Chị Dâu Em Chồng (phần3)
CHỊ DÂU EM CHỒNG (phần 3)
..........
- Mày thì giỏi rồi!
Chồng chị búng tai trêu Hằng, bé Bông ngồi cạnh ba, đôi bàn chân nhỏ xíu đang giơ ra đợi cô Hằng matxa cho mà mãi chưa đến lượt, chán nản bỏ qua chỗ mẹ Hoài. Mẹ đang đứng im như tượng nhìn ba và cô Hằng, Bông gọi mãi mà mẹ chả thưa gì cả, mắc công Bông lại phải chạy ra méc ba.
- Ba Hoàng ơi mẹ Hoài bị khản tiếng rồi á, không nói được luôn á.
Anh Hoàng nghe con gái bi bô liền chạy ra ôm siết lấy vợ, thơm má chào buổi sáng rồi thủ thỉ kêu chị qua để bé Hằng matxa cho thoải mái. Bé Hằng trước mặt anh vâng dạ ngọt xớt, anh vừa đi làm bé liền thưa gửi.
- Cô Hoài ơi con bận cho chó của bà uống sữa rồi, cô tự cúi xuống bóp chân cho mình nha cô. Cô cũng có tay mà, phải không cô?
- Ơ ba Hoàng cũng có tay mà, sao ba Hoàng được bóp chân mà mẹ Hoài với Bông không được ạ?
Con Bông đáng ghét dám thắc mắc linh tinh, bị cô Hằng đá cho một cái. Bông xị mặt méc mẹ, mẹ Hoài rõ ràng nhìn thấy mà cô Hằng vẫn chối nguây nguẩy. Bông không đôi co được với cô khóc ré lên, mẹ Hoài lau nước mắt cho bé rồi ngẩng lên dặn cô Hằng.
- Chó của bà mỗi lần ốm đều dị ứng với sữa tươi, con nhớ phải pha sữa đặc với nước ấm cho nó uống.
Thái độ cô Hoài rất lạ, có chuyện nhỏ xíu mà cô dặn đi dặn lại, còn nhấn mạnh hai từ sữa đặc rất nhiều lần khiến bé Hằng sinh nghi, có khi con chó dị ứng với sữa đặc rồi cô Hoài lừa Hằng cũng nên. Cứ đinh ninh trong đầu là vậy nên Hằng lấy hai bịch sữa tươi trong ngăn mát ra cho Nana uống. Nana ốm cả tối qua không chịu ăn gì, sáng nay uể oải mãi mới húp được chút sữa lại bị nôn thốc nôn tháo khiến bà đi chợ về xót không sao tả xiết. Bà lôi Hằng ra giữa sân chửi cho một trận tơi bời khói lửa, bà chửi Hằng từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, mặc cho Nana sau đó đã ăn được chút cháo, cái đuôi ngoe nguẩy hơn hớn trở lại mà bà vẫn cứ chửi sa sả. Hằng nịnh mãi tới xẩm tối bà mới nguôi giận, lúc lên sân thượng rút áo quần Hằng không quên ghé qua tầng hai vạch mặt cô Hoài.
- Rõ ràng là cô chơi con, chính cô giả bộ dặn lằm dặn lốn khiến con nghi ngờ, cũng chính cô cố ý nói to để ông đang đọc báo trong nhà cũng nghe thấy. Con bị bà mắng là tại cô đó.
- Ơ sao lại tại cô hả con? Tại là tại con không có niềm tin vào cô chứ nhỉ?
Thái độ hờ hững của cô Hoài khiến Hằng tức điên, cô còn làm bộ mấy bà lớn lên mặt dạy dỗ Hằng chứ.
- Con giữ chừng mực một chút, chú là người có vợ rồi.
Việc của Hằng cóc cần cô lo, không vì ông gọi nhanh nhanh cái tay còn xuống vườn giúp ông thì Hằng đã lý sự cho ra nhẽ với cô rồi. Gớm suốt từ hôm nghe tin cậu Niệm sắp về ông vui như bắt được vàng, hễ mở mồm ra là nhắc cậu Niệm hại Hằng phát mệt luôn á. Ông kêu chú Hoàng sửa lại giàn bầu, ông bắt Hằng xới đất để ông trồng hoa cho nhà cửa rực rỡ còn đón cậu. Giờ mới có tháng bảy, tính ra phải hơn tháng nữa cậu mới về mà ông đã quây mấy quả mít cấm không cho ai động vào, ông háo hức đón cậu Niệm khéo còn hơn cả ông Nhất. Nhà ông Nhất bà Kỷ ở ngay đầu ngõ cách nhà ông Thuận bà Hoà vài bước chân, cơ mà ôi chao cái nhà nó bự chà bá luôn. Nhà đẹp thì Hằng đứng vịn bờ rào Hằng ngắm thôi mà làm gì hệ thống chuông báo động kêu inh ỏi hại Hằng giật cả mình. Đúng lúc ấy ông Nhất có việc ra ngoài, anh áo đen đẹp trai thứ nhất chạy vào gara lái xe ra, anh áo đen thứ hai tuy không đẹp trai bằng nhưng cơ bắp cuồn cuộn như vận động viên thể hình ý, anh này lúc nào cũng đi kè kè cạnh ông Nhất. Từ đầu tới cuối ông còn chẳng thèm liếc qua phía này lấy một cái mà Hằng vẫn thấy ghê ghê.
- Ông Nhất giàu cơ mà lạc hậu nhờ ông nhờ, đi cái xe gì mà dài loằng ngoằng như xe buýt ấy, thua xa con xe bốn chỗ của chú Hoàng.
Ông Thuận nghe con Hằng nhận xét bật cười sằng sặc. Ừ, thua, nếu so về độ ngắn như nó thì quả thật xe ông Nhất ngắn thua xa xe chú Hoàng. Con nhỏ trồng cây cho ông xong, ngó nghiêng thấy xe chú Hoàng thấp thoáng đầu ngõ liền ba chân bốn cẳng chạy ra đón. Dạo này cô Hoài phải nghỉ ngơi hạn chế đi lại nên việc cầm cặp tài liệu cất giúp chú, rót nước chú uống và lấy khăn mặt chú lau hay gọt hoa quả cho chú ăn là của Hằng hết. Nó thích ngồi ngay bên dưới sàn cạnh ghế sô pha tỉ tê chuyện này chuyện kia với chú.
- Hôm nay con bị ăn mắng ý, buồn hết cả người!
- Ai mắng mày?
- Cô Hoài á.
- Chắc mày lại hỗn chứ gì?
Cô Bích đi qua nghe chuyện thầm cảm phục khả năng suy đoán của anh trai, ấy thế nào mà con Hằng cũng khá, vừa ban nãy còn rơm rớm nay đã giàn giụa thống khổ.
- Đâu có đâu, Hằng không hề hỗn chút nào ý. Người ta là bị mắng oan mà, người ta bóp chân cho chú thôi mà cũng bị xét nét, bị chửi không giữ chừng mực. Cùng là con gái với nhau mà cô Hoài lại nói người ta như thế, nghe xúc phạm chết đi được á.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro