Chương 24: Người yêu
Junghwa giúp đỡ bà ngồi xuống, từ túi lấy ra khăn tay thay bà lau đi nước mắt.
-“Yoon Gi, lấy nước ra cho bà.” Lão bà gọi bé trai. Bà ngượng ngùng khi Junghwa dùng thứ khăn tay “cao cấp” gì đó lau nước mắt, nên dùng ống tay áo lau khô nước mắt, nói.
-“Đó là Minah, ngày đó ta cùng Junhyung đi chợ, trở về liền không thấy nữa. Hơn hai mươi năm , cũng không trở về, cũng không biết Minah là bị người buôn lậu bắt hay là bị người ta hại chết.” Nói xong, lại là rơi lệ.
Junghwa im lặng, cảm thấy khó chịu, mẹ bị người ta bắt cóc, cũng bị người ta hại chết.
-“Cô nói cho ta biết Minah ở nơi nào?” Lão bà bắt lấy tay Junghwa hỏi, tay thô ráp, chộp vào trên tay giống tờ giấy. Junghwa hé miệng, nói.
-“Con là con của Minah, mẹ đã qua đời.”
Lão bà trước sửng sốt một chút, lập tức khóc lớn lên, miệng còn khóc hô một ít lời. Ý tứ đại khái là, của bà mệnh thực khổ, con gái đáng thương, sớm như vậy phải ra đi. Sau đó vừa khóc cho con lớn nhất của mình, sinh ra không bao lâu thì chết. Junhyung năm trước đến Busan làm công, từ công trường ngã xuống cũng đã chết..
Vừa khóc vừa nói cái gì con gái không thấy lâu như vậy không trở lại nhìn bà, nguyên bản là đã chết, nghe được Junghwa cũng khóc. Ôm lấy bà ngoại, vỗ lưng của bà, trong lòng nặng trịch. Tìm được nhà của mẹ, cô lại một chút cũng không vui vẻ, thậm ngược lại cảm thấy càng khó chịu. Mẹ bị lừa bán, làm người nhà thương tổn? Lại phải sống một cuộc đời bất hạnh.
-“Bà, uống nước.” Yoon Gi đem nước đến trước mặt Junghwa. Junghwa nhận lấy, đặt lên bàn. Yoon Gi đứng ở một bên, nhìn lão bà. Qua hai phút, trong nhà đi ra là một bé gái đang tập đi, đại khái hai ba tuổi, một thân đầy bụi bẩn, còn lộ hai hàng nước mũi. Thấy bà khóc, cũng khóc lên. Yoon Gi chạy nhanh đem cô bé ôm lên.
Lão bà khóc một hồi lâu, mới dừng lại, không được tự nhiên lau đi trên mặt nước mắt, nói
-“Này là hai con của Junhyung.” Nói xong, lại chảy nước mắt.
-“Bà ngoại” Junghwa kêu một tiếng, lập tức lại hỏi.
-“Cháu cũng có thể gọi người như vậy được không?” Nhìn đến bà ngoại bất hạnh, Junghwa cảm thấy chính mình có điểm không xứng kêu bà ngoại. Mẹ là bị ba mua, lại là hắn bức tử , chính mình trên người cùng huyết mạch với hắn, có bao nhiêu tội nghiệt.
Bà nhìn Junghwa, cùng con gái thật sự có vài phần giống. Lập tức gật gật đầu, lôi kéo tay Junghwa khóc.
-“Cháu là Park Junghwa, bà ngoại về sau đã kêu là Junghwa là được rồi.”
-“À!” Junghwa ăn mặc thật tốt quá, lại có khí chất, giống như là người thành thị, điều này làm cho bà nhìn Junghwa còn có điểm tự ti. Nhưng câu bà ngoại, lại làm trong lòng bà ấm áp , tuy rằng con gái không có, nhưng có cháu gái, coi như là ông trời cho bà một ít bồi thường. Xem này cháu gái ăn mặc như vậy, khẳng định là người thành phố. Trong lòng lập tức cũng liền vui hơn.
-“Cháu ăn cơm trưa chưa?” Bà ngoại hỏi.
-“Còn chưa có ăn.” Junghwa nói.
-“Ta đi nấu cơm, rất nhanh là có cơm.” Bà ngoại đứng dậy, nói với bé trai.
-“Yoon Gi cháu đến cửa hàng thịt xa nhất mua một kí thịt trở về, nhanh đi.”
-“Cửa hàng thịt xa nhất?” Junghwa sửng sốt, lập tức hiểu được, có thể là không có tiền. Lập tức lấy ra tiền trong người, lấy ra một trăm ngàn nhét vào trong tay Yoon Gi.
Yoon Gi sợ hãi nhìn Junghwa, lại nhìn bà nội không dám lấy. Junghwa nói:
-"Cầm, ta coi như là chị của em, còn ngượng ngùng gì.”
Nói xong nhét tiền vào trong Yoon Gi.
Yoon Gi thấy bà nội nó gật đầu, nắm lấy tiền nhanh chóng đi mua thịt. Bà ngoại đi vào nhà bếp nấu cơm. Nói là nhà bếp, cũng chính là mái hiên bên dưới là một đống rơm rạ.
Junghwa thay em gái nhỏ lau đi nước mũi nước mắt, mặt mũi cùng tay chân đều rửa sạch sẽ . Sau đó ở trong phòng đi qua đi lại, phát hiện nhà này quả thực là TV cũng không có.
Chỉ trong chốc lát, Yoon Gi mang theo thịt chạy về, đem thịt đặt ở trên bàn.
-“Còn lại tiền thừa đâu?” Bà nội hỏi.
-“Thúc thúc nói chúng ta còn thiếu hai trăm ngàn tiền thịt chưa trả, một trăm ngàn này thúc thúc lấy hết, nói còn thiếu một trăm hai mươi năm ngàn nữa.”
-“Không có việc gì, trong lát nữa đem tiền thiếu trả hết đi.” Junghwa đem tiền trong ví ra, chính mình để lại ít tiền lẻ, còn lại toàn nhét vào tay bà ngoại. Một sấp tiền, cũng khoảng một hai triệu. Junghwa cũng từng là làm lão đại nên đã dưỡng thành thói quen, trên người lúc nào cũng có mấy triệu, ra tay cũng khá thuận tiện. Ăn cơm xong, Junghwa đem hủ tro cốt từ ba lô lấy ra, nói cho bà ngoại, đây là tro cốt của mẹ, muốn tìm nơi mai táng .
Mời đến thầy phong thuỷ cùng người lo mai táng, ở nhà cũng dựng linh đường. Chung quanh hàng xóm thân thích rất nhanh liền tới, đều nói Bang Minah mất tích lâu này đã mất rồi nên con gái cô đem tro cốt về đây. Hương thân phụ lão, đều giống như người trong nhà, ông chủ cho mượn cái bàn và băng ghế, thím hai cho mượn bát và đồ làm bếp, thiếu cái gì rất nhanh sẽ có người cho mượn.
Bởi vì là tang sự, luôn là đều may mắn, nên hỗ trợ mọi người một phong tiền lì xì, đại biểu một năm 12 tháng mưa thuận gió hoà, hoặc phong 4 đồng đại biểu bốn mùa bội thu. Bà ngoại đem tiền Junghwa đưa ra dùng hết. Lão bà trải qua quá nhiều việc đau lòng từ con trai lớn chết non, chồng chết, con trai thứ sớm qua đời để lại hai cháu nhỏ, con gái mất tích rồi chết đi cũng không nhìn xem được lần cuối, nhưng lúc rảnh cũng vụng trộm chảy nước mắt, thật bất hạnh, ai cũng sớm rời xa bà.
Junghwa cũng không rảnh, mỗi ngày liền canh giữ ở linh đường còn bị thầy phong thuỷ ép buộc quỳ ba ngày ba đêm để làm tròn đạo hiếu. Buổi tối ngay cả ngủ cũng không đựơc, cả ngày lẫn đêm canh giữ ở linh tiền, mệt mỏi phải dựa vào ở bên cạnh ghế trong chốc lát, trên người quấn trang phục của ngoại tổ từ vài thập niên trước. Tuy rằng quần áo thực cũ nát , rất nhiều vết vá, nhưng mặc lại trên người so với áo lông còn muốn ấm áp hơn.
Yoon Gi cũng thực nhu thuận đem em gái chăm sóc cẩn thận.Yoon Gi không dám cùng Junghwa thân cận, tuy rằng Junghwa đối với Yoon Gi rất tốt, cho tiền mua sách mới, văn phòng phẩm, cho em gái quần áo mới cùng đồ chơi, nhưng là Yoon Gi sợ Junghwa, khi Junghwa không nói lời nào làm cho người ta có một loại cảm giác sợ hãi. Không chỉ là Yoon Gi sợ, ngay cả mấy người lớn trong thôn cũng đều nói như vậy.
Bốn phía thực yên tĩnh, mọi người đều ngủ, lẳng lặng có thể nghe được tiếng hô hấp của mọi người trong lúc ngủ, thật sự là quá tĩnh lặng. Thầy cúng ngả ra đất nghỉ ngủ, phía dưới là đệm chăn cũ, mặt trên là chăn bông mới mua. Junghwa ở ghế trên, nhìn di ảnh của mẹ.
Di ảnh này vẫn là bà ngoại tìm ra từ ảnh chụp cũ hai mươi năm trước, từ khi mẹ bị lừa bán vốn không có chụp nhiều hình, duy nhất là ảnh chụp cùng Junghwa. Cô cũng muốn ngủ, nhưng là cô ngủ không được. Nhắm mắt lại, không phải thấy mẹ mà chính là thấy Solji. Nghĩ đến Solji, lòng của Junghwa liền nhói đau hơn bình thường, ngay cả hô hấp cũng đều là như vậy khó khăn.
Junghwa không biết cô có phải hay không lo lắng cho Solji, cũng không biết Solji có nhớ mình hay không, nhưng vẫn là nghĩ Solji đã trở lại với Doo Joon kết hôn sinh con.. Cho dù là đám người có hỗn loạn, có ồn ào chiêng trống cũng không che dấu được nhớ mong của mình đối với Solji. Không có Solji bên cạnh, Junghwa giống như là mất hồn thiếu phách, trên người bị một loại cô đơn gắt gao vây quanh , tựa như cái oan hồn vất vưởng nơi hoang vắng. Bên người tuy có bà ngoại, em trai, em gáii làm bạn, có linh vị của mẹ, nhưng cũng chỉ là mặt ngoài, ấm không được bên trong trái tim.
Luôn ở bên tai vang lên tiếng nói cười của Solji, ngày thường Solji giống yêu tinh đối với chính mình thường khiêu khích trêu cợt nhưng khi chia lìa lại giống như bị trúng độc dược, bị nghiện thuốc phiện, nỗi nhớ như con kiến con nhện ở chui vào da thịt xương cốt của cô mà cắn xé.
Junghwa nước mắt chảy xuống từ hai gò má, cô không buông được Solji, cũng không cho chính mình quyền buông ra. Có thể cùng Solji ở chung mấy tháng là trời xanh đã chiếu cố Junghwa cô lắm rồi.
Chi ra hai mươi triệu mua khu đất phong thuỷ đem tro cốt mẹ hạ táng, sau đó lại xây sửa nhà ở, nhân tiện ngay cả trước cửa cũng sửa sang lại đường xá luôn. Bà ngoại tuổi lớn, thân thể không tốt lắm, sợ vạn nhất ốm đau linh tinh cần đưa bệnh viện đi bệnh viện sợ rằng cả xe cũng vào không được.
Người chung quanh nhìn thấy Junghwa trở về thay mẫu thân xử lý tang sự, lại cấp bà ngoại, em trai, em mua này nọ, còn sửa nhà, cũng biết Junghwa hiếu tâm, đồng thời đều biết cô rất có tiền. Người người đều đồn đãi nói Junghwa có hơn mười tỷ. Tại nơi này, ở trong mắt bọn họ, mấy chục triệu chính là con số cực lớn, chính là cực kỳ phú quý . Lại biết Junghwa là chưa kết hôn, mọi người đều có ý muốn cùng cô kết thân, nhưng lại sợ trèo cao, vì thế đều âm thầm hỏi thăm, hướng bà ngoại hỏi, hoặc là cùng cô bắt chuyện, Junghwa đều thản nhiên trả lời qua loa.
Nhiều người hỏi, bà ngoại tự nhiên cũng để trong lòng, thường xuyên cùng Junghwa nhắc tới. Số lần càng ngày càng nhiều hơn, Junghwa bị hỏi có chút phiền, liền nói.
-“Cháu đã có người yêu rồi bà.”
-“Thật sự !” Bà ngoại thật là vui sướng, lập tức nhìn Junghwa muốn hiểu biết thêm tình huống.
-“Là người ở Seoul, ở Seoul buôn bán.”
-“Bao nhiêu tuổi? Kết hôn chưa?”
-“30 tuổi, chưa kết hôn.” Junghwa nói. Bất quá cũng trả lời thực nhanh. Nghĩ đến đây, trong lòng lại là thở dài.
-“Người nọ được không?”
-“Tốt lắm, đối đãi với cháu tốt lắm.”
Junghwa trong mắt phiếm lệ, lại nghĩ tới Solji, cô lại buồn, sợ bà ngoại hỏi tiếp, chạy nhanh đứng dậy nói
-“Bà ngoại, cháu đi xem hôm nay nhà ở sửa thế nào rồi.”
-“Ân, được, đi đi. Về sau đem hắn đến cho ngoại nhìn xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro