Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3. Trùng sinh mười năm

Thời gian: 5h sáng ngày 9.3.2010.

Cô là Tô Tranh, cũng là Tô Tranh của mười một năm sau.

Cô lại tỉnh dậy vào lúc năm giờ sáng một lần nữa.

Cô đứng dậy, đốt điếu thuốc, kéo rèm cửa sổ ra, đứng ở cửa sổ sát đất nhìn bóng đêm phía ngoài đằng trước.

Khói mù lượn lờ ở bên trong, cô chờ ánh sáng đầu tiên của ngày mới lên.

Bao nhiêu lần sang ngày mới, cô đều đối mặt như vậy.

Mà hôm nay là một ngày đặc biệt, hôm nay là 9.3.2010.

Vào lúc mười giờ sáng ngày này, sau khi bị đả kích đau lòng muốn chết, cô bị tai nạn xe cộ mà chết.

Đây là vốn là số mệnh của cô.

Nhưng là, lần này, nhất định sẽ không có chuyện tương tự như vậy nữa.

Cô dùng mười năm nay để thay đổi bản thân, nhưng chính là cố hết sức để thay đổi kết cục bi thương kia!

Mười năm, ba ngàn sáu trăm năm mươi ngày, mỗi ngày cô sẽ thức dậy vào đúng giờ này, sau đó lặng lẽ đốt một điếu thuốc.

Cô cúi đầu nhìn về phía cái bàn, nơi đó đang lặng lẽ để một cái thiệp mời đã mở ra, hoa lệ mà không mất đi ưu nhã.

Đây là thiệp mời tiệc sinh nhật hôm nay.

Thành phố G quyền quý, có thể nhận được thiếp mời này cảm thấy thật kiêu ngạo.

Giống như đây là tượng trưng cho thân phận, đây là một dấu hiệu của giới quý tộc.

Tô Tranh, cô dùng bốn năm phấn đấu cố gắng, dùng sáu năm ở công ty Hoa Thiên gây dựng, củng cố địa vị cho bản thân mình.

Mười năm sau, hôm nay, cô rốt cuộc có thể quang minh chính đại đi vào đại sảnh bữa tiệc đó, không còn phải núp dưới bóng của nhân viên phục vụ, sẽ không bị coi thường và khinh bỉ.

Cô dập tắt điếu thuốc, cúi đầu, ánh mắt rơi vào một vật khác ở trên bàn.

Đó là một đôi tượng gỗ, một đôi tượng gỗ con nít cười ngọt ngào.

Cô đưa tay thon dài trắng nõn ra, cầm tượng gỗ trong tay, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.

Lần này, sẽ có người mang cặp tượng gỗ con nít này về nhà sao?

Vẫn là bữa tiệc sinh nhật đó, vẫn là một đôi tiểu thiên sứ nhận lấy tất cả sủng ái của mọi người.

Vẫn những bộ trang phục và những đôi giầy tây đó.

Nơi đây có âm thanh xu nịnh, có âm thanh hàn huyên, cũng có cả những tiếng than thở và khách sáo.

Mái tóc ngắn, ngũ quan tinh tế, làn da trắng như gốm sứ, kết hợp với áo vest đen đơn giản và quần tây ôm gọn vừa vặn với cơ thể-- làm cho Tô Tranh giống hệt như một con búp bê, cao gầy mảnh khảnh mà tinh sảo.

Một Tô Tranh như vậy, đứng ở giữa đám đàn ông phương Tây cao lớn, cô quả có chút quá mảnh khảnh và tinh xảo, và cũng một Tô Tranh như thế, đứng ở giữa những vị phu nhân quần áo lộng lẫy, lại càng nổi bật nét tự nhiên, đơn giản, thậm chí là kiên cường của cô.

Trong tay Tô Tranh cầm ly rượu, nghiêng người tựa vào bàn.

Cô đứng bên cạnh Mạc Vân, làm như lơ đãng hỏi: "Hôm nay không chỉ đơn giản là tiệc sinh nhật chứ?"

Mạc Vân nhíu mày, cười ôn hòa: "Đúng, hôm nay anh trai tôi sẽ tuyên bố luôn chuyện đính hôn"

Đối tượng đính hôn, là tứ tiểu thư của nhà họ Phùng, đã lưu luyến si mê anh cả suốt nhiều năm.

Tô Tranh cúi đầu nhìn chất lỏng màu đỏ thẫm trong ly, khóe môi lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Mạc Vân mỉm cười nhìn về giữa đại sảnh, quay đầu nói: "Tôi là người làm chú, nên phải đi qua, cô cũng đi cùng tôi chứ?"

Tô Tranh gật đầu, đây là lúc nên xuất hiện, phải không?

Được mọi người vây đỡ ở bên trong, là hai đứa bé giống hệt nhau vô cùng xinh đẹp, đó là Mạc Yên Nhiên, và Mạc Cách Ly.

Bọn chúng đều cười đến ngọt ngào, nhưng trong hai đứa bé có một bé đặc biệt yên lặng, lặng lẽ nhìn vào trong đại sảnh hoặc cười hoặc nói với mọi người.

Bên trái bọn chúng, là bà nội sáu mươi tuổi duyên dáng sang trọng, cười rất từ ái. Bên phải bọn chúng, là người cha lạnh lùng, khuôn mặt không chút thay đổi, thật không biết anh ta đang nghĩ cái gì; và bên cạnh bà bọn chúng, là một phụ nữ ưu nhã, xinh đẹp, cũng chính là tứ tiểu thư nhà họ Phùng, Phùng Mính Nhi.

Khi Mạc Vân cùng Tô Tranh xuất hiện trước mặt họ thì con ngươi của người cha trầm mặc ít nói kia lập tức chấn động, lập tức nhìn Tô Tranh chằm chằm.


Dĩ nhiên là Tô Tranh cảm nhận được ánh mắt khiếp sợ và khó tin của người kia, trong lòng khẽ dâng lên ý cười.


Tôi tốn mười năm để có thể xuất hiện trước mặt anh. Tôi như vậy mà có thể khiến cho khuôn mặt anh lộ ra vẻ khiếp sợ không nói nên lời. Tôi nên cảm thấy kiêu ngạo chứ, đúng không?

Mạc Vân cảm thấy vẻ mặt khác thường của anh trai, nhíu mày nghi ngờ.

Mạc Phong là người thế nào? Sau khiếp sợ ban đầu, anh nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, sau khi lạnh lùng nhìn qua Tô Tranh một lần cuối cùng, liền gật đầu với em trai mình.

Bà nội nhà họ Mạc cũng không phát hiện điều gì dị thường, quay sang trách cứ đứa con thứ hai của mình: "Tiệc sinh nhật của cháu trai cháu gái tôi mà anh lại chạy đi đâu?"

Mạc Vân luôn có biện pháp với phụ nữ, huống chi là với mẹ của mình? Anh tiến lên, nói đùa: "Con đau lòng quá thì tránh đi thôi. Mẹ có cháu trai cháu gái liền không cần con trai rồi!"

Bà nội Mạc luôn sủng ái đứa con thứ hai của mình nhất, ai bảo bà có ba con trai, nhưng con cả Mạc Phong lạnh lùng, con út Mạc Cẩm lãnh khốc, chỉ có đứa con thứ hai Mạc Vân mới có thể mở lòng cười nói trêu chọc mình!

Trong lúc bà nội Mạc cùng Mạc Vân nói đùa, Tô Tranh đảo mắt, tập trung trên người hai đứa trẻ.

Vẫn là đôi mắt trong suốt hồn nhiên như vậy, vẫn là mái tóc hơi xoăn, vẫn là da thịt sáng long lanh, nụ cười ngọt ngào.

Bọn chúng một là tiểu công chúa một là tiểu hoàng tử, kiêu ngạo nhưng cũng đáng yêu.

Tô Tranh nở một nụ cười thân thiết, ngồi xổm xuống, tận lực dùng âm thanh bình thản và dịu dàng nói: "Yên Nhiên, Cách Ly, chúc các cháu sinh nhật vui vẻ!"

Yên Nhiên mở đôi mắt to tròn tò mò nhìn cô, nghiêng đầu cười hỏi: "Cám ơn cô, nhưng Yên Nhiên gọi cô như thế nào ạ?"

Bà nội Mạc cũng chú ý tới Tô Tranh, quay đầu nhìn sang.

Tô Tranh ngẩng đầu lên, mỉm cười với bà nội Mạc.

Bà nội Mạc cảm thấy người phụ nữ này có phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu, liền nhìn sang đứa con thứ hai của mình.

Mạc Vân nở nụ cười ôn hòa, giới thiệu với mẹ và anh mình: "Đây là trợ lý công ty bọn con, cánh tay phải đắc lực nhất bên cạnh con, Tô Tranh."

Tô Tranh bước lên mỉm cười với bà Mạc, làm lễ ra mắt.

Bà Mạc quan sát Tô Tranh, xong lại nhìn sang Phùng Mính Nhi bên cạnh mỉm cười: "Tô tiểu thư cùng Mính Nhi có chút giống nhau!"

Phùng Mính Nhi và Tô Tranh bốn mắt nhìn nhau, một khắc kia, hai người bọn họ, đều tinh xảo động lòng người, cũng đều quyến rũ và lão luyện.

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Cười xong, Phùng Mính Nhi lơ đãng nhìn về vị hôn phu Mạc Phong của mình.

Cô nhận thấy được, sau khi Tô Tranh xuất hiện, cảm xúc của Mạc Phong có biến đổi.

Mạc Phong luôn không biến sắc, nhưng Phùng Mính Nhi là ai chứ? Phùng Mính Nhi là người phụ nữ đã chờ đợi bên người Mạc Phong suốt bốn năm, đã nhìn rõ hết từ ánh mắt, động tác cho đến tâm can của anh.

Mạc Phong không nhìn về phía Tô Tranh, dĩ nhiên cũng không còn nhìn về phía Phùng Mính Nhi, anh cúi đầu nhìn con mình.

Hai đứa trẻ, giống như bảo bối trời ban cho anh. Mười năm nay anh sủng ái có dư đối với bọn chúng.

Tô Tranh cũng nhìn vào hai đứa bé lần nữa, lấy ra một hộp quà tinh xảo, dịu dàng nói: "Đây là quà tặng sinh nhật các cháu. Chúc các cháu luôn luôn hạnh phúc vui vẻ lần nữa."

Không ai biết tại sao Tô Tranh muốn chúc mừng sinh nhật bọn trẻ lần nữa, không ai biết cũng từng cùng một thời khắc cùng một địa điểm Tô Tranh đã nói với bọn trẻ lời như vậy. Chỉ là với một thân phận địa vị khác nhau.

Mạc Yên Nhiên ngọt ngào cười, lễ phép nhận lấy quà sinh nhật. Mạc Cách Ly đứng một bên, mím môi không nói.

Mạc Cách Ly không thích nói chuyện, vậy nên chuyện cậu trầm mặc cũng không có gì lạ.

Đây không phải không lễ phép, mà là cá tính -- theo cách nói của ông nội nhà Mạc.

Ánh mắt hàm súc của Tô Tranhh đánh giá hai đứa bé này, ở trong lòng hiểu rõ cá tính hai đứa không giống nhau.

Cô biết Mạc Cách Ly có lẽ một chút cũng không để mình trong mắt, cũng biết trong nụ cười lễ phép của Mạc Yên Nhiên thật ra là có sự xa cách. Thế nhưng từ đầu đã bất đồng, không phải sao?

Ít nhất lần này Tô Tranh đã hoàn toàn khác biệt.

Tô Tranh lần này, bình tĩnh ung dung nhìn vào mắt chúng, quanh minh chính đại đưa quà, sau đó ngạo nghễ lướt qua người đàn ông kia.

Con ngươi Mạc Phong sâu không thấy đáy. Tô Tranh có thể cảm thấy được sự nghi hoặc, khiếp sợ, thậm chí còn có sự tức giận của anh. Nhưng tất cả những thứ này có quan hệ gì với cô?

Tô Tranh chẳng qua muốn nhích lại gần người mình muốn thôi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro