Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chị Dâu Em Chồng(Phần8)

CHỊ DÂU EM CHỒNG (phần 8)
..........
Càng xoa chú Hoàng càng thấy có gì đó không đúng cho lắm, rõ ràng vợ chú dạo này yếu rợt chẳng ăn được mấy, người gầy rộc ra cơ mà sao bụng lắm mỡ thế nhỉ? Tiếc rằng lúc chú nhận ra thì đã muộn, điện phòng sáng choang, vợ chú bật điện xong đứng sừng sững ở mé cửa nhìn chú và bé Hằng. Chú Hoàng trông thế mà sợ vợ, thấy cô Hoài một phát đạp Hằng xuống sàn nhà xong còn luôn miệng giải thích chú nhầm mới sợ chứ. Thà rằng cô Hoài làm um lên Hằng còn thấy sướng, đằng này cô chỉ nhẹ nhàng bảo Hằng trả cô lọ nước hoa hại Hằng quê chết đi được. Chú thì nổi cáu ầm ầm mắng Hằng, không còn cách nào khác Hằng đành giảo biện.

- Con tưởng trong phòng không có người nên tắt điện đi, là tại chú lao vào ôm lấy con chứ bộ. Giờ chú lại mắng người ta, oan ghê á!

- Ai kêu mày xịt nước hoa của cô Hoài?

Hằng kêu thấy thơm nên Hằng mượn xíu, chú chẳng buồn đứng lại đôi co với Hằng gì cả, chú mải chạy theo cô Hoài năn nỉ ỉ ôi, còn cô thì giọng nhỏ cơ mà chua loét luôn.

- Ngoài đường thiếu gì gái đâu mà phải ve vãn trước mặt em hả anh?

Chị Hoài biết chồng nhầm lẫn thật nhưng vẫn phải tỏ thái độ cho anh biết. Đàn ông ấy à, nhiều lúc vợ hiền quá họ lại tưởng chuyện như thế là bình thường, nhất là những người tồ tồ như ông xã. Anh Hoàng biết tội nên xun xoe nịnh vợ, đêm bóp vai cho vợ, sáng bưng nước cho vợ rửa mặt anh chẳng nề hà việc gì cả, có hôm đi làm về anh còn mua hẳn bút chì và giấy vẽ loại xịn làm quà chuộc tội. Anh cùng Bông ngồi ngoan ngoãn xem vợ vẽ, vợ siêu dã man, Bông bảo vợ vẽ con gì vợ cũng vẽ được giống hệt luôn. Mà vợ không chỉ vẽ chơi đâu, vợ dạy Bông luôn đó, vẽ đến bộ phận nào vợ cũng nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần cho Bông nhớ. Con Bích nhà anh nó lúc nào cũng tưởng Bông biết nói sớm do gen tốt, cơ mà gen thì gen chứ, không có vợ anh dìu dắt thì còn lâu đi. Gớm mẹ Hoài bắt ba Hoàng mua truyện cổ tích để đọc cho Bông từ ngày bé mới chào đời đấy, mẹ tám chuyện với Bông suốt ngày, có bồng Bông ra ngoài vườn hóng gió thôi mẹ cũng tranh thủ chỉ Bông lá xanh, hoa vàng, quả lựu chín đỏ. Bông nó thuộc hết bảng màu rồi mà, còn đếm được tới hai mươi nữa, siêu ghê lắm.

- Em mới xem tivi thấy có đứa bé người nước ngoài mới bốn tuổi mà nói được bảy thứ tiếng cơ đấy. Hôm nào anh thuê người về dạy tiếng Anh cho Bông đi, biết đâu Bông lại nói được.

- Ôi dào còn nhỏ xíu nói sao được mà nói.

Anh Hoàng gạt đi, cô Bích xông vào ý kiến.

- Bông nói được đấy, anh đừng có mà tiếc tiền với Bông, cứ nuôi Bông đi sau này Bông giỏi chả mát mặt à, nhờ Bông nhờ. Bông nói “Hello” đi Bông!

- Hê nhô hê nha hê nhi!

Bông nhí nhảnh chóp chép cái miệng, anh Hoàng kêu cô cũng biết tiếng Anh thì cô dạy Bông ở nhà cho nó tình cảm. Gớm dạy được thì cô đã dạy lâu rồi, chả qua tại con Bông nó nhờn cô thôi, chị Hoài nói từ gì thì nó nhại lại y chang không ngọng không ngịu, còn cô á, nó cứ mô li phê đi để trêu tức cô thôi à, rõ ghét. Cô Bích véo má con bé vài cái rồi chạy về phòng ôn thi. Hè này cô phải học lại hai môn, một môn tuần trước vừa thi, còn nốt môn này là hoàn thành chương trình năm nhất. Cô tính sang năm hai sẽ xin anh Hoàng chút vốn để kinh doanh xem sao, ngày xưa anh Niệm ở nước ngoài một thân một mình còn khởi nghiệp được nữa là cô có cả gia đình hỗ trợ. Từ khi biết nhà cô và nhà anh Niệm thân nhau tụi bạn ngưỡng mộ cô lắm, tại tụi nó mới chỉ biết đến anh qua truyền thông thôi chứ chưa được diện kiến ngoài đời. Anh Niệm trong mắt bọn nó hoàn hảo như kiểu con nhà người ta ấy, đâu có đứa nào biết quá khứ của anh oanh liệt chẳng kém bất cứ thằng “bad guy” nào cả, cuối năm lớp mười sổ học bạ be bét đến mức chú Nhất điên tiết tuyên bố từ giờ anh đừng hòng xin chú dù chỉ một đồng. Những tưởng anh phải quỳ lạy van xin chú, nhưng không, anh chôm luôn giấy tờ và thẻ ngân hàng của chị Hoài đem đi chơi chứng khoán. Cô không rõ làm cách nào anh lấy được cả mật khẩu lẫn chữ ký của chị Hoài, chỉ biết khoảnh khắc ngộ ra mình bị lừa chị đã thề chị sẽ tẩn chết anh Niệm. Cơ mà lúc anh Niệm trả chị chiếc thẻ với số dư gấp đôi chị lại chỉ hiền dịu bảo, lần sau có việc gì cậu cứ nói trước với chị một câu là được. Anh Bách tiết lộ với cô vụ đó anh Niệm lãi gấp mười, và cũng từ đó chú Nhất có cái nhìn khác hẳn về thằng con trời đánh, chú không bao giờ thèm doạ cắt viện trợ nữa.

Cô Bích vừa ngây ngốc nhớ lại chuyện xưa vừa vùi đầu trong đống bài tập Toán Cao Cấp, cứ như vậy chật vật mãi cô mới ôn xong, đến hôm thi cũng làm được năm trên sáu câu. Cái ngày cô biết mình qua môn cũng chính là ngày không khí trong nhà cô oái oăm khó tả. Ba Thuận giữa trưa nắng chang chang ra vườn tập dưỡng sinh, mẹ Hoà đứng trên hiên nhà vừa quét mạng nhện vừa hát líu lo, anh Hoàng ôm Bông nâng lên hạ xuống như kiểu trai hai mươi nâng tạ, có mỗi chị Hoài là ngồi nguyên một chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc que thử thai như kiểu không thể tin vào mắt mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lan