Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Sau khi ăn uống no nê, mọi người chia nhau ai về nhà nấy, tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi mới quay lại trại.

Vốn dĩ không cần phiền phức như vậy, vì Lục gia ở gần đây, cả nhóm có thể sang đó cũng được.

Nhưng mà ngoại trừ vị thiếu gia nào đó, những người còn lại đều một mực phản đối, vì như vậy rất kì cục.

Hơn nữa nhà ai cũng có phòng tắm xa hoa sang trọng, sao lại phải tắm ké nhà Lục Tiến, cho nên cuối cùng cả nhóm tản ra.

Hẹn bảy giờ sẽ tập trung, đốt lửa trại, ngồi bên bờ suối ngắm sao, trò chuyện, sau đó vào lều ngủ qua đêm, sáng hôm sau mới dở lều về nhà.

Dù sao cũng còn ba ngày nữa điểm thi đại học mới công bố, bọn họ vẫn còn nhiều thời gian chuẩn bị mọi thứ trước khi nhập học vào tháng 9.

Quản gia Ngô nhìn thấy Hoắc Tử Khiêm và Tuệ Vi về, liền cúi chào hai người “Thiếu gia về rồi, lúc nãy lão gia và phu nhân có sang đây tìm cậu và Tiểu Vi đấy ạ.”

Hoắc Tử Khiêm gật đầu “Họ có nhắn gì không ?”.

“Thưa không, chỉ dặn tôi khi nào thiếu gia về thì bảo cậu gọi lại cho họ, hình như có chuyện gì đó muốn nói với thiếu gia.”

“Tôi biết rồi, tối nay tôi và Vi Vi sẽ không về nhà ngủ. Khi nào chúng tôi đi bác hãy dặn bảo vệ khóa cổng không cần chờ.”

“Vâng, thưa thiếu gia.”

Tuệ Vi mỉm cười với quản gia Ngô, sau đó theo Hoắc Tử Khiêm đi lên lầu.

Anh mở tủ quần áo lấy đồ đưa cho cô, nói: “Em tắm trước đi, anh gọi điện cho ba mẹ.”

Tuệ Vi gật gật đầu, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Hoắc Tử Khiêm ngồi xuống giường, ấn một dãy số rồi gọi đi. Lát sau bên kia có người bắt máy, là giọng của Hoắc phu nhân.

“Alo, Tiểu Khiêm hả con ?”.

“Phải, quản gia nói ba mẹ đến tìm con, có chuyện gì sao ?”.

“À, ba con mấy hôm trước có cho người điều tra về Tuệ Vi. Cũng không phải ba mẹ có ý xấu, chỉ là muốn hiểu về con bé hơn một chút.”

“Ừm, sau đó...”

“Sau đó tình cờ phát hiện hôm nay là sinh nhật Tiểu Vi, nên muốn đến tìm hai đứa cùng ăn cơm, sau đó chúc mừng con bé, nhưng lúc đến không thấy hai đứa ở nhà.”

“Tối nay con đưa Vi Vi ra ngoài chơi, sẽ tổ chức sinh nhật cho cô ấy, ngày mai con và Vi Vi sẽ về Hoắc gia. Ba mẹ có thể chúc mừng muộn cũng được.”

“À, vậy tốt rồi, mẹ sợ con bận thi cử nên quên mất thôi, vậy hai đứa đi chơi vui vẻ. Ngày mai hai đứa ngủ lại Hoắc gia luôn đi, được không Tiểu Khiêm ?”.

“Con sẽ hỏi ý Vi Vi rồi cho mẹ biết sau, con cúp máy đây.”

“Được, vậy nhắn cho mẹ sớm một chút nha, mẹ cho người chuẩn bị cho hai đứa.”

“Dạ.”

Hoắc Tử Khiêm vừa tắt điện thoại, Tuệ Vi cũng từ trong bước ra. Cô vừa lau tóc vừa đi đến chỗ anh đang ngồi, theo thói quen để anh giúp cô làm khô tóc.

Tuệ Vi nhắm mắt hưởng thụ, sực nhớ đến lời quản gia Ngô, cô hỏi “Hai bác tìm anh có chuyện gì không ?”.

Hoắc Tử Khiêm nhẹ nhàng luồng tay vào tóc cô, thuần thục sấy tóc cho cô, thấp giọng trả lời “Không có gì, họ muốn anh ngày mai đưa em sang đó ăn cơm, sẵn tiện ngủ lại Hoắc gia một hôm. Em đồng ý không ?”.

Tuệ Vi đương nhiên không phản đối, lần trước lúc chân bị thương, cô đã ở đó gần như một ngày, dù Hoắc gia rộng lớn thật, nhưng trong nhà ngoài ba mẹ anh thì chỉ có người làm thôi, vô cùng buồn tẻ.

Hoắc Tử Khiêm là con trai độc nhất, mấy năm qua anh vẫn luôn ở bên ngoài, chắc chắn hai người họ đã rất cô đơn, rất muốn có anh nói chuyện, cùng ăn cơm, cùng xem tin tức như những gia đình khác, nhưng mà điều đó thật sự rất khó.

Huống hồ hiện tại dù đã làm lành nhưng anh vẫn rất ít về đó ăn cơm, hầu như mỗi lần đều là vì Tuệ Vi nên mới đến, hơn nữa cũng chưa bao giờ ở lại Hoắc gia cả ngày, nói gì đến việc ngủ qua đêm.

Sắp tới Hoắc Tử Khiêm vào đại học, thời gian về nhà sẽ càng ít đi, có lẽ Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân sẽ càng buồn hơn trước nữa.

Lần này có lẽ là vì tranh thủ thời gian anh vừa thi xong, không bận bịu gì nữa mới ngỏ ý muốn anh về Hoắc gia ngủ.

Vậy nên Tuệ Vi đã nghĩ ra một ý kiến khá hay, cô vui vẻ nói với Hoắc Tử Khiêm “Từ ngày mai em với anh qua Hoắc gia ở nhờ hai bác được không ?”.

Hoắc Tử Khiêm nhíu mày “Tại sao ? Ở nhà của anh không tốt à ?”.

Tuệ Vi nhanh chóng trả lời “Đương nhiên là rất tốt rồi, nhưng mà em thấy hai bác rất đáng thương nên mới muốn giúp họ.”

“Anh nghĩ xem, đã hơn hai năm anh không về đó, dù bây giờ đã làm lành nhưng vẫn rất ít khi đến thăm hai bác.”

“Lần trước chân em bị thương, lúc ở đó đợi anh đến em mới phát hiện, thật ra Hoắc gia rộng lớn sang trọng nhưng lại rất yên tĩnh, hai bác ở đó thui thủi một mình, không có con cháu nói chuyện giải khuây, thật sự rất cô đơn.”

“Sắp tới anh vào đại học rồi, số lần về chắc chắn sẽ còn ít hơn bây giờ, tranh thủ thời gian này chúng ta đến đó ở, như vậy vừa khiến hai bác vui vẻ, anh cũng có thể nói chuyện với bác trai nhiều hơn về công ty, hay những vấn đề liên quan, vậy không phải là tốt cho cả đôi bên à.”

Hoắc Tử Khiêm yên lặng nghe Tuệ Vi nói hết suy nghĩ của mình, anh tắt náy sấy, xoay người cô lại đối diện với anh “Em thật lòng muốn như vậy ?”.

Tuệ Vi gật gật đầu, cười thật tươi đáp “Phải, nhưng nếu anh không thích thì chúng ta ngủ ở đó một vài ngày rồi về cũng được, không sao hết.”

Hoắc Tử Khiêm cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói “Em thích là được rồi, anh sẽ nghe theo em về Hoắc gia ở cho đến khi nhập học.”

Tuệ Vi bất ngờ ôm cổ anh, hôn “chụt” một cái lên trán anh “Cảm ơn anh, để em nhắn tin cho họ, hai bác nhất định rất vui.”

Hoắc Tử Khiêm cong khóe môi, xoa đầu cô cưng chiều “Ừ, anh đi tắm, ngồi ở đây chờ anh ra.”

“Em biết rồi, anh mau đi đi.”

Tuệ Vi vô cùng phấn khởi lấy điện thoại muốn nhắn tin cho Hoắc phu nhân, ai ngờ cô còn chưa kịp nhắn thì bà ấy đã gọi tới.

“Con chào bác ạ.”

Bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của mẹ anh “Chào Tiểu Vi, bác nghe Tiểu Khiêm nói tối nay đưa con đi chơi hả ?”.

“Dạ phải, tụi con cắm trại ở ngoại ô, sẽ ngủ lại đó luôn ạ, sáng mai mới về.”

“À, con thích đi dã ngoại lắm sao, nghe giọng con hình như đang rất phấn khích.”.

“Dạ, con thích lắm, đây là lần đầu con được cắm trại, nên hơi kích động một chút ạ.”

Hoắc phu nhân bật cười, đúng là chỉ cần nghe giọng Tuệ Vi vui vẻ như vậy thì bao nhiêu muộn phiền đều tan biến hết, hèn gì con trai bà lại một mực giữ chặt cô bên mình, không cho bất kì ai động vào.

Nếu bà có một cô con gái xinh xắn, hoạt bát, đáng yêu như Tuệ Vi, cũng nhất định bảo bọc cô trong vòng tay, không để kẻ khác tổn thương cô dù chỉ một chút.

“Vi Vi à, ngày mai cháu và Tiểu Khiêm đến Hoắc gia ăn cơm rồi ngủ lại có được không ? Lão gia bảo nhớ hai đúa quá, dù gì Tiểu Khiêm cũng thi xong rồi, chắc là không còn bận gì đâu đúng không ?”.

Tuệ Vi giả bộ thở dài, giọng áy náy “Cháu...cháu xin lỗi bác, chắc là cháu không thể về đó với anh ấy được, vì ngày mai cháu phải vào trường để luyện thi rồi ạ, cháu thành thật xin lỗi bác.”

Hoắc phu nhân nghe xong liền không cười nổi nữa, bà biết chắc một điều, không có Tuệ Vi thì còn lâu Hoắc Tử Khiêm mới chịu về Hoắc gia.

Lúc trước cũng là vì cô nên Hoắc Tử Khiêm mới đồng ý tha lỗi cho họ, bây giờ đương nhiên cũng sẽ vì cô không đi cùng, anh cũng tuyệt đối không về một mình.

Dù là vậy nhưng bà cũng không muốn làm Tuệ Vi phải khó xử, cười gượng đáp lại “Vậy à, không sao đâu, khi nào cháu rảnh thì hai đứa về đây cũng được, hai bác sẽ đợi.”

Tuệ Vi nghe giọng liền biết mẹ anh đang buồn, cô vốn muốn đùa một chút, nhưng thế này thì không nỡ, hai người đối xử với cô rất tốt, hơn nữa từ lâu cô đã xem họ như ba mẹ ruột của mình.

“Bác gái, bác có giận con không ạ ?”.

“Không có, sao bác lại giận con được chứ, khờ quá.”

Tuệ Vi mỉm cười “Vậy thì may quá, nếu bác giận con thì con và anh ấy sẽ không thể đến ở nhờ nhà hai bác được rồi.”

Hoắc phu nhân nghe xong còn kích động hơn cả Tuệ Vi được đi căm trại nữa.

Bà cười đến không khép miệng lại được, giọng run run “Cháu...cháu nói thật sao, hai...hai đứa sẽ về đây ở thiệt chứ ?”.

“Vâng ạ, ban nãy anh ấy đã đồng ý đi cùng con, vậy nên thời gian tới tụi con sẽ thường xuyên làm phiền hai bác nghỉ ngơi, hai bác có thể chứa chấp hai đứa nhóc này không ạ ?”.

“Tất nhiên là có rồi, không chỉ hai đứa mà bạn bè hai đứa đến hai bác cũng sẽ chào đón nhiệt tình. Lão gia mà biết nhất định sẽ rất vui, cảm ơn con, Vi Vi.”

“Dạ không có gì, con mới là người phải cảm ơn hai bác vì đã cho tụi con ở ké đấy ạ.”

“Haha, được rồi, bác không phiền hai đứa chuẩn bị nữa, đi chơi vui vẻ.”

“Vâng, bác cho cháu gửi lời hỏi thăm bác trai ạ, vậy cháu xin phép cúp máy.”

“Được được, tạm biệt cháu.”

Hoắc Tử Khiêm tắm xong bước ra ngoài, vừa nhìn đã biết Tuệ Vi vui vẻ như vậy chắc chắn là đã nói chuyện với mẹ anh.

Tuệ Vi tự giác đứng dậy cầm máy sấy tóc, đợi Hoắc Tử Khiêm ngồi xuống giường rồi sấy tóc cho anh.

Tóc của Hoắc Tử Khiêm vừa mềm lại vừa thơm, cô rất thích cảm giác được sờ vào tóc anh như thế này.

“Em nói với mẹ anh rồi à ?”.

Tuệ Vi gật đầu “Ừm, bác ấy rất vui, cười suốt luôn đấy, xem ra ngày mai nhất định hai người sẽ chuẩn bị nhiều thứ chờ em và anh đến.”

“Vi Vi.”

“Sao anh ?”.

“Em tin tưởng anh chứ ?”.

“Tất nhiên là tin rồi, nhưng sao đương không anh lại hỏi em như vậy ?”.

“Anh biết em vẫn luôn lo lắng về thân phận của anh, lo sợ người khác sẽ nói những lời không hay về quan hệ của chúng ta.”

Tuệ Vi tắt máy sấy, nghiêm túc nghe Hoắc Tử Khiêm nói.

“Nhưng trong thế giới của anh, chỉ có duy nhất mỗi mình em, đối với anh, em mới là người quan trọng nhất. Vậy nên sau này, dù người khác có nói gì làm gì, em cũng tuyệt đối không được nghĩ ngợi lung tung rồi tự ý rời xa anh.”

“Em nhất định phải tin tưởng anh, tin tưởng vào tình yêu anh dành cho em, tin tưởng vào mối liên kết của chúng ta, hứa với anh, được không em ?”.

Hoắc Tử Khiêm vẫn luôn biết Tuệ Vi dù bên ngoài lúc nào cũng nói cười vui vẻ nhưng thực ra bên trong lại mỏng manh yếu đuối, rất dễ bị tổn thương.

Thời gian sắp tới anh lại không thể lúc nào cũng bên cạnh che chở, bảo vệ cho cô như bây giờ, nếu anh không nói với cô thế này, Tuệ Vi rất dễ bị những lời mỉa mai bới móc của đám người xung quanh mà tự trách bản thân mình.

Cô sẽ mặc cảm, tự ti khi đứng cạnh Hoắc Tử Khiêm, rồi dần dần sẽ tự thu mình lại, càng lúc càng xa cách anh, đến một ngày, Tuệ Vi sẽ hoàn toàn rời khỏi vòng tay của anh.

Dù Hoắc Tử Khiêm có ép buộc cô ở bên, nhưng nếu thật tâm Tuệ Vi không chấp nhận, cô cũng không thể sống tốt, không vui vẻ, không thật sự hạnh phúc, mà chỉ có dằn vặt và đau khổ cả đời thôi.

Hoắc Tử Khiêm không muốn như vậy, cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến Tuệ Vi.

Trên đời này, ngoài Tuệ Vi, trong mắt của Hoắc Tử Khiêm, tất cả những người khác đều chẳng quan trọng, anh cũng không bận tâm đến lời nói của bọn họ.

Nhưng Tuệ Vi thì khác, cô để tâm, vì cô thật sự nghĩ cho anh, nên nhất định sẽ để những lời nhận xét, đánh giá của lũ người nhiều chuyện kia làm ảnh hưởng đến mình, đến lúc ấy, bao nhiêu tổn thương cô đều sẽ giữ trong lòng, sau đó sẽ vì muốn anh tìm được người xứng đáng hơn mà tự động rời đi, bỏ lại Hoắc Tử Khiêm một mình.

Tuệ Vi nhìn thấy sự chân thành và lo lắng trong mắt anh, cô biết bản thân vẫn chưa tốt, khiến anh lúc nào cũng không yên tâm về cô.

Những gì Hoắc Tử Khiêm vừa nói đương nhiên cô hiểu hết. Lúc trước cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, vướng bận rất nhiều suy nghĩ.

Nhưng hôm nay, anh đã chủ động nói với cô suy nghĩ của mình, thật lòng muốn cô tin tưởng và bên anh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Từ trước đến giờ, người này vẫn luôn quan tâm cô, yêu cô hơn cả sinh mạnh của mình. Dù Tuệ Vi không thể làm được gì cho anh, cũng không nên khiến anh phải lo lắng cho cô như vậy.

Cuộc đời này, Tuệ Vi được gặp Hoắc Tử Khiêm là điều may mắn nhất của cô, nếu anh đã vì cô mà mặc kệ những người ngoài kia, vậy thì lý do gì khiến cô phải vì họ mà tổn thương anh.

Tuệ Vi cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt, cô sẽ chỉ tin tưởng và quan tâm một mình Hoắc Tử Khiêm mà thôi.

“Được, em hứa với anh, tuyệt đối không bao giờ tự ý rời xa anh khi anh chưa cho phép.”

Hoắc Tử Khiêm đứng dậy, nhẹ hôn lên trán cô, giọng anh ấm áp nhu tình “Rất tốt, em đã hứa thì đừng hòng nuốt lời, nếu không anh sẽ nhốt em lại, để em mãi mãi không thể rời khỏi anh.”

“Vâng, thưa Hoắc thiếu, bây giờ chúng ta đi được rồi chứ ?”.

“Đi thôi.”. Hoắc Tử Khiêm cong khóe môi nở nụ cười tuyệt mỹ, anh nắm tay cô đi xuống lầu.

--------------

Hai người vừa đến nơi, đã thấy có lừa trại rồi, nhưng không thấy bóng dáng của mấy người kia đâu cả.

Tuệ Vi nhìn đồng hồ trên điện thoại, vừa đúng bảy giờ tối, sao lại không có ai hết.

“Mấy người họ đi đâu rồi ta, hay là chưa tới ?”.

Hoắc Tử Khiêm nắm tay cô đi lại chỗ đốt lửa trại, lúc này điện thoại anh có tin nhắn, xem xong anh nói với Tuệ Vi.

“Họ đang ở ngoài, gặp chút vấn đề, gọi anh ra đó giúp, em muốn đi cùng anh không ?”.

Tuệ Vi nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu “Em theo cũng không làm được gì nên thôi anh đi đi, em ngồi ở đây chờ anh.”

Hoắc Tử Khiêm hôn lên trán cô, mỉm cười “Ừ, có gì thì gọi điện cho anh.”

“Dạ.”. Tuệ Vi cong môi cười lại, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh đống lửa.

Hoắc Tử Khiêm đi một lúc vẫn chưa quay lại, Tuệ Vi dù bình thường không sợ ma, nhưng bây giờ ở giữa một chỗ rộng như vậy, xung quanh không có một bóng người, gió lạnh cứ thổi tới sau lưng, khiến cô có chút lo lắng.

Cô rút người lại thành một cục, lẩm bẩm hối hận “Biết thế lúc nãy đi theo Khiêm ca cho rồi, ở chỗ này một mình cứ ghê ghê thế nào ấy, lạnh muốn chết.”

Quay đầu ngóng ra lỗi đi vào “Sao anh ấy và mọi người chưa về nữa ta, nãy giờ cũng gần nửa tiếng rồi, không biết có gì không nữa.”

Đúng lúc một tiếng “ting...ting” vang lên, Tuệ Vi giật mình, thì ra là chuông báo tin nhắn của điện thoại.

Hoắc Tử Khiêm nhắm tin cho cô [Em quay lại phía sau đi, Vi Vi].

Tuệ Vi đứng dậy, chầm chậm quay người lại, trong đầu cô còn đang tưởng tượng mấy cảnh rùng rợn hay xuất hiện trong những bộ phim kinh dị cô đã xem.

Nhưng mà tới lúc cô mở mắt ra nhìn, không hề có gì đáng sợ. Đang muốn gọi điện cho Hoắc Tử Khiêm thì cô nghe được tiếng hát, mọi người đồng thời xuất hiện và hát chúc mừng sinh nhật Tuệ Vi.

🎵Happy Birthday To You...happy birthday to you...happy birthday to you...happy birthday to you🎵

Tuệ Vi xúc động, hai tay che miệng, đôi mắt long lanh nhìn Hoắc Tử Khiêm trên tay là bánh kem sinh nhật từng bước tiến lại gần, sau lưng anh chính là bốn người kia.

Trên bánh kem là dòng chữ và một hàng trái tim đầy màu sắc “Sinh nhật vui vẻ bảo bối ❤️🧡💜💛💚💙”.

Hoắc Tử Khiêm mỉm cười, giọng anh trầm ấm, ẩn chứa sủng nịnh “Mau cầu nguyện rồi thổi nến đi, Vi Vi.”

Tuệ Vi nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện, sau đó thổi tắt nến.

“Cảm ơn anh.”

Lục Tiến và Khả Nhi ló đầu ra bên phải, còn Lập Tùng và Hà Uyển thì ngó ra từ bên trái Hoắc Tử Khiêm.

“Ầy, có công lao của tụi này nữa nhé, em đừng có chỉ biết mỗi bạn trai thôi chứ, thiên vị quá đi !”.

Tuệ Vi bật cười, bốn người này tưởng mình nhỏ bé lắm sau mà lại núp sau lưng Hoắc Tử Khiêm chứ.

“Cảm ơn mọi người, em thật sự rất cảm động.”

Bốn người cười hề hề bước ra, vui vẻ nói “Sinh nhật vui vẻ nha, Vi Vi.”

Vì từ lúc được sinh ra, cô chưa từng được tổ chức sinh nhật. Mỗi năm đến ngày này, Tuệ Vi thường sẽ tự mua cho mình một chiếc bánh kem nhỏ, sau đó cầm tấm ảnh của mẹ trong tay, tự hát chúc mừng sinh nhật mình, rồi lặng lẽ ăn hết bánh gato là xong.

Sáng giờ bận rộn vui chơi nên Tuệ Vi cũng quên mất luôn, không ngờ vậy mà Hoắc Tử Khiêm lại nhớ, còn cùng mọi người bí mật mừng sinh nhật cho cô, trong lòng Tuệ Vi vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào, hạnh phúc đến bật khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro