong cách làm việc của nhà họ Mạc và Mạc lão phu nhân. Tô Tranh cũng đã nghĩ có phải Mạc Phong tạo ảnh hưởng trong đó, chỉ là ngay sau đó cười một tiếng, cô đã không còn trông cậy gì vào Mạc Phong nữa rồi.

Cô biết gặp nhau như hiện giờ không dễ, nếu hai mẹ con có thể ở cùng một chỗ an ổn sinh hoạt vậy thì phải quý trọng gấp bội. Vì vậy mẹ con hai người sinh hoạt thường ngày rất nhàn nhã, cùng nhau đọc sách tưới chút hoa, thỉnh thoảng lên trên mạng chơi trò chơi gì đó, ngày coi như dễ chịu.

Mấy ngày nay Tô Tranh lqd cũng chú ý tới tình hình thành phố S, phát hiện rõ ràng chỉ trong thời gian một tháng, giới chính trị thành phố S đã ở thế trời long đất lở rồi.

Nguyên là người mới gia nhập giới chính trị Phùng Kính vì vấn đề bao nuôi tình nhân nuốt riêng công quỹ hoàn toàn bị lộ rồi, sự tình này đã bị khui ra rồi sau lại bị người báo cho cấp trên, vậy mà nhà họ Phùng cũng được cho là gia tộc lâu năm dặn kinh nghiệm không kịp có động tác gì, đành chịu đau mất đi người trụ cột Phùng Kính. Kể từ sau chuyện này, thành phố S chính là một hồi gió tanh mưa máu, tiếng sát phạt không ngừng, từ trên xuống dưới quan viên bị thay đổi mười phần có bốn năm. Mà nguyên nhân những quan viên bị hạ chức cũng không phải đồng nhất, nhưng kết quả cuối cùng cơ bản giống nhau, bị đưa đến trại tạm giam chờ kết quả từ Thẩm phán.

Dân chúng thành phố S chỉ biết giới chính trị có động thái lớn, chống tham nhũng có tiến triển to lớn, nhưng cuối cùng những quyền lực luân phiên đổi mới này, ai cũng không có cách nào đi sâu nghiên cứu.

A Tửu không hổ danh là cao thủ, rất nhanh đưa cho Tô Tranh hai tin tức, một cái là nhà họ Phùng sau này có thể hoàn toàn bị suy sụp, một cái là ông cụ nhà họ Mạc đặc biệt đi tới Trung Nam Hải *, sau đó lại có người từ trung ương tới thành phố S bí mật thị sát, đồng chí Mạc Phong tận tình tiếp đón.

* Trung Nam Hải: Là một quần thể các toà nhà ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc và chính phủ của Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa.

Dĩ nhiên là A Tửu còn cố ý nhắc tới kết quả của Phùng Mính Nhi, trước khi nhà họ Phùng rơi đài Phùng Mính Nhi đã bị đưa ra nước ngoài, phỏng chừng sẽ không còn quay trở lại nữa.

Tô Tranh nhìn mấy tin tức này căn bản không có chút cảm giác nào, tình hình chính trị, người xướng ca ta gặt hái (một lập luận châm biếm chính trị về thay đổi quyền lực), cũng chỉ là một tuồng kịch mà thôi. Về phần Phùng Mính Nhi, thật ra thì cô chưa bao giờ để ý tới.

Cô không biết ở kiếp trước người phụ lqd nữ này đóng vai trò gì trong vận mệnh của Mạc Phong và hai đứa bé, nhưng đời này thì cô biết, căn bản là người này không cần cô để ý tới. Đối với cô mà nói, tình yêu đã rất mơ hồ, địa vị thành tựu gì gì đó cũng trở thành phù vân (mây bay - không thực tế), quan trọng nhất là đứa bé, bây giờ cô chỉ cần nhìn bộ dạng cười hạnh phúc của Mạc Yên Nhiên là cảm thấy mỹ mãn rồi.

Gần đây Mạc Yên Nhiên cũng rất thoải mái, có thể ở bên mẹ làm nũng, cùng mẹ chơi đùa đủ kiểu, lại không cần tuân thủ theo các quy củ dạng này dạng nọ, thật là tiêu diêu tự taij như thần tiên đó. Nếu không phải em trai mình gọi một cuộc điện thoại tới, tin tưởng là Mạc Yên Nhiên căn bản đã quên mình còn có một người em trai.

Mạc Yên Nhiên nằm vắt chân lên ghế sa lon ăn anh đào, cười hì hì hỏi em trai: "Mạc Cách Ly sao lại gọi điện cho chị vậy?"

Bên này Mạc Cách Ly trầm mặc, thử thăm dò hỏi: "Đã mấy ngày không thấy, các người có tốt không?"

Mạc Yên Nhiên nuốt anh đào một hơi, cười trộm nói: "Đương nhiên là chị tốt vô cùng rồi, chị ăn ngon ngủ ngon chơi cũng được."

Mạc Cách Ly bên này không nói lời nào, nhưng Mạc Yên Nhiên đã hiểu rõ cậu nên biết rõ tâm tình của cậu không tốt, không khỏi nhíu mày cười hỏi: "Thì sao nào, em trai thân ái nghe thấy chị gái sống tạm ổn, thấy thèm ghen tỵ mất hứng?"

Mạc Cách Ly chẳng nói đúng sai "Hừ" một tiếng, vẫn không nói lời nào.

Mạc Yên Nhiên chóp chép ăn vài trái anh đào, rốt cuộc lòng tốt bụng dâng trào, thoải mái mà thở dài nói: "Em trai Cách Ly lqd à, không phải là em nhớ đến cái chân của mẹ đấy chứ?"

Những lời này vừa thốt ra, Mạc Cách Ly phủ định rất nhanh: "Mới không phải!"

Mạc Yên Nhiên lại "hì hì" bật cười, bình thường Mạc Cách Ly nói chuyện không kích động mà lớn tiếng như vậy đâu, cậu có thể gấp gáp phủ định một chuyện như vậy, điều này nói lên cái gì, nói rằng cậu chột dạ rồi.

Mạc Yên Nhiên nghịch ngợm nhíu mày cười một tiếng, như tên trộm nói: "Thật sự không phải sao? Thật sự đúng vậy sao?"

Mạc Cách Ly rất miễn cưỡng cực kỳ miễn cưỡng nói: "Coi như là thật đi!"

Mạc Cách Ly vừa nghe liền cười khanh khách: "Cái gì coi như là vậy, là vậy là sao!"

Mạc Cách Ly cố gồng mình lên mà nói: "Là ba lo lắng cho dì ấy có được không hả, nhưng ba lại không dám hỏi, cho nên em mới hỏi giúp thôi."

Mạc Yên Nhiên vừa nghe trái lại cực kỳ giật mình: "Wa, ba thực sự lo lắng cho mẹ sao?"

Mạc Cách Ly nghiêm túc gật đầu: "Như em thấy, có lẽ vậy."

Sau khi Mạc Yên Nhiên ngạc nhiên, con ngươi đảo một vòng, cố ý rất tò mò hỏi: "Nhưng Mạc Cách Ly em khi nào thì biến thành một cậu bé ngoan thân thiết như vậy rồi hả? Em cố ý đưa ba tới đây hỏi? Chị đây cũng không tin đó!" Nói xong cười thật xấu xa.

Mạc Cách Ly ở bên kia thật lâu sau cũng không nói lời nói, nhưng Mạc Yên Nhiên cảm giác được chính mình có thể nghe thấy thanh âm nghiến răng nghiến lợi của em trai rồi. Mà Mạc Cách Ly nghe thấy tiếng cười hả hê của chị gái mình, từ trước đến nay lần đầu tiên không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói với chị gái mình: "Mạc Yên Nhiên, rốt cuộc chị có nói không!"

Mạc Yên Nhiên thấy chính xác là Mạc Cách Ly đang nóng nảy, lúc này mới tốt bụng nói: Mẹ gần đây rất tốt, thạch cao có thể tháo, lập tức có thể khôi phục bình thường. Chỉ là em và ba cũng thật kỳ quái, nếu lo lắng thì cứ tới đây xem một chút, cần gì phải trốn trốn tránh tránh như vậy, thật không có ý nghĩa."

Mạc Yên Nhiên thật vất vả mới có cơ hội giáo dục người khác, bé còn tính toán tiếp tục phê phán giáo dục em trai nhà mình một phen, ai dè điện thoại bên kia "tút..." một tiếng, Mạc Cách Ly cúp điện thoại.

Mạc Yên Nhiên hướng về phía điện thoại di động thở dài: "Đồ ngốc! Thật ngu ngốc!"

Mạc Yên Nhiên hướng về phía điện thoại di động thở dài: "Đại ngốc! Thực ngốc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro