Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23. Thạch dưa hấu ướp lạnh

Buổi tối hôm đó, vỗn dĩ là Mạc Yên Nhiên phải học bài. Nhưng Miêu bà bà nói tối nay Mạc Yên Nhiên không thoải mái, không muốn học, muốn nghỉ ngơi nên để ngày mai mới học.

Tô Tranh đã tính toán chuẩn bị chiến đấu thể hiện bản lĩnh cả một buổi chiều, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai với Mạc Phong. Xem ra không phải thân thể Mạc Yên Nhiên không thoải mái, mà là trong lòng không thoải mái mới đúng?

Mạc Phong nghe thấy lời của Miêu bà bà nói, có chút khó chịu cau mày, lạnh giọng hỏi: "Nếu không thoải mái, vậy mời bác sĩ đến xem chút đi."

Miêu bà bà vội vàng khoát tay ngăn cản: "Không phải là chuyện to tát gì lắm, chỉ là có chút mệt mỏi, ngủ một giấc là tốt thôi...Tiểu thư nhà ta không dễ ốm vậy đâu. Chút chuyện nhỏ này không cần mời bác sĩ đâu ạ."

Mạc Phong đương nhiên biết bình thường hai đứa con của mình trong tay bà nội được coi như châu báu, đừng nói không thoải mái nhất định phải mời bác sĩ, mà dù không có chuyện cũng ba ngày hai bữa kiểm tra thân thể.

Nhưng mà anh cũng lười nói nhiều, chỉ là "Hừ" một tiếng không rõ ý tứ, ý bảo Miêu bà bà cứ đi chăm sóc Mạc Yên Nhiên đi. Miêu bà bà thấy thuận lợi vượt qua kiểm tra cũng thở phào nhẹ nhõm, vội đi ra cửa. Nhưng đến khi bà đi ra cửa định đóng lại, như là nghĩ gì, quay đầu lại nhìn Tô Tranh.

Tô Tranh biết thân phận mình của mình bây giờ, nên lập tức mỉm cười với Miêu bà bà.

Miêu bà bà không ngờ mình vừa quay đầu lại lại đúng lúc Tô Tranh nhìn bà, nên cũng không thể làm gì khác ngoài vội vàng cười đáp lại Tô Tranh, cười đến mức cực kỳ không tự nhiên.

Tô Tranh nghĩ tới Mạc Yên Nhiên, tuy nói rằng thân thể không có việc gì i, nhưng đoán có lẽ do ngoài trời nóng nực, mới tới biển, lại bị cha mình lạnh nhạt như thế, thân thể có lẽ cũng có chút không thoải mái, nên cô định tới phòng bếp, định làm món gì đó giải nhiệt cho cô bé.

Tô Tranh suy nghĩ một chút, thấy hôm nay nóng bức, bên cạnh món gì cũng có sẵn, không bằng làm sinh tố dưa hấu ướp lạnh giải nhiệt đi. Thứ này thật ra làm rất đơn giản, chọn lấy dưa hấu đỏ mọng cắt thành miếng nhỏ xay ra lấy nước, sau đó bỏ chút bột rau câu vào nước dưa hấu quấy lên là được. Tô Tranh vội vã vào bếp, điều này hiển nhiên khiến Mạc Phong bất mãn. Anh cau mày đi đến đằng sau cô: "Đã ăn tối xong rồi, em muốn làm gì?"

Tô Tranh xoa tay, quay đầu nhìn Mạc Phong cười: "Làm chút điểm tâm, để sáng mai ăn."

Mạc Phong ôm lấy eo cô từ đằng sau, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Làm cho tôi sao?"

Tô Tranh nhíu mày, dõng dạc chối bỏ: "Không phải."

Mạc Phong hiểu rất nhanh, suy nghĩ một chút đã biết là vì con gái mình. Tô Tranh đau lòng làm sao anh không đau lòng: "Được rồi. Vậy em làm đi."

Tô Tranh gật đầu: "Anh buông tôi ra đã. Không nên ôm tôi như vậy, khó chịu."

Mạc Phong lại ôm chặt hơn: "Không buông. Em làm là chuyện của em. Tôi ôm là chuyện của tôi."

Tô Tranh bất đắc dĩ, đưa tay đẩy tay anh ra: "Tôi làm rất nhanh thôi. Anh buông ra trước đã."

Mạc Phong ấm ức nhưng vẫn buông ra, đứng một bên.

Tô Tranh nhanh chóng ép lấy nước dưa hấu bỏ thêm đường trắng rồi đun lên, lại bỏ vào một chút bột rau câu, khuấy đều rồi đổ ra khay, đem hấp trên bếp. Vừ xử lý xong, Tô Tranh quay đầu lại thì vẫn thấy Mạc Phong ở đó, nhìn mình không nháy mắt.

Tô Tranh thấy anh rất nghiêm túc, lập tức sững sờ, sau đó cười hỏi: "Mạc tiên sinh, anh đói bụng sao?"

Mạc Phong nghe vậy trên mặt có chút ủng hồng, nghiêng đầu nhìn chỗ khác, hỏi sang chuyện khác: "Định hấp bao lâu?"

Tô Tranh đưa tay lên: "30 phút."

Mạc Phong gật đầu, trầm mặc hạ giọng: "Được lắm. Trước kia em nấu cơm cũng rất ngon."

Trước kia Tô Tranh rất am hiểu về ẩm thực. Cô là người có thể sử dụng những món đơn giản nhất nhưng lại có thể khiến cho bọn trẻ ở cô nhi viện khen ngợi. Sau đó cô lại ở trong căn hộ của Mạc Phong chuẩn bị cơm hộp cho mẹ viện trưởng cô nhi viện, nhưng điều đó lại luôn khiến cho Mạc Phong bất mãn. Anh bất mãn vì cô nấu cơm cho người khác nhưng lại không nấu cơm cho anh. Chỉ là dù trong lòng bất mãn nhưng Mạc Phong cũng sẽ không nói ra. Ngay lúc đó Tô Tranh cũng không để ý đến, mặc cho chuyện đó qua đi như vậy. Sau nhiều năm sau, Tô Tranh đã thành thục rồi mới bắt đầu ý thức được rất nhiều hành động của Mạc Phong có mang theo nũng nịu.

Hôm nay nghe Mạc Phong nói vậy, Tô Tranh đột nhiên cảm thấy gì đó trong lời nói của anh, nhưng lại cẩn thận nghĩ lại thì trong ánh mắt của Mạc Phong nhưng kỉ niện trong quá khứ như đang muốn ùa ra ngoài.

Tô Tranh khẽ thở dài, giữa hai người bọn họ, có lúc như thân mật, có lúc lại xa cách như vậy.

Lựa chọn năm đó của cô, rõ ràng đã sớm đặt Mạc Phong ở vị trí có thể bị ruồng bỏ. chỉ sợ đây vĩnh viễn là mối thắt trong lòng Mạc Phong.

Ba mươi phút sau, thạch dưa hấu đã xong, Tô Tranh cẩn thận cắt khối, sau đó đặt trong tủ lạnh, để hôm sau dùng.


Năm giờ sáng ngày hôm sau Tô Tranh rời giường, nhìn mặt trời mọc trên biển ngoài cửa sổ, cảm thấy không có việc gì, nên mặc quần áo đi ra ngoài tản bộ trên bờ cát. Trước khi ra cửa, cô quay đầu lại nhìn Mạc Phong, thấy Mạc Phong vẫn nhắm mắt, xem ra chưa tỉnh, cô khẽ đóng cửa rời đi.

Không khí ở bở biển vào buổi sáng sớm thật trong lành, Tô Tranh đi từng bước, nhìn đôi giày xăng đan của mình bị cát tràn vào, cảm thụ cảm giác hạt cát khẽ mơn trớn lòng bàn chân, cô nhẹ nhàng nhắm mắt.

Lại chợt nhớ tới câu truyện cổ tích nổi tiếng đó - nàng tiên cá. Khi nàng tiên cá đi lên bờ biển, không phải những hạt cát mềm mịn, mà khổ sở như đi trên mũi dao. Nhưng bất luận khổ sở thế nào, cô vẫn mỉm cười hạnh phúc vì hoàng tử mà nhảy những bước nhảy đẹp nhất.

Cô đi dạo bên bờ biển thật lâu. Cho đến khi mặt trời lên dần, đến khi đến giờ ăn sáng, cô mới bắt đầu đi về.

Khi đi vào trong vườn, cô phát hiện có nhân viên đưa các món ăn tới. Có một người mặc đồng phục giúp việc ôm một cái hộp tinh sảo, đưa vào đại sảnh, cẩn thận bỏ vào tủ lạnh.

Đúng lúc này Miêu bà bà xuống nhà, thấy vậy lập tức hỏi đây là cái gì? Người giúp việc kính cẩn trả lời, đây là đặc sản anh đào mà Mạc tiên sinh cố ý sai người đem tới, là loại tươi mới nhất vừa đem xuống từ máy bay sáng nay.

Miêu bà bà nghe xong, khuôn mặt lập tức hưng phấn, lẩm bẩm nói đây nhất định là đại thiếu gia đặc biệt vì tiểu thư mà mang tới. Bởi vì tiểu thư thích ăn anh đào nhất. Tuy nói anh đào ở đâu chẳng có, nhưng việc đại thiếu gia có thể đặc biệt nghĩ tới mà cho người đưa anh đào tươi mới nhất đến, đó mới chính là điều bất ngời đối với tiểu thư. Tiểu thư biết được nhất định rất vui vẻ .

Trong lòng Tô Tranh lại cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì cô biết với tính tình Mạc Phong, anh biết rất rõ là không thể nuông chiều Mạc Yên Nhiên được nữa. Vào lúc này làm sao lại làm ra loại chuyện kinh người này?

Nhưng cô cũng không nói gì, gật đầu với Miêu bà bà rồi lên tầng.

Trở về phòng, Mạc Phong đã rời giường từ lúc nào, đang ngồi trước cửa sổ, ôm laptop không biết xem gì. Nghe thấy tiếng cô mở cửa đi vào, anh cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói: "Cuối cùng em cũng về rồi."

Tô Tranh không đáp lại, đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt. Lúc đi ra thấy Mạc Phong đã cất laptop. Vì vậy hai người xuống nhà ăn cơm.

Lúc xuống đó, Miêu bà bà đã đưa Mạc Yên Nhiên và Mạc Cách Ly xuống ăn. Tô Tranh quay đầu lại lấy dưa hấu ướp lạnh trong tủ lạnh ra, định cho bọn trẻ ăn.

Mạc Yên Nhiên thấy Tô Tranh bưng ra gì đó, quả nhiên tò mò. Cô cũng quên luôn sự việc không vui hôm qua, ngoẹo đầu nháy mắt hỏi: "Đây là cái gì ướp lạnh ạ?"

Tô Tranh ngẩng đầu nhìn cô bé một cái, lạnh nhạt nói: "Dưa hấu ướp lạnh."

Mạc Yên Nhiên nghiêng đầu quan sát, nổi lên hứng thú: "Dưa hấu ướp lạnh, cháu cũng từng ăn rồi. Chẳng qua có vẻ không ngon nhưng đẹp mắt."

Tô Tranh cắt lát dưa hấu xác định trông rất đẹp. Tay cô trắng nõn như ngọc, bưng một cái đĩa trắng, trên đĩa có những miếng dưa hấu cắt lát màu đỏ tươi. Những miếng này vừa nhìn đã biết hương vị ngọt ngào, lại gần còn có thể cảm nhận được vị mát của dưa hấu.

Bộ dáng Mạc Yên Nhiên hiển nhiên là rất có hứng thú nếm thử một chút, còn Mạc Cách Ly bên cạnh cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn một cái.

Tô Tranh rất nhanh liền hiểu, mặ dù từ trước đến giờ Mạc Cách Ly luôn tỏ ra là không thích quá một cái gì, nhưng đứa trẻ này lại thích ăn đồ lạnh, hình như trái cây ướp lạnh chính là thứ mà cậu bé thích nhất.

Nhưng bọn trẻ vừa nhao nhao muốn thử thì một âm thanh gìa nua bất mãn vang lên phá vỡ kỳ vọng của bon trẻ: "Ra ngoài ngày hè, không được ăn lung tung thức ăn bên ngoài. Chẳng lẽ các cháu quên lời lão phu nhân dặn dò?"

Mạc Yên Nhiên sửng sốt một chút, ngay sau đó ỉu xìu, cong môi nói: "Không ăn thì không ăn."

Mạc Cách Ly vốn cũng là có chút hứng thú. Nhưng cậu với việc gì cũng không đặc biệt nhiệt tình, lại nghe Miêu bà bà phản đối, nên lại cúi đầu ăn điểm tâm tiếp.

Tô Tranh cũng không vì vậy nổi giận. Cô đã biết từ trước, những chuyện như vậy không chỉ xảy ra một lần. Mẹ con xa cách lạnh nhạt không quen biết sẽ không vì trái cây ướp lạnh mà vui vẻ ngọt ngào được. Cô đem dưa hấu này nhẹ nhàng đặt trên bàn, dùng nĩa chia ra hai khay trắng, đặt trước mặt mình và Mạc Phong.

Miêu bà nội vẫn còn có chút bất mãn, tiếp tục phát uy của mình: "Tô tiểu thư, trẻ con nhà họ Mạc không thể tùy tiện ăn đồ bên ngoài."

Tô Tranh gật đầu mỉm cười: "Tôi biết rất rõ."

Miêu bà bà nhìn lát dưa trước mặt Mạc Phong, nói tiếp: "Đại thiếu gia ở chức vị quan trọng. . . . . ."

Vừa nói tới đây, Mạc Phong chợt đi tới từ phía sau, lạnh giọng chặn lời Miêu bà bà: "Bà Miêu, tôi không phải trẻ con." Nói xong liền ngồi xuống, cầm dĩa lên, nếm thử một miếng dưa hấu ướp lành.

Miêu bà bà bị chặn họng, đang muốn nói tiếp gì đó, lại thấy Mạc Phong đã ăn rồi, sắc mặt lập tức trở lên khó coi. Bà cũng được coi là người nhìn đại thiếu gia lớn lên nhưng nghĩ đến tình tình anh khó dò, đành phải nhẫn nại không nói gì nữa.

Bữa cơm này Mạc Phong rất nể tình, đem phần lớn dưa hấu ăn không còn chút nào. Thấy vậy Miêu bà bà nhíu mày, thiếu chút nữa nhắc nhở ăn sáng không cần ăn nhiều như vậy, nhưng khi nhìn thần sắc Mạc Phong không quá dễ nhìn, sửng sốt nuốt xuống.

Mạc Cách Ly cúi đầu không để ý mọi người nữa, ăn xong lên lầu thẳng. Mà Mạc Yên Nhiên, ăn cơm vừa tẻ nhạt vừa vô vị, lại vừa nhìn tới cha, thấy cha mình đem toàn bộ dưa hấu ăn từng miếng hết sạch, thật là bực mình a!

Ai, cô bé nhỏ giọng thở dài cúi đầu, càng không được ăn bé lại càng thấy ngon. Dưa hấu đó, màu sắc rực rỡ như vậy, mềm ngọt như vậy, cha ăn hăng như vậy, không biết là mùi vị gì? Nhất định rất thơm ngọt đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro