Chương 2: Thanh ngọc thâm sơn
Thái y viện cùng thái giá nội thị hốt hoảng tiến đến Tĩnh Dạ Cung, không dám chậm trễ, trên mặt thất thần không thôi. Cả hậu cung Thành Minh đế đã nháo thành cái dạng gì rồi. Ai chẳng biết !? Chiêu tần ngã bệnh, Hoàng đế long nhan phẫn nộ đâu. Phải nói vị nương nương này bản lĩnh thật cao, ra tay một cái là thánh tâm dao động ngay.
Tạ thái y phủ phục trên đất, cả khuôn mặt già nua toát lên vẻ khẩn trương, nói "Thần tham kiến Hoàng thượng"
Tư Diệp không kiên nhẫn giục hắn:" Còn đứng đó làm gì mau qua xem bệnh cho Chiêu tần"
Ta nằm trong trướng cười lạnh, nhìn Tạ thái y mồ hôi chảy nhễ nhại, vén tay áo cho hắn bắt mạch, ánh mắt ta như có như không rơi vào bồn hoa mai. Đợi Tạ thái y bước ra ngoài, ta thuận tay ngắt một cái cài lên bên búi tóc. Giờ ta đã là sủng phi của Hoàng thượng, chỉ bệnh nhẹ một xíu cũng đủ làm chấn động hậu cung, trước đây ta ở trong ngục đói rét thế nào cũng chẳng ai màng tới.
Ta cất tiếng, giọng như có chút ý cười, ta tự xem giọng mình là khó nghe :" Ta đã nói mà, chỉ là chút mẫn đỏ cũng chẳng phải bệnh gì to tát, tuyên bọn họ lại tốn công"
Hoàng đế bất mãn, ngồi bên mép giường khiển trách ta:" Có bệnh thì cho gọi thái y, ngươi lại cứng đầu, bệnh nhẹ thành to lại không tốt cho ngươi, biết chưa?"
Nha hoàn, thái giám cúi đầu làm như không nghe thấy lời đại bất kính của ta. Mặt ta ngưa ngứa, mấy đốm đỏ đã phủ đầy thân ta. Đương nhiên ta biết trong chăn gối ta có thứ dơ bẩn Phương mỹ nhân đặt vào, song ta vẫn thành toàn cho nàng.Chẳng phải vì ta đã đặt cái bẫy lớn cho nàng a rơi vào hay sao?
Ta liếc mắt nhìn cánh tay đầy hạt đỏ lòng chán ghét không thôi. Da thịt nhồn nhột, ta tiện tay cao vài cái, máu liền gướm. Tư Diệp nhìn theo tay ta, mày nhíu nhíu, phân phó lấy kéo liến cắt sạch hết móng tay.
Ta tức giận đến nỗi mắt trừng hắn muốn rơi ra ngoài, chẳng thèm nói thêm với hắn tiếng nào, hung hăn đẩy hắn ra. Ta vén chăn nằm xuống.
Buổi chiều, Tư Diệp đang phê tấu chương nghe thái giám tâm phúc của hắn Đồng An bẩm báo:" Hoàng thượng, nương nương lại chẳng chịu uống thuốc, ngự y cũng hết cách"
Hắn nghe xong, bỏ tấu chương sang một bên, không chần chờ tiến đến Tĩnh Dạ Cung của ta, điệu bộ rất vội vã. Ta ở sân viện đang đi dạo, vừa thấy hắn liến bỏ đi vào trong, hắn có chút giận dữ mà lên tiếng:" Thật càn quấy, trẫm dung túng nàng quá nhiều rồi"
Ta nghe xong, thân mình khựng lại liếc mắt u oán nhìn hắn, cả người toát ra vẻ đơn độc rất nhiều. Mắt mày đưa tình mà chau lại, hoa lê bên cánh mũi thoáng động, ánh mắt khép hờ, phong tình vô hạn. Tư Diệp cười khổ, biết gia nhân tính tình khó chìu, hắn tiếp nhận chén thuốc bón cho ta:" Ngoan ngoãn một chút, uống vào nhanh khỏi"
Ta không nói không rằng, né tránh hết cả. Tư Diệp lại đút, ta từ chối nhẹ nhàng, tay khoan thai đẩy ché thuốc ra, giọng càng dịu dàng hơn so với nước:"Rất đắng"
Tư Diệp kiên nhẫn từng chút đưa cho ta, ta lại càng không quan tâm, đuôi mắt không động, dứt khoát đẩy văng chén thuốc trên tay hắn đi.
Tư Diệp lúc này đã thực sự bực dọc, cho người lấy thêm chén thuốc nữa. Ta cứ như vậy không uống. Hắn thật thiếu kiên nhẫn, phất tay áo bỏ đi, không quên ra một đạo ý chỉ:"Chiêu tần bệnh nặng, tính tình lại quá kiêu căng hống hách nay cho lui về Tĩnh Dạ Cung tu dưỡng tính tình"
Ta vui vẻ tiếp nhận, các hậu phi khác lại một bận đắc ý. Song sáng hôm sau Hoàng đế hạ triều đi qua ngự hoa viên liền hoảng hốt. Cả Tĩnh Dạ Cung rực rỡ một góc trời, vải đỏ quấn đầy cung, không thấy lối ra lối vào, mỹ lệ không sao tả xiết.
Tĩnh Dạ Cung trước kia tên Phương Tình Cung, gần nơi hoàng thượng nghỉ ngơi, mỹ lệ xa hoa hơn cả Thọ Túy cung của thái hậu. Cảnh đẹp bao nhiêu cũng có, một vườn hoa bốn mùa đều nở. Kiến trúc chỗ này vừa lạ vừa đẹp mắt, phong thủy chỉ đứng sau cung Hoàng đế. Nguy nga tráng lệ giờ lại bao một tầng vải đỏ. Lớp voan đỏ thượng hạng này càng khiến một cung điện xa xỉ hơn bao giờ hết.
Tư Diệp chỉ tay hỏi Đồng An:" Ngươi nhìn xem đó không phải là cung của Chiêu Tần sao?"
Đồng An gật đầu một cái cung kính:" Vâng thưa hoàng thượng, Chiêu tần nương nương sáng này lấy hết vải đỏ trong cung về. Bây giờ lại..."
Tư Diệp cười thoáng qua, nghi hoặc:" Nàng đang chơi trò gì nữa đây"
Đồng An nhớ hôm qua Hoàng đế có nói không đến thăm Chiêu tần nữa song hôm nay lời ấy đã bay tận nơi đâu rồi. Tĩnh dạ cung một lần u ám thế nhưng chưa tới một ngày, sáng hôm sau liền khiến nữ nhân khác điên tiết vì ghen.
Trước cửa cung đông người như hội, lại chẳng ai dám mở miệng, tất cả cung nhân đều đứng cúi đầu ngoài cửa. Hoàng đế đi đến, mày hơi nhíu nhíu. Đồng An cất tiếng hô. Tất cả đều nhất loạt quỳ xuống. Đại cung nữ Nhân Mị tiến lên khấu đầu với hoàng đế, nước mắt ngắn dài:" Hoàng thượng, cầu người cứu nương nương. Cầu người cứu nương nương"
Tư Diệp tâm bất an hỏi:" Có chuyện gì mau bẩm lại cho trẫm ngay"
Nhân Mị khóc không thành tiếng, dập dập đầu:" Nương nương đòi tự thiêu thân mình"
Tư Diệp hết hồn, liền chạy tới cửa cung, bên trong khóa chặt, lớp vải lại quấn khín cả căn phòng. Hắn quát :" Còn không mau phá cửa. Đúng là quá hồ nháo"
Bọn hoạn quan nhanh chóng phá cửa. Nhân Mị là người theo ta từ trong phủ đi ra, nàng quỳ dưới đất:" Hoàng thượng oan ức nương nương, người không có trúng tà. Hoàng thượng ,nương nương chịu nhiều uất ức, khẩn xin Hoàng thượng làm chủ cho nương nương nhà nô tỳ"
Đồng An phất tay ra hiệu, Nhân Mị biết thời lui xuống. Hai người thủ thỉ vài lời, im lặng nhìn hoàng đế vào trong cung.
Ta ngồi đó, tóc thả xuống, không mượt mà như suối nước, mà giống như một dáy núi trải dọc hơn. Mắt phượng một màu đen làm điểm chính, vừa vặn không đậm không nhạt, đuôi mắt được nô ỳ khéo tay đánh lớp màu nhẹ nhàng mờ ảo, có cảm giác như tiên nữ.
Điểm tô một hàng núi xanh đen, mảnh khảnh hàng mày, hai con bướm ngọc chớp động. Má hoa thoa chút phấn, môi tô lớp son mỏng thật mỏng. Nhìn vào khiến người người thương tiếc. Bên đuôi mắt chấm một nốt son đỏ thêm phần yêu nghiệt.
Đồng An cảm khái, Chiêu tần nương nương này đích thị là một yêu phi đúng nghĩa, là cái kiểu người mà tự sát cũng có thể đẹp động lòng người như đang đi xuất giá vậy.
Hắn nói thầm Hoàng thượng ơi, sao ngài lại không nhìn đến Chiêu tần trang điểm tinh xảo như vậy, nào có phải định tự vẫn, chẳng qua nàng chỉ muốn đổi chiêu quyến rũ ngài thôi. Đáng tiếc không ai nghe được lòng hắn, Tư Diệp cũng vậy.
Môi mỏng mấp mái vài cái, nước mắt trong veo đọng lại bộ dáng không được quan tâm, ta bình đạm mang heo giọng run run nói:" Hoàng thượng anh minh, Chiêu Như Hoa tự nhận thân phận thấp kém, là yêu phi mang theo tà khí quyến rũ quân tâm. Nay xin được học cổ nhân tự thiêu mình để bảo toàn danh dự cho Hoàng thượng"
Hắn nghe ra ngữ điệu hờn trách, không khỏi bàng hoàng. Sau lại nói:" Hoa nhi lại giận trẫm à? Chẳng phải nàng không muốn trẫm lưu lại sao?"
Ta không nói, bất giác bước tới ôm hắn. Thân mềm mại, dung nhan sinh động nhạt nhòa nước mắt:" Không phải ngài muốn ta chết sao? Người còn đến đây làm gì? ta là kẻ không may mắn mà!?"
Hắn ôn nhu dỗ dề ta, tay vuốt lưng, miệng thủ thỉ lời thâm tình:" Ta làm sao lại nghĩ Hoa nhi là người không may mắn được, nàng là tiểu phúc tinh của ta a"
Đợi đến lúc ta khóc mệt rồi dần ngủ quên, Tư Diệp mới đặt ta xuống giường, cho Đồng An đến hỏi rõ:" Ngươi điều tra đến đâu rồi, chuyện hôm nay là sao?"
Đồng An cung kính:" Bẩm gia, hôm qua Phương Mỹ nhân có đến thăm Chiêu tần. Hình như hai người cải vả một hồi thì Hoàng thượng đến đưa thuốc cho nương nương. Khi người đi, nương nương bắt đầu như vậy. Còn một việc nữa, lão nô không dám nói"
Tư Diệp ra hiệu cứ nói:" Thực ra, việc Chiêu tần bị bệnh không tầm thường. Sự tình thật sự thì lão nô thật sự không rõ"
Tư Diệp thâm trầm một lúc, mới mở miệng nói:" Tìm hiểu rõ bọn họ đã cải nhau chuyện gì, tra hỏi hết những người tiếp cận Chiêu nương nương. Thay hết toàn bộ thành tâm phúc của trẫm, biết chưa?"
Đồng An chấp tay lĩnh mệnh. Hắn là đại nội tổng quản làm sao có thể không rõ hai vị nương nương cải vã chuyện gì, song lại không thể nói bừa. Phương mỹ nhân gia thế hiển hách, sắc đẹp khuynh thành, gần đây tiếng hát lại được Tư Diệp để ý đến. Người nào cũng không thể đắc tội được!
Nhưng nay Hoàng thượng lại mở miệng bảo tra rõ, một câu 'thay toàn bộ thành tâm phúc của trẫm' có người thịt nát hương tan cũng chưa chắc đổi được! Chỉ mong Chiêu tần biết phúc mà giữ.
Hoàng thượng đêm nay lưu lại Tĩnh Dạ Cung, an ủi Chiêu tần cả đêm, hậu cung phi tần tịnh mịch một đêm, ai oán cũng không thiếu, hận thù thêm một bậc.
Đêm ta trằn trọc trên giường, hơi thở cũng khó khăn vạn phần. Nước mắt không biết từ đâu chảy ra vài hàng. Nghe tiếng thở đều từ người bên cạnh, hận thù trong lòng sâu thêm một phần. Vọng từ xa tiếng mẫu thân ca khúc đoạn tình, tiếng ca ca cười đùa, tiếng mấy nha hoàn cùng nhau nói chuyện. Đêm trường nóng đến nổi khiến người ta bực dọc, gió từ tay mẫu thân những ngày thơ bé cứ lùa về. Tâm trí quay cuồng hận thù miên man hiện thực quá điên loạn đi!
Tư Diệp vòng tay ôm ta, bàn tay hắn to lớn bao trùm khuôn mặt ta, khẽ chùi nước mắt ta, ân cần từng chút một. Ta ủy khuất, thật mong xà vào vòng tay hắn mà dựa dẫm nhưng trước mắt hình ảnh gia quyến cứ ám ảnh ta. Tư Diệp dịu giọng hỏi ta:" Nàng sao vậy? Khó chịu ở đâu, ta tuyên ngự y được không?"
Ta lắc đầu, thủ thỉ:" Không cần, thiếp không bệnh, thiếp ở cạnh người là được nhưng nóng quá, lưng cứ ngứa"
Tư Diệp dỡ khóc dỡ cười, phân phó lấy thêm băng, vuốt ve lưng ta thêm chốc lát mới mơ màng ngủ. Ta khép hờ mắt, từ ngày vong gia đến nay ta chưa hề yên giấc chợt mắt.
Hoàng thượng nếu ta mất đi dung nhan này ngươi có còn đối ta như thế không? Hay ta cũng sẽ như gia quyến vong thân nơi pháp trường!?
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh, Tư Diệp đã rời đi. Khi hắn hạ triều, Hạ Thù Danh- tổng quản nội vụ phủ đưa tới cho ta một ít nho nhưng ta lại không có hứng ăn. Hôm qua ta lấy hết vải voan đỏ trong cung đã kinh động biết bao nhiêu người. Thế nhưng Hoàng thượng không nói gì, bọn họ cũng chẳng làm gì được. Chỉ là Hạ công công bị phạt một phen thôi, hôm nay ta lại an ủi hắn vài câu. Phải nói hắn vui đến cỡ nào!?
Ta bình thản:" Nếu cảm thấy bỏ quá hoang phí, thì lấy vải voan đỏ ấy thêu chỉ trắng điểm xuyến hoa văn làm thành rèm che cho bổn cung. Bổn cung đột nhiên cảm thấy hứng thú ngươi cứ theo lời ta mà làm biết chưa?"
Hạ Thù Danh mừng rỡ, lập tức quỳ xuống:" Ta nương nương ân điển, nô tài cáo lui"
Trời trưa hôm nay thực quá oi bức buổi sáng trước khi chầu triều Tư Diệp cho người mang đến cặp bình hoa Bát Bảo nên giờ ta phải đội nắng đi đáp lễ hắn. Ta ngồi trên ngự liễn hướng ngự thư phòng đến. Các quan lại được tuyên vào đều cúi đầu, không dám nhìn nữ nhân trước mắt. Trong hậu cung người dám ngồi ngự liễn của Hoàng thượng chỉ có Hoàng hậu và một nữ nhân. Nhưng hướng thư phòng mà đi, chắc chắn là yêu tần họ Chiêu. Vì Hoàng hậu đoan chính nhất định sẽ không đến thư phòng mà quấy nhiễu Thánh tâm.
Bọn trung thần gọi ta là hồ ly họ Chiêu, ta cũng chẳng quan tâm. Hậu cung này ngoài Hoàng hậu ai chẳng là hồ ly tinh. Có bản lãnh cho con gái bọn họ cũng như đứa nghiệp chủng của tội thần như ta, đi mà cướp thánh tâm.
Nắng chói chang, ta đang bệnh không thích nắng đã lâu, liền lệnh tăng nhanh tốc độ. Thái giám tổng quản liền cho thêm hoạn quan đi lên nghênh kiệu. Theo quy chế, chỉ Hoàng đế mới được đi liễn 12 người nâng, Hoàng hậu chỉ được 8 người. Nay ta lại nghênh ngang ngồi kiệu 12 người nâng như vậy, hẳn bọn họ trong lòng không vui. Ta giơ quạt tròn trong tay che bớt nắng, mũ sa trên mặt cũng không thể làm bớt nóng rát, bọn họ không vui ta vui là được.
Trương Quỳ hô hạ, bọn hoạn quan nhất tề đặt kiệu xuống. Một tên nô tài bước tới cúi người cho ta bước xuống. Ta bất động, hạ quạt, nhàn nhạt:" Đỡ ta xuống là được"
Hắn run run, giọng lí nhí:" Nô tài không dám. Nương nương tôn quý"
Ta nhếch môi, giọng khàn khàn, lười lười:" Đều là người, suy sét ai tôn quý làm chi? Ta chính là nghiệp chủng tội thần, đây còn không bằng các ngươi"
Trương Quỳ cùng hắn hai người đổ mồ hôi, tiến lên đỡ ta xuống.Ta đường đường chính chính tiến vào Thanh Càn cung. Chưa vào tới cửa đã thấy hai vị đại thần trong triều đứng bên ngoài. Hai người có vẻ đứng đây đã lâu, vừa gặp ta đã hành lễ, vẻ bằng mặt không bằng lòng:" Thần tham kiến Chiêu Tần nương nương"
Ta khẽ gật đầu, phất quạt tỏ ý bình thân. Ta bình thường kiệm lời, sau bị bệnh lại cảm thấy giọng mình quá không hay đi, thành ra càng im ắng.
Hai người cười nói:" Có vẻ nương nương đến không đúng lúc, Hoàng thượng đang nghị chính"
Ta không đáp. Ta là con tội thần, trong mắt bọn họ không bằng hạt cát, bụi đất. Tất nhiên, ta hiểu rõ. Ta liếc mắt thấy Đồng An từ trong ra,hành lễ:" Nô tài tham kiến nương nương, Chiêu tần nương nương đây là đưa canh đến cho Hoàng thượng sao? Nhưng bây giờ Hoàng thượng có chút việc, mời nương nương sang sương phòng ngồi chút lát"
Ta lạnh nhạt:" Vậy thì thôi, ta chẳng quấy rầy Hoàng thượng làm chi". Đồng An mắt thấy ta sắp đi, biết ta mất hứng, liền nhanh chóng giữ lại, nháy mắt một cái cho đồ đệ vào thông báo Hoàng thượng. Tô đại nhân có vẻ không vui, miệng nói một câu:" Đồ yêu nghiệt"
Ta chau mày, không nói gì thêm. Tô lão bất ngờ. So với ý định chọc ta giận của ông, ta lại bình chân như vại. Phi tần hậu cung cùng tiền triều mệnh quan tranh chấp, ta mới không ngu.
Nhân Mị quạt cho ta, hương hoa lan tỏa, mang mê hoặc ghê gớm!
Chưa tới một khắc, Đồng An liền bước ra, cung cẩn:" Thỉnh nương nương vào, hoàng thượng đang đợi"
Ta cùng Nhân Mị tiến vào, không thèm nhìn hai vị đại nhân sớm đã mất mặt đến dạng gì rồi!? Vừa đi, Nhân Mị nói khẽ tay ta:" Đã nhìn rõ bọn họ, sau này Tô Qua Nĩ nhất định sống không yên"Ta cười lạnh, rất hài lòng với Nhân Mị.
Tư Diệp thấy ta, điệu bộ hỏi:"Ái phi to gan gặp trẫm lại không hành lễ, quả nhiên ỷ sủng sinh kiêu" Ta đưa mắt phượng nhẹ nâng mày ngài, không đậm không nhạt:" Hoàng thượng không vừa mắt có thể ban rượu thần thiếp, không nên tức giận công tâm"
Hoàng thượng cười vui vẻ, ánh mắt thập phần sủng nịnh:" Ái phi thật vô lễ, cái tính tình này.... Sau này không được như vậy nữa, mau vào đây trẫm có vài thứ hay cho nàng xem"
Ta thong dong theo Hoàng đế, bỏ ngoài tai lời tán dương của hắn. Ánh mắt nhập tâm thưởng bức tranh hoa trong gương trăng trong nước của hắn, xong không quá lâu liền mở miệng vàng:" Thực thực hư hư. Tranh cũng như người, không tầm thường, có điều thứ lỗi tần thiếp không có nhã hứng" Rõ ràng ta đang chửi đểu tình cảm của Hoàng đế cùng với ân sủng hắn dành cho cái hậu cung này quá giả dối. Cũng giống như hắn mượn bức tranh này bày tỏ ta đối với hắn là đóa hoa trân quý tinh xảo, ta cũng mượn tranh này chửi đổng hắn giả dối
Thái độ quá mức của ta khiến Hoàng đế phát bực, hắn lạnh phăng bỏ lại một câu:" Nàng quả thực quá quắt, lúc nào cũng mang bộ dạng nghênh ngang này, nàng đã không tiếp nhận được phần tình này thì nàng về cung của nàng đi"
Mỗi lần hắn gặp ta, đều có thái độ tức giận như thế. Đều là vì ta đã hết sức khiêu khích. Vài hôm hắn lại tìm đến, ta lại mặn nồng vài câu rồi lại lạnh nhạt mà đối. Quả hự chính là không nóng không lạnh trong truyền thuyết.
Nay có vẻ hắn đang không vui. Ta có hơi hoang mang trong lòng, có vẻ ta làm hơi quá, giữ nét mặt như thường, thi lễ một cái nhẹ hăng, đến nỗi ngọc thoa bên tai cũng không động:" Vậy tần thiếp cáo lui, hoàng thượng chớ tức giận"
Dáng người ta uyển chuyển, điệu bộ thong dong ra khỏi cung hoàng đế, bóng lưng lại không khỏi u mịch. Hoàng đế nhìn thấy tâm cũng cảm thấy nhoi nhói, liền gọi lại:" Nàng quay lại đây cho trẫm"
Ta thảng thốt quay lại, song ánh mắt ta lúc này điều chỉnh không tốt lại thấy một tầng cảm xúc. Hoàng đế tâm trạng liền tốt lên, ta đến bên hắn, không hề phép tắc đáp lại:" Chẳng phải hoàng thượng chán ghét thần thiếp sao? Hậu phi khác tuyên gọi nhất định làm người vui "
Ta vừa nói xong, thân mình nhất thời chao đảo ngã, Hoàng thượng đứng gần ta nên kịp thời đỡ dậy. Ta ghì chặt vào tay người, thuận thế đứng dậy, trong lòng không khỏi hoang mang mất mặt. Vừa nghe hắn cất lời, tâm tư nhanh chóng chuyển động:" Ái phi chân nàng sao vậy? Bị thương sao, đưa trẫm xem"
Ta cười gượng một cái, không nói gì thêm nhẹ tránh hắn. Tư Diệp để a ngồi trên đùi hắn, tay như ngựa quen đường cũ vén mũ sa của ta, thở dài sau vui vẻ hỏi:" Trời nắng như thế, không ở trong cung nghỉ ngơi lại đến đây mặt nhăn mày nhó. Ai chọc nàng giận"
Ta không nhìn hắn, tiện tay lấy bút mực phát vài nét trên giấy:" Muốn ăn dưa tiến cống, liền đến tranh với chàng. Ai ngờ có người trong lòng tri kỷ đã định!? "
Tư Diệp nghe nàng đàng hoàng gọi hắn như vậy, hưng phấn cho người đem dưa lên. Lại nhìn chân khập khễnh, đứng có chút khác thường của ta, không nghĩ ngợi liền nhìn qua một chút. Vết bầm gối chân to một mảng, đậm màu đen, có chút đáng ghét vô cùng.
Hắn liếc mắt, Đồng An nhanh chóng lui ra ngoài, tườm tận điều tra.
Ta hờ hững, ánh mắt không khỏi ngạo mạn,nhìn cây bút ngọc lạnh lẽo:" Chỉ là không cẩn thận té thôi, Hoàng thượng đừng quan tâm"
Hắn nghi ngờ, giọng mang theo truy vấn nói:" Nàng nói dối, là Tuệ Phi phạt nàng đúng không!?"Ta cười lạnh không đáp, hắn lại an ủi ta :" Có ủy khuất thì nói với trẫm đừng để trong lòng. Ngươi khó chịu, trẫm cũng không vui"
Ta nhìn hắn, sóng mắt chuyển động một cái, thanh âm nhàn nhạt như chim vàng oang:" Được, như ý chàng. Chỉ là tần thiếp thân hèn mọn sợ rằng khiến Hoàng thượng lao tâm, tội danh thiên cổ, không biết hoàng thượng có muốn chứa chấp một yêu nghiệt như thiếp không thôi" Vừa nói xong ta liền cúi đầu trán chạm trán với hắn.
Hắn cười cười, đẩy dĩa dưa thơm về phía ta giọng cưng nựng:" Hoa nhi chớ lo"
Ta lấy một miếng nhưng không ăn, nghe tiếng hô phía xa vọng vào Tuệ phi nương nương đến ta cười lạnh, phăng một cái ' lạch cạch' dục bỏ cái nĩa qua một bên, không mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro