Nếu như em sinh ra trước Thừa Dân
Cuộc gọi vừa rồi cũng không duy trì quá lâu , sau một loạt âm thanh hệ thống , Uyên Linh biết rõ Thu Phương đã hoàn toàn ngắt máy . Đã ba năm rồi , tưởng chừng như có thể đối mặt với mọi thứ . Nhưng cuối cùng Uyên Linh cũng biết được , thì ra ba năm du học như một cuộc trốn chạy , không đem lại kết quả như chính bản thân mình mong muốn.
" Anh nhìn thấy em không vui , vừa rồi là ai gọi vậy ? " - Thừa Dân đem đến hai phần thức ăn , còn cẩn thận chuẩn bị cho nàng ly sữa nóng .
" Chẳng qua em có chút chưa tỉnh giấc , vừa rồi sao ? Em gái của anh gọi đấy , đi chán rồi nên bây giờ đã chịu trở về Sài Gòn " - đối diện với loại chuyện này tỏ ý không có chút hứng thú , nhưng vừa rồi nàng lại bởi vì không tập trung nên đã lấy nhầm nước chấm .
" Ngày mai em cùng anh đi đón nó được không ? Uyên Linh từ nhỏ đã bám theo em , nhìn thấy em đến nó nhất định rất vui " - từ nhỏ Thừa Dân luôn hết mực yêu thương đứa em này , trước giờ bất cứ món đồ nào Uyên Linh thích cũng chưa từng tranh phần .
" Em sợ nhìn thấy em , nó lại book ngược vé máy bay về bên đó " - trên vành môi thoáng một ý cười , nhưng cũng không thể dùng định nghĩa cho sự vui vẻ .
" Hôm Uyên Linh chuẩn bị đi du học , nó đã ở sân bay chờ em rất nhiều tiếng liền " - nhớ lại ba năm trước ngày mà ai cũng có mặt , chỉ duy nhất người nó đợi lại không hề đến .
" Em ăn no rồi , có lẽ hôm qua uống nhiều rượu một chút nên vẫn còn chưa tỉnh hẳn . Em về phòng , anh ăn xong đi làm vui vẻ " - bình thường nàng luôn đánh giá cao kỹ năng nấu ăn của Thừa Dân , nhưng quả là hôm nay vị giác bị chi phối , thứ gì ăn vào cũng trở nên vô vị .
------------------
Bởi vì cuộc gọi ngày hôm qua không mấy suôn sẻ , sau khi đáp chuyến bay xuống Sài Gòn không lâu , Uyên Linh đã dự định sẽ gọi taxi đến đón mình . Có điều dường như ở một góc sân bay , vô tình nhìn thấy Thừa Dân từ lâu đã xuất hiện .
" Anh hai , sao anh lại ra đây ? " - hôm qua trong điện thoại Uyên Linh cũng không có đề cập giờ chuyến bay đáp xuống , hơn nữa Thu Phương cũng nói họ không tiện ra đón cô .
" Tiểu Uyên Linh về nước , anh đương nhiên phải ra đón rồi . Hôm qua mẹ có nói cho anh biết giờ em về , mẹ cũng nói muốn ra cùng , nhưng chân của mẹ đi lại không tiện nên anh đã từ chối " - Thừa Dân rất nhanh giúp Uyên Linh đem số hành lý to lớn đó ra xe , không quên trả lời thắc mắc về sự xuất hiện của mình .
Đã ba năm rồi Uyên Linh chưa một lần về nước , cho dù có là lễ lộc hay tết đến cũng không hề có mặt . Đã lâu đến như vậy mới gặp lại anh trai , hệt như lúc nhỏ không ngừng nắm lấy tay của Thừa Dân cùng nhau ra bên ngoài . Vốn dĩ tâm trạng đang vô cùng vui vẻ , cho đến khi ra đến xe của anh ấy , cũng chính là lúc nụ cười trên môi bỗng chốc như chưa từng xuất hiện .
" Anh bắt em đợi rất lâu đó , chồng à " - Thu Phương rất nhanh hạ kính xuống nhìn ra bên ngoài , sau một lớp kính đen che khuất ánh mắt hiện giờ của nàng , cũng không biết tầm nhìn vốn đang đặt ở chỗ nào .
" Xin lỗi , có vẻ như thủ tục ở sân bay quá rườm rà , khiến Uyên Linh ra hơi trễ một chút " - Thừa Dân không nhìn ra được biểu hiện của nàng lúc này , nhưng thông qua chất giọng có thể nghe được nàng có chút không hài lòng .
" Em về rồi , chị dâu "- quả thật Uyên Linh hiện tại không biết làm sao để đối diện với nàng , không ngờ sau ba năm gặp lại , đây lại là câu đầu tiên mình nói với chị ấy .
Trái ngược lại với mong đợi của Uyên Linh, Thu Phương chỉ biểu hiện một nụ cười không nhìn kỹ cũng không thấy , ngoài ra cái gì cũng không nói . Thừa Dân sau khi giúp Uyên Linh ổn định hành lý , cũng nhanh chóng quay trở lại ghế lái , chiếc xe rất nhanh đã khởi động trong một không khí có phần căng thẳng .
" Uyên Linh, có muốn ăn gì chút hay không ? " - hiện tại cũng còn khá sớm , Uyên Linh đã rời khỏi Sài Gòn khá lâu , vẫn nên đưa em ấy ra bên ngoài ăn uống một chút , xem như phần nào bắt kịp với nhịp sống hiện tại .
" Em không thấy đói , vừa rồi đã ăn trên máy bay " - trong suốt khoảng thời gian lên xe cho đến bây giờ , một câu cũng chưa từng nghe Thu Phương hỏi đến mình , cho dù mở miệng chị ấy cũng chỉ nói chuyện với anh hai .
" Uyên Linh em gái của anh sống ở nước ngoài , ăn uống cũng phong phú đa dạng hơn , không chừng mấy món ở Bắc Kinh này không làm vừa miệng đâu " - cặp kính đen hiện diện trên gương mặt của nàng vẫn không hề tháo xuống , lời nói vẫn luôn là chất giọng nhẹ nhàng nhưng thâm sâu ý nghĩa .
" Không có , em chỉ thích những món ăn ở đây , nhất là những món ăn của chị " - trong nhất thời Uyên Linh bởi vì muốn biện minh đã vô cùng khẩn trương , lại không cẩn thận để lộ ra vài phần hàm ý .
" Quả nhiên những món do chị dâu của em nấu đúng là cực phẩm , có điều lâu rồi cũng không thấy em vào bếp nhỉ ? "- Thừa Dân nói đúng hơn chỉ được ăn món do nàng nấu hai lần , một lần là trong tiệc sinh nhật của Uyên Linh, lần khác là tiệc chúc mừng Uyên Linh tốt nghiệp cấp ba .
" Nếu anh muốn ăn , tối nay em vì anh xuống bếp " - Thu Phương làm sao nghe không hiểu câu nói của Thừa Dân , nếu như bình thường nàng có khi sẽ nổi giận . Nhưng hiện tại chính bởi vì có Uyên Linh , liền diễn thêm một lần phu thê ân ái .
Mặc dù Uyên Linh có nói đã ăn trên máy bay , nhưng Thừa Dân vẫn đưa họ đến một nhà hàng sang trọng . Tất cả những món ăn được gọi đều theo sở thích của nàng , nhưng chung quy Thu Phương vẫn chỉ là để ý đến chai rượu trên bàn .
" Chị không ăn gì cả , thì không nên uống rượu " - Uyên Linh thật sự kìm không được muốn nhắc nhở nàng , từ lúc vào bàn đến giờ nàng đã uống cạn hai ly .
Mặc kệ vừa rồi Uyên Linh nói gì , chung quy nàng cũng không có ý định sẽ nghe theo . Vẫn duy trì rót đầy rượu vào ly của mình , cho đến khi muốn một lần uống cạn , người đó cuối cùng cũng đem tay của mình giữ chặt lấy cổ tay nàng .
" Phương Phương, chị nghe lời đi " - vừa rồi Thừa Dân đã ra bên ngoài nghe điện thoại , hiện tại Uyên Linh quả thật không muốn gọi nàng là chị dâu .
" Em lấy cái quyền gì bắt tôi phải nghe lời của em , em chồng sao ? " - nàng không uống nữa nhưng cũng không đặt chiếc ly đó xuống , một chút tức giận đem chiếc ly trên tay mình đánh rớt .
Âm thanh to lớn vừa rồi thu hút sự chú ý của một vài nhân viên , liền nhanh chóng đến thu dọn mảnh vỡ . Thừa Dân đúng lúc bước vào nhìn thấy , tuy rằng không hiểu chuyện gì xảy ra cũng giúp nàng xin lỗi nhân viên nhà hàng một tiếng .
" Em cảm thấy không khỏe , hai người ở lại dùng bữa đi , em đón taxi về trước " - chiếc túi xách trên bàn rất nhanh bị lấy đi , bước chân cũng không cho phép để người ta đuổi kịp mình .
" Để anh đưa em về " - trước lúc mình ra ngoài không phải vẫn còn bình thường sao ? Lý nào chỉ chưa đến 10 phút liền trở nên căng thẳng đến vậy .
Khi quay lại nàng chỉ nhìn qua Thừa Dân một cái , ý muốn nói cho anh ấy biết đừng nên quá lôi thôi như vậy . Ngay sau đó cũng không lưu lại quá lâu , lập tức ly khai . Ngay cả một ánh mắt cũng không lưu lại trên người Uyên Linh , triệt để tức giận .
" Có thể nói cho anh biết xảy ra chuyện gì không ? " - sáng nay khi Thu Phương cùng mình đi đón Uyên Linh , tâm trạng rõ ràng khá vui vẻ , không lý nào đột nhiên hai người họ lại mau có vấn đề đến vậy .
" Có lẽ là em đã vô tình chọc giận chị ấy , xin lỗi anh hai " - lý do khiến nàng tức giận sao ? Uyên Linh đương nhiên hiểu rõ , nhưng chỉ là không muốn để cho Thừa Dân phải biết quá nhiều .
" Tiểu Phương thật sự rất thương em , đừng khiến em ấy giận quá lâu . Tối nay trong tiệc sinh nhật , hãy cố gắng giảng hòa với em ấy " - mặc dù không hiểu nguyên do vừa rồi giữa hai người họ , nhưng Thừa Dân vẫn khuyên em mình nên xuống nước trước .
" Em biết rồi " - cũng chính bởi vì thương nên giận , hình thành một chữ hận cũng chỉ vì đã từng yêu .
-------------------
Buổi tối hôm đó tại Trần Gia đón tiếp hàng trăm vị khách đến tiệc sinh nhật của Trần Thừa Dân , theo như kế hoạch hôm nay Thừa Dân sẽ cùng với Thu Phương ở bên ngoài tìm chỗ riêng tư trước đã , sau đó tối đến một mình anh ấy sẽ trở về Trần Gia . Nhưng chính bởi vì buổi sáng nàng đã rất tức giận , nên cuộc hẹn riêng tư đó cũng hủy bỏ , trái lại ngoại lệ lần này lại cùng với anh ấy trở về TrầnGia .
" Chị hai , hôm nay quả nhiên là đến đây dự tiệc quả thật không uổng phí , không ngờ có thể gặp được chị ở đây " - lại là Tử Hoàng đến bắt chuyện trước , đã ba năm kể từ khi kết hôn nàng chưa từng về dự sinh nhật tại đây .
" Cũng may cậu cũng mang họ Trần, nếu không trong dàn khách mời này cũng không có tên cậu " - trước giờ nàng vốn dĩ chưa từng thấp mình giữ lễ với ai , đối với những người bản thân không thích cũng không cần câu nệ .
" Anh hai , chúc mừng sinh nhật . Thêm một tuổi rồi thì cũng nên suy nghĩ một chút về chuyện có con đi , Trần Gia vẫn đang còn chờ cháu đích tôn đó " - Tử Hoàng trước khi đi cũng không quên hướng về Thừa Dân khinh miệt , đã cưới vợ ba năm còn chưa có tin vui , xem ra quả nhiên có điều mờ ám .
" Nếu như nó khiến em không vui , anh thay nó xin lỗi em " - sau khi Tử Hoàng đi khỏi , Thừa Dân liền ở bên cạnh nàng xoa dịu .
" Cây độc không trái , gái độc không con . Xem ra câu này rất phù hợp với em , vài năm nữa cũng nghe không ít " - đừng nói là 3 năm , cho dù có là 30 năm cũng không có chuyển biến . Đời này nếu như Thừa Dân muốn có con , thì nên ở bên ngoài ăn vụng đi .
" Anh sẽ nói bản thân mình không được , không để cho bọn họ làm khó em " - chuyện có con nối dõi tuy rằng quan trọng , nhưng nếu như Thu Phương không thích , đương nhiên anh ấy cũng không muốn nhắc đến .
" Anh cứ như vậy , sau này em sẽ được nước làm tới . Anh không sợ cả đời này anh ở trước mặt em không có tiếng nói sao ? " - về loại tính tình này của Thừa Dân , Thu Phương không biết nên gọi là thấu hiểu hay nhu nhược .
" Anh hiểu em là được " - thật ra Thừa Dân luôn cho rằng Thu Phương ngoại trừ tính tình có đôi lúc hơi bốc đồng một chút , nhưng chung quy nàng cũng không phải người không nói lý lẽ .
" Anh giỏi hơn em rồi đấy , bởi vì em còn chưa hiểu được chính mình "
Buổi tiệc được diễn ra trong một không khí vô cùng náo nhiệt , Thu Phương không thích những vị khách được mời đến ngày hôm nay nên cũng không cùng Thừa Dân đi tiếp họ . Thay vào đó nàng lại đi tìm Trần lão gia , cũng chính là một trong những người mang họ Trần được nàng kính trọng nhất .
" Con có thể vào không ? " - ba tiếng gõ cửa báo hiệu cho người bên trong biết , cũng là một loại hình thức xin phép trước khi bước vào phòng , mặc dù cửa phòng vốn dĩ không hề đóng lại .
" Là Tiểu Phương sao ? Ông có phải hoa mắt đã nhìn nhầm hay không ? " - Trần lão gia chỉnh lại cặp mắt kính dày cộm trên gương mặt vốn dĩ hiền hòa , không tin được ngày hôm nay Thu Phương lại chịu quay trở về Trần Gia dự tiệc .
" Mắt của ông còn rất sáng , quả thật là con " - trên tay cầm theo bộ ấm trà vừa pha cách đây không lâu , cũng chỉ có đối mặt với ông nội nàng mới có thói quen dùng trà thay rượu .
" Còn nhớ lúc con còn nhỏ , vẫn thường xuyên qua đây cho đến khi trưởng thành . Nhưng từ sau khi kết hôn , con lại chẳng một lần về lại " - nhiều năm trước Thu Phương thường xuyên ở lại Trần Gia của họ , chẳng khác nào con cháu trong nhà vậy . Nhưng kể từ sau khi Uyên Linh đi du học , đứa nhỏ này cùng Thừa Dân kết hôn , dường như cũng chưa từng quay trở lại .
" Xin lỗi ông nội , là con không tốt " - rất ít khi nào ngữ điệu trong câu nói của nàng nhẹ nhàng như vậy , trên gương mặt thoáng một chút sự áy náy .
" Tiểu Phương, ta nghĩ chính mình nên thay mặt nhà họ Trần xin lỗi con " - thật ra ông cũng đoán được vài phần lý do , nhưng chẳng qua chưa từng ở trước mặt người khác thổ lộ .
" Nhà họ Trần thì có lỗi gì với con , năm xưa nếu như không phải Trần lão ông ra tay giúp đỡ , không chừng bây giờ cũng không có Nguyễn Thị , cũng không có ai gọi là Nguyễn đại tiểu thư gì đó " - đối với chuyện này Nguyễn Thị không một ai dám quên , kể từ lúc Thu Phương còn rất nhỏ đã được nghe nói đến .
" Cũng chính vì như vậy bị một bản hôn ước chi phối đời đời , đứa con đầu tiên của Trần Gia có ai khác ngoài Thừa Dân . Tuy nói nó có một vẻ bề ngoài rất ổn , nhưng tư chất bình thường , làm sao có thể là dạng người mà con thích "
Tuy rằng Thu Phương không phải là cháu ruột của mình , nhưng Trần lão gia đối với nàng am hiểu rất nhiều . Từ nhỏ đứa trẻ này đã có tư chất hơn người , thông minh hoạt bát , đặc biệt đối với mọi chuyện đều cầu toàn . Dạng người như Thừa Dân , nói quá tệ cũng không đúng , nhưng đích thực không phải là người mà Thu Phương mong muốn kết hôn . Hôn lễ có chăng được tiến hành , cũng chỉ vì nhà họ Nguyễn bọn họ muốn báo ơn , đối với chuyện này , Trần lão gia luôn cho rằng thật sự quá thiệt thòi cho Thu Phương.
" Thật ra ngọc không mài cũng không sáng , có thể trong tương lai anh ấy sẽ bộc lộ được tài năng của mình " - nói về vấn đề này quả nhiên không giấu được ông nội , nhưng dù sao nàng cũng sẽ cố gắng giúp Thừa Dân trở nên tốt đẹp hơn . Xem như vì danh nghĩa vợ chồng cũng được , hoặc vì báo ơn gì đó cũng được .
" Nếu như Thừa Dân được phần tư chất đó của Uyên Linh , con cũng không cần thiệt thòi như vậy ? " - đứa cháu thứ hai trời sinh tư chất thông minh , đối với lĩnh vực nước hoa lại am hiểu tường tận . Rất tiếc lại là nữ tử , còn không phải là đứa con đầu tiên .
" Con chỉ muốn hỏi nội một điều , nếu như Uyên Linh được sinh ra trước Thừa Dân . Vậy thì bản hôn ước đó rốt cuộc có hiệu lực hay không ? " - trong bản hôn sửa chữa sau này , đã bổ sung thêm một điều . Chỉ cần hai người có hôn ước đồng ý lấy nhau , sẽ không nói đến chuyện khác.
" Đương nhiên có , nhưng nếu như Thừa Dân và Uyên Linh là song sinh , còn có thể hy vọng giờ ra đời của chúng bị thay đổi . Đằng này Thừa Dân lại cách Uyên Linh đến 5 tuổi , làm sao lại có chuyện Uyên Linh được sinh trước Thừa Dân " - về chuyện này quả nhiên không có bất cứ sai lệch nào , Thừa Dân vẫn là đứa con đầu tiên của Trần Gia ở đời này .
" Nội cũng mệt rồi , con không làm phiền nữa . Nghỉ ngơi sớm một chút , con nhìn thấy nội có vẻ mất ngủ đấy " - một tiếng thở dài rất khẽ đến từ nàng , quả nhiên những gì ông nói điều không sai . Cách nhau đến 5 tuổi , làm sao có sự thật nào khác hơn .
" À phải rồi , Uyên Linh đã về nước . Hiện tại nó cũng đang có mặt ở nhà , nếu như biết con đến đứa nhóc đó nhất định rất vui " - lúc nhỏ Uyên Linh đều bám lấy Thu Phương mãi cho đến lúc trưởng thành , còn có lần Uyên Linh ngốc nghếch lại nói với mình , ước gì nó là con trưởng của Trần Gia .
" Vậy lát nữa con sẽ đi tìm em ấy , con cũng muốn biết Uyên Linh sẽ vui thế nào khi gặp con "
Tiếng bước chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng , để lại một nụ cười khẽ đọng lại trên môi .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro