Chương 6: Bộc lộ tài năng (1)
Nhìn ban đầu thì Sầm Dã cũng không khác gì với bình thường, quần áo như cũ, lạnh lùng, mái tóc rẽ ngôi giữa. Dưới ánh đèn khuôn mặt tuấn tú hiện ra chút trắng bệch, không động lòng người như trong cuộc sống thường ngày.
Hứa Tầm Sênh gọi cốc soda chanh, im lặng nhìn.
Chàng trai hiển nhiên đã có một ít fans rồi, anh vừa bước lên sân khấu các cô gái không ngừng hét lên: "Tiểu Dã Tiểu Dã Tiểu Dã!" Cũng có cả đàn ông ủng hộ anh: "Tiểu Dã!" "Đỉnh lắm!"
Anh không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ chăm chú chỉnh nhạc cụ, sau đó trao đổi ánh mắt với đồng bọn. Tiếng nhạc vang lên, người đàn ông mới ngoài hai mươi, mặt mũi đầy nghiêm túc, còn cả sự tang thương không hợp tuổi khiến cho Hứa Tầm Sênh thấy buồn cười, nhưng khi anh cất tiếng, cô không cười nổi nữa.
Tiết tấu chậm chạp mạnh mẽ bắt đầu kể một đoạn tâm sự của đàn ông. Anh là người đàn ông rất thông minh, hoặc nói đúng hơn ban nhạc họ đều thông minh, rất biết giúp anh nổi bật âm sắc.
Giọng hát đàn ông như chim ưng đột kích trời cao, như nước chảy không ngừng, xuyên qua thiết bị âm thanh càng thêm trống trải cũng càng thêm phong phú. Bạn chỉ cần nghe một câu đã cảm thấy làn da toàn thân đều nhão đi, như thể chìm đắm trong biển rộng. Muốn nghe thêm nữa, muốn nhận thêm nũa.
Khi mỗi người đều bị hấp dẫn bởi giọng hát anh, nhưng anh chỉ cầm chặt mic, đôi mắt lúc nhắm lúc mở. Bạn có thể thấy được ngực anh hơi rung lên, còn cả những sợi tóc bay bay, bạn đột nhiên mới nhận ra khuôn mặt kia khắc sâu biết bao.
Tiếng ca về sau ngày càng dồn dập, tiếng ghita, bass, tiếng trống, còn cả tiếng keyboard như bùng nổ từ sâu trong địa ngục, mọi người đột nhiên bừng tỉnh, nhưng đã không còn kịp rồi, thiếu niên anh tuấn, chán nản, lạnh lùng cầm mic, nhảy lên, giai điệu cao vút
vang vọng cả không gian quán bar. Sau đó từng câu, từng câu... anh ôm lấy ghita, tiết tấu mạnh mẽ phức tạp, lập tức át tất cả âm thanh. Chàng trai đột nhiên quỳ rạp xuống đất, trong nháy mắt Hứa Tầm Sênh gần như có thể khẳng định, trên mặt anh chỉ có sự tuyệt vọng, không nhìn thấy bất cứ ai, chìm đắm trong thế giới của mình. Trương Thiên Dao, Triệu Đàm... sắc mặt mỗi người đều thay đổi, đều phát điên, mỗi ngón tay ra sức vùng vẫy trên dây đàn.
Đám người hét lên kịch liệt, một số cô gái hàng trước điên cuồng kích động, nắm vào rìa sân khấu, nếu không có bảo vệ quán bar, chỉ sợ họ sẽ dùng sức leo lên. Còn lúc này, Sầm Dã có biểu cảm gì ư?
Anh hơi thở gấp, quay đầu nhìn xuống dưới sân khấu hoặc là như nhìn phương xa. Trong mắt chứa đựng sự sắc bén không hối hận.
Trước khi Hứa Tầm Sênh lấy lại được ý thức, hốc mắt đã nóng lên, lòng bàn tay cũng nóng hổi. Nhịp tim dường như cũng không còn là của cô nữa, giống như tất cả mọi người đã bị anh mang đi rồi. Cô không thể không nhìn vào mắt anh, còn anh đương nhiên sẽ không thấy cô. Cô cũng biết lúc này không có thứ gì rơi được vào trong mắt anh.
Buổi biểu diễn của ban nhạc Triều Mộ ở quán bar Hắc Ca đạt được thành công nổi tiếng khắp thành phố Tương, sau bốn ca khúc đã sớm chuẩn bị, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của quần chúng, biểu diễn thêm hai ca khúc nữa. Ban nhạc Triều Mộ vốn chưa có tiếng tăm gì tại thành phố Tương, là một hắc mã dựa vào thực lực leo lên, gần như nửa tháng sau, weibo người hâm mộ Sầm Dã từ mấy trăm người tăng lên năm nghìn.
Những chuyện này là nói sau.
Hôm nay sau khi Hứa Tầm Sênh nghe xong sáu ca khúc của bọn họ, trong lòng cô tràn đầy cảm kích và tán thưởng. Âm nhạc hay chính là mang lại sự rung động cho tâm hồn con người, bọn họ đã làm được. Nhờ có bọn họ, đêm nay cô mới rung động như thế.
Cô quyết định sau này khi bọn họ đến tập luyện sẽ cung cấp trà chiều miễn phí.
Trong tiếng hoan hô của đám người, ban nhạc Triều Mộ nở mày nở mặt đi về hậu trường. Còn đám đông dường như lúc này mới có thể hoàn toàn thả lòng, mọi người tạm nghỉ ngơi, chờ ban nhạc tiếp theo lên biểu diễn. Hứa Tầm Sênh đang nghịch điện thoại thì tiếng chuông vang lên.
"Hứa Tầm Sênh, cô có xem chúng tôi biểu diễn không? "Là Trương Thiên Dao."
Hai bên đầu ầm ĩ, Hứa Tầm Sênh phải cúi đầu xuống, che mic, lớn tiếng nói: "Có xem, vô cùng tốt."
"Bây giờ chúng tôi đi ăn đêm chúc mừng với mấy người bạn, cô đi cùng nhé?"
Hứa Tầm Sênh: "Tôi không đi đâu, các anh chơi vui vẻ."
Nhưng người đàn ông làm như không nghe thấy: "Chúng ta gặp ở cửa sau quán bar, mọi người sẽ chờ cô, mau lên!" Cúp máy luôn.
Hứa Tầm Sênh cầm túi, hỏi bảo vệ, đi ra cửa sau, đó là một ngõ nhỏ vắng vẻ, nối liền với khu dân cư. Quả nhiên mấy người đàn ông đã chờ ở đó, đều đang hút thuốc, mùi cũng khó ngửi. Hơn nữa còn có hai cô gái, hai người đàn ông lạ lẫm, xem ra cũng là dân chơi nhạc.
Hứa Tầm Sênh liếc mắt đã thấy ngay Sầm Dã, cũng không phải vì anh cao nhất đẹp trai nhất, mà là hôm nay anh đứng ở chỗ sáng nhất, cũng không đội mũ, khuôn mặt tranh tối tranh sáng, khói thuốc trắng từ ngón tay giữa thon dài của anh bay lên, lượn lờ đâu đó.
"Hôm nay Tiểu Dã hát rất tuyệt." Một người đàn ông lạ lẫm đập vai anh. Sầm Dã mỉm cười, khác hoàn toàn với nụ cười lười nhác hay mỉa mai lúc trước, lúc này anh cười rất phóng túng, thoải mải, như một người đàn ông vừa lòng đắc chí.
Nhìn thấy Hứa Tầm Sênh đi tới, anh nhìn qua, nụ cười vẫn nguyên trên mặt, nhưng Hứa Tầm Sênh lại nhìn ra được có sự nặng nề nào đó trong mắt anh dâng lên. Cô nghĩ có lẽ là với người không quen anh sẽ có sự phòng bị kín đáo.
"Hứa Tầm Sênh, cô đến rồi." Trương Thiên Dao tự nhiên đi tới, bộ dáng vui vẻ, "Đi thôi, chơi một lát." Anh ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều di chuyển, hai cô gái kia quan sát Hứa Tầm Sênh nhưng không nói gì.
Hứa Tầm Sênh: "Tôi không..." Lời còn chưa nói hết, đột nhiên có người khẽ đẩy lưng cô một cái, cô lảo đảo, đi vào trong đám bọn họ. Cô quay đầu nhìn, thấy ngay Sầm Dã, Huy Tử, Triệu Đàm đang nói chuyện với một người đàn ông khác, như thể không có ai đẩy cô, cũng không có ai phát hiện.
Trước nay Hứa Tầm Sênh là người thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, hiện tại từ chối thì cũng hơi làm kiêu, đành im lặng đi theo bọn họ.
Cách đó không xa có cửa hàng bán đồ ăn đêm, đám người lần lượt đi vào, người chơi nhạc có khí chất khác với người bình thường, tự nhiên thu hút không ít ánh mắt. Mọi người ngồi xuống, Triệu Đàm và Trương Thiên Dao đi gọi món. Hứa Tầm Sênh vốn tìm một chỗ trong góc ngồi xuống, một bên là một cô gái, bên kia là Huy Tử. Tuy nhiên Huy Tử đột nhiên cười, thay đổi vị trí thế là chỗ bên cạnh cô còn trống.
"Tiểu Dã, tiếp theo có kế hoạch gì không?" Một người đàn ông nói, "Buổi biểu diễn hôm nay thành công như vậy, chắc chắn sẽ nổi tiếng, nhóm các cậu chắc chắn sẽ không thiếu cơ hội biểu diễn."
Sầm Dã cười: "Tối nay tính gì chứ, ban nhạc chúng tôi nhất định sẽ tiến đến vị trí cao hơn."
Tất cả mọi người mỉm cười, Sầm Dã cũng lơ đãng xé đống thìa dĩa trong bao ra, bên cạnh anh có một cô gái, rất xinh đẹp, váy ngắn, đeo xước tai thỏ, thấy vậy lập tức thò tay: "Tiểu Dã, để em." Sầm Dã đáp: "Ông đây không có tay sao?"
Hứa Tầm Sênh để ý tuy cô gái này ngồi bên cạnh, nhưng anh luôn nghiêng nửa người, đưa lưng về phía cô gái, dáng vẻ thờ ơ.
Cô gái bên cạnh Hứa Tầm Sênh có lẽ là bạn gái của tay keyboard Trương Hải. Anh ta đặt tay lên vai cô gái, ngậm điếu thuốc: "Nói đúng lắm, nhân lúc có nhân khí, biểu diễn nhiều hơn, kiếm chút tiền."
Sầm Dã ngậm điếu thuốc, trong ánh mắt khẽ cười, cũng không biết là đồng ý hay không.
"Cô có quen ăn nơi thế này không?" Sầm Dã đột nhiên mở miệng.
Tất cả mọi người im lặng. Hứa Tầm Sênh ngẩng đầu, mới phát hiện anh hỏi mình, đáp: "Từng ăn rồi."
Sầm Dã đột nhiên mỉm cười, Hứa Tầm Sênh cũng không biết anh cười gì, nhưng cô gái bên cạnh anh nhìn Hứa Tầm Sênh mấy lần, ánh mắt cũng không hề dễ chịu. Hứa Tầm Sênh rất bình thản.
"Chúng tôi thuê phòng tập của cô ấy." Sầm Dã giải thích với những người bạn khác, "Có nguyên bộ trống Dixon Artisan, Fender 1956, 1960..."
Những người khác tán thưởng, Huy Tử cười nhìn anh.
"Vậy thuê bao nhiêu tiền?" Có người hỏi.
Sầm Dã hời hợt đáp: "50 tệ một tiếng."
"Shit! Sao rẻ vậy?" Có người cười nói, "Người đẹp, sớm biết có chuyện tốt như vậy, tôi cũng đi thuê rồi!"
Sầm Dã gạt chút tàn thuốc, khoé miệng cong lên: "Còn không phải vì tôi hát tốt mới có giá ưu đãi này sao. Tiếng hát vịt đực của cậu chỉ sợ cô ấy sẽ tăng giá."
Hứa Tầm Sênh im lặng uống trà, nghe anh khoác lác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro