Chương 16: Lần đầu tiên (H)
Junghwa lấy khăn thay Solji lau vết tích còn sót lại ở khóe miệng, sau đó nâng Solji dậy đỡ đến phòng tắm, thay Solji đem quần áo dơ cởi ra, sau đó mở nước tắm cho Solji. Solji nằm giữa bồn tắm, mê mang mở hai mắt nhìn chằm chằm vào Junghwa, hỏi:
-"Cô là ai?"
Junghwa rửa cơ thể cho Solji, tấm thân ngọc ngà hồng hào bóng loáng hiện ra rõ ràng trước mặt, khiến Junghwa đỏ mặt tới mang tai, tim đập cấp tốc, đây là lần đầu tiên cô giúp người khác tắm rửa, cũng lần đầu tiên nhìn thấy thân thể người con gái khác không phải bản thân mình. Solji đột nhiên đáng yêu cười haha một tiếng, nói:
-"Tôi biết em là ai, em là Junghwa." Solji đưa tay khoát lên cổ Junghwa, nói:
-"Em là Junghwa."
Junghwa mất thăng bằng, mém chút bị Solji kéo vào bồn tắm. Cô vội vàng kéo tay Solji ra, nói:
-"Solji, đừng quậy!"
Solji nhìn Junghwa, hỏi:
-"Junghwa, em không thích tôi?"
Junghwa không trả lời, bây giờ Solji uống say, có lẽ là Solji nói không rõ ràng? Cô nhắm mắt lại, thay Solji rửa thân thể, không dám dùng mắt nhìn Solji. Solji nằm trong bồn tắm, rầu rĩ nói:
-"Em không trả lời, chắc chắn là không thích tôi." Giọng điệu kia như là một đứa trẻ bị uỷ khuất. Tâm Junghwa tê buốt, mở mắt ra, nhìn Solji nói:
-"Thích."
Solji nghe vậy ha hả cười, nói:
-"Vậy hôn tôi đi!"
Junghwa nghe vậy sợ đến mở to hai mắt, kinh hãi nhìn Solji, hôn... hôn hả?
-"Hôn nhanh!" Solji ngang ngược nhìn chằm chằm Junghwa, một bộ dạng 'em mà không hôn tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua'.
Junghwa rụt cổ, hôn Solji? Các cô đều là nữ! Sợ hãi liếc mắt nhìn Solj, cô muốn chuồn ra khỏi nhà tắm, để Solji một mình trong đây.
-"Tôi hôn em có được không." Solji nhìn Junghwa hồi lâu không có phản ứng, không kiên nhẫn nữa, ngồi xuống đem tay bám vào cổ Junghw, đem miệng khóa lấy môi Junghwa.
Một mùi rượu xông thẳng vào mũi, theo sau là một cảm giác ấm áp truyền lên môi, một đầu lưỡi khéo léo tiến vào miệng, khiêu khích đầu lưỡi của cô. Junghwa ngơ ngác ngây người tại chỗ, quên mất nên phản ứng lại thế nào! Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, là cô đang hôn môi cùng Solji!
Không biết qua bao lâu, lồng ngực Junghwa khó chịu, như sắp bị vỡ ra, cô mới phục hồi tinh thần, phát hiện bản thân mình quên thở. Cô nhẹ nhàng thở ra, lại hít vào một hơi, sau đó cảm giác được Solji đang gắt gao ôm chặt lấy cô, cơ thể Solji chuyển động trên cơ thể cô, môi của Solji chuyển động trên môi của cô, sau đó trượt từ từ ra phía sau tai, ngậm vành tai của cô. Một luồng điện chạy dọc đến dây thần kinh, toàn thân chấn động, cảm giác dễ chịu từ vành tai lan ra khắp nơi.
Junghwa rụt lui cổ, sững sờ không biết nên phản ứng thế nào. Trong thân thể có một rung động khó hiểu làm cho cô bực bội, cô không biết nên cự tuyệt hay nên làm gì bây giờ?
Solji kéo áo lót Junghwa xuống, đem cơ thể mình dán chặt trên người Junghwa, tay di chuyển lên ngực Junghwa.
-"Cô ấy đang làm cái gì vậy!?" Junghwa cảm thấy sợ hãi trước hành động của Solji, cô mơ hồ hiểu được, nhưng cũng không hiểu được. Solji muốn làm tình với cô sao? Nhưng đó là việc của đàn ông với con gái, các cô đều là con gái! Con gái với nhau sao có thể làm việc này?
Lúc Junghwa thất thần, quần áo của cô đã bị Solji làm cho lộn xộn, cộng thêm nước trên người Solji làm toàn bộ đều ướt nhẹp. Cô phục hồi tinh thần lại, vội kéo tay Solji, kéo Solji ra khỏi người, kêu lên:
-"Solji, đừng như vậy!" Vội vàng đem Solji từ bồn tắm ôm ra, lấy khăn tắm quấn lấy người Solji.
-"Junghwa, tôi muốn em." Solji đem đầu đặt lên vai Junghwa, tay tìm được ngực Junghwa, nắm lấy gò ngực mềm mại.
Tim của Junghwa cấp tốc đập, sắp chịu không nổi, cô ôm Solji vào phòng ngủ, đặt lên giường, kéo chăn lên đắp cho Solji, nói:
-"Ngủ ngon!"
Solji nằm trên giường, ánh mắt đáng thương nhìn Junghwa, hốc mắt phiếm nước.
-"Sao vậy? Đau đầu khó chịu hả?" Junghwa cẩn thận hỏi thăm, cảm thấy sợ một Solji say rượu mất đi lý trí, nhiều hơn là không biết phải làm sao với Solji. Cô biết Solji nói thích không phải là thích theo nghĩa bình thường, nó còn chứa ý nghĩa khác.
Hai giọt nước theo khóe mắt Solji chảy xuống, cô nhắm mắt lại, đau khổ đưa tay kê lên trán.
Junghwa ngồi lên giường, đem Solji ôm vào lòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của cô.
Olji vòng tay qua ôm lấy thắt lưng Junghwa, đem mặt vùi vào bụng Junghwa, từ từ thiếp đi.
Nhìn Solji ngủ say, Junghwa đau lòng. Bán đi công ty và quán bar, lại gây gổ trở mặt với Hyelin, trong lòng Solji không biết đã đè nén bao nhiêu việc, hôm nay mới có thể uống nhiều như vậy, say đến nông nỗi này.
Nhẹ nhàng đặt Solji lên giường, Junghwa nhìn thấy quần áo mình đã ướt liền muốn đi thay. Nhưng tay của Solji còn đang ôm lấy cô, càng kéo tay Solji ra, Solji lại ôm càng chặt, chân mày nhíu chặt lại, lộ vẻ bất an.
Nhìn bộ dáng này của Solji, không đành lòng kéo tay Solji ra, suy nghĩ một chút, đem quần áo ướt cởi bỏ, ném qua một bên, cởi một hồi toàn thân trên đều cởi ra hết, Junghwa sợ hãi liếc mắt nhìn Solji, thấy cô đang ngủ ngon, mới thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn lại, ngã xuống bên cạnh Solji mà ngủ.
Solji cảm thấy cổ họng mình đau rát, giống như đang bị lửa thiêu, cô mơ mơ màng màng đứng dậy, muốn tìm nước uống. Đầu nặng triễu, vừa đau vừa choáng, toàn thân như nhũn ra không còn sức lực, vừa mới ngồi lên liền ngã xuống.
Junghwa nghe động tĩnh, lập tức giật mình tỉnh giấc, thấy Solji ngã xuống liền đỡ lấy.
-"Cô đứng lên làm gì?" Say thành như vậy rồi còn lộn xộn.
-"Nước, lấy giùm tôi ly nước." Solji yếu ớt nói.
-"Ừ, chờ một chút." Junghwa đỡ Solji ngồi lên đầu giường, sau đó nhảy xuống chạy ra ngoài rót nước, quên cả mặc quần áo.
Solji mở to hai mắt, đầu càng thêm choáng, đầu óc mông lung, rất mơ hồ, trước khi chưa nhìn thấy Junghwa trần truồng tinh thần còn chưa phục hồi lại, Junghwa đưa nước tới, liền uống.
-"Từ từ, coi chừng sặc." Junghwa cầm ly nói, nhìn Solji uống gấp như vậy, đáng thương như chú cún con giữa sa mạc thật lâu chưa được uống nước, vừa đau lòng vừa thấy buồn cười, rất muốn xoa đầu Solji. Solji uống nước, ánh mắt chuyển đến thân thể trắng trẻo hoạt bát mềm mại kia, mắt trợn to, rồi liền sặc nước.
-"Khụ khụ khụ khụ!"
-"Aiz nha!" Junghwa nhanh chóng kéo chăn che, nhẹ nhàng vỗ lưng Solji. Khi còn bé lúc cô bị sặc mẹ sẽ vỗ lưng cô như vậy, nhưng không biết có hiệu nghiệm không.
Solji sặc đến nước mắt đều chảy ra, khụ một hồi lâu mới ngừng lại, ho như thế khiến đầu óc tỉnh táo không ít, nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ như trước. Junghwa ngồi chồm hỗm bên giường, đỡ Solji tựa vào ngực, đem ly nước đặt lên đầu giường, hỏi:
-"Còn muốn uống nước không?"
Solji lắc đầu, hỏi:
-"Cô không lạnh à?"
-"Không lạnh." Junghwa nói, hiện tại đã là tháng 10, với khí trời ở Seoul mà nói thì coi như là nóng, không nóng là đã tốt rồi.
-"Ừm." Solji lên tiếng, ánh mắt đảo tới trước ngực Junghwa hai má lập tức đỏ lên, than thở trong lòng, hình dạng thật tốt, tròn mềm mại lại còn nhô cao, kích cỡ vừa vặn, chỉ sợ người mẫu cũng kém hơn cô, thiệt muốn xoa bóp chúng. Nghĩ nghĩ, tay từ từ duỗi tới, nhẹ nhàng nắm lấy viên thịt tròn đó.
-"A!" Junghwa sợ đến trố mắt, ngơ ngác nhìn Solji.
Ngón tay Solji nhẹ nhàng di chuyển khối tinh bột hình tròn nhỏ kia, Junghwa nhạy cảm nhất thời cảm thấy một luồng điện từ cột sống cô lan ra toàn thân, cơ thể lập tức cứng ngắt, hoảng sợ nhìn Solji.
Solji cuối người xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy, đẫu lưỡi từ từ di chuyển xung quanh, thỉnh thoảng dùng răng cọ vào.
Junghwa bị hành động của Solji làm chân tay luống cuống, ngơ ngác cho tay Solji tùy ý di chuyển, dòng điện cùng cảm giác dễ chịu một trận lại một trận tập kích lên đầu óc Junghwa, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hô hấp của Solji càng ngày càng nặng, cô quấn lấy cơ thể Junghwa, gắt gao ôm Junghwa, môi di chuyển lên thân thể Junghwa.
Junghwa bị Solji áp đảo trên giường, hai tay nắm chặt chiếc chăn, vừa khẩn trương vừa hoảng sợ, nhiều nhất chính là không biết phải xoay sở ra sao. Cô không biết nên đáp lại tình huống này như thế nào, nên đem Solji đẩy ra hay mặc ý Solji.
Tay Solji chậm rãi trượt đến đùi Junghwa, nhẹ nhàng vuốt ve. Khẽ lướt qua, một cảm giác sảng khoái bất giác khiến Junghwa run rẩy, cô cong người lên, dán chặt cơ thể mình cùng cơ thể Solji. Thấy Junghwa đáp lại, Solji càng thêm hưng phấn, tay cô thuận tiện trượt vào trong quần Junghw.
-"Aaaa... " Junghwa khẽ kêu một tiếng, hai chân khép lại kẹp lấy tay Solji. Vừa rồi cô không rõ hành động của Solji là gì, nhưng hiện tại đã hiểu rõ ý đồ của Solji, một cảm giác sợ hãi từ đáy lòng cô dâng lên.
Solji mở to đôi mắt còn đang mê man liếc Junghwa, tiếp tục giở trò khiêu khích Junghwa. Ý thức Junghwa cũng từ từ mờ mịt, toàn bộ giác quan đều theo môi lưỡi cùng ngón tay Solji chi phối, khí lực trên người cũng từ từ biến mất, toàn thân không ngừng run rẩy.
Solji nhẹ nhàng kéo quần của Junghwa xuống, cảm thấy Junghwa muốn chống lại, Solji liền đưa tay đặt ở dưới thân, Junghw còn chưa kịp phản ứng, thì Solji đã gia tăng kích thích lên ngực cô và vành tai nơi cô nhạy cảm nhất.
-"Aaa!" Khoái cảm khiến Junghwa không nhịn được thốt ra tiếng rên rỉ, cong người dậy nghênh đón Solji, muốn đem Solji ôm vào ngực, muốn cùng Solji hòa làm một.
Tiếng rên rỉ của Junghwa đối với Solji giống như tình dược, khơi mào dục vọng trong người Solji, càng làm cho Solji muốn chiếm hữu toàn bộ thân thể Junghwa, tay cô không ngừng khiêu khích nơi nhạy cảm của Junghwa.
-"Ưmmmm . ." Junghwa chịu không nổi cảm giác kích thích mạnh mẽ lên các giác quan, nhịn không được khẽ kêu lên, ngẩng đầu lên, muốn gạt đi cái loại cảm giác thoải mái khó hiểu này. Ngón tay Solji bất ngờ thâm nhập vào nơi tư mật của Junghwa, tiến vào thật sâu.
-"Đau!" Xâm phạm bất ngờ khiến khiến Junghw đau đến bật thành tiếng, cô phản xạ định kẹp hai chân lại, nhưng chặn không được ngón tay đã tiến vào của Solji,Solji một bên khóa miệng Junghwa, một bên dùng chân ngăn cản Junghw kháng cự, không cho Junghwa chống lại, ngón tay bên trong cơ thể Junghwa cứ ra vào khiêu khích nơi mẫn cảm tư mật của Junghwa.
Junghwa bị Solji áp chế, nàng càng giãy dụa lại càng kích thích dục vọng của Solji, hô hấp của cô ngày càng nặng, động tác như cuồng phong mạnh mẽ tập kích đến, gió cuốn mây tan.
-"Ưm....!" Âm thanh phản kháng của Junghwa bị khóa trong miệng biến thành nức nở, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống gò má. Trong đau đớn lại có một loại khoái cảm mê man kích thích Junghwa, cảm thấy bản thân như đang bị vây ở một nơi song song thiên đường và địa ngục, theo động tác của Solji mà chìm nổi.
-"Aaaaa ....Ưmmm . ." Dần đần, đau đớn bị khoái cảm bao phủ, Junghwa sợ hãy kêu lên, cúi đầu cắn vào vai Solji. Bị đau khiến Solji càng thêm kích thích, động tác nhẹ nhàng lại, toàn thân cũng kích động mà run rẩy, theo 'thủy triều' của Junghwa, Solji cũng đã leo lên tới 'Đỉnh'.
------------------
Solji mở mắt ra thì cảm giác được có cái gì đó không hợp lý, liếc mắt nhìn mới phát hiện mình đang sấp trên người Junghwa, mạnh xoay người dậy, mới phát hiện tay của mình còn nằm ở nơi riêng tư của người ta, trên drap giường còn có một dấu vết chói mắt màu đỏ. Một luồng khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, đêm qua cô đã làm cái gì thế?
Junghwa cũng tỉnh dậy, lúc cô mở mắt ra, lập tức hiểu rất nhanh đã xảy ra chuyện gì, cô xoay người nhảy xuống giường, nắm lấy quần áo hôm qua vứt ở một bên lên liền phóng ra ngoài.
-"Junghwa!" Solji nhanh chóng đuổi theo, Junghwa chạy ào vào phòng tắm, một tiếng "Rầm" nặng nề vang lên, cửa đóng.
-"Junghwa, tôi..." Solji gõ cửa phòng tắm, rồi lại không biết nên giải thích thế nào. Chính cô cũng không biết tại sao lại phát sinh chuyện này, cảm thấy lo sợ cực độ cùng bất an. Trong lòng cô vô cùng rối loạn, muốn lui về phòng khách đem sự tình phát sinh trước đó nhớ rõ lại, nhưng lại sợ Junghwa nghĩ quẩn, dù sao Junghwa quan tâm đến sự trong trắng của bản thân như vậy, Kim Jimin ngang ngược hôn cô đã bị cô đánh gãy vài cái xương sườn, mình cướp đi cả cơ thể, chỉ sợ.... không biết Junghwa có làm chuyện gì quá khích không, cô tin Junghwa sẽ không làm mình bị thương, chỉ sợ đứa ngốc này tự làm khó dễ bản thân.
-"Junghwa, cô mở cửa ra được không? Junghwa!" Solji đập cửa.
Junghwa tựa trên cửa, nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, khỏa thân, đầu tóc lộn xộn, đôi mắt sưng nhẹ, toàn thân đều là vết hôn ngân hồng nhạt, nhếch nhác như vậy, khiến cô không có dũng khí nhìn bản thân mình lần thứ hai. Nắm cái ly thủy tinh bên cạnh, ném mạnh lên chiếc gương, "Choang" một tiếng, cái ly bị biến thành các mảnh nhỏ, trên gương cũng xuất hiện vết nứt.
-"Junghwa!" Âm thanh của thủy tinh khiến Solji sợ hãi, cô lo lắng đập cửa, sợ Junghwa ở bên trong làm chuyện thương tổn bản thân.
Junghwa tựa trên cửa, nước mắt tràn mi, cô nhắm mắt lại, chậm rãi thả bản thân rơi xuống đất, ôm lấy quần áo của mình, tựa vào đầu gối, tay ôm đầu, hàm răng gắt gao cắn lấy môi, thấp giọng nức nở, giống như một con dã thú đang rên rỉ.
Nghe được tiếng khóc của Junghwa, tâm của Solji cũng tan nát, cảm giác như mình là một tội nhân thiên cổ, bại hoại, tội ác tày trời. Thấy chiếc bóng đang ngồi xổm trước cửa phòng tắm, cô cũng ngồi xuống, nói:
-"Junghw, trước tiên cô đi ra có được không? Cô đánh tôi cũng được, giết tôi cũng được, tôi đều chấp nhận." Ngừng một chút, Solji nói thêm:
-"Việc đã lỡ rồi, tôi nói gì cũng không bù đắp được lỗi của tôi, tôi chỉ xin cô, đừng tổn thương bản thân, được không?"
Junghwa chậm rãi ngẩng đầu lên, tựa trên cửa, cô khổ sở, nhưng cô không trách Solji, chỉ là không biết nên đối mặt với Solji như thế nào, chỉ là cô cảm thấy rất khó chịu, có một cảm giác nhục nhã như bị người khác lấy hết quần áo.
-"Junghwa!" Một cảm giác bất lực cùng tội lỗi như lao tù xích lấy Solji, cô ngồi xổm ngoài cửa, không thể làm gì.
-"Tôi không sao." Junghwa thở sâu, nói:
-"Cô để tôi yên tĩnh một chút." Giọng nói run rẩy nặng nề, như từ vực sâu u cốc truyền đến.
Solji đứng ngoài cửa, lo lắng Junghw sẽ nghĩ quẩn, nói:
-"Vậy cô đi ra trước đi."
Trong phòng tắm yên ắng không tiếng động, thậm chí âm thanh nức nở cũng không nghe được. Solji liên tục đập cửa.
-"Junghwa!"
Bên trong vang lên tiếng mặc quần áo, mặc quần áo xong Junghwa đem cửa mở ra. Solji nhanh chóng nhìn Junghwa từ dưới lên trên, không phát hiện vết thương vết máu nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Junghwa yên lặng nhìn Solji, trong ánh mắt như thiên ngôn vạn ngữ. Solji chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Junghwa, cô quay đầu qua hướng khác, đứng ở cửa, phiền lòng, tâm trí rối bời, chân tay lúng túng.
Junghwa nghiêng người tựa vào cửa, cứ như vậy nhìn Solji, cô không biết bây giờ nên làm gì, không biết bản thân muốn tính Solji thế nào, nếu như là người khác đối với cô làm chuyện này, cô nhất định làm thịt nó, nhưng mà, người này lại là Solji, Solji khác với người khác, bản thân không động thủ với Solji được, thậm chí oán hận cũng không có. Trong trắng của mình bị Solji đoạt đi, cô cũng không cảm thấy bi thương, chỉ là cảm thấy khó có thể tiếp thu, thậm chí không giải thích được. Tại sao lại là nàng? Các cô đều là con gái, vì sao lại xảy ra việc này?
Solji cũng trần như nhộng, bị ánh mắt Junghw nhìn, cảm thấy muốn độn thổ cho xong, cô nói:
-"Tôi đi mặc quần áo trước." Trốn về phòng ngủ.
Junghwa đi ra phòng khách, ngồi xuống sofa, ngây người nhìn chằm chằm chiếc bàn, tâm trí rối bời, nhưng tâm tình đã ổn định. Ước chừng khoảng một giờ, Solji mới từ phòng ngủ đi ra, thấy Junghwa đã bình tĩnh trở lại. Ngồi xuống cạnh Junghwa, đem quần áo nhét vào lòng Junghwa, nói:
-"Junghwa, đi tắm rửa trước, tôi đi chuẩn bị bữa sáng, một lát tôi sẽ cho cô một lời giải thích." Khẽ nhìn Junghwa, để ý đến mái tóc lộn xộn, nhìn đến gương mặt Junghwa trắng bệch không tí huyết sắc, trong lòng cảm thấy đau âm ỉ. Đêm qua cô đã say, nếu cô còn một chút lý trí nào thì sẽ không cho phép bản thân mình phạm phải sai lầm như vậy. Tổn thương ai cũng được, nhưng cô lại làm Junghwa tổn thương, Junghwa đã chịu nhiều đau khổ, không nên khiến cô tổn thương thêm nữa.
Junghwa gật đầu, quần áo hôm qua của cô đã bẩn, hơn nữa toàn thân đầy mùi mồ hôi, thực sự cũng nên đi tắm rửa. Vừa tiến đến phòng tắm, Solji gọi cô lại.
-"Chờ một chút." Solji đi đến, nói:
-"Bên trong có mảnh vỡ thủy tinh, cẩn thận đừng để bị thương." Xoay người đi lấy chổi và đồ hốt rác bắt đầu đem mảnh vỡ quét đi, nói:
-"Mang dép đi vào, để chân không bị đâm phải." Thanh âm bình ổn, như bình thường, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Điều này khiến lòng Junghwa cảm thấy chua xót, có lẽ chuyện đó với Solji mà nói thật không có chuyện gì.
Vào phòng tắm, đóng cửa lại, mở nước trong bồn tắm, Junghwa vùi bản thân vào trong nước, nhắm mắt lại, ngừng thở, để gạt bỏ tâm tư của mình. Cho đến khi thiếu dưỡng khí mới trồi lên, lẳng lặng gột rửa thân thể bản thân, từng dấu từng dấu hôn ngân, nhìn thấy mà giật mình.
Cô không biết Solji sẽ cho cô lời giải thích gì, chuyện đã xảy ra rồi, giải thích có ích gì? Nói cái gì để cho chuyện ngày hôm qua trở thành chưa từng xảy ra? Hít thở thật sâu, nghĩ lại nghĩ, việc này có là gì sao? Bất quá chỉ là yêu một lần, mất một tấm thân xử nữ, có gì đáng ngại? Có lẽ như vậy cũng tốt, chí ít bản thân đã từng là con gái, trở thành một người phụ nữ, không cần đến ngày nào đó chết đi cũng mang theo thân thể trong trắng này lìa trần! Nhẹ nhếch khóe miệng, cảm thấy rất chát, trở thành phụ nữ, phụ nữ! Tuy rằng chưa từng nghĩ tới có một người đàn ông nào đoạt được tấm thân mình, nhưng cũng chưa từng nghĩ trong trắng của mình lại mất đi trong tay của một người con gái.
Lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, lại nghĩ tới phản ứng của Solji, cô mơ hồ cảm thấy việc này không đơn giản, có chút không hợp lý, nhưng không đúng chỗ nào thì cô không rõ, chỉ là đối với việc chưa từng tiếp xúc này mà cảm thấy có chút bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro