Chương 25:
Junghwa không quay đầu lại, nước mắt đã rơi xuống. Đi chưa được mấy bước, đột nhiên nghe được phía sau có tiếng bước chân, hình như có cái gì thấp bé tới gần, cô cũng không để ý, đột nhiên chân của cô bị cái gì đó huých một chút lại vừa thấy là em gái của cô bổ nhào vào đùi mình, kêu lên.
-“Mẹ ơi, ôm một cái, con cũng muốn đi.”
Junghwa lau đi nước mắt, đem em gái ôm lấy, nói.
-“Boram, không được kêu mẹ, kêu chị.”
Boram cái hiểu cái không nhìn Junghwa, đại khái là không biết vì sao lại phải kêu là chị, kêu mẹ không tốt sao.
-“Ngoan, kêu chị.”
-“Chị.”
-“Ngoan.”
Junghwa xoa đầu Boram, rất là thương tiếc. Boram thực ngoan, bình thường không khóc không nháo, người khác đều sợ mình, nhưng em gái lại không sợ, chính mình đi đâu Boram đều đi theo. Chỉ là này xưng hô lại thật khó xử, mỗi lần đều kêu cô là mẹ, sửa lại Boram, vừa quay đầu lại đã quên ngay, mỗi lần thấy cô, vẫn là kêu mẹ.
Nhà ở xây theo kiểu biệt thự nhỏ, vốn Junghwa là tính đem bà ngoại vào thành phố sống, chính là bà quen ở vùng núi, sợ thích ứng không được hoàn cảnh, cũng liền từ bỏ. Yoon Gi đang cùng ở vài đứa nhỏ ở gần đó chơi, nhìn người ta xây nhà, hết sức chăm chú tưởng tượng.
Boram nhìn thấy anh trai hưng phấn mà kêu to:
-“Anh, anh.”
Yoon Gi đang ở kia chơi, không có nghe thấy tiếng la của em gái. Boram thấy anh không để ý tới mình, ủy khuất bỉu môi, thở phì phì kêu
-“Hư, đánh!”
-“Ba!” Tay nhỏ bé non nớt, một phen đánh vào đầu Junghwa. Junghwa nhẹ nhàng bắt tay nhỏ bé, nói.
-“Em đánh anh trai như thế nào đánh thành chị? Đau quá nha.” Giả bộ một bộ dạng ủy khuất.
-“Mẹ không đau.” Boram nhẹ nhàng ôm Junghwa hôn nhẹ, trong miệng nói.
-“Mẹ không đau nha, mẹ không khóc.”
Junghwa dở khóc dở cười, nói.
-“Kêu chị.”
-“Chị.” Boram thực nhu thuận kêu lên.
-“Kêu một tiếng nữa nghe một chút.”
-“Chị.”
-“Thực ngoan.” Có tiến bộ.
-“Kêu một tiếng nữa đi.”
-“Mẹ.”
Junghwa không còn gì để nói.
Ngôi nhà được xây dựng xong, con đường cũng sửa chữa lại, Junghwa tự mình đến chợ gia dụng chọn vài món đắt tiền mua về nhà. Trước đây đã từng trải qua giai đoạn bần cùng, hiện giờ có tiền sẽ không thể bạc đãi bản thân, càng không thể bạc đãi người già trong nhà.
Bởi vì có Junghwa ở đây, một nhà vốn rất nghèo nàn đột nhiên biến thành một ngôi nhà giàu có. Chỉ là bà ngoại cô là người quen bận rộn, cho dù ở biệt thự, hưởng thụ những vật dụng hiện đại , cũng không rảnh rỗi, đều cả ngày dọn dẹp, trong sân cũng có một chuồng nuôi gà. Người già như bà ngoại cũng rất quái lạ, mỗi ngày cơm nước xong là lại đi lên núi kiếm củi hoặc hái rau, ăn cơm mới thấy mặt. Đống củi không cần dùng, tất cả đều cho người ta, thức ăn không ăn hết, cũng đem cho người khác.
Đem hơn mười mẫu vườn trong làng mua hết, Junghwa mời chuyên gia đến tư vấn, làm quen với địa chủ, mỗi ngày đi xem xét vườn trái cây một chút cùng nghĩ biện pháp liên lạc với thương nhân buôn bán. Đa phần thời gian là Junghwa lẳng lặng mà nằm trên ghế, ngồi ở trong sân ngẩn người, cái gì cũng không làm.
Thân thể cũng không tốt, luôn tức ngực ho khan, thân thể cũng rất suy yếu, tẩm bổ thế nào cũng không khỏe. Việc này là do lúc trước bị thương mà vẫn gắng sức làm việc cộng với di chứng ngày trước bị sốt, cả đời này chỉ sợ cô sẽ mãi như vậy. Junghwa biết, nhìn dáng vẻ hiện tại, tuyệt đối không phải là người thọ mệnh, cho nên sớm mà an bài tất cả, để lại cho bọn họ mỗi người 500 triệu.
Lúc trước vẫn còn có em gái của cô quấn quít lấy cô, thỉnh thoảng mang đến chút vui vẻ cho cô, đầu năm, đưa em gái vào trường, ở nhà trẻ, Junghwa lại càng tịch mịch, chỉ là cô cho tới bây giờ cũng không cảm thấy buồn, mỗi lần nghĩ đến Solji, khi phục hồi tinh thần lại, thì đã nửa ngày trôi qua. Đối với cuộc sống hiện nay, Junghwa rất thỏa mãn, không có phân tranh, không có chém giết, không có hận thù, cái duy nhất quấy nhiễu chính là nỗi nhớ thật sâu đậm với Solji, muốn biết Solji có tốt không, muốn thấy được hình bóng của Solji. Luôn luôn lơ đãng mà nhớ lại quá khứ, rất nhiều thời gian, nhưng hồi ức với nàng mới là hạnh phúc nhất.
-"Chị, ăn cơm."
Yoon Gi đến bên cạnh Junghwa kêu. Hiện tại nhà của nó là giàu có nhất làng, ăn mặc đồ dùng đều là thứ tốt nhất. Yoon Gi rất hiểu chuyện, việc trong nhà cơ bản đều là nó làm, mỗi bữa cơm cũng là do nó nấu. Đây cũng coi như Junghwa không có trách nhiệm, mỗi lần cô ngẩn người đều quên hết thời gian, Yoon Gi nhìn thấy Junghwa như vậy, cũng không dám đến quấy rối cô, không thể làm gì khác hơn là tự mình đi nấu cơm, xong thì gọi cô. Trong nhà cũng không thiếu gì, đồ gia dụng Junghwa đều đặt ở trong ngăn kéo, cần thì tự mình đi lấy. Nhưng Junghwa biết Yoon Gi ở bên ngoài không có nghe lời, trên người Yoon Gi bị người ta đánh bầm một mảng, cô hỏi nó mấy lần, nó không trả lời, cũng không nói gì.
Lúc đang ăn cơm, Yoon Gi nhỏ giọng nói.
-"Bà nội, ngày mai là họp phụ huynh, thầy bảo đến trường một chuyến." Nhìn vào mắt Junghwa, trên mặt Yoon Gi có chút sợ hãi.
-"Thân thể bà nội không tốt, ngày mai chị đi." Junghwa trả lời, tiếp tục cúi đầu ăn.
Boram nhanh nhẹn nói:
-"Anh hai hôm nay đánh nhau, thầy. . ." Nói chưa hết, đã bị Yoon Gi bịt miệng. Yoon Gi nhìn ánh mắt Junghwa, gục đầu xuống.
Junghwa liếc mắt nhìn Yoon Gi, sau đó tiếp tục ăn, cơm nước xong quay trở về phòng, như cái gì cũng chưa từng nghe.
Mười giờ, Junghwa chuẩn bị ra khỏi nhà, thì có bạn học của Yoon Gi chạy đến nhà, kêu lên:
-"Không ổn rồi, Yoon Gi đánh người ta bị thương."
Junghwa trực tiếp đi theo bạn học của nó đến bệnh viện, thầy giáo, hiệu trưởng cùng vài phụ huynh đều ở đây. Trên trán Yoon Gi đã rách một đường, bác sĩ đang may lại, cánh tay như vô lực mà thả xuống, đau đến trên trán đầy mồ hôi lạnh, nước mắt cũng chảy ra, lại sống chết cắn chặt răng không kêu la một tiếng. Junghwa đi tới trước mặt nó hỏi:
-"Xảy ra chuyện gì?"
-"Cô là gì của Yoon Gi?" Thầy giáo nhìn Junghwa.
-"Tôi là chị Yoon Gi." Junghwa đáp, đưa tay đặt lên vai Yoon Gi, phát hiện chỉ là trật khớp, liền ở tại chỗ nắn lại cho Yoon Gi.
-"A ...... " Xương vai kêu một tiếng, Yoon Gi đau đến hét lên.
Mọi người trong phòng bị dọa cho sợ, lập tức phát hiện cánh tay của Yoon Gi đã liền lại, đều kinh ngạc mà nhìn Junghwa.
Một người đàn ông thân cao một thước tám từ bên ngoài vọt vào, kêu lên:
-"Mẹ kiếp thằng khốn, dám đánh con của lão tử, lão tử đánh chết ngươi." Một tay bắt lấy Yoon Gi. Trên cánh tay của người này, có xăm một hoa văn rồng xanh. Yoon Gi sợ hãi, thầy giáo đứng bên cạnh cũng vội tiến đến kéo người ra.
Người nọ vươn tay tát cho Yoon Gi mấy cái.
Ánh mắt Junghwa trong chốc lát trở nên băng lãnh, chằm chằm theo dõi hắn, lớn tiếng kêu lên:
-"Thả ra."
-"Ây ya, Park Seo Joon, ngươi động tay chân với con nít làm gì." Thầy giáo nhanh tiến đến kéo người đàn ông đó ra.
Gương mặt Yoon Gi ngay chỗ bị đánh bị sưng lên, nó sợ đến ngay cả rên cũng không dám.
Mọi người ba chân bốn cẳng đem Yoon Gi từ trên cánh tay Park Seo Joon kéo lại được, Park Seo Joon phẫn khí chưa tan, mặc dù bị người khác lôi kéo, lại nhấc chân hướng Yoon Gi đá đến.
-"Cẩu tạp chủng không ba không mẹ, lão tử đá chết ngươi."
Chân vừa mới giơ lên, Junghwa đột nhiên lắc mình tiến đến, một cước đá vào giữa gối hắn, tiếp theo là một quyền, tiếp nữa quét chân, tiếp theo hắn đổ nhào lên mặt đất cùng mấy người kéo hắn, cô một cước đạp lên ngực Park Seo Joon, lạnh lùng mà nhìn hắn.
Mọi người trong phòng bị biến động này làm cho sợ đến ngây người, người nổi tiếng rất ngang ngược rất trâu bò ở Bang gia trường lại bị Junghwa đánh hai ba cái té ngã xuống đất.
Park Seo Joon liều mạng giãy dụa, lại bị Junghwa gắt gao đạp xuống, khuôn mặt hắn giận đến đỏ hoe. Qua đại khái vài phút, rốt cục cũng không còn khí lực, khuôn mặt hắn cũng từ đỏ thành tím, không còn hơi sức nữa.
Mọi người ở bên cạnh nhìn, ai cũng không dám tiến đến kéo người, sắc mặt của Junghwa rất khó coi, cả người lộ ra một cổ khí tức, như muốn giết người. Junghwa lúc này mới buông chân ra, trở lại ghế ngồi xuống, đối với bác sĩ nói:
-"Vết thương của Yoon Gi còn không xử lý đi?" Vẻ mặt lãnh đạm, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Lúc này bác sĩ mới phục hồi tinh thần lại, đem băng gạc dán lên vết thương của Yoon Gi.
Park Seo Joon lúc này mới được người đỡ dậy, hơn nữa ngày mới phục hồi lại tinh thần. Những lời độc địa còn chưa nói ra đã bị Junghwa chặn họng.
-"Đừng tưởng rằng Yoon Gi không có ba mẹ thì khi dễ nó, ngươi dám động nào nó, ta giết chết ngươi." Sát khí nghiêm nghị, không ai dám hoài nghi lời của nàng.
Người kia bị Junghwa vật ngã, khí thế đã hoàn toàn bị áp đảo, vừa định nói vài ba câu vặn lại, kết quả lại bị Junghwa mở miệng trước, hơn nữa câu nói so với câu hắn định nói còn ngoan độc hơn.
-"Yoon Gi đánh con ta gãy sống mũi, cái này tính sao?"
Junghwa nhìn vào mắt Yoon Gi, nói:
-"Con nít đánh nhau, có bị thương, đền bù thế nào thì đền bù. Nhưng ngươi là một người đàn ông, lại động thủ với con nít, nợ này, tính thế nào?" Nói câu "tính thế nào" ba chữ, ánh mắt trong phúc chốc lạnh đến khốc liệt, khiến cho mọi người toàn thân đều lạnh run.
-"Đánh thì đánh!" Park Seo Joon ngang tàng mở miệng.
Junghwa gật đầu, nói:
-"Được, đây là ngươi nói, đánh thì đánh." Junghwa đứng lên, thấy vết thương của Yoon Gi đã băng bó xong, vẫy vẫy tay với nó, nói:
-"Về." Ngừng một chút, lại nói với thầy giáo:
-"Tiền chữa trị cho con hắn bao nhiêu tiền, chi phí đều trực tiếp đưa đến nhà tôi." Qua một chút, lại đối với bác sĩ nói:
-"Phiền ông một chút, Yoon Gi muốn nghiệm thương."
Thầy giáo vừa nghe đã hiểu rõ. Nghiệm thương khẳng định chính là muốn khởi tố lên tòa án. Nhà của Yoon Gi có tiền bọn họ có nghe nói qua, nếu như sự tình ầm ĩ lên đối với danh dự của trường học, ảnh hưởng thật không tốt, lập tức tiến đến khuyên can. Junghwa nói:
-"Tôi cho các người ba ngày, cho tôi một câu trả lời thỏa mãn. Bằng không, đừng trách tôi không khách khí." Nói xong, liền mang Yoon Gi về, không để ý đến bất cứ kẻ nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro